Sau Khi Trở Về Từ Trò Chơi Vô Hạn

Chương 15: Làm con tin (Kích thích)



Giang Vu Tận cuối cùng cũng được chạm vào Anipop, Chu Dương ở phòng bên cuối cùng cũng tỉnh lại.

Trí nhớ của cậu ta vẫn còn dừng lại ở cảnh tưởng trước khi ngất đi, khi mở mắt ra, cậu ta rùng mình theo thói quen, gần như muốn hét lên, mãi đến khi thấy những người vây quanh giường cậu ta mới muộn màng phản ứng lại và nhận ra mình đã được cứu.

Sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cậu ta là tìm người đứng chắn trước mặt mình trước khi bất tỉnh.

Trương Tư nói: "Nghe nói cậu ta bị thương nặng lắm, nằm ngay trên lầu ấy."

Chu Dương lăn lộn muốn đi tìm người, những người khác muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu ta vẫn đang mặc đồng phục bệnh nhân xiêu xiêu vẹo vẹo mà chạy lên lầu.

Cho tới khi vào đến cửa phòng bệnh, cậu ta lúc này mới phát hiện bên trong ngoại trừ người đang nằm trên giường bệnh còn có một người ngồi ở mép giường, đôi mắt màu xám, cánh tay cơ bắp săn chắc, nói một cách khách quan thì anh ta là một người rất đẹp.

Chu Dương ngay lập tức nhớ tới lời nói trước đó của người nằm trên giường: "Tôi thích đàn ông."

Trước khi những ý nghĩ không đứng đắn hiện lên trong tâm trí đơn thuần thì cậu ta đã được cho biết người ngồi cạnh giường chính là người của Đội Điều tra Đặc Biệt đã giải cứu họ hôm nay.

Im lặng thở dài một hơi nhẹ nhõm, cậu ta chủ động kéo qua một chiếc ghế nhỏ, ngồi ngay cạnh giường.

Trên giường, Giang Vu Tận cầm một cốc nước vẫn còn bốc khói nghi ngút trên tay, trên chăn là một chiếc điện thoại di động đang mở giao diện của Anipop, cuộc sống sinh hoạt nhìn qua còn rất thoải mái.

Chu Dương đỏ mặt, nói: "Cám ơn..."

"Cậu tới rồi!"

Giang Vu Tận đưa cốc nước cho Từ Đồng Quy, đem màn hình điện thoại đang mở Anipop chuyển thành máy tính, cầm giấy bút trên bàn cạnh giường, ngước mắt lên, nói: "Cậu đến vừa đúng lúc, chúng ta tính phí ủy thác đi."

Đôi mắt đã mở hoàn toàn trái ngược với đôi mắt lúc bước vào đường hầm, đôi đồng tử sáng màu dường như phát sáng dưới ánh đèn.

Chu Dương: "..."

Cậu ta gật đầu: "Được."

Giang Vu Tận vui vẻ tính toán tiền ủy thác, còn vui vẻ tăng lên gấp đôi, thời điểm đem con số cuối cùng đưa Chu Dương xem, toàn thân trên dưới đều lộ ra sự vui sướng.

Cậu quả thật đem tiền nạp Anipop cùng mũ bảo hiểm nhân đôi, tiện tay còn tính thêm phí nằm viện.

Chu Dương gật đầu xác nhận số tiền, sau đó đề nghị trao đổi thông tin liên lạc.

Tiền ủy thác hoàn toàn là tiền hợp pháp nên đối với Từ Đồng Quy cũng không cần phải trốn tránh, anh chỉ ngồi sang một bên nhìn Giang Vu Tận viết ra một chuỗi số đưa cho Chu Dương.

Buổi chiều sau khi tan trường, học sinh trung học vội vã mang theo cháo dinh dưỡng tới bệnh viện thì được cho biết bệnh nhân đã được chuyển phòng.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng cậu ta cũng có thể đoán được đây không phải chuyện gì tốt, nghĩ tới đây lông mày Trần Cảnh lập tức muốn nhảy dựng lên.

Cậu ta bưng theo cháo đến cửa phòng bệnh, vừa định đẩy cửa bước vào thì thông qua cửa kính nhìn thấy hai người xa lạ đang ngồi bên trong, cậu ta liền dừng bước.

- -- Thật ra cũng không hoàn toàn xa lạ, một trong số đó là người cậu ta có thể nhận ra ngay cả khi chỉ thấy được bóng lưng.

Cậu ta không ngờ Từ Đồng Quy lại ở đây.

Nhưng người trong phòng cũng không nán lại quá lâu, điện thoại di động đã sạc đủ để có thể mở nguồn, tiền ủy thác cũng đã thương lượng, Từ Đồng Quy và Chu Dương đều bị Giang Vu Tận đuổi ra ngoài không thương tiếc.

Trần Cảnh nghiêng người nhìn bọn họ lần lượt rời đi, sau đó mới đi vào phòng bệnh.

Người đang nằm trên giường vui vẻ vẫy tay với cậu ta: "Cậu đến rồi."

"..."

Cậu ta hít một hơi thật sâu, nghĩ đến việc mình chỉ mới vắng mặt một ngày mà người này đã chuyển từ khoa tiêu hóa sang ngoại khoa hơn nữa thời gian nằm viện cũng được kéo dài.

Tự hỏi không ra, cậu ta kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh nhìn người đàn ông vẫn đang kịch liệt chơi Anipop.

Đêm nau, Giang Vu Tận nhận được bữa ăn từ một học sinh trung học, sau đó lại bị một ông chủ tiệm cắt tóc đến bệnh viện chế nhạo.

Nhưng không sao cả, cậu đã nhận được tiền ủy thác, với số tiền này có thể mua được vài chiếc máy rửa bát.

Sáng hôm sau, Giang Vu Tận đang ngủ ngon lành thì được bác sĩ lôi khỏi giường để thay băng, sau khi thay băng xong thì trở lại giường đánh một giấc đến giữa trưa, trong lúc ăn cơm còn tiện tay mở ra bản tin buổi trưa.

Tin tức quả thực rất mới, sự việc chỉ vừa xảy ra tối hôm qua, hôm nay đã xuất hiện trên TV, hơn nữa còn được nói khéo đi, chỉ nói đã tìm thấy hai người mất tích, một người chết còn người còn lại thì bị thương, không có một lời dư thừa nào về những người còn lại và thi thể dị chủng được tìm thấy, tất cả đều lựa chọn im lặng mà che giấu.

Những gì đã thực sự xảy ra cùng những gì cậu bịa đặt và những gì được đưa lên bản tin chỉ có thể nói là những câu chuyện riêng biệt, không liên quan gì đến nhau.

Xem kỹ lại, bản tin hôm nay không còn thú vị như trước, Giang Vu Tận tiếc nuối tắt TV, cúi đầu nghiêm túc ăn uống.

Vào ngày đầu tiên nhập viện, Giang Vu Tận, một công dân tuân thủ pháp luật đã trải qua ngày đầu tiên trong bệnh viện một cách bình thường

Trong tuần đầu tiên nhập viện, công dân họ Giang bắt đầu đi lang thang khắp viện và các khu vực lân cận để mua một chiếc mũ đội đầu.

Vào tuần thứ hai sau khi nhập viện, công dân họ Giang, một công dân khao khát tự do đã thay đồng phục bệnh viện và rời đi trên một con xe điện nhỏ do Đội Điều tra Đặc Biệt mang đến.

Sau khi rời viện, cậu lái xe vòng trên đường phố, len lõi qua những đoạn đường bị tắc nghẽn, cuối cùng dừng tại tầng dưới nhà, bước vào tiệm cắt tóc.

Bây giờ đã qua giờ cao điểm, trong tiệm không có ai, chỉ có ông chủ đang ngậm điếu thuốc lau mặt bàn, nghe thấy tiếng động thì quay lại nhìn cậu.

Giang Vu Tận chủ động tìm chỗ ngồi xuống, mỉm cười vẫy tay.

Dường như nhận ra cậu muốn làm gì, ông chủ cáu kỉnh hút thuốc rồi đặt chiếc khăn lau trên tay xuống để rửa tay.

Khi ông chủ đi tới, Giang Vu Tận đã cởi chiếc mũ trên đầu xuống.

Sau khi cởi mũ, một mớ tóc lộn xộn cũng theo đó tung ra, mái tóc ban đầu vốn chỉ có vài sợi tóc trắng giờ đây đã hoàn toàn chuyển sang màu trắng.

Không có gì là quá ngạc nhiên khi cậu phải đội mũ.

Giang Vu Tận nói ngắn gọn yêu cầu của mình: "Giúp tôi nhuộm đen và đừng cắt ngắn, cảm ơn."

"Cậu thực sự không muốn cắt ngắn?"

Giang Vu Tận lắc đầu: "Không."

Ông chủ chậm rãi đặt con dao cạo trong tay xuống.

Giang Vu Tận cười khúc khích.

Sau vài giờ yên tĩnh, công dân họ Giang từ trong tiệm cắt tóc đi ra đã tự tin ngẩng cao đầu, Anipop trong tay càng chơi càng hăng hái.

Sau khi lái xe điện trở lại bệnh viện, cậu nằm an phận thêm vài ngày nữa và cuối cùng cũng được thả cho xuất viện.

Vào ngày cậu xuất viện, học sinh trung học đã xin nghỉ nửa ngày để giúp cậu thu dọn đồ đạc và đưa cậu về nhà. Về phần Chu Dương, khách hàng cũ của cậu xuất hiện trên một chiếc xe điện nhỏ và tặng cậu một bó hoa màu vàng, thật cảm động.

Khi đang ôm theo bó hoa về nhà, Giang Vu Tận chợt quay lại hỏi học sinh trung học:"Những bông hoa này có thể bán được bao nhiêu nhỉ?"

Học sinh trung học lựa chọn im lặng.

Sau khi về nhà, như thường lệ nằm ườn trong nhà hai ngày, trước khi tay chân muốn hoàn toàn thoái há, Giang Vu Tận cuối cùng cũng chờ được một ngày cuối tuần với thời tiết không tệ nên dẫn cậu học sinh trung học thân yêu của mình đến trung tâm thương mại để mua một chiếc máy rửa bát mới.

Luật giao thông mới do thành phố ban hành cho biết xe điện không thể hộ tống hai người cùng một lúc thế nên cậu chỉ đành tiếc nuối mà ngồi giao thông công cộng.

Ánh nắng ngoài cửa sổ hất vào chập chờn, Trần Cảnh quay đầu nhìn cậu hai cái sau đó nói: "Tóc bạc của anh hết rồi."

Giang Vu Tận gật đầu: "Trong bệnh viện không có việc gì làm nên nhổ đi rồi."

"Cậu có cảm thấy đẹp trai hơn không?"

Trần Cảnh lựa chọn ngoảnh mặt quay đầu đi, không trả lời.

Giang Vu Tận ỉu xìu thở dài.

Sau khi xuống xe và bước vào trung tâm thương mại, trowcs khi đến cửa hàng đồ gia dụng, người đàn ông trưởng thành đã vững vàng dẫn đầu tự thưởng cho mình một chiếc kem sundae* dù chưa làm gì cả.

*Kem sundae: là kem có phủ sốt trái cây hoặc sirô lên đó, một vài nơi còn có trang trí thêm topping ăn kèm.

Cầm cốc kem lạnh trong tay, Giang Vu Tận quay sang hỏi học sinh trung học bên cạnh: "Cậu có muốn ăn không?"

Học sinh trung học nói không.

Vì thế Trần Cảnh liền được giao việc xem bản đồ dẫn đường, nam nhân trưởng thành phụ trách đi theo sau ăn kem, lúc ăn còn phát ra âm thanh nhai đá*.

*Tui hơi thắc mắc, kem này có đá đâu mà sao có tiếng nhai đá được nhờ=))

Tiến vào khu vực đồ gia dụng, vài nhân viên tư vấn lập tức vây quanh cậu, ban đầu họ xem Giang Vu Tận là đối tượng tấn công, sau khi nhận ra ai là người đang nghiêm túc lựa chọn, liền chuyển sự chú ý sang Trần Cảnh.

Học sinh trung học vẫn đang cẩn thận xem xét công năng và giá thành, Giang Vu Tận thì chắc chắn không có hứng thú với đồ gia dụng, sau khi đi dạo khu vực mua săm smoojt vòng, cậu rời khỏi cửa hàng và đến gần lan can, buồn chán nhìn xuống khung cảnh trong khu mua sắm.

Sau đó, cậu bắt gặp một người đàn ông mặc một thân đồ đen, đầu đội mũ len, rất không bình thường trong mùa này, cậu liền trèo qua lan can và chạy thật nhanh đến chỗ người đó.

Giang Vu Tận cảm thấy người đàn ông này chạy rất nhanh nên quay đầu lại nhìn phía sau và tình cờ nhìn thấy một người đàn ông cũng một thân đồ đen đang chạy về phía mình.

Cậu không thể thay đổi bản tính thích xem náo nhiệt của mình. Khu vực này được vây quanh bởi một biển quảng cáo khổng lồ, Giang Vu Tận cầm chiếc kem của mình và di chuyển sang một vị trí khác. Sau khi đi xuống một tầng, cậu lại đi vòng sang phía bên kia của trung tâm mua sắm để tiếp tục theo dõi cuộc rượt đuổi.

Trong trung tâm mua sắm có rất nhiều người, khashc hàng ở tầng dưới nơi ba người họ chạy qua đều không kịp đề phòng mà giật mình hoảng sợ, vô thức phát ra những tiếng hô kinh ngạc.

Giang Vu Tận nhìn bọn họ vừa chạy vừa nhâm nhi cái kem của mình, xung quanh cũng có rất nhiều người đang theo dõi sát sao.

Sau đó, tất cả bọn họ từ vị trí người xem bỗng biến thành người trong sân.

Người nọ đang chạy lên cầu thang đột nhiên đổi hướng, nhảy lên không trung và đáp xuống tầng này, một biểu ngữ quảng cáo khổng lồ cũng vừa lúc rơi ngay trước mặt họ.

Người đuổi theo hắn ta có lẽ đang suy nghĩ nên trực tiếp nhảy hay đi xuống theo cầu thang nên chậm chạp không đuổi theo, hắn ta liền lợi dụng thời gian này nhanh chóng rút súng chĩa vào người xem uy hiếp: "Không được di chuyển!"

Ngay tức khắc, không một ai dám di chuyển.

Giang Vu Tận cúi đầu ăn chiếc kem gần như tan chảy trong miệng.

Người đàn ông cầm súng lập tức đối mặt với cậu, hắn ta một bên vừa cầm súng vừa nhanh chóng tiến tới, hắn ta di chuyển Giang Vu Tận cũng di chuyển, kết quả vừa đi được hai bước, viên kem trong tay gần như muốn trượt khỏi mép ly.

Giang Vu Tận lựa chọn dừng lại.

Khi đến đủ gần, người đàn ông đội mũ len lập tức vứt đi khẩu súng mô hình trên tay, lấy ra một con dao cầm tay gần như muốn rỉ sét gần hết mà kề vào cổ Giang Vu Tận, cảnh cáo cậu không được cử động, rồi quay đầu lại cảnh cáo hai người đang chạy đến không được di chuyển.

Giang Vu Tận thật sự không cử động, ngoại trừ việc ăn kem. Cậu còn vừa ăn vừa nói xin lỗi: "Xin lỗi, đợi tí để tôi ăn xong hai miếng cuối cùng này mới có thể làm con tin của anh."

Con tin này cũng thật có tinh thần trách nhiệm.

Người đàn ông đội mũ len nhỏ giọng nói với cậu: "Ăn nhanh đi."

Giang Vu Tận chậm rãi ăn xong, còn phân loại rác ném vào thùng rồi đứng lùi lại.

"..."

Bên ngoại có tiếng động, Trần Cảnh vẫn đang xem máy rửa bát trên lầu nói: "Chờ một chút." rồi rời khỏi cửa hàng nhìn ra bên ngoài.

Dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu ta cúi đầu nhìn xuống và thấy một người đàn ông đang đe dọa người khác -- và Giang Vu Tận, con tin bị hắn ta dùng dao đe dọa, người kia có vẻ đã chú ý đến anh, còn vẫy tay với cậu ta theo một vòng cung nhỏ, sợi dây đỏ lủng lẳng treo trên tay cũng rung chuyển.

Trần Cảnh: "..."

Sự thật đã chứng minh có một số người căn bản là gần như không thể nào ở yên một chỗ.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.