Cảnh Nhất Thành được an ủi, trong lòng âm thầm quyết định chính mình nhất định lúc nào cũng phải ở cùng Hứa Thừa Hạo, không thể để bất cứ kẻ nào có cơ hội!
======================
Hứa Thừa Hạo nhéo mặt hắn càng lúc càng mạnh tay: “Anh vừa mới nói cái gì? Lặp lại lần nữa cho em!”
Cặp mắt Cảnh Nhất Thành bắt đầu dáo dác: “Anh nói em đi không được, bên ngoài đều là người của anh.”
Hứa Thừa Hạo: “Câu sau nữa!”
Cảnh Nhất Thành câm như hến.
Hứa Thừa Hạo: “Nói hay không?”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hứa Thừa Hạo đột nhiên buông mặt hắn ra, xoay người cầm vịt vàng nhỏ trên tủ đầu giường lại, nhắm cái mỏ chu của nó ngay thẳng trán hắn.
Cảnh Nhất Thành lập tức ôm đầu: “Anh nói anh thấy em chạy không được nên mới thổ lộ!”
Hứa Thừa Hạo sờ cây ớt con vừa mọc, ôm vịt vàng nhỏ tựa vào đầu giường, cười lạnh: “Em nói anh tại sao lại đột nhiên thổ lộ, hóa ra là nhân cháy nhà đi hôi của!”
Khí thế chất vấn của Cảnh Nhất Thành mới nãy còn rần rần như xe đề ga lên dốc, giờ thì lao xuống không phanh, hắn yên lặng cúi đầu.
Hứa Thừa Hạo hỏi: “Là trợ lý bày cách cho anh?”
Cảnh Nhất Thành gật đầu không do dự, lại bán sạch đồng đội.
Hứa Thừa Hạo: “……”
Mệt anh lúc trước còn phỏng đoán có phải Cảnh Nhất Thành vì áy náy, lo lắng chân anh bị thương, muốn chăm sóc anh nên mới thổ lộ không, giờ nghĩ lại thì tên này làm gì có lòng thông cảm, thế nào lại đi làm chuyện lỗ vốn chứ. Tên này sẽ nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đúng là tên khốn nạn!
Hứa Thừa Hạo tức đến trợn mắt.
Cảnh Nhất Thành yên lặng xáp lại gần.
Hứa Thừa Hạo tức giận: “Tránh xa một chút!”
Cảnh Nhất Thành cẩn thận dò xét sắc mặt anh: “Nếu em giận quá thì cứ đánh anh, chứ đừng đổi ý.”
Hứa Thừa Hạo nâng vịt vàng nhỏ lên, Cảnh Nhất Thành phản xạ nhắm mắt lại, không nhúc nhích thân thể, chờ bị đánh.
Hơn mười giây sau, cảm giác đau đớn không xuất hiện, Cảnh Nhất Thành mở mắt, thấy Hứa Thừa Hạo đã buông vịt vàng nhỏ, đang cầm túi ớt lên.
Đúng, trái ớt!
Cảnh Nhất Thành lập tức nhớ đến cái gì, lấy lòng nói: “Có phải em muốn đem hộp giữ tươi ở nhà vào đây phải không? Em xem, anh lấy lại đây rồi…… Anh cam đoan chỉ mỗi lần đó ra, còn lại không đụng vào cái gì hết, nhiều lắm chỉ nhìn tờ giấy cam đoan của anh thôi.”
Hứa Thừa Hạo đích xác có nói muốn hộp giữ tươi, bởi vì hộp này là hệ thống cho anh, trái ớt đặt trong này có thể giữ nguyên trạng thái trong vòng một tháng, anh muốn bỏ số ớt trong túi vào hộp.
Cho nên Cảnh Nhất Thành tranh thủ lúc anh ngủ trưa, chạy về nhà lấy, vốn nghĩ để tranh công, nhưng hiện tại lại thành đền tội.
Hứa Thừa Hạo nhận hộp, vừa nhặt những trái ớt hoàn chỉnh trong túi cho vào hộp, vừa thờ ơ hỏi: “Nếu hôm đấy em không đáp ứng, anh sẽ làm gì?”
Cảnh Nhất Thành: “Thì mỗi ngày thổ lộ ba lần, cứ thổ lộ đến khi nào em đồng ý mới thôi, dù sao anh cũng có thời gian ba tháng.”
Hứa Thừa Hạo: “……”
Thêm câu cuối cùng, nghe kiểu gì cũng thấy sai!
Hứa Thừa Hạo âm thầm nghiến răng, anh kéo tay Cảnh Nhất Thành qua, đặt vào trong tay toàn bộ số ớt dị dạng còn lại, cười giả dối: “Anh lâu lắm rồi không ăn ớt, chắc nhớ lắm nhỉ, nào, tất cả của anh hết đấy, ăn đi!”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Hứa Thừa Hạo lạnh lùng nói: “Nếu anh ăn không hết, có thể tìm thêm đồng lõa của anh.”
Cảnh Nhất Thành: “Không, anh có thể ăn hết!”
Hứa Thừa Hạo nhìn bó hoa ớt đặt bên giường: “Bó hoa này cũng không nên lãng phí, gọi trợ lý tới cho cậu ấy ăn cùng.”
“……”
Mười phút sau, trợ lý và Cảnh Nhất Thành ngồi đối diện Hứa Thừa Hạo, yên lặng ăn ớt, vừa ăn vừa hoài nghi nhân sinh.
Hứa Thừa Hạo nhìn hai người ăn, còn mình thì ngồi trên giường ăn dâu tây. Tuy dâu và ớt cùng có màu đỏ, nhưng dâu tây chua chua ngọt ngọt lành lạnh ngon miệng, ngồi phòng điều hòa ăn vô cùng thư thái.
Còn ớt…… Người nào ăn người nấy biết, ai ăn xong cũng không thể quên!
Hứa Thừa Hạo ngồi đếm cho bọn họ, đếm đến trái thứ tám thì chủ động kêu dừng: “Được rồi, hôm nay ăn trước mấy trái thôi, chúng ta còn ba tháng lận, không cần vội.”
Trợ lý: “……”
Cảnh Nhất Thành: “……”
Nội tâm trợ lý: Lúc trước, rốt cuộc cậu bị gì mà lại nói ra!
Nội tâm Cảnh Nhất Thành: Lúc trước, rốt cuộc hắn bị gì mà lại nói ra!
Hứa Thừa Hạo trút được giận lại vui vẻ, gọi Cảnh Nhất Thành qua, đút cho trái dâu để đỡ cay.
Trợ lý yên lặng đứng dậy, tự mình đi tìm nước uống, trong lòng…… vô cùng hối hận vì làm người tốt! Biết ngay là làm người tốt không dễ!! Cậu lúc trước rốt cuộc sao lại giúp sếp thổ lộ chứ, rốt cuộc là tại sao!!
Chờ trợ lý đi khỏi, Cảnh Nhất Thành cẩn thận hỏi: “Còn giận nữa không?”
Hứa Thừa Hạo: “Ừm, tạm thời coi như nguôi giận, nhưng em nói ăn ớt ba tháng là chuyện thật.”
Cảnh Nhất Thành: “Ừ, chỉ cần em không đổi ý, anh làm cái gì cũng được.”
Hứa Thừa Hạo cố gắng nhịn cười: “Bớt nói lời ngon ngọt với em đi, nếu em biết thái độ thổ lộ của anh bất chính như vậy, lúc đấy em sẽ không đồng ý.”
Cảnh Nhất Thành lập tức cầm tay anh: “Vậy không được, em đã ăn dâu của anh thì chính là người của anh, đổi ý cũng vô dụng.”
Hứa Thừa Hạo vừa tức vừa buồn cười, anh lườm hắn một cái: “Tiếp tục đề tài dang dở lúc nãy, em nói chuyện Nguyễn Thần Hiên với anh, đỡ cho anh lại rầu rĩ.”
Cảnh Nhất Thành: “Không được, em trước phải nói em sẽ không đổi ý đã.”
Hứa Thừa Hạo làm bộ không nghe thấy: “Nguyễn Thần Hiên gọi điện thoại cho em, anh ta nói……”
Cảnh Nhấc Thành nâng đầu anh, để anh nhìn hắn: “Không nói là anh hôn em!”
Hứa Thừa Hạo lập tức bóp miệng hắn: “Anh dám!”
Cảnh Nhất Thành bình thản nhìn anh vài giây, hắn đột nhiên xáp lại gần, Hứa Thừa Hạo đẩy ra cũng không được, sức lực lớn cực kỳ.
“Em nói em nói!” Hứa Thừa Hạo sợ tới mức vội nhắm mắt: “Thành ca, em sai rồi!”
Khoảng cách giữa hai người đã gần tới mức chỉ cách mấy milimet là có thể hôn nhau, nhưng Cảnh Nhất Thành chỉ nhìn chăm chú bộ dáng cứng ngắc căng thẳng của Hứa Thừa Hạo, sau một lúc lâu mới đặt cái hôn lên trán, nụ hôn nhẹ nhàng: “Từ từ thích ứng, không cần vội.”
Hứa Thừa Hạo lập tức thả lỏng, một luồng ấm áp ngọt ngào dâng lên trong lòng: “Nếu anh thổ lộ với thái độ này, nói không chừng em sẽ không đổi ý.”
Cảnh Nhất Thành vuốt ve tay anh: “Ừ, vậy em về sau không có cơ hội đổi ý.”
Hứa Thừa Hạo liếc hắn một cái: “Vậy anh còn muốn nghe nội dung cuộc điện thoại của em vào Nguyễn Thần Hiên nữa không?”
Cảnh Nhất Thành lập tức nghiêm tức: “Nghe! Một chữ cũng nghe không sót!”
Hứa Thừa Hạo nhớ lại đối thoại giữa mình và Nguyễn Thần Hiên, thật sự lặp lại đúng từng chữ. Sắc mặt Cảnh Nhất Thành cũng từ từ u ám, lúc nghe được câu cuối cùng Nguyễn Thần Hiên nói “có sẵn lòng làm bạn với Nguyễn Thần Hiên một năm trước không” thì Cảnh Nhất Thành nổ tung tại chỗ: “Thằng khốn Nguyễn Thần Hiên này, nó dám quyến rũ em!”
Hứa Thừa Hạo: “Nói cái gì đó, kết bạn với quyến rũ giống nhau chỗ nào.”
Cảnh Nhất Thành giận: “Người khác có thể kết bạn, nhưng thằng đấy thì không! Em không được bênh nó!”
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ: “Rồi rồi rồi, em không bênh.”
Cảnh Nhất Thành: “Cuối cùng em trả lời nó thế nào!”
Hứa Thừa Hạo: “Không trả lời, em cúp máy luôn.”
Cảnh Nhất Thành miễn cưỡng vừa lòng, nhưng nghĩ lại vẫn cứ tức: “Thằng đấy còn muốn gặp em, nghĩ đẹp đấy! Dù nó có khỏe lại thì cũng đừng hòng! Nếu thằng đấy dám quấy rầy em, dù thương tật của nó khỏi rồi, anh cũng có thể cho nó nằm tiếp!”
Hứa Thừa Hạo bất đắc dĩ chống cằm nhìn hắn: “Anh ta hẳn vẫn phải bận một thời gian dài, anh vẫn luôn ở cạnh em, anh sợ cái gì!”
Cảnh Nhất Thành được an ủi, trong lòng âm thầm quyết định chính mình nhất định lúc nào cũng phải ở cùng Hứa Thừa Hạo, không thể để bất cứ kẻ nào có cơ hội!
Quyết định như vậy xong, Cảnh Nhất Thành bắt đầu để ý đến thời gian và không gian hắn ở cùng Hứa Thừa Hạo, dần dần hắn còn cảm thấy Hứa Thừa Hạo chỉ có mình ở bên cạnh, chỉ có thể nhìn mình cũng rất tốt – thỏa mãn hoàn hảo ý nghĩ muốn chiếm lấy tất cả Hứa Thừa Hạo của hắn.
Đương nhiên ngày vui ngắn chẳng tày gang, lúc Hứa Thừa Hạo chưa công bố tin mình nằm viện, chỉ có Lý Niệm chạy qua chạy lại gặp bộ mặt lạnh của Cảnh Nhất Thành, đến lúc tin Hứa Thừa Hạo bị tai nạn giao thông truyền ra ngoài xong, mặt Cảnh Nhất Thành càng lúc càng khó coi.
Hắn lại nhận ra nhân mạch và mạng lưới quan hệ của Hứa Thừa Hạo lớn như thế nào, nhận ra người yêu hắn rốt cuộc nổi tiếng bao nhiêu, nhận ra hắn rốt cuộc có nhiều ít tình địch!
Nghe nói đây vẫn là Hứa gia chặn tin tức, không đăng lên báo chí bên ngoài, chỉ có người biết rõ mới tới thăm – Cảnh Nhất Thành không dám tưởng tượng viễn cảnh tất cả mọi người đều biết thì sẽ như thế nào!
Người yêu rất nổi tiếng, làm sao bây giờ! Vậy thì một tấc cũng không rời!
Cảnh Nhất Thành nghiêm mặt, lạnh lùng ngồi bên giường làm Diêm Vương kiêm bình cứu hỏa dập bầu không khí cỡ bự, người tới thăm đều tự giác vặn nhỏ âm lượng nói chuyện, dặn dò quan tâm vài câu rồi không dám ngồi lâu, đưa hoa, trái cây hoặc quà rồi nhanh chóng đi về.
Như Trịnh Vân Vân là người quen, còn có thể trêu chọc mấy câu: “Cảnh tổng tự mình ngồi bên giường, chắc là giải quyết được rất nhiều phiền toái nhỉ?”
Hứa Thừa Hạo cười cười: “Còn được.”
Trịnh Vân Vân: “Vậy em không quấy rầy anh nữa, ráng dưỡng thương cho tốt.”
Hứa Thừa Hạo: “Ừ, anh không tiễn em được, đi thong thả.”
“Khách khí.” Trịnh Vân Vân vẫy tay, rồi gật đầu chào Cảnh Nhất Thành, xoay người rời đi.
Đối với người có mắt thế này, Cảnh Nhất Thành coi như vừa lòng, nhưng vẫn có kẻ không biết điều cứ cố tình đâm đầu đến trước mặt hắn, ví dụ như – Trịnh Tiêu Tiêu vì Trịnh Vân Vân nên có chấp nhất với Hứa Thừa Hạo!
Cô nương này vừa đến đã hỏi han ân cần với Hứa Thừa Hạo, còn muốn gọt táo cho Hứa Thừa Hạo, thề thốt: “Em gọt táo giỏi lắm á, vỏ táo không bị đứt luôn!”
Vỏ còn không đứt…… Cảnh Nhất Thành hận không thể dùng vỏ táo siết chết cô!
Hứa Thừa Hạo cũng không thích cô nương này, thái độ lãnh đạm, nói: “Thật xin lỗi, tôi không ăn trái cây người lạ gọt.”
Trịnh Tiêu Tiêu có chút xấu hổ: “Em thế nào lại là người lạ được, Hứa tổng không nhớ rõ em? Anh trước kia từng tham gia tiệc của em, em còn đến nhà anh thăm hỏi một lần.”
Hứa Thừa Hạo: “Thật xin lỗi, tôi dự nhiều tiệc lắm, nhớ không ra.”
Trịnh Tiêu Tiêu: “Em……”
Hứa Thừa Hạo lười nghe tiếp, anh nhìn sang Cảnh Nhất Thành, nhỏ giọng nói: “Em mệt.”
Cảnh Nhất Thành lập tức đứng lên, làm Trịnh Tiêu Tiêu giật mình, phản xạ lùi về phía sau. Cảnh Nhất Thành nhìn cô với ánh mắt lạnh như băng: “Thời gian gặp khách đã hết, phiền vị người lạ này đi ra ngoài!”
Trợ lý đứng ở cửa thổi thêm gió: “Mời Trịnh tiểu thư —“
Trịnh Tiêu Tiêu một thân một mình, cô nhìn Hứa Thừa Hạo thì đối phương đã nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không có ý phản ứng cô, cô đành cắn môi, buông dao và táo rời đi. Có lẽ chỉ có lần này, Trịnh Tiêu Tiêu mới có thể nhận ra thủ đoạn của cô đã bị nhìn thấu từ sớm.
Sau khi cô rời đi, Cảnh Nhất Thành đen mặt ra lệnh: “Vứt hết đống quà của cô ta, còn có dao và táo này nữa, cũng vứt luôn! Ghế bị ngồi cũng đổi cái mới cho tôi!!!”