Ở tiệm cơm, vài vị khách đang ăn cơm đã nhìn sang bên này.
Câu nói trước khi Lâm Phí ngồi xuống làm những người đối diện trừ Thịnh Tinh ra đều kinh ngạc không thôi, đặc biệt là cậu bạn ngồi bên cạnh Thịnh Tinh kia, kinh ngạc qua đi lại hoàn toàn không tin, thậm chí còn phẫn nộ lên tiếng:
“Cậu bị điên rồi sao, chuyện của cậu và Trình Chi Kiêu còn dám đổ lên người Thịnh Tinh? Chuyện đó tưởng không ai biết sao? Đừng có khinh người quá đáng vậy chứ!”
Lâm Phí nhìn cũng không thèm nhìn đến cậu ta, chỉ liếc Thịnh Tinh một cái: “Phải không?”
Lúc Thịnh Tinh bị cậu nhìn chằm chằm biểu tình rất khó coi.
“Thịnh Tinh! Ông nói gì đi… Hay là ông sợ hắn? Yên tâm, bọn tôi sẽ chống lưng cho ông, hiện tại là xã hội pháp trị, hắn có thể làm gì ông chứ?!”
Lâm Phí chưa từng nghĩ sẽ cùng đám người không liên quan này lãng phí thời gian, cậu chỉ là muốn xả ra nỗi oán ức trong lòng nhưng cũng bị lũ người này lải nhải tới mức phiền điên rồi, cau mày hỏi Thịnh Tinh: “Chuyện của cậu và tôi, có thể làm cho người bên cạnh cậu bớt nói vài câu không?”
Ngược lại cậu bạn kia lại bị những lời này của Lâm Phí chọc tức, mặt cũng vì giận mà tái đi rồi, nhìn Thịnh Tinh mà không nói được lời nào, thật là không cam lòng, trừng Lâm Phí vài giây, sau đó liền cực lực chọc vào chỗ đau của Lâm Phí: “Ha, kiêu ngạo như vậy còn ở trước mặt chúng tôi diễu võ dương oai làm cái gì? Có bản lĩnh thì đi mà cú đánh chi kiêu đi? Nhưng cậu có dám không?!”
Lâm Phí sửng sốt, cậu như là đột nhiên nghĩ tới cái gì mà lấy điện thoại ra nói: “Cậu không nói tôi suýt đã quên…”
Cậu cố ý tăng độ sáng điện thoại lên mức cao nhất, khi mấy người kia híp mắt nhìn qua thì trực tiếp gọi đến số của Trình Chi Kiêu.
“…” Người đang ngó thấy tên ghi chú của người kia thì dừng lại.
Số này là do hồi xảy ra tai nạn kia bọn họ lưu nhưng chưa từng gọi lần nào.
Lâm Phí ban đầu nghĩ nếu gọi thì người kia sẽ không tiếp máy, cậu cũng cho rằng không thể thông máy, chỉ là vừa nghĩ thì lại ghê tởm lũ người trước mặt này.
Thịnh Tinh hiện tại cứ lôi kéo người ở lớp một chán ghét cậu bạn tương thân tương ái này với y mấy năm, còn ở trước mặt cậu lăng mạ cậu, cậu không tặng hắn cái gì thì quả thật là không được.
Từ lần xe cộ kia Thịnh Tinh cứ niệm mấy câu như “Cậu phải tránh xa Trình Chi Kiêu” “Trình Chi Kiêu không phải người tốt” văng vẳng bên tai cậu, gần như là mỗi ngày một lần, người không biết còn tưởng kẻ có thù với Trình Chi Kiêu là Thịnh Tinh ấy chứ.
Lâm Phí cầm điện thoại cố tình làm ra vẻ, còn chưa cả mở miệng thì đầu dây bên kia tự nhiên kết nối, trong tai truyền đến giọng nói của Trình Chi Kiêu, ngữ khí người nọ như đang khắc chế mà hỏi: “Lâm Phí?”
Toàn thân cậu cứng đờ, không nhúc nhích tựa như một con rối gỗ.
Lâm Phí không nghĩ tới Trình Chi Kiêu vậy mà lại không kéo đen số cậu, lại còn tiếp điện thoại của cậu, đầu óc cậu giờ trống rỗng, không biết nên nói cái gì.
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Thịnh Tinh như một vị khán giả xem đến mệt mỏi, không màng người bên cạnh ngăn trở đã trực tiếp đi đến trước mặt cậu, giọng điệu ẩn ẩn mang theo chút gì đó khuất nhục: “Lần này xem như tôi sai, về sau tôi sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt cậu nữa. hôm nay tôi cũng không muốn làm mọi người mất hứng, mấy chuyện này bọn họ cũng chỉ thuận miệng mà nói thôi, không giữ mồm giữ miệng cũng là bình thường, không cố tình nhằm vào cậu đâu, cậu cũng đừng làm bạn tôi khó xử như thế…”
“Khó xử?” Lâm Phí chịu đựng cảm giác muốn đem đầu kẻ trước mặt này dầm ra bã, tức giận lại khó hiểu, cậu rõ ràng không làm gì sai, thực sự không nghĩ ra là đắc tội người ta ở điểm nào hay là khiến người ta thua thiệt cái gì, không hiểu vì sao Thịnh Tinh lại đối với cậu như thế? Cậu nghiêm túc hỏi: “Là ai khó xử ai cơ?”
Còn người ở trong điện thoại kia tựa hồ như nghe được bọn họ nói chuyện, bỗng nhiên lạnh giọng hỏi: “Em ở đâu?”
Lâm Phí không nói được tiếng nào, ở lần thứ hai khi đối phương hỏi lại cậu mới nhỏ giọng nói ra địa chỉ, tiếng nói có chút oa oa, khóe mắt liếc thấy Thịnh Tinh đang không kiên nhẫn kia, lại nhìn xuống điện thoại của mình, tiếp tục giả vờ, ma xúi quỷ khiến thế nào cậu lại nói thêm một câu: “Anh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì tới đây đi, tôi mời anh ăn cơm, muốn ăn gì cũng được.”
Người nọ trực tiếp cúp điện thoại.
Lâm Phí không có chút ngoài ý muốn nào, cậu tắt điện thoại, ngẩng đầu tiếp tục nhìn về phía Thịnh Tinh, thanh âm mộc mộc: “Cút đi, đừng chắn bàn của tôi, cậu cũng nghe rồi đó, bạn của tôi sắp đến rồi.”
Thịnh Tinh bị lời của cậu chọc cười: “Bạn của cậu? Trình Chi Kiêu?”
Lâm Phí: “Chứ gì nữa? Chả lẽ là cậu sao?”
Trên mặt Thịnh Tinh lúc trắng lúc đen, bộ dạng này như là lúc trước Lâm Phí đắn đo làm y mạc danh bất an. cái loại này lập tức vô pháp giống như trước như vậy tự nhiên đắn đo Lâm Phí cảm giác làm hắn mạc danh bất an.
Lâm Phí thật sự là đang bắt đầu chán ghét y, cũng không thèm nhìn y tiếp, gọi phục vụ chuẩn bị gọi món.
Thịnh Tinh về lại chỗ ngồi, có người hỏi y xem có muốn đổi quán ăn hay không, y lắc đầu: “Không cần đâu, đồ ăn cũng gọi rồi, chúng ta tự mình ăn phần mình, đừng quan tâm cậu ấy.”
Nam sinh bên cạnh lặng lẽ chạm vào khuỷu tay y, chỉ chỉ về hướng Lâm Phí đang ngồi mà cười: “Chúng ta ăn từ từ, xem Trình Chi Kiêu khi nào tới…”
Những người khác nghẹn cười, che miệng nhỏ giọng nói: “Cũng đừng có trêu vào cậu ta, chúng ta chọc không nổi đâu.”
Một người khác cười nói tiếp: “Dù sao cậu ta cũng là tiểu thiếu gia, bạn bè chẳng lẽ lại thiếu sao? Tìm đại một kẻ đến giải ngố không phải quá đơn giản à?”
Thịnh Tinh không hé răng, y nhìn về phía Lâm Phí, ‘a’ một tiếng nói: “Cậu ấy không có bạn.”
“Thế thì cũng phi lí quá đi, sao cậu ta lại không có bạn bè được...”
“Tôi nói không có là không có!” Thịnh Tinh cắn răng nhíu mày, cảm xúc tựa hồ có chút biến hóa mà lẩm bẩm: “Là cậu ấy ngốc! Trừ tôi ra ai đến gần cậu ấy đều có mục đích xấu, ngoại trừ tôi, không ai thật lòng đối đãi cậu ấy hết!”
Những người còn lại biểu tình dại ra nhìn y, người bên cạnh lại rất vô ngữ: “Lời này là có ý gì vậy? Không phải hai cậu đã tan vỡ rồi sao? Vì sao hai người lại tình như kim kiên ấy…” “Lời này có ý tứ gì a? Ngươi cùng hắn không đều nháo bẻ sao? Như thế nào giống như hai ngươi cỡ nào tình so kim kiên giống nhau……”
Biểu tình Thịnh Tinh trầm xuống, như là chưa nghe được gì: “Dù sao cậu ấy sớm muộn gì cũng nghĩ thông, tôi mới là người hiểu cậu ấy nhất.”
Không khí giờ đây thật cổ quái, bọn họ hai mặt nhìn nhau, một lời cũng không thốt ra được.
Vài phút sai, Thịnh Tinh phát hiện biểu tình của hai nam sinh ngồi đối diện y mắt trừng lớn, nhìn về cái cửa một cách khiếp sợ.
Y ngơ ngác quay đầu lại, liếc một cái thì thấy Trình Chi Kiêu, sắc mặt lúc này trắng bệch.
Sau khi nam sinh tiến vào liền đi về phía Lâm Phí.
“Dizzz, sao lại thế này? Bọn họ sẽ không thật sự…”
“Tuyệt đối giả! Ai cũng biết bọn họ trước đây như nước với lửa, nói không chừng là lại đây tìm tra đó!”
“Tìm tra qq, nhìn bọn họ ngồi cùng nhau kìa!”
“….”
Thịnh Tinh dùng sức nhéo chặt tay vịn của ghế dựa, toàn thân y căng chặt.
Bên kia, Lâm Phí không nghĩ Trình Chi Kiêu sẽ đến, cậu không nhịn được nhớ tới giọng điệu khi anh bắt máy…
Khi người nọ ngồi xuống đối diện mình cậu suýt chút đã sặc hớp bia vừa uống.
Trình Chi Kiêu vừa vào đã thấy được Trình Chi Kiêu bên kia, sắc mặt anh không tốt lắm, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Lâm Phí: “Đổi quán đi.”
Lâm Phí hoàn hồn, a một tiếng, nghiêm túc hỏi anh muốn đi chỗ nào ăn.
Lần đầu Lâm Phí dùng giọng nịnh người, chỉ sợ sẽ dọa người ta bỏ chạy.
Người nọ mím môi, không biết đang nghĩ đến cái gì, thấp giọng nói: “Trừ nơi này ra thì bình thường cậu còn đi đâu nữa?”
Này nhưng quá nhiều, Lâm Phí liền nói vài câu giải thích với chủ cửa hàng.
Trình Chi Kiêu đứng dậy: “Nào, đi thôi.”
Giọng anh thanh thanh, cuối lời còn mang theo chút khàn khàn, lọt vào tai khiến người nghe có chút tê dại.
Lâm Phí choáng váng mà ngước lên nhìn anh, người nọ thấy cậu ngồi ở đó không đứng dậy thì cho rằng cậu không một đi thì nhíu mày một cái. Lâm Phí thấy thế thì liền đứng lên, còn chưa nói đi đâu đã theo người rồi.
Mới ra cửa không bao lâu thì phía sau vọng lại tiếng gọi cậu.
“Minh Minh…”
Tiếng la kia quá quen thuộc, 6 năm qua đi Lâm Phí đã nghe nó vô số lần. Cậu theo bản năng quay đầu lại nhìn thì thấy Thịnh Tinh sắc mặt trắng bệch.
Trình Chi Kiêu đứng ở một bên nắm chặt cánh tay cậu, ánh mắt chán ghét liếc tới Thịnh Tinh, quanh thân đều là hàn khí, bực bội kêu y cút.
Thịnh Tinh bị đuổi hoàn toàn mất hết phong thái, y cười giận: “chuyện của tôi và Lâm Phí, cậu có tư cách gì mà xen vào? Cậu quản được không?!”
Lâm Phí nhíu mày: “Hai chúng ta còn có chuyện gì chưa nói xong sao? Hình như không có nhỉ.”
Biểu tình Thịnh Tinh cứng lại, trong mắt dần có tia hoảng hốt, y nhất thời không tin được Lâm Phí sẽ nói chuyện với mình như vậy.
Y đã hạ thấp bản thân chạy ra đây gọi cậu rồi mà Lâm Phí còn nói chuyện với y như thế sao? Trong cơn giận dữ, y chất vấn cậu: “Ha? Cậu cùng cậu ta quen biết sao? Từ khi nào?!”
“Tôi kết bạn còn phải báo cho cậu đấy à? Cậu quản cũng thật là nhiều đó?” cậu kéo Trình Chi Kiêu muốn đi, căn bản không muốn cùng y ở đây lãng phí thời gian.
Xoay người thì nghe được Thịnh Tinh phía sau cười lạnh: “Cho nên hôm nay cậu rốt cuộc có tư cách gì mà chất vấn tôi?”
“…”
“Ở trước mặt tôi nói xấu cậu ta, đảo mắt lại cùng cậu ta nói cười khúc khích xóa tan hiềm khích làm bạn bè tốt sao?”
“…”
“Đánh vì ta sinh nhật vui vẻ ngụy trang, cuối cùng lại làm người khác nhục nhã tôi! Còn dám giảo biện là mình không biết cái gì? Các cậu sớm đã quen biết nhau! Người kia rác rưởi như nào cậu còn không thấy sao? ồ đúng rồi, ba cậu là thương nhân, thương nhân chỉ biết trục lợi, cậu tai nghe mắt thấy sao lại không học được tí gì vậy? Đột nhiên từ Nguyên thành đến Du thành, không có ba cậu, không phải là tới đây để hòa nhập với bọn nhà giàu đó sao, tôi chỉ là bàn đạp thì tính là cái gì?”
“…”
Lâm Phí không nhúc nhích đứng yên tại chỗ, Trình Chi Kiêu đã sớm đen mặt tiến lên đấm người nọ đến bò ra đất, ngữ khí thô bạo: “Cậu cũng xứng?!”
Thịnh Tinh không phải đối thủ của anh nhưng y vẫn cố nhoài lên để kéo cổ áo anh xuống với ý đồ liều mạng.
Phía sau truyền đến tiếng động nhỏ.
Lâm Phí há miệng, cậu muốn kêu Trình Chi Kiêu tiếp tục đi cùng mình ăn cơm, nói sẽ bao anh thật tốt, cuối cùng lại phát hiện ra mình nói không ra tiếng.
Mất giọng rồi.
Có cái gì đó dọc theo môi chảy xuống, cậu duỗi tay muốn lau lau.
Hồng hồng, ẩm ướt dinh dính, là máu… máu mũi.
Phía sau truyền tới tiếng hùng hùng hổ hổ của Thịnh Tinh, y đau nên mắng Trình Chi Kiêu, mắng xong lại kêu tên cậu, nói cậu có bản lĩnh thì lại đây cùng Trình Chi Kiêu đánh chết y…
Thật hỗn loạn…Thật phiền phức…
Thật ghê tởm!!!
Lâm Phí đứng không vững, đột nhiên quỳ ở ven đường phun ra máu.
Trong cơn hỗn loạn có người tiến đến đỡ lấy cậu, mấy tiếng ồn ào chửi bới cũng lặn xuống…
Khi còn nhỏ, Lâm Phí hỏi ông nội vì sao mẹ không cần cậu, ông nội liền thở ngắn than dài nói cho cậu: “Mẹ không hề không cần Minh Minh, là mẹ không thích ba ba, ba ba cũng không làm tốt nghĩa vụ, bọn họ không giải quyết được liền ly hôn, đây là tự do cho mẹ.”
Cậu cực kì khổ sở, khi đó nói chuyên không rõ ràng, lại kiên trì nói ba ba thích mẹ.
Ông nội cười nói cậu ngốc, trên đời này bất luận là thứ tình cảm nào cũng không thể dựa vào một người mà duy trì.
Cậu nghe xong muốn khóc, tiếp tục hỏi ông nội, vậy vì sao trước kia mẹ còn muốn cùng ba ba kết hôn, vì sao về sau lại đột nhiên không thích?!”
“Người thay đổi, tình cảm cũng sẽ đổi thay, đây là điều bình thường, về sau con sẽ biết.”
Cậu lúc ấy còn tưởng ông nói bừa, mãi đến về sau lại phát hiện sau lại phát hiện mỗi ngày đều sẽ lặng lẽ sát kết hôn chiếu chờ mụ mụ hồi tâm chuyển ý ba ba thay đổi cá nhân, bắt đầu cùng một cái lại một nữ nhân làm bậy……
Người sẽ thay đổi…
Lâm Phí phun máu xong rốt cuộc khôi phục sức lực chậm rãi mở mắt ra, phát hiện Trình Chi Kiêu đang nửa ôm cậu, không tiếng động lấy giấy lau miệng cho cậu, biểu tình căng thẳng, trên mặt âm tình bất định.
Cậu cảm thấy anh sẽ ghê tởm nên vội vàng giơ tay lấy giấy muốn tự mình lau, nam sinh lại trực tiếp gạt tay cậu ra, một chút một chút đem miệng cậu lau sạch sẽ.
Cách đó không xa ven đường, Thịnh Tinh đứng im, bạn học của y sớm đã ra khỏi tiệm cơm, thấy tình hình không đúng liền muốn kéo y đi.
Thịnh Tinh không muốn đi, mất hồn mất vía mà nhìn chằm chằm vào Lâm Phí, thấy hai người họ dựa vào nhau như thế thì đại não một mảnh hỗn loạn.
Không lâu trước đây, y cho rằng Lâm Phí sẽ bị hắn chọc giận, cậu sẽ mắng y, quát y, thậm chí sẽ đánh y.
Lâm Phí từ trước đến nay đều rất mềm lòng, đánh y một cái xong sẽ hối hận, đến lúc đó cậu sẽ nhớ về quá khứ tình nghĩa của họ, nhớ về bọn họ đã làm bạn thế nào… nhiều năm tình cảm của bọn họ như vậy, không dễ dàng tách ra, cũng chính vì vậy mà y hiểu biết cậu rõ như thế, cũng biết nên giờ y mới đắn đo.
Lúc này đây, sự tình hoàn toàn không giống y đoán.
Lâm Phí không mắng y, không quát y, không đánh y… thậm chí liếc một cái cũng không liếc.
Từ đầu đến cuối y đều không có phản ứng gì, giống như là trong nháy mắt gặp đả kích thật lớn, một hồi lâu không phát ra âm vang nào, chờ phun xong dùng thủy súc tài ăn nói rốt cuộc hoãn quá mức nhi tới
Kết cục lời đầu tiên cậu nói lại không có chút quan hệ nào với y: “Trình Chi Kiêu, cậu muốn ăn gì? Bụng tôi hiện tại đều không, có thể ăn lại một đốn.”