Sau Khi Toàn Cầu Tiến Hóa, Ta Đứng Đầu Chuỗi Thức Ăn

Chương 47: Chương 47





Chuyển ngữ: Trầm Yên
................................................!
Hôm nay Lục Ngôn phải về thành phố K.

Chu Khải Minh nói rằng dù sao hành trình bay cũng phải mất 7 đến 8 tiếng, chẳng bằng tới quán ăn dùng bữa trước.

Anh nghĩ thấy khá hợp lý, dù gì người bình thường cũng nên ăn cơm đúng giờ.

Huống hồ Lục Ngôn quả thực đang cần một chút thời gian để tự hỏi vài chuyện.

Chu Khải Minh dẫn anh tới một nhà hàng được mệnh danh là nơi có đồ ăn ngon nhất Yến Kinh.

Nhà hàng nằm trong một khu biệt thự, theo quy định hội viên.

"Trước kia tôi chỉ mới nghe qua chứ chưa có dịp nếm thử.

Lần này đối tác mời, không biết có so được với tay nghề của bác sĩ Lục hay không đây."
Nhớ tới hai bữa ăn tại xe RV lần trước, Chu Khải Minh kiềm chế lắm mới ngăn được dòng nước miếng suýt chảy ra từ khóe miệng.

Chỉ riêng phần trang trí của biệt thự này cũng đã tốn đến một trăm triệu*(~350 tỷ), là nơi sở hữu nguyên liệu nấu ăn cao cấp nhất và đội ngũ đầu bếp tay nghề cao nhất thế giới hiện nay.

Nhà hàng này không có thực đơn, cũng không có tên, toàn bộ đều dựa vào tay nghề của bếp trưởng, đồ ăn tinh xảo bắt mắt được bày lên bàn ăn, hương thơm nức mũi.

Nhưng Chu Khải Minh và Lục Ngôn chỉ nhìn thoáng qua nhau đã hiểu đối phương phát hiện ra vấn đề rồi.

Bất kể rau dưa hay thịt thà ở nhà hàng này đều lấy từ vật ô nhiễm.

Mặc dù đã trải qua khâu xử lý, song vẫn cảm nhận được giá trị ô nhiễm rất mong manh.

Chưa đến mức khiến người thường bệnh biến, thậm chí còn làm được một loại chất kích thích giá trị ngưỡng linh lực tăng lên.

"Tôi biết ở trung tâm phòng chống và tổng bộ đều bán loại thịt đã qua xử lý này, đây là kế hoạch xử lý mở rộng của viện nghiên cứu số 7." Chu Khải Minh nói khẽ: "Nhưng đa phần những người tới đây ăn cơm đều là người thường mà nhỉ?"
"Đúng vậy.

Tôi nghe nói những nơi bên cạnh khu ô nhiễm ở nước ngoài có rất nhiều lính đánh thuê không phải Thiên Khải Giả tự xưng là thợ săn tai ương, chuyên săn giết vật ô nhiễm cấp thấp làm nguyên liệu nấu ăn." Lục Ngôn trả lời.

Thông thường những vật ô nhiễm cấp thấp này đều mang hình người, điều đó chứng tỏ rằng lúc còn sống bọn họ cũng là người thật.

So với động vật bệnh biến, kể cả giá trị ô nhiễm hay lực sát thương của vật ô nhiễm cấp thấp hình người đều nhỏ hơn rất nhiều.

Vậy nên hai người đều không ăn nổi bữa cơm này.

Nghe nói nhà hàng kiểu vậy rất nổi tiếng ở nước ngoài.

[ Không chỉ rất nổi tiếng mà còn tượng trưng cho thân phận và địa vị.

Bây giờ hễ võng hồng*(người nổi tiếng trên mạng) IXS lớn nào chưa từng ăn ở nhà hàng này thì đều sẽ bị nghi ngờ nhân khí*(độ hot) đấy.

] Tiếng hệ thống nghe kiểu gì cũng thấy như đang móc mỉa.

Trên đường đưa Lục Ngôn tới sân bay, Chu Khải Minh hơi thổn thức, xen lẫn vào đó là chút bực bội: "Chỉ dân chúng bình thường mới mãi phải chịu cực khổ mà thôi, kẻ có tiền đã coi vật ô nhiễm thành món ăn rồi."
Trong giấc mơ của Đường Tầm An, Lục Ngôn ở viện nghiên cứu 3 tháng, thỉnh thoảng cũng tụ tập xem viện nghiên cứu bồi dưỡng vật ô nhiễm.

Các nghiên cứu viên chăn nuôi một số động vật nhỏ, nhiều hơn là thực vật, cho chúng tiếp xúc với nguồn ô nhiễm để trở thành vật ô nhiễm.

Sau đó họ sẽ giết chết chúng tại kỳ đầu trưởng thành, lấy những bộ phận hữu ích làm "Vật liệu đặc biệt".

Mặt khác còn có cả những "Vật phẩm đặc biệt" do bộ Hành Động Đặc Biệt săn thú bên ngoài đưa tới định kỳ.

[ Càng ngày cậu càng giống người duy lý*.

] Hệ thống nói.


*Con người duy lý: Khái niệm kinh tế học, chỉ những người có thể nhận ra và theo đuổi việc tối đa hóa lợi ích cá nhân.

Lục Ngôn: "Đây không phải từ đẹp đẽ gì."
Anh lên máy bay, sau vẫn rút điện thoại ra, mở danh sách bạn tốt, nhắn tin cho Đường Tầm An.

[ Không phải thái độ lúc trước của cậu rất kiên quyết sao? ] Hệ thống học theo giọng điệu của anh, bình tĩnh nói: [ "Ta chỉ thích Đường nhỏ đáng yêu, không phải lão Đường trăm tuổi này." ]
Cảm xúc của Lục Ngôn luôn dao động không nhiều, nhưng lúc này anh bỗng hơi muốn che miệng hệ thống lại.

Hành trình này rất thuận lợi.

7 tiếng sau, Lục Ngôn thành công đáp xuống sân bay.

Anh mở điện thoại, chọn giao diện chat riêng trên diễn đàn Thiên Khải.

Danh sách liên hệ của anh chỉ có mấy tài khoản, bình thường cũng không nhận được tin nhắn của người lạ.

Vậy nên ảnh đại diện trên cao nhất kia có vẻ rất thu hút sự chú ý.

Đường Tầm An: Được.

Đường Tầm An: Tôi có thể xin phương thức liên hệ cá nhân của em không?
Lục Ngôn: LY20971111
Hệ thống: [ Tôi đang xem tiết mục nam sinh cấp ba yêu đương mỗi ngày sao? ]
Lục Ngôn cất điện thoại đi, mặt không cảm xúc: "Mi có thể lựa chọn đừng xem."
Khi anh tới thành phố K đã là 4 giờ sáng.

Không ngờ chỉ vừa nhắn tin xong, WeChat đã thông báo anh nhận được một lời mời kết bạn mới.

ID WeChat là XUNAN*(phiên âm của Tầm An).

Ngoại trừ tài khoản của Đường Tầm An, anh không nghĩ ra được trường hợp nào khác.

Nhưng mục ghi chú lại khiến Lục Ngôn thấy rất khó hiểu.

Ghi chú: Tôi là Khiếu Thiên.

*
Mặc dù hôm trước 5 giờ sáng mới ngủ, song đồng hồ sinh học vẫn kiên cường giục Lục Ngôn thức dậy lúc 7 giờ đúng.

Hôm nay anh phải tới trung tâm phòng chống ở thành phố K báo cáo công việc, đổi mới thẻ công nhân viên chức của mình, sau đó ngồi tàu cao tốc đến thành phố S.

Đến thành phố S, mua nhà gần trường cho cháu trai chủ nhiệm Hồ.

Anh vừa về tổng bộ đã được chủ nhiệm Lý chào đón nhiệt liệt: "Chúc mừng ngài Lục huấn luyện thành công trở về.

Các đồng nghiệp ở Yến Kinh của tôi nói rằng ngài đạt hạng nhất đợt huấn luyện công nhân viên mới nhận chức này."
Lục Ngôn gật đầu, bình tĩnh trả lời: "May mắn thôi."
Anh đi vào trung tâm kiểm tra sức khỏe, thực hiện đo lường thể chất đơn giản.

Giá trị ngưỡng linh lực của anh hiện tại là 2100, độ bệnh biến: 13,2.

Đạt tới tiêu chuẩn công nhân viên cấp D.

Sau khi đạt cấp D, các quyền hạn được mở khóa của Lục Ngôn càng nhiều hơn.

Ít nhất thì những chức năng đã mở trên diễn đàn Thiên Khải của anh hoàn thiện hơn hẳn.

Hệ thống gửi tới trạm ngắn, nhắc nhở anh đủ tư cách tham gia "Bảng xếp hạng Thiên Khải Giả chức danh trung cấp".

Bảng xếp hạng đổi mới mỗi năm một lần, hệ thống tích phân tính theo độ mạnh yếu của các nguồn ô nhiễm đã được loại bỏ.

Nếu bước vào bảng đơn, mỗi tháng có thể lĩnh thêm tài nguyên từ trung tâm phòng chống.


Tiến vào top 10 còn được viện nghiên cứu số 3 cung cấp tư cách "Phẫu thuật dung hợp", giúp bạn tách vật phẩm đặc biệt từ trên người vật ô nhiễm ra trang bị lên người mình, miễn phí, không giới hạn quốc tịch.

Trên thực tế, dung hợp vật ô nhiễm luôn là một việc rất nguy hiểm, sơ sẩy chút thôi có khả năng sẽ hoàn toàn nhiễu sóng.

Lục Ngôn ỷ mình có hệ thống nên cứ luôn liều lĩnh, ấy vậy mà hết lần này tới lần khác đều thành công.

Chức danh trung cấp: Thiên Khải Giả cấp C, D.

Chức danh cao cấp: S, A, B.

Theo lý cấp S nên được xếp vào mục siêu cao mới đúng.

Thế nhưng toàn bộ diễn đàn chỉ có duy nhất một Thiên Khải Giả cấp S, cây cao đón gió, đành phải chắp vá chung với cấp bậc A, B.

Lục Ngôn kéo qua một lượt, bảng đơn chỉ có 50 hạng.

Cấp bậc của Thiên Khải Giả cũng theo kết cấu kim tự tháp không thể nghi ngờ, đoán chừng có khoảng 10 nghìn người đang cạnh tranh vị trí này.

Anh click mở thanh thông tin của mình, trên đó hiển thị "Độ cống hiến đang được tính toán", do vậy không mấy hứng thú tắt diễn đàn đi.

Lục Ngôn tới bộ hậu cần, đổi tích phân mình đạt được trong ba tháng huấn luyện cực khổ ở trung tâm thành điểm cống hiến.

Cuối cùng anh cũng mua được chiếc cung dài màu bạc yêu tha thiết đã lâu kia, sớm hơn thời gian dự tính của anh rất nhiều.

Sự mãn nguyện xuất hiện rõ ràng trên mặt Lục Ngôn, khuôn mặt dịu dàng tạo cảm giác gió xuân ấm áp động lòng người.

Hệ thống lên tiếng, nói rất không hợp thời: [ Cây cung này trị giá 30.000 điểm cống hiến, vũ khí linh năng cấp B.

Giá cả còn tạm, nhưng không tiện mang theo.

Hơn nữa rõ ràng trung tâm phòng chống lấy nó trang trí mặt ngoài hơn là bán lấy tiền.

So ra con dao găm cấp C kia còn hợp với cậu hơn.

]
Lục Ngôn: "Nhưng nó đẹp."
Hệ thống: [......!]
Bởi vì thật sự quá giàu, Lục Ngôn lại mua thêm một chiếc dao găm "Răng Nọc" dưới kiến nghị của hệ thống.

Vũ khí linh năng cấp C, giá 10.000 điểm cống hiến.

Dao có độc, hiệu quả rõ rệt với những vật ô nhiễm sinh hóa, giấu được trong người, tiện hơn rất nhiều.

Anh mang theo thứ vừa nhìn đã biết là dụng cụ sắc nhọn trong diện kiểm soát này tới ga, theo lý sẽ không qua được kiểm tra an ninh, nhưng sau khi giơ thẻ nhân viên của mình, Lục Ngôn thành công được dẫn tới lối đi đặc biệt, cùng vũ khí bảo bối của mình lên tàu cao tốc.

Phía chính phủ không chỉ sắp xếp lối đi đặc biệt mà còn chuẩn bị hẳn cho anh một toa hành khách riêng trên tàu.

Trưởng tàu khách mỉm cười nói: "Lúc trước nhận được thông báo từ tổng bộ, dự định là trên chuyến tàu này của chúng tôi sẽ có nhân viên của bộ Hành Động Đặc Biệt, bởi vậy chúng tôi đã chuẩn bị riêng cho ngài một toa hành khách.

Chúc ngài có chuyến đi vui vẻ."
Lục Ngôn ở một mình trong toa xe này, có TV, máy chơi game, thậm chí cả giường.

Không thể không nói, sau khi gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt, chênh lệch tài nguyên nhận được quả thực liên quan đến cả các mặt của đời sống sinh hoạt.

[ Là ưu đãi, cũng là cách ly thôi.

] Phản ứng của hệ thống rất bình tĩnh, thậm chí còn hơi mỉa mai cảm giác chưa hiểu chuyện đời của Lục Ngôn.


Thành phố S cách thành phố K không xa, ngồi tàu cao tốc chưa tới 2 tiếng.

Thành phố S là đô thị lớn quốc tế hóa, đồng thời là trung tâm tài chính của cả nước nên có vẻ thịnh vượng vượt mức bình thường, tràn đầy sức sống, trên đường đều là những người trẻ tuổi tràn trề hy vọng.

Chỗ tốt của gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt chính là dù đi bất cứ đâu cũng sẽ được bao ăn bao ở, bớt đi một khoản lớn phí dừng chân của Lục Ngôn.

Trung tâm phòng chống ở mỗi thành phố đều có gian tiếp đón đặc biệt.

Ăn uống miễn phí, ở cả đời cũng được.

Nhân viên công tác phụ trách tiếp đón Lục Ngôn là một cô gái.

Lục Ngôn nhìn qua, phát hiện cô ấy hơi quen quen.

Trên thẻ công tác của cô ghi ba chữ: Đỗ Vi Vi.

"Có phải mấy tháng trước cô ở thành phố K hay không?"
Đỗ Vi Vi tỏ ra rất ngạc nhiên: "Ôi, quê tôi ở thành phố K.

Tôi học đại học ở thành phố S.

Tết Âm Lịch về quê ăn Tết, đúng lúc gặp bệnh ô nhiễm, thành ra phải ở lại đó rất lâu.

Năm nay tôi mới tốt nghiệp Đại học, vốn định về nhà thu tiền thuê..."
Nhưng sau khi trải qua sự kiện bệnh ô nhiễm, Đỗ Vi Vi phát hiện dường như bản thân không cách nào yên tâm thoải mái mà lười biếng được rồi.

Cô vẫn nhớ rõ cảm giác tuyệt vọng khi bị nhốt trong nhà và vào thời khắc tuyệt vọng nhất, nhân viên công tác thuộc bộ Hành Động Đặc Biệt đã phá cửa mà vào.

Cô muốn làm chút gì đó, kể cả khi mình chỉ là người thường, sức mạnh dâng hiến được cực kỳ ít ỏi.

Lục Ngôn nói: "Tôi biết, nhà cô có hẳn một tòa cao tầng."
Vẻ mặt của Đỗ Vi Vi vẫn mờ mịt, lát sau mới như nhớ ra điều gì, cô đột nhiên thốt lên: "Anh là cái người chạy loạn dưới lầu tối đó ấy hả?! Đậu xanh, anh thế mà gia nhập bộ Hành Động Đặc Biệt rồi á!? Anh tới thành phố S chấp hành nhiệm vụ gì sao?"
"Tới mua nhà gần trường." Lục Ngôn không rõ tình hình ở thành phố S cho lắm: "Trường tiểu học nào tốt nhất ở thành phố S?"
Đỗ Vi Vi nói không cần nghĩ ngợi: "Đó chắc chắn là trường tiểu học trực thuộc trung học X tại khu Hồng Giang rồi."
Giá nhà tại tiểu khu lân cận trường tiểu học này lên đến khoảng 200 nghìn*(~700 triệu)/mét vuông, còn thường rơi vào tình trạng ra giá cũng chẳng ai bán.

Cũng may với Lục Ngôn bây giờ mà nói, nhà 20 triệu*(~70 tỷ) cũng chỉ bằng 2000 điểm hiến mà thôi.

Anh thừa sức mua 10 căn như thế.

Điểm cống hiến đổi được thành tiền mặt, nhưng tiền mặt không thể đổi thành điểm cống hiến.

Hôm sau, Lục Ngôn được người môi giới dẫn đi bắt đầu xem nhà.

Xét đến tính thực dụng nên chủ yếu là mua nhà đã xây xong, vào ở được luôn.

Cuối cùng Lục Ngôn lựa chọn một căn nhà second-hand, hết tổng cộng 27 triệu*(~94,5 tỷ).

Do không định ở lại thành phố S lâu nên anh trả tiền một lần luôn, ký hợp đồng với chủ nhà ngay ngày hôm đó.

Người môi giới bất động sản suýt nữa ôm chân anh gọi "cha ơi".

Hôm sau còn phải đi nộp thuế và tới cục quản lý bất động sản sang tên.

Có vẻ các ban ngành liên quan đã thông báo trước nên suốt quá trình Lục Ngôn đều được bật đèn xanh, tiến hành rất thuận lợi.

Theo lý thì mua nhà xong sẽ kết thúc giao dịch.

Nhưng chủ nhà lại sáp tới hết sức nhiệt tình: "Tiểu Lục là người bên ngoài nhỉ? Thật không dám giấu gì cậu, gần đây việc buôn bán của tôi gặp chút vấn đề.

Cậu mua căn nhà này là xem như đã giải quyết vấn đề cấp bách trước mắt của tôi rồi đấy."
"Đúng dịp ngày mai tôi phải ra ngoài bàn chuyện làm ăn." Anh ta nhỏ giọng hơn: "Cậu biết Hội Sở Người Cá siêu nổi tiếng ở thành phố S gần đây không?"
Lục Ngôn nhướng mày: "Đó là gì?"
"Không phải bệnh ô nhiễm gây ra biến dị sao? Có một đám người mọc ra đuôi cá ở bờ biển." Chủ nhà đè nhỏ giọng: "Bây giờ đã được thống nhất nuôi trên đảo, họ còn xây dựng cả một làng du lịch cơ.

Hội sở này đã được thành lập rất nhiều năm, trước kia luôn là điểm đến ưa thích của nhóm người sang quan to, bây giờ mới bắt đầu mở cửa đón khách bên ngoài."
"Thật không dám giấu giếm, tôi có một chiếc vé tàu tới được đảo kia.

Xem thấy cậu là người sảng khoái, tôi cũng không bắt chẹt gì, 1 triệu*(3 tỷ rưỡi), cậu muốn không? Có thể cậu sẽ không thấy được người cá thật ở những nơi khác đâu."
Nói xong, chủ nhà cười phá lên, trên mặt lộ rõ ý "Đàn ông hiểu hết" đáng khinh: "Tôi nghe nói mặc dù cấu tạo sinh lý của những người cá này không giống nhân loại, nhưng đều có khoang sinh sản, không phân biệt giới tính, có thể nói là cực phẩm thế gian."
"Mọc đuôi cá chẳng phải là người nhiễu sóng sao?" Lục Ngôn hỏi hệ thống.

Anh nhớ lại người cá từng gặp ở thành phố K, lập tức cảm thấy rất buồn nôn.


Hệ thống nói: [ Không phải người nhiễu sóng mà chính là vật ô nhiễm.

Tôi đề cử cậu nên tới Hội Sở Người Cá này.

]
"Vì sao?" Anh không hứng thú với khoang sinh sản của người cá.

Hệ thống tự hỏi một lát: [ Nói không chừng sẽ gặp được cha cậu đấy.

]
*
Rời xa hải vực Tây Lâm trong đại lục, Thẩm Khinh Dương yếu rệt dựa lên đá ngầm ở bờ biển.

Tháng 7, mặt trời ở nơi vĩ độ thấp ác độc hơn tưởng tượng nhiều.

Thậm chí y còn không xác định được xúc tu của mình liệu đã bị nướng chín hay chưa.

"Rồng đen mà ông nói sao còn chưa tới?" Giọng Thẩm Khinh Dương như đang thều thào.

Trước mặt y là một quyển《 3 năm thi Đại học, mô phỏng 5 năm · Tổng hợp Lý - Hóa 》, do dùng đi dùng lại nhiều lần nên đã sắp bị lật đến nát nhừ.
Artist: 竹扇子
Tiên Tri ngồi một bên: "Theo lý phải sắp tới rồi mới đúng, để tôi xem lại thử."
Lần tiên đoán trước khiến ông ta bị thương khá nặng.

Suốt khoảng thời gian này Tiên Tri chưa từng sử dụng năng lực thiên phú của mình thêm lần nào.

Ông ta nhắm mắt lại, một lát sau mở mắt ra.

Trên con mắt khổng lồ hằn đầy tơ máu: "...!Tương lai bị thay đổi? Tại sao chứ? Không thể nào như vậy được!"
"Có ý gì?"
Tiên Tri yếu ớt nói: "...!Rồng đen sẽ không tới."
Thẩm Khinh Dương lập tức phẫn nộ vung xúc tu của mình quật lên bãi biển, làm tóe ra cột nước cao hơn mét: "Tôi đợi ở đây tận 3 tháng, thậm chí còn bỏ lỡ kỳ thi Đại học! Giờ ông lại nói là tôi đợi phí công?"
Tiên Tri bỗng chốc nghẹn lời: "Cậu không có chứng minh nhân dân, thi đại học kiểu gì?"
Thẩm Khinh Dương đau lòng tới nỗi xúc tu cuộn tròn lại: "Khác chứ! Tôi đâu giống ông, tôi có Ngụy Trang.

Tôi có thể lên phố đánh ngất bừa một thí sinh thành tích không tốt nào đó, cướp giấy báo dự thi của cậu ta, thi Đại học giúp cậu ta.

Bằng trình độ hiện tại của tôi, thi được hơn 600 điểm hoàn toàn không thành vấn đề!"
Tiên Tri: "......"
Ông ta hơi muốn phản bác, nhưng lại ngạc nhiên khi phát hiện ra hình như chẳng hề khả thi.

"Không sao, đừng buồn.

Còn sang năm nữa mà." Tiên Tri an ủi y: "Nếu cậu thích thì năm nào thi cũng được.

Huống hồ bây giờ thi hơn 600 điểm thì học thêm năm nữa điểm sẽ càng cao hơn.

Người cậu thích nhất định sẽ rửa mắt mà nhìn."
Cảm xúc của Thẩm Khinh Dương đã bình tĩnh lại: "Ngài nói rất đúng, thưa thầy.

Giờ chúng ta phải đi đâu?"
Y đã chịu đựng hòn đảo không có tín hiệu này lâu lắm rồi.

Tiên Tri bấm tay tính toán, nói: "Tới thành phố S đi.

Cá tôi nuôi thu hoạch được rồi."
................................................!
Tác giả có lời muốn nói:
Bởi vì một số nguyên nhân, trong truyện sẽ hạn chế nhắc tới các ban ngành liên quan của ch-ính phủ (khát vọng sống đạt max), vậy nên cơ cấu liên quan sẽ gồm 3 bộ phận: Trung tâm phòng chống bệnh ô nhiễm, bộ Hành Động Đặc Biệt, viện nghiên cứu.

Thậm chí bối cảnh còn không ở địa cầu!!! (Rát cổ bỏng họng)
................................................!
Trầm Yên có lời muốn nói:
Để tôi đăng ký thi Đại học lại, mau mau tới đánh ngất tôi đi Tiểu Thẩm QAQ!!!
Tiên Tri a.k.a Ngư dân nuôi cá chuyên nghiệp
- -----------
Bắt đầu phó bản mới, editor tha thiết trưng cầu ý kiến của độc giả về 2 phương án sau:
1) Đăng mỗi ngày 1 chương như thường lệ.

2) Edit hết phó bản này rồi đăng một loạt luôn..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.