Huynh ấy biết lời nói dối này sẽ chẳng kéo dài được bao lâu, nhưng vẫn ôm hi vọng, kéo theo thân thể bệnh tật viết nhiều nhất có thể.
Mấy ngày này Triều Từ không đi đâu cả, chỉ ở trong tẩm cung, mở từng bức thư một.
Cậu không đọc hết tất cả chúng cùng một lúc, mà đọc đi đọc lại một bức, sau đó mới cẩn thận đọc bức tiếp theo.
Huynh trưởng để lại cho cậu chỉ có nhiêu đây, trước khi đọc xong, cậu luôn cảm thấy vẫn còn một chút gì đó.
Cậu không cho bất cứ người hầu nào đến làm phiền mình, không ăn không uống, chỉ ngồi mãi trước bàn.
Tuy rằng nội đan của rồng cái khiến cậu vượt qua giới hạn của người phàm, không cần phải ăn uống, nhưng sự khác thường của cậu vẫn khiến quản sự trong Điện Côn Lôn cảm thấy lo lắng.
Bọn họ biết Tôn thượng quan tâm vị bạn lữ này đến mức nào, trước khi đi ngài ấy còn trịnh trọng căn dặn bọn họ, nếu Triều Từ biểu hiện gì bất thường hay gặp chuyện gì nguy hiểm thì nhất định phải báo với ngài ấy ngay lập tức.
Lúc này bọn họ cũng không dám lơ là, lập tức truyền Thông Tấn Phù cho Tôn thượng.
Những tấm Thông Tấn Phù này cũng là do Tôn thượng đặc biệt để lại, bây giờ bên ngoài đang loạn như vậy, Thông Tấn Phù phổ thông rất có khả năng sẽ bị chặn lại, riêng những tấm Thông Tấn Phù này là được Tôn thượng dùng máu tươi của chính mình chế thành, gần như là không có ai có khả năng chặn được.
Khi Cận Nghiêu nhận được tin, hắn có chút bất an, nhưng hắn đang ở trong thời khắc quan trọng, thực sự không thể nào thoát thân.
Lúc này hắn đang ở Linh giới. Linh giới đang bị một yêu ma gọi là Huyết Bạt---rất khó mà định nghĩ được loại sinh vật này là yêu hay ma, nó là một con quái vật trời sinh trời nuôi, rất hiếm, một khi xuất hiện tất thành đại họa.
Loại sinh vật này có một đặc tính chính là "cẩu thả", nó thích tìm một nơi có sinh khí dồi dào rồi khoan mình vào lòng đất chỗ đó, có lẽ mấy năm mấy chục năm cũng sẽ không có ai phát hiện ra nó. Nó giống như cây cối, chậm rãi khiến "bộ rễ" của mình mọc lan tràn ra khắp lòng đất, nhưng quy mô của "bộ rễ" đó lớn hơn cây cối nhiều, tốc độ lan tràn của nó cũng không phải là cái mà tốc độ sinh trưởng của cây cối có thể so sánh được.
Một khi đã đủ lớn, nó sẽ phá đất mà lên, quấn lấy các sinh vật sống bên trên "bộ rễ" của mình, hấp thụ sinh khí của chúng.
Đối mặt với tình huống này, không thể trực tiếp cứu viện, nếu không Huyết Bạt sẽ một hơi hút cạn sinh khí của những vật sống đó. Biện pháp đối phó với Huyết Bạt chỉ có một cách là tìm được chủ thể của nó, sau đó tiêu diệt nó trong thời gian ngắn.
Mà hiện nay mấy con Huyết Bạt ở Linh giới gần như đã che phủ hết nửa giới. Nếu Cận Nghiêu rời đi vào lúc này thì không quá năm ngày, sinh linh của nửa Linh giới đều sẽ bị hút cạn sinh khí.
Huyết Bạt ẩn náu quá kĩ, dù cho thần thức của Cận Nghiêu có phủ hết được một giới cũng khó mà tìm ra được nó. Chỉ có thể tìm từng tấc đất một, năm ngày năm đêm không ngừng tìm kiếm, cuối cùng có tìm ra được không cũng khó nói. Nếu hắn về Điện Côn Lôn rồi lại quay lại, lúc đó chắc chắc đã không còn kịp nữa.
Cảm xúc của Triều Từ không đúng lắm, nhưng cậu chỉ tự nhốt bản thân trong tẩm cung, quản sự nói cậu chỉ là ngày đêm ngồi trước bàn, chỉ mấy ngày thôi...chắc không sao đâu.
Cận Nghiêu cau mày, lại tiếp tục thả thần thức xâm nhập vào lòng đất.
...
Dù Triều Từ có không nỡ đi chăng nữa thì cũng đã đọc tới bức thư cuối cùng.
Bức thư này là Triều Quyết viết cho cậu của bốn năm sau, cậu của năm ba mươi tuổi.
"Lần trước ta đặc biệt hỏi người đưa thư, hắn nói đệ sẽ nhận được thư vào ngày hai mươi bảy mỗi cuối tháng. Sinh thần của đệ là ngày hai mươi hai, tính ra, lúc đệ mở thư thì đã là ngày thứ sáu của năm ba mươi tuổi rồi. Bộ dạng đệ khóc lóc ăn vạ mười năm về trước như vẫn còn ngay trước mắt, chớp mắt đệ cũng đã ba mươi rồi. Trước lúc lâm chung mẹ dặn dò ta và cha phải chăm sóc cho đệ thật tốt, cha cũng đã đi trước chúng ta. Ta không biết mình có được coi là đã hoàn thành sự giao phó của họ chưa, vi huynh hổ thẹn với đệ, chỉ mong đệ được bình an."
Triều Từ trong lòng đọc từng câu từng chữ, những con chữ này như những mũi đao, đâm vào tim cậu đến nỗi huyết nhục mơ hồ.
Cuối cùng cậu cũng không nhịn được nữa, che miệng mà khóc nấc lên.
Dè dặt, mang chút nghẹn ngào như trẻ con.
Cậu nhớ thuở nhỏ vì cậu lì lợm nên bị lão cha lấy roi trúc quất cho một trận, tối đó cậu đau dữ lắm, cũng trốn trong chăn khóc thầm như lúc này.
Lúc đó cậu mới sáu tuổi, khóc đến nấc cụt. Khóc được một nửa thì chăn bị người lật ra, sau đó lại thấy Triều Quyết mang theo thuốc trị thương và mứt hoa quả đang đứng cạnh giường.
Không còn nữa rồi.
Một giọt nước mắt rơi xuống thư, chữ viết nhòe đi.
Triều Từ thấy thế vội vàng lau nước mắt, cậu rất sợ nước mắt sẽ làm hỏng những bức thư này.
Nhưng cậu chợt thoáng thấy một vệt màu đỏ.
Cậu khựng lại, đưa tay lên trước mắt, lòng bàn tay cậu nhuốm đầy máu.
Mãi sau cậu mới phát hiện trong miệng mình nồng nặc mùi tanh của máu.
Sau khi ý thức được điều này, như thể một công tắc nào đó đã được bật lên, cậu đột nhiên quay sang một bên nôn ra!
Ngay lập tức trên sàn xuất hiện một bãi máu.
[? Vụ gì đây? Tôi nhập vai sâu quá nên khiến bản thân bị dày vò tới nỗi mắc tâm bệnh rồi hả? Nôn ra máu luôn, sắp chết rồi sao?] Triều Từ sắc mặt ngưng trọng, trong lòng đột nhiên thấy buồn bực.
[Không thể nào, có nhập vai sâu cỡ nào đi nữa cũng đâu có tới nỗi này được...nhìn cậu có vẻ là bệnh nặng bộc phát đó.] Hệ thống nói.
[Vậy thì là gì, tôi mắc bệnh nặng rồi?]
[Cậu dung hòa với nội đan của rồng cái, tuy năng lực chiến đấu của rồng cái chẳng ra làm sao, nhưng dù gì cũng là huyết mạch đỉnh cấp, sẽ không mắc các loại bệnh của người phàm. Trừ phi cậu bị người ta đả thương, hoặc là bị các tác động bên ngoài, ví dụ như bị nguyền rủa đồ đó.] Nói tới đây, hệ thống đề nghị, [Cậu vào thức hải xem thử có thứ gì không sạch sẽ hay không.]
[Thức hải à...để thử.]
Sau khi dung hòa nội đan, Triều Từ đã có thể nội thị rồi, bao gồm khả năng thăm dò thức hải. Chỉ là mấy năm qua cậu chẳng đụng tới cái công năng này. Không xem thì không biết, vừa xem cái là hú hồn, thức hải của cậu hình như bị...khóa mất một mảng?
[Quả nhiên là có gì đó.] Hệ thống nói. [Chắc là bị phong ấn rồi, cậu giải trừ thử xem.]
Trước kia Triều Từ từng đi qua thế giới tu chân, cậu cũng không lạ gì việc giải trừ phong ấn. Cậu thử mấy cách giải nhưng dường như đều không hiệu quả, hồi sau cậu bực lên liền dùng thần thức công kích thức hải của mình.
Ngay lập tức thức hải chấn động, đầu Triều Từ như bị mấy trăm cây kim đâm vào, khóe miệng tràn máu tươi. Sau một thời gian ngắn choáng váng, cậu lại tập trung ý thức dò xét thức hải thì thấy phong ấn đó hình như đã yếu đi không ít.
Cậu thấy có hiệu quả liền lên tinh thần, điên cuồng lấy thần thức tấn công thức hải.
[Cậu vừa phải thôi! Phế là coi như xong đấy!] Hệ thống thấy cậu chơi đùa mạng sống như vậy thì nhịn không được mà lên tiếng nhắc nhở.
[Yên tâm đi, tôi có chừng mực.].
========== Truyện vừa hoàn thành ========== 1. Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng 2. Yên Chi Thượng Hoa 3. Cuộc Chiến Thượng Vị 4. Sâm Cảnh Bệnh =====================================
Sắc mặt Triều Từ càng lúc càng tái nhợt, miệng không ngừng tràn ra máu, nhưng cậu không vì vậy mà ngừng lại.
Không biết qua bao lâu, trong đầu đột nhiên vang lên một tiếng gào thét bén nhọn: "Đủ rồi đó ngươi mau dừng tay! Muốn chết hả?!"
Thấy "thứ dơ bẩn" đã chịu ra, Triều Từ tạm thời ngừng tấn công.
"Mày là thứ gì, sao lại ở trong thức hải của tao?" Cậu lạnh lùng nói.
"..." 'thứ dơ bẩn' im lặng.
Thấy nó không trả lời, Triều Từ cũng không thèm nói nhảm với nó, cậu lại phát động công kích.
"Đủ rồi đủ rồi!" Thứ đó lại hét lên, nhưng lần này Triều Từ không dừng lại nữa.
"Ông đây là Thực Hồn Ảnh!" Nó thỏa hiệp nói.
Thứ được giấu trong thức hải chính là chủ thể của nó, bình thường nó núp trong thức hải của ký chủ sẽ không bị gì, vì ký chủ không dám nặng tay với thức hải của bản thân, người bị nhẹ thì điên, còn bị nặng thì chết. Không ngờ hôm nay nó lại gặp phải đứa điên.
"Thực Hồn Ảnh?" Triều Từ híp mắt.
Sau một lúc thu thập dữ liệu, hệ thống nói với Triều Từ: [Ý nghĩa trên mặt chữ là nuốt hồn phách, nhưng cũng hút máu. Đoán chừng cũng là trốn từ Yêu Ma Cảnh ra, chắc là nhân khoảng thời gian Cận Nghiêu rời đi nó đã bám lên người cậu. Vẫn là câu nói đó, tuy chiến lực rồng cái yếu ớt, nhưng toàn thân đều là bảo bối, sinh khí trong máu tươi cực dồi dào, đối với đám ma vật này mà nói thì hương vị cực ngon, cậu bị nhắm trúng cũng đúng.]
[Cận Nghiêu bố trí không ít sát trận trong Điện Côn Lôn, cũng để lại rất nhiều cao thủ, nhưng Thực Hồn Ảnh im hơi lặng tiếng, hơn nữa đã bị diệt sạch sau đại chiến thượng cổ rồi, chắc Cận Nghiêu cũng không biết trong Yêu Ma Cảnh vẫn còn một con nên sót mất mặt này, nên tên này mới lẻn vào được.]
[Nuốt hồn phách?] Triều Từ lặp lại, cười nói: [Cũng thú vị đó chứ.]
[Tôi không có cách đưa nó ra ngoài, trừ phi cậu tự tấn công thức hải như vừa rồi. Nhưng lúc đó cả hai chỉ có thể cá chết lưới rách. Không mấy cậu nói thẳng với Cận Nghiêu đi? Chắc hắn sẽ có cách.]
[Không cần. Buồn ngủ lại có người đưa chiếu manh, tôi vui còn không kịp sao lại đuổi đi.] Triều Từ cười nói: [Tôi còn cần sự giúp đỡ của nó đây.]
[???] Hệ thống ngáo ngơ.
Triều Từ không giải thích với hệ thống mà lại hỏi: [Nhưng anh trai hệ thống có thể thay hồn phách tôi ra được chứ? Cũng đâu thể để có nuốt hồn phách tôi thật nhỉ.]
Hệ thống nghĩ nghĩ rồi nói: [Chuyện này thì có thể, nhưng chi phí phải lấy từ tiền thưởng của cậu.]
[Nhiêu?]
[Ba vạn.]
[Không được, một vạn năm.]
[?? Ba vạn đó còn không tới một phần vạn tiền thưởng của cậu, vậy mà còn trả giá?] Hệ thống kinh hãi.
[Còn chưa biết chừng nào mới về được, này mới là thế giới đầu tiên, nếu sau đó lại nhờ ngươi giúp, đông lấy một ít tây lấy một ít, tiền thưởng của tôi chắc bị khoét sạch luôn!] Triều Từ lý lẽ hùng hồn nói.
Hai người trả giá cả một lúc lâu, cuối cùng thống nhất với giá một vạn chín ngàn hai.
Hệ thống sẽ dùng một loại vật chất thay thế cho linh hồn bị Thực Hồn Ảnh hấp thụ, có nghĩa là, Thực Hồn Ảnh nghĩ thứ là nó hút là hồn phách của Triều Từ, nhưng thực chất đó lại là một thứ khác.
Bản thân hệ thống có một bộ công năng che chắn thổ dân, điều này khiến cho Thực Hồn Ảnh không thể phát hiện ra sự tồn tại của hệ thống cùng với đoạn đối thoại của cả hai. Thế nên với hệ thống mà nói thì việc này không khó, dù chỉ có một vạn chín ngàn hai thì nó vẫn lời.