Lùi bước từ trước đến nay không phải tác phong của Tần Diệc Đàm, hắn chỉ thích thêm mắm dặm muối.
【 Ha ha ha ha ha không biết vì sao, đột nhiên tôi cảm thấy hai người này như trẻ con ở lớp mầm đang tranh đồ ăn. 】
【 Người anh em phía trên không phải cười lớn quá rồi hả? Nhưng mà, cũng hài thật ha ha ha ha ha 】
【Úi chà! Úi chà! Đánh nhau đi, đánh nhau đi! 】
【 Tôi cược một đồng, Lục Minh Tự thắng! Dù sao mấy lần trước đều là Tần Diệc Đàm bị đánh! 】
Người thích xem náo nhiệt, thích ăn dưa luôn chỉ sợ việc chưa đủ lớn.
Đạo diễn đang ăn cơm hộp lo sốt vó, “Sẽ không đánh nhau thật chứ?”
“Chúng ta chỉ chuẩn bị ba quả dừa, chẳng lẽ không phải để xem trường hợp này sao?” Không biết vị nhân viên công tác nào nói câu này.
“Nói bừa ai ngờ thành thật chứ!”
“……”
Đạo diễn giải thích: “Kịch bản lý tưởng của chúng ta là, khách mời số 1 đẩy cho khách mời số 2, sau đó bất ngờ bị từ chối. Khách mời khách khí đẩy qua đẩy lại, mọi người đều văn minh, không cãi nhau.”
Mọi người: “……”
Đây là chương trình sinh tồn, kịch bản của ông quả thật lý tưởng.
Lý tưởng đến nỗi tưởng mọi người đều thiểu năng trí tuệ hết.
Một người yếu ớt hỏi: “Đạo diễn, cho nên phải làm sao bây giờ? Thật sự để bọn họ đánh nhau à?”
Tuy Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm kéo tới không ít đề tài cùng nhiệt độ cho chương trình, nhưng muốn đánh thật thì người chịu vẫn là tổ tiết mục.
Đạo diễn cúi đầu suy nghĩ, bồi hồi một lúc, nói: “Chúng ta cứ xem hướng gió trước, nếu thật sự tạo thành thế cục không thể nghịch chuyển lại nói sau.”
Mạo hiểm của việc cùng mời Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm tham gia chương trình bọn họ đều đã cân nhắc.
Kết quả là mạo hiểm còn lớn hơn vụ nổ vũ trụ.
Bởi vậy, để giữ được chương trình, đạo diễn đã chuẩn bị phương án ứng phó từ trước.
…
“Lục Minh Tự, nếu cậu xin lỗi, tôi sẽ đưa quả dừa này cho cậu.”
Cố chấp quá sẽ ảnh hưởng đến cái nhìn của khán giả về Tần Diệc Đàm, cậu ta cố ý dẫn trước một bước, lấy lùi làm tiến.
Lục Minh Tự nhướng mày, “Có giỏi thì đánh với tôi một trận, đừng ở đó bíp bíp!”
Tần Diệc Đàm: “Tôi không phải côn đồ, không động thủ!”
Hơn nữa, nếu cậu ta đánh được hắn, còn bíp bíp vậy làm gì?
Người xem bị tự động tắt tiếng làm cho choáng váng c.h.ế.t lặng.
【 Bíp bíp với bibi, khác nhau chỗ nào? Tổ tiết mục tắt tiếng có thấy hổ thẹn với lòng không? 】
【 Cười chết, tường cũng không đỡ nổi kiểu tắt âm của tổ tiết mục! 】
Lâm Tân Mông chen vào nói: “Đừng vì một quả dừa mà tổn hại hoà khí của mọi người.”
Ôn Tiên: “Đúng vậy, đừng có làm lớn chuyện.”
Lâm Tân Mông liếc Lục Dạng, “Lục Dạng, cô cũng khuyên nhủ anh cô đi.”
Lục Dạng quét mắt nhìn Lâm Tân Mông, nói với Lục Minh Tự: “Anh, đuôi quả dừa này có màu vàng nâu, có lẽ không còn tươi nữa, vị không ngon.”
Tốc độ nói của cô nhẹ nhàng chậm chạp, nói lời thật lòng, hoàn toàn không nghe ra một chút khách khí nào.
Lục Minh Tự nửa tin nửa ngờ, “Thật à?”
Lục Dạng: “Vâng.”
Ôn Tiên ngồi xổm xuống, không ngại phiền lật trái lật phải quả dừa, ngẩng đầu: “Hình như là không còn tươi nữa thật, lúc lắc qua lắc lại cũng không cảm nhận được tiếng nước chuyển động.”
Tần Diệc Đàm rầm rì, “Quả dừa nhìn lớn như vậy, sao có thể không tươi.”
Nhất định là Lục Dạng muốn cho Lục Minh Tự một bậc thang, nên mới tìm lý do.
“Muốn tươi hả,” Tần Diệc Đàm lườm Lục Dạng, chỉ chỉ cây dừa, mạnh mẽ nói, “Trên cây có rất nhiều dừa tươi, giỏi thì tự đi mà hái!”
Nói cậu ta nhìn trúng quả dừa không ngon, rõ ràng là muốn đánh thẳng vào mặt cậu ta!
Cây dừa này cao như vậy, bò cũng bò không lên, xem mấy người hái kiểu gì!
Lục Minh Tự cười lạnh, không chút khách khí trả lời: “Sao cậu biết tận dụng thế? Sợ sống lãng phí đời người hả?”
Tần Diệc Đàm bị phản bác, ú ớ không nói nên lời.
Môi Lục Dạng hơi nhếch lên, khen ngợi: “Giờ anh là pikastand rồi đó.”
Lục Minh Tự tò mò hỏi: “Pikastand là cái gì?”
Lục Dạng: “Pikachu biết đứng lên.”
【 Hai anh em nhà này có thể lập một đoàn hát tướng thanh được rồi. 】
【 Được em gái khen! Trên mặt Lục Minh Tự viết đúng một chữ sướng, kiểu như đạt tới đỉnh cao đời người ấy nhỉ! 】
【 A a a a a sườn mặt của Lục Minh Tự tuyệt quá!! 】
【 Không ai quan tâm Tần Diệc Đàm à? Mấy người nhìn kìa, mắt cậu ấy trừng như cái chuông đồng rồi, buồn cười quá đi! 】
Hai anh em kẻ xướng người hoạ, làm Tần Diệc Đàm vốn đã nói không lại Lục Minh Tự càng bực hơn.
Nếu như không phải Lục Dạng đang ở đây, Lục Minh Tự chắc chắn đã bị chửi lên hot search vì đánh nhau.
Bây giờ Tần Diệc Đàm chỉ cảm thấy cậu ta như một vai hề nhảy nhót, khiến người ta cười nhạo.
Tần Diệc Đàm cắn chặt răng, nhìn về phía Ôn Tiên nói: “Đưa dừa của tôi cho tôi.”
Ôn Tiên vẫn luôn chán ghét cái loại người tự đại như này, cô ấy ôm quả dừa lùi lại phía sau.
“Tôi cảm thấy cậu nên dùng từ xin.”
Bọn họ là quan hệ đồng đội, không phải nô lệ và chủ nhân.
Hết chuyện này lại đến chuyện khác làm mặt Tần Diệc Đàm tái xanh.
“Mang dừa đây cho tôi!”
Mọi người: “……”
Năng lực lý giải của người này dường như bằng không, ngữ văn của cậu ta là do thầy thể dục dạy à?
Thầy thể dục: Tang thương hút thuốc. jpg
Lục Minh Tự cảm thán: “Dừa không còn, có thể hái xuống, nhưng chỉ số thông minh không có……”
Lâm Tân Mông vội vàng tìm lại cảm giác tồn tại: “Càng nhiều dừa hơn?”
Lâm Tân Mông bây giờ mới vỡ lẽ mình vừa nói cái gì, không phải là đang châm chọc chỉ số thông minh của Tần Diệc Đàm không đủ, nên mới có được quả dừa sao!
Nghĩ đến đây, gương mặt Lâm Tân Mông nghẹn đỏ.
“Không phải… tiền bối Tần Diệc Đàm, tôi……”
Tần Diệc Đàm đã nhìn ra, Lâm Tân Mông đứng về phía Lục Minh Tự.
Cái gọi là bạn của kẻ thù chính là kẻ thù.
Trước khi chương trình bắt đầu quay, cô ta tới tìm riêng cậu ta, gương mặt lúc nào cũng tươi cười, cứ tưởng rằng là muốn đến nịnh bợ.
Ai ngờ là nằm vùng!
Vẫn may cậu ta có chỉ số thông minh cao, vừa nhìn đã biết là nằm vùng được con khỉ phái tới, nếu không lại để bọn họ đắc ý.
(Con khỉ phái tới: một câu nói của TQ, ý chỉ những người ăn no rửng mỡ, thích quản chuyện người khác, sự xuất hiện không cần thiết, mang nghĩa tiêu cực).
Tần Diệc Đàm khó chịu nói, “Đã bảo bao nhiêu lần rồi, đừng gọi tôi là tiền bối, cô không có đầu óc hay là bị nghễnh ngãng, nói nhiều như vậy còn không nhớ.”
Hốc mắt Lâm Tân Mông lập tức đỏ ửng.
“Không phải…… Tiền bối……”
Lâm Tân Mông: Hệ thống! Không phải cậu nói bọn họ không hề có sức kháng cự với nữ chính mềm yếu đáng thương sao?!
[ Kỹ thuật diễn của ký chủ kém quá, kiến nghị cô tu luyện thêm, xong rồi hẵng đi diễn. ]
Lâm Tân Mông:……
Ai mà ngờ được có kết quả như này.
Sau khi trải qua tuyến cốt truyện khuyên giải Tần Diệc Đàm và Lục Minh Tự, theo lý mà nói, hai người đàn ông này sẽ có cái nhìn mới về cô ta, trong lòng nổi lên hứng thú.
Nhưng sự thật, không những không hứng thú, mà cô ta còn đắc tội với Tần Diệc Đàm!
Vì ngăn cơn sóng dữ, Lâm Tân Mông đành phải chuyển mục tiêu sang Lục Minh Tự.
Mà Lục Minh Tự là anh trai Lục Dạng, muốn lôi kéo làm quen, phương án tốt nhất là tiếp cận Lục Dạng.
“Lục Dạng, tôi và cô quen nhau nhiều năm như vậy, cô biết ý tôi không phải như này mà đúng không?”