Sau Khi Tham Gia Show Sinh Tồn Cùng Anh Trai Đỉnh Lưu

Chương 10: Lại còn có kiểu thao tác kì diệu như vậy?



Đám dân mạng vừa định rời khỏi phòng phát sóng liền nghe thấy chuyện này, lập tức quay lại hóng hớt.

【 Mẹ nó! Sao tôi nhớ một phút trước, lều trại trong tay Lục Minh Tự còn khủng khiếp hơn‘cắt không đứt, gỡ càng rối hơn’ mà? 】

【 Đây là tình huống gì thế? Cứ vậy mà chống lên, rồi ghép bốn cái góc là được. Vãi, có mấy bước vậy mà đã làm xong rồi! 】

【Một người bạn cắm trại chuyên nghiệp nói với tôi, lúc bọn họ tổ chức thi dựng lều, top 1 phải mất 2 phút 26 giây mới dựng xong, tốc độ này có thể đem đi phá vỡ kỷ lục thế giới Guinness luôn được đó! 】

【Đây là chương trình phát sóng trực tiếp thật à?Có phải là quay trước, xong biên tập rồi mới phát không? Nếu là phát sóng trực tiếp thì không thể nào có tốc độ này được! 】

【 Vãi vãi vãi!! Vừa mới vào phòng phát sóng đã được chứng kiến kỷ lục thế giới Guinness của chuyên gia à?!!! Sẽ không bị trộm tài khoản đó chứ!! 】

【 Độc thân lâu rồi, xem lều trại cũng thấy xinh đẹp vô cùng. 】

【Trong lòng tôi bây giờ ngũ vị tạp trần.】

Trên màn hình, mái tóc đen mềm mại của Lục Dạng bay theo gió, làn da trắng nõn, ánh nhìn mơ hồ, cả người yếu ớt, mảnh khảnh như búp bê sứ.

Cô đứng trước cái lều đã dựng, mồ hôi mỏng giữa trán càng làm cô trông có vẻ xinh đẹp dễ vỡ hơn.

Mọi người trừng mắt không biết nói gì, cả tổ tiết mục cũng hoàn toàn không dự đoán được sẽ xuất hiện tình huống như này.

Lục Minh Tự trố mắt, chớp chớp mắt: “Dạng Dạng, trước đây em học cách lắp lều trại rồi à?”

Lục Dạng: “Xem trên phim thôi.”

Vốn dĩ cô cũng đâu biết, chẳng qua tình hình ở mạt thế hay thay đổi, cô phải học cách lắp lều trại, chống đỡ với các loại thời tiết bất thường.

Tốc độ này cũng là ở mạt thế học được.

【 Phim gì chứ? Còn có kiểu này nữa à?! 】

【 Tôi sẽ chuyển tiếp đoạn video này cho mẹ tôi xem, để bà ấy về sau đừng nói tôi xem phim nhiều sẽ bị ngố nữa! Rõ ràng là hữu dụng thế này cơ mà! 】

Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên vẫn còn đang loay hoay lắp lều, vừa mới trào phúng Lục Minh Tự, nên bây giờ Tần Diệc Đàm bắt đầu cáu kỉnh, “Chúng ta nhanh chút! Bọn họ đều làm xong rồi!”

Thấy Lục Dạng dựng lều trại vô cùng hoàn hảo, Lâm Tân Mông như một giọt nước cố chấp bám chặt trên lá cây, rồi bị trọng lực túm xuống, không cam lòng.

Chẳng lẽ Lục Dạng biết mọi nhiệm vụ của chương trình?

Nếu không, sao cô lại biết rõ như thế?

“Lâm Tân Mông.”

Giọng nói của Chu Mạt Lê truyền đến, Lâm Tân Mông vội vàng chạy về.

Chu Mạt Lê vẫn luôn chăm chú vào chuyện của mình, cũng không có tâm tình đi quan tâm chuyện của người khác, chỉ thoáng nhìn vào mắt Lâm Tân Mông, nói: “Chúng ta đi nhặt vài cành cây, nhóm lửa nấu vài món ăn đi.”

Lúm đồng tiền của Lâm Tân Mông nở rộ như hoa: “Vâng ạ!”

Bọn họ lấy được một cái chảo sắt, có thể dùng để nấu ăn. Đây là cái mà những đội khác không có.

Tần Diệc Đàm còn đang dựng lều, thấy mấy người Chu Mạt Lê đi vào rừng, hoảng loạn nói: “Ôn Tiên, cô đi nhặt vài nhánh cây về đi.”



Ôn Tiên do dự: “Dạ?”

“Đi nhanh! Tự tôi làm được!”

Tài nguyên nơi này có hạn, nếu như bị người khác nhặt hết thì xong luôn.

Hơn nữa, trong chương trình còn phải làm nhiệm vụ, nếu bị người khác nhanh chân phát hiện manh mối trước, bọn họ có mà hối hận không kịp.

Ôn Tiên thấy cậu ta nhíu chặt lông mày, chuẩn bị mắng người, đành theo sát vào rừng cây.

Lục Minh Tự giúp Lục Dạng lắp cái lều thứ hai, dưới tác động của Lục Minh Tự, thời gian làm việc của Lục Dạng dài hơn bình thường.

“Dạng Dạng, em dựng lều mệt rồi, nghỉ ngơi đi, anh đi tìm vài cành cây khô.”

Lục Dạng không từ chối lời đề nghị của hắn: “Vâng.”

Người của tổ tiết mục đã rời khỏi khu vực, nơi hoang vắng này bây giờ chỉ còn sáu người bọn họ.

Lục Dạng dựng xong lều, sau đó mở túi đồ mà tổ tiết mục cấp, đồ vật bên trong rất ít, nhưng cũng xem như hữu dụng.

Một con d.a.o nhỏ, một bó dây thừng, một cái túi, một cặp mắt kính, hai túi lương khô, bàn chải đánh răng và kem đánh răng.

Dù sao cũng là minh tinh có danh tiếng trong giới giải trí, tổ tiết mục không dám đắc tội, đồ tắm giặt bình thường cũng không cắt.

Đây là một cánh rừng ven biển, so với nơi cằn cỗi như mạt thế thì phong phú hơn nhiều.

Lục Dạng ngắm nhìn con d.a.o trong tay, dạo bước về phía cánh rừng.

【 ???Cả nhà ơi, tôi hoa mắt hả? Không phải vừa nãy con d.a.o vẫn ở trong tay cô ấy à? Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi rồi? 】

【 Đúng vậy? Dao biến đâu mất rồi? Ngó trái ngó phải đều chưa thấy! 】

【Tôi đi xem các máy quay khác, sau đó tìm ra được chút sơ hở! Lục Dạng dắt d.a.o ở bên hông, eo bị áo khoác che rồi! 】

【 Eo?? Sẽ không bị thương đó chứ? Dao này sắc lắm đó! 】

Khi cư dân mạng vẫn còn đang lo lắng cho Lục Dạng, cô đã ôm một bó lá trở lại.

【 Đây là cái gì thế? 】

【 Lá này có ăn được không? Là rau dưa kiểu mới à? 】

【 Mấy chị em chắc không biết, để tôi phổ cập khoa học cho mọi người nhé, đây là rau chi ngải, có thể dùng để làm bánh! Lục Dạng nhất định là muốn làm bánh nếp! 】

【Bánh cái gì mà bánh! Cô ấy tìm lá chi ngải khô mà, chi ngải đốt lên có tác dụng đuổi muỗi, người ta chuẩn bị cho buổi tối đó! 】

Lục Dạng đặt chi ngải trên mặt đất, Lục Minh Tự cũng ôm vài nhánh cây khô trở về.

Hai đội Tần Diệc Đàm và Chu Mạt Lê đang ra sức đánh lửa.

Chu Mạt Lê dùng hết sức bình sinh để tạo lửa, mồ hôi từ trán anh ta nhỏ xuống, fan trong phòng phát sóng điên cuồng thét chói tai.

Cuối cùng, tốn hơn hai tiếng rưỡi mới lộ ra chút tàn khói, Lâm Tân Mông ở bên cạnh sắm vai em gái ngọt ngào, ủng hộ anh ta.



Mà bên chỗ Tần Diệc Đàm và Ôn Tiên vẫn không có dấu hiệu gì, hiện tượng cọ xát sinh nhiệt cũng không hề có.

Lục Minh Tự cầm miếng gỗ, tràn đầy niềm tin nói: “Dạng Dạng, xem anh trai làm ảo thuật này.”

Lục Dạng: “……”

Sao lại cứ coi cô như trẻ em ba tuổi thế……

“Cọ xát tạo lửa là một phương pháp, thay vì dùng công cụ vụng về đi thăm dò, không bằng đổi một cách khác.”

Lục Minh Tự ngẩng đầu, “Cách gì?”

“Cái này.”

Lục Dạng lấy ra cái kính viễn thị vừa rồi bị mọi người ghét bỏ.

Lục Minh Tự nghi hoặc: “?”

Lục Dạng di chuyển cái kính, ánh sáng mặt trời tụ lại qua thấu kính, trong chốc lát, một mảnh lá cây trên mặt đất bốc cháy, sau đó cháy lên một ngọn lửa xinh đẹp.

Lục Minh Tự mãn nhãn tán thưởng: “Dạng Dạng, đỉnh quá vậy!”

【 Đây là nguyên lý quang học! Sử dụng thấu kính nhóm lửa! 】

【 Đúng vậy, kính lão và kính lúp đều là thấu kính lồi, đều có thể dùng để tập trung ánh sáng mặt trời mà sinh ra lửa, nhanh chóng hơn cọ sát tạo lửa nhiều! 】

【 Cảm ơn các vị, tôi đã học được, ngàn vạn lần không nghĩ tới xem phát sóng trực tiếp còn có thể học kiến thức vật lý! 】

【Mấy người cũng ngố quá đi, đây không phải đều là kiến thức thực tiễn sao? Chỉ số thông minh của mấy người đều xuống địa ngục hết rồi hả? 】

【 Mấy người trong bình luận không cần tự cho mình là đúng, mình biết đâu có nghĩa người khác cũng biết, mà dù cho có biết, cũng chưa chắc đã dùng đến, biết và chân chính sử dụng là hai việc khác nhau. Hơn nữa, người nào đó có khi bình thường phép cộng trừ cũng tính không rõ, không cần biết một chút kiến thức liền tỏ ra đắc ý. 】

Phòng phát sóng lập tức im lặng.

Sắc mặt của tổ tiết mục đang coi trực tiếp mỗi người một vẻ, vô cùng đặc sắc.

Lại còn có loại thao tác thần kỳ thế này hả?!!

Bên chỗ Chu Mạt Lê và Lâm Tân mới mồi được chút lửa đã mừng rỡ như điên, nên vừa nhìn sang ngọn lửa sáng rực của Lục Dạng, cả người đều hóa đá.

Tần Diệc Đàm đánh lửa hơn nửa ngày, không có thu hoạch gì, lại nhìn ngọn lửa càng thắp càng sáng của Lục Minh Tự, bị doạ cho choáng váng.

Ôn Tiên cảm thán nói: “Giỏi quá đi, nhanh như vậy đã tạo ra lửa rồi!”

Tần Diệc Đàm chỉ cảm thấy vô cùng hối hận.

Khi tổ tiết mục chuẩn bị vật tư, cậu ta cũng có mặt ở đó.

Cái kính viễn thị là đồ dùng vô dụng cậu ta chuẩn bị riêng cho Lục Minh Tự, cậu ta muốn chờ Lục Minh Tự tức muốn hộc máu, phá vỡ hình tượng trước màn ảnh.

Kết quả, hoàn toàn không ngờ tới, thế mà cậu ta lại đưa đồ tốt cho Lục Minh Tự!!

Một thứ đồ vô cùng hữu dụng!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.