Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 39



Không giống như đời trước đó là Ikeda Aisa không bắt tay vào sáng lập "Bình Minh Đỏ", bởi cô đã tham gia Đảng cải cách. Cùng lúc đó, cô lặng lẽ phát triển thế lực của mình, góp một viên gạch vào việc lập nên Đảng cải cách ở khu Ngôi Sao thứ mười tám.

Tại nơi khác, tim Tần Tinh Viễn đang loạn nhịp khi trở lại khu Ngôi Sao thứ mười một. Đây là một trong năm khu Ngôi Sao mà quân sự được bảo vệ nghiêm mật và an toàn nhất đế quốc, với vô số căn cứ quân sự và xí nghiệp công nghiệp thuộc quân sự. Nhà của hắn ta nằm trên hành tinh thứ tư của hệ thống Sinas thịnh vượng nhất - Chim Ưng Đen.

Cảng quân sự khổng lồ lấp lánh dưới ánh sáng của vì sao đang vút qua, con tàu đi tới vùng tối của tinh cầu rồi lẩn vào trong bóng mờ, hạ cánh ở cảng tư nhân nhấp nháy ánh đèn tín hiệu.

Tần Tinh Viễn nhanh chóng xuống tàu. Kế đó, người hầu đã đợi sẵn ở bên ngoài đỡ lấy hành lý của hắn ta, đặt lên người của người máy đi cùng. Người máy tròn vo lập tức lên tiếng: "Thiếu gia, chào mừng đã trở về nhà."

Tâm trạng Tần Tinh Viễn nặng nề, không để tâm tới người hầu hay máy móc, mà chỉ yên lặng đi về phía trước, vào ga ra rồi lên xe, lái về phía căn biệt thự quen thuộc, từ đầu đến cuối vẫn nhớ về những chuyện đã gặp trong nhiệm vụ giải cứu Lẫm Ca. Một nhà khoa học không có giới hạn đạo đức và tổ chức khoa học ủng hộ ông ta, một người con gái nghèo bị đưa lên bàn giải phẫu và người anh trai vùng vẫy giữa ân hận và tuyệt vọng...

Có lực tinh thần biến dị, Fiona chắc chắn là một thiên tài thực sự. Cô có thể trở thành chiến binh mạnh mẽ nhất, cũng có thể trở thành chỉ huy giỏi nhất, thế nhưng cuối cùng cô lại bị đưa lên bàn giải phẫu.

Đế quốc đã tới tình trạng này rồi ư... Đến cả thiên tài cũng có thể bị coi là vật tiêu hao chỉ vì bọn họ không phải là quý tộc. Trước khi bị bóp chết, giá trị đóng góp cuối cùng chính là mẫu xét nghiệm?

Còn Lẫm Ca, sao ông ta có thể làm những việc không có nhân tính như thế cơ chứ?

Biết bao nhiêu bi kịch và gian khổ, vị ngồi trên ngai vàng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Tần Tinh Viễn có đôi khi không kềm được suy nghĩ, nếu như hắn ta... nếu như hắn ta có quyền hành cao nhất của đế quốc huy hoàng này, hắn ta chắc chắn sẽ không thành bạo quân như Tần Hạo Dạ. Hắn ta sẽ chìa tay ra giúp đỡ những nhân dân nghèo khổ, thi hành pháp luật đến cùng, quý tộc và thứ dân tội trạng như nhau.

Nếu người ngồi trên ngai vàng là hắn ta.

Từ khi ý nghĩ này vang lên trong đầu hắn ta, nó vẫn luôn lởn vởn trong lòng hắn ta không chịu rời đi, vang mỗi lúc một mạnh, cuối cùng trở thành ước mong xa vời. Nguyên nhân một phần gia nhập Đảng Cải cách cũng vì thế này. Tần Tinh Viễn không tin bọn họ có thể lật đổ chế độ thế gia quý tộc kéo dài hàng nghìn năm thật, nhưng hắn ta có thể thấy rất rõ đế quốc đang ở trong tình trạng sụp đổ, thế kỷ sau ắt loạn lạc khắp nơi. Nếu Đảng cải cách có thể khuấy nước đục, hắn ta là dòng thứ của hoàng gia cũng không phải là không có cơ hội nào cả.

Chiếc xe bay đậu trên sân đỗ ở trước cửa. Tòa nhà này chỉ có năm tầng, được xây theo phong cách truyền thống, mái cong ở góc, cảnh rừng thu nhỏ ngẫu nhiên tô điểm cho cây cầu nhỏ bên dòng nước chảy. Nhưng khi Tần Tinh Viễn bước qua cửa, ánh mắt cũng không dừng lại giữa kiến ​​trúc tinh xảo, mà đi thẳng một mạch đến sảnh bên, nâng thanh nẹp kiểu cổ lên, lộ ra cửa kiểm soát ra vào sáng bóng kim loại bên trong.

Mắt nhìn về phía camera, ngón tay ấn vào màn hình, một vầng sáng màu trắng bạc lẫn trong màu lam đậm nhảy lên mấy lần, hiện:

Thân phận: Tần Tinh Viễn

【 Cho phép vào trong 】

Thay vì nói nơi ở của nhà Tần là biệt thự, chi bằng nói đây là một căn cứ quân sự khổng lồ được trang bị đến tận răng. Phần trên mặt đất đều được bày ra cho người ngoài thấy, thỉnh thoảng sẽ được dùng để tổ chức tiệc chiêu đãi khách khứa. Hai mươi lăm tầng dưới lòng đất mới là toàn bộ nội tình về nhà Tần, bất kể là ở, kinh doanh, nghiên cứu khoa học hay quân đội đều làm việc dưới lòng đất.

Những đứa trẻ được Tần Tinh Viễn cứu khỏi Rose trước đây cũng được hắn ta thu xếp ở nơi này. Tuổi quá nhỏ tạm thời được nuôi dưỡng, bước qua tuổi mười bốn sẽ được bố trí vào từng vị trí thích hợp, có thành viên thí nghiệm ở trung tâm nghiên cứu khoa học, cũng có người gia nhập quân đội tư nhân nhà hắn ta.

Xuất sắc nhất hơn cả là một cô gái tên Nhã Thi, thông minh ngoài dự liệu. Sau khi tiếp xúc với nguồn tài nguyên học tập được Tần Tinh Viễn cung cấp, cô bé đã hoàn thành tất cả chương trình trước khi lên giáo dục cao đẳng trong vòng chưa đầy một năm rưỡi, tức là mười hai năm của người bình thường.

Từ lúc Thời Hàn và Tần Tinh Viễn cứu cô khỏi Phòng Trắng, Nhã Thi vẫn rất thân thiết với Tần Tinh Viễn. Tần Tinh Viễn không có em gái, Nhã Thi vừa thông minh vừa đáng yêu, Tần Tinh Viễn gần như xem cô bé là em gái của mình.

Nhưng hôm nay, Tần Tinh Viễn không tìm thấy Nhã Thi trong phòng thí nghiệm.

"Thiếu gia, ngài hầu tước muốn ngài đến văn phòng của ông ấy."

Không chờ Tần Tinh Viễn tìm ra rốt cuộc Nhã Thi đang ở đâu, thiết bị đầu cuối của hắn ta đã vang lên giọng nói của AI quản gia.

"Biết rồi."

Tần Tinh Viễn sốt ruột ấn thang máy đi lên, khi đã đứng ngoài thư phòng của cha thì gõ cửa.

"Vào đi."

Hắn ta im hơi lặng tiếng đóng cửa lại, vì cha hắn ta ghét tiếng ồn. Tiếp đó ngồi xuống sofa, lễ nghi không bắt bẻ vào đâu được.

Ngồi phía sofa đối diện là cha hắn ta, Tần Hạo Mặc, anh họ của hoàng đế đương nhiệm Tần Hạo Dạ. Địa vị cao quý hầu tước chẳng qua là quan hệ thân thích mà thôi, chứ chẳng có thực quyền gì quá lớn. Trang thiết bị và tài nguyên bên trong tòa nhà hai mươi lăm tầng dưới lòng đất này là điều khó mà tưởng tượng ra được trong mắt thường dân và tiểu quý tộc, nhưng so với hoàng thất thì chỉ là hạt cặn lẫn trong những hạt cặn khác.

Tần Hạo Mặc dù đã tới tuổi trung niên, hai bên tóc mai đã bạc lốm đốm, nhưng dáng vẻ tuấn tú lịch lãm quả là thừa hưởng chung dòng máu với hoàng thất, tay đang cầm một tách trà xanh hảo hạng trong vắt. Sau khi hắn ta ngồi xuống, ánh mắt sắc bén dời khỏi lá trà nổi trên mặt nước, quay về phía hắn ta.

"Đúng 13 giờ ngày mai, gia đình bá tước Sylvia sẽ tổ chức một bữa tiệc tối, con gái cô ta cũng có mặt, đấy là người thừa kế duy nhất của gia đình họ. Ngày đó cũng sẽ có nhiều tài năng trẻ đến. Con nhớ để tham dự cho đúng giờ."

Giọng điệu ra lệnh quen thuộc.

Tần Tinh Viễn nhíu mày, hắn ta hiểu rất rõ cha đang ám chỉ cái gì. "Con vẫn còn trẻ."

"Con biết tình hình nhà chúng ta, trong tay chẳng có bao nhiêu quân đội, còn bị ép an cư ở khu quân sự, đây chứng tỏ gì nào?" Tần Hạo Mặc lãnh đạm đáp. "Chúng ta cần một đối tượng kết hôn có thực quyền. Sylvia là người đứng đầu cấp quân khu, quyền hành của cô ta có thể ảnh hưởng đến khu Ngôi Sao thứ mười một mà chúng ta đang ở. Eve - con gái cô ta cũng rất có sức ảnh hưởng trong quân đội, là một người thừa kế xuất sắc."

Ông ta đảo mắt, đột nhiên nở một nụ cười mang ý chế giễu, "Xuất sắc hơn con nhiều. Có thể giữ được cô ta hay không thì còn phải xem khả năng của con tới đâu."

Cơn giận đã trào dâng trong lòng Tần Tinh Viễn. "Cha đổi cách nói lịch sự, bảo con bán thân đấy à?"

"Không thì sao? Con còn có thể làm gì hả?" Tần Hạo Mặc đập mạnh tách trà trong tay xuống bàn. "Làm lính đánh thuê thấp kém để cứu trẻ con? Dăm ba bữa chỉ vì chuyện này dẫn quân đội tư nhân trong nhà vênh vang khắp ngoài kia? Chơi trò chơi nhỏ lính đánh thuê của con thôi ư? Con phải rõ, con là quý tộc đế quốc, không phải là bần dân bán mạng trong mưa bom bão đạn!"

Tần Tinh Viễn bỗng thấy hơi hoảng.

"Nhã Thi đâu rồi?"

Tần Hạo Mặc cười nhạt. "Con nên cảm ơn vận mệnh, cô bé thông minh đó đã được chọn vào kế hoạch tiềm năng nhân tài của đế quốc. Hừm, kế hoạch đó sẽ bồi dưỡng ra những thiên tài thường dân như Lẫm Ca, quả là một tương lai rộng mở."

Kế hoạch tiềm năng nhân tài...

Tần Tinh Viễn không biết nội tình cuộc đời Lẫm Ca, nhưng không hiểu sao cái tên của kế hoạch này lại khiến trái tim hắn ta bị một lớp bóng mờ phủ lên, cứ cảm thấy điều chẳng lành.

"Nói con không thành tựu gì cũng không đúng lắm, ít nhất con đã nhặt được đứa nhóc này, sau khi giao nộp cũng đổi lấy cho gia tộc một chút quan hệ."

Tần Tinh Viễn cố kìm hành động nghiến răng nghiến lợi. Hồi lâu, cứng ngắc nặn ra một câu khô khốc từ khe hở của môi với răng: "Con sẽ đi dự tiệc tối."

Để điều tra tung tích của Nhã Thi, cũng để...

Ngón tay hắn ta vô thức lướt qua vòng đeo tay kim loại ở bên tay trái. Theo như Thời Hàn nói, nơi đó che giấu một chương trình bẻ khóa đắt tiền được dùng để đánh cắp bí mật quân sự.

Bữa tiệc của Sylvia là một cơ hội tuyệt hảo.

Hắn ta không biết rằng khi hắn ta đi rồi, cha hắn ta đã buông tiếng thở dài, lấy một tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra.

Ảnh chụp là một người phụ nữ có gương mặt xinh đẹp, đôi mắt và mái tóc giống y hệt Tần Tinh Viễn, rõ ràng đó là mẹ hắn ta.

"Thanh Duyệt, có phải anh quá nghiêm khắc với nó không..." Ông ta xoa xoa tấm ảnh người phụ nữ, nở một nụ cười hoài niệm. "Nó là đứa con duy nhất của chúng ta, anh muốn nó trở thành một người tốt hơn, nhưng... giá mà em vẫn còn sống thì tốt rồi."

——————

Hôm sau, sau khi chịu đựng chuyên viên phục trang và chuyên viên trang điểm giày vò một hồi, Tần Tinh Viễn đã đến bữa tiệc đúng giờ.

Khác với vẻ khiêm tốn của nhà Tần Tinh Viễn thì dinh thự của Sylvia Brown vô cùng xa hoa. Điêu khắc tinh xảo, đài phun nước lấp lánh ánh pha lê, những khóm hoa nở rộ tỏa hương ngọt dịu, không nơi nào là không tỏ rõ địa vị cao sang của chủ nhân.

Tần Tinh Viễn suýt nữa bị chói mù mắt. Khóe mắt lướt qua cô gái bước xuống từ chiếc xe bay màu đen trông rất bình thường, chắc hẳn cũng xuất thân từ một gia đình quý tộc nhỏ. Có điều là cô ta còn quá trẻ để học cách kiểm soát biểu cảm của mình một cách hoàn hảo, vừa nhìn thấy dinh thự, khóe miệng cô ta đã giật giật mấy cái liền.

Tần Tinh Viễn không dám, bởi vì khoảnh khắc bước qua cổng, một ánh mắt sắc như dao đã dán vào anh.

Chẳng mấy chốc, chủ nhân của ánh mắt đó đã bước đến trước mặt anh.

Tần Tinh Viễn kính cẩn thi lễ.

Sylvia là quân đoàn trưởng quân đoàn máy móc của quân đội chính quy đế quốc, nắm giữ quân đội hùng hậu, thuộc hạ đều là những người sở hữu tinh thần lực có thiên phú cực cao. Có thể nói, một mình bà ta nắm giữ 1/10 lực lượng quân đội đế quốc. Ở thời đại mà quyền chỉ huy không bị ràng buộc với mỗi cá nhân thì con số này cũng đủ giật mình rồi. Xuất thân của Sylvia không được xem là cao, chỉ là một tiểu quý tộc. Vì lẽ đó, dù có thực quyền trong tay nhưng quân hàm được phong lại không quá cao, đây cũng là lý do hoàng đế tín nhiệm bà ta.

Theo nguồn tin đồn không xác thực, còn có một nguyên nhân sâu xa khác khiến Tần Hạo Dạ tin tưởng Sylvia đến vậy - Sylvia là người tình bí mật của hoàng đế. Ban đầu bọn họ đồn rằng Sylvia đã vươn lên nhờ vào bán dâm. Sau này, khi bị vị sĩ quan chỉ huy sở hữu lực tinh thần gần đạt tới cấp A ấy dùng chiến tích vả mặt, lời đồn đã biến thành bà ta và Tần Hạo Dạ có mối quan hệ như vậy.

"Đừng khách sáo."

Giọng nói trầm và lạnh lùng vang lên, Tần Tinh Viễn ngẩng đầu, đập vào mắt hắn ta là một gương mặt đẹp vô cùng. Giọng nói và chức vị của bà ta không hề xứng với gương mặt này, Tần Tinh Viễn dày công tu dưỡng cũng không thể không ngây người một giây.

Khó trách lại có những lời đồn kiểu này trên phố. Đừng nói phụ nữ, dù đổi một người đàn ông trưởng thành giống vậy, e rằng đám quý tộc mồm mép liến thoắng đó cũng có thể thay đổi xu hướng tính dục của hoàng đế mất.

"Theo tôi."

Có lẽ vì đã thấy nhiều nên không còn lạ, Sylvia không để ý tới ánh mắt Tần Tinh Viễn có hơi kỳ lạ, dứt khoát xoay người bước đi. Tần Tinh Viễn theo sau bà ta, đi vào phòng bên.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.