Sau Khi Sống Lại Tôi Trở Thành AI Của Chiến Thần

Chương 18



Tần Tinh Viễn bắt máy rất nhanh. "Sáu tháng rồi, rốt cuộc anh đã có tiến triển gì chưa?"

"Cậu bố trí lực lượng quân đội của mình đi, thống nhất luôn thời gian địa điểm, tôi sẽ đưa con tàu đến ngay lập tức."

"Gì cơ?!" Ngay cả người bình tĩnh như Tần Tinh Viễn cũng không khỏi hét lớn vì kinh ngạc. "Cái này thì tiến triển nhanh quá ấy chứ? Anh lừa tôi hả?"

"Bớt nói vớ vẩn, cho cậu một tiếng, có làm hay không?"

"Dĩ nhiên là có!" Từ đầu dây bên kia truyền tới tiếng động Tần Tinh Viễn luống ca luống cuống cầm thiết bị đầu cuối. Qua một lát hắn mới đáp lại: "Một tiếng sau hãy tới khu Ngôi Sao thứ mười một, tôi sẽ phát tọa độ cho anh."

"Hiểu rồi."

Thời Hàn ngắt liên lạc, lúc đi vòng qua chỗ rẽ thì suýt chút nữa đụng phải một người phụ nữ.

Đó là "huấn luyện viên" của Phòng Trắng - Hi Dung, một trong số ít phụ nữ sử dụng bạo lực ở tổ chức. Cô ta có mái tóc đen gợn sóng quyến rũ, mượt mà phủ trên bờ vai, chiếc váy dài màu đỏ xẻ gần tới bắp đùi, đôi mắt xanh ngọc hơi nhướng lên dưới hàng mi cong vút, đôi môi đỏ mọng chầm chậm nhếch thành một nụ cười trêu ghẹo.


"Thời Hàn?" Cô ta nhìn lên nhìn xuống một hồi, không nhịn được huýt một hơi. Khuôn mặt điển trai, vai rộng eo hẹp chân dài, quả là một người đàn ông chất lượng cao. Cô ta vươn đầu lưỡi liếm đôi môi hơi khô. "Cuối cùng cũng cởi được cái áo khoác vướng víu kia ra rồi sao?"

Thời Hàn nhìn lướt qua bộ đồ Hi Dung đang mặc, hỏi: "Lại một bữa tiệc khác trên tàu à?"

"Đúng thế."

Trong lúc cô ta nói, một tay lại chạm vào eo Thời Hàn véo một cái.

"Bên tôi có một món hàng tốt nên tôi gọi toàn bộ người trên tàu tổ chức tiệc, chỉ vài người bảo không đến, trong đó có anh. Anh cứng nhắc như vậy làm gì? Ngoài công việc ra thì có không ít thứ thú vị trên con tàu này đó. Tôi biết anh không thích chơi đùa với trẻ con, vậy thì..."

Cô ta kéo cổ áo vốn đã thấp xuống thêm một chút, phà hơi thở thơm tho bên cổ Thời Hàn. "Còn tôi thì sao?"


Thời Hàn cười.

Cười sướng rơn.

Anh cúi mình xuống thì thầm bên tai Hi Dung: "Một tiếng sau, tôi sẽ đến hội trường tìm cô."

Đôi mắt Hi Dung trợn to, không đợi cô ta hết ngạc nhiên, Thời Hàn đã mau chóng rời đi.

Đương nhiên Thời Hàn rất vui rồi. Anh nghĩ rằng nếu không gặp nhau thì khi gϊếŧ người làm sao có thể đạt hiệu quả cao chứ?

Một tiếng sau.

Ồn ào, hò hét, gào thét, tiếng ly thủy tinh rơi vỡ, sự cuồng nhiệt từ cơ thể chen chúc vào nhau, món ngon rượu ngon lẫn lộn - hoan lạc ở đại sảnh vẫn tiếp tục diễn ra y như trước. Chẳng một ai biết rằng tuyến đường trên màn hình hiển thị là giả, cũng chẳng ai biết họ đã đi vào vòng vây vũ trang tư nhân.

Họ say mê như thể ngày mai mới là ngày chết.

Nói thế cũng không đúng lắm, Thời Hàn nghĩ. Ngày hôm nay họ phải chết rồi.


Anh tìm đến nơi nhốt "hàng", đám trẻ bị giam riêng trong phòng giống như nhà tù. Anh mở từng phòng nói với chúng: Nếu như chạy lung tung khi có hỗn loạn bên ngoài, anh sẽ vặn rơi đầu chúng.

Thời Hàn thấy thế này hiệu quả hơn việc nói chúng hãy chờ cứu viện bằng lời lẽ nhẹ nhàng.

Anh cầm một khẩu súng, một giắt ở bên hông, thong dong đi về phía đại sảnh bữa tiệc.

Bước thẳng lên cầu thang, anh đi qua "khu hàng hóa" và khoang thuyền riêng của các thuyền viên, đi tiếp về phía trước có một khu vực cấm. Trong vòng tay ID không được cấy là người có thủ tục đặc biệt ở Phòng Trắng, hệ thống an ninh sẽ kích hoạt khi đi qua nơi này.

Anh đứng bên cạnh khu vực cấm, anh nhìn thấy một vài bóng hình quen thuộc ở nơi đó, một số người đang vận chuyển "hàng".

"Thời..."

Hắn còn chưa nói nốt tên của anh, ý nghĩ Thời Hàn đã chuyển động, tia la-de của hệ thống an ninh được kích hoạt. Trong chớp mắt bọn người này bị tia la-de năng lượng cao cắt thành hàng chục miếng nằm rải rác trên sàn. Vết đứt gọn ghẽ còn tỏa ra một ít khói trắng lượn lờ bay trong không trung.
Thời Hàn bước luôn qua, bóng người khuấy động làn khói, gót giày bước tới nơi sạch hơn vang lên một âm thanh trong trẻo.

"Nhà chứa máy bay đã mở, cậu có thể sử dụng phương tiện bay cỡ nhỏ để lên tàu." Thời Hàn với Tần Tinh Viễn vẫn duy trì cuộc gọi. "Tôi đến nơi rồi, tôi bắt đầu trước đây."

"Bắt đầu cái gì?" Tần Tinh Viễn hỏi.

"Gϊếŧ người."

Một lúc sau, anh tới trước đại sảnh đẩy cánh cửa lộng lẫy vàng son dày nặng ấy ra, ánh đèn mập mờ chiếu vào người anh. Anh giấu khẩu súng gọn vào trong tay áo, sải bước vào trong.

"Anh đến thật này." Hi Dung cầm ly rượu, õng ẹo đi về phía anh. Cô ta chớp đôi mắt mang tia điện với hàng mi dày, chìa một bàn tay mềm mại không xương. "Anh mang quà gì cho tôi vậy?"

"Xin lỗi quý cô xinh đẹp. Tôi chưa chuẩn bị gì cả, thứ này có thể chứ?"
Anh ngắt ngẫu nhiên một đóa hồng trong lọ, ghim vào cài áo của cô ta. Trên đóa hồng vẫn còn lóng lánh giọt sương, màu đỏ tươi tôn đôi môi đỏ mọng của Hi Dung tạo nên chất dẫn dụ, không thể phân rõ bên nào hấp dẫn hơn.

Vị chỉ huy thứ hai của Phòng Trắng mỉm cười rạng rỡ, cô ta lắc ly rượu, vòng qua cánh tay Thời Hàn, thỏa mãn tuyên bố: "Đây là một đêm tuyệt vời nhất với tôi gần đây. Anh muốn về phòng tôi sau bữa tiệc không... để tôi vui hơn thế nữa."

"Hi Dung, cô từng nghe qua câu này chưa?"

"Là gì vậy?"

Thời Hàn lùi lại hai bước, lời nói của anh chìm trong biển người ồn ào.

Trong khi Hi Dung say khướt còn đang nghĩ xem anh tính nói gì, anh đã giơ súng lên, nhắm ngay vào đóa hồng ấy.

Đóa hồng tan nát cùng trái tim, cánh hoa đẫm máu tung bay.

Thời Hàn giơ tay lên ngay sau đó, tất cả đèn ở đại sảnh vụt tắt.
Người của Phòng Trắng đã quen lơi lỏng trong bữa tiệc, thực ra ở đây có vài người lực tinh thần đạt tới cấp C, không ít người cấp D. Nhưng bởi ham vui, ngoại trừ đeo vài thiết bị cầm tay, họ không mang theo trang bị nào cả.

Phạm vi nhìn Thời Hàn mở đang ở chế độ ban đêm. Đầu tiên dùng súng bắn những khí cụ nhìn được ban đêm, phá vỡ tất cả chúng nó cũng như phá vỡ đầu chủ nhân; ý nghĩ trong đầu đã động, đám người máy phục vụ bắt đầu va trái đâm phải, bàn tay dùng để nâng chén đĩa của máy móc vặn gãy cổ khách mà không tốn chút sức nào; khung thép sân khấu do hệ thống điều khiển đột nhiên đổ về trước đâm xuyên cơ thể dồn vào nhau thành một chuỗi.

Cơ thể của anh nhanh nhẹn len qua đám đông hỗn loạn, trong khi tranh giành quyền khống chế máy móc với mười mấy người có lực tinh thần, anh cũng tự tay gặt hái từng sinh mạng. Có người nào đó gom thuốc nổ bắn xuyên qua đùi Thời Hàn, nhưng nó không làm hỏng khớp xương của anh, anh mang cái lỗ thủng đầy máu lao ngay tới trước mặt người nọ rồi ấn đầu hắn vào tường.
Thời Hàn đếm từng người chết, người sống và người bỏ trốn, đánh hết vạch này tới vạch khác trên danh sách. Hỗn loạn lớn kéo dài trong mười phút, Thời Hàn thông qua cảm biến hồng ngoại phát hiện người của Tần Tinh Viễn cuối cùng đã đến đây. Anh bèn bước khỏi hội trường, bật lại đèn đã tắt.

Tần Tinh Viễn dẫn theo năm mươi người mặc trang bị đầy đủ đứng ở cửa, kinh hãi nhìn mọi thứ trước mặt.

Bữa tiệc vốn xa xỉ giờ trông như bị một cơn bão đi qua tàn phá, pha lê và thủy tinh trộn lẫn rượu đỏ và máu, cánh hoa tươi và não bị nghiền nát nằm rải rác khắp nơi. Hương rượu quyện với mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi, bàn dài lật úp trên mặt đất chẳng biết đã đè chết mấy người. Khung thép trên sân khấu giống như cây thánh giá, đóng một vài thi thể trên tường.
Giữa hỗn loạn và cái chết, một đôi giày da màu đen bước qua đống thi thể nát bấy, người thanh niên đã lâu không gặp nhàn nhã dạo quanh phòng rồi bước đến. Máu tươi từ mái tóc bạc của anh nhỏ giọt rơi xuống, chảy qua làn da trắng bóc của anh, dường như vẽ ra một vật tổ[1], là một thanh kiếm máu.

[1] Là vật thể, ý niệm hay biểu tượng linh thiêng có ý nghĩa đối với một cộng đồng người nhất định. Còn là dấu hiệu hay biểu tượng của một nhóm, chủ yếu để phân biệt nhóm này với nhóm kia. Từ vật tổ, người ta có thể suy luận về thần thoại, lịch sử và phong tục của một tộc người.

Anh gỡ đôi găng tay dính toàn não, thoải mái ném chúng xuống đất, chầm chậm nở một nụ cười.

"Chào buổi tối, Tần Tinh Viễn."

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.