Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 98: Còn tắm thuốc thì sao?



Liễu Chẩm Thanh nghe vậy nhìn y một cách khinh bỉ, “Một đêm xuân cũng có rồi, ngươi còn có thể giúp ta cái gì nữa?”

“Ngươi đừng có mà quên, lúc trước ta theo đuổi người khác dễ như trở bàn tay đấy.” Tống Tinh Mạc kiêu ngạo ngẩng cao đầu.

Liễu Chẩm Thanh vẫn mạnh miệng nói: “Ta đâu có muốn theo đuổi ai, ta chỉ muốn hắn nhanh chóng đối mặt với sự thật thôi. Ta cũng phải bắt đầu hoài nghi có phải hắn chỉ chung tình với Liễu Chẩm Thanh của quá khứ hay không.”

“Lo nhiều thế làm gì? Tận hưởng lạc thú trước mắt, cứ gạo nấu thành cơm luôn đi có phải tốt không. Thuốc bỏ lên người ngươi đã vô dụng, thì cho lên người hắn để hắn khó mà nhịn được khả thi chứ.” 

Liễu Chẩm Thanh nghĩ mà thấy có chút rục rịch, bởi vì y đã bị sự khắc chế của Hoắc Phong Liệt làm cho không còn kiên nhẫn nữa rồi.

Nhưng vẫn nghiêm trang nói: “Ta là loại người đó sao?”

Tống Tinh Mạc xì một tiếng, “Liều ăn nhiều, nhát thì chết đói, ngươi nhìn bên kia đi.”

Liễu Chẩm Thanh nhìn qua, chỉ thấy không biết từ khi nào, tay Hạ Lan đã đáp lên vai Tần Dư, dáng vẻ cực kỳ nhiệt tình, hận không thể liên tục chuốc rượu Tần Dư, cái tà tâm của hắn đến bên này vẫn có thể thấy rõ.

Cái khiến Liễu Chẩm Thanh thấy bất ngờ là lần này Tần Dư lại rất phối hợp, không có đá bay hắn đi, hay là tình cảm thực sự đã có tiến triển? Hay là do men say? Nhưng đúng là rượu Hạ Lan tìm tới tác dụng chậm mà rất mạnh nha.

“Đàn ông ấy mà, chỉ cần lên được giường thì rối rắm gì cũng sẽ thông suốt hết, làm trước yêu sau đó.” Tống Tinh Mạc dõng dạc tuyên bố: “Nếu mà có vấn đề gì ấy, thì thêm mấy lần nữa, thân thể sướng rồi thì lòng cũng vui thôi.”

Nghe thấy lời này, đến cả Liễu Chẩm Thanh cũng thấy có chút ngại, quả không hổ là hải vương.

Liễu Chẩm Thanh trêu: “Có phải ngươi cũng định dùng chiêu này để đối phó với Dịch Xuyên không hả, hắn đã đồng hành cùng ngươi nhiều năm như vậy rồi, vậy mà ngươi vẫn còn chưa ra tay, ta tưởng ngươi thích hắn nên mới giữ hắn lại bên cạnh cơ.”

“Ta là cảm thấy hắn là một nhân tài không thể lãng phí đấy có được không?” Tống Tinh Mạc lập tức nghiêm mặt nói.

Liễu Chẩm Thanh híp mắt nhìn y.

Tống Tinh Mạc cảm thấy ở trước mặt huynh đệ hiểu tường tận mình y không thể che giấu được gì, “Được rồi, ta là vừa gặp đã thích hắn đó, nói không ngoa chứ dần dần tình cảm đã dần sâu nặng hơn, nhưng khổ nỗi người ta lại là người cực kỳ chán ghét chuyện nam nam, ngươi cũng biết nguyên nhân rồi đó, tình huống này thực sự không có biện pháp, ta cũng không thể khiến hắn nhớ mãi về chuyện đau lòng được. Cho nên có muốn theo đuổi cũng không thể, thôi thôi, có thể làm bạn nốt quãng đời còn lại cũng coi như không tệ.”

Liễu Chẩm Thanh có chút cảm thán, không biết có phải là quả báo của hải vương không, người y thích lại chính là người không thể ở thành đôi, dù sao chuyện ca ca của Dịch Xuyên gặp phải đã trở thành cú sốc quá lớn với hắn, vấn đề tâm lý như vậy quá khó xử lý, Tống Tinh Mạc cũng chỉ có thể rón rén cẩn thận, vậy mà đã như vậy nhiều năm.

“Vậy nếu sau này hắn muốn cưới vợ sinh con thì sao?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ hỏi. Dù sao Dịch Xuyên còn nhỏ tuổi hơn Tống Tinh Mạc mà.

Tống Tinh Mạc ngẩn người đá: “Có lẽ ta đây sẽ nghĩ cách cướp vị hôn thê của hắn, không cho hắn cơ hội thành thân. Chỉ với khuôn mặt này của ta thôi cũng đủ để dụ dỗ nữ hài rồi, muốn thắng nhóc kia rất đơn giản.”

Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc há to miệng, kết quả lại nghe Tống Tinh Mạc cười cười nói: “Nói giỡn thôi, đương nhiên sẽ tặng lễ chúc phúc rồi.”

Dựa theo hiểu biết của Liễu Chẩm Thanh với người huynh đệ này, cảm giác không hề giống nói giỡn chút nào. Thậm chí y còn sợ là chuyện này đã từng xảy ra rồi, ví dụ như có ai đó đã mến mộ Dịch Xuyên, nhưng lại bị Tống Tinh Mạc câu mất, Tống Tinh Mạc lòng dạ hẹp hòi như vậy, sao có thể cho phép người mình trở thành của người khác chứ.

Hai người nói chuyện, lại không biết Dịch Xuyên đã bưng rượu được hâm nóng về, đang ngồi xổm bên ngoài đình viện, vùi đầu giữa hai tay, che khuất vẻ mặt mình.

Đợi đến khi Dịch Xuyên đem rượu trở lại thì nghe thấy chủ đề nói chuyện của Tống Tinh Mạc đã chuyển sang mục có giới hạn độ tuổi rồi.

“Nói thật, ngươi rốt cuộc có biết nam nam làm với nhau thế nào không? Cũng không phải chỉ đơn giản là sờ sờ qua lại như lần trước đâu.”

“Vớ vẩn, đương nhiên là ta biết chứ.” Liễu Chẩm Thanh đã uống kha khá, không cam lòng bị xem thường đáp lại.

Tống Tinh Mạc lên mặt dạy đời: “Nhìn kiểu gì cũng thấy ngươi là thụ, vì vậy ngươi cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nếu không đến lúc đó khi ngươi phải tiếp nhận thì với cái thể trạng kia của Hoắc Phong Liệt…”

Lời nói còn chưa nói xong, đã bị một tiếng phịch đánh gãy.

Tống Tinh Mạc giương mắt nhìn thì thấy Dịch Xuyên đen mặt buông bầu rượu xuống, Tống Tinh Mạc trực tiếp xua tay nói: “Ngươi sang kia uống rượu đi, trẻ con đừng có nghe.”

Dịch Xuyên cũng đúng là không muốn nghe loại chuyện này, dứt khoát ngồi ra xa xa, nhưng nhớ lời Tống Tinh Mạc nói vừa nãy, hắn không khỏi dỏng tai lên nghe.

Thật ra từ khi hắn học xong võ công xuống núi rồi bắt đầu đi theo Tống Tinh Mạc, Tống Tinh Mạc tuy luôn có hành vi phóng khoáng, nhưng lại chưa từng thực sự ở bên người nào, vì vậy dù biết Tống Tinh Mạc nam nữ đều ăn nhưng lại không rõ y là công hay là thụ.

Dịch Xuyên quét mắt nhìn Tống Tinh Mạc một chút, đã nhiều năm như vậy rồi, y vẫn là nam sinh nữ tướng, hẳn là thụ nhỉ.

Thật ra Dịch Xuyên thường xuyên nghĩ, nếu Tống Tinh Mạc thực sự là nữ tử thì hắn đã sớm kiến công lập nghiệp cưới y làm vợ rồi, dù sao hắn cũng là tên ngốc nhất kiến chung tình với vỏ bọc giả nữ của Tống Tinh Mạc mà.

Bên kia Tống Tinh Mạc uống nhiều, lời nói cũng nhiều, tiếp tục phổ cập kiến thức cho huynh đệ tốt nhà mình.

Khi nghe thấy Liễu Chẩm Thanh không thấy Hoắc Phong Liệt là ngoại cỡ, Tống Tinh Mạc có rượu trong người bèn nói muốn dẫn y đi xem, vì vậy không nói hai lời xách cổ áo đưa theo Liễu Chẩm Thanh bay đi.

Dịch Xuyên thấy Tống Tinh Mạc rõ ràng đã say rồi, lo y sẽ dùng tới cái tay bị thương bèn nhanh chóng chạy theo.

Hai người còn lại thấy động tĩnh lớn như vậy thì cũng lấy lại tinh thần.

“Bọn họ đi đâu vậy?” Tần Dư hỏi.

“Uống nhiều quá, đi nhà xí ấy mà, đừng đi đừng đi, chúng ta uống tiếp.” Hạ Lan nhiệt tình nói.

Tần Dư lại đẩy chén rượu hắn mời ra, “Không uống nữa.”

Nói xong liền đứng lên định đi, nhưng đi được hai bước lại bắt đầu loạng choạng, vẫn là Hạ Lan tiến lên ôm lấy y, “Ta đã nói tửu lượng của ngươi không tốt bằng ta rồi mà, đi, ta đưa ngươi về.” Nói xong còn dùng tay sờ mó eo của Tần Dư nữa.

Tần Dư liếc hắn một cái, không ngăn cản mà tùy ý Hạ Lan đỡ mình về phòng.

“Đúng rồi, hai ngày nữa nhóm Chiến Uyên sẽ phải lên đường, không bằng chúng ta cũng đi cùng họ đi, dù sao chuyện còn lại đã có người bên kinh thành tới xử lý rồi, chúng ta vất vả lâu như vậy nên nghỉ ngơi cho tốt mới phải.”

“Ngươi là sợ phải trở lại kinh thành đúng không.” Tần Dư trầm giọng nói.

Hạ Lan lại ra vẻ khoa trương nói: “Đúng vậy, sợ lắm ý, sợ vừa về đã bị sai xử như nô dịch, người ta muốn nghỉ phép cơ, nghỉ phép. Cho nên ấy, Tần Tử Xuyên, ngươi cũng không thể trở về, ngươi mà trở về sẽ làm ta bị lộ mất.”

Tần Dư không nói gì, thật ra trong lòng họ đều biết, bọn họ không chỉ đơn giản là Tần Dư cùng Hạ Lan, mà là người Đông Xưởng cùng Cẩm Y Vệ, dù bề ngoài vẫn hòa hảo, nội bộ thế nào không ai biết được.

Hạ Lan đặt Tần Dư lên giường, cố ý không nhấc nổi người, duy trì tư thế áp lên người y một lát, sau đó nhấc đẩu cười tủm tỉm nói: “Làm sao bây giờ, hình như ta cũng say rồi, không về được phòng, hay là cho ta ngủ ở đây đi.”

Hạ Lan mặt dày cười cười, Tần Dư mặt vô cảm nhìn Hạ Lan.

Hạ Lan nhướng mày, trong mắt dần dần hiện lên ý ái muội, “Tử Xuyên, ngươi có muốn……”

Đột nhiên, Tần Dư xoay người một cái đảo vị trí của hai người.

Hạ Lan kinh ngạc giật mình, còn tưởng Tần Dư không nhịn được muốn đánh mình, giơ tay lên che mặt.

Nhưng giây tiếp theo, đôi môi dịu dàng hạ xuống.

Đây chính là lần đầu tiên Tần Dư chủ động hôn hắn, thực sự khiến Hạ Lan ngẩn ra hồi lâu, nhưng sau khi phản ứng lại cũng như hóa thành diều hâu vồ mồi, tuyệt đối không chịu dứt miệng.

Mà đêm nay, biểu hiện của Tần Dư hoàn toàn khác lúc trước, những lần trước đều là vì dính thuốc, gần như Tần Dư đều là thụ động. Mà lần này, không có thuốc, Tần Dư lại chủ động khiến Hạ Lan hận không thể liều chết cũng triền miên trên giường cùng y.

Xong việc nghĩ lại, có lẽ Tần Dư định nốt một lần cuối cùng, mới có thể rũ bỏ hết thảy tôn nghiêm, chỉ cần cảm thấy thoải mái, không để lại tiếc nuối nào.

Mà hình ảnh thân thể trắng nõn tinh tế hơn nửa thời gian đều chiếm thế chủ đạo mà vẫn mềm mại không có xương đêm ấy đã vĩnh viễn hằn vào ký ức Hạ Lan, vào linh hồn, vào xương tủy.

Bên kia, Liễu Chẩm Thanh bị gió đêm lạnh lẽo trên nóc nhà tát cho tỉnh ra một chút, bừng tỉnh nhìn thấy Tống Tinh Mạc chỉ vào mái ngói bên dưới, nói: “Đợi lát nữa xuống kia phải nhìn cho rõ đấy nhớ.”

Liễu Chẩm Thanh:……

Không đợi Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại, phía dưới đã truyền đến tiếng của Hoắc Phong Liệt, hắn võ công cao cường, trên nóc nhà có mấy người đang đứng trên nóc nhà, chắc chắn hắn có thể cảm nhận được.

Nhưng đang lúc tắm thuốc không thể rời đi, cho nên chỉ có thể lên tiếng.

“Người nào?”

Vừa nghe thấy tiếng, Tống Tinh Mạc lập tức ra vẻ không xong rồi, vội nói: “Nhanh lên.”

Liễu Chẩm Thanh còn đang mơ màng, liền nhìn thấy Tống Tinh Mạc vung tay tạo gió, xóc một mảnh ngói nhà, trực tiếp đục một cái cửa sổ trên chính mái nhà nhà mình.

Sau đó với tay một cái, Liễu Chẩm Thanh liền cảm thấy đai lưng của mình bị ai đó kéo xuống, bị người ở trên mái nhà ném xuống dưới.

Dịch Xuyên đứng một bên trợn mắt há hốc mồm, chỉ nháy mắt đã bị Tống Tinh Mạc kéo bỏ chạy, phảng phất như chỉ là một trò đùa dai mà thôi, quả nhiên là đã say rồi.

Một tiếng kêu to vang lên, khiến Hoắc Phong Liệt đang định ra tay sửng sốt, lập tức nhận ra người rơi xuống là ai, chỉ có thể dùng nội lực kéo một cái, nghe ùm một tiếng, Liễu Chẩm Thanh đã hoàn thành được mong ước tắm chung lúc trước, y rơi vào bồn tắm đầy nước thuốc của Hoắc Phong Liệt.

Nước bắn tứ tung, Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được hai tay Hoắc Phong Liệt đỡ lấy mình, nhưng nước bắn vào mắt khiến y chỉ có thể miễn cưỡng mở một con mắt ra.

Nhưng vừa mở mắt ra Liễu Chẩm Thanh đã thấy một phiến lá rơi trên đầu vai Hoắc Phong Liệt.

Tầm mắt của Liễu Chẩm Thanh mơ hồ không rõ, đang muốn mở hai mắt nhìn cho kỹ thì đột nhiên Hoắc Phong Liệt như hoảng hốt, ấn Liễu Chẩm Thanh vào nước, không cho y có cơ hội nhìn thấy gì.

Mà lần này, Liễu Chẩm Thanh lại đổi một góc độ khác nhìn thấy hết những gì dưới nước.

Hoắc Phong Liệt lau mình tắm gội, ngồi khoanh chân, không mặc gì hết, Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt ấn xuống thì gần như nhìn thẳng mặt với một chỗ nào đó.

Đột nhiên bị kích thích khiến Liễu Chẩm Thanh sặc nước.

Hoắc Phong Liệt cũng phản ứng lại, vội vớt y lên, một tay đỡ gáy Liễu Chẩm Thanh, một tay che hai mắt y lại.

Liễu Chẩm Thanh ho một lúc mới dừng lại được, chuyện vừa xong hết thảy xảy ra quá nhanh, y không biết làm sao mà đã đạt được mục đích đêm nay. Y thật sự đã nhìn thấy rồi.

Tuy đúng là từng có lúc mơ hồ nhìn thấy qua lớp quần áo, hoặc là thuận tay đụng phải, nhưng chưa từng được quan sát rõ ràng.

Liễu Chẩm Thanh không hề quan tâm việc Hoắc Phong Liệt che mắt mình, gần như là thì thào, “Thật… thật to.”

Quả thực là trình độ mà hễ để nam nhân thấy đều sẽ tự ti, ngủ say đã như vậy thì nếu thức giấc ấy à, đúng là lo lắng cho tương lai của bản thân mà.

Mà Hoắc Phong Liệt cũng đang khẩn trương vô cùng, bởi vì bây giờ hình xăm trên người hắn đang lộ hết ra ngoài, vừa rồi sợ bị Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy, sốt ruột ấn đầu y xuống nước, đợi đến khi bình tĩnh lại, Hoắc Phong Liệt cũng chỉ có thể che mắt Liễu Chẩm Thanh lại thôi. 

Kết quả đột nhiên không kịp phòng bị nghe thấy một câu như vậy, nghĩ một lát mới hiểu Liễu Chẩm Thanh đang nói cái gì, tức khắc đỏ bừng mặt.

“Thanh…… Thanh ca? Sao huynh lại tới đây?”

Liễu Chẩm Thanh vội đổ vỏ: “Không liên quan gì tới ta, là Tống Tinh Mạc uống say rồi phát điên.”

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh trước mắt quần áo không chỉnh tề, nội bào vì bị ướt mà dán sát thân thể phác họa từng đường cong, tóc đen cũng dán lên làn da trong như ngọc, tản ra hương rượu khiến người khác choáng váng.

Hoắc Phong Liệt cảm thấy không thể cứ thế này được, “Chúng ta đi ra ngoài……”

“Từ từ đã, đệ còn chưa tắm thuốc đủ thời gian mà.”

“Vậy huynh… đi ra ngoài.”

Liễu Chẩm Thanh vừa định đồng ý lại đột nhiên hai mắt của mình vẫn bị che lại, có chút cạn lời muốn đẩy tay Hoắc Phong Liệt ra: “Đệ làm gì vậy?”

Hoắc Phong Liệt lại trầm mặc không trả lời, cũng không buông tay. Tư thế một tay đỡ gáy một tay che mắt đúng là để phòng ngừa Liễu Chẩm Thanh, sợ y đột nhiên nhìn thấy gì đó.

“Vừa rồi ở trong nước ta đã thấy rồi, không cần thẹn thùng nữa, đệ nên tự hào mới phải.” Liễu Chẩm Thanh cười nói, nghĩ chả nhẽ là có phản ứng rồi, cho nên mới ngại không muốn để y thấy, he he he, vậy chắc chắn phải nhìn một cái.

Hoắc Phong Liệt lại bị lời y nói khiến bản thân thấy có chút khô nóng, “Thanh ca… có thể phiền huynh, quay lưng về phía bồn tắm rồi rời đi không.”

“Được chứ, đệ bỏ tay ra, ta nhắm hai mắt, đảm bảo sẽ không nhìn đâu.”  Liễu Chẩm Thanh nói thẳng.

Đại khái là Liễu Chẩm Thanh nói quá nhẹ nhàng, Hoắc Phong Liệt trực tiếp câm nín.

Liễu Chẩm Thanh tiếp tục lừa gạt, “Thanh ca thề, tuyệt đối sẽ không nhìn, ai nhìn người đó là con cún.”

Hoắc Phong Liệt vẫn không nhúc nhích, đúng vậy, cái chiêu người đó là con cún này, mỗi lần đều là Thanh ca gâu gâu hai tiếng nhận thua, hoàn toàn không có chút uy tín nào.

Nhưng Hoắc Phong Liệt cũng thật sự hết cách rồi, định lấy khăn che, nhưng muốn lấy khăn thì sẽ cần buông tay, dựa theo hiểu biết của hắn về Liễu Chẩm Thanh, chắc chắn y sẽ tìm cơ hội tác loạn.

Mà ngay lúc đó, Liễu Chẩm Thanh đã không an phận, sau khi biết Hoắc Phong Liệt sẽ không buông tay, liền bắt đầu duỗi tay sờ loạn.

Từ mặt Hoắc Phong Liệt sờ đến trước ngực, lại không ngừng đi xuống, rõ ràng là muốn đe dọa Hoắc Phong Liệt.

Hoắc Phong Liệt căng chặt cả người, “Thanh ca!”

“Làm gì đấy, đệ có thể ngăn ta lại mà. Hay là tiếp tục để ta bịt mắt sờ mỹ nhân đi.” Liễu Chẩm Thanh cười xấu xa ra đòn sát thủ, duỗi tay liền hướng về nơi nào đó.

Hoắc Phong Liệt hoảng sợ, đột nhiên ra tay kéo Liễu Chẩm Thanh vào ngực, ôm chặt lấy y, hoặc nói là trói y lại, khiến hai tay Liễu Chẩm Thanh vòng qua vai Hoắc Phong Liệt vươn ra khỏi thành bồn tắm, bởi vì bị ôm chặt nên tay cũng không thể làm loạn.

Liễu Chẩm Thanh định quay đầu lại nhìn nhưng lại bị một tay của Hoắc Phong Liệt đè đầu lại. Như vậy dù không bịt mắt thì Liễu Chẩm Thanh cũng không nhìn thấy bất cứ cái gì trên người Hoắc Phong Liệt. Thế này coi như Liễu Chẩm Thanh đã không còn uy hiếp gì với Hoắc Phong Liệt nữa, chỉ có thể tức giận vỗ đầu hắn.

Hoắc Phong Liệt vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại cảm giác người trong lòng ngực cử động một chút.

Đột nhiên sắc mặt Hoắc Phong Liệt cứng đờ, bởi vì cái động tác này gần như khiến Liễu Chẩm Thanh ngồi hẳn lên người Hoắc Phong Liệt, bằng một tư thế thân mật.

Mà chỗ đó của hắn…

Liễu Chẩm Thanh cười khẽ bên tai hắn, kéo theo tầng tầng sóng nhiệt cùng quẫn bách từ đáy lòng hắn, quả thực không có chỗ dung thân. Thanh ca, cảm nhận thấy rồi sao?

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh cũng đã phản ứng lại, Hoắc Phong Liệt có thể kéo y ngồi lên, vậy lúc trước không phải là muốn che giấu chỗ đó, mà là muốn giấu hình xăm.

Muốn ngâm nước thì sẽ phải để lộ hình xăm, cho nên khi tắm thuốc đều là Hoắc Phong Liệt tự mình làm.

Liễu Chẩm Thanh trực tiếp hỏi: “Là không muốn để ta thấy hình xăm sao? Rốt cuộc là có bí mật gì vậy hả?”

“Không có!” Hoắc Phong Liệt vội chối.

Liễu Chẩm Thanh phát hiện Hoắc Phong Liệt đúng là có chút kiêng kỵ chuyện này, y cũng không phải cứ một hai phải đào ra được bí mật của người khác để chứng minh tầm quan trọng của mình, nhưng trong lòng vẫn có chút để ý.

“Thật sự không thể cho ta xem sao?” Liễu Chẩm Thanh gần như là làm nũng lười biếng ghé vào lòng Hoắc Phong Liệt dò hỏi.

Hoắc Phong Liệt trầm mặc trong chốc lát, “Không thể.”

Nói thẳng ra như vậy rồi thì Liễu Chẩm Thanh còn có thể nói được gì nữa, mỗi người đều có bí mật của riêng mình, bản thân cũng có bí mật không dám nói cho Hoắc Phong Liệt biết mà.

Cho nên Liễu Chẩm Thanh cũng không hề so đo, “Được rồi, ta không xem, nhưng mà…”

Liễu Chẩm Thanh đột nhiên quay đầu, cánh môi gần như là dán lên vành tai của Hoắc Phong Liệt, như đang hôn lên tai hắn, tai Hoắc Phong Liệt lập tức chuyển sang màu đỏ.

“Ta thực sự đã uống nhiều quá rồi, lại bị đệ lăn lộn một hồi như vậy.”  Liễu Chẩm Thanh liền như cành liễu rơi xuống nước, vặn vẹo thân thể, khiến Hoắc Phong Liệt cũng cảm nhận được sự biến hóa trên cơ thể mình.

“Đều là nam nhân với nhau, đệ cũng hiểu, Phong Liệt, giúp ta giống lúc trước đi.”

Hoắc Phong Liệt kinh ngạc, giọng khàn khàn nói: “Thanh ca, như vậy… không ổn.”

“Đệ chán ghét?”

“Không…… Không phải.”

“Vậy giúp ta, nhanh lên.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.