Liễu Chẩm Thanh bị cơn đau đánh thức, vừa mở mắt đã thấy đại phu mới được Liễu phủ mời về đang thay thuốc cho vết thương của y.
“Đại công tử tỉnh rồi!” Đại phu có chút kinh ngạc. Chịu vết thương nặng như vậy mà vẫn có thể tỉnh dậy sớm thế này, người bình thường sao làm thế được, khiến đại phu tưởng y hồi quang phản chiếu*.
*回光返照 (nghĩa bóng): sự minh mẫn trước lúc chết.
Cẩm Lý đứng cạnh lập tức vọt tới bên mép giường, nhìn chằm chằm Liễu Chẩm Thanh bằng cặp mắt khóc sưng húp.
“Oa! Chủ tử, ngài không có việc gì, thật tốt quá. Ta sẽ đi báo với lão gia liền!” Nói xong cậu ta chạy ra ngoài nhanh như gió.
Liễu Chẩm Thanh chưa kịp hỏi chuyện đã nghe đại phu đang bắt mạch nói: “Đại công tử yên tâm đi, mấy vết thương này không tổn thương nơi yếu hại.”
Điểm này thì Liễu Chẩm Thanh cũng biết rõ, chỉ là vết thương hơi đau.
Sau đó y nghe đại phu nói: “Đại công tử chịu khó một chút, đợi thuốc phát huy tác dụng thì sẽ đỡ thôi, đây chính là thuốc phủ Đại tướng quân phái người đưa tới, thuốc họ dùng còn tốt hơn thuốc của hoàng cung nữa.”
Liễu Chẩm Thanh nghe vậy thì sửng sốt, giương mắt nhìn về phía bình thuốc màu trắng trong tay đại phu, dưới đáy có mấy ngôi sao, quả nhiên là thuốc của sư muội Lê Tinh Nhược.
Đang nghĩ ngợi thì nghe được tiếng bước chân dồn dập, không chỉ lão gia mà nhị gia tam gia cũng tới, bên giường đứng đầy người, sốt sắng quan tâm hỏi han.
Liễu Chẩm Thanh lười ứng phó, làm bộ thuốc phát huy tác dụng, nói mệt nên muốn đi ngủ.
Nhị gia tam gia còn muốn gặng hỏi thêm mấy chi tiết, cùng với chuyện tính toán sổ sách lúc trước mà họ quan tâm nhất, dù sao thì lúc ấy bọn họ quá sửng sốt, nhưng hiện tại lại không phải lúc mở miệng, thấy Liễu Chẩm Thanh mơ màng sắp ngủ thì không nói được nữa.
Lão gia nhìn Liễu Chẩm Thanh với vẻ mặt phức tạp, “Thôi, đợi con khoẻ hơn chúng ta sẽ nói chuyện cẩn thận.”
Đợi mọi người giải tán, Liễu Chẩm Thanh mới hoảng hốt nghĩ lại, lúc ấy hai đứa nhỏ đều bị thương nhưng hẳn là thương thế không nặng.
Cẩm Lý đứng một bên vừa hưng phấn vừa lo lắng canh giữ trước giường, “Chủ tử, ngài thực sự làm ta sợ chết mất, lần sau dù ngài đi đâu cũng phải mang ta theo đấy, dù ta có vô dụng thì vẫn có thể chắn đao cho ngài mà.”
Bởi vì Liễu Chẩm Thanh mất quá nhiều máu, không có chút tinh thần nào, cả người lười biếng.
“Chủ tử, ngài có biết là ai cứu mình không?” Cuối cùng Cẩm Lý cũng không nhịn được nữa, kích động hỏi.
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, Hoắc Phong Liệt chứ gì, lúc ấy chỉ có hắn mới có ích thôi, có gì đâu mà đoán.
“Là Hoắc tướng quân đó! Ta tận mắt thấy Hoắc tướng quân ôm ngài bay ra từ cửa sổ lầu hai, chạy về phía phủ của Lý thái y! Rất nhiều người đã nhìn thấy!”
Ồ? Được rồi, hẳn tình trạng lúc đó của mình rất nghiêm trọng.
“Sau đó Hoắc tướng quân tự mình cùng chúng ta hộ tống ngài về nhà, còn giải thích với lão gia tại sao lại như thế, lúc ấy lão gia và mọi người đều sợ ngây người. Lần đầu tiên Hoắc tướng quân tới cửa Liễu phủ chúng ta đó! Còn cảm tạ nữa cơ!”
Gia phong của Hoắc gia là ngay thẳng thật thà, đương nhiên vẫn có giáo dưỡng, không có gì đáng ngạc nhiên.
“Sau đó phủ tướng quân nhiều lần phái người đưa thuốc đưa đồ bổ tới, nếu không phải Hoắc gia đại phu nhân ra ngoài chữa bệnh từ thiện thì có khi Hoắc phu nhân cũng đích thân tới chữa trị cho chủ tử ấy chứ! Nghe đồn y thuật của nàng rất lợi hại, thế gian gọi là y tiên.” Cẩm Lý tiếc nuối nói.
Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh kỳ quái, tựa như nhớ lại hồi ức không tốt, không cần đâu, y thích đại phu có tính tình tốt cơ.
Cẩm Lý nói nửa ngày vẫn thấy Liễu Chẩm Thanh không có hứng thú gì với Hoắc tướng quân, không khỏi ủ rũ: “Trải qua lần này, đương nhiên Hoắc tướng quân sẽ nhìn chủ tử với con mắt khác… Nếu chủ tử không mất trí nhớ thì lúc này sẽ vui lắm đây. Thật là đáng tiếc! Lần này chủ tử nhìn thấy Hoắc tướng quân mà vẫn không nhớ ra được gì sao? Đây chính là một cơ hội vô cùng tốt đó!”
Khoé miệng Liễu Chẩm Thanh run rẩy, buồn cười trêu cậu ta: “Dừng dừng, cứ coi như ta cứu con nối dõi của Hoắc gia đi, chẳng lẽ còn mong Hoắc tướng quân mà ngươi sùng bái lấy thân báo đáp sao, mơ mộng gì vậy!”
Cẩm Lý bất mãn bĩu môi, cảm thấy Liễu Chẩm Thanh mất trí nhớ nên mới không rõ ý nghĩa của chuyện này. Phụ thân của cặp tỷ đệ kia là Hoắc đại nguyên soái đã hy sinh thân mình vì đất nước, mẫu thân là y tiên y thuật trác tuyệt, nhị thúc là Trấn Quốc đại tướng quân. Vì từ nhỏ đã không có cha nên Hoắc gia coi hai người như châu như báu, ngay cả hoàng đế cũng coi họ như con cháu. Có thể nói địa vị của hai tỷ đệ không hề kém con cháu hoàng thất chút nào.
“Hầy, nếu không phải dính tới đại gian thần thì biết đâu đấy! Cũng là một truyện truyền kỳ.”
Tuy rằng Đại Chu đã từng có một nam hoàng hậu nên khá cởi mở trong chuyện này, việc nam tử thành thân với nhau cũng được tán thành nhưng đó vẫn là thiểu số thôi. Huống chi Hoắc Phong Liệt trong trí nhớ của y có vẻ rất phản cảm với kiểu quan hệ này. Y nhớ từng có một tên khốn âm mưu xin lão hoàng đế tứ hôn muốn cưới y, khi Y cùng Hoắc Phi Hàn và Lê Tinh Nhược còn đang phỉ nhổ gã thì bị thiếu niên Hoắc Phong Liệt ở gần đó nghe được, sắc mặt hắn tái mét, có lẽ đã cảm thấy ghê tởm không chịu nổi.
Cũng khó cho Hoắc Phong Liệt bị Liễu Tiêu Trúc theo đuổi lâu đến vậy, cho nên lần này y cứu cặp song sinh cùng lắm thì Hoắc Phong Liệt không chán ghét mình nữa thôi.
“Mà chủ tử cũng coi như trả nợ thay tên đại gian thần kia, nghe nói sau khi được sinh ra cặp song sinh kia chưa kịp gặp phụ thân thì Hoắc đại nguyên soái đã chết trận sa trường rồi, đều do tên đại gian thần hãm hại.” Cẩm Lý không khỏi cảm thán.
Vẻ mặt Liễu Chẩm Thanh không thay đổi, “Ừ ừ ừ, do đại gian thần hết, nói đi, ngươi không định cho chủ tử của ngươi nghỉ ngơi đúng không?”
Cẩm Lý chớp chớp mắt nói: “Ta thấy chủ tử không mệt nên mới nói chuyện với ngài giúp ngài đỡ chán mà. Đúng rồi, nghe nói sòng bạc Long Hưng đã bị Hoắc tướng quân dẫn người tới san thành đất bằng rồi, Hoắc tướng quân thật uy vũ…”
Ngươi vẫn nên câm miệng đi, từ chối nghe quảng cáo.
……
Trong ngự thư phòng, Khang Húc tân đế Nguyên Giác chậm rãi cất sổ sách đi, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt ngồi phía dưới.
“Chiến Uyên, ngươi đúng là biết gây phiền toái cho ta.” Nguyên Giác nhướng mày cười khổ.
Thân là hoàng tộc Nguyên thị nên đương nhiên có vẻ ngoài xinh đẹp, dù là diện mạo hay dáng người thì đều là mỹ nam tử hàng đầu, đều đã hai sáu tuổi nhưng lại khác hoàn toàn với Hoắc Phong Liệt luôn mang theo sát khí, Nguyên Giác cho người ta cảm giác quý phái mà uy nghiêm tựa thần thánh khiến người ta không dám nhìn thẳng, đó là khí chất đế vương hắn nuôi dưỡng từ khi đăng cơ năm mười bốn tuổi, tuy có tính uy hiếp nhưng lại không sắc bén đường đột, cho người ta cảm giác mình là một vị quân chủ nhân từ.
Nhất là bây giờ trong ngự thư phòng, những khi chỉ có hai người, Nguyên Giác chưa bao giờ xưng trẫm với Hoắc Phong Liệt, dù sao bọn họ cũng là huynh đệ từng vào sinh ra tử với nhau.
Hoắc Phong Liệt nghe Nguyên Giác oán giận, trên mặt không có biểu tình gì.
Nguyên Giác cũng quen rồi: “Ngươi làm người của họ bị thương thì cũng được đi, sao lại muốn tận diệt cả sòng bài Long Hưng luôn vậy, vị cô cô trưởng công chúa kia của ta đã tới tìm ta rất nhiều lần, nói ngươi vô pháp vô thiên. Ngươi đừng có nói với ta rằng mình không biết thế lực chống lưng cho sòng bạc Long Hưng là trưởng công chúa.”
“Thần không giết người vô tội.”
“Đúng vậy, không giết, chỉ là cho một trăm lính tới san phẳng sòng bạc thôi.”
Người Hoắc gia đều bao che cho người của mình, chịu thôi, ai bảo chỗ đó khiến cặp long phượng thai bị thương chứ.
“Bỏ đi, chỉ là lần sau chú ý chút, trở lại kinh thành không giống với ở biên cương, rất nhiều người luôn nhìn chằm chằm ngươi rồi mách lẻo với ta đấy!”
Hoắc Phong Liệt không thèm để ý, quy củ lật sách hạ nhân đưa, ánh mắt trầm lắng.
“Hôm nay ta cùng ngươi xuất cung, đi thăm hai đứa nhóc.” Nguyên Giác đề nghị.
Hoắc Phong Liệt lại nói: “Bệ hạ, đại điển cày bừa vụ xuân sắp tới rồi, trước hết vẫn nên lo liệu việc này cho xong đi đã.”
Nguyên Giác lại nhẹ nhàng đáp: “Bình thường thì thôi, năm nay có ngươi ở đây ta còn lo lắng gì nữa, đợi mấy năm nữa Thái tử lớn thì nghi thức này cũng không còn cần ta phải tham gia nữa.”
Nói tới đây, Nguyên Giác trêu ghẹo: “Chiến Uyên, hoàng muội Bát công chúa của ta đã nhiều lần tìm thái hậu và thái phi cầu tình, hy vọng hai người đó giúp nàng tứ hôn đó, hiện giờ Bát muội cũng duyên dáng yêu kiều, một lòng thích ngươi, ngươi…”
Hoắc Phong Liệt trực tiếp đứng dậy hành lễ, “Bệ hạ, thần còn có việc, đi trước đây.”
Thấy Hoắc Phong Liệt định đi, Nguyên Giác vội nói: “Ta không tùy tiện đồng ý thay ngươi mà. Ta cũng nghe nói có mấy đại thần tốt muốn gả nữ nhi cho ngươi, ngươi thật sự không muốn suy xét một chút sao?”
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Bệ hạ, thần cáo lui.”
Nguyên Giác cười nói: “Được rồi, nhưng ta nghe nói người đã cứu Vân Từ và Vân Khiêm chính là công tử Liễu gia từng ồn ào theo đuổi ngươi, đúng rồi, lúc trước tấu chương các ngươi trình lên còn đề công trạng của y trong việc bắt giữ gian tế. Nhưng ta nhớ y có hôn ước với nhà Hộ bộ thị lang mà. Ngươi với y…”
Hoắc Phong Liệt nhớ tới ngày ấy nhìn thấy Liễu Tiêu Trúc, trong lòng có chút cảm giác kỳ lạ: “Không thân, không liên quan đến ta.”
Nguyên Giác nhìn khuôn mặt thâm trầm của hắn, hiển nhiên đã không còn kiên nhẫn nữa.
“Người Liễu gia à…” Nguyên Giác lẩm bẩm, quả nhiên thấy Hoắc Phong Liệt cứng đờ người.
Nguyên Giác nhìn Hoắc Phong Liệt đầy ẩn ý, giọng chợt trầm xuống: “Chiến Uyên, ngươi có còn hận y không?”
Hoắc Phong Liệt không trả lời, chỉ là ánh mắt càng thêm lạnh.