*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc đó, trong gian phòng thứ ba của tiểu viện chợt truyền tới tiếng vang lớn, phòng đó là của Hạ Lan. Tưởng tối qua hai người họ không về cơ mà, sao giờ lại có tiếng động vậy?
Ba người nghe được tiếng, vội đến xem, lại thấy Hạ Lan bị người khác đẩy ra khỏi phòng.
Hắn kêu ai da một tiếng ngã trước mặt ba người, nhìn kỹ thì thấy trước ngực có một dấu chân.
Ba người ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn thì thấy Tần Dư sắc mặt đáng sợ phi thân từ trong phòng ra, áo trên còn đang mở rộng, chỉ còn lớp áo trong cùng là nguyên vẹn, cứ vậy vọt ra ngoài để đạp một chân lên người Hạ Lan.
Hạ Lan xoay mình đứng dậy, nhanh chóng so chiêu với Tần Dư, nhưng Tần Dư đang trong cơn thịnh nộ, Hạ Lan không thể chống đỡ được, rất nhanh đã bị giẫm dưới chân. Chỉ có thể hướng ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Hoắc Phong Liệt.
“Chiến Uyên, cứu mạng.”
Nhưng Hoắc Phong Liệt chỉ chắn cho Liễu Chẩm Thanh đứng xa một chút, đến cả Bạch Tố cũng yên lặng lui ra sau, cả hai đều thấy chết không cứu.
Cuối cùng trận đòn đến từ một phía kết thúc trong tiếng quỷ khóc sói gào xin tha của Hạ Lan, Tần Dư lạnh mặt quay về phòng Bạch Tố thay đồ.
Hạ Lan nằm trên mặt đất lặng lẽ xoa chân, vẻ mặt oán hận nhìn ba người bàng quang nhìn hắn bị đánh.
“Các ngươi có còn là con người không vậy, sao lại không cứu ta?”
“Vậy trước hết ngươi hãy nói xem ngươi đã làm gì đi?” Bạch Tố xoa xoa phần trán giữa hai mày, có chút bất đắc dĩ, có vẻ là đã quá quen với cảnh này rồi.
Liễu Chẩm Thanh thì tò mò thật, “Lần đầu thấy Tần huynh thực sự tức giận đấy.” Tuy Tần Dư khá lạnh lùng nhưng khi họ ở cùng nhau vẫn khá thoải mái, thỉnh thoảng còn buông lỏng chút, bình thường họ cãi cọ cười đùa ầm ĩ là chính, như người một nhà vậy.
Hạ Lan tỏ vẻ rất oan uổng, “Ta cũng chỉ là đẩy y ngã lên giường thôi…”
Ba người:??
“Cởi quần áo của y.”
Ba người:!!
“Muốn xem xem hình xăm trên người y thế nào thôi mà.”
Bạch Tố thở dài một tiếng nói: “Hình xăm trên người có gì khác nhau, không phải hồi niên thiếu các ngươi đi xăm cùng một hình với Chiến Uyên sao?”
Vừa nghe vậy, Liễu Chẩm Thanh đã thấy đúng là chỗ quần áo bị rách của Hạ Lan có hình xăm.
“Của ta là diều hâu, của y là rắn, ta chỉ tò mò thôi, nghe nói vảy rắn y xăm không bình thường, ta muốn nhìn kỹ một chút.” Hạ Lan vỗ tay cái đét: “Lại thất bại rồi.”
Bạch Tố đã chán không buồn nói, “Ta thấy ngươi ngứa da, muốn bị đánh đấy.”
Nhìn dáng vẻ không phục của Hạ Lan, Liễu Chẩm Thanh cũng hiểu tên này không chỉ không có chút hối cải nào mà chắc chắn còn cảm thấy bản thân rất hiếu học.
Tuy chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, Liễu Chẩm Thanh cũng chưa bao giờ hỏi, nhưng Tần Dư xuất thân từ Đông Xưởng, vốn khá nhạy cảm với mấy chuyện này, cho nên y rất kiêng kỵ việc người khác nhìn thân thể mình, dù có là huynh đệ thì cũng không được, vậy mà còn đụng phải Hạ Lan không chịu kiêng kỵ gì, chẳng trách Tần Dư lại đánh hắn.
Nhưng theo Liễu Chẩm Thanh quan sát, võ công của Hạ Lan hẳn phải trên cơ Tần Dư, cũng có nghĩa Hạ Lan tự biết mình đuối lý nên làm bộ làm tịch chịu đòn, đúng là một tên ngốc thích tự rước việc vào thân điển hình mà.
Hoắc Phong Liệt mở miệng hỏi một câu rất mấu chốt, “Sao các ngươi lại ngủ cùng nhau?”
Hạ Lan nói: “Hừng đông mới trở về, sợ quấy rầy Ngự Chu nghỉ ngơi, ta bảo lão Tần tới chỗ ta ngủ tạm.”
Thật ra là do tên này muốn tìm cơ hội xem hình xăm đúng không. Liễu Chẩm Thanh không khỏi suy đoán.
Một màn khôi hài này rất nhanh đã kết thúc, Tần Dư trở lại rồi cùng mọi người đi ăn sáng, cũng không thèm để ý tới Hạ Lan, dù Hạ Lan xin lỗi y cũng coi như không khí. Nhưng da mặt Hạ Lan dày mà, chẳng sao hết.
Bây giờ Liễu Chẩm Thanh mới biết hình xăm của họ là khác nhau, hình xăm của Hoắc Phong Liệt thường ngày sẽ không để lộ ra, chỉ có lúc bị nóng quá mức mới lộ ra ngoài, như lần họ đi tắm suối nước nóng chẳng hạn, còn Tần Dư cùng Hạ Lan thì cứ để lộ ra ngoài thôi.
Hơn nữa tuy bọn họ cùng tìm đến một thợ xăm nhưng không biết hình trên người Hoắc Phong Liệt là hình gì, chỉ biết được rằng diện tích lớn, bao lấy toàn bộ phần thân trên.
Liễu Chẩm Thanh càng thêm tò mò nhìn Hoắc Phong Liệt, nhưng Hoắc Phong Liệt vẫn lảng tránh không chịu nói chuyện, nói thẳng: “Không có gì đặc biệt.”
Che che giấu giấu như vậy chắc chắn là rất đặc biệt, lòng hiếu kỳ của Liễu Chẩm Thanh không hề kém Hạ Lan, y nghĩ bụng, lần sau sẽ thừa dịp Nhị Cẩu đi tắm sẽ nhìn lén một phen.
Sau khi ăn xong họ phân công nhau hành động, trước hết Liễu Chẩm Thanh cùng Bạch Tố đi tìm Trình Hy.
Trong thư phòng có mấy quan viên được địa phương điều tới đang tụ tập cùng tổ điều tra, bọn họ thấy Bạch Tố cùng Liễu Chẩm Thanh tiến đến cũng đều làm như không thấy, quan địa phương là không quen biết, chỉ cho rằng họ thuộc tổ điều tra. Tổ điều tra thì biết Bạch Tố, hơn nữa cũng nhận ra Liễu Chẩm Thanh, tuy rằng Liễu Chẩm Thanh có thân phận đặc thù, nhưng là bọn họ đều đã nhận được tin mật, rằng người nọ tới đây cùng Hoắc tướng quân, họ đương nhiên không dám nhiều lời, cứ cúi đầu làm việc là được.
Ở đây Trình Hy coi như người dẫn đầu cho nên y có thư phòng riêng. Hai người đi thẳng vào thư phòng, vậy cũng tiện nói chuyện hơn.
Vừa vào đã thấy một nam tử cao ráo nhưng dáng người mảnh khảnh, trên mảnh đầu quấn băng gạc đã thấm chút máu, y đứng cạnh án thư*, mày cau lại, vẻ mặt lạnh như băng sương, đang nghiêm túc phê duyệt tư liệu.
*书案: án thư
Nếu không phải cứ chốc chốc y lại ho khan vài tiếng thì căn phòng này đúng là yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng hít thở.
Trên án thư bày hồ sơ vụ án cùng với khẩu cung mới thu thập được, còn phải xét tội cho từng người một, lượng công việc vô cùng to lớn, kẻ nào tổ chức ra vụ gian lận khoa cử này cơ hồ đã tạo ra hơn nửa áp lực đè lên đầu quan viên nơi này.
Nghe được tiếng, Trình Hy ngẩng đầu, gương mặt mới nãy còn lạnh lùng vừa nhìn thấy Bạch Tố đã lại biến thành dáng vẻ ca ca tắm mình trong gió xuân.
“Hôm nay hai vị đã bị dọa sợ rồi.”
“Trình đại nhân đừng nói như vậy, chúng ta tới hỗ trợ, có cái gì có thể để chúng ta làm không?” Bạch Tố khẽ cười tiến lên, ánh mắt vẫn dừng lại trên vết thương của Trình Hy, có chút lo lắng.
Trình Hy vừa định mở miệng thì chợt ho khan, Bạch Tố nhanh chóng tiến tới đỡ lấy Trình Hy, châm trà cho y.
Liễu Chẩm Thanh cẩn thận nghe tiếng ho, sợ là sắp ho ra máu rồi, lại thấy da Trình Hy đã không còn huyết sắc.
“Trình đại nhân, ngươi thế này thực sự không cần tìm đại phu sao?” Liễu Chẩm Thanh hỏi. Thân thể Trình Hy có vẻ là do lâu ngày không được nghỉ ngơi đủ, ưu tư trong lòng quá nhiều, còn bị nhiễm lạnh. Nói khó nghe thì là nếu không cẩn thận chăm sóc điều trị thì sống không được bao lâu nữa.
Bạch Tố cũng nhíu mày nói: “Vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi, vụ án này vốn cũng không thuộc chức trách của ngươi, không cần hy sinh đến vậy.”
Trình Hy xua tay: “Bệnh này của ta đã có từ lâu rồi, bản thân ta biết rõ, thừa dịp còn có thể vất vả thì cứ vất vả thêm chút nữa.”
Lời này có ý y không sợ sống chết nữa.
Trình Hy nói xong thì nhìn về phía Bạch Tố cười: “Ta đã hứa với Vọng Thư, phải làm một vị quan tốt vì dân làm việc, không thể cô phụ kỳ vọng của y được.”
Ánh mắt Bạch Tố chợt lóe, yết hầu nghẹn lại.
Liễu Chẩm Thanh hơi nhíu mày, “quan tốt” như vậy quả thực rất hiếm có. Hơn nữa cảm tình giữa Trình Hy cùng Bạch Du tựa hồ rất sâu nặng, nếu không phải từng có thê thiếp thì y thực sự đã tin lời phân tích lúc trước của Hoắc Phong Liệt rồi.
Bạch Tố đỡ Trình Hy ngồi xuống, nói: “Ta tới giúp ngươi, yên tâm đi, sẽ không cản trở tiến độ của ngươi đâu.” Bản thân vốn có tài Trạng Nguyên, xử lý chút chuyện này cũng không phải chỉ nói chơi, lúc trước chẳng qua là y không muốn tiếp xúc mấy chuyện này mà thôi.
Thấy Bạch Tố như vậy, Trình Hy cũng không từ chối, cầm ly trà nóng sưởi ấm tay, nhìn Bạch Tố mà có chút hoảng hốt, “Đợi lát nữa ta để hạ nhân đưa chút điểm tâm của Thư Nhã Hiên qua đây, Vọng Thư rất thích ăn, y từng nói khẩu vị hai người giống nhau, vậy hẳn ngươi cũng sẽ thích.”
Tay lấy bút của Bạch Tố khựng lại rồi ngay lập tức gật đầu đáp: “Đa tạ, ta rất chờ mong.”
Liễu Chẩm Thanh nhân cơ hội tiến lên nói: “Cho ta danh sách những quan viên bị bỏ tù, để ta sửa sang lại.”
Bạch Tố đang định đưa cho Liễu Chẩm Thanh, đột nhiên Trình Hy hỏi một câu có thể coi như tò mò cùng theo phép, “Đúng rồi Liễu công tử cũng từng thi đậu khoa cử sao?”
Không đợi Liễu Chẩm Thanh nói xong, chén trà tuột khỏi bàn tay gầy ốm của Trình Hy rơi xuống đất vỡ tan.
Liễu Chẩm Thanh nhìn sang, chỉ thấy sắc mặt Trình Hy vừa rồi còn ôn hòa giờ đã hiện vẻ kinh sợ, sau đó dần chuyển thành vẻ giận dữ không kiềm được.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh lộp bộp một tiếng, đại khái đã có suy đoán.
“Ồ, xin hỏi Liễu công tử cùng gian tướng Liễu Chẩm Thanh có quan hệ gì?”
Lời này vừa nói ra, Bạch Tố cũng ý thức được điểm có vấn đề, vẻ mặt xấu hổ muốn mở miệng ngăn cản.
“Xem ra Trình đại nhân đã biết rồi.” Liễu Chẩm Thanh thản nhiên nói.
“Đã tiếp nhận án kiện, đương nhiên cũng biết hoàng thương Liễu gia trong kinh thành cũng dính tới án kiện này, cũng nghe nói đại danh của đích trưởng tử Liễu gia. Không ngờ Liễu công tử lại không bị bắt, càng không ngờ Liễu công tử sẽ đồng hành cùng Hoắc tướng quân cùng Bạch công tử.” địch ý trên mặt Trình Hy không hề che đậy, ánh mắt giận dữ thậm chí còn nhìn tới chỗ Bạch Tố.
“Trình đại nhân, tổ tông hai nhánh Liễu gia sớm đã không còn qua lại với nhau sau khi chia ra rồi, Liễu huynh không quen biết người nọ, chúng ta không nên đổ oan cho người vô tội.” Bạch Tố giữ lập trường kiên định nói.
Nhưng mà đôi mắt Trình Hy vẫn mịt mù thuốc súng nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Xin lỗi, ta tin Hoắc tướng quân cùng Bạch công tử có thể đối đãi với ngươi bình thường, bọn họ ân oán phân minh, là người phi thường, nhưng ta không làm được, nghĩ đến Vọng Thư vì kẻ kia mà phải chịu tội chết thảm là ta lại không thể nào thông cảm được, tất cả những gì có liên quan đến kẻ đó ta đều không muốn nhìn thấy. Để tránh tại hạ thất thố, Liễu công tử vẫn nên rời đi thì hơn.”
Hận ý khắc cốt như vậy thực sự là lần đầu tiên Liễu Chẩm Thanh cảm nhận được rõ ràng như vậy từ sau khi y trọng sinh lại tới giờ. Mặt Liễu Chẩm Thanh dần dần không còn biểu tình, trầm mặc đối mặt với sự phẫn nộ của Trình Hy.
Tuy rằng có thể thấy Trình Hy đã vô cùng khắc chế rồi, nhưng Trình Hy đã kích động nóng nảy, lại ho mạnh, lần này ho càng thêm nghiêm trọng, có cảm giác như muốn ho rớt mất nửa cái mạng vậy.
Nếu còn muốn tiếp tục ở lại thì cũng không phải phép.
Liễu Chẩm Thanh chỉ nói một tiếng xin lỗi, ngay sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Bạch Tố muốn giữ y lại, lại không biết nên nói gì, Liễu Chẩm Thanh chỉ nhàn nhạt cười nói với y: “Chiếu cố Trình Hy cẩn thận, y không sai, nhân chi thường tình mà thôi, là ta không phải. Ta không sao đâu, yên tâm.”
Liễu Chẩm Thanh nói xong, xoay người rời đi.
Bạch Tố thở dài một hơi, quay đầu nhìn về phía Trình Hy.
Trình Hy cũng nhìn Bạch Tố, “Ta biết ta không tư cách nói ngươi cái gì, nhưng ngươi là đệ đệ của Vọng Thư, ngươi cũng biết y đã phải trải qua những gì mà? Hết thảy đều do Liễu Chẩm Thanh, hết thảy đều là lỗi của hắn, sao ngươi có thể thân cận với thân nhân của hắn chứ.”
Tuy Bạch Tố có thể lý giải thái độ của Trình Hy, nhưng thực sự biểu hiện trước đó của Trình Hy quá đỗi hoàn mỹ, nên Trình Hy hiện tại lại khiến Bạch Tố có chút thất vọng.
Bên kia, Liễu Chẩm Thanh nghĩ thầm tiếp theo y nên đi đâu, bước chân càng đi càng chậm, đầu cũng càng lúc càng thấp.
Đột nhiên đầu đụng phải gì đó, ngẩng đầu thì thấy Hoắc Phong Liệt xuất hiện ở trước mắt, ánh mắt nặng nề nhìn y.
Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, “Sao đệ lại ở đây?”
“Đỗ Đông Phong đang trực, ta ở trên kia nhìn thấy huynh.” Sau đó liền nghe được ngữ khí Hoắc Phong Liệt hơi mang lo lắng hỏi: “Làm sao vậy?”
Liễu Chẩm Thanh: “Ồ, bên kia không tra ra được gì, ta tính sang chỗ Tần Dư xem thế nào, hẳn bên phòng phỏng vấn chỗ y cũng có danh sách.”
Liễu Chẩm Thanh am hiểu nhất là diễn kịch, y tự hỏi mình đâu có để lộ cảm xúc gì, nhưng chỉ một khắc sau cổ tay đã bị Hoắc Phong Liệt kéo lại.
Liễu Chẩm Thanh giật mình trợn mắt nhìn Hoắc Phong Liệt, mà Hoắc Phong Liệt chẳng nói chẳng rằng, nhất quyết kéo y đi về phía tiểu viện.
“Ấy? Làm gì vậy? Ta không về đâu, đợi đã…” Liễu Chẩm Thanh bị kéo đến lảo đảo, còn chưa kịp đứng vững đã bị Hoắc Phong Liệt chặn ngang ôm lên.
Tư thế ôm công chúa này y không chịu nổi, Liễu Chẩm Thanh bó tay nói: “Nhị Cẩu? Đệ làm gì vậy?”
Nhưng ngẩng đầu lại chỉ thấy Hoắc Phong Liệt trầm mặt, tựa như đang giận dỗi lại tựa như đang tự trách vì đã làm sai chuyện gì đó nên không dám nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Nhị Cẩu như vậy khiến Liễu Chẩm Thanh nhất thời ngậm miệng lại.
Phịch một tiếng, Hoắc Phong Liệt một chân đá văng cửa phòng bọn họ ra, Liễu Chẩm Thanh được hắn cẩn thận đặt xuống giường, khi hắn cởi giày cho y, Liễu Chẩm Thanh còn chưa hiểu hắn muốn làm gì.
Rất nhanh, Hoắc Phong Liệt lại xoay người, ôm một đống đồ chơi cơ quan nho nhỏ đã mua trên đường tới, thậm chí còn có một khối rubik, hắn bày đồ chơi ra giường.
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh nói: “Đợi ở đây đừng nhúc nhích, đợi ta một lát.”
Có vẻ Liễu Chẩm Thanh đã nhìn ra Hoắc Phong Liệt muốn làm gì, không nói gì.
Hoắc Phong Liệt đi nhanh về nhanh, không lâu sau, trên giường Liễu Chẩm Thanh lại có thêm một chồng đồ ăn vặt, còn có cả sách truyện mới mua cùng một bình rượu nhỏ độ cồn không cao, bàn trà nhỏ cạnh đó còn đang thắp loại huân hương mà Liễu Chẩm Thanh thích.
Hoắc Phong Liệt ngẩng đầu nhìn Liễu Chẩm Thanh nói: “Thanh ca, hôm nay nghỉ ngơi đi, đừng làm gì cả, cứ ở trên giường thôi.”
Nói đoạn Hoắc Phong Liệt còn giúp Liễu Chẩm Thanh hạ màn giường xuống, cho Liễu Chẩm Thanh một khoảng không gian riêng nho nhỏ.
Thực ra hắn làm vậy là vì trước kia khi Liễu Chẩm Thanh không vui y sẽ làm như vậy, cho bản thân y được nghỉ ngơi, Nhị Cẩu đều nhớ rõ.
Liễu Chẩm Thanh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ: “Còn công việc thì sao?”
“Những cái đó… đều không quan trọng, không hề quan trọng chút nào.” ngữ khí của Hoắc Phong Liệt đột nhiên có chút lạnh lẽo.
Liễu Chẩm Thanh ngây ngốc nhìn Hoắc Phong Liệt đứng bên mép giường, đột nhiên cảm thấy người trước mắt đã không còn là một đứa nhóc nữa rồi, đã trở nên đủ cao lớn để giúp y ngăn trở những cảm xúc không vui rồi.
“Ta sẽ theo dõi Đỗ Đông Phong sát sao.” Hoắc Phong Liệt nhẹ giọng nói: “Giữa trưa, ta sẽ mang cá nướng ở Vạn Triệu Lâu về cho Thanh ca.”
Nói thế nhưng hắn lại duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc Liễu Chẩm Thanh, “Thanh ca, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Liễu Chẩm Thanh cứ thấy cảm xúc chua xót như ùa lên, ngữ khí nói chuyện của Hoắc Phong Liệt có chút lạnh, có chút mất tự nhiên, nhưng y thực sự có thể cảm nhận được tình cảm yêu thương của hắn.
Thực kỳ diệu, trước đây khi Hoắc Phong Liệt nói thương y, y chỉ cảm thấy buồn cười, hiện tại lại cảm thấy vô cùng xúc động.
Y thực sự đang được người khác quan tâm yêu thương đây này.
“Được.”
Nhận được lời đáp, Hoắc Phong Liệt rời đi không quấy rầy Liễu Chẩm Thanh nghỉ ngơi.
Liễu Chẩm Thanh cũng thở phào một hơi thật mạnh, thật sự buông lỏng bản thân, bọc chăn nằm trên giường, ăn đồ ăn vặt, chơi đồ chơi, chơi mệt thì kiếm sách đọc.
Nhưng lật một hồi, Liễu Chẩm Thanh liền thấy một quyển không giống những quyển khác.
Ngoài bìa viết “U đình lục họa tập”
*Tuyển tập tranh sân vắng (?)
Liễu Chẩm Thanh tò mò mở ra, ngay trang đầu là hai người ngồi đối mặt nhau trên giường, tay đang giúp nhau…
Từ từ? Y đang xem gì đây? Hai nam nhân!!
Liễu Chẩm Thanh hít mặt một hơi, theo bản năng dùng sức đóng sách lại.
Đại Chu phong tục cởi mở, nam nam với nhau thậm chí còn có thể thành thân, Liễu Chẩm Thanh cũng không phải chưa thấy nhiều, hơn nữa do diện mạo nên y thường được nam tử ái mộ, thường thức này y vẫn biết, chỉ là y không theo hướng ấy nên chưa từng tò mò tìm xem xuân cung đồ giữa nam nam.
Hình ảnh vừa rồi đã để lại ấn tượng không nhẹ.
Quá quỷ dị.
Tại sao lại có nó trong đống sách này chứ?
Thật là hồ nháo, Liễu Chẩm Thanh ném sách sang một bên, không định xem tiếp nữa.
Sau (thời gian đốt) một nén nhang, Liễu Chẩm Thanh mặt đỏ tai hồng lại hung hăng đóng sách lại.
Quá vớ vẩn, sao có thể làm vậy được chứ? Nhất định là thủ pháp vẽ khoa trương phóng đại! Quá là không chân thực!
Lại thêm một nén nhang nữa, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy linh hồn mình siêu thoát rồi, phảng phất như đã tiếp thu phải một tri thức không nên biết, cánh cửa dẫn đến một thế giới mới được mở ra.
Những nam nhân có cảm tình với y đều muốn làm chuyện này với y! Y ngẫm nghĩ một lát, thực sự không thể tiếp thu được.
Đây là Nhị Cẩu tìm tới, chẳng lẽ…
Đột nhiên trong đầu Liễu Chẩm Thanh chợt lóe lên mấy hình ảnh, khi họ tắm trong suối nước nóng, khi bị trúng dược của Thiên Hữu giáo, cả lúc nãy khi xác nhận trên người y có mùi mực… còn cả vô số mảnh ký ức hỗn độn về những bức tranh y vừa xem được vẫn kẹt trong đầu, giống như sắp ngưng tụ thành một bức hình nào đó vậy.
Đại não Liễu Chẩm Thanh treo máy, y cả giận lấy chăn trùm kín người, hình như vừa rồi y đã không cẩn thận nghĩ tới hình ảnh nào đó không nên, quả đúng là điên rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh ca thông suốt đúng là đã nhanh hơn những người đi trước, nhưng mà trước mắt vẫn chưa đến nơi, nhanh thôi.