Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 149: Phiên ngoại 1



Ở hải vực phía đông có một hòn đảo bí ẩn, diện tích đảo không lớn, nhưng lại cách xa những hòn đảo khác.

Nếu có cướp biển tới gần thì gần như đều không còn mạng để rời đi, nếu có tàu thuyền gặp nạn thì người trên thuyền đều sẽ chìm vào hôn mê, đến khi tỉnh lại thì không chỉ vết thương đã khỏi hẳn, mà đồ ăn nước uống trên tàu cũng được bổ sung đầy đủ, thậm chí con thuyền cũng đã thuận lợi tới gần đất liền.

Nhưng phần lớn thời gian, thuyền đi trên thuyền đều không thể tới gần đảo nhỏ, mỗi khi tới gần thì đều như có mạch nước ngầm hoặc đá ngầm ngăn cản, nếu cố xâm nhập thì chỉ có kết cục là thuyền hủy người vong.

Dần dần hòn đảo thần bí đó đã được đồn là nơi ở của thần tiên, cũng có người ỷ bản thân có tiền có thế, muốn tìm hiểu đến tận cùng, nhưng đều sẽ bị thủy quân đóng quân ở gần đó cứng rắn khuyên bảo quay đầu.

“Nghe nói là một đôi thần tiên sống trên đó.”

“Ta nghe nói là có kho báu bí tịch.”

“Không không không, đó chính là nơi ẩn cư của một đôi vợ chồng trẻ.”

Nhưng lời đồn truyền đến truyền đi thì cũng chỉ là chuyện tán gẫu lúc trà dư tửu hậu thôi.

Trên một thuyền hoa ở quận Minh An, Hề Nhiễm cô nương đang chiêu đãi Tống Tinh Mạc, nghe tiếng bàn tán thảo luận bên ngoài, cười nói: “Hòn đảo kia có thật sự thần bí đến vậy không, ngươi đã từng tới đó chưa?”

Tống Tinh Mạc cười buông chén rượu, nói: “Cũng chỉ là đảo nhỏ người ta ẩn cư lại mà thôi.”

Đang nói, bên ngoài liền truyền đến tiếng động ầm ĩ, Tống Tinh Mạc đứng dậy phủi ống tay áo nói: “Xem ra là đã bắt được rồi.”

“Ngươi để Dịch Xuyên công tử đi bắt trộm, bản thân lại ở đây uống rượu hoa, ngươi cũng biết tranh thủ đấy.” Hề Nhiễm cười nói: “Không bằng cũng gọi cả Dịch Xuyên công tử lên, để hắn được nghỉ ngơi một chút?”

Tống Tinh Mạc quét liếc Hề Nhiễm một cái, rõ ràng là không vui, Hề Nhiềm mỉm cười, nói tiếp: “Thôi, ngày mai còn tới chứ? Chỗ ta còn có tin tức khác…”

Tống Tinh Mạc xua xua tay nói: “Ngày mai không tới, phải đi xa nhà rồi.”

Hề Nhiễm có chút nghi hoặc nói: “Hiếm khi thấy ngươi phải đi xa.”

Tống Tinh Mạc cười thần bí nói: “Đi tham gia hỷ yến của bạn tốt.”

Nói xong, Tống Tinh Mạc liền đi xuống đón Dịch Xuyên, Dịch Xuyên đã bắt người lại, song đao thu lại bên hông, thấy y uống say rồi mới xuống, mặt rất không kiên nhẫn nói: “Ngươi lại lừa ta đi làm cu li! Bản thân không chịu làm cái gì hết!”

Tống Tinh Mạc liền ngả người qua như thể rất nhu nhược, cánh tay rắn chắc vắt qua bả vai rộng lớn của Dịch Xuyên, “Ôi chao ôi, người tài giỏi phải làm nhiều việc mà.”

“Tay của ngươi lành rồi!” Dịch Xuyên nguy hiểm híp mắt, hiển nhiên là đã chịu đựng đến cực hạn, muốn ra tay rồi.

Tống Tinh Mạc vội ho khan nói: “Ngày mai phải xuất phát rồi, nhỡ ngươi khiến ta bị thương thì có khi bọn họ lại hiểu nhầm thành cái gì đấy.”

“Hiểu lầm cái gì?” Dịch Xuyên sửng sốt.

Tống Tinh Mạc câu lấy đuôi tóc đỏ như lửa của mình, cười nói: “Hiểu lầm ta lợi dụng ngươi cho nên mới bị đánh.”

Dịch Xuyên nghĩ bản thân bị lừa làm việc, chính là bị lợi dụng, nhưng vừa mới quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt cười hề hề của Tống Tinh Mạc, nhìn nụ cười đáng khinh của hắn là biết hắn đang có ý gì. Dịch Xuyên lập tức nổi đóa, Tống Tinh Mạc nhấc chân bỏ chạy

Sáng sớm hôm sau, hai người xuất hiện ở bến tàu, không dùng thuyền của bản thân mà đợi thuyền của Việt gia.

Trên mũi thuyền, Việt Húc Thiển đã đứng đợi họ, đều là người quen cũ cả, chào hỏi xong, hai người liền phi thân lên thuyền.

Việt Húc Thiển tuy là khiêm khiêm quân tử, nhưng dựa theo cách nói của Liễu Chẩm Thanh, người như vậy đều sẽ đầy một bụng ý xấu, thấy một bên mắt của Tống Tinh Mạc hơi xanh xanh, liền cười nói: “Làm sao vậy?”

Tống Tinh Mạc cũng là người da mặt dày, vẻ mặt oán trách quét mắt về phía Dịch Xuyên.

Dịch Xuyên lạnh mặt giả vờ không thấy.

Việt Húc Thiển cười nói: “Tống đại ca không phải người ôn nhu sao? Sao lại nghịch đến nỗi để Dịch huynh đánh?”

Dịch Xuyên lập tức bị nói nghẹn họng nhìn trân trối. Mất nửa ngày mới tìm lại được giọng của mình, lên tiếng muốn giải thích, “Chúng ta… không phải… Là do y hưởng lạc, bắt ta vất vả một mình.”

Việt Húc Thiển lập tức bày vẻ mặt xấu hổ vô tội ho khan, hình như lời Dịch Xuyên có ý ám chỉ gì đó khiến Việt Húc Thiển không được tự nhiên, dù sao thì cũng đã xác định hai người là một đôi.

Dịch Xuyên hiểu ra thì cũng choáng váng, lập tức trừng mắt lườm Tống Tinh Mạc, bảo y mau giải thích đi.

Tống Tinh Mạc cười cười nói: “Đều là do ta sai, khiến Dịch Xuyên phải vất vả.”

Dịch Xuyên không thở nổi, cảm thấy trường hợp thế này bản thân rất dễ bị hại, chỉ có thể ngồi xuống uống trà, không nói tiếp nữa.

Hai người bắt nạt người thành thật một lát rồi chuyển sang tình hình gần đây, một năm nay, bọn họ đều thay Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh theo dõi tình huống trên triều.

“Nghe nói hoàng đế càng lúc càng thêm nắng mưa thất thường, có vẻ thân thể cũng không được tốt.” Việt Húc Thiển nói.

“Hắn cũng không phái người tới tìm người trong hải vực của ta, có lẽ là đã thực sự cho rằng bọn họ đã chết rồi.” Tống Tinh Mạc cười nhạo một tiếng nói: “Thân thể không tốt, có khi là do lương tâm bất an rồi.”

Hai người đơn giản bàn luận một lát, liền nói sang chuyện mang lễ gì, Việt Húc Thiển vẫn còn bình thường, nhưng Tống Tinh Mạc lại cười rất không bình thường, “Ta cũng không chuẩn bị món gì quý giá, chỉ là chút đồ chơi nhỏ tăng tình thú trong sinh hoạt cho bọn họ thôi, chắc chắn Liễu Chẩm Thanh sẽ thích.”

“Không phải nên là huynh đệ của ta thích sao?” Việt Húc Thiển cười nói.

“Vậy là ngươi không hiểu Liễu Chẩm Thanh.” Tống Tinh Mạc cao thâm khó đoán cười nói. Cái nết huynh đệ mình thế nào, y biết thừa.

Nói chuyện phiếm vui vẻ một hồi, con thuyền đi thật lâu, cuối cùng cũng nhìn thấy hòn đảo quen thuộc giữa biển rộng mênh mông, dựa theo hải đồ đặc chế, họ chậm rãi tới gần.

Rất nhanh đã nhìn thấy trên bến bàu có một con thuyền đã ở đó.

Mà lúc này Liễu Chẩm Thanh đang ngủ nướng trong phòng lại cảm thấy bên ngoài có chút ồn ào.

“Thanh ca……”

Tiếng Hoắc Phong Liệt đánh thức Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lúc này mới mơ mơ màng màng buông Hoắc Phong Liệt đang bị mình quấn lấy như ôm gối ôm ra.

Lúc này hai người chỉ mặc trung y mỏng manh, nhưng thân nhiệt truyền qua lớp trung y rất ấm áp, càng khỏi nói tới những chỗ khác.

Cho dù Liễu Chẩm Thanh còn chưa tỉnh hẳn nhưng đã quen đường quen nẻo trêu chọc Hoắc Phong Liệt, cái chân cố ý với qua cọ cọ, quả nhiên nghe được hô hấp của đối phương khựng lại.

Ngoài miệng lại hồn nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”

Giọng Hoắc Phong Liệt đã khàn khàn. “Hẳn là có khách đến rồi.”

Liễu Chẩm Thanh đang muốn đứng dậy, đã bị Hoắc Phong Liệt đột nhiên kéo xuống, ôm vào trong lòng.

Liễu Chẩm Thanh hơi giãy giụa một chút, “Làm gì đấy?”

“Thanh ca…” Hoắc Phong Liệt nghẹn giọng, đôi mắt vốn trong cũng bị một lớp hơi nước giăng kín, lý trí đã trở nên mơ hồ.

“Chúng ta đã nói rồi mà, ba ngày trước khi thành thân không được động phòng, đêm qua đệ mò lên giường ta đã là không ngoan rồi.” Liễu Chẩm Thanh vừa răn dạy vừa cố ý giãy giụa trong lòng Hoắc Phong Liệt, phát huy triệt để cái chiêu châm ngòi thổi gió.

Sao Hoắc Phong Liệt lại không biết y đang cố ý chơi xấu, đang êm đang đẹp lại đưa ra cái yêu cầu dở hơi này, chính là cố ý bắt nạt hắn.

Hoắc Phong Liệt rất muốn tàn nhẫn hung ác, thậm chí là to gan lớn mật giáo huấn Thanh ca, nhưng cũng chỉ dám suy nghĩ một chút thôi, nhìn thấy Thanh ca là sẽ thuần phục theo bản năng rồi, cùng lắm cũng chỉ có thể dùng sức hôn thật mạnh một cái thôi, sau đó lại dùng nội lực dập lửa.

Bọn họ ngày ngày đêm đêm ở bên nhau, thành thân hay không cũng chỉ là hình thức mà thôi, vì để cái hình thức này trở nên thú vị hơn, Liễu Chẩm Thanh liền nghĩ ra trò tiểu biệt thắng tân hôn, thêm chút lạc thú, nhìn dáng vẻ nhẫn nại của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh luôn cảm thấy vô cùng động lòng.

Liễu Chẩm Thanh chống người nằm trên mép giường cười tươi nhìn Hoắc Phong Liệt chuẩn bị xong đứng dậy, vẻ mặt ai oán nhìn y, nhưng khi Liễu Chẩm Thanh lười biếng nâng hai tay lên, Hoắc Phong Liệt vẫn ngoan ngoãn tiến lên bế y dậy, mặc đồ sửa soạn, chiều chuộng không hề có giới hạn.

Liễu Chẩm Thanh cũng hoàn toàn thực hiện được ước mơ ban đầu của bản thân, mặc kệ hết thảy để làm một con cá mặn vô dụng.

Hai người chuẩn bị xong ra ngoài, chính là một đình viện quen thuộc.

Liễu rủ, rừng đào, Trích Tinh Lâu, đình hóng gió, dòng suối nhỏ, sân luyện võ, giống y đúc phủ tướng quân.

Hoắc Phong Liệt phải mất một năm, chậm rãi xây cho Liễu Chẩm Thanh, hắn nói muốn cùng Liễu Chẩm Thanh tới một nơi như vậy để ẩn cư, vậy chắc chắn sẽ làm được.

Đi qua đình viện liền ra bên ngoài, nhìn thấy Dược Lư ở bên kia đã có khói lượn lờ, khi đi ngang qua thì vừa lúc gặp được Hàn Diệp đi ra ngoài, Hàn Diệp trưng hai mắt thâm quầng, ngáp một cái, thấy bọn họ đi tới thì hết nói nổi: “Các ngươi vừa mới dậy?”

“Ngươi không ngủ à?” Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ.

“Ta đâu có giống ngươi!” Hàn Diệp bất mãn nói.

Một năm nay, mỗi lần sư phụ muốn giúp nghiệt đồ Liễu Chẩm Thanh quay lại đường làm y thì đều bị Liễu Chẩm Thanh dùng đủ loại lý do từ chối, ngược lại Hàn Diệp cùng sư phụ gặp được nhau thì chính là hai y học gia đụng mặt, đôi khi còn nghiên cứu xuyên đêm.

Vừa lúc vùng biển này cũng có một vài thứ tốt có thể làm thuốc, cho nên bọn họ bèn tạm thời ở lại trên đảo nhỏ tiến hành nghiên cứu.

Liễu Chẩm Thanh nói: “Sư phụ nghỉ ngơi rồi chứ? Vậy sao ngươi không đi nghỉ đi?”

Hàn Diệp vứt cho y một ánh mắt khinh thường, hiển nhiên không thèm nói lời vô nghĩa với y nữa, trực tiếp quay sang nói với Hoắc Phong Liệt: “Dược liệu trong kho không đủ, hai ngày nay khách tới nhiều, tham gia hỷ yến ăn uống sẽ cần chú ý hơn bình thường, ta muốn lên trấn trên mua chút dược liệu.”

Hoắc Phong Liệt gật đầu nói: “Phía đông có con thuyền chuẩn bị xuất phát.”

Chuyện thành thân đều là do Hoắc Phong Liệt sắp xếp, Liễu Chẩm Thanh không thích gì hết, cho nên Hàn Diệp trực tiếp quay sang xin chủ thị từ Hoắc Phong Liệt.

Hai người vừa mới đi đến cổng lớn gần Dược Lư, đã thấy cổng được trang trí bằng lụa đỏ, hạ nhân đang đổi đèn lồng, thấy chủ nhân tới thì đều nhiệt tình chào hỏi, tuy bọn họ không dám nói gì với Hoắc Phong Liệt nhưng rất vui vẻ niềm nở với Liễu Chẩm Thanh.

Hai người bước ra ngoài chưa được bao lâu đã nhìn thấy một bóng người nổi giận đùng đùng chạy tới.

Vừa thấy là Kiều Cận, Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói: “Khách tới là ngươi sao? Vậy chúng ta đi ra đây làm gì?”

“Hẳn là không phải.” Hoắc Phong Liệt nói.

Kiều Cận đứng yên, vẻ mặt khó chịu, nói: “Không phải ta, khách tới ở bên bờ kìa.”

Liễu Chẩm Thanh hiếu kỳ nói: “Vậy ngươi……”

“Ta tới từ đêm qua.”

Liễu Chẩm Thanh lập tức hiểu, nhịn cười: “Cho nên… tối hôm qua ngươi lại cãi nhau với Kiều Kiều sao? Vậy nên mới tức giận chạy đi?”

Kiều Cận nhăn mặt. “Ai cần ngươi lo! Tiếp khách của các ngươi đi!”

Nhìn Kiều Cận thở phì phì chạy đi, Hoắc Phong Liệt vẫn nhắc nhở một câu, “Liễu Kiều đang ở sau bếp giúp đại nương chuẩn bị đồ ăn.”

Chân Kiều Cận lập tức đổi hướng, miệng hùng hùng hổ hổ, có vẻ là đang mắng Liễu Kiều vô lương tâm.

Liễu Chẩm Thanh cười không ngừng được, dù sao một năm nay cảnh tượng này đã trở nên rất quen thuộc rồi.

Sau khi Liễu Kiều đi theo bọn họ tới đây thì không đi đâu nữa, nhưng sao Kiều Cận có thể đồng ý được, dù có gián đoạn việc ở Tây Thục quốc thì mỗi tháng hắn đều phải đi một chuyến, may mà Tây Thục quốc giáp biển, đi qua đi lại cũng nhanh, bằng không Liễu Chẩm Thanh nghĩ hơn nửa thời gian hắn sẽ phải trải qua trên thuyền.

Chỉ là tình cảm của Kiều Cận đã không còn che giấu, nhưng Liễu Kiều thông suốt chậm, toàn khiến Kiều Cận kích động đến mất khống chế, lại bị Liễu Kiều cho một cái tát đẩy chở về, mỗi khi xung đột, Kiều Cận đều sẽ tức giận vọt tới cạnh bờ sông đợi, Liễu Chẩm Thanh cảm thấy Kiều Cận đợi Liễu Kiều tới dỗ mình, nhưng loại chuyện này có yêu cầu hơi quá cao với Liễu Kiều. Cho nên về cơ bản là sau một hồi lâu Kiều Cận sẽ thở phì phò tự trở về.

Liễu Chẩm Thanh cười hết nửa ngày, cùng Hoắc Phong Liệt đi xuyên qua cánh rừng, đi trên lối nhỏ, đã tới được bến tàu.

“Không biết ai tới trước.” Liễu Chẩm Thanh cười nói.

Hoắc Phong Liệt nghĩ rồi nói: “Tống Tinh Mạc?”

Liễu Chẩm Thanh đang muốn nói chuyện, đột nhiên bước chân khựng lại, lập tức có chút lúng túng trốn ra sau lưng Hoắc Phong Liệt.

Khi Hoắc Phong Liệt nhìn qua, bước chân cũng không vững.

Lúc trước bọn họ giả chết đã nhận được sự trợ giúp của rất nhiều người, nhưng có hai người bọn họ sợ phải đối mặt nhất.

Chỉ thấy bên bờ, Hạ Lan dáng người đĩnh bạt đã chạy tới cuối bến tàu, nhìn trái nhìn phải, lập tức nhìn thấy bọn họ. Vẻ ngạc nhiên cùng niềm vui sướng do đã lâu không gặp tràn đầy khuôn mặt tuấn tú.

Mà đứng sau lưng hắn chính là Lê Tinh Nhược được hắn hộ tống đến đây.

Còn hai bên Lê Tinh Nhược, đang lôi kéo cô chính là Vân Từ cùng Vân Khiêm đã không còn vẻ tràn đầy sức sống như ngày xưa.

“Mẫu thân, chúng ta tới nơi này làm gì?”

“Mẫu thân, không phải là về nhà tổ hiến tế sao?”

Đang nói, Vân Từ quét mắt nhìn xung quanh rồi khựng lại, sau đó hét lên một tiếng, đột nhiên buông tay xông ra ngoài.

Mà Vân Khiêm cũng bị tiếng hét này thu hút sự chú ý, nhìn qua, mặt chợt tái nhợt đi, môi run rẩy, “Nhị thúc… Liễu thúc?”

Nhìn phản ứng của hai đứa nhỏ, Liễu Chẩm Thanh thầm mắng Lê Tinh Nhược, một năm rồi mà cũng không nói cho đứa nhóc nhà mình biết.

Giờ thì y cùng Hoắc Phong Liệt biết làm thế nào cho phải đây.

Liễu Chẩm Thanh căng da đầu đi ra, nhìn Hoắc Vân Từ đang lao tới, vừa định xin lỗi thì đã bị tiểu cô nương ôm chầm lấy.

“Liễu thúc! Liễu thúc! Đầu thất thúc không trở về, quỷ tiết thúc không trở về, sao lại ở đây… Từ từ, sao người thúc lại ấm?”

Hoắc Vân Từ phát hiện không đúng liền ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Lúc này Hoắc Vân Khiêm cũng chạy tới, đầu tiên là ngây ngốc nhìn hai người một lát, sau đó mỗi tay bắt lấy một cổ tay của Liễu Chẩm Thanh cùng Hoắc Phong Liệt.

Sau vài giây, Hoắc Vân Khiêm khóc lên, “Nhị thúc, Liễu thúc, hai người không chết? Là… giả chết?”

“Cái gì!” Hoắc Vân Từ cũng nói không ra lời, mắt đỏ lên, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn mẫu thân, thấy Lê Tinh Nhược không hề ngạc nhiên chút nào, lập tức uất ức vô cùng. “Mọi người biết, mọi người lại gạt chúng con!”

Hoắc Vân Từ òa một tiếng bật khóc, Hoắc Vân Khiêm cũng nhịn không được khóc theo.

“Xin lỗi, đều là do chúng ta không tốt, chúng ta xin lỗi các con, muốn phạt chúng ta thế nào cũng được, nhé?”

“Là chúng ta sai, các con đừng khóc.”

Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể vội ôm lấy cả hai đứa nhỏ, sau đó bất mãn lườm Lê Tinh Nhược, Lê Tinh Nhược đúng lý hợp tình lườm trở lại, hai đứa nhỏ phải tới viện Thái Học học tập, nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, nào dám nói sự thật ra chứ. Bọn nhỏ càng đau khổ, người ngoài càng tin.

Hoắc Phong Liệt cũng khó có lúc chột dạ hoảng loạn đứng sau lưng Liễu Chẩm Thanh, duỗi tay vỗ vỗ vai hai đứa.

Trên biển còn một con thuyền khác sắp cập bờ, mọi người cũng nhìn thấy cảnh này, tức thấy cảm thấy dáng vẻ làm trưởng bối của bọn họ rất thú vị. 

Trên thuyền Việt Húc Thiển thấy Hạ Lan đã lâu không gặp nhìn về phía thuyền thì cười vẫy tay với hắn, nhưng ánh mắt Hạ Lan có vẻ lại quét qua như đang tìm kiếm gì đó.

Việt Húc Thiển là người cuối cùng gặp Tần Dư, thấy vậy thì hơi mỉm cười, đưa tay ra hiệu, ý bảo người nào đó không ở trên thuyền với bọn họ.

Có vẻ Hạ Lan không bất ngờ, dù đến tận lúc này thì hắn cũng chưa thể gặp được tên tra nam đã phụ lòng hắn kia.

Mà lúc này một chiếc xe ngựa lảo đảo lắc lư đến cảng trên đất liền.

Người đầu tiên ra khỏi xe ngựa là một thư sinh lịch sự tao nhã, sau đó cậu quay sang hỏi xa phu về việc thuê thuyền, rồi quay quay vào trong xe nói với người ở trong: “Đại khái là ngày mai mới chuẩn bị xong thuyền, chúng ta vào thành trước đã, vừa lúc có thể tìm xem có qua tân hôn tốt hơn hay không. Ta cứ cảm thấy món chúng ta mang theo không đủ khiến họ vừa ý.”

“Là ngươi quá bắt bẻ.” Một giọng nói thiên về nhẹ nhàng chậm rãi truyền đến.

Bạch Tố hơi hơi mỉm cười nói: “Chúng ta chính là huynh đệ của Chiến Uyên, không thể để mất mặt được. Hơn nữa đời này Chiến Uyên có thể thành thân là chuyện không tưởng cỡ nào chứ, một lần duy nhất mà, sao có thể không chuẩn bị kỹ cho được. Khi nào ngươi thành thân, ta cũng sẽ chuẩn bị.”

Người trong xe có vẻ có chút nghẹn học, “Ta sẽ không.”

Bạch Tố nhướng mày cười nói: “Chuyện đó thì chưa chắc.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.