Lý Cẩm Thư lại nói: “Không phải ngươi định nói hiện tại ngươi là tướng quân phu nhân đấy chứ?”
“Tơ liễu nở hoa lưu không đặng.” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi.
Vốn Lý Cẩm Thư còn cợt nhả nhưng lạp tức khựng lại, “Sao… sao ngươi lại biết câu thơ này?”
Năm đó khi mới gặp Liễu Chẩm Thanh, Lý Cẩm Thư đã nói câu thơ này trước mặt Liễu Chẩm Thanh, khi đó chỉ có hai người bọn họ, cho nên không thể có chuyện có người khác biết được mới đúng, là trùng hợp sao? Không thể nào!
“Lý Vương gia, ngón áp út bên tay phải bị thương đã khỏi hẳn chưa?”
Lý Cẩm Thư tức khắc trừng lớn hai mắt, ngón áp út của hắn chỉ từng bị thương đúng một lần, chính là trong một lần say rượu đùa bỡn Liễu Chẩm Thanh đã bị Hoắc Phi Hàn bẻ gãy.
Khiến sứ thần bị thương thì Hoắc Phi Hàn sẽ gặp phiền toái, nhưng cũng là do hắn trêu chọc trước, cho nên cuối cùng ba người đều quyết định không nói chuyện này ra bên ngoài.
Lý Cẩm Thư nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh, trong đầu có đầy ngờ vực, có vô số suy nghĩ vọt ra, không ngừng tra tấn thần kinh hắn.
Thế này là thế nào, hắn đã điều tra rất kỹ tình huống của Liễu công tử này rồi, dù là tuổi tác hay quan hệ thì rõ ràng không thể có khả năng biết chuyện năm đó được.
Chuyện này quá kỳ dị, không thể nào, hắn phải biết được đáp án!
“Ngươi rốt cuộc là người nào! Ai nói cho ngươi biết những chuyện đó?”
Mới đầu Liễu Chẩm Thanh còn đoán phải chăng Lý Cẩm Thư đã biết được thân phận của mình, cho nên mới đặt ra cái bẫy thế này, nhưng như vậy rất gượng ép, nói một cách logic thì số lần Lý Cẩm Thư gặp Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, căn bản chưa đến mức hiểu biết đến mức có thể nhận ra Liễu Chẩm Thanh. Người có thể nhận ra thân phận của y chỉ có thể là Liễu Chẩm Thanh tự mình bại lộ hoặc phải cực kỳ hiểu về y, cho nên Lý Cẩm Thư không có nhiều khả năng biết y chính là Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh đã dựa vào việc này để bày mưu tính kế, mà vừa rồi trong lúc nói qua nói lại, y đã có thể xác định, nếu Lý Cẩm Thư biết y chính là Liễu Chẩm Thanh thì đã không nán lại nơi này lâu như vậy.
“Muốn biết sao?” Liễu Chẩm Thanh cười tủm tỉm nói.
Vẻ mặt Lý Cẩm Thư trở nên hung ác, có vẻ đã hiểu ý Liễu Chẩm Thanh. “Điều kiện trao đổi là đưa bọn chúng rời đi an toàn?”
“Ta phải nhận được hồi âm của Hoắc Phong Liệt.” Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Nhận được rồi thì sẽ nói cho ngươi.”
“Uy hiếp ta như vậy, ta rất không thích. Nếu đến lúc đó đáp án khiến ta cảm thấy không thú vị…”
“Lý Vương gia nói không giữ lời, ta cũng rất không thích, rõ ràng ta đã tới thì nên để bọn họ đi, vậy mà còn làm điều thừa thãi…” Liễu Chẩm Thanh dùng ánh mắt khinh thường nhìn Lý Cẩm Thư.
Lý Cẩm Thư cười, “Đương nhiên ta sẽ giữ lời, yên tâm, giờ sẽ cho người đưa bọn chúng đi, đảm bảo sẽ đến được tay Hoắc tướng quân, dù sao như vậy mới có thể chứng minh ta thực sự mời ngươi đến làm khách chứ không phải là… muốn khơi mào chiến tranh mà.”
Hoắc Phong Liệt mang binh trở về chiến trường phía tây, Lý Cẩm Thư cũng không phải là không bận tâm.
Chỉ chốc lát sau, Lý Cẩm Thư đã cho xe ngựa cùng sứ thần đi tới biên cảnh.
Mà Liễu Chẩm Thanh ở bên này đương nhiên liền theo Lý Cẩm Thư về vương phủ.
Vốn Lý Cẩm Thư còn tưởng cao thủ trốn trong tối kia sẽ tìm cơ hội hành động để cứu Liễu Chẩm Thanh đi, kết quả lại không ngờ vẫn luôn trốn trong tối, dù Lý Cẩm Thư đã cố ý để lộ sơ hở, bọn họ cũng không hành động, như thể thực sự an tâm ở lại nơi này làm khách, bình tĩnh đến lạ, ngược lại còn khiến Lý Cẩm Thư cảm thấy bất an.
Nhưng bất an cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của hắn, Lý Cẩm Thư nhìn người trước mắt có khuôn mặt rất giống với Liễu Chẩm Thanh, cười cười uống rượu, giơ tay muốn chạm vào mu bàn tay của Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lại nhẹ nhàng tránh đi, quay đầu nhìn về phía Lý Cẩm Thư, nghi hoặc hỏi: “Rốt cuộc Vương gia coi trọng ta vì cái gì?”
Y tự hỏi thân thể này không đẹp bằng năm đó, cũng không thể hiện tài hoa trước mặt Lý Cẩm Thư, sao lại bị để mắt đến chứ? Bên cạnh Lý Cẩm Thư có không ít mỹ nhân, năm đó trưởng công chúa đứng trước mặt hắn cũng bị khinh thường.
Lý Cẩm Thư không có nhụt chí, ngược lại còn câu lấy một lọn tóc trên đầu vai Liễu Chẩm Thanh, cầm trong tay mân mê, cười nói: “Mới đầu chỉ là tò mò.”
“Tò mò?”
“Đúng vậy, tò mò, thằng nhóc năm đó vì Liễu Chẩm Thanh đã sống không bằng chết mà sao lại đột nhiên đổi tính muốn cưới người khác, cho nên ta muốn nhìn xem rốt cuộc ngươi có sức hút gì. Hoặc là có âm mưu gì.” Lý Cẩm Thư nói.
“Đời người rất dài, thích người khác cũng không phải chuyện lạ.” Liễu Chẩm Thanh nói.
Lý Cẩm Thư lắc đầu nói: “Phàm là trong đời từng có một người kinh tài tuyệt diễm như Liễu Chẩm Thanh, đã yêu y thì sao có thể coi trọng người khác được nữa. Năm đó Liễu Chẩm Thanh chết đi đã khiến rất nhiều người bị khuyết mất một phần trong tim, chẳng qua là mức độ nặng nhẹ khác nhau thôi.”
Nhất thời Liễu Chẩm Thanh khó có thể đáp lời, “Đó là khoa trương đi.”
Lý Cẩm Thư cười nói: “Không khoa trương, bởi vì ta chính là một trong số đó.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Lý Cẩm Thư, Lý Cẩm Thư đã từng thích y thật lòng?
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu nói: “Ta lại nghe nói ngươi đã từng làm nhục y, Lý Vương gia nói vậy là muốn trêu ta đúng không.”
Lý Cẩm Thư nhướng mày nói: “Mới đầu ra cũng không tin bản thân có thể thực sự động lòng, năm đó ta cũng chỉ muốn chinh phục y, chiếm được y mà thôi, giống như nhìn thấy con ngựa hoang tốt nhất trên thảo nguyên vậy, sao có thể không muốn chứ, nhưng y đã chết rồi, dù đã bao nhiêu năm trôi qua, ta cũng không thể gặp được một người khác khiến ta nổi hứng thú, ngày này qua ngày khác, ta vẫn luôn cảm thấy mình thiếu gì đó, nhàm chán, tịch mịch, làm gì cũng không thể thấy hứng thú. Sớm biết vậy thì năm đó dù có phải cưỡng bách ta cũng sẽ không để người kia về Đại Chu. Để y sống mà ở lại bên cạnh ta.”
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh thoáng thay đổi.
Lý Cẩm Thư cười nói tiếp: “Như ta đã chịu ảnh hưởng lớn như vậy rồi, như Hoắc Phong Liệt kia, chỉ cần nhìn vẻ mặt hắn trên chiến trường thôi là biết, nói thế nào nhỉ, Liễu Chẩm Thanh chết đi, trái tim hắn cũng không còn, chắc chắn hắn đã chịu ảnh hưởng nặng nhất, sao có thể thích người khác được chứ.”
Lý Cẩm Thư nói tới đây thì hai mắt sáng lên, “Cho nên ta rất tò mò, dù sao là người thế nào mới có thể thay đổi được trái tim của Hoắc Phong Liệt chứ. Sau khi nhìn thấy ngươi, mới đầu ta còn thấy thất vọng, cảm thấy chỉ là một thế thân bình thường mà thôi. Ta cảm thấy cách tìm thế thân này không có tác dụng, ta đã từng tìm rất nhiều người có vẻ ngoài giống y hơn cả họ hàng xa như ngươi, nhưng vì quá nhàm chán mà ngược lại còn khiến ta khó chịu, cho nên đã giết hết rồi. Ta cảm thấy Hoắc Phong Liệt cũng sẽ nhận ra cách này không được, nhưng khi nhìn thấy các ngươi ở cùng nhau, ta cảm thấy hắn đã hoàn toàn coi ngươi là Liễu Chẩm Thanh.”
Lý Cẩm Thư cười nói: “Ta chỉ thử trêu chọc ngươi thôi, kết quả là…”
Liễu Chẩm Thanh hơi híp mắt lại.
“Kết quả phát hiện, ngươi đúng là rất giống y, giống từ tận trong xương cốt, thông minh, lanh lẹ, đôi câu ba từ lại lộ vẻ giảo hoạt, khiến người khác khó lòng phòng bị, nếu không phải ta trở về cẩn thận nghiền ngẫm thì đã bị vẻ bề ngoài của ngươi lừa rồi. Nhưng quá trình suýt nữa bị lừa này thực sự rất thú vị.” Lý Cẩm Thư híp mắt lại như một con mèo được thỏa mãn, nói: “Đã rất lâu rồi ta… không có được cảm giác mới mẻ như vậy.”
Lý Cẩm Thư nhìn ánh mắt Liễu Chẩm Thanh lộ sự tham lam, “Ta đã bỏ lỡ một người, để cuộc đời sau này của ta không còn nhàm chán nữa, ta nguyện ý trả giá hết thảy cũng phải khiến ngươi vĩnh viễn ở lại bên cạnh ta.”
Lý Cẩm Thư câu lấy tóc Liễu Chẩm Thanh đặt lên môi mình, muốn hôn một cái nhưng lại bị Liễu Chẩm Thanh kéo ra.
Lý Cẩm Thư nhìn Liễu Chẩm Thanh mặt vô cảm, lại như nhìn thấy người năm đó.
Hắn lập tức vươn tay nắm lấy cằm Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta sẽ nói thẳng, ngươi không quay về được đâu, dù Hoắc Phong Liệt có mang quân đánh đến đây thì cũng không thể chống lại Tây Hằng, ta không ngại kéo bá tánh hai nước xuống nước đâu, nhưng Hoắc Phong Liệt dám sao? Dù hắn dám, thì hoàng đế Đại Chu chưa chắc đã đồng ý, mà Tây Hằng quốc là do ta định đoạt. Nếu bọn họ nguyện ý đưa ngươi cho ta, điều kiện gì ta cũng nguyện ý thương thảo.”
Lý Cẩm Thư nói xong liền cười muốn hôn môi Liễu Chẩm Thanh, kết quả ngay sau đó có sát khí đánh úp tới, Lý Cẩm Thư bỗng nhảy bật ra, một phi đao cắm chặt trên ghế đá hắn vừa ngồi, ghế đá lập tức bị đục một lỗ.
Bóng cây xung quanh lung lay, có thủ vệ của vương phủ đuổi theo người vừa phi ám khí, nhưng khinh công của họ chắc chắn không thể đuổi kịp.
Lý Cẩm Thư hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, “Được thôi, ngươi muốn chống trả một thời gian, ta cũng có đủ kiên nhẫn, đợi đến khi Hoắc Phong Liệt không thể không từ bỏ ngươi, ngươi sẽ biết không còn hy vọng, sẽ ngoan ngoãn nghe lời ta thôi, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi chức vương phi, tốt hơn làm tướng quân phu nhân nhiều.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, nói: “Vương phi hay tướng quân phu nhân cũng chẳng là gì, ta chỉ biết ta thuộc về Hoắc Phong Liệt là được.”
“Đúng là thẳng thắn mà.” Lý Cẩm Thư nhướng mày cười nói.
“Hơn nữa ta cảm thấy chuyện chưa chắc đã như ngươi sở liệu.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi híp mắt.
Lý Cẩm Thư cười ha ha nói: “Liễu Chẩm Thanh năm đó cũng đã bị ta dồn vào đường cùng, ngươi?”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Đúng vậy, năm đó ngươi dồn ép được y, đó là bởi vì y có quá nhiều thứ phải gánh vác, còn hiện tại…”
“Ngươi nghĩ là y để ý tới lê dân bá tánh Đại Chu, để ý tới mấy vạn chiến sĩ Hoắc gia quân, để ý tới những người xung quanh, mà ngươi lại không lương thiện như vậy? Cho nên vì ngươi mà chúng ta có phải trở mặt đánh nhau thì ngươi cũng không thèm để ý?”
“Lý Vương gia thật đúng là thích áp đặt mà, nhưng ý ta là năm đó y phải đối phó với quá nhiều thứ, phải lo liệu biết bao việc, nhưng nếu chỉ chuyện tâm đối phó với ngươi…” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nở nụ cười, trong mắt lộ ra ánh sáng khiến đáy lòng Lý Cẩm Thư nhảy một cái, như thể lại thấy cảnh họ tỷ thí năm đó, ánh mắt Liễu Chẩm Thanh nhìn hắn như có thể nghiền áp hết thảy vậy.
Lý Cẩm Thư bất giác lui về sau một bước.
Liễu Chẩm Thanh chậm rãi đứng dậy nói: “Mệt mỏi rồi, tại hạ cáo lui trước.”
Nói xong, Liễu Chẩm Thanh liền đi về, Liễu Kiều đương nhiên cũng như bóng với hình đi theo trong tối.
Lý Cẩm Thư sững sờ đứng tại chỗ, đêm nay ở cùng Liễu Chẩm Thanh khiến hắn cảm thấy càng rõ ràng hơn, cộng thêm sự ngờ vực lúc trước, một ý nghĩ không có khả năng nhất đột nhiên nhảy ra.
Người đứng trước mặt hắn, quả thực giống Liễu Chẩm Thanh năm đó như đúc.
Nghi vấn đó khiến Lý Cẩm Thư khó ngủ thức trắng cả đêm, ngày hôm sau, còn chưa tới tìm Liễu Chẩm Thanh đã bị phiền toái tìm tới cửa.
Tiểu hoàng đế ngàn dặm xa xôi tới chơi, Tây thái hậu cũng phái người đến, còn có cả người đại diện của thị tộc tìm tới.
Lý Cẩm Thư nói Tây Hằng quốc là do hắn định đoạt, là sự thật, nhưng tiểu hoàng đế dần dần lớn lên, đại thần bên cạnh cũng dần có tâm tư khác, rất nhiều người chỉ ra thế lực sau lưng hắn không chịu an phận, lần này hắn còn làm ra hành động kinh người như vậy, cướp vợ của người ta, khiến Hoắc Phong Liệt dẫn đại quân tới, những thế lực khác trong Tây Hằng quốc dần bất mãn với hắn.
Cũng không biết là ai châm ngòi, truyền tin tức ra, nói hắn nhàn đến nhàm chán không có chuyện gì làm, muốn đánh giặc chơi với Hoắc Phong Liệt. Đây là hoàn toàn không thèm để ý tới lợi ích của những thế lực khác trong Tây Hằng quốc.
Người khác đi đánh giặc có thể là để đoạt đất, chinh phục nước địch, sao lại chỉ vì đánh giặc mà đánh chứ?
Loại lý do này, người bình thường đều cảm thấy không thể, nhưng đối phương là Lý Cẩm Thư, những người cầm quyền của Tây Hằng quốc đều cảm thấy có khả năng, dù sao mấy năm nay Lý Cẩm Thư thường xuyên vì nhàm chán mà một lời không hợp đã gây chuyện, vô cùng không đúng mực.
Cho nên những người này đã lục tục tìm tới, Lý Cẩm Thư dù có muốn làm theo ý mình thì nên ứng phó vẫn phải ứng phó, làm hắn có chút sứt đầu mẻ trán.
Dần dần, hắn phát hiện có chút không đúng, những người này chưa từng to gan đến vậy, giờ lại có ý muốn chống lại hắn, tuy rằng đây là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra, nhưng luôn cảm thấy mọi chuyện đã xảy ra sớm hơn. Thật sự là chỉ vì vụ xung đột với Đại Chu sao?
Lý Cẩm Thư không ngốc, hơn nữa sau khi nghe ngóng liền biết trước đó bọn họ đều nhận được tin tức thần bí, cùng với việc ngoài kia đã có lời đồn rằng hắn đã điên xuất hiện, bọn họ bị hướng tới việc hợp sức tới đây kiểm tra tình huống cụ thể của Lý Cẩm Thư.
Sau khi Lý Cẩm Thư nhận ra, trực tiếp bật cười, có cảm giác có thể thở phào một hơi, bởi vì hắn nhận ra đây là do Liễu Tiêu Trúc làm, vậy mà lại lợi hại đến vậy sao?
Khi cặp song sinh được đưa đến biên cảnh, đại quân cũng vừa lúc đóng quân xong, Hoắc Phong Liệt đã tới rồi.
Thực ra thời gian tới nơi của hai bên không thể sát nhau như vậy được, Liễu Chẩm Thanh đã sớm tới nơi, chỉ là trước khi gặp Lý Cẩm Thư, y đã sắp xếp một số chuyện.
Nếu Lý Cẩm Thư dám có âm mưu bẫy y, vậy đương nhiên Liễu Chẩm Thanh sẽ gộp cả thù cũ hận mới lại để đáp lại một thể, không quấy cho Tây Hằng loạn trong giặc ngoài thì y sẽ không phải Liễu Chẩm Thanh nữa.
Sau khi cặp song sinh tỉnh lại liền nhìn thấy nhị thúc cùng mẫu thân, lập tức vừa giật mình vừa buồn bã, tự trách áy náy, thậm chí đã nhịn không được mà rớt nước mắt.
“Xin lỗi, nhị thúc, xin lỗi…” Hai người ra sức xin lỗi Hoắc Phong Liệt.
Lê Tinh Nhược cũng không ngăn cản, chỉ hỏi: “Liễu thúc của hai đứa thế nào?”
Hai người chỉ có thể thuật lại việc mình gặp Liễu Chẩm Thanh một lượt.
Hoắc Phong Liệt nghe xong liền hiểu, Liễu Chẩm Thanh định công khai thân phận với Lý Cẩm Thư, không nói hai lời liền xoay người rời đi.
Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm thấy Hoắc Phong Liệt còn không răn dạy bọn họ thì càng thêm khó chịu.
“Mẫu thân, chúng ta đã quá vô dụng.”
“Mẫu thân, chúng ta sai rồi.”
Lê Tinh Nhược thở dài một hơi nói: “Biết sai rồi thì sau này phải nỗ lực trở nên mạnh hơn, đảm bảo sau này chỉ có hai đứa cứu người khác chứ không có chuyện người khác cứu mình!”
Ánh mắt của Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm đều trở nên vô cùng nghiêm túc, kiên định gật đầu.
“Nhị thúc nhất định sẽ cứu được Liễu thúc về đúng không?” Hoắc Vân Từ hỏi.
Lê Tinh Nhược cười nói: “Đúng, nhị thúc của các con… mạnh hơn cha của hai đứa.”
Hai người không biết vì sao mẫu thân lại so sánh như vậy, đang muốn đáp lời nhưng khi đứng dậy Hoắc Vân Khiêm đột nhiên nhận ra trong lồng ngực mình có cái gì đó, lấy ra thì lấy là một phong thư.
Đó là thư Liễu Chẩm Thanh viết cho Hoắc Phong Liệt, Lê Tinh Nhược vội vã mở ra, vừa đọc vừa lao ra ngoài tìm Hoắc Phong Liệt, lại không thấy hắn đâu.
Mà bên kia, Lý Cẩm Thư nổi trận lôi đình với sứ thần vừa trở về. Hắn cần hồi âm của Hoắc Phong Liệt để lấy được đáp án từ chỗ Liễu Chẩm Thanh, hiện tại đáp án không thể biết càng thêm tra tấn hắn, trực giác lại khiến hắn cảm thấy chính là như suy đoán của mình.
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại không hồi âm, hắn bị làm sao vậy, không muốn Liễu Chẩm Thanh được yên tâm khi đám nhóc nhà hắn đã về tới nơi sao?
Đang lúc Lý Cẩm Thư tức giận, tiểu hoàng đế Tây Hàng quốc nghe được động tĩnh liền dẫn theo người tìm tới, những người khác lục tục tới đây điều tra tình huống, nhưng tâm tình Lý Cẩm Thư đang bực bội, càng thêm không có kiên nhẫn ứng phó với bọn họ, nổi giận đùng đùng xoay người bỏ đi.
Đi vào biệt viện Liễu Chẩm Thanh đang ở, đang định đẩy cửa ra thì có phi tiêu vọt tới, cắm lên cửa muốn cảnh cáo.
Lý Cẩm Thư nhíu mày, liền nghe được bên trong truyền đến tiếng nước, hiển nhiên là Liễu Chẩm Thanh đang tắm.
Lý Cẩm Thư cho Liễu Chẩm Thanh ở trong một biệt viện vô cùng tinh xảo, bên trong còn có suối nước nóng tự nhiên, mùa đông ở nơi này lạnh, Liễu Chẩm Thanh ở chỗ của kẻ địch lại không chút kiêng nể mà hưởng thụ, cứ thản nhiên tự đắc tắm suối nước nóng, không hề sợ hãi, quả thực lại càng giống người trong lòng hắn kia.
Lý Cẩm Thư đi tới bên cửa sổ gần suối nước nóng nhất, gõ gõ.
“Lý Vương gia?” Bên trong truyền đến âm thanh lười biếng của Liễu Chẩm Thanh: “Sao lại rảnh rỗi tới chỗ của ta vậy?”
Liễu Chẩm Thanh gây phiền cho Lý Cẩm Thư, chính là để rất lâu nữa Lý Cẩm Thư cũng không thể tới làm phiền mình.
Lý Cẩm Thư nhíu mày nói: “Hai đứa nhóc kia đã được đưa trở về, nhưng Hoắc Phong Liệt lại không viết thư đáp lại.
Bên trong im bặt.
Liễu Chẩm Thanh ghé vào cạnh ao, hơi nước nóng hầm hập hun cho khuôn mặt y đỏ lên, lông mi đen nhánh như càng thêm dày, hàng mày khẽ cong cũng càng quyến rũ hơn, hai tay đang chơi rubik bằng ngọc cũng dừng lại.
Liễu Chẩm Thanh có chút buồn rầu, không hồi âm, xem ra Nhị Cẩu đã giận rồi. Đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ.
Liễu Chẩm Thanh giật bắn mình, không phải Lý Cẩm Thư đang ở ngoài cửa sổ sao? Sao lại…
Vừa nhấc đầu, một hình bóng quen thuộc thình lình xuất hiện trước mắt.
Đồng tử của Liễu Chẩm Thanh co rụt lại, há mồm không nói gì, ngay sau đó, người kia liền xuất hiện trước mắt y, một tay vớt y từ trong nước ra, hung hăng ôm vào lòng hôn lấy.
Mà lúc này Lý Cẩm Thư ngoài cửa sổ vẫn chưa hay biết gì hết, vẫn nói: “Ta đã làm theo lời ngươi rồi, nhưng hắn không chịu phối hợp, ngươi cũng không thể trách ta được. Cũng không phải là ta nói không giữ lời. Nếu ngươi không tin, thì có thể bảo hộ vệ của ngươi đi xem.”
Liễu Chẩm Thanh bị Hoắc Phong Liệt đột nhiên xuất hiện ở chỗ này hôn đến không thể hít thở nổi, lại vẫn phải phân tâm nghe tiếng nói bên ngoài, đúng là vô cùng bất đắc dĩ.
Y biết sau khi Hoắc Phong Liệt mang binh tới thì nhất định sẽ tới tìm mình, cho nên đã cố ý để lại thư để hắn tạm thời đừng nóng nảy, cứ án binh bất động đợi thời cơ, hắn không đọc được sao?
Liễu Chẩm Thanh khó xử vỗ vỗ Hoắc Phong Liệt, cũng không thể để Hoắc Phong Liệt bị bại lộ ở đây được.
Nhưng Hoắc Phong Liệt như đã thực sự nổi giận vậy, không nghe lời mà hôn mạnh hơn, giống hệt đêm đó khi hắn mất khống chế vậy, hai mắt đỏ lên, trầm mặc không nói gì, chỉ hung hăng ôm hôn, như thể muốn phát tiết hết thảy những thống khổ đã phải chịu đựng thời gian vừa qua, đã không còn muốn suy xét gì khác nữa.
Liễu Chẩm Thanh vốn đang không mặc gì, lúc này càng thêm đỏ mặt, trong lòng cũng có chút hoảng loạn. Quả nhiên không thể bắt nạt người thành thật một cách quá đáng, nếu bắt nạt quá mức thì sẽ có kết cục như vậy.
Lý Cẩm Thư đang nói, đột nhiên nghe được tiếng nước rất lớn, cho rằng Liễu Chẩm Thanh tức giận nên mới trút giận lên nước trong ao.
Lý Cẩm Thư đảo tròng mắt, cố ý châm ngòi: “Nhưng ngẫm lại cũng bình thường thôi, dù sao vị hôn thê của mình bị lấy ra để trao đổi, ở trong phủ của nam nhân khác, Hoắc Phong Liệt là nam nhân thì phải nên tức giận, muốn cứu vãn tôn nghiêm, nhưng cũng sẽ từ bỏ ngươi thôi.”
Lời Lý Cẩm Thư nói, Liễu Chẩm Thanh thật sự một câu cũng không nghe vào tai, lúc này y đang bị Hoắc Phong Liệt ấn ghé vào thành ao, chỉ có thể miễn cưỡng lấy cánh tay che miệng mình, bị động nhận lấy màn dạo đầu không quá suôn sẻ.
Rất nhanh, tiếng nước đã trở nên có chút kỳ quái.
Lý Cẩm Thư nói một hồi, liền hơi nhíu mày, tiếng nước kiều này, thân là Vương gia phong lưu đương nhiên cũng rất quen thuộc, nhưng bên trong chỉ có một mình Liễu Chẩm Thanh, cho nên Lý Cẩm Thư cũng không nghĩ theo hướng đó, chỉ cho là Liễu Chẩm Thanh đã vầy nước trong lúc vô thức mà thôi.
Lý Cẩm Thư tiếp tục châm ngòi nói: “Có khi hiện tại hắn thà để ngươi chết ở chỗ này cũng hơn là trở về khi đã không còn sạch, khiến hắn bị người chỉ chỉ trỏ trỏ, như vậy sẽ vô cùng mất mặt.”
Lúc này Liễu Chẩm Thanh đã có chút thất thần, thầm nói, nếu Lý Cẩm Thư nói thêm gì nữa mà không rời đi, y thực sự sẽ phải chết ở nơi này mất.
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh nhớ Nhị Cẩu, cũng bị kích thích đến động tình, cũng muốn đánh bạo thuận thế mà làm, nhưng Nhị Cẩu như đang cố ý trả thù mà cứ chậm chạp, như đang thong thả xác nhận, nhưng như vậy khiến y như bị tra tấn vậy.
Nếu không phải Lý Cẩm Thư đang ở đây, Liễu Chẩm Thanh thật sự đã không nhịn được mà kêu thành tiếng rồi.
Đợi đến khi Lý Cẩm Thư khuyên bảo Liễu Chẩm Thanh hãy từ bỏ hy vọng, cứ an tâm ở bên hắn, Liễu Chẩm Thanh đã bị Hoắc Phong Liệt lật người lại, nhìn hình xăm lớn bị hơi nóng hun mà hiện lên, trong mắt Liễu Chẩm Thanh cũng tràn đầy ánh nước gợn sóng.
“Ưm…”
Lý Cẩm Thư cách một lớp cửa nghe được tiếng như vậy thì có chút kỳ quái, muốn đẩy cửa sổ ra nhưng lại bị phi tiêu ngăn cản.
Lý Cẩm Thư không kiên nhẫn nói: “Ta nói nhiều như vậy, ngươi không đáp một câu sao? Là vì đau lòng sao? Hay là không tin ta?”
Nhưng Lý Cẩm Thư lại nhíu mày đợi một hồi lâu, mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh ở bên trong hai mắt đã đẫm lệ nhìn Hoắc Phong Liệt xin tha, duỗi tay đẩy đẩy người trước mặt, Hoắc Phong Liệt mới tạm dừng, bấy giờ Liễu Chẩm Thanh mới mở miệng.
Mà lúc này Lý Cẩm Thư mới nghe được tiếng nói khàn khàn không rõ.
“Ta không tin.”
Giọng nói kia có chút nghẹn ngào, chẳng lẽ là đau lòng đến phát khóc sao? Lý Cẩm Thư nhíu mày nói: “Ngươi……”
Liễu Chẩm Thanh chịu đựng cả người run rẩy, liền bám lấy bả vai Hoắc Phong Liệt, ghé lại gần mặt hắn nói: “Ta biết hắn sẽ đến cứu ta, dù ta có chọc hắn không vui, hắn cũng sẽ tới tìm ta, bởi vì hắn chính là thích ta đến vậy đấy, không có ta là không được, cũng giống ta thích hắn vậy, dù là chuyện gì thì cũng không thể tách chúng ta ra, ta thích Hoắc Phong Liệt nhất, thích nhất.”
Liễu Chẩm Thanh nói, liền mỉm cười rướn lên hôn môi trấn an tiểu cẩu của mình.
Hoắc Phong Liệt bị y nhìn chăm chú ở khoảng cách gần trong gang tất, nghe y thổ lộ, cục tức nghẹn trong lòng mới chậm rãi tiêu tan.
Lý Cẩm Thư ở bên ngoài nói: “Ta không ngờ ngươi lại… ngây thơ như vậy đấy?”
Lý Cẩm Thư nghe tiếng Liễu Chẩm Thanh đột nhiên trở nên không liền mạch, đứt quãng cùng tiếng nước bì bõm, không thể nghe rõ được, hắn nghĩ ngoài miệng Liễu Chẩm Thanh không thừa nhận nhưng thật ra vẫn chịu ảnh hưởng, cho nên hắn tự tin cười, chỉ cần thời gian đủ lâu, tín nhiệm giữa y cùng Hoắc Phong Liệt sẽ sụp đổ, vậy hết thảy sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Mà Lý Cẩm Thư không biết, trong phòng hai người kia hiện tại không phải tín nhiệm sụp đổ mà là sắp không thể kiềm chế được nữa.
Mãi đến khi trở lại trên giường, Liễu Chẩm Thanh mới biết Lý Cẩm Thư đã sớm đi rồi, y đã thể thốt ra tiếng. Y bị hôn đến mơ màng, không vui huých Hoắc Phong Liệt một cái.
“Chó hư, còn biết chơi trò này nữa, gạt ta sao?”
Kết quả vừa nói xong, nhấc đầu lên thì thấy hai mắt Hoắc Phong Liệt sáng quắc nhìn mình, Liễu Chẩm Thanh vẫn chột dạ cười làm lành: “Sao đệ lại tới đây, không phải ta đã để lại thư trên người Vân Khiêm, bảo đệ làm theo kế hoạch sao?”
“Không thấy được, ta tới đón huynh.” Hoắc Phong Liệt kiên định nói. Có vẻ không định dông dài thêm, chỉ muốn đón y đi.
“Ngốc ạ, dù đệ cùng Liễu Kiều có thể tự do qua lại, nhưng mang theo ta thì tuyệt đối sẽ không thoát được đâu.” Liễu Chẩm Thanh nói.
“Ta biết không dễ dàng, hôm nay ta tới là để xác định tuyến đường, ngày mai sẽ dẫn theo đủ cao thủ để thử một lần…”
“Đừng, ta cũng không định đi.” Liễu Chẩm Thanh nhanh chóng nói.
Ánh mắt Hoắc Phong Liệt lập tức thay đổi, bắt lấy cánh tay Liễu Chẩm Thanh, ngữ khí có chút cứng rắn: “Không được.”
Liễu Chẩm Thanh sửng sốt, phát hiện sau khi bị mình lừa một cú như vậy, Nhị Cẩu đã trở nên có chút không nghe lời rồi, xem ra đã chèn ép quá mức rồi.
Liễu Chẩm Thanh đành phải nói: “Đệ cho rằng ta ở lại là muốn đối phó ai?”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, “Lý Cẩm Thư?”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, đột nhiên duỗi tay ôm lấy Hoắc Phong Liệt, ngửa đầu, đối diện với hắn.
“Phong Liệt, chúng ta phải vứt bỏ hết thảy, cùng nhau rời đi.”
Liễu Chẩm Thanh không hỏi Hoắc Phong Liệt có nguyện ý hay không, dù sao chắc chắn hắn sẽ đồng ý, nếu không đồng ý… thì nghĩ mọi cách khiến hắn đồng ý.
Tóm lại Liễu Chẩm Thanh đã quyết định, thì nhất định phải mà được.
Cho nên y nói thẳng với Nhị Cẩu, muốn cùng nhau rời đi, sau đó chậm rãi thuật lại kế hoạch thật sự của mình.