Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 139: Ngày đi săn bắt đầu



“Vương gia, kế sách này của ngài… chẳng may tên Cảnh vương ngu ngốc kia khai ra chúng ta, hoàng đế Đại Chu sẽ gây khó dễ thì sao?”

Thủ hạ của Lý Cẩm Thư sốt ruột dò hỏi, hắn bị kế hoạch vừa rồi của Lý Cẩm Thư dọa cho toát mồ hôi lạnh đầy người, kế hoạch này vốn được tạo ra để hộ tống Lý Cẩm Thư an toàn khi đến Đại Chu, chỉ có một phần vạn khả năng mới có thể dùng đến, dù sao với thế cục hiện tại của hai nước, chỉ cần hoàng đế Đại Chu không bị điên thì sẽ tuyệt đối không ra tay với Lý Cẩm Thư. 

Lý Cẩm Thư đang đứng cạnh bàn viết chữ bật cười: “Bọn chúng có chứng cứ gì, dựa vào lời khai một phía của Cảnh vương sao? Yên tâm, loại phế vật này vừa nhìn đã biết là bị người khác lợi dụng, không cần chúng ta ra tay cũng có người khác tới giải quyết hắn. Hiện tại cái các ngươi cần quan tâm là kế hoạch diễn ra vào ngày mai.”

“Buổi săn thú vẫn được tổ chức sao?”

“Đương nhiên, để phô diễn thực lực của Đại Chu, dù có chuyện lớn thì cũng phải che giấu.” Lý Cẩm Thư nhìn thư pháp của mình cười cười, rất vừa lòng.

Thủ hạ nhìn thấy, không rõ nguyên do, người ta đều viết thơ ca lời hay ý đẹp, danh ngôn của danh nhân, chủ tử của họ lại đi viết một cuộc đối thoại kỳ quái. Nhìn thì giống như chỉ là mấy lời hàn huyên bình thường, trong đó còn nhắc tới muốn tham gia hỷ yến của Hoắc Phong Liệt, không phải rất buồn cười sao? Vương gia của bọn họ còn sắp tham dự đám tang của Hoắc Phong Liệt rồi.

Lại còn nhìn cuộc đối thoại này mà bày ra vẻ mặt… xuân tâm nhộn nhạo, rất…

Không để thủ hạ hoang mang lâu, ash mắt Lý Cẩm Thư chợt thay đổi, “Đã sắp xếp xong người cho ngày mai chưa?”

Thủ hạ nghe được lời này không thể không giả chết, bọn họ nhận lời tới tham dự Tết Vạn Thọ, kết quả lại vướng vào cuộc tranh quyền đoạt vị của hoàng tộc, vất vả lắm mới cũng bị kéo vào mà lại có ý nghĩ nguy hiểm này.

“Chủ tử, có phải quá mạo hiểm rồi không, thật sự cần thiết phải như vậy sao? Như vậy chúng ta thực sự sẽ chọc giận Đại Chu đó.”

Lý Cẩm Thư không nói gì, chỉ dùng tay nâng cằm thủ hạ lên, sau đó dần dần duỗi tay về phía cổ hắn.

“Thuộc hạ sẽ đi làm ngay đây, đảm bảo sẽ không có sai lầm nào!” Thủ hạ lập tứ cứng đờ người, vội vã nói.

Lúc này Lý Cẩm Thư mới cười tủm tỉm thu tay về, “Tốt lắm, đi đi.”

Nói xong, nhìn về phía cuộc đối thoại đã được viết ra mặt bàn, chậm rãi nheo mắt lại.

Tại Tông Nhân Phủ, khi Cảnh vương tỉnh lại liền thấy được một bóng đen quen thuộc, cái bóng đó tới gần nhanh như chớp, bóp chặt lấy cổ Cảnh vương.

Cảnh vương vừa giận vừa sợ, bởi vì hít thở không thông, gân xanh trên mặt nổi lên, phẫn nộ trong mắt dần bị hoảng sợ thay thế.

“À, Vương gia, nhìn tình cảnh hiện tại của ngươi này, đây là kết cục của ngươi khi không chịu nghe theo lời chủ tử đấy, tự cho là cánh đã đủ cứng sao? Khiến ngươi cảm thấy bản thân có thể vượt mặt chủ tử để tạo phản sao? Nếu tạo phản có thể đơn giản như vậy thì chủ tử còn cần phải tính toán chuẩn bị lâu như vậy sao? Vốn dĩ ngươi chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là có thể bình an thượng vị rồi.” Lão hán chậm rãi mở miệng.

Lão hán vừa mới từ chỗ Giản Sương qua, bởi vì cảm xúc dao động mà Giản Sương đã bị bệnh, nhìn sắc mặt Giản Sương, lão hán chỉ có thể thầm thở dài, có tài mà lại không có mệnh sống thọ, chỉ sợ thân thể này không thể chịu thêm được bao lâu nữa.

Lão từng là một sát thủ, đứa cháu trai duy nhất bị lưu lặc bên ngoài được Giản Sương cưu mang, từ đó về sau lão liền bán mạng cho Giản Sương.

Giản Sương nhiều năm thiết kế cục diện để phụ tá Cảnh vương đăng cơ, lại không ngờ gặp biến đổi khôn lường, nhưng chỉ cần không hành động tùy tiện, giữ lại phần lớn căn cơ thì đều có thể tìm được cơ hội. Lão hán chính là bội phục Giản Sương ở điểm này, dù sinh mệnh có thể kết thúc bất cứ lúc nào nhưng vẫn có thể kiên nhẫn chờ đợi như một thợ săn giỏi nhất. Nhưng bùn nhão không thể trét được lên tường, uổng phí tài quân sư của Giản Sương. 

Nếu không phải thật sự không còn người khác để phụ tá, lão hán biết lệnh đêm nay sẽ không phải tới để nhắc nhở Cảnh vương mà là tới để diệt khẩu rồi.

Lão hán buông Cảnh vương ra nói: “Còn muốn sống sao?”

Cảnh vương che cổ, trong mắt có tức giận, nhưng chung quy vẫn thức thời. “Muốn.”

“Đợi lát nữa nếu Hoàng Thượng có tới thẩm vấn, nhớ kỹ, cái gì cũng không được nói, sẽ còn có một đường sống.” Lão hán nói.

Cảnh vương biết, thái phi là sợ gã khiến bà ta bại lộ, nhưng bản thân đã định giết bà ta, bà ta còn muốn giúp gã sao?

Không đúng, nếu đã không muốn, thì sao còn phái lão hán tới nhắc nhở gã chứ, hoàn toàn có thể giết gã luôn mà.

Cảnh vương nghĩ đến đây thì có chút yên lòng, dù sao gã cũng được thái hậu cùng thái phi cùng nhau nuôi lớn, có lẽ thực sự có tình mẫu tử với gã.

“Bà ấy muốn làm gì? Dù không nói gì thì Nguyên Giác cũng không bỏ qua cho ta đâu!” Cảnh vương sốt ruột nói: “Hắn sẽ giết ta!”

“Vậy cũng phải thêm một thời gian nữa, ngươi yên tâm đi, không còn lâu nữa đâu. Ngoan ngoãn đợi đi!” Lão hán cảnh cáo: “Nếu ngươi không cẩn thận tiết lộ cái gì, ai cũng không thể cứu nổi ngươi nữa đâu, nhớ kỹ, đây là cơ hội cuối cùng!”

Cảnh vương ngơ ngác trầm mặc, thấy lão hán sắp đi, vội vã nói: “Đúng rồi, Trịnh Duy có vấn đề, nếu không phải thủ hạ của ông ta lâm trận phản chiến, ta đã sớm giết được Nguyên Giác rồi!”

Lão hán hừ lạnh một tiếng nói: “Cái này không cần ngươi nói!”

Chớp mắt một cái lão hán đã biến mất, rất nhanh, Trịnh Duy vừa rời khỏi điện Cần Chính đã cảm giác có người đang nhìn mình chằm chằm, ông chậm rãi đi đến một chỗ sâu bên trong hoàng cung.

Vừa rồi Nguyên Giác tìm ông đương nhiên là vì hành động của Đông Xưởng bọn họ, Trịnh Duy chối sạch chỉ nói Cảnh vương có ý định mua chuộc nghĩa tử của mình nên ông ta mới phát hiện ra chỗ khác thường, bởi vì chuyện này có liên quan đến Vương gia nên không dám tùy tiện báo cáo, chỉ đợi điều tra rõ rồi báo lại sao, trong lúc đó đã cho người trà trộn vào để tìm chứng cứ, không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy.

Còn lấy ra chuyện Cẩm Y Vệ cũng đang giám sát Cảnh vương nữa, làm như thể là bọn họ tham công lao nên cố ý cạnh tranh vậy.

Nhưng thật ra chuyện như vậy, chỉ cần thẩm vấn Cảnh vương là có thể dễ dàng lật tẩy, nhưng Trịnh Duy không thèm để ý mấy cái đó, ít nhất ông vẫn có công hộ giá, dù Nguyên Giác có hoài nghi ông thì cũng sẽ không gây khó dễ.

Quả nhiên Nguyên Giác tạm thời không làm khó Trịnh Duy, chỉ hỏi một câu, rốt cuộc Trịnh Duy nhận ai làm chủ tử.

Trịnh Duy đáp đương nhiên là hoàng đế, quy củ không có chút sơ hở nào.

Nguyên Giác chỉ là cười lạnh một tiếng, để Trịnh Duy lui ra.

Trịnh Duy biết tiểu hoàng đế khó đối phó, đang suy nghĩ xem kế hoạch của họ còn vấn đề nào không thì đột nhiên trên cổ chợt lạnh, Trịnh Duy lập tức bất động.

“Tiền bối, chuyện gì cũng từ từ.” Trịnh Duy nói.

“Ngươi phản bội chủ tử.”

Trịnh Duy cười khổ nói: “Tiền bối, Vương gia muốn làm cái gì thì cũng chỉ cần hạ một mệnh lệnh, ta cũng chỉ là chấp hành mệnh lệnh mà thôi. Cho dù có tư tâm thì cũng là tranh trước để lập công trước mặt tân đế thôi.”

“Ồ, là lâm trận phản chiến?”

“Đó là do hết cách, lúc ấy nghĩa tử của ta phát hiện Hoắc Phong Liệt dẫn người tới, ta không thể để tất cả người phe ta bị bại lộ được, không phải như thế sẽ khiến nương nương bị mất lực lượng sao? Chỉ có thể lâm trận phản chiến, ta biết nhất định nương nương sẽ có biện pháp trọng chỉnh núi sông.”

“Ha ha ha, Trịnh Duy, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao?”

“Vì sao lại không tin, chẳng lẽ tiền bối cảm thấy với khúc mắc giữa ta cùng hoàng tộc, ta sẽ chọn trung với hoàng đế rồi phản bội nương nương sao? Nương nương chính là người có ân với ta, tiền bối tin hay không không quan trọng, quan trọng là nương nương có tin vào phán đoán của ta hay không?” Trịnh Duy nói.

Nếu không cần, thì đã sớm giết Trịnh Duy rồi.

Lão hán cũng cảm thấy việc Trịnh Duy phản bội rất kỳ quặc, Trịnh Duy chỉ có một tỷ tỷ, là mỹ nhân làm gián điệp năm đó.

Vốn tỷ đệ hai người nương tựa vào nhau mà sống, sau đó tỷ tỷ bị Triệu vương âm ngoan độc ác nhất trong tam vương lợi dụng, trở thành tử sĩ tiến vào hoàng cung, cuối cùng khi kế hoạch đã thành công thì giả chết trốn thoát được nhưng lại bị Triệu vương diệt khẩu, cuối cùng khi đã điều tra được chân tướng, lão hoàng đế còn đem thi thể nhóm Liễu Chẩm Thanh tìm về làm bằng chứng cho dã thú ăn để hả giận, cuối cùng thi cốt cũng chẳng còn.

Mà Trịnh Duy tiến cung đương nhiên là vì báo thù, chỉ là lão hoàng đế cùng Triệu vương đều đã qua đời, Trịnh Duy không có cơ hội ra tay, có mấy lần gặp phiền toái được thái phi cứu, nhờ thái phi nâng đỡ mới có thể ngồi vừng trên ghế xưởng đốc.

Dù có dã tâm thì lão hán cũng cảm thấy Trịnh Duy sẽ không phản bội thái phi, nhưng dù thế nào vẫn đi ngược lại ý thái phi, cho nên đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, bọn họ sẽ không để Trịnh Duy toàn mạng trở về.

Lão hán buông dao, trong lòng khó chịu, nhưng hết cách, người trong tay thái phi đã dùng gần hết rồi, hiện tại cũng chỉ có thể bí quá hóa liều thôi.

“Chủ tử nói, buổi săn thú ngày mai, nghĩ cách giữ chân Hoắc Phong Liệt bên ngoài khu dã ngoại, chủ tử coi như ngươi vẫn còn trung thành, không so đo việc ngươi làm xằng bậy lần này, nhưng nếu ngày mai không thể giữ chân Hoắc Phong Liệt thì sẽ lấy mạng ngươi!” 

“Chủ tử muốn làm gì?”

“Ngươi đã không còn tư cách được biết.” Lão hán nói tới đây liền không còn tiếng gì nữa, đến khi Trịnh Duy quay đầu lại thì đã không thấy ai nữa.

Thân hình Trịnh Duy chợt lóe rồi cũng biến mất tại chỗ, hồi lâu sau lại xuất hiện trong tẩm cung của Thái Hậu.

Dao Hoa vừa mới chăm sóc Giản Sương xong, nghe hội báo, sờ ngọc bội đeo trên cổ, chậm rãi nói: “Năm đó ta phạm sai lầm, cuối cùng cũng đến lúc chuộc tội rồi.”

Bên kia, bên trong điện Cần Chính, Hạ Tông tiến đến hội báo.

“Bệ hạ, có người đi đã tới Tông Nhân Phủ, đã rời đi, cắt đuôi được người của chúng ta.”

Nguyên Giác chậm rãi buông sách trên tay, đôi mắt trầm tĩnh lập loè ánh sáng kỳ dị, như thể vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không đáp lại lời Hạ Tông.

Hạ Tông nói tiếp: “Bệ hạ, người muốn đi thẩm vấn Cảnh vương sao?”

Nguyên Giác phục hồi tinh thần, chậm rãi vuốt ve ngọc ban chỉ nói: “Không cần, dù sao cũng không hỏi ra được cái gì, đây là nước đi cuối cùng của bọn họ.”

Hạ Tông nghe không hiểu Nguyên Giác đang nói cái gì, chỉ có thể nói: “Vậy buổi săn thú ngày mai…”

Nguyên Giác chậm rãi ngước mắt, trong mắt hiện lên vẻ do dự, nhưng đến khi ánh mắt hắn đảo qua quyển sách đặt trên bàn lại chuyển thành kiên định, “Ngươi thay trẫm làm một chuyện.”

Hạ Tông lập tức nghiêm túc nghe, nhưng ngay khi nghe hiểu được nội dung, đồng tử lại co chặt.

“Nghe hiểu chưa?”

Toàn thân Hạ Tông nhịn không được bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh ứa ra, nhưng là Hạ Tông hiểu, chỉ cần có chút do dự thì sẽ không còn mạng để rời khỏi cung điện này, quả nhiên người vô tình nhất là đế vương.

“Vi thần đã rõ.”

“Đi đi.” Nguyên Giác xua xua tay, không cần phải nhiều lời nữa.

Đợi khi Hạ Tông đã rời khỏi, đại điện chỉ còn lại một mình hắn, ánh mắt Nguyên Giác lại dừng lại trên trang sách, ngón tay thon dài chậm rãi miết lên mặt giấy, dừng lại trên một dòng chữ.

Trên trang sách có chút ố vàng có một dòng: Hoàng đế và hoàng hậu là người đã trọng sinh trở về sau khi đã chết, linh hồn của người khác, là sứ giả đến từ một thế giới khác, được phái tới để bảo vệ thần đế, đời sau nếu có gặp được người trọng sinh thì không được quấy phá, phải đối đãi cẩn thận nhiệt tình.

Cùng lúc đó, Liễu Kiều trốn trên nóc nhà nhìn hoàng cung không an phận thì nhảy về phòng, nói với Liễu Chẩm Thanh đang ngồi suy tư trong ánh nến: “Chủ nhân, có người nhảy tới nhảy lui.”

“Chắc chắn kẻ đứng sau màn thực sự đã sốt ruột rồi.” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói, ngẩng đầu lên: “Liễu Kiều, ngươi nhìn mí mắt ta xem, có phải vẫn luôn giật giật không?”

Liễu Kiều nhìn kỹ, “Giật vì tài?”

“Không, giật vì tai.” Liễu Chẩm Thanh thở dài một hơi nói: “Không yên ổn rồi.”

Ngày hôm sau, buổi săn thú ở ngoại ô bắt đầu.

Liễu Chẩm Thanh ngồi trong doanh trướng của Hoắc Phong Liệt nghênh đón Hoắc Vân Từ cùng Hoắc Vân Khiêm.

Hoắc Vân Từ đã đổi một bộ võ bào đỏ tươi, cầm theo giương cung nhỏ màu đỏ chuyên dùng, nhìn rất tự tin năng động, tuy Hoắc Vân Khiêm cũng không có hứng thú với việc này, sách y không rời tay nhưng vẫn tới để xem náo nhiệt.

“Liễu thúc, hôm nay viện Thái Học của chúng ta có rất nhiều người tới, chắc chắn ta sẽ về nhất trong đám bọn họ!” Hoắc Vân Từ nói với Liễu Chẩm Thanh.

“Tỷ tỷ cưỡi ngựa bắn cung vốn là lợi hại, những người đó trước nay cũng không phải đối thủ của tỷ.” Hoắc Vân Khiêm cười nói.

“Nếu không phải nhị thúc không thể chơi cùng chúng ta, ta cũng rất muốn so tài một lần với thúc ấy.” Hoắc Vân Từ giơ cung trong tay lên, tràn đầy ý chí chiến đấu.

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Vẫn đừng nên so thì hơn, miễn cho ngươi phải chịu tổn thương.”

Hoắc Vân Từ lập tức bất mãn kêu gào, tiếng cười nói vui đùa vang vọng, đến khi Hoắc Phong Liệt trở về, vội vàng nhìn đôi song sinh một cái, dặn dò bọn họ phải ngoan ngoãn đi theo Liễu Chẩm Thanh, sau đó vội vã phải đi làm việc tiếp.

Liễu Chẩm Thanh nhìn hắn phải đi, nhịn không được đi theo ra ngoài.

“Đồ cần mang theo đều đã mang theo cả rồi chứ?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

Hoắc Phong Liệt vỗ ngực, nơi đó là thuộc giải độc cùng cứu mạng Liễu Chẩm Thanh một hai bắt hắn mang theo, tuy rằng có cảm giác sẽ gặp nguy cơ nhưng không hiểu sao lần này Liễu Chẩm Thanh lại cẩn thận đến vậy.

“Yên tâm, cho dù có chuyện gì thì chẳng qua cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà mà thôi, trừ phi bọn chúng đã phát điên thì mới ra tay với ta.” Hoắc Phong Liệt trấn an.

Đương nhiên, bọn chúng chỉ biết ra tay với Hoàng Thượng thôi.

Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn là lo lắng, chỉ nói: “Dù sao đệ cũng phải cẩn thận, ta không quan tâm tới những thứ khác, mạng sống của đệ là của ta.”

Hoắc Phong Liệt nghe y nói như vậy, nhịn không được mà thấy thẹn thùng, thừa dịp xung quanh không có ai, vội ôm lấy Thanh ca của hắn một chút, khi muốn buông ra thì lại bị Liễu Chẩm Thanh ôm lấy cổ rồi hôn.

Hai người vội vàng tình chàng ý thiếp một chút, lúc này mới lưu luyến không rời tách ra.

Liễu Chẩm Thanh vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy hai củ cải nhỏ ló đầu ra ra giữa khe hở trên rèm của doanh trướng, cười với y.

Liễu Chẩm Thanh da mặt dày, tất nhiên cũng không e lệ, nói thẳng: “Nhìn cái gì?”

“Nhìn hai người không biết xấu hổ, ban ngày ban mặt…”

“Trước công chúng…”

Hai đứa nhọc trêu ghẹo.

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày nói: “Vậy mấy đứa phải sớm làm quen đi, đợi đến khi ta gả vào nhà các ngươi, cảnh tượng như vậy sẽ nhiều lắm đấy.”

Hai đứa nhóc lập tức đỏ mặt, lại làm ầm ĩ lên.

Nhưng giây phút cười đùa ấy rất nhanh đã kết thúc.

Ngày săn thú bắt đầu, ở hội trường, hai đứa nhỏ gặp được sứ thần của Tây Hằng quốc.

Phụ thân của họ đã chết khi chiến đấu cùng Tây Hằng quốc, đối với Hoắc Vân Từ, khi cô nàng trưởng thành thì kẻ thù lớn nhất chính là đến từ Tây Hằng quốc, đó chính là kẻ thù tương lai của cô, trẻ nhỏ khó có thể che giấu cảm xúc, đến cả Hoắc Vân Khiêm cũng là mặt mày âm trầm.

Mà Lý Cẩm Thư vẫn luôn chú ý tới Liễu Chẩm Thanh cũng nhìn thấy hai đứa nhỏ thú vị này, trực tiếp hỏi thẳng Nguyên Giác.

Câu hỏi này khiến các đại thần xung quanh đều có sắc mặt không tốt.

Nguyên Giác vẫn luôn coi cặp song sinh như con cháu trong nhà, thấy vậy liền cười cười nói: “Hai đứa tự mình giới thiệu đi.”

Hai đứa nhỏ không lộ vẻ khiếp sợ, Hoắc Vân Từ trực tiếp đứng lên nói: “Hoắc Phi Hàn chi nữ Hoắc Vân Từ!”

Hoắc Vân Khiêm theo sát sau đó, “Hoắc Phi Hàn chi tử Hoắc Vân Khiêm.”

Thân phận vừa được nói ra, sứ thần Tây Hằng quốc đều méo mặt, tuy cuối cùng Hoắc Phi Hàn đã chết trận, nhưng mấy năm đó Tây Hằng quốc vẫn phải chịu tổn thất nghiêm trọng, vừa nghe đến họ Hoắc là toàn thân thấy khó chịu, nhịn không được mà nhìn thêm vài lần, cảm giác như đang nhìn kẻ địch tương lai vậy. Nhưng nhìn thì lại thấy đây có vẻ là nữ tướng quân cùng công tử văn nhược, nói vậy thì không còn gì đáng lo rồi.

Sứ thần vẫn rất biết nói chuyện, mặt ngoài cứ khen ngợi mãi, mà Lý Cẩm Thư lại nói thẳng: “Làm sao vậy, đời sau của Hoắc gia các ngươi lại là nữ tướng quân sao? May mà hiện tại hai nước chúng ta hữu hảo không đánh trận đấy, nếu không mấy thiếu niên tướng quân bên ta cũng ngại đánh nữ tử lắm.”

Lời này vừa nói ra, liền có mấy sứ thần nhịn không được mà cười thành tiếng.

Lý Cẩm Thư cũng mỏ hỗn, nói tiếp: “Nhị thúc của các ngươi sau này còn cưới Liễu công tử, có phải cũng không định để lại con nối dõi không? Vậy thật đúng là… không còn người nối nghiệp rồi? Đáng tiếc đáng tiếc, tiếc quá đi.”

Hoắc Vân Từ lập tức đỏ mặt, toàn thân Hoắc Vân Khiêm cũng run lên, đây cũng coi như là khúc mắc trong lòng bọn họ, những gì bọn họ thực sự muốn làm lại đi ngược lại vinh dự của gia tộc, vốn đã là một quyết định rất khó khăn, mà nay lại bị kẻ thù xâu xa của cha mình nói như vậy, sao có thể không thấy khó chịu chứ. 

Mà phần lớn người Đại Chu cũng không quá tán thành phương hướng phát triển này của bọn họ, dù sao cũng có kỳ vọng rất lớn vào đời sau của Hoắc gia, cho dù là mở miệng nói đỡ lấy lệ cũng không có văn thần nào chịu đứng ra giúp.

Nguyên Giác cũng không mở miệng, chỉ là ánh mắt lại đặt trên người Liễu Chẩm Thanh, tựa hồ là đang xem đôi song song sẽ phản ứng thế nào, lại như đang nhìn ngắm một người.

Lúc này Thái Hậu đột nhiên mở miệng cười nói, “Đại Chu của chúng ta cũng từng có không ít nữ tướng quân, tổ tiên Hoắc gia cũng đã từng có nữ chiến thần.”

Dao Hoa vẫn tới tham gia buổi săn thú, mà Giản Sương thì ở lại doanh trướng nghỉ ngơi, không trình diện.

“Chuyện này thật ra ta cũng từng nghe nói rồi, nhưng hình như huynh trưởng của cô ta mới lợi hại hơn mà, cho nên dù nữ tử có làm tướng thì cũng không thể đứng đầu.” Lý Cẩm Thư thản nhiên cười.

Hoắc Phong Liệt không có mặt, thủ vệ xung quanh dù có là người Hoắc gia quân, nghe những lời này cũng chỉ có thể giận trong lòng, căm tức nhìn sứ thần Tây Hằng quốc, không thể đứng ra bảo vệ thiếu gia tiểu thư.

Đúng lúc này, Liễu Chẩm Thanh kéo hai đứa nhỏ, thấp giọng nói gì đó.

Ánh mắt hai đứa nhỏ biến đổi, Hoắc Vân Từ lập tức nhảy ra, “Các nước hòa thuận với Đại Chu chúng ta, đương nhiên cũng không cần Hoắc gia chúng ta cho ra chiến thần gì, chỉ là từ nhỏ tiểu nữ đã thích tập võ, hôm nay nhìn thấy trong các vị sứ thần ở đây cũng có người trạc tuổi, không biết có thể lãnh giáo vài chiêu không!”

Đúng là trong đoàn sứ thần cũng có hai cậu nhóc tuổi không chênh lệch lắm, tuy không phải tới từ Tây Hằng quốc nhưng cũng có học võ, đều là đi theo đoàn sứ thần nước mình tới để nhìn Trấn quốc Đại tướng quân của Đại Chu.

Nghe tiểu nữ tử chủ động khiêu khích, đều khinh thường.

“Ta không đánh nữ tử.”

“Tiểu muội muội à, đừng như thế.”

Hoắc Vân Từ cũng không giận, mà nhìn về phía Nguyên Giác, trực tiếp thỉnh cầu thánh chỉ.

Nguyên Giác cũng đồng ý, để mọi người chơi một chút, tăng nhiệt độ.

Hai thiếu niên nhìn nhau, tựa hồ không vui khi phải đánh nữ tử, nhưng người ta đã chủ động đưa tới cửa mời làm nhục, sao có thể không ra tay chứ. Nước bọn họ đã nhận hết cơn giận của Hoắc Phong Liệt, vậy để bọn họ lấy cháu gái hắn xả giận đi.

Sứ thần thương nghị xong, liền phái thiếu niên lên sân khấu.

Nhưng còn chưa thống nhất xem để ai lên trước thì Hoắc Vân Từ đã cầm thương hồng anh nói thẳng với hai người: “Khỏi cần phiền toái, cùng nhau lên đi!”

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người đều phá lên cười, cảm thấy Hoắc gia lại cho ra một cô nhóc chỉ thấy trước mắt chứ không biết trời cao đất dày là gì.

Hai thiếu niên cũng rất cạn lời, vẫn nhường nhau.

Còn chưa có kết quả đã thấy Hoắc Vân Từ theo gió lao tới, một chân đạp lên người thiếu niên đứng gần mình, khi bọn họ còn chưa kịp phản ứng lại thì thương đã đánh về phía thiếu niên còn lại.

Thiếu niên bị thay đổi bất chợt này dọa cho ngây người, vội vã nghênh chiến.

Mà quần chúng náo nhiệt xung quanh cũng dần an tĩnh lại.

Hai thiếu niên kia cũng xuất thân nhà danh tướng, lúc này lại… Một người bị Hoắc Vân Từ đánh đến nỗi chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, đợi đến khi người bị đá kia đứng dậy tham gia thì có vẻ lại càng thêm khó coi, tuy hai người không phối hợp ăn ý lắm, nhưng dù sao cũng là hai nam đánh một nữ, lại không thể chiếm thế thượng phong, ngược lại còn dần dần bị bức lui ra sau.

Hoắc Vân Từ không hề nương tay chút nào, mỗi chiêu xuất ra đều tàn nhẫn vô cùng, nếu không phải còn non nớt thì đã là sát chiêu rồi. Ngoài lúc đầu còn chưa quen lắm ra, sau đó có vẻ là càng đánh càng thuận tay, khí thế tăng vọt.

Cuối cùng trận đánh kết thúc khi một thiếu niên bị trật khớp tay, người kia bị đánh đến méo miệng.

Mọi người có mặt đều khiếp sợ, cũng không dám tin nhìn tiểu cô nương mặc hồng y kia.

Chỉ thấy tiểu cô nương ngay lập tức phi thân tới gần ghế của Tây Hằng quốc, thương hồng anh chỉ thẳng vào Lý Cẩm Thư.

Ngoài Lý Cẩm Thư vẫn không nhúc nhích mà vẫn bình tĩnh uống rượu, những sứ thần khác đều bị sát khí của Hoắc Vân Từ dọa cho có chút giật mình.

Đã có thể nhìn ra tố chất của người Hoắc gia từ trên người Hoắc Vân Từ.

Hoắc Vân Từ cũng đã đánh cho hết nóng nảy, nhướng mày nói với Lý Cẩm Thư: “Lý Vương gia, nghe nói ngươi định tới dự hỷ yến của nhị thúc nhà ta, vậy hôm đó nhớ dắt theo tướng quân trẻ nước các ngươi tới, Vân Từ vô cùng muốn được lãnh giáo mấy chiêu, ngài yên tâm, ta thua cũng sẽ không khóc lóc trách họ bắt nạt nữ tử đâu.”

Lời này vừa nói ra, sứ thần Tây Hằng quốc đều tái mặt, tướng quân trẻ ở nước họ hiện tại tuy cũng mạnh hơn hai thiếu niên vừa rồi nhưng cũng chưa phải là quá lợi hại, nếu không đã sớm đưa tới đây để khoe khoang rồi.

Bọn họ không ngờ chỉ một tiểu cô nương Hoắc gia thôi cũng đã lợi hại như vậy rồi. Tuy không là gì với người trưởng thành bọn họ, nhưng thiên phú này không thể coi thường được.

Lý Cẩm Thư không hề thấy mất mặt mà ngược lại còn rất vui vẻ nói: “Lời vừa rồi của thúc thúc phải rút lại rồi, Hoắc tiểu thư đúng là có thể gánh nổi danh dự cho phụ thân các ngươi mà, mấy đứa nhà ta đều kém hơn ngươi.”

Lý Cẩm Thư nói xong liền quay sang nói với Nguyên Giác: “Chúc mừng Hoàng Thượng, Đại Chu các ngươi lại sắp có thêm một mãnh tướng rồi.”

Lúc này người Đại Chu mới phản ứng lại, bắt đầu vỗ tay, khen ngợi.

Nguyên Giác cũng cong khóe miệng nói: “Hoắc gia đương nhiên sẽ không có ai tài trí tầm thường.”

Nói đoạn, liền nhìn hai thiếu niên đang kêu rên phía dưới được cần đỡ về, Nguyên Giác đang định phất tay gọi thái y, dù sao nhìn sứ thần hai nước kia cũng đã rất tức giận như sắp nhào lên đánh nhau vậy.

Nhưng chính vào lúc này, Hoắc Vân Khiêm lại đi lên, tới gần hai thiếu niên.

“Ngươi muốn làm gì!” Có người lên tiếng hỏi.

Mà Hoắc Vân Khiêm không nói hai lời, lễ phép chắp tay, ngay sau đó liền bắt lấy cánh tay bị trật khớp của thiếu niên kia, răng rắc một tiếng đã lão luyện chỉnh lại cho người ta. Mà thiếu niên đang kêu gào được một nửa cũng khựng lại, sau đó ngạc nhiên nói: “Không… không đau?” Lại cử động tay, không còn vấn đề gì nữa.

Quay đầu nhìn qua thì đã thấy Hoắc Vân Khiêm châm một châm lên khóe miệng của thiếu niên còn lại, chỉ một lát sau cũng bình thường trở lại.

Nghe đồn phu nhân của Hoắc Phi Hàn xuất thân từ Y Cốc, là đệ tử của thần y, xem ra không phải là nói ngoa.

Hoắc Vân Khiêm người cũng như tên, khiêm tốn hữu lễ, “Trưởng tỷ lần đầu đánh cùng hai vị, có lẽ là không quen chiêu thức của nhau, khi ra tay không thể tránh khỏi không thể kiểm soát đúng mực, hai vị chớ trách.”

Hai thiếu niên đồng thời lắc đầu, một đấm một xoa, dù là ai thì cũng bị biến thành ngoan ngoãn.

Nhóm sứ thần định lên án thấy vậy cũng không còn gì để nói nữa.

Hoắc Vân Từ đã đi tới đứng cạnh đệ đệ của mình, dù sao một người thường xuyên đánh nhau, một người thường xuyên giải quyết tốt hậu quả, nên làm thế nào đều đã thành thói quen cả rồi.

Hai người hành lễ với Nguyên Giác, Nguyên Giác cười ha ha, ban thưởng ngay tại chỗ, mọi người đều không ngờ ngày săn thú vừa mới mở màn, người đầu tiên được ban thưởng lại là cặp tỷ đệ Hoắc gia.

Nhưng màn mở đầu này đúng là đã đẩy cao sĩ khí, khiến thủ vệ Hoắc gia đứng xung quanh đều không khỏi ngửa đầu ưỡn ngực.

Cặp song sinh về chỗ ngồi, liền nhịn không được một trái một phải ôm lấy cánh tay Liễu Chẩm Thanh, dáng vẻ chờ được khen ngợi, hai mắt sáng quắc.

Liễu Chẩm Thanh cười, “Tốt lắm.”

Hai đứa nhỏ càng thêm vui vẻ, dù sao khi tất cả mọi người đều không tin tưởng họ, cười nhạo họ, chỉ có Liễu Chẩm Thanh giúp họ nghĩ cách chứng minh bản thân thôi.

Tuy rằng bọn họ cũng không biết vì sao Liễu Chẩm Thanh lại tin bọn họ có thể làm được, nhưng bọn họ đã thực sự thành công rồi.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh tin tưởng hai đứa nhỏ, dù sao ngay ngày đầu tiên nhìn thấy hai thiếu niên kia, Liễu Chẩm Thanh đã tò mò tám chuyện với Hoắc Phong Liệt, nghe nói là con nhà võ tướng thì nghĩ ngay đến Vân Từ, sau đó lại hỏi han, theo lời Hoắc Phong Liệt thì sau khi nhận Liễu Kiều làm thầy, võ công của Hoắc Vân Từ đã tiến bộ cực nhanh, hai thiếu niên này không phải đối thủ của cô nàng.

Không ngờ hôm nay còn dùng tới lời tán gẫu đó, chỉ đành coi là do bên kia xui xẻo thôi.

Dù sao Liễu Chẩm Thanh đã từng thề, dù là ai thì cũng không được phép bắt nạt hai bảo bối này.

Cảnh hài hòa này đương nhiên cũng lọt vào mắt người khác.

Dao Hoa nhìn bên họ náo nhiệt, có chút hoảng hốt, trong lòng nhịn không được mà nghĩ, nếu người nọ còn sống thì chắc chắn cũng sẽ bên vực người nhà mình như vậy, màn biểu diễn rêu rao như vậy cũng là phong cách của y.

Lý Cẩm Thư cười càng thêm xán lạn, có vẻ đã càng thêm hứng thú.

Mà Nguyên Giác lại thu hồi ánh mắt, đôi mắt càng thêm trầm tĩnh.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.