Ký ức Liễu Chẩm Thanh không muốn nhớ tới nhất, không muốn đối mặt nhất chưa bao giờ là cảnh mình bị khuất nhục ở doanh trướng của kẻ địch cùng cái tên bị khắc sau lưng.
Ký ức y không dám đối mặt chính là khi y lao tới chiến trường, khi tìm Hoắc Phi Hàn, Hoắc Phi Hàn chỉ còn lại chút hơi tàn.
Y ôm Hoắc Phi Hàn, nghe Hoắc Phi Hàn ở bên tai y xin lỗi, nói không thể tiếp tục đi cùng y được nữa, nói người trong nhà đành nhờ y.
Liễu Chẩm Thanh mờ mịt nghe, trong lúc nhất thời thật sự bất lực đến đáng sợ. Hoắc Phi Hàn nói một hồi, cảm giác xúc cảm dưới tay không đúng, bởi vì hắn tay vừa lúc đáp sau lưng Liễu Chẩm Thanh.
“Bị thương rồi?” Hoắc Phi Hàn hỏi.
Liễu Chẩm Thanh cứng đờ đáp: “Không có.”
“Đã đổ máu rồi còn không chịu thừa nhận, Chẩm Thanh, phải chăm sóc mình cho tốt, đừng để bản thân bị thương, nếu không ta có chết cũng không yên tâm.” Hoắc Phi Hàn suy yếu nói: “Chẩm Thanh, ta thua rồi, nhưng ngươi đừng thua… Đại Chu phải nhờ ngươi rồi, đừng thua nhé…”
Tay Hoắc Phi Hàn nhẹ nhàng vỗ lên vết thương sau lưng Liễu Chẩm Thanh rồi từ từ buông thõng, miệng vết thương bị đụng vào nên rất đau, nhưng Liễu Chẩm Thanh cắn răng chịu đựng, nhưng cảm giác đó đến sau này y vẫn nhớ như in. Nhớ bản thân dù có trả bất cứ cái giá nào cũng không thể cứu được.
Từ khi đến thế giới mới này, gặp phải vô số gian nan hiểm trở, Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn giữ lại một phần nhân từ trong lòng, nhưng khi Hoắc Phi Hàn chết, cuối cùng y cũng học được tâm phải vững như sắt thì mới có thể tiếp tục kiên trì được, đoạn thời gian đó thực sự quá mức khổ sở đến chết lặng.
Giờ phút này, Liễu Chẩm Thanh nằm trong lòng Hoắc Phong Liệt, tùy ý để cảm xúc được phát tiết, dần dần chìm vào giấc ngủ, trong mơ y thấy được thái tử Cảnh Dương, thấy được Hoắc Phi Hàn, cuối cùng là cảnh y dựa vào cạnh quan tài uống rượu.
Đột nhiên Nhị Cẩu khi vẫn còn trẻ xuất hiện, ôm y đang khóc sụt xịt vào lòng.
“Thanh ca, huynh không cần cái gì cũng tự mình chống đỡ nữa, ta có thể giúp huynh mà.”
Giọng nói của thiếu niên non nớt mà lại kiên định, mang theo chí khí sát phạt trên chiến trường bao phủ lấy Liễu Chẩm Thanh, lại khiến y cảm thấy an toàn đến lạ.
Một cái ôm, một tiếng hứa hẹn lại có thể an ủi được thâm thế đang trên bờ vực suy sụp của Liễu Chẩm Thanh, khiến y có thể dựa đầu, có thể được mềm yếu trong một khắc, đến khi ngẩng đầu lên, xoa xoa đầu nhóc quỷ, bản thân lại có thể kiên cường bước tiếp…
Liễu Chẩm Thanh chậm rãi mở mắt ra, cảm giác bản thân đang nằm trong một vòng tay ấm áp kiên cố, hơi thở quen thuộc giống như trong mộng.
Liễu Chẩm Thanh có chút hoảng hốt, đến khi một tiếng gọi Thanh ca đã gọi thần trí của y trở về.
Lúc này Liễu Chẩm Thanh mới ngẩng đầu nhìn, thấy được Hoắc Phong Liệt đã trưởng thành, bấy giờ mới nhớ ra đoạn ký ức lúc y say rượu trong ngày mai táng.
“Nhị Cẩu, đệ…” Liễu Chẩm Thanh muốn mở miệng hỏi, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng dò hỏi của Hoắc Phong Liệt, lại cảm thấy không cần biết là cảnh trong mơ hay sự thật nữa, bởi vì Nhị Cẩu đã làm được rồi, mà y đã cô phụ Nhị Cẩu, không chờ được hắn.
Lòng Liễu Chẩm Thanh đã thả lỏng hơn nhiều, ít nhất ông trời vẫn cho y cơ hội đền bù cho Nhị Cẩu.
Y xoay người trong lồng ngực Hoắc Phong Liệt, duỗi tay vòng lấy cổ Hoắc Phong Liệt, chậm rãi kể lại giây phút cuối đời của Hoắc Phi Hàn. Bây giờ y có thể bình tĩnh kể lại rồi.
Y muốn để Hoắc Phong Liệt biết lo lắng của Hoắc Phi Hàn dành cho đệ đệ mình.
Nhưng Hoắc Phong Liệt nghe xong lại chỉ nhíu mày nói: “Một tiếng gửi gắm cô nhi, một tiếng bảo huynh đừng thua đã trói buộc cả đời huynh.”
Thái tử Cảnh Dương có duyên nợ với Đại Chu, với Nguyên Giác, Hoắc gia có trách nhiệm với Đại Chu, với Nguyên thị. Nhưng người không nên bị ràng buộc nhất lại bị tình nghĩa đè nặng.
Nhớ tới đánh giá của Lý Cẩm Thư trước lúc đi dành cho Liễu Chẩm Thanh.
“Cốt mỹ nhân, mệnh anh hùng, danh nịnh thần, chân giẫm muôn vàn thi cốt, tay giữ một lòng trung nghĩa, cuối cùng chỉ còn một nắm tro”.
Với lời này, Hoắc Phong Liệt chỉ cảm thấy đau lòng, đến cả kẻ địch cũng biết người nọ trung nghĩa nhiệt huyết, lại không có được kết cục tốt.
Hoắc Phong Liệt không cam lòng, thậm chí có chút oán hận, mà lúc này chỉ có thể ôm chặt người trong lòng mình.
“Thật ra cũng không phải là bị trói buộc.” Liễu Chẩm Thanh nhìn Nhị Cẩu đau lòng cho mình, không khỏi cong khóe miệng, “Trên đời này chỉ có mỗi đệ là ngoài ý muốn biết được lai lịch của ta, những truyện này cũng coi như là ràng buộc của ta với thế giới này đi.”
Nói tới đây, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh đột nhiên bật cười khúc khích nói: “Phong Liệt, ràng buộc giữa ta cùng thế giới này thực ra đã bắt đầu từ đệ.”
Hoắc Phong Liệt bị lời âu yếm này làm cho sửng sốt.
Liễu Chẩm Thanh dịu dàng nói: “Ngay khoảnh khắc cứu được đệ kia, đã xác định ta có liên hệ với thế giới này. Bởi vì sự có mặt của ta đã giúp một sinh mệnh đáng ra phải mất tiếp tục sống. Đệ là món quà đầu tiên ta nhận được từ khi đến thế giới này.”
Gương mặt Hoắc Phong Liệt dần dần đỏ lên, “Thanh ca, tâm tình đã tốt hơn chút nào chưa?”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu, hỏi ngược lại: “Đệ thì sao, tâm tình có khá hơn chút nào không?”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Không phải vừa nhìn thấy Lý Cẩm Thư là đã dựng hết cả lông lên sao? Mất bình tĩnh như vậy không hề giống đệ chút nào, hôm qua còn bắt nạt lưng ta nữa, đệ đã biết những chuyện này cho nên mới ghen tị sao? Thật ra hắn cũng chưa chạm vào ta.”
Năm đó Tây Hằng Quốc phát động chiến tranh cũng không phải do Lý Cẩm Thư mà là thế lực khác, nhưng do Lý Cẩm Thư quá muốn có được Liễu Chẩm Thanh nên mới không tiếc hy sinh lợi ích của nước mình để bàn điều kiện với Liễu Chẩm Thanh, nhưng hiệp ước còn chưa được thực hiện thì điều kiện đã không còn nữa.
Có lẽ vì đã khắc tên, Lý Cẩm Thư cảm giác hiệp ước vẫn còn có thể tiếp tục cho nên khi đó đã lui binh, cho bọn họ cơ hội thở dốc.
Hoắc Phong Liệt mím môi, không biết nên trả lời thế nào, nhưng cũng không phải, đúng là hắn có biết sau lưng Liễu Chẩm Thanh có một cái tên, nhưng lại không biết tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy là Thanh ca đã phải chịu nhục, đó là minh chứng cho việc hắn cùng đại ca không thể bảo vệ được Thanh ca.
Năm đó Lý Cẩm Thư lên chiến trường bao cho hắn biết tin Liễu Chẩm Thanh chết, trào phúng nói: “Ngươi cùng ca ca đều vô dụng như nhau, không thể bảo vệ được y, sớm biết có ngày hôm nay, không bằng năm đó để y đi theo ta.”
Lời đó đã từng khiến Hoắc Phong Liệt dao động, Liễu Chẩm Thanh không còn khiến ngày đêm hắn đều nhịn không được mà nghĩ, phải chăng là do bọn họ khiến Liễu Chẩm Thanh bị liên lụy. Nhưng hiện tại hắn sẽ không dao động nữa, bởi vì hắn biết Thanh ca đã chọn con đường mình đi, dù có gian nan thế nào thì huynh ấy cũng sẽ tiếp tục tiến tới. Mà điều bản thân hắn phải làm chính là đồng hành cùng huynh ấy.
Hắn chỉ là không muốn để Liễu Chẩm Thanh nhìn thấy Lý Cẩm Thư nữa, không muốn để huynh ấy nhớ lại sự bất lực cùng khuất nhục phải chịu khi đó, không muốn huynh ấy phải nhớ lại nỗi đau khi đại ca qua đời.
“Ừm, ghen.” Hoắc Phong Liệt nhìn đôi mắt trong veo của Hoắc Phong Liệt, thấp giọng đáp.
Nhị Cẩu như vậy đã chọc Liễu Chẩm Thanh bật cười.
Liễu Chẩm Thanh bắt lấy tay Hoắc Phong Liệt, vuốt ve lên lưng mình, nói, “Nếu đã nói vậy, đợi đến lúc trở về, đệ hãy xăm cho ta đi.”
“Cái gì?” Hoắc Phong Liệt sửng sốt.
“Đệ cũng biết chứ, đệ tự tay xăm cho ta, ta muốn tên của đệ được khắc lên sau lưng ta.”
Hoắc Phong Liệt choáng váng, “Sao lại có thể…”
“Sao lại không thể? Ta muốn đệ hiểu rõ, ta không thuộc về bất cứ kẻ nào khác, chỉ thuộc về đệ.” Liễu Chẩm Thanh duỗi tay gãi gãi cằm Hoắc Phong Liệt, lời nói tràn đầy tình ý.
Hoắc Phong Liệt nghe mà ngây ngốc, tay không khỏi thêm lực mơn trớn đường cong bên dưới lớp áo.
“Xăm mình… rất đau.”
Liễu Chẩm Thanh nhìn ra Hoắc Phong Liệt rõ ràng rất muốn làm, lại cố sống cố chết che giấu ý nghĩ, trong lòng cười không thôi, Nhị Cẩu luôn có cách giúp y vui vẻ, dù không cố tình thì cũng khiến tâm tình Liễu Chẩm Thanh vui sướng.
Nhưng một khi Liễu Chẩm Thanh đã thấy vui vẻ cao hứng thì không muốn làm người nữa.
“Không phải đệ đã xăm tên ta lên khắp người đệ rồi sao, ta cũng muốn hình xăm sẽ thay đổi theo nhiệt độ giống đệ.” Liễu Chẩm Thanh xong thì sóng mắt di chuyển, trêu chọc: “Đến lúc đó, mỗi ngày đệ đều nghĩ cách để nhìn thấy tên của đệ xuất hiện trên người ta, được không?”
Mặt Hoắc Phong Liệt đỏ lên, thân thể cứng đờ, chợt xoay người đè Liễu Chẩm Thanh xuống.
Vừa mới hôn đến khi cơ thể nóng lên thì lại bị tiếng đập cửa cắt ngang.
Sắc trời đã sớm tối đen, thi vệ đã tới rất nhiều lần, mời ba bốn lần, dù sao vẫn còn tiệc tối, Hoắc Phong Liệt vẫn không chịu xuất hiện thì thực sự không thể nói nổi, hoàng thượng cũng đã hỏi rất nhiều lần rồi.
“Ta đi cùng đệ.” Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói.
Dù sao cũng không còn cố kỵ gì với Lý Cẩm Thư nữa, tâm cảnh Liễu Chẩm Thanh cũng đã buông bỏ, không cần tiếp tục trốn tránh nữa.
Hai người xuất hiện vẫn khiến người khác phải chú ý, Nguyên Giác gọi bọn họ tới trước mặt, cười trộm: “Nghe nói hoàng muội của trẫm đã gây họa?”
Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh sẽ không ngẩng đầu, Hoắc Phong Liệt tiến lên hành lễ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, công chúa điện hạ muốn giết hôn thê của thần.”
“Muốn giết nhưng chưa giết, Bát muội cũng chỉ là tùy hứng thôi, vậy mà Hoắc tướng quân lại cầm kiếm uy hiếp, đúng là có chút không coi mặt mũi hoàng gia chúng ta ra gì.” Đột nhiên một giọng nói vang lên, chính là nam tử trẻ tuổi ngồi bên trái phía sau.
Lúc này Liễu Chẩm Thanh cũng ghé mắt nhìn, người này trạc tuổi kc, nhưng dù là khí độ hay dáng vẻ đều không thể sánh bằng Nguyên Giác cùng kc. Càng khỏi nói đến việc nói những lời như vậy vào lúc thế này, tên ngốc này cảm thấy bản thân là hoàng đế sao?
Liễu Chẩm Thanh rất muốn càu nhàu, gen của thái tử ca ca không di truyền tốt lắm.
Tuy Cảnh vương là trêu đùa bâng quơ nhưng ý châm ngòi trong lời nói lại vô cùng rõ ràng, Nguyên Giác liếc Cảnh vương một cái.
“Chiến Uyên chưa bao giờ làm ra chuyện nào không đúng mực, tất nhiên là hoàng muội đã không phải, xem ra thực sự nên gả chồng sớm một chút.” Nguyên Giác nhàn nhạt cười nói.
Lời này nói ra, như thể sự tín nhiệm giữa Nguyên Giác cùng Hoắc Phong Liệt không thể bị lung lay vậy, dù Hoắc Phong Liệt có thực sự ra tay với Bát công chúa thì có lẽ Nguyên Giác cũng sẽ bênh Hoắc Phong Liệt.
Thật ra nếu không phải do huyết thống thì đúng là Nguyên Giác coi Hoắc Phong Liệt giống huynh đệ hơn chứ không phải đệ đệ muội muội hắn không có nhiều thời gian ở cùng này.
Cảnh vương thấy vậy, mặt lộ vẻ hung ác, cũng không phải gã nhắm vào, vì nếu gã lên ngôi thì cũng phải có Hoắc Phong Liệt làm chó canh cửa cho mình, chỉ là vì Hoắc Phong Liệt đã làm kế hoạch của bọn họ liên tục bị đẩy lùi, sao gã có thể không giận chứ, nên mới muốn trách mắng Hoắc Phong Liệt một chút, chỉ tiếc, hoàng huynh của gã vẫn luôn thiên vị Hoắc gia, cũng không sợ có ngày Hoắc gia làm phản, đổi họ cho Đại Chu hay sao.
Tất nhiên, cuộc đối thoại tuy đã nhỏ tiếng nhưng những sứ thần ở xung quanh vẫn nghe được.
Cái gì mà công cao chấn chủ đều là giả, đôi quân thần này không thể chê vào đâu được, đúng là đáng thất vọng.
Thấy mục đích đã đạt được, Nguyên Giác xua tay để bọn họ đi xuống xem biểu diễn.
Lòng y lúc này đã khác ban sáng, bây giờ Liễu Chẩm Thanh có thể thật sự thả lỏng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nhìn màn biểu diễn xuất sắc còn nói đôi ba câu với Hoắc Phong Liệt. Bọn họ một người thì nhiệt tình, một người lại trầm ổn, một người nói nhiều, một người ít nói, nhưng mỗi câu mỗi chữ của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt đều sẽ đáp lại, dù chỉ là một vẻ mặt. Cho nên nhìn thế nào cũng là thân mật không coi ai ra gì.
Nhất thời lại khiến những người khác nhìn mà sửng sốt.
“Tỷ tỷ? Có vẻ tỷ rất để ý tới Liễu công tử kia.” Giản Sương hỏi.
Dao Hoa sửng sốt, thu hồi ánh mắt nói: “Chỉ là cảm thấy y có chút…”
“Giống người kia?” Giản Sương nhìn Dao Hoa không tự giác vuốt ve miếng ngọc sau vạt áo, liền nói.
Đương nhiên Dao Hoa cũng không giấu diếm gì Giản Sương, gật đầu.
“Giống chỗ nào?” Giản Sương hỏi.
Dao Hoa nghĩ một lúc, cũng không thể nói được nguyên nhân, đại khái là do y có thể khiến Hoắc Phong Liệt vẫn luôn đặt sự chú ý trên người mình, lúc trước tiểu quỷ Hoắc Phong Liệt vẫn luôn vây quanh Liễu Chẩm Thanh như vậy, hiện tại Hoắc tướng quân cũng vây quanh hôn thê của mình như vậy, cho nên có cảm giác rất giống nhau.
Dao Hoa không khỏi ngẩng đầu nhìn thêm, lại thấy Hoắc Phong Liệt ngồi cạnh đột nhiên nghiêng người về phía trước, che khuất tầm mắt của Dao Hoa, hành động không biết có phải là trùng hợp hay không này lại khiến Dao Hoa cảm thấy vô cùng quen thuộc, buồn cười cũng không nhìn nữa.
Một trận gió thổi tới, Giản Sương không khỏi ho khù khụ, Dao Hoa quen tay phủ thêm áo choàng cho Giản Sương, hỏi: “Muốn đi về không?”
Giản Sương lắc đầu nói: “Không về, khó lắm mới được cùng tỷ tỷ xem biểu diễn, tỷ tỷ, sắp vào đông rồi, chúng ta nói với hoàng thượng một tiếng, dọn tới hành cung* đi.”
*行宫: hành cung, chỉ cung điện để vua chúa dọn tới nghỉ ngơi, tránh nóng tránh rét.
Ánh mắt Dao Hoa lóe lên, “Được.”
Giản Sương nhẹ nhàng dựa vào Dao Hoa, ánh mắt lại nhìn sang chỗ Cảnh vương, mà Cảnh vương vẫn tránh mắt đi, không hề nhìn tới phía này dù chỉ một lần.
Ánh mắt của Nguyên Giác cũng liên tiếp nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, lúc trước nghe bọn họ nói muốn thành thân còn chưa được thấy tận mắt, giờ thấy hai người này đi đâu cũng có đôi có cặp, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề. Người như Hoắc Phong Liệt thật sự có thể chuyển hết tình cảm sâu đậm sang cho người khác sao?
Ngoài thế thân ra Nguyên Giác không thể nghĩ được khả năng nào khác.
Đương nhiên còn có Lý Cẩm Thư nhìn không vừa mắt nữa, tình địch bản thân công nhận đảo mắt một cái đã thay lòng đổi dạ, thật sự khiến hắn không được dễ chịu, dù sao vừa nãy vừa nói về quá khứ của Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt còn có phản ứng cực kỳ mãnh liệt, như vậy không phải đã chứng minh hắn vẫn còn thích Liễu Chẩm Thanh sao?
Hắn cảm thấy ít nhất Hoắc Phong Liệt sẽ phải khó chịu một thời sao, sao chỉ chốc lát sau đã ngọt ngào như vậy cùng người khác rồi? Liễu công tử này rốt cuộc có bí mật gì?
Lý Cẩm Thư không có mắt, quyết định chạy tới gây ngứa mắt.
Tuy đã nói rõ ràng, nhưng sự xuất hiện của Lý Cẩm Thư vẫn khiến lông tơ trên người Hoắc Phong Liệt dựng đứng cả lên.
Lý Cẩm Trừ tùy tiện cầm chén rượu rồi sấn tới chỗ hai người mời rượu. “Sẽ không không chào đón ta đâu nhỉ, chúng ta còn chưa ôn chuyện xong đâu.”
Hoắc Phong Liệt vừa định nói không chào đón, lại nghe Liễu Chẩm Thanh nói: “Vương gia, mời.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không có cách nào, dựa theo tính tình của Lý Cẩm Thư, nếu không thỏa mãn hắn thì không biết lát nữa hắn còn nói gì trước mặt mọi người nữa.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Liễu Chẩm Thanh. “Không cần…”
Liễu Chẩm Thanh cho Hoắc Phong Liệt một ánh mắt để hắn tạm thời đừng nóng nảy. Liễu Chẩm Thanh có địa vị thấp nhất, đương nhiên sẽ phải phụ trách rót rượu, nhưng Hoắc Phong Liệt lại lạnh mặt đoạt bình rượu trong tay Liễu Chẩm Thanh.
Nhìn Hoắc Phong Liệt rõ ràng không vui, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ bất đắc dĩ đưa tay vỗ nhẹ lên chân Hoắc Phong Liệt, trấn an hắn.
Lý Cẩm Thư hứng thú dạt dào nhìn hai người cười nói: “Ta vốn còn tưởng đời này Hoắc tướng quân sẽ không để ai trong lòng cơ đấy.”
Lời này vừa nói ra, tay Hoắc Phong Liệt khựng lại, nhìn Lý Cẩm Thư cảnh cáo.
Lý Cẩm Thư chỉ sợ thiên hạ không loạn nói: “Liễu công tử, ngươi có biết không? Vị hôn phu của ngươi đã từng tâm tâm niệm niệm đặt một người lên đầu quả tim đấy. Vì người đó mà có thể liều mạng với ta trên chiến trường nữa.”
Vốn dĩ tâm tình Liễu Chẩm Thanh đang phức tạp, đột nhiên nghe vậy… tâm tình lập tức thấy khoan khoái.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt thực ra cũng không thay đổi nhiều, dù sao tình huống này hắn gặp nhiều rồi, cũng không xấu hổ, chỉ là có chút không vui nhìn Lý Cẩm Thư. Nhưng đột nhiên thấy cái tay đặt trên đùi mình có chút không đúng, đã từ vỗ nhẹ chuyển thành xoa.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt chợt trở nên cứng đờ.
Lý Cẩm Thư thấy vậy còn tưởng rằng Hoắc Phong Liệt chột dạ, tiếp tục nói: “Liễu công tử, Hoắc tướng quân đã nói với ngươi chưa? Nguyên nhân tại sao đã nhiều năm như vậy rồi vẫn không thành thân?”
Cơ bắp trên mặt Hoắc Phong Liệt dần dần có chút không chịu khống chế của hắn nữa, thân thể cũng trở nên căng thẳng, bất lực nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
“Thật vậy chăng? Trước ta ngươi còn từng thích người khác sao?” Liễu Chẩm Thanh đột nhiên lên tiếng chất vấn dọa Hoắc Phong Liệt nhảy dựng.
Hoắc Phong Liệt nghẹn họng trân trối nhìn Liễu Chẩm Thanh. Nếu không phải tay người nào đó vẫn còn đang làm bậy ở phía dưới thì vẻ mặt này của y rất giống như đang cảm thấy y bị ai đó cô phụ ấy.
Mà Lý Cẩm Thư ở đối diện lại có vẻ như đang xem một vở kịch hay.
“Ta… ta…” Hoắc Phong Liệt không biết nên đáp cái gì.
Liễu Chẩm Thanh bày ra dáng vẻ bị ủy khuất nhìn hắn, “Vậy ngươi đi mà cưới người đó đi, cưới ta làm cái gì?”
Hoắc Phong Liệt khổ mà không nói nên lời, chỉ có thể đột nhiên đưa tay đè cái tay đang làm chuyện xấu kia lại.
“Không, ta chỉ cưới ngươi.” Hoắc Phong Liệt lắp bắp.
Hoắc Phong Liệt vội giơ tay lên thề, “Ta Hoắc Phong Liệt đời này kiếp này, không, vĩnh sinh vĩnh thế chỉ cưới một mình ngươi.”
Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, bày ra vẻ cảm động, “Ừ, ta cũng chỉ gả cho ngươi thôi.”
Sau đó hai người liếc mắt đưa tình, Lý Cẩm Thư ở đối diện nhìn mà khóe miệng run rẩy, Liễu công tử này không phải một tên ngốc đó chứ, dễ dàng bị lừa như vậy sao? Hoắc Phong Liệt cũng dám ăn nói bừa bãi, không ngờ một tên chính khí đầy mình như vậy cũng chỉ là một tên tra nam bạc tình bạc nghĩa, còn không bằng bản thân hắn đâu!
Lý Cẩm Thư không nhìn nổi nữa, “Ha ha, có phải hai vị sắp thành thân không?”
“Đó là đương tự nhiên, Vương gia muốn ở lại tham gia hỉ yến sao?” Liễu Chẩm Thanh nhiệt tình nói.
“Ta cũng không dám ở lại Đại Chu của các ngươi lâu như vậy.” Lý Cẩm Thư cười nói.
“Vì sao lại không thể chứ? Người tới là khách, chúng ta đương nhiên phải bảo đảm an toàn cho Vương gia.” Liễu Chẩm Thanh hồn nhiên nói.
Lý Cẩm Thư thấy Liễu Chẩm Thanh ngây thơ như vậy, cười như chế nhạo nói: “Nhưng chính người Đại Chu các ngươi hiện tại cũng không an toàn mà, sao có thể bảo đảm cho ta chứ?”
“Sao có thể, nơi có Phong Liệt tất nhiên sẽ là nơi an toàn nhất.”
“Cái đấy thì chưa chắc nha, Hoắc tướng quân còn chưa thực sự đánh thắng ta bao giờ đâu, sao ta lại cần hắn giữ an toàn cho ta chứ.”
Hoắc Phong Liệt không thèm để ý đến sự khiêu khích của hắn, nhưng lại có chút để ý đến cuộc đối thoại của hai người.
“Ta kiến nghị lễ thành hôn của các ngươi cứ từ từ, tháng này không có ngày lành.”
Hoắc Phong Liệt nghe đến đó, trong mắt chợt lóe ánh sắc lạnh, đột nhiên hiểu ra nguyên nhân Liễu Chẩm Thanh để Lý Cẩm Thư ở lại.
Cuộc đối thoại của hai người thoạt nhìn thì rất bình thường, thật ra Liễu Chẩm Thanh lại đang thử Lý Cẩm Thư, y muốn biết rốt cuộc Lý Cẩm Thư có còn mục đích khác hay không.
Mà câu trả lời của Lý Cẩm Thư rõ ràng là có ý ám chỉ kín đáo.
“Nào có, ta xem qua cả rồi, có rất nhiều ngày tốt.” Liễu Chẩm Thanh không tin nói.
“Không tốt, đặc biệt là… ngày kia.”
“Ngày kia, không phải là ngày chiêu đãi mọi người cùng đi săn thú sao? Ngày này đều đã được lựa chọn kỹ lưỡng rồi, thời tiết cũng tốt, sao có thể không phải là ngày lành chứ.” Liễu Chẩm Thanh bày vẻ mặt vô tri nói.
“Săn thú ấy à, là ngày sát sinh, sao có thể tốt được.” Lý Cẩm Thư đang trêu trẻ con vậy, cười đùa nói chuyện cùng Liễu Chẩm Thanh, dù sao khoảng cách hiện tại của hai người thì còn không phải là nói chuyện cùng trẻ con sao? “Ngày kia Liễu công tử vẫn chớ nên tham gia thì hơn, dính phải mùi máu thì sau này không nên thành thân.”
Liễu Chẩm Thanh có chút mờ mịt nhìn về phía Hoắc Phong Liệt, nói: “Vậy có phải Phong Liệt cũng không đi có phải là tốt hơn không?”
Lý Cẩm Thư cười, “Tốt nhất là không đi, nhưng hắn thân có chức vị quan trọng, chỉ sợ là thân bất do kỷ.”
Mặt Liễu Chẩm Thanh lộ vẻ lo lắng, Lý Cẩm Thư lại cười nói: “Ta giúp ngươi trông chừng hắn, để hắn cố gắng không sát sinh.”
Liễu Chẩm Thanh có chút ngượng ngùng gật đầu.
Lý Cẩm Thư không ngờ Liễu công tử này thực sự là một con thỏ trắng, đùa một lát thì không còn thấy thú vị nữa, hắn thích hồ ly hơn cơ, cầm chén rượu lên nói muốn đi dạo rồi rời đi.
“Ngày kia…”
“Không, ngày mai.”
Liễu Chẩm Thanh thu hồi cái tay đang đùa giỡn Hoắc Phong Liệt về, ánh mắt trầm tĩnh, bàn tay để cạnh người bất giác giật giật, nếu trong tay có khối rubik thì chắc chắn là y đang xoay nó.
Tuy rằng Hoắc Phong Liệt cũng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng vẫn hỏi: “Vì sao?”
“Tên kia nhìn thì tự đại, nhưng thật ra hắn là người hiểu rõ khuyết điểm của việc tự đại nhất, ngược lại còn rất am hiểu cách lợi dụng vẻ ngoài tự đại của bản thân để mê hoặc kẻ địch. Hắn nói những lời này, nếu đệ đoán ra được thì tất nhiên sẽ đặt trọng điểm của việc bảo vệ vào ngày kia mà xem nhẹ ngày mai, dù không đoán được thì dưới sự nhắc nhở của hắn cũng sẽ đặc biệt để ý đến buổi săn thú vào ngày kia, dù sao trường hợp như vậy là dễ xảy ra chuyện nhất, phải tập trung cao độ để phòng ngừa. So ra, ngày biểu diễn văn nghệ ngày mai ở hoàng cung lại khiến người ta không quá lo lắng.”
Hoắc Phong Liệt nhíu mày, “Ngày mai các nước sẽ dâng lễ vật, cùng với tiết mục biểu diễn họ mang tới.”
“Cảnh vương cấu kết với Lý Cẩm Thư, để người biểu diễn làm thích khách?” Liễu Chẩm Thanh đoán.
“Rất có khả năng, nhưng nếu có vũ khí giấu trong người thì sẽ không thể vượt qua vòng kiểm tra trước đó.” Hoắc Phong Liệt nói: “Chỉ có thể canh trừng sát sao.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói: “Vậy là đủ rồi.”
Ngày thứ nhất của tiệc mừng thọ kết thúc, Cảnh vương ngủ lại hoàng cung, vào cung điện của Thái hậu để cùng khuyên bảo Bát công chúa đang khóc lóc kể lể, mãi đến khi Nguyên Giác xuất hiện, nói hai câu, khiến Bát công chúa cảm thấy không diễn nổi nữa, lúc này mới dừng lại lui xuống nghỉ ngơi.
Thái phi cùng Bát công chúa trở về nghỉ ngơi, Nguyên Giác cùng Cảnh vương cùng Thái hậu trò chuyện một lát, nhìn như người một nhạt, vô cùng hòa thuận, đến khi đề cập đến vương phi tương lai cho Cảnh vương.
Cảnh vương mới mở miệng nói: “Không sao, ta cảm thấy năm sau hẵng chọn thì tốt hơn.”
“Vì sao, những người được chọn này đệ thấy không hài lòng sao? Đều là do mẫu hậu cùng thái phi đã chọn lựa kỹ càng, ngày mai các nàng đều sẽ tới, trẫm có thể tuyên bố ngay tại đó.” Nguyên Giác cười nói.
“Ngày mai hoàng huynh vẫn nên tuyên bố cho Hoắc tướng quân đi, nhìn dáng vẻ của hắn cùng tân phu nhân thì đã sắp không kiên nhẫn nữa rồi. Người được chọn này không phải là không hài lòng, nhưng cũng phải là đệ thích chứ, đệ cũng không còn mong muốn gì khác, nhưng mong hoàng huynh có thể để đích thân ta chọn thê tử tương lai.”
Hoàng hậu của bản thân đương nhiên phải do bản thân tự chọn, người bọn họ chọn cho gã có gia thế gì, có xứng với danh hoàng hậu không?
Nguyên Giác cũng không khuyên bảo nữa, cười như không cười nói: “Duyên phận là do trời định, biết đâu trong những cô nương này lại có người định mệnh của đệ thì sao, đừng suốt ngày chìm đắm trong thơ ca xa xăm nữa, phải nhìn trước mắt chứ.”
Cảnh vương cười đón ý hùa theo.
Đến Nguyên Giác đã đi, Cảnh vương cũng muốn rời đi, lại đột nhiên bị Dao Hoa gọi lại.
Cảnh vương đến gần, Dao Hoa nhìn Cảnh vương, nhẹ nhàng thở dài một hơi, vỗ đầu Cảnh vương, trên mặt Cảnh vương lộ chút không kiên nhẫn. “Mẫu hậu?”
“Đứa nhỏ, mẫu thân ngươi đi sớm, con xem như là do ta cùng thái phi cùng nhau nuôi lớn, như con ruột vậy.”
Vẻ mặt Cảnh vương hơi cứng lại, “Vì sao tự nhiên mẫu hậu lại nhắc tới chuyện này?”
Dao Hoa hơi rũ mắt, “Gần đây thân thể ta không khỏe, muốn ăn bánh hoa quế ở Đàm Vân Châu, con đi mua cho ta được không?”
Vẻ mặt Cảnh vương không được tự nhiên nói: “Ta phái người đi.”
“Trước kia con đều tự mình đi mua cho ai gia.” Dao Hoa nói.
“Vậy đợi sau Tết Vạn Thọ, nhi thần sẽ đi.”
Dao Hoa mềm nhẹ nói: “Không thể đi luôn vào ngày mai sao?”
“Tết Thọ Tiết, không phải con nói là đợi đến phát chán sao, cũng không phải không muốn tuyển phi sao? Vậy cũng không cần ở lại nữa.” Dao Hoa nói.
“Vẫn phải ở lại chứ, dù sao cũng là sinh nhật của hoàng huynh.” Cảnh vương nói xong liền đứng dậy nói: “Mẫu hậu, con sẽ mua cho người sau, nhi thần cáo lui.”
Nhìn Cảnh vương không chút do dự xoay người rời đi, Dao Hoa thở dài thật mạnh một hơi.
Đột nhiên một giọng nói cao cao vang lên trong điện, “Nương nương, người mềm lòng rồi?”
“Thôi, mặc kệ. Một khi lòng người đã thay đổi thì không thể sửa lại được, đây là đạo lý ta học được sâu sắc nhất sau khi gả vào hoàng gia. Có thể giữ được lòng mình trước sau như một, thế gian này rất hiếm có.”