Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 132: Báo thù cho mọi người



Giang Vọng nhất thời có chút ngây ngốc, những người có thể điều động được của ông ta đều đã được điều động cho kế hoạch đêm nay rồi, cho nên không thể có cao thủ như vậy tới cứu ông ta được.

Cho nên là tới giết sao?

Giang Vọng đã sớm không để ý tới sống chết nữa rồi, cho nên cũng không sợ hãi, trực tiếp mở miệng nói: “Rốt cuộc các ngươi là người nào? Là kẻ thù của ta, tới tìm ta để báo thù sao?”

Người đằng trước không quay đầu lại, trên tay cầm một cái đèn, giọng nói lạnh nhạt thanh lãnh thong thả truyền tới, “Hôm nay, không phải ngươi đã tới viện Thái Học cầu xin chủ tử của ta sao? Yên tâm, chủ tử của ta không chỉ có thể bảo vệ nữ nhi của người mà cũng có thể giữ được mạng ngươi.”

Giang Vọng sửng sốt, vậy mà lại là bọn họ sao? Sao bọn họ lại muốn cứu ông ta? Sao có thể?

Thật ra từ lúc bắt đầu Giang Vọng đã hiểu rồi, kế hoạch ban đầu của người trong kinh đã vì hành động xằng bậy của Hoắc Phong Liệt mà bị phá hỏng gần như chẳng còn gì, hiện tại kế hoạch vào Tết Vạn Thọ đã sớm thất bại rồi, cho nên bọn họ đã hoàn toàn từ bỏ kế hoạch, còn bị theo dõi rất sát sao nữa, cho nên đương nhiên lúc này sẽ cần một người đứng ra loại bỏ bớt hiềm nghi.

Bất hạnh chính là Giang Vọng đã bị bại lộ, cho dù thế lực của người trong kinh không bị lộ thì Giang Vọng cũng sẽ phải chết, khác nhau là khi ông ta chết sẽ kéo theo người trong kinh xuống nước, hay giúp người nọ che giấu tung tích.

Nhưng Giang Vọng không chịu thua, cũng muốn trả thù Nguyên Giác, đương nhiên sẽ lựa chọn phương án thứ hai.

Nếu ông ta đã cam tâm tình nguyện chịu chết, sao người trong kinh lại tới cứu ông ta, trừ phi là sợ ông ta lâm thời đổi ý kéo bọn chúng ra ngoài ánh sáng, muốn diệt khẩu ông ta trước, lúc ấy ông ta đã gánh toàn bộ tội danh rồi, người tới bắt ông ra sẽ không cần phải băn khoăn nữa.

Cho nên cách giải thích duy nhất chính là người trước mặt cố ý đục thuyền, muốn biết được chân tướng.

Đại não của Giang Vọng cấp tốc xoay chuyển, đột nhiên cười nhạo một tiếng nói: “Bớt giả thần giả quỷ đi, chẳng lẽ hoàng đế vẫn còn hoài nghi sau lưng ta còn người khác sao, cho nên mới cố ý bày ra chiêu này, đợi ta khai ra sao? Ta cũng đã nói những chuyện đó là do chính ta làm, vì sao không được chứ, ta đường đường là một thừa tướng, chẳng lẽ không xứng có dã tâm như vậy sao?”

Giang Vọng nói xong, trong lòng vẫn còn thấy bồn chồn, những người này biết hôm nay ông ta đã tới cầu xin người trong kinh, tại sao lại không biết…

“Hôm nay đúng là ta đã tới viện Thái học, nhưng cũng chỉ là để cầu Thái hậu, Thái phi về sau hãy quan tâm tới nữ nhi đáng thương của ta mà thôi.” Giang Vọng thử giải thích.

Như vậy coi như là đã giải thích cho mọi chuyện rồi.

Chỉ nghe người vừa hỏi chuyện thở dài một hơi.

“Thật không hổ là Giang Vọng cáo già, quả nhiên muốn cạy được tin tức hữu dụng từ miệng ngươi rất khó khăn mà, nhưng cũng không quan trọng, mục đích bắt ngươi tới cũng không phải là để tìm tòi nghiên cứu người đứng sau ngươi là ai, chúng ta biết những kẻ đó có tồn tại là được rồi.”

Sắc mặt Giang Vọng cứng lại, bản thân đã nói tới vậy, đối phương vẫn chắc chắn, vậy chứng minh lúc ở viện Thái học, đúng là đối phương đã nghe được cái gì đó, nhưng không cụ thể. Chỉ là hiện tại Giang Vọng cảm thấy người trước mắt có giọng nói rất quen thuộc, cảm giác vô cùng kỳ quái.

“Lôi gã đến đây!” Đột nhiên người nọ lạnh giọng ra lệnh.

Nam tử cao lớn vẫn luôn đứng sau người nọ, cũng chính là người đã bắt cóc Giang Vọng liền nghe lệnh xoay người.

Mà ngay lúc đó, đồng tử của Giang Vọng co rụt lại, không dám tin mà nhìn người đang đi về phía mình.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi… Liễu Kiều!”

Liễu Kiều lúc này đang nghiêm mặt, không mang mặt nạ, ánh mắt lạnh băng nhìn Giang Vọng, túm lấy cổ Giang Vọng mạnh mẽ áp tải tới trước bia mộ.

Giang Vọng thiếu chút nữa đã đập đầu vào bia đá, khi ông ta giãy giụa ngẩng đầu lên thì một cái tên đã đập vào mắt.

“Bạch Du”

Đồng tử Giang Vọng lại co rụt lại, sợ tới mức lảo đảo lùi lại, ngã ngồi ra đất, từ lúc mọi chuyện xảy ra tới giờ, sắc mặt mặt hiện tại của ông ta là tái nhợt khó coi nhất, như thể ba hồn sáu bách đã bị rút mất vậy, huyết sắc trên mặt cũng rút hết đi. 

Bạch Du… Liễu Kiều…

Toàn thân Giang Vọng không kìm được mà bắt đầu run rẩy, đột nhiên nhớ tới ngữ điệu vừa rồi của người nọ, còn cả việc Liễu Kiều nói gì nghe nấy với y.

Tình huống này chỉ có thể làm ông ta nhớ tới một người, đại não chợt trở nên trống rỗng, như thể bóng ma đã bao trùm trên đầu ông ta khi xưa đã trở về, đột nhiên quay đầu nhìn người đang cầm đèn đứng bên kia.

Dưới ánh đèn le lói, một gương mặt trẻ tuổi xa lạ đập vào mắt Giang Vọng, Giang Vọng thoáng thả lỏng, nhưng giây tiếp theo lại thấy người nọ dùng ánh mắt cực độ lạnh lẽo quét tới chỗ mình, Giang Vọng bị nhìn mà thấy máu toàn toàn thân như đã bị đóng băng.

Đôi mắt Giang Vọng trở nên vẩn đục, không dám tin mà lắc đầu nói: “Không thể nào! Không thể nào! Liễu Chẩm Thanh… đã chết rồi, y đã chết, đã chết rồi, ta tận mắt nhìn thấy y bị một mũi tên bắn xuyên tim, ngửi thấy mùi thối rữa trên người y, nhìn y bị hạ táng, y đã chết rồi, ngươi không phải… Các ngươi đang cố ý dọa ma, rốt cuộc ngươi là người nào?”

Liễu Chẩm Thanh trào phúng cong khóe miệng, “Ngươi cứ coi như ta là lệ quỷ tới đòi mạng đi.”

Sắc mặt Giang Vọng gần như đã trở nên xanh mét, hai mắt trợn trừng, “Đòi mạng cái gì? Liễu Chẩm Thanh cũng không phải do ta hại chết!”

“Đương nhiên là đòi mạng thay y…” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nâng đèn, để ánh đèn chiếu lên tên Bạch Du. “Ngươi không quên bản thân đã làm cái gì đâu nhỉ.”

Giang Vọng quay đầu lần nữa đối diện với cái tên khắc trên bia đá lạnh băng, ký ức bị chôn sâu trong trí óc bị đào lên.

Sau khi Liễu Chẩm Thanh chết, những chuyện khác bị xử lý thế nào, trong đó có bao nhiêu phần mờ ám, trong lòng Giang Vọng đều rõ ràng, bởi vì biết rõ cho nên mới không thể để thân tín của Liễu Chẩm Thanh là Bạch Du cùng Liễu Kiều xuất hiện rồi tìm chứng cứ minh oan cho Liễu Chẩm Thanh được.

Đối phó với Liễu Kiều rất đơn giản, bởi vì chỉ là một tên không thân phận, không địa vị, chỉ cần tìm đủ sát thủ đuổi giết phía sau là được, chỉ là không ngờ việc đơn giản nhất này lại vì đối phương võ công cao cường mà chậm chạp mãi không thể hoàn thành, khiến Liễu Kiều trốn thoát nhiều năm, nhưng Giang Vọng cũng biết, Liễu Kiều chính là một tên vũ phu đơn thuần, dù không thể giết người diệt khẩu thì cũng không đáng lo.

Nhưng là Bạch Du thì khác, Bạch gia đã có nhiều thế hệ là thái phó, dù Liễu Chẩm Thanh bị xử lý, muốn trị tội Bạch Du cũng không dễ dàng như vậy.

Bởi vì khi nghiên cứu tội danh, Giang Vọng phát hiện những ví dụ có thể lấy ra minh họa thì gần như đều là Liễu Chẩm Thanh tự mình hạ lệnh, Bạch Du hoàn toàn có thể được coi là vô tội, chỉ như những quan triều đình khác phải nghe theo lệnh của cấp trên mà thôi. Cho nên dù Bạch Du có bị tước mất chức quan thì vẫn không bị mất mạng, rõ ràng là trợ thủ đắc lực của Liễu Chẩm Thanh, nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy, Giang Vọng không thể tưởng tượng nổi.

Giang Vọng cảm thấy là trùng hợp, không thể có chuyện một người tính toán trước nhiều chuyện như vậy được, dù chuyện có bị bại lộ thì vẫn có thể bảo vệ được thủ hạ của mình. Nhưng kết quả chính là như vậy, chỉ cần Bạch Du trở về, dù Liễu Chẩm Thanh đã bị khắc tên lên cột tội nhân, thì Bạch Du là quân cờ đắc lực dưới trướng y cũng có thể thoát hết mọi tội danh.

Nhưng sao Giang Vọng có thể để Bạch Du trở về chứ, bởi vì người nọ trung thành với Liễu Chẩm Thanh đến mực nào trong lòng mọi người đều biết rõ, sau đó Giang Vọng lại sắp xếp tai mắt theo dõi Bạch Du thu thập từng chứng cứ chứng minh sự trong sạch cho Liễu Chẩm Thanh, Giang Vọng càng thêm mất bình tĩnh.

Ông ta vừa mới thay thế Liễu Chẩm Thanh ngồi vững trên ghế thừa tướng, cũng khiến người trong thiên hạ cùng bá quan văn võ biết thân là phó thừa tướng lúc trước ông ta đã phải chật vật thế nào dưới trướng gian thần, danh vọng của ông ta đều là nhờ Liễu Chẩm Thanh suy tàn mà được đẩy lên độ cao trước giờ chưa từng có, tuyệt đối không thể đổ bể vì Bạch Du được.

Khiến Bạch Du giả chết, cướp đi chứng cứ trong tay y, hủy đi, say đó Bạch Du có thể chết thật.

Mấy năm trước ông ta đã nghe được tin Bạch Du đã chết, nhưng mấy tháng trước mới nhìn thấy thi thể của Bạch Du được đưa trở về.

Những tội lúc sinh thời của Bạch Du đã được rửa sạch, quả nhiên không có nhược điểm nào, thuận lợi được an táng trong nghĩa trang của Bạch gia.

Mà từ đầu tới cuối Giang Vọng cũng không nhìn dù chỉ một lần, lại không ngờ lúc này lại bị người khác ấn quỳ trước mộ phần của Bạch Du.

“Giang Vọng, Vọng Thư tài tình thế nào ngươi cũng biết, một người tốt như vậy, ngươi lại hại y thảm như thế, ngươi có biết trước lúc chết y đã phải chịu đựng những gì không? Một thiếu niên tài hoa hơn người lại bị ngược đãi thành một kẻ điên, ngươi có từng thấy hổ thẹn không? Có từng tới tế bái không?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói.

Sau khi trở lại kinh thành, Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều đều chưa từng tới nơi này, bởi vì không dám tới.

Nhưng ngay khi bọn họ trở về, Liễu Chẩm Thanh cùng Liễu Kiều đã bắt đầu lén điều tra. Khi không còn ai chú ý tới, dựa vào những manh mối đã có, cùng ký ức năm đó của Liễu Kiều, tích góp từng xâu chuỗi lại, cuối cùng đã tra được tới trên đầu Giang Vọng, thực ra suy đoán của Liễu Chẩm Thanh cũng không sai biệt lắm.

Liễu Chẩm Thanh không trực tiếp để Liễu Kiều đi giết người, như vậy với Giang Vọng mà nói là quá nhanh gọn. Giang Vọng để ý nhất là quyền lực địa vị, trơ mắt nhìn bản thân bại trận có lẽ mới là cách tốt nhất, vốn Liễu Chẩm Thanh còn định đợi đến khi trở về kinh thành thì chính bản thân sẽ thiết kế bẫy vây khốn Giang Vọng.

Chỉ đành trách tự bản thân Giang Vọng bất chính, liên lụy đến việc tạo phản, nếu Nguyên Giác sẽ xử lý Giang Vọng, vậy Liễu Chẩm Thanh cũng không ngại đợi thêm mấy ngày.

Mà nay số phận của Giang Vọng đã định, vậy đã đến phiên Liễu Chẩm Thanh báo thù.

“Thắng làm vua thua làm giặc, muốn trách thì trách y đã chọn sai chủ tử, sau khi Liễu Chẩm Thanh vẫn còn chấp mê bất ngộ, hết thảy những gì ta làm cũng chỉ là để quốc gia yên ổn mà thôi.” Giang Vọng khàn giọng phản bác. Ông ta đã không còn để bụng người trước mắt là ai nữa, nhưng ông ta đường đường là thừa tướng một triều, là cha vợ của hoàng đế một nước, cũng không thể tùy ý để kẻ khác chỉ trích được. 

“Quốc gia yên ổn? Đến bây giờ còn không chịu nói thật?” Liễu Chẩm Thanh kinh ngạc nói.

Giang Vọng nhìn vẻ mặt của người trước mặt, càng nhìn càng thấy giống khắc tinh trời sinh một mất một còn của mình, thực sự nhìn ra Liễu Chẩm Thanh. 

“Nói thật? Ngươi là muốn nói ta đều vì tư dục của bản thân sao, nực cười, mỗi người làm việc hoặc nhiều hoặc ít đều có công và tư, ta vì chính mình, cũng vì Đại Chu, năm đó Bạch Du muốn trở về vì rửa tội cho Liễu Chẩm Thanh, lại không màng Đại Chu lúc ấy vất vả lắm mới ổn định được cục diện, muốn làm loạn hết thảy, lúc ấy tình huống rối loạn, trách Liễu Chẩm Thanh là xu hướng của dân chúng, nếu bị đảo loạn thì dư nghiệt phản tặc của tam vương sẽ nhân cơ hội này mà lợi dụng danh nghĩa bảo vệ danh dự cho Liễu Chẩm Thanh mà làm gì đó thì sao? Mọi người đều phải trả một cái giá đắt mới có thể đến được bước này, dù đúng là Liễu Chẩm Thanh đã phải gánh một vài cái bêu danh, nhưng đó cũng là vì Đại Chu, mà sự thật cũng chứng minh chúng ta đã đúng, không phải lúc ấy Đại Chu đã cùng chung một kẻ địch, nhanh chóng yên ổn lại hay sao?!”

Lời này vừa nói ra, trên mặt Liễu Chẩm Thanh không biểu tình gì nữa, Liễu Kiều lại mất khống chế, nện một quyền lên mặt Giang Vọng. Trực tiếp khiến Giang Vọng hộc máu.

“Các ngươi hưởng thụ sự che chở của chủ tử, cuối cùng lại lấy oán trả ơn, còn làm hại Vọng Thư công tử, y cùng chủ tử đều là quan tốt vì nước vì dân! Đừng nói mấy đạo lý đao to búa lớn! Thật ra đều vì bản thân thôi!” Liễu Kiều không hiểu, nhưng hắn dựa vào bản năng liền cảm thấy hẳn phải nói như vậy, chủ tử cùng Vọng Thư công tử tuyệt đối sẽ không làm sai, vậy nhất định là người khác sai!

Người tốt nên được báo đáp, người xấu phải bị trừng phạt!

Giang Vọng chật vật quay đầu lại hung tợn lườm Liễu Kiều nói: “Ngươi cũng chỉ là một tên thị vệ mà thôi, ngươi thì biết cái gì!”

“Không chỉ là một cái thị vệ, cũng là một người ngươi phải xin lỗi nữa, ngươi cũng đã phái người đuổi giết hắn mà, không phải sao?” Liễu Chẩm Thanh chậm rãi nói: “Là thắng làm vua thua làm giặc, hiện giờ kẻ thất bại là ngươi, vậy phải hứng chịu sự trả thù của chúng ta.”

Giang Vọng lập tức cảm giác như bị đánh trúng tim đen, lại quay sang nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, hai tròng mắt đã có chút không còn lý trí, khí thế không muốn chịu thua dưới đáy lòng lại bị gợi lên, đột nhiên cười ha ha: “Ta thất bại, cũng là bại dưới hoàng quyền, nhưng ta không giống ngươi, không có ngu xuẩn như vậy! Liễu Chẩm Thanh, Liễu Khê Đình, mọi người đều nói ngươi đa mưu tinh quái, nói ta không thể so với ngươi, nhưng ta không cảm thấy như vậy.”

Liễu Chẩm Thanh hơi hơi híp mắt, không rõ là Giang Vọng đã nhận ra mình, hay là coi mình thành thế thân, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng không thèm để ý.

Giang Vọng lại càng thêm điên cuồng, “Ngươi vì Đại Chu, vì Nguyên Giác mà trở thành một tên ác nhân từ đầu chí cuối, lúc sống không được hưởng thụ chút thành quả nào, sau khi chết còn bị vạn dân thoái mạ, lưu lạc đến kết cục như vậy, hiện tại nghĩ lại, ta đã thắng ngươi rồi, ha ha ha.”

Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ để ý?”

Giang Vọng lập tức phản bác: “Đương nhiên ngươi sẽ để ý, ban đầu ta còn cho rằng ngươi cũng giống ta, ngồi vào vị trí kia, tay cầm kim ấn, không chế đế cương, ắt sẽ quyến luyến quyền thế, mãi đến khi ngươi chết ta vẫn nghĩ như vậy, nhưng sau đó ta lại điều tra lún sâu thêm, ta mới phát hiện ta đã sai rồi, ngươi chẳng qua là một tên ngốc mà thôi. Tên ngốc như vậy có thể để ý đến cái gì chứ? Đương nhiên là sự biết ơn cùng thấu hiểu của người khác.”

Đôi mắt Liễu Chẩm Thanh khẽ chớp, y không rõ ràng Giang Vọng nói có đúng không, có lẽ y cũng từng có ý nghĩ như vậy, hy vọng những người được bản thân che chở sẽ thấu hiểu cùng cảm ơn mình, nhưng y đã chết một lần rồi, cũng không còn gì đáng để y để ý nữa. Hiện giờ có Hoắc Phong Liệt, liền càng thêm không để trong lòng, bởi vì cõi lòng lạnh thấu tim của y đã được thiếu niên ấy sưởi ấm rồi.

Liễu Chẩm Thanh không phản bác, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Vọng, mà Giang Vọng nói một hồi thì dừng lại, ông ta ngơ ngẩn nhìn vào hai mắt Liễu Chẩm Thanh, như thể đã hiểu ra điều gì đó.

Ngay sau đó vẻ mặt liền trở nên vô cùng đau khổ, ông ta gào rống dữ tợn.

“Liễu Chẩm Thanh! Dù ngươi thật sự không thèm để ý thì sao? Ngươi vẫn đã thất bại, từ đầu tới đuôi ngươi đều sai, không hiểu được phải lo cho mỗi bản thân, không biết một vừa hai phải, ngươi mạnh mẽ ngăn chặn hết thảy mọi nguy hiểm vì tiểu hoàng đế, dạy dỗ hắn, nhưng mà cái gì cũng là ngươi làm, ngươi cho rằng tiểu hoàng đế sẽ tin tưởng ngươi sao? Ngươi chết cũng là xứng đáng!”

Cuối cùng sắc mặt Liễu Chẩm Thanh cũng thay đổi, chuyện năm đó quá nhiều, có quá nhiều nguy hiểm, bận đến nỗi không còn đầu óc đâu mà tự hỏi, chỉ có thể chết lặng xử lý chuyện triều chính, ổn định triều đình, dần dần người cũng trở nên tối tăm u ám, không còn tươi cười, thủ đoạn nhanh gọn tàn nhẫn, lại thiếu bước dỗ dành, thiếu những lời giải thích, cũng không còn cần người khác hiểu.

“Quyền thần nắm quyền, một tay che trời, trong triều có đủ loại quan lại không tin, bá tánh trong thiên hạ cũng sẽ không tin, ngươi cũng chỉ là tự khiến bản thân cảm động, tự mình trầm mê mà thôi! Ngươi là một tên gian thần khét tiếng một đời, sử sách lưu danh, chắc chắn ngươi sẽ để lại tiếng xấu lưu muộn đời! Ha ha ha, Liễu Chẩm Thanh, tuy rằng ta cũng sẽ để lại cái danh tạo phản, nhưng công tích của ta cũng sẽ được lưu lại, chung quy vẫn là ta thắng ngươi!”

Giang Vọng cười điên cuồng, Liễu Kiều lại tiến lên đá cho Giang Vọng một cái, rút dao găm ra định xuống tay.

Liễu Chẩm Thanh lại ngăn lại, “Được, nếu ngươi thông minh hơn ta, vậy sao cha vợ hoàng đế đại nhân lại đào mồ chôn chính mình?”

Giang Vọng nghẹn một chút, ông ta tưởng Liễu Chẩm Thanh sẽ phản bác mình, sẽ cãi cọ kịch liệt với mình, nếu không cãi lại thì thật giống như… giống như ông ta đang diễn kịch một mình vậy. 

Mặt Giang Vọng đỏ lên, lại có chút hoảng hốt, người trước mắt thật sự không phải người kia sao?

“Ha ha, nếu không phải Liễu Chẩm Thanh đã chết, triều đình cần đến ta, thì Nguyên Giác đã sớm xuống tay với ta rồi, sự tồn tại của ta với hắn mà nói chính là cục xương mắc trong cuống họng, dù sao trước kia ta cũng không phải là thật lòng đi theo hắn, chỉ là bị Liễu Chẩm Thanh tính kế mà thôi. Sớm muộn gì cũng có ngày ta phải chết, nhưng ta không giống Liễu Chẩm Thanh, không chỉ biết si tâm vọng tưởng đâu.”

“Nữ nhi của ngươi là hoàng hậu.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Chỉ cần ngươi an phận thủ thường…”

“Ha ha ha, Liễu Chẩm Thanh! Nguyên Giác chính là do ngươi dạy ra, hắn thật sự nhân từ như vẻ bề ngoài sao?” Giang Vọng như bị kích thích vậy, lại đã trở nên hồ đồ, hai mắt trợn trừng, “Có phải ngươi đã quên ngươi chết thế nào không? Ngươi đã chết rồi, chết ngay trên sân rồng, không có ai để ý đến sự sống chết của ngươi hết, ngươi bị bắt cóc, mọi người đều giết luôn cả ngươi! Nguyên Giác đã từng rơi giọt nước mắt nào vì ngươi chưa? Ồ, ngươi không biết, vậy để ta nói cho ngươi hay, hắn chưa từng!”

Giang Vọng còn chưa nói xong, đã bị Liễu Chẩm Thanh bóp lấy cổ.

Giang Vọng lại ngẩng đầu, chỉ thấy mặt Liễu Chẩm Thanh lạnh như băng, nhưng Giang Vọng lại trở nên vui mừng.

“Có phải cảm thấy sự thật tình cùng sự trả giá của bản thân đều bị chó ăn hết rồi không, thấy không cam lòng?”

“Không, ta chưa bao giờ sẽ cảm thấy không cam lòng, bởi vì ta thiệt tình trả giá chỉ vì hai người, một người là Thái tử Cảnh Dương, một người là Hoắc Phi Hàn! Ta là vì bọn họ!”

Liễu Chẩm Thanh nói xong, tiếp nhận con dao trong tay Liễu Kiều, cắm phập vào vai Giang Vọng, đâm xuyên qua xương quai xanh của ông ta.

Dù sao cũng là người sống trong nhung lụa, Giang Vọng đau đến gào rống lên, nước mắt nước mũi đều không thể khống chế được.

“Giang Vọng, nói cho ta biết người đứng sau lưng ngươi là ai, để ta đấu với bọn họ không phải tốt hơn sao?” Liễu Chẩm Thanh biết cách hỏi bình thường sẽ không thể nào nhận được đáp án, chỉ có thể làm như vậy.

Giang Vọng đau đến trắng bệch cả mặt, lại vẫn buồn cười nhìn Liễu Chẩm Thanh: “Không nói! Ta lại muốn nhìn xem, rốt cuộc trong các ngươi ai sẽ thắng! Ta cũng muốn biết, ngươi có thể đi giúp Nguyên Giác hay không!”

Liễu Chẩm Thanh rút dao ra, “Vậy ngươi sẽ không có cơ hội thấy.”

Thật ra lúc Giang Vọng hôn mê, họ đã đút thuốc cho ông ta, cho nên Giang Vọng mới mất khống chế nói nhiều như vậy, nhưng chỗ mấu chốt ông ta vẫn không muốn để lộ ra, vậy thì thực sự hết cách rồi.

“Liễu Kiều, lấp kín miệng ông ta lại, thay Vọng Thư đánh gãy xương cốt của ông ta, chỗ nào có thể đánh gãy được thì đánh gãy, đừng để ông ta chết, coi như giúp ngươi xả giận đi, muốn làm thế nào thì làm!” Liễu Chẩm Thanh nói xong liền ngồi xuống cạnh bia mộ, lấy ra bầu rượu đã lấy từ viện Thái học về.

Nếu năm ấy đào hoa yến mới gặp.

Uống rượu, thưởng thức khối rubik.

Ánh mắt thỉnh thoảng vẫn quét tới vẻ mặt Giang Vọng vì bị bẻ gãy xương mà đau đớn vặn vẹo.

Đợi đến khi Giang Vọng bị tra tấn đến hoảng hốt tinh thần, chỉ còn chút hơi tàn, Liễu Kiều liền chuẩn bị đưa Giang Vọng sang một chỗ ở phía xa.

“Làm cái gì?” Liễu Chẩm Thanh hỏi.

“Kiều Cận nói, nếu tìm được kẻ đã hạ lệnh đuổi giết chúng ta thì phải thọc cho kẻ đó 98 nhát dao, đó là số lần bị thương của chúng ta khi bị đuổi giết.” Liễu Kiều nói: “Nhưng sẽ có máu, không thể để chỗ của Vọng Thư công tử bị ô uế rồi.”

Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đứa nhỏ Kiều Cận này giống ta, thù dai, đi đi thôi.”

Liễu Kiều dẫn theo Giang Vọng đến một chỗ xa hơn một chút, Liễu Chẩm Thanh đang định xoay bước cuối cùng để giải khối rubik, đột nhiên nhìn thấy có một bóng người hạ xuống, chặn đi ánh sáng ban đêm vốn không nhiều lắm.

Lặng yên không một tiếng động khiến Liễu Chẩm Thanh còn tưởng rằng là Liễu Kiều, kết quả vừa nhấc đầu, Liễu Chẩm Thanh đã xấu hổ.

“Sao đệ lại…”

Người xuất hiện trước mặt đúng là Hoắc Phong Liệt.

“Vì sao không nói trước một tiếng với ta?” Ánh mắt Hoắc Phong Liệt bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh, hỏi.

Tuy rằng ngữ điệu bình bình, không nghe ra cảm xúc gì, nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn nhận ra Hoắc Phong Liệt đã tức giận.

“Ta cũng không phải cố ý gạt đệ, sau khi đệ trở về còn phải bận công việc, hơn nữa, đây coi như là chuyện của ba người chúng ta, nên để ba chúng ta xử lý.” Liễu Chẩm Thanh chỉ chỉ mộ của Bạch Du sau lưng.

“Chuyện của huynh, chính là chuyện của ta!”

Liễu Chẩm Thanh đứng lên, kéo tay Hoắc Phong Liệt nói: “Nếu ta nói ra, tất nhiên đệ sẽ giúp ta, nhưng một khi đệ ra tay thì chắc chắn sẽ để lại dấu vết, Nguyên Giác quá hiểu đệ, không an toàn. Không bằng để Liễu Kiều làm, như vậy sẽ không có ai hoài nghi đệ, đương nhiên cũng sẽ không hoài nghi tới ta cùng Liễu Kiều, đây là biện pháp an toàn nhất.”

Hoắc Phong Liệt không phản bác nữa, chỉ rũ mi, hắn biết Liễu Chẩm Thanh làm như vậy tất nhiên là hợp lý, nhưng hắn thật sự không thích cảm giác bị Liễu Chẩm Thanh cho ra rìa, giống như làn gió vĩnh viễn không thể bắt được vậy, rõ ràng ở ngay bên cạnh, lại không biết y đang làm gì hết.

Mấy ngày nay, Liễu Chẩm Thanh an phận làm vị hôn thê bên cạnh hắn, mỗi ngày đều vui vẻ, vô ưu vô lự, như thể chỉ cần mỗi tối tới trêu đùa một chút là sẽ thỏa mãn. Khiến hắn quên mất Liễu Chẩm Thanh là người mà hắn chỉ có thể ngước nhìn chứ không thể trói buộc.

Hoắc Phong Liệt đối mặt với Liễu Chẩm Thanh như vậy thường xuyên sẽ cảm thấy bất an.

Đương nhiên Liễu Chẩm Thanh cũng không thể ngờ Hoắc Phong Liệt lại có nhiều suy nghĩ tự ti mẫn cảm như vậy, chỉ cho rằng bản thân giấu giếm hắn, khiến hắn không vui, cho nên mới ôm lấy hắn, nhẹ giọng dỗ dành: “Đừng giận ta, ta sai rồi, lần sau cũng không dám nữa, Hoắc tướng quân tha thứ cho ta đi, Liễu Kiều thuận lợi thoát đi như vậy chắc chắn là nhờ Hoắc tướng quân ra tay lưu tình, còn hỗ trợ xóa vết đúng không?”

Hoắc Phong Liệt không phủ nhận, thật sự là liếc mắt một cái đã nhận ra thân phận của Liễu Kiều, lập tức hỗ trợ cản trở người khác truy bắt.

Liễu Chẩm Thanh giơ tay sờ đầu Hoắc Phong Liệt, sau đó nói: “Đúng rồi, nếu đã tới vậy chúng ta cùng nhau nói cho Vọng Thư biết chuyện chúng ta đính hôn đi?”

Liễu Chẩm Thanh cười kéo tay Hoắc Phong Liệt, đối mặt với bia mộ, như thể đang kể chuyện hỉ sự cho một người bạn lâu năm nghe vậy, dần dần tâm tình Hoắc Phong Liệt cũng bình thản hơn nhiều.

Rất nhanh, Liễu Kiều đã xách theo thi thể trở lại.

“Ông ta không chịu nổi.” Liễu Kiều nói.

Hoắc Phong Liệt nhìn Liễu Chẩm Thanh, nói: “Huynh định…”

“Thi thể còn có thể đem về.” Vốn Liễu Chẩm Thanh cũng định như vậy.

Hoắc Phong Liệt nói: “Khi ta rời đi hoàng cung, Hoàng Thượng đã phái Cẩm Y Vệ lùng bắt toàn thành, hắn cho rằng là có người tới cứu Giang Vọng.”

Liễu Chẩm Thanh giải thích: “Ta biết, cho nên vì không để Cẩm Y Vệ vẫn luôn truy tra gây phiền toái cho chúng ta, cần phải đưa thi thể trở về, hơn nữa có người tới cứu Giang Vọng vậy đó có thể là thủ hạ của Giang Vọng, nhưng người được cứu đi nhưng thi thể lại được trả về, đệ nghĩ bọn họ sẽ nghĩ thế nào?”

Hoắc Phong Liệt sửng sốt, “Bọn họ sẽ cảm thấy có người muốn giết người diệt khẩu, thi thể còn trả về là để khiêu khích?”

Dù Nguyên Giác có tin lời Giang Vọng hay không, thì ít nhất nước đi này của Liễu Chẩm Thanh sẽ khiến văn võ cả triều đều cảm thấy Giang Vọng cũng chỉ là một quân cờ mà thôi, phía sau ông ta đương nhiên vẫn còn kẻ lợi hại hơn.

Giang Vọng muốn che giấu, vậy Liễu Chẩm Thanh liền giúp gã hấp thụ ánh sáng, nhìn xem thế lực của kẻ trong kinh có thể nuốt trôi cục tức này không.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.