Sau Khi Sống Lại, Thừa Tướng Chỉ Muốn Buông Thả

Chương 113: Lan truyền tin đồn



Đường Nhu nói tới đây, thở phào một hơi nhẹ nhõm thật dài. Như thể nói ra chân tướng là như cuối cùng cũng được giải thoát.

Nhưng sau đó sắc mặt cũng thay đổi.

“Chỉ là không ngờ ta lại có một người mẹ như vậy, bà ấy vẫn luôn không cho rằng ta có thể tiếp tục ngụy trang như vậy, không chịu đồng ý cách làm của ta, muốn ta lui về sau thoái vị nhường lại cho cữu cữu, còn cảm thấy trước sau gì ta cũng sẽ phải gả chồng. Lần này Hoắc tướng quân tới đây, bà ấy cảm thấy nếu ta có thể kết thân với Hoắc tướng quân thì tội giả trang thành thành chủ có thể được giải trừ.” Đường Nhu nói tới đây không hề có chút ngượng ngùng nào, hoàn toàn lạnh lẽo, hiển nhiên không có ý gì với Hoắc Phong Liệt, cũng khịt mũi coi thường với ý nghĩ điên cuồng của mẫu thân mình.

“Bà ấy muốn ta ngoan ngoãn thành thân, rồi mượn danh Hoắc tướng quân đề cử cữu cữu của ta lên làm thành chủ, còn cảm thấy chỉ cần ta trở thành tướng quân phu nhân thì đương nhiên Nam Phong Thành sẽ được che chở, như vậy tốt hơn việc ta phải cực khổ giữ chức thành chủ nhiều.” Đường Nhu nói tới đây, cười khổ lắc đầu: “Mới đầu ta cũng không để tâm đến bà ấy, nhưng bà ấy nhìn thấy tướng quân đại thắng trở về cũng nổi tà niệm, cho nên mới có trò khôi hài tối qua.”

Liễu Chẩm Thanh nghe mà không khỏi lắc đầu nói: “Ta cho rằng ta đã thể hiện đủ rõ ràng cho bà ấy thấy rồi, chẳng lẽ trong mắt mẫu thân ngươi ta kém cỏi như vậy sao?” Nghĩ một lát, khuôn mặt hiện tại của y hình như không thể sánh bằng Đường Nhu, hơn nữa Đường Nhu còn là nữ tử, trong mắt các bà các mẹ chắc chắn phải hơn nam tử.

Đường Nhu nhẹ nhàng cười cười. “Chỉ là mẫu thân của ta đã hồ đồ rồi, Hoắc tướng quân đã trải qua nhiều chuyện trong nhiều năm nay, nếu có thể thành công dễ dàng như vậy thì đã sớm có người thành công rồi, phải không?”

“Cũng đúng, giống Kiều An tối hôm qua vậy, không chỉ không thành công nhào được vào lòng mà còn suýt mất cái mạng nhỏ.” Liễu Chẩm Thanh cười hì hì nhìn Nhị Cẩu, thấy vất vừa lòng.

Hoắc Phong Liệt trong chuyện họ nói lại vẫn vân đạm phong kinh ngồi uống trà.

Nói xong, Đường Nhu nhìn hai người nói: “Các ngươi yên tâm, ta thực sự đã có người trong lòng rồi, đời này cũng không định thành thân gả chồng, cho nên dù mẫu thân ta có làm gì nói gì, các ngươi cũng không cần phải quan tâm, ta tạ lỗi bồi tội với các ngươi trước.”

Đường Nhu nói lời này vốn là muốn để hai người an tâm, dù sao hai người này mới là một đôi mà. Nhưng Đường Nhu thẳng thắn thừa nhận tình cảm vẫn khiến hai người xấu hổ.

“Còn thân phận của ta…” Ánh mắt Đường Nhu có chút lập loè.

Liễu Chẩm Thanh vừa định nói sẽ giấu chuyện giúp cô, chỉ cần cô đồng ý.

Nhưng Đường Nhu lại đột nhiên kiên định nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Hoắc tướng quân, năng lực ta nhỏ bé, không thể làm được, nếu ngươi nguyện ý trả lại chính danh cho Liễu tướng gia, ta tự nguyện cùng ngươi đến kinh thành làm chứng, hiện tại Nam Phong Thành có Đới tướng quân, ta đã có thể an tâm rồi. Dù ta cùng Đường gia có kết cục thế nào thì cũng là chuyện nên tới, ta nguyện báo lại chân tướng năm đó cho hoàng thượng cùng bá quan văn võ. Để bọn họ biết rốt cuộc Liễu tướng gia là người thế nào!”

Liễu Chẩm Thanh ngây người, có chút… phức tạp nhìn Đường Nhu.

Mắt Đường Nhu như còn ngấn lệ, “Ta nghe nói tên ngài ấy vẫn còn bị liệt vào hàng tội nhân trên Bàn Long ngọc thạch trụ, đó không phải nơi ngài ấy thuộc về.”

Liễu Chẩm Thanh ngơ ngẩn, không ngờ tại một thành trì ở phương nam xa xôi, đã nhiều năm trôi qua rồi, mà vẫn còn có người… như vậy vì y. Liễu Chẩm Thanh thật sự có chút xúc động.

Hoắc Phong Liệt nhìn lướt qua Liễu Chẩm Thanh, rồi nhìn Đường Nhu nói: “Ta đương nhiên là hy vọng ngươi làm như vậy.”

Liễu Chẩm Thanh giật mình, đang định đá Hoắc Phong Liệt một cái. Nhưng ngay sau đó Hoắc Phong Liệt đã nói: “Nhưng ta biết y sẽ không muốn chuyện như vậy xảy ra, huynh trưởng của ngươi đã hy sinh, ân tình của các ngươi với y vẫn còn.”

“Sao có thể, chúng ta……” Đường Nhu lập tức sốt ruột nói.

“Không phải y đã để lại lời cuối cùng cho các ngươi sao? Tình nguyện gánh bêu danh, chỉ đổi lại một yêu cầu, hy vọng các ngươi có thể bảo được tốt vinh dự của Đường gia, bảo vệ được Nam Phong Thành. Ngươi làm được như thế, vậy là đủ rồi.” Hoắc Phong Liệt vững vàng nói: “Thân phận của ngươi cũng không cần lo lắng, sẽ không có việc gì.”

Đường Nhu im lặng, không biết nên nói gì.

Liễu Chẩm Thanh ho khan rồi nói: “Ngươi nghĩ người gánh bêu danh như vậy sẽ để ý tới danh tiếng mình để lại sao?”

Đường Nhu có chút sửng sốt, nhìn Liễu Chẩm Thanh.

Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Ta là thân thích của y, y không có con nối dõi, ta sẽ thay y làm chủ, không cần ngươi phải làm gì hết, nhưng hiện tại những trách nhiệm ngươi đang phải gánh vác kia, nếu muốn bỏ xuống thì cũng có thể bỏ, cứ làm chuyện mình muốn làm là được.”

Vốn Liễu Chẩm Thanh là xuyên không mới tới được nơi này, bản thân cũng không để ý danh tiếng để lại cho đời sau như người cổ đại, y nói vậy đương nhiên là thật lòng, huống chi cách làm mạo hiểm như vậy của Đường Nhu cũng không ổn, may mà Hoắc Phong Liệt hiểu y, giúp y khuyên bảo.

Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh nhìn ngọc bội trong tay Đường Nhu, cũng không khỏi xấu hổ nói: “Người chết như đèn tắt, không cần quá chấp nhất với quá khứ.”

Đường Nhu nhìn Liễu Chẩm Thanh một hồi lâu, rốt cuộc thở dài một hơi, “Đa tạ hai vị khuyên nhủ, ta đã biết.”

Đang nói, bên ngoài lại có tiếng ồn ào

Sắc mặt Đường Nhu khẽ biến nói: “Có lẽ…”

Liễu Chẩm Thanh nhướng mày cười nói: “Có lẽ trò hay sắp bắt đầu rồi.”

Đới Đinh Vũ mang theo tin tức, khẩn cấp đi tới, hắn tin phục Đường thành chủ, cho nên tìm thẳng tới chỗ Đường Nhu, nhưng không ngờ Đường Nhu lại không ở trong viện của mình, hết cách hắn bèn sang tìm Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh trước, chuyện này đương nhiên là không thể giấu.

Kết quả vừa mới tới trước viện, liền phát hiện có một nhóm người đang muốn đi vào trong, trong đó dẫn đầu là Đường phu nhân. 

Đới Đinh Vũ vừa xuất hiện đương nhiên sẽ khiến những người kia chú ý tới, tiến lên chào hỏi, đang định tiến lên chào hỏi, nhưng Đường phu nhân đảo mắt một cái, lôi kéo Đới Đinh Vũ khóc lóc kể lể: “Làm sao bây giờ, tối qua Đường Mục nhà ta tới chỗ Hoắc tướng quân cả đêm không ra ngoài.” 

Đới Đinh Vũ là thẳng nam, đâu có liên tưởng đến vấn đề kia, nói thẳng: “Chắc là đã trao đổi chiến sự suốt đêm rồi? Đường phu nhân, bà có chuyện muốn tìm thành chủ sao?”

Đường phu nhân sắc mặt cứng đờ, lại nói: “Không phải… sự trong sạch của… con ta.”

Đới Đinh Vũ đầy một đầu toàn dấu chấm hỏi.

Đường phu nhân chỉ có thể ra vẻ sốt ruột, mang theo người muốn tiến vào bên trong viện.

Đới Đinh Vũ cảm thấy không ổn, muốn ngăn lại, nhưng không hiểu sao nhất thời hắn lại không ngăn được nhóm người đang gấp gáp này.

Kết quả là những người này chạy được một nửa thì đều dừng lại. Thấy dưới mái che nắng của đình viện là Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đang ngồi ăn sáng.

Hai người thấy tình huống như vậy, quay đầu lại khó hiểu nhìn mọi người.

Đường phu nhân cũng có chút ngẩn ra, cảm thấy không giống như bà dự đoán.

“Các ngươi làm cái gì vậy?” Liễu Chẩm Thanh mở miệng hỏi.

“Con ta…” Đường phu nhân định diễn kịch.

Đới Đinh Vũ liền nói: “Bọn họ tới tìm thành chủ, nói tối hôm qua thành chủ ở chỗ này.”

Hoắc Phong Liệt trực tiếp lạnh lùng nói: “Không có.”

Đường phu nhân lập tức nổi cơn, “Sao mà vậy được, Hoắc tướng quân, nam tử hán đại trượng phu, dám làm dám chịu, ngươi chắc chắn…”

Ánh mắt lạnh lùng đầy chán ghét của Hoắc Phong Liệt đảo qua, Đường phu nhân lập tức như bị một bàn tay vô hình bóp cổ, không thể nói được câu nào.

Liễu Chẩm Thanh bày ra dáng vẻ mờ mịt, nói với Đới Đinh Vũ: “Tối hôm qua không phải chúng ta bàn chuyện ở sảnh chính vụ xong thì đã tách ra sao? Phong Liệt cùng ngươi xử lý công việc xong thì cũng trở về, sau đó chúng ta cũng đi nghỉ ngơi, không hề gặp thành chủ mà.”

Đới Đinh Vũ gật đầu, hình như là có chuyện như vậy.

Nhưng là Đường phu nhân lại kích động không thôi, vừa muốn mở miệng cãi thì đã nghe ngoài viện có tiến động.

“Mẫu thân, các ngươi ở chỗ này làm cái gì? Không phải ta đã dặn là không được tùy ý tới nơi này sao?” Giọng Đường Nhu từ bên ngoài vọng vào, lập tức khiến mọi người quay đầu nhìn.

Đới Đinh Vũ nhanh chóng nói: “Thành chủ, ngươi đây rồi, vừa lúc ta có chuyện gấp tìm các ngươi.”

Đường phu nhân lại nhìn Đường Nhu chằm chằm nói: “Con… tối hôm qua đã ở đâu? Làm gì? Con nghĩ cho kỹ rồi kể lại cho rõ ràng, dù là chuyện gì thì mẫu thân cũng có thể ủng hộ con! Nếu không……”

Ánh mắt của Đường phu nhân như đang uy hiếp cảnh cáo vậy, không thể bắt tại trận, rất nhiều chuyện đều khó nói.

“Chẳng lẽ mẫu thân đang nằm mơ sao, vẫn nên trở về nghỉ ngơi đi thôi, miễn cho đầu óc cứ hồ đồ mãi, trước mặt người chính là Trấn quốc Đại tướng quân, chẳng may chọc phải phiền phức…” Ngữ khí của Đường Nhu đã trở nên có chút âm trầm, “Ta nhớ Hoắc tướng quân có quyền tùy ý chém giết những kẻ có mưu đồ gây rối với mình, mẫu thân muốn thử sao?”

Sắc mặt Đường phu nhân lập tức trở nên trắng bệch, không dám tin nhìn Đường Nhu.

Đường Nhu cũng không nhìn bà, trực tiếp lạnh giọng nói với hạ nhân: “Các ngươi lui xuống hết đi, lần sau còn ai dám không nghe lệnh mà lui tới nơi này, giết không tha!”

Tuy rằng Đường Nhu được xem như văn thần nhưng lời cảnh cáo mang theo sát khí như vậy vẫn khiến mọi người sợ mềm cả chân, cũng mặc kệ Đường phu nhân, lục tục lui ra ngoài.

Đường phu nhân không thể làm mình làm mẩy được nữa, trong lòng có kiêng kị, chỉ có thể hung hăng lườm Đường Nhu một cái, như thể đang quở trách con gái không biết cố gắng, thấy con gái còn không nhìn mình lấy một cái, cuối cùng chỉ có thể hùng hổ rời đi. Trước khi rời đi còn nói: “Lát nữa ngươi tới từ đường quỳ cho ta!”

Mãi đến khi họ đã rời đi hết, Đường Nhu mới như mất hết sức, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đới Đinh Vũ nhìn trái nhìn phải, “Sao vậy, sao ta cứ có cảm giác…” Đới Đinh Vũ cũng không ngu ngốc, giờ cuối cùng cũng hiểu câu nói cuối cùng của Đường phu nhân có ý gì rồi.

Sau đó hoảng hồn, đây là Đường phu nhân muốn gán ghép Đường thành chủ cùng Hoắc nhị ca rồi không thành? Nhưng hiện tại Hoắc nhị ca đang ở bên Liễu công tử mà, Đường phu nhân không phục? Mà Đường thành chủ… cũng có diện mạo khá xinh đẹp.

Từ từ? Chẳng lẽ Đường thành chủ cũng thích nam nhân? Cho nên Đường phu nhân mới có quyết định này?

Lông mày rậm của Đới Đinh Vũ nhướng cao, kinh ngạc nhìn Đường Nhu.

Nhưng không ai để ý hắn nghĩ gì, Đường Nhu xoa bóp phần trán giữa mày, nói với Đới Đinh Vũ: “Ngươi vừa mới nói là đến tìm chúng ta là có việc?”

Ánh mắt của Đới Đinh Vũ rời khỏi khuôn mặt tuấn tú của Đường Nhu, sau đó nhanh chóng nói: “Đúng vậy, là chuyện rất nghiêm trọng!”

Đới Đinh Vũ cũng rất xấu hổ, dù sao cũng là bí mật của Đường gia, nhưng đây là chuyện Tây Thục vương châm ngòi, không báo lại cũng không được.

Cho nên Đới Đinh Vũ kể lại từ đầu đến cuối, thấy ba người kia hoàn toàn bình tĩnh nghe hết.

Đới Đinh Vũ cười ha ha nói: “Thật ra kẻ kia cũng không có chứng cứ, cứ…”

“Lời gã nói đều là sự thật.” Đường Nhu nói.

Đới Đinh Vũ thấy sắc mặt Đường Nhu không tốt, lập tức nói: “Thành chủ ngươi yên tâm, ta đã phong tỏa tin tức, phụ thân ngươi phạm sai không liên quan đến ngươi, mấy năm nay ngươi đã làm nhiều thứ như vậy vì Nam Phong Thành, ta đều đã nhìn thấy, ai khác làm thành chủ cũng đều không thể tốt bằng, ta chỉ tin phục đi theo ngươi thôi.”

Đường Nhu sửng sốt, mỉm cười với Đới Đinh Vũ, “Đa tạ Đới tướng quân.”

Đới Đinh Vũ cũng không biết có phải do bị tình huống vừa rồi ảnh hưởng hay không, tức khắc bị nụ cười này làm cho có chút hoảng loạn, vội cúi đầu tránh tầm mắt đi.

Lúc này Liễu Chẩm Thanh vuốt cằm mở miệng nói: “Không ổn, xem ra phải nghĩ biện pháp đề phòng Tây Thục quốc lan truyền tin tức mới được.”

“Bọn họ là muốn nói ra chuyện năm đó, làm lung lay danh dự của Đường gia chúng ta, làm nhiễu loạn sự an ổn của Nam Phong Thành, nhưng ta cảm thấy hơi trẻ con, dù ta có bị hạ bệ, hiện tại vẫn còn Hoắc tướng quân cùng Đới tướng quân ở đây, bọn chúng làm vậy cũng không có ý nghĩa lớn lao nào, chỉ là để trả thù ta sao?” thật ra Đường Nhu có chút không hiểu.

“Châm ngòi ly gián quan hệ của Đường gia cùng Nam Phong Thành là một, châm ngòi quan hệ giữa ngươi cùng Hoắc Phong Liệt mới là trọng điểm.” Liễu Chẩm Thanh phân tích. “Nếu dựa theo lời đồn, Phong Liệt phải hận Liễu tướng gia…”

Hoắc Phong Liệt liếc nhìn Liễu Chẩm Thanh một cái, Liễu Chẩm Thanh cười cười với hắn, tiếp tục nói: “Vậy người Đường gia đã từng chịu ân của Liễu tướng gia, được Liễu tướng gia nâng đỡ lên làm thành chủ tất sẽ khiến Phong Liệt kiêng kị, trong mắt chúng, nếu muốn hợp tác thì sẽ có hiềm khích, đương nhiên sẽ muốn châm ngòi ly gián rồi.”

“Như vậy sao?” Đường Nhu nhíu mày nói.

Được rồi, thực ra cũng có chút gượng ép, nhưng Liễu Chẩm Thanh chỉ có thể nghĩ được vậy thôi, có lẽ trong việc suy nghĩ chiến lược, lòng người là nhân tố khó khống chế nhất, bọn họ có nhược điểm này, có thể lợi dụng thì tội gì không làm.

Tóm lại trước hết cứ phòng bị.

Nhưng có rất nhiều chuyện là không thể tránh khỏi, chưa tới ba ngày trong thành đã bắt đầu có tin tức được truyền ra, dù đã có sự quản thúc nghiêm khắc thì tin tức vẫn không thể che đậy được. Dần dần người trong Nam Phong Thành bắt đầu sôi sục xôn xao.

Đến cả Đường phu nhân vẫn luôn ở trong phủ thành chủ cũng nghe được tin, bà vọt tới trước mặt Đường Nhu nổi trận lôi đình.

“Bắt hết những tên nói hưu nói vượn đó lại cắt lưỡi đi, Đường gia chúng ta đã làm nhiều thứ như vậy vì Nam Phong Thành, sao bọn chúng lại có thể tùy tiện nghe tin đồn rồi bôi nhọ lão gia, lại còn nói đỡ cho gian thần chứ!” Đường phu nhân cũng không biết sự thật năm đó, cho nên cảm thấy vô cùng oan khuất.

Đường Nhu cũng đã bị những việc này làm sứt đầu mẻ trán, dù sao sự thật chính là như vậy, tuy hành động hiện tại của cô là quyết định của mọi người, nhưng vẫn cảm thấy có chút thẹn với lương tâm, Đường phu nhân lại còn tới gây chuyện với cô, cô thực sự rất muốn nói sự thật ra. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhịn xuống, đuổi Đường phu nhân đi.

Đường phu nhân thấy vậy cũng chỉ có thể nói: “Sớm biết vậy thì đã nên nghe lời ta không phải hơn sao? Nếu con là tướng quân phu nhân, ai dám lỗ mãng như vậy chứ! Bọn họ dám bôi nhọ người Đường gia, chẳng lẽ cũng dám bôi nhọ Trấn quốc Đại tướng quân sao?”

Nhắc tới đến, Đường Nhu đứng bật dậy, hùng hổ nhìn Đường phu nhân.

Đường phu nhân cũng biết con gái cực kỳ bài xích chuyện này, nhưng sao bà có thể trơ mắt nhìn con gái không chịu đi con đường quang minh chính đại mà cứ khăng khăng tự chọn đường riêng chứ, bà nói tiếp: “Ta không nói lời vô nghĩa với con nữa, ta hỏi con, Hoắc tướng quân cùng tên nhãi kia là chơi đùa, hay đã đính hôn? Rốt cuộc y là ai mà có thể quyến rũ được Hoắc tướng quân?”

Đường Nhu không muốn để ý nữa, phái người đuổi Đường phu nhân đi luôn, kết quả là Đường phu nhân vẫn không chịu từ bỏ ý định, định bụng lén điều tra một phen.

Bên kia, lời đồn trong thành cuối cùng cũng không thể che đậy được nữa, khi Đường Nhu ra ngoài tuần tra, trò chuyện trấn án bá tánh như bình thường, đã bị bá tánh bao vây, yêu cầu y giải thích một phen.

Có vẻ bọn họ cảm thấy nếu người mình biết ơn nhiều năm là kẻ xấu thì đó chính là vấy bẩn bọn họ, cho nên bọn họ không thể chịu đựng được việc bị lừa gạt.

“Thành chủ vẫn nên nói cho rõ ràng đi. Rốt cuộc Đường gia là trung hay gian*! Rốt cuộc chuyện lúc trước là như thế nào?”

*trung thành hay gian tà

“Ta nhớ rõ người phụ nữ đã xuất hiện bên cạnh lão thành chủ kia đúng là rất yêu mị, không giống người tốt.”

“Thành chủ, ngươi nói đi, cha của ta đã qua đời trong trận chiến đó, cha ta không thể chết không được minh bạch, đến kẻ thù là ai cũng nhận sai được.”

Lời này rất nặng nề, lập tức có rất nhiều người cho ra lý do như vậy.

Sắc mặt Đường Nhu đã có chút khó coi.

“Các vị, không có chuyện không có bằng chứng chớ nên tin vào, đây là kẻ địch có ác ý muốn chia cắt chúng ta!”

Nhưng không đợi Đường Nhu nói xong, phía dưới đột nhiên có người ném đồ về phía Đường Nhu.

Đới Đinh Vũ lập tức tiến lên, duỗi tay bắt lấy, nhìn thì thấy là một cục đá, có người dùng cục đá ném vào người Đường thành chủ?!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.