Kiều Cận nhìn thi thể không đầu được đem về, cuối cùng sắc mặt trở nên khó coi
Trên thi thể còn khắc chữ: Kẻ xâm lược giết không tha, mời Tây Thục vương tới thỏa hiệp.
“Quân ta… không tổn thất nhiều lắm, chỉ trăm người mà thôi.”
“Đối phương?”
“Đối phương… không tổn thất người nào.” Người phía dưới run bần bật bẩm báo, sau đó như muốn tìm cớ cho mình: “Là bọn chúng đê tiện, lợi dụng rừng rậm để vòng ra sau, chặn giết tướng quân, như thể đã biết trước tướng quân sẽ đứng ở sau cùng vậy, thần nghĩ… chắc chắn đã có kẻ truyền tin.”
“Truyền tin?” Kiều Cận cười cực kỳ âm trầm, “Chiến thuật bày binh bố trận trăm năm bất biến, tham sống sợ chết trốn sau nhiều nô lệ, giờ dù đã không còn nô lệ thì vẫn như vậy, cái này còn phải truyền tin ra sao?”
Kiều Cận chỉ là không ngờ đường đường là Trấn quốc Đại tướng quân lại can đảm mà cẩn trọng như vậy, mạo hiểm tập kích, dẫn theo hơn một trăm quân đấu với một vạn quân địch, quả nhiên… quả nhiên là người Hoắc gia! Bất ngờ không tưởng đến khiến người ta vĩnh viễn sẽ không thể dùng lẽ thường để lý giải.
Mà thứ khiến Kiều Cận bất ngờ hơn là tên thùng cơm này lại vô dụng như vậy, đúng là hắn đã đoán trước được lính bên mình sẽ bại trận, nhưng chỉ mới ra trận nửa ngày đã bị bắt, đừng nói là thám thính tình huống trong Nam Phong Thành, đến cả hiệu quả “che mắt” cũng không làm được.
Việc này như một nỗi nhục, hung hăng ném thẳng vào mặt Tây Thục vương, khiến hắn gần như là thẹn quá hóa giận, sau khi quát mắng một hồi rồi phái những tướng quân khác tiến lên tiếp quản số binh còn lại, hơn nữa còn hạ lệnh không được tùy tiện tiến công.
“Ngươi giận như vậy làm cái gì? Hoắc gia đã nhiều thế hệ là danh tướng, ngươi không thể đánh lại hắn không phải là chuyện bình thường sao?” Liễu Kiều từ trong bóng tối đi ra nói.
Tuy Kiều Cận bị chọc tức điên, nhưng cũng không tức đến ngốc, “Đúng vậy, ta là không thể đánh thắng, nhưng cũng không có nghĩa là ta không có cách khác làm bọn chúng bị nhiễu loạn.”
“Ngươi định làm gì?” Liễu Kiều vẫn khá hiểu Kiều Cận, vừa thấy trên mặt Kiều Cận nở nụ cười là biết chắc chắn tên này đang ủ mưu xấu nào đó rồi.
Mà lúc này buổi tối ở Nam Phong Thành lại náo nhiệt hơn so với những lúc phồn hoa trong quá khứ.
Một trăm quân ta đấu với một vạn quân địch vừa đánh đã khiến quân địch như rắn mất đầu, chưa đánh đã thắng, khiến đại quân một vạn phải rút lui mấy chục dặm. Chuyện như vậy tựa hồ chỉ có trong truyền thuyết, mà nay bá tánh Nam Phong Thành lại được chứng kiến một cách rõ ràng.
Khi bọn chúng nhìn thấy Hoắc Phong Liệt cưỡi hắc mã, tay xách đầu tướng lãnh quân địch trở về, mọi người bị chiến thắng dễ dàng như trở bàn tay của hắn kích thích, như thể chỉ cần nam nhân mạnh mẽ này ở đây là biết bao nguy hiểm đều sẽ được dẹp yên trước khi bắt đầu. Mọi người đều tự giác đi ra ngoài đường nghênh đón anh hùng trở về, reo hò không thôi. Những bất an cùng u ám lúc trước như đã được đập tan.
Liễu Chẩm Thanh đứng ở trước cổng phủ thành chủ, nhìn đội ngũ từ đằng xa chậm rãi đến gần, trong lòng tự nhiên cảm thấy kỳ diệu.
Hoắc Phong Liệt mười lăm tuổi đã bắt đầu lên chiến trường, thắng trận trở về, Hoắc Phi Hàn ở biên cảnh đã nghênh đón, Lê Tinh Nhược ở kinh thành cũng từng nghênh đón, nhưng vì y mãi bận chính vụ, khi nhớ lại thì nhận ra mình chưa từng nghênh đón tiểu tướng quân của mình bao giờ.
Hiện tại y đứng ở chỗ này, nhìn Hoắc Phong Liệt dần dần xuất hiện trong tầm mắt, không khỏi thấy cảm xúc dạt dào.
Có vẻ là ánh mắt đã gặp nhau, dưới sự điều khiển của chủ nhân, Trầm Giang Nguyệt lập tức tăng tốc, đưa Hoắc Phong Liệt rời khỏi đội ngũ, đi thẳng về phía Liễu Chẩm Thanh, gió đêm hất tung áo choàng cùng mái tóc dài của Hoắc Phong Liệt. Đến khi đến trước mặt y, Hoắc Phong Liệt phi thân rời khỏi lưng ngựa, còn gấp gáp vồn vã hơn lúc trước, dừng ngay trước mặt Liễu Chẩm Thanh.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng.
Bởi vì Hoắc Phong Liệt cũng đang suy nghĩ, hắn đã lên chiến trường vô số lần, lần nào cũng đều có thể thấy có người chờ đợi mình về, nhìn bọn họ vì chiến thắng của hắn mà vui mừng ôm nhau, nhìn bọn họ vì may mắn đoàn tụ mà vui đến bật khóc, nhưng Hoắc Phong Liệt chưa bao giờ được nhìn thấy người mình muốn nhìn thấy nhất.
Dù lúc đó Thanh ca có còn trên đời hay không, thì hắn đều chưa từng được nhìn thấy.
Mà nay, hắn đã nhìn thấy rồi.
“Ta đã trở về.” Hoắc Phong Liệt đột nhiên mở miệng nói. Bình tĩnh nhìn Liễu Chẩm Thanh, trong mắt như hiện lên chút chờ mong ấu trĩ. Nhưng vẻ chờ mong đó cũng lập tức biến mất, giống như Trấn quốc Đại tướng quân của hiện tại đã không còn có những ảo tưởng của thiếu niên đó nữa. Chỉ cần Thanh ca nói một tiếng hoan nghênh đã trở về, vậy là đủ rồi.
Liễu Chẩm Thanh nhìn Hoắc Phong Liệt, tựa hồ có chút hoảng hốt, sau đó cười nói: “Hoan nghênh trở về.”
Hoắc Phong Liệt vừa muốn gật đầu, người trước mắt đột nhiên bổ nhào vào lòng hắn, mặc kệ là đang ở trước mặt biết bao nhiêu tướng sĩ, bá tánh, cứ vậy ôm chặt lấy hắn.
Ngay lập tức, tim hắn như bị đụng nhẹ, Hoắc Phong Liệt có chút ngây người, thậm chí còn cho rằng phải chăng bản thân đang nằm mơ.
Dù sao trận chiến hôm nay cũng không có gì đáng để hoan nghênh nhiệt liệt như vậy.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh lại như thấy không đủ, cố ý tiếp tục các bước tiếp theo, “Ta lo lắng lắm luôn, ngươi có bị thương không, có thể an toàn trở về là được, ngươi giỏi quá, chiến thắng hoàn toàn áp đảo luôn mà!”
Nghe thì như là y đang nói năng lộn xộn, nhưng lại giống đang bù lại tất cả những gì y chưa thể làm được lúc trước.
Những tưởng tượng của Hoắc Phong Liệt dần dần hóa thành hiện thực, cuối cùng hắn chỉ có thể ôm chặt lấy người trong lòng.
Hành động không coi ai ra gì của hai người đương nhiên khiến xung quanh dậy sóng, nghe đồn bên cạnh Trấn quốc Đại tướng quân vẫn luôn không có ai, thế thì đây là gì?
Mọi người kinh ngạc thì thôi đi, Kiều An ở một bên đang định tiến lên chúc mừng cũng có sắc mặt không được tốt, hắn không ngờ Hoắc Phong Liệt lại lợi hại như vậy, lợi hại đến nỗi hắn không màng tới việc lúc trước Hoắc Phong Liệt không lễ phép với mình nữa, nếu người này có thể để hắn dùng thì hắn sẽ không phải chịu sự quản thúc kiểm soát của ai nữa. Hơn nữa, cái người tự xưng là quân sư này đâu có xinh đẹp mềm mại như hắn đâu, nếu Hoắc Phong Liệt thích nam nhân vậy chắc chắn sẽ nhận ra vương tử hàng thật giá thật hắn đây tốt hơn một tên quân sư nhiều.
Bên kia, Đường phu nhân cũng đi ra ngoài theo Đường Mục, bà đã sớm nghe được tin tức chiến sự, đối với những người đã từng trải qua việc thiếu chút nữa đã bị diệt thành mà nói, cảm giác an toàn mà Hoắc Phong Liệt mang lại quả thực không có cách nào có thể hình dung được, nhìn hai người ôm nhau, Đường phu nhân không cam lòng đến nỗi đáy lòng vặn vẹo, con của mình có kém cạnh chỗ nào đâu chứ. Không thể dễ dàng từ bỏ được, nhất định phải không ngừng cố gắng, khiến Hoắc Phong Liệt kết thân cùng nhà bà.
Đợi đến khi trở lại phủ thành chủ, bốn người ngồi xuống mới bắt đầu bàn chuyện chiến sự.
Hoắc Phong Liệt thuật lại đơn giản cách của mình, dọa Đới Đinh Vũ ngạc nhiên đến há hốc miệng, “Số lần huynh đấu cùng bọn chúng không nhiều lắm mà, nhanh như vậy đã có thể đúc kết được kinh nghiệm sao?”
Hoắc Phong Liệt nói: “Quan sát khói bốc lên khi nấu cơm là có thể phán đoán được rồi. Người tầng lớp cao của Tây Thục quốc, dù có phải là tướng quân hay không thì lối sinh hoạt đều cực kỳ xa hoa lãng phí, không thể tự nhiên thay đổi nhiều được, chỗ nào nhiều khói chỗ ấy ắt là nơi được hầu hạ nhiều nhất, cho nên có thể đoán được.”
Đới Đinh Vũ không dám tin trừng lớn hai mắt, có lẽ là không ngờ còn có thể linh hoạt đưa ra phán đoán từ góc độ này.
“Lần này đại thắng cũng đã cho Tây Thục quốc đả kích trầm trọng, trong thời gian ngắn hẳn bọn chúng sẽ không dám tới khiêu khích nữa, nhưng cũng chưa chắc sẽ đồng ý tới đàm đạo với chúng ta, nếu bọn chúng co đầu rút cổ không chịu ra, chúng ta thực sự sẽ mang binh đánh vào sao?” Đường Mục nói.
“Vì một đất nước nhỏ của chúng mà lại lãng phí binh lực của chúng, không lời chút nào!” Đới Đinh Vũ nhịn không được thể hiện sự bất mãn: “Nói dễ nghe thì đồng ý sau này sẽ thành nước phụ thuộc, nhưng ta cảm thấy chắc chắn Kiều An này là một tên thất tín bội nghĩa.”
Hoắc Phong Liệt lại chẳng thèm để ý tới mấy chuyện đó, bời vì sự tồn tại của Liễu Kiều, hắn cũng không hy vọng trực tiếp xảy ra xung đột với Tây Thục vương, hắn lo Liễu Chẩm Thanh sẽ đau lòng, cho nên nói: “Lấy bất biến ứng vạn biến.”
Thương lượng qua về những chuyện tiếp theo rồi họ cũng rời đi. Bởi vì quân đội Tây Thục quốc có sự thay đổi về tiếp quản, tin tức liên quan cũng lục tục truyền về, Hoắc Phong Liệt chỉ nghỉ ngơi chốc lát, rồi lại cùng Đới Đinh Vũ quay về quân doanh tiếp tục sắp xếp sự vụ.
Đến đêm khuya Hoắc Phong Liệt mới trở về, đường đến viện vào đêm khuya vốn phải tĩnh lặng, nhưng hắn lại bắt ngờ đụng phải một người.
“Hoắc tướng quân mới trở về sao, vất vả quá, đúng là vất quả quá đi.”
Hoắc Phong Liệt không biết một phu nhân chốn khuê phòng như bà sao lại chặn đường hắn, nói: “Đường phu nhân có gì chỉ giáo.”
“Chỉ là vui mừng vì đại thắng của tướng quân mà thôi, về lý thì phải nên chúc mừng, vốn định để Mục nhi mời ngài uống rượu, nhưng ai ngờ ngài lại vội rời đi.” Đường phu nhân cười làm lành nói.
Hoắc Phong Liệt không muốn lãng phí thời gian, nói thẳng: “Đường phu nhân sớm trở về nghỉ ngơi đi, tại hạ cáo từ.”
Đường phu nhân cũng không ngăn đón, ngược lại còn cười vô cùng quỷ dị. Đợi đến khi Hoắc Phong Liệt rời đi, lập tức phái hạ nhân tới đứng chờ sẵn bên ngoài đình viện của Hoắc Phong Liệt đình viện ngoại thủ.
Mà Hoắc Phong Liệt trở lại đình viện, vừa bước vào phòng đã cảm nhận được chỗ không đúng, trong phòng có thêm người khác.
Hoắc Phong Liệt nhanh chóng đi vào trong, thấy mành giường đã buông xuống. Bình thường là Thanh ca ngủ bên trong, từ sau khi hắn khỏi bệnh, bọn họ vẫn luôn ngủ chung giường, trong mắt Hoắc Phong Liệt hiện sát khí, mai phục hắn không quan trọng, nếu vì vậy mà khiến Thanh ca bị thương, vậy thì… Nhưng vừa đi tới thì đột nhiên phía sau có người nhào tới.
Mùi hương ngọt nị phả tới khiến sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi, mùi hương này rõ ràng là thuốc.
Hoắc Phong Liệt lắc mình tránh đi, kẻ kia vồ phải khoảng không, còn chưa đứng vững đã cảm thấy trên cổ lạnh băng, là vỏ đao kề lên cổ. Bởi vì đối phương không có sát ý nên Hoắc Phong Liệt cũng không rút kiếm.
Nhưng đợi đến khi hắn nhìn rõ đối phương là ai, sắc mặt lập tức đen đi.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy cơ thể trắng tuyết của Kiều An chỉ bọc một lớp lụa mỏng, tóc rối tung, trang điểm vô cùng yêu mị.
“Tướng quân……” Như thể tỏa ra sự dụ hoặc, Kiều An vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng chọc lên vỏ đao, ánh mắt tán tỉnh như muốn câu mất hồn.
Nhưng giây tiếp theo, vỏ đao vung lên, khiến Kiều An chật vật ngã ra ngoài.
“Cút!” Hoắc Phong Liệt không chút lưu tình, trực tiếp lạnh lùng nói.
Kiều An kinh hãi, bản thân đã như vậy rồi, những người thích nam phong thấy hắn như vậy đều hận không thể dán lại gần, dù có rụt rè thì cũng phải mềm lòng với hắn mới đúng, sao Hoắc Phong Liệt này vẫn cứng như đá vậy.
“Hoắc tướng quân… ta là thật lòng mà, ta sùng bái ngươi, ta không mong cầu những thứ khác, chỉ cầu một đêm xuân, ngươi yên tâm, chuyện này tuyệt đối sẽ không để người thứ ba biết.” Kiều An vừa nói vừa quỳ gối bò về phía Hoắc Phong Liệt, cố sức bày ra dáng vẻ khiến người khác trìu mến.
Hắn đã chủ động nhào vào lòng đến vậy rồi, không tin thịt dâng tận miệng mà Hoắc Phong Liệt còn có thể không ăn.
Nhưng trả lời lại Kiều An lại là tiếng rút kiếm.
Kiều An chuẩn bị duỗi tay cởi đai buộc thì lập tức khựng lại, không dám tin trợn tròn mắt nói: “Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?”
Nhưng không đợi Kiều An nói thêm, kiếm đã hoàn toàn rời vỏ, Kiều An sợ hãi vừa lăn vừa bò chạy ra ngoài.
Nhưng dù đã đuổi Kiều An đi nhưng khí thế hung bạo của Hoắc Phong Liệt vẫn không biến mất.
Vẫn còn người!
Hoắc Phong Liệt cầm kiếm cảnh giác đi tới mép giường, kéo màn giường ra, lập tức ngây người.
Trên giường có hai người, một là Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt xấu hổ, một người khác là Đường Mục đã hôn mê, sắc mặt đỏ bừng, hơn nữa Đường Mục chỉ mặc một lớp nội bào đơn bạc.
“Thanh…… Thanh ca? Huynh… các ngươi……”
Không đợi Hoắc Phong Liệt mở miệng, Liễu Chẩm Thanh ở bên trong đã duỗi tay lấy chăn che cho Đường Mục.
Sắc mặt Hoắc Phong Liệt thay đổi mấy lần, nhìn Liễu Chẩm Thanh chằm chằm, hắn đã không thể suy nghĩ tình huống hiện tại rõ ràng nữa rồi. Vì sao Thanh ca cùng Đường Mục quần áo xộc xệch lại cùng xuất hiện trên giường, bên ngoài còn có Kiều An chặn hắn lại?
Thực ra Liễu Chẩm Thanh cũng rất buồn bực với tình huống hiện tại.
Người ngoài biết y cùng Hoắc Phong Liệt ở chung một viện, nhưng lúc trước vì chữa bệnh nên Liễu Chẩm Thanh vẫn luôn ngủ ở một phòng khác, sau đó Hoắc Phong Liệt trị hết bệnh, y mặt dày đi ngủ muộn mới có thể tranh được nửa bên giường trong phòng của Hoắc Phong Liệt, có lẽ ban ngày vẫn sinh hoạt trong phòng cũ nên mới tạo thành hiểu lầm cho người ngoài, cho rằng họ vẫn luôn ngủ phòng riêng.
Kết quả đêm nay, Liễu Chẩm Thanh tắm gội xong trong phòng mình rồi chạy sang phòng Hoắc Phong Liệt, vừa mới vén rèm lên đã thấy Đường Mục bị chuốc thuốc nằm trên giường.
Khi đó Đường Mục đã thần chí không rõ, cuộn người trên giường, y vừa chạm vào Đường Mục thì Đường Mục liền tóm lấy y, y chỉ có thể đút thuốc giải cho Đường Mục, đợi dược hiệu rút đi.
Nhưng khi đang đợi thuốc giải có tác dụng thì lại có người lẻn vào phòng, đợi thấy rõ là ai, Liễu Chẩm Thanh cũng phải cạn lời, theo dõi Nhị Cẩu thì thôi đi, giờ đêm rồi còn có hai vụ, loại tình huống này đương nhiên Liễu Chẩm Thanh không thể để người khác phát hiện ra Đường Mục đang ở đây, cho nên chỉ có thể đợi thời cơ.
Mà đúng lúc này, Hoắc Phong Liệt đã trở lại.
Liễu Chẩm Thanh thuật lại vắn tắt, vừa định than vãn để Hoắc Phong Liệt đánh một gậy cảnh cáo mấy người lòng ý xấu đó đi, dù họ đã ôm nhau trước mặt mọi người rồi mà vẫn không thể ngăn cản được, đây là sợ ra tay chậm sẽ bị người khác đoạt mất sao?
Nhưng Hoắc Phong Liệt lại trầm mặt nói: “Huynh nói Đường thành chủ đã bị chuốc thuốc một lúc lâu, vậy khi huynh tới gần có bị…”