Theo lời Liễu Chẩm Thanh nói, hai người dần thay đổi sắc mặt.
“Hắn là giả sao?” Đới Đinh Vũ kinh ngạc.
“Hẳn là thật, nhưng trong những điều hắn nói với hoàng thượng chắc chắn có chỗ là giả. Lúc trước hẳn đã được những người khác biết được thân phận, nuôi hắn rất tốt, chờ đợi thời cơ thả ra ngoài làm loạn. Hơn nữa bản thân hắn cũng là người biết chuyện, có tham dự vào, chắc chắn là có mục đích.” Đường Mục chau mày nói.
“Mục đích gì? Khiến Đại Chu cùng Tây Thục đánh nhau sao? Làm như vậy thì hắn được lợi gì?” Đới Đinh Vũ nhịn không được nói: “Có phải là do hắn không có bản lĩnh làm vua, bản thân lại sợ chết nên tránh trong chỗ tối, kết quả tên vua giả có lòng khác không còn lo cho hắn, cho nên hắn mới bị ép tới tìm hoàng thượng xin giúp đỡ?”
Đường Mục nói: “Nhưng người bình thường sẽ mạo hiểm để người khác lấy danh tính của bản thân như vậy sao? Chỉ cần không cẩn thận một chút thôi là sẽ bị thay thế hoàn toàn luôn, dù được Đại Chu giúp đỡ thì điều kiện trao đổi sẽ vẫn là một cái giá rất đắt. Nhỡ hoàng thượng không tin hoặc không muốn giúp thì sao? Vậy chẳng phải là đã may áo cưới cho người khác* sao? Thật sự rất vô lý.”
*为他人做嫁衣: chịu khổ thay người khác
“Vậy có thể là vì lí do gì chứ?” Đới Đinh Vũ bực bội nói.
Đường Mục cũng rất phiền não lắc đầu, cảm giác nghĩ như thế nào cũng sai, chỉ có thể nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Ta cảm thấy chỗ không hợp lý nhất là Kiều An có thể còn mạng để tới được Đại Chu.”
Hai người tức khắc sửng sốt.
Liễu Chẩm Thanh buồn bã nói: “Lần trước các ngươi cũng gặp được vua giả rồi, tên sói con như vậy có thể tàn nhẫn với toàn bộ những người ngồi chức cao của Tây Thục, bên người còn có một cao thủ làm hộ vệ, dù hắn xuất hiện bên cạnh Kiều An thế nào, thì hoàn toàn cũng không có lý do gì để một vương tử có thể tổn hại đến hắn như vậy trốn thoát khỏi lòng bàn tay, dù có đào tẩu thì hẳn đã phải đuổi giết sát sao mới phải, với điều kiện như vậy thì sao Kiều An có thể chạy thoát được chứ. Người có thể phạm phải sai lầm như vậy tuyệt đối không thể trở thành Tây Thục vương. Cho nên việc Kiều An bình yên vô sự đến được Đại Chu có khả năng rất thấp… Ta thà tin bọn chúng là một giuộc.”
Phỏng đoán to gan lớn mật như vậy của Liễu Chẩm Thanh khiến Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ nghe được mà lạnh sống lưng.
“Một giuộc?” Đường Mục ngạc nhiên nói: “Sao có thể?!”
“Nếu là một phe, vậy tại sao bọn chúng… Ta biết rồi, là bắt tay nhau để đối phó với Hoắc nhị ca, đúng không, để Hoắc nhị ca ra trận đánh giặc, mượn cơ hội giết huynh ấy đúng không.” Đới Đinh Vũ lập tức trở nên đầy căm phẫn.
Đường Mục có chút kinh ngạc hoảng sợ nhìn Đới Đinh Vũ, có vẻ cũng có suy đoán này.
Nhưng Liễu Chẩm Thanh vẫn lắc đầu.
“Nếu thật sự là cùng một phe, thì một Tây Thục quốc nho nhỏ kia có thể đẩy Hoắc Phong Liệt làm chỗ khó sao? Ta đã nói Hoắc Phong Liệt đủ sức san bằng Tây Thục quốc mà, cho nên không hợp lý. Trừ phi bọn chúng đều đã phát điên rồi.” Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Đây chỉ là một hướng phân tích mà thôi, dù sao khả năng cũng rất thấp. Nếu thực sự là cá mè một lứa vậy thực sự là phiền toái, vậy chứng tỏ sau lưng có người đang hoàn toàn thao túng khiến vua thật vua giả của Tây Thục quốc phối hợp diễn kịch với chúng. Mục đích diễn kịch là gì thì vẫn chưa rõ.”
Liễu Chẩm Thanh nói nơi này, nhìn dáng vẻ bị sởn tóc gáy của hai người thì cũng không nói tiếp nữa.
Còn một chuyện nữa, một chuyện quan trọng nhất, y không thể nói với người khác được.
Nguyên Giác… là do y dạy.
Trên đời này bàn về mưu lược, không có mấy người có thể thắng được y, được y bồi dưỡng theo tiêu chuẩn của một bậc đế vương đủ tư cách, bản thân y có thể dễ dàng phát hiện ra như vậy, Nguyên Giác ở hoàng cung cũng đã tiếp xúc với Kiều An sao có thể không nhận ra chứ.
Như vậy câu hỏi là, Nguyên Giác biết Kiều An đang nói dối, nhưng tại sao… vẫn tiếp tục phối hợp?
Rốt cuộc là hắn muốn làm gì?
Mấy chuyện này quá phức tạp, y như người mù bị lạc trong rừng vậy, dù đã rất cẩn thận lần mò từng chút một nhưng vẫn không thể phân rõ hướng gió, chỉ biết bốn phía đều có nguy hiểm.
Nhị Cẩu của y… là thanh đao trong tay kẻ khác, hoặc là mục tiêu của kẻ khác.
Tóm lại là một quân cờ quan trọng nhất trên bàn cờ.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi trầm xuống, nếu khiến Nhị Cẩu của y bị thương thì cẩn thận y sẽ ném cả bàn cờ đi luôn!
Xu thế tất yếu, bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục xuôi dòng mà thôi, chuyện khó cứ giao lại cho Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ, mà Liễu Chẩm Thanh tiếp tục trở lại bên dưới cửa sổ kể chuyện cổ tích cho Hoắc Phong Liệt nghe.
Tiếng Hoắc Phong Liệt nghẹn ngào, nhưng vẫn là sẽ mềm nhẹ gọi hai chữ Thanh ca.
Hai ngày sau, cửa lớn mở ra, Liễu Chẩm Thanh lao vào phòng nhanh như gió, thấy Hoắc Phong Liệt nằm yên trên giường, cả người gầy hẳn đi một vòng, trên mặt không có xíu hồng hào nào, trên môi vẫn còn vết thương mới đóng vảy. Trên trán, cổ, cánh tay là gân xanh vì đã căng lên trong thời gian quá dài nên phải một thời gian nữa mới có thể xẹp xuống được.
Nhìn Hoắc Phong Liệt như vậy, Liễu Chẩm Thanh thật sự đau lòng muốn chết.
Y tiến lại gần, cúi người hôn lên trán Hoắc Phong Liệt một cái. “Nhị Cẩu, vất vả rồi.”
“Khụ khụ khụ.” Sư phụ không vui.
Liễu Chẩm Thanh vội chạy tới quỳ xuống dập đầu với sư phụ.
Sư phụ nhanh chóng ra hiệu cho Hàn Diệp tới nâng Liễu Chẩm Thanh dậy, không vui nói: “Làm gì vậy?”
Ông ho như vậy là để Liễu Chẩm Thanh nói ông đã vất vả rồi chứ không phải để y khách khí dập đầu cảm tạ như vậy.
“Cảm ơn sư phụ cùng Tiểu Diệp, cảm ơn.” Liễu Chẩm Thanh hiếm khi chân thành nói lời cảm tạ, khiến hai người kia có chút mất tự nhiên. “Có gì cần chú ý cứ nói với con.”
“Nói cho ngươi có khi còn không thể làm tốt, chúng ta cứ tự để ý là được.” Hàn Diệp nói không do dự.
Liễu Chẩm Thanh lại lắc đầu nói: “Không được, có lẽ sắp phải đánh trận rồi, không thể đoán trước điều gì, Y Cốc là nơi người thường không thể vào, là nơi an toàn nhất, hai người mau chóng khởi hành quay về đi.”
Hai người kinh ngạc không thôi, chỉ mới ở trong phòng không ra ngoài 5 ngày mà thôi, sao tự nhiên lại sắp đánh giặc rồi.
Hai người dò hỏi, Liễu Chẩm Thanh cũng chỉ có thể thuật lại đơn giản một lượt, sau đó nói: “Đợi mọi việc xong xuôi, ta cùng Phong Liệt sẽ tới thăm hai người.”
Hàn Diệp thấy sư phụ không nói lời nào, nhịn không được nói: “Nếu phải đánh giặc, ngươi ở lại xem trò làm gì, dù có là trước kia thì ngươi cũng chỉ là quan văn, dù sao Hoắc Phong Liệt đã không có việc gì, ngươi theo chúng ta về Y Cốc chờ hắn không được sao?”
Sư phụ trầm mặt nhìn Liễu Chẩm Thanh, có vẻ ông cũng có ý này.
Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt đang nằm trên giường, nói: “Ta đã hứa rồi, vĩnh viễn sẽ không thể để hắn lại một mình.”
Hàn Diệp còn định nói tiếp, nhưng sư phụ lại thở dài một hơi, có vẻ ông đã từ bỏ việc khuyên bảo, tuy Hàn Diệp cũng tức nhưng cũng chỉ có thể trợn mắt không cam lòng lườm y.
Sau đó bọn họ định nghỉ ngơi một ngày rồi mới đi, nhưng Đới Đinh Vũ lại tới báo tin, tuy Tây Thục quốc tạm thời chưa có hồi đáp, nhưng đã bắt đầu đầu điều động binh lực, hiển nhiên là định liều mạng.
Nhìn dáng vẻ khá là hưng phấn của Đới Đinh Vũ, hiển nhiên hắn không hề có chút sợ hãi nào, như vậy Liễu Chẩm Thanh cũng thấy an tâm, tiễn sư phụ cùng đồ đệ đi xong thì chuyên tâm chăm sóc Hoắc Phong Liệt.
Đại khái là hành động của bọn họ quá lớn, Kiều An nhịn không được lén mò qua bên ngoài nhìn lén bọn họ, bị Liễu Chẩm Thanh phát hiện.
Kiều An liền vênh váo tự đắc chất vấn: “Hoắc tướng quân đã trở lại chưa?”
Liễu Chẩm Thanh nhìn Kiều An, cảm thấy nhiều ngày không gặp phải chăng hắn càng thêm mặt hoa da phấn?
Y tươi cười nói: “Còn chưa về đâu.”
Kiều An nói: “Ta thấy Đới tướng quân đang điều binh, là tên giả mạo ta không chịu thỏa hiệp, chuẩn bị đánh nhau?”
“Vương tử điện hạ cảm thấy đối phương sẽ thỏa hiệp sao?” Liễu Chẩm Thanh cười hỏi.
Kiều An sửng sốt một chút, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
“Vương tử điện hạ hẳn là rất hiểu người kia nhỉ.”
Kiều An lập tức như mèo bị giẫm phải đuôi, “Tại sao ta lại hiểu hắn chứ! Ngươi nói bậy gì đó?”
Mắt Liễu Chẩm Thanh chợt lóe cười nói: “Không phải chính điện hạ vừa nói sao? Hắn bắt cóc ngươi, lấy được rất nhiều thông tin từ chỗ ngươi, chắc chắn đã biết nhau được một thời gian rất lâu rồi, đương nhiên là hiểu nhau.”
Sắc mặt Kiều An thay đổi liên tục, vẫn cố giả bình tĩnh nói: “Ta là bị ức hiếp, đương nhiên sẽ không thể thấu hiểu loại người ác độc đó. Ngươi bớt nói hươu nói vượn đi, cái ta hỏi ngươi ngươi còn chưa trả lời đâu.”
“Dù làm gì thì cũng đều là vì vương tử thôi mà.” Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Vương tử điện hạ, ta còn muốn tiếp tục bận rộn vì ngươi nữa, nên không tiếp chuyện tiếp được.”
Kiều An còn muốn nói gì đó, nhưng Liễu Chẩm Thanh đã đi rồi.
Kiều An vội vàng đuổi đến viện của y nhưng bị lính bên ngoài ngăn lại.
Khi không còn sư phụ cùng Hàn Diệp nữa, Đới Đinh Vũ sắp xếp thủ vệ tín nhiệm tới trông coi viện của họ, ngoài Liễu Chẩm Thanh, Đường Mục cùng Đới Đinh Vũ ra thì không ai được tự tiện ra vào.
Dù Kiều An có đứng ngoài làm ầm làm ĩ thế nào cũng vô dụng, lính thủ vệ đều lạnh mặt không chịu cho hắn qua.
Liễu Chẩm Thanh nghe được tiếng ầm ĩ thì quay đầu lại nhìn vài lần, vuốt cằm nhịn không được nghĩ, hay cứ trói lại nghiêm hình tra tấn đi nhỉ, nhìn dáng vẻ kia của hắn thì cũng chẳng chịu được đâu, xem có thể hỏi ra được cái gì hay không.
Nhưng là nghĩ lại thì nếu bản thân đoán sai, ngươi ta đúng là Tây Thục vương, nhỡ lúc đó vì nguyên nhân chính trị mà hắn thực sự được giúp lên làm vua thì bản thân không phải là đi đời sao. Được rồi, ý nghĩ nguy hiểm như vậy tạm thời nên để sang một bên đi thôi.
Đang nghĩ ngợi tới đây, trong phòng liền truyền ra tiếng động.
Liễu Chẩm Thanh lập tức vui ra mặt, dù sao Hoắc Phong Liệt cũng đã hôn mê cả một ngày rồi.
Liễu Chẩm Thanh chạy vọt vào phòng, thấy ngay Hoắc Phong Liệt tay cầm Thuần Quân kiếm, định ngồi dậy khỏi giường, mắt trống rỗng, trên trán phủ một lớp mồ hôi mỏng, từng khối cơ trên mặt cứng đờ, có vẻ là tinh thần đang căng chặt, trên mặt đầy vẻ bất an cùng sợ hãi khó mà che giấu được.
Tim Liễu Chẩm Thanh hơi thắt lại, đi về phía trước, nhưng người trên giường vẫn không có phản ứng gì.
Mãi đến khi Liễu Chẩm Thanh ngồi xuống, giường rung động một chút, Hoắc Phong Liệt run lên như bị dọa sợ, nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn bình tĩnh, chỉ là cơ bắp đã căng chặt lại, như thể chỉ cần tình huống trở nên hơi bất lợi là hắn sẽ ra tay ngay lập tức.
Liễu Chẩm Thanh vươn một ngón tay, chọc chọc lên mu bàn tay đang cầm kiếm của Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt cứng đờ, sau đó ngón tay khẽ cử động.
Liễu Chẩm Thanh lại chọc chọc, chỉ trong giây lát Hoắc Phong Liệt đã trở tay bắt được tay Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười khẽ ra tiếng, Hoắc Phong Liệt lại vẫn như không có phản ứng gì.
Liễu Chẩm Thanh liền kéo tay Hoắc Phong Liệt qua đặt lên mặt mình, cử động cứng đờ của Hoắc Phong Liệt cuối cùng cũng thay đổi, chuyển sang chậm rãi vuốt ve mặt Liễu Chẩm Thanh, đến khi hắn sờ tới môi thì Liễu Chẩm Thanh lại cố ý chơi xấu quay đầu hôn vào lòng bàn tay hắn một cái.
Hành động này lại cực kỳ quen thuộc.
Thuần Quân kiếm bị buông ra, hai tay Hoắc Phong Liệt bắt lấy Liễu Chẩm Thanh, mặt lộ vẻ yếu đuối đầy phòng bị, Liễu Chẩm Thanh bèn viết trong lòng bàn tay hắn: Đừng sợ, ta đây.
Cuối cùng trên mặt Hoắc Phong Liệt cũng lộ ra một chút thả lỏng.
Liễu Chẩm Thanh lại chậm rãi dùng phương thức này thuật lại tình huống hiện tại cho hắn.
Thật ra đây chỉ là di chứng tạm thời ngay sau khi vừa chữa khỏi bệnh mà thôi.
Khi Hoắc Phong Liệt được trị liệu thì cũng là lúc năm giác quan của hắn dần biến mất, thân thể cũng đến giới hạn, hiện tại đang ở thời kỳ dưỡng bệnh.
Cho nên hiện tại Hoắc Phong Liệt không thể nhìn, không thể nghe, không thể ngửi, thậm chí còn không thể phát ra âm thanh, trong người cũng chỉ có chút sức lực mà thôi.
Vừa rồi tương đương với việc bản thân hắn hoàn toàn chìm vào hư vô, không thể cảm giác được gì, dù có là chiến thần thì cũng phải thấy sợ hãi, may mà hắn còn có xúc giác.
Hoắc Phong Liệt hiểu được một phần, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn thả lỏng, giữ chặt tay Liễu Chẩm Thanh viết đáp lại: Đừng lo lắng, ta đã biết.
Liễu Chẩm Thanh nhìn dáng vẻ nghiêm trang của Hoắc Phong Liệt, bị chọc cho bật cười.
Đang định nói cho Hoắc Phong Liệt biết một số chuyện bên ngoài thì đột nhiên lại thấy khuôn mặt Hoắc Phong Liệt hơi lộ chút xấu hổ, hắn viết lên tay Liễu Chẩm Thanh: “Ta muốn đi tiểu, Thanh ca đi ra ngoài một lúc, được không?”
Liễu Chẩm Thanh lập tức sáng mắt, đây là không thể nín được nữa sao? Không thì với tính cách của Hoắc Phong Liệt thì tuyệt đối sẽ không nói ra đâu.
“Nếu chỉ cần đi tiểu, đệ không đến được tịnh thất đâu, ta lấy cho đệ cái hũ nhé?”
Đúng là Hoắc Phong Liệt không có sức lực xuống giường đi lại, chưa lại sức, chỉ có thể xấu hổ đồng ý với cách này, dù sao hắn đã uống quá nhiều chén thuốc rồi, thực sự sắp đến giới hạn rồi.
Liễu Chẩm Thanh lấy hũ tới, Hoắc Phong Liệt nhận lấy rồi viết lên mu bàn tay Liễu Chẩm Thanh: “Đi ra ngoài”
Liễu Chẩm Thanh trở tay đáp một chữ được.
Hoắc Phong Liệt cảm giác được mép giường hơi động đậy, có vẻ Liễu Chẩm Thanh đã đứng lên rời đi, nhưng hắn không thể nghe được tiếng bước chân, tiếng hít thở cùng tiếng đóng cửa, nên hoàn toàn không có cách phán đoán, chỉ có thể tin tưởng Thanh ca sẽ không lừa hắn quá đáng như vậy mà thôi.
Nhưng với tính cách của Thanh ca… Hoắc Phong Liệt nghĩ một lát mới miễn cưỡng duỗi tay buông màn giường xuống, định tạo một lớp chắn gì đó.
Sau đó bắt đầu giải quyết một cách không được tự nhiên, dọn dẹp xong, đang định đặt hũ xuống chân giường thì đột nhiên bị một cái tay khác ngăn lại, lấy hũ đi.
Hoắc Phong Liệt cảm nhận được ván giường hơi động, bằng mắt thường cũng thấy mặt hắn đỏ lên. Thanh ca ở trên giường… vẫn chưa từng rời đi!
Liễu Chẩm Thanh xử lý xong, rất nhanh đã đem thuốc cùng nước ấm về.
Nhìn Nhị Cẩu cúi đầu ngồi ở trên giường, có vẻ còn đang giận dỗi thì có chút buồn cười.
Tiến lên muốn sờ tay Hoắc Phong Liệt, lại bị Hoắc Phong Liệt né tránh.
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, có vẻ là hơi quá đáng rồi, nhìn thôi mà đã chọc giận Nhị Cẩu rồi.
Liễu Chẩm Thanh bất đắc dĩ mỉm cười, được rồi, y thừa nhận, muốn trêu chọc là chính. Cũng không phải hoàn toàn là cố tình bắt nạt người ta, cũng có phần lo lắng Nhị Cẩu không có cảm giác gì sẽ gặp phải chuyện gì đó.
Liễu Chẩm Thanh lại duỗi tay bắt lấy tay Hoắc Phong Liệt.
Lúc này hắn không né tránh nữa.
Còn giận, nhưng không nhiều lắm.
Trong lòng Liễu Chẩm Thanh ngọt ngào, bưng thuốc cho Hoắc Phong Liệt uống.
Hoắc Phong Liệt giận dỗi uống hết thuốc, vừa mới trả lại chén đã cảm nhận được người kia cởi đai lưng của mình ra.
Hoắc Phong Liệt hoảng hốt, vội vã bắt lấy tay Liễu Chẩm Thanh. Tuy không nhìn thấy gì nhưng vẫn hướng vẻ mặt kinh ngạc về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh: “Ngủ suốt một ngày, còn toát mồ hôi, không tiện tắm rửa, lau người rồi đổi quần áo đi. Đệ không có sức, để ta làm.”
Hoắc Phong Liệt vẫn là không buông tay, “Tự ta có thể làm.”
Liễu Chẩm Thanh thấy đúng là hắn đã lấy lại một phần sức, cũng không miễn cưỡng hắn nữa.
Kết quả hắn sờ soạng được chậu nước cùng khăn thì tạm dùng, hình như đang nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cảm thấy chắc chắn là hắn đang muốn đuổi mình đi.
Nhưng mà ấy à, chưa chắc y sẽ chịu nghe lời đâu.
Kết quả Hoắc Phong Liệt chỉ tạm dừng một lát, vẻ mặt chau mày đau khổ như đang rất ảo não, bắt đầu thấm ướt vắt khô khăn, sau đó tự cởi quần áo như chấp nhận bản thân sa ngã.
Mắt Liễu Chẩm Thanh sáng lên, Nhị Cẩu biết tự giác ngộ đấy, nếu đã không thể xác định y có còn ở đây không thì cứ bất chấp tất cả đi.
Vì thế Liễu Chẩm Thanh được thưởng thức cảnh trai đẹp lau mình ở khoảng cách gần, bàn tay to to cầm khăn nhỏ trắng như tuyết cọ xát trên da thịt màu lúa mạch, lướt qua từng đường cong nhấp nhô, khăn lướt đến đâu đều như có một tầng sương mù nhàn nhạt bốc lên, sức hút cực kỳ xa hoa lộng lẫy, nhất là trên mặt là vẻ cam chịu ngượng ngùng, hình ảnh tương phản quá mức chịu đựng luôn rồi, Liễu Chẩm Thanh càng nhìn càng thấy lửa trong người cháy hừng hực hơn, choáng váng cả đầu óc.
Tuy rằng y có chút thèm thuồng thân hình của Hoắc Phong Liệt nhưng cũng không thể thèm như vậy được nha.
Thế này Nhị Cẩu có chắc là không phải đang dụ dỗ y không đấy? Y chỉ muốn nhào lên thôi.
Đến khi đã mặc đồ mới xong xuôi, vẻ mặt Hoắc Phong Liệt như đã chết lặng, có lẽ là đã thẹn quá mức rồi. Dù sao cũng không cảm giác được gì, sức tưởng tượng được mở rộng vô hạn luôn.
Hoắc Phong Liệt xong xuôi, cho rằng Liễu Chẩm Thanh sẽ giống như vừa rồi, xuất hiện dọa hắn trêu hắn, nhưng không có, Hoắc Phong Liệt không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ Thanh ca đã rời đi từ sớm rồi sao? Hắn có chút bất an quay đầu khắp nơi, gõ gõ ván giường, đợi một lát vẫn không có người tời sờ tay mình.
Lại gõ gõ, vẫn không có.
Thật ra khi không thể cảm giác được gì, không thể sờ thấy Liễu Chẩm Thanh là một chuyện khiến một người cực kỳ sợ hãi.
Nhất thời Hoắc Phong Liệt có chút luống cuống, hắn không biết Liễu Chẩm Thanh đã đi đâu, sớm biết vậy… sớm biết vậy thì cứ chủ động để Thanh ca ở lại rồi, cứ tùy huynh ấy muốn làm gì chơi thế nào cũng được, chỉ cần huynh ấy ở đây…
Đang lúc Hoắc Phong Liệt có chút hoảng hốt, định miễn cưỡng xuống giường thì đột nhiên cảm giác có một luồng hơi thở đến gần, còn chưa kịp phản ứng lại thì môi đã bị hôn lấy.
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, tim bay khỏi lồng ngực, ngay sau đó lại lâng lâng.
Lông mi Hoắc Phong Liệt run run, nếu là bình thường thì có lẽ hắn sẽ dừng lại rồi né tránh, nhưng giờ hắn đang sợ, nếu né tránh rồi lại không thể cảm giác được sự hiện diện của Thanh ca thì phải làm sao đây?
Vì thế Hoắc Phong Liệt lựa chọn không động đậy, tùy ý để Liễu Chẩm Thanh dần dần ấn hắn về.
Một nụ hôn kéo dài kết thúc, hai người lẳng lặng rúc vào cạnh nhau nằm trên giường. Hoắc Phong Liệt như ngửi được hương thơm trên người Liễu Chẩm Thanh, những đau khổ phải chịu mấy ngày này như thể chỉ là một giấc mơ.
Lúc này mới có cảm giác hạnh phúc khi tai qua nạn khỏi. Hoắc Phong Liệt của y đã thực sự được trị hết bệnh, không cần quãng đời còn lại không đủ thời gian để y bầu bạn cùng người trong lòng nữa rồi.