“Đừng lo cho ta!” Vào lúc mấu chốt, Liễu Chẩm Thanh lập tức lui ra sau, không gây thêm phiền cho Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt nhìn lướt qua, xác định Liễu Chẩm Thanh không sao thì lập tức túm lấy Kiều Cận lui sang một bên.
Đới Đinh Vũ che chở Đường Mục rút khỏi phạm vi, nhìn thấy một bóng người phi nhanh đến, tốc độ kia nhanh đến nỗi mắt Đới Đinh Vũ không thể theo kịp.
Đến khi nhìn rõ thì người kia đã bắt đầu giao thủ với Hoắc Phong Liệt rồi.
Sua vài chiêu, Kiều Cận đã bắt được sơ hở tránh thoát, cùng người kia đối phó với Hoắc Phong Liệt.
Đới Đinh Vũ lập tức nhảy vào hỗ trợ.
Đường Mục vội đi tới trước mặt Liễu Chẩm Thanh: “Ngươi không sao chứ?”
“Không sao.” Liễu Chẩm Thanh lắc đầu, sau đó nhìn về phía người vừa mới xuất hiện kia, hẳn là cận vệ của Kiều Cận, đeo một cái mặt nạ trông nực cười, nhưng lại khiến Liễu Chẩm Thanh có cảm giác quen thuộc.
Kiều Cận cùng hộ vệ phối hợp ăn ý, đặc biệt là hộ vệ kia võ công cực cao.
Trong nháy mắt, Hoắc Phong Liệt cùng Đới Đinh Vũ lại rơi vào thế hạ phong.
Đột nhiên, Kiều Cận xông lên, có vẻ là muốn dùng một chiêu lấy mạng Hoắc Phong Liệt.
Như vậy chỉ là tìm chết, Hoắc Phong Liệt trực tiếp đánh một chưởng.
Kiều Cận còn chưa kịp phản ứng thì đã bị hộ vệ đá sang một bên, bản thân hộ vệ lại đón đòn công kích của Hoắc Phong Liệt.
Song chưởng giằng co, nội lực phát ra ngoài, lập tức hất đổ bàn ghế xung quanh.
Sắc mặt Liễu Chẩm Thanh hơi tái đi, Hoắc Phong Liệt vẫn còn cần tiếp tục trị liệu, không nên dùng nội lực, dù chuyện trước mắt thế nào thì vẫn phải tính cho mai sau, cho nên y hô lên: “Không đánh nữa!”
Hoắc Phong Liệt lập tức kéo Đới Đinh Vũ lui về phía sau, chắn trước mặt Liễu Chẩm Thanh.
Hộ vệ cũng chắn trước mặt Kiều Cận, cảnh giác nhìn Hoắc Phong Liệt, Kiều Cận vuốt phần cổ bị bóp, nói với hộ vệ: “Y bảo dừng ngươi dừng làm gì, ngươi nghe lệnh ai?”
Phát giận với chính hộ vệ của mình sao?
Hộ vệ quay đầu lại liếc Kiều Cận một cái.
Kiều Cận khẽ cắn môi, sau đó nói với bọn họ: “Hôm nay coi như gặp mặt, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Nói xong, hai người liền bay đi.
Đới Đinh Vũ vội nhìn về phía Đường Mục nói: “Làm sao bây giờ, có nên phong thành không?”
Đường Mục nhíu mày lắc đầu nói: “với tốc độ kia của họ thì không thể kịp được.”
“Hắn rốt cuộc là ai vậy?” Đới Đinh Vũ nói.
“Hẳn là…… Tây Thục vương.”
Đới Đinh Vũ kinh hãi, nhìn về phía Hoắc Phong Liệt dò hỏi.
Đột nhiên liền thấy Liễu Chẩm Thanh tiến lên đỡ lấy Hoắc Phong Liệt, nói với hai người: “Xe ngựa!”
Lúc này hai người mới phát hiện sắc mặt Hoắc Phong Liệt có chút không đúng.
Xe ngựa nhanh chóng đưa bọn họ về phủ thành chủ, đến khi Hoắc Phong Liệt trở lại viện thì đã bắt đầu hộc máu rồi.
“Sư phụ!” Liễu Chẩm Thanh sốt ruột hô to.
Sư phụ cùng Hàn Diệp lập tức chạy ra ngoài, vừa thấy tình huống này, lập tức giận dữ, nhưng là đã không kịp phát hỏa, vội vã đỡ người vào phòng bắt đầu chữa trị.
Liễu Chẩm Thanh sắc mặt khó coi ngồi trong sân đợi.
Bình thường vì tôn trọng riêng tư, Đới Đinh Vũ cùng Đường Mục đều sẽ không vào viện của họ.
Lần này hai người cũng vào theo. Thấy vậy cuối cùng Đới Đinh Vũ không nhịn được nữa mở miệng hỏi: “Sao Hoắc nhị ca lại thế này? Tuy người vừa nọ võ công cao cường, nhưng nội lực khi đối chưởng đâu đủ mạnh để khiến Hoắc nhị ca bị thương.”
Liễu Chẩm Thanh cũng không thể không nói, “Trước kia không phải ngươi đã cùng Phong Liệt đánh trận chiến với liên minh ba tiểu quốc Tây Nam sao? Còn nhớ vì sao bọn họ lại dám xâm chiếm không?”
Đới Đinh Vũ sửng sốt, lại nghe Đường Mục nói: “Bởi vì bọn họ đều nghe nói Hoắc tướng quân đã bị trọng thương, không sống được thêm bao lâu nữa, cho nên mới rục rịch muốn thử.”
“Đúng vậy, khi ấy hắn đã bị thương, giờ vẫn còn đang chữa trị, tên hộ vệ vừa rồi không khiến Phong Liệt bị thương, nhưng bản thân hắn bị nội thương còn chưa khỏi, không nên đối chiến với cao thủ, cho nên…” Liễu Chẩm Thanh nói tới đây, nhịn không được nện một đấm lên mặt bàn, “Đều tại ta.”
Đường Mục vội nói: “Chuyện này sao có thể trách ngươi được, là bọn chúng chủ động bày trò, đối đầu nhau chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Hơn nữa không ai biết bên chúng lại có một hộ vệ lợi hại như vậy. Trước đó Hoắc tướng quân thừa sức đối phó với Tây Thụ vương mà.”
Đới Đinh Vũ cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa. “Năm đó Hoắc nhị ca đã ra trận khi vẫn còn bị thương, sau đó bị kẻ khác ám hại nên thương thế càng thêm nặng, lúc ấy còn không có chuyện gì, giờ còn có hai thần y giúp đỡ, chắc chắn sẽ không bị sao hết, Hoắc nhị ca là người có ý chí kiên cường nhất ta từng gặp.”
Liễu Chẩm Thanh cong môi cười, “Đúng vậy, hắn rất kiên cường.” Tuy biết vậy nhưng chuyện bất ngờ như vậy vẫn rất ấm ức. “Hừ, nếu có ngày ta bắt được tên Tây Thục vương cùng tên hộ vệ kia, ta chắc chắn sẽ phải đáp trả.”
Đang nói thì thấy Hàn Diệp đi ra, Liễu Chẩm Thanh vội xông lên hỏi thăm.
Hàn Diệp hướng về phía Liễu Chẩm Thanh tức giận nói: “Một tin tốt, một tin xấu.”
Liễu Chẩm Thanh hết nói nổi: “Ai dạy ngươi nói như vậy thế hả, ta chỉ cần biết Phong Liệt không có vấn đề gì thôi!”
Hàn Diệp trợn trắng mắt, “Hiện tại sốt ruột, sao các ngươi không cẩn thận hơn chút đi, ta thấy các ngươi muốn làm tổn thọ của bọn ta đúng không. Tin tốt là hắn không sao, hơn nữa nhờ gặp họa mà đã đả thông được huyệt bị tắc, việc trị liệu sẽ không phải kéo dài thêm hai tháng nữa, chỉ cần năm ngày là được, sau này sẽ không để lại hậu hoạn gì.”
Liễu Chẩm Thanh hơi hơi nhíu mày. “Tin xấu là……”
“Quá trình trị liệu sẽ trở nên cực kỳ đau đớn, năm ngày này không thể ra khỏi phòng.” Hàn Diệp nói.
Liễu Chẩm Thanh hỏi ngay: “Vô cùng đau đớn là đến mức nào, giống lần trước sư phụ…”
“So với lần trước thì đau gấp đôi.” Hàn Diệp nói: “Nhưng dựa theo tâm tính của hắn thì chắc chắn sẽ không thành vấn đề. Sư phụ để ta ra đây là để bảo ngươi không cần lo lắng, chỉ cần chịu đựng qua là được, năm ngày này các ngươi không cần đợi ở đây, đi xa xa một chút.”
Mặt Liễu Chẩm Thanh trắng bệch, lần trước đau như vậy, Hoắc Phong Liệt đã gọi tên y suốt cả một ngày đó. Giờ sư phụ lại bảo y đi xa một chút là vì sợ y nghe thấy gì rồi lo lắng hãi hùng sao?
Liễu Chẩm Thanh đau lòng nhăn mặt, Hàn Diệp nhìn thấy liền nói: “Đừng lo lắng như vậy, so với hai tháng dai dẳng chưa chắc đã vượt qua nổi kia thì giờ chỉ cần năm ngày là xong thế này, với chúng ta mà nói thì là một chuyện tốt.”
Liễu Chẩm Thanh tâm tình phức tạp nhìn Hàn Diệp. “Ta không đi.”
Hàn Diệp nói: “Ngươi chắc chắn hắn muốn ngươi đợi ở đây sao?”
Đương nhiên Nhị Cẩu sẽ không muốn, nhưng Liễu Chẩm Thanh cũng có lý do để ở lại.
“Ta không ở đây, nếu động tĩnh truyền ra ngoài, người khác sẽ biết là Phong Liệt đang tiếp thu trị liệu.” Liễu Chẩm Thanh nghiêm mặt nói.
“Tùy ngươi.” Hàn Diệp cũng lười khuyên bảo.
Đới Đinh Vũ nhịn không được tiến lên hỏi thăm thương thế của Hoắc Phong Liệt, Hàn Diệp lại không tình nguyện quan tâm lắm, quét mắt nhìn ra ngoài lại nhìn đến Đường Mục.
Đường Mục cũng có chút lo lắng, nhưng với quan hệ của y với Hoắc Phong Liệt cũng không tiện dò hỏi.
Nhưng thật ra Hàn Diệp nhìn Đường Mục bằng ánh mắt kỳ quái một lúc nhưng cũng không nói gì thêm, dặn dò xong liền trở về phòng.
“Hai vị cũng nghe thấy rồi đó, từ giờ chúng ta sẽ không ra khỏi cửa, nếu bên ngoài có…”
Đường Mục ngầm hiểu tiếp lời: “Yên tâm, nếu có chuyện lớn chúng ta lại tới quấy rầy. Các ngươi cứ yên tâm trị liệu đi.”
Liễu Chẩm Thanh gật đầu nói cảm tạ, hai người cáo từ rời đi.
Đi ra khỏi viện, Đường Mục liền phân phó hạ nhân trong vòng năm ngày chớ tới gần.
“Chậc, không thể hiểu được.” Đới Đinh Vũ bực bội gãi gãi đầu.
“Làm sao vậy?” Đường Mục hỏi.
“Bệnh này kéo dài lâu như vậy, rõ ràng có thể trị khỏi, vì sao năm đó Hoắc nhị ca không chữa khỏi luôn đi?” Đới Đinh Vũ nói.
Đường Mục bất đắc dĩ cười nói: “Chắc chắn là có lý do rồi, ví dụ như khi đó chưa có cách trị, hoặc khi đó không nghiêm trọng tới vậy? Cũng không thể là chính hắn không chịu phối hợp trị liệu đâu.”
Đới Đinh Vũ nghĩ một lát, vẻ mặt vậy mà lại có chút cổ quái.
Đường Mục cũng không nghĩ nhiều, chỉ là tò mò hỏi tiếp mà thôi.
Trận chiến năm đó cũng không phải ở gần Nam Phong Thành, cho nên Đường Mục cũng chỉ nghe báo lại rồi đưa vật tư lên tiền tuyến mà thôi. Nghe Đới Đinh Vũ thuật lại chuyện khi đó, y hiếu kỳ hỏi: “Trận chiến năm đó chúng ta đều nghe đồn rằng chiến thần vừa xuất hiện là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, hóa ra lại gian nan như vậy sao?”
Đới Đinh Vũ gật đầu nói: “Đúng vậy, khi Hoắc nhị ca tới, mặt lúc trắng lúc xanh, lúc đó chúng ta chỉ thấy huynh ấy là uy nghiêm trong thể phạm, hoàn toàn không biết thật ra là huynh ấy bệnh nặng mới khỏi. Đều tại chúng ta vô dụng, không thể chia sẻ áp lực cùng huynh ấy, huynh ấy vừa tới đã phải tiếp nhận cục diện rối rắm. Ta nhớ những trận chiến sau đó, huynh ấy đều chịu cơn sốt cao cưỡi Trầm Giang Nguyệt dẫn quân đấu tranh anh dũng. Kẻ địch đều không thể nhận ra, chỉ có mỗi khi trở về quân doanh, huynh ấy mới có thể ngã xuống, để quân y cấp cứu.”
Đường Mục nghe mà kinh hãi, “Nguy hiểm vậy sao, chúng ta ở hậu phương hoàn toàn không hay biết gì.”
“Không có nhiều người biết được tình huống của huynh ấy. Bởi vì ta cũng bị thương, không thể lên chiến trường, cho nên mới xin được ở bên cạnh chăm sóc Hoắc nhị ca, khi đó ta cũng không dám ngủ, chỉ sợ Hoắc nhị ca bị thương nặng sẽ xảy ra chuyện. Nhưng huynh ấy không chỉ không xảy ra chuyện gì mà mỗi ngày khi tiếng trống vừa vang lên là đã đứng dậy như không có chuyện gì, mặc áo giáp đội mũ gắn tua rua đỏ, tiếp tục lên ngựa tham chiến. Khi đó áo giáp cứng rắn cọ lên người, đè lên miệng vết thương, máu thấm ra ngoài, trên mặt huynh ấy lại chẳng thể nhìn ra chút cảm xúc nào.”
Đới Đinh Vũ nói đến đây cũng thấy hoảng hốt, “Khi đó ta cùng Hoắc nhị ca không thân, chỉ cảm thấy huynh ấy uy nghiêm đáng sợ, là một lưỡi băng lạnh băng, hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện sống chết, như một người không có tình cảm gì hết vậy. Nhưng bắt đầu từ đêm hôm đó, ta đã phát hiện một bí mật. Sau đó không còn nghĩ huynh ấy như vậy nữa.”
“Cái gì?” Đường Mục hiếu kỳ nói.
“Chính là bí mật ngươi đã đoán được kia.” Đới Đinh Vũ cũng không nói dối, thành thật đáp.
Sắc mặt Đường Mục thay đổi mấy lần, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, “Là việc Hoắc tướng quân thích… người nọ sao?”
Đới Đinh Vũ gật đầu nói: “Ta phát hiện khi Hoắc nhị ca sốt tới mơ hồ cứ luôn miệng gọi hai chữ “Thanh ca”. Còn cả hình xăm dần hiện rõ khi huynh ấy phát sốt nữa.’
“Hình xăm sao?” Đường Mục sửng sốt.
“Ừ, có liên quan đến người nọ, dù sao thì cũng là minh chứng cho việc Hoắc nhị ca thích người nọ, đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy Hoắc nhị ca là người tình cảm, dù có đúng người hay không thì Hoắc nhị ca vẫn là một người si tình. Bởi vì người mà huynh ấy yêu sâu đậm đã chết, cho nên Hoắc nhị ca mới sống dở chết dở, nhưng vẫn còn giữ vững chức vụ, đúng là khiến người ta phải đau xót. Cho nên lần này ta thấy Hoắc nhị ca như đã được hồi sinh vậy. Tuy rằng… vẫn uy nghiêm như vậy, nhưng lại cho ta cảm giác hoàn toàn khác với lúc trước.”
Đường Mục thở dài một hơi nói: “Đó là công của Liễu huynh.”
Đới Đinh Vũ nói đến đấy thì không khỏi cảm thán: “Không ngờ đường đường là Trấn quốc Đại tướng quân mà cũng bị chuyện tình cảm ảnh hưởng, đúng là không thể tin được. Thật ra vốn ta cũng lo, rằng hai người bọn họ thân mật như vậy, Liễu công tử lại thông minh, phải chẳng vừa nhìn thấy hình xăm là có thể liên tưởng được cái gì đó không, nhưng giờ nhìn tình cảm của họ tốt đẹp như vậy, hẳn là không sao đâu.”
“Rốt cuộc là hình xăm gì?” Đường Mục hiếu kỳ nói.
“Liễu……”
Liễu cái gì?
Liễu Chẩm Thanh sau bức tường bao quanh viện, đã sớm dán sát người lên tường rồi, nhưng không biết do Đới Đinh Vũ nói nhỏ hay do không tiện nói tiếp, hai người yên lặng một lúc rồi rời sang chuyện khác luôn.
Liễu Chẩm Thanh ỉu xìu, y cũng không tiện xông ra gặng hỏi, bởi vì người ta đã coi y là thế thân rồi, chắc chắn sẽ không nói cho y biết đâu.
Nhưng cái y đoán tới đầu tiên là xăm tên, tên chữ Liễu Chẩm Thanh, hoặc là tên tự Liễu Khê Đình? Bởi vì xăm tên nên mới ngại không muốn để y nhìn thấy, có vẻ cũng thể hiện rõ ý nghĩa. Nhưng Nhị Cẩu không sợ để người khác nhìn thấy sao? Theo lời đồn thì bọn họ có quan hệ đối địch, nếu để những người khác thấy thì chắc chắn sẽ có những lời đồn tai tiếng kỳ quái bị truyền ra ngoài. Nhưng y chưa từng nghe thấy cái nào luôn. Hoặc là kiểu hình xăm phải gặp nhiệt mới lộ ra, cho nên những người khác đều không có cơ hội nhìn thấy, có nhìn thấy được thì cũng là người thân cận như Đới Đinh Vũ.
Liễu Chẩm Thanh cũng không quá để ý chuyện hình xăm, dù sao y đã biết Nhị Cẩu thích mình rồi, những cái đó cũng chỉ là tiểu tiết, dệt hoa trên gấm mà thôi, chỉ là nghe kể về tình huống khi đó của Nhị Cẩu trong lòng lại buồn đến lạ.
Lúc trước Hoắc Phong Liệt cũng đã kể cho y nghe, nhưng chỉ là kể qua loa ngắn gọn mà thôi.
Tuy rằng y biết quá trình chắc chắn phải nghiêm trọng hơn lời Hoắc Phong Liệt kể, nhưng lại không ngờ lại đến mức độ như vậy.
Vừa rồi Liễu Chẩm Thanh nhớ ra còn chuyện cần nhắc nhở nên mới đuổi theo họ mà thôi, lại không ngờ có thể nghe được đoạn đối thoại này, cho nên mới nghe trộm, kết quả bây giờ ngực cũng đau.
Xoa nhẹ một hồi lâu mới đi ra ngoài tìm người.
Bên ngoài là hồ nước, có thể thấy mấy chục cây liễu rủ, phủ thành chủ có trồng rất nhiều cây liễu.
Khi Liễu Chẩm Thanh vòng ra ngoài thì nghe hai người đang bàn chuyện Tây Thục quốc.
“Tên Tây Thục vương này định làm gì vậy, sao lại lẻn vào Nam Phong Thành, là để gặp Hoắc nhị ca sao?” Đới Đinh Vũ khó hiểu.
“Nhìn hành vi cử chỉ hôm nay của hắn, quả nhiên là giống như Liễu huynh phân tích, quả nhiên là một người không quá trầm ổn, rất nóng nảy vội vã, dã tâm cao ngất trời, không sợ gì hết, muốn tới thử xem chiến thần của Đại Chu là người thế nào.” Đường Mục phân tích.
Vừa thấy y tới, hai người có chút khựng lại, có lẽ là lo Liễu Chẩm Thanh nghe được những chuyện không nên nghe lúc trước.
Liễu Chẩm Thanh trực tiếp vào đề chính, “Ta quên không nói với các ngươi một việc, Tây Thục vương dám tới đây khiêu khích, như vậy chứng minh hắn có ý định muốn xâm chiếm, hơn nữa dựa theo biểu hiện tâm lý lúc đó, nói không chừng là hận không thể đấu một trận phân cao thấp với Phong Liệt. Tuy không biết là khi nào, nhưng không thể không phòng bị, thái độ của hắn với Đại Chu không hề hữu hảo, cho nên ta kiến nghị nên tiến hành chuẩn bị chiến tranh.”
“Chuẩn bị chiến tranh?!” Đới Đinh Vũ kinh hãi: “Phải làm tới bước này sao?”
“Là chuẩn bị chiến tranh một cách chậm rãi.” Liễu Chẩm Thanh nói: “Ưu tiên không để kẻ địch cảm thấy cần hành động trước, dựa theo hình thức thường ngày của các ngươi, lén tiến hành sắp xếp vật tư chiến tranh cùng vũ khí. Nếu ta đoán đúng thì chúng ta nắm chắc phần thắng, còn nếu ta đoán sai thì cũng không tính là tổn thất lớn. Hơn nữa cũng phải cho người đi theo dõi tướng lãnh cùng quân đội của Tây Thục quốc.”
Đường Mục nói: “Ta cũng sẽ cố hết sức phối hợp duy trì bề ngoài.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười, hai người có thể tôn trọng ý kiến của y vẫn là rất đáng mừng, dặn dò đâu đấy xong xuôi thì ai bận việc nấy.
Mà lúc này, Kiều Cận cùng hộ vệ đã về tới lãnh thổ Tây Thục quốc, tìm được thuộc hạ hộ tống.
Mọi người thấy chủ tử đã trở lại, đồng thời quỳ xuống, hô to Tây Thục vương vạn tuế.
Kiều Cận đi vào doanh trướng, đợi đến khi hộ vệ tiến vào theo thì cuối cùng cũng không thể nhịn cơn giận nữa nói: “Ngươi đã nương tay!”
“Ta đã nói sẽ không làm hắn bị thương.” Hộ vệ mặt vô cảm tháo mặt nạ xuống, lộ ra một khuôn mặt không tính là tuấn lãng nhưng cũng đủ thanh tú.
“Nhưng hắn đã làm ta bị thương! Ngươi còn không tới bảo hộ ta sớm! Ngươi mặc kệ ta!”
Hộ vệ hơi nhíu mày nhìn hắn.
Kiều Cận nổi giận, “Ngươi đừng nhìn ta bằng cái ánh mắt như thể ta vô cớ gây rối ấy!”
“Nguyên Cận…”
Kiều Cận nhăn mặt, “Ta đã nói rồi, đừng gọi ta là Nguyên Cận, ở bên ngoài phải gọi ta là Kiều Cận! Kiều! Kiều của tên ngươi! Kiều trong Liễu Kiều.”
Liễu Kiều không thể hiểu được nhìn nam tử, “Rốt cuộc là ngươi đang giận cái gì?”
Kiều Cận nói hết trong một hơi: “Ta giận ngươi đối xử với người ngoài luôn tốt hơn ta, vậy mà vẫn luôn miệng nói sẽ bảo hộ ta!”
“Khi đó ngươi quá gần hắn, Hoắc tướng quân vốn là cao thủ, ta không tới kịp.” Liễu Kiều nói một cách hiển nhiên: “Sao ngươi lại tiến tới khiêu khích người khác chứ.”
Kiều Cận trừng mắt lườm Liễu Kiều, “Bởi vì hoa ta mua, không ai muốn, ta tặng người khác không được sao?”
Liễu Kiều ra vẻ không hiểu hắn, hẳn là muốn đưa cho hắn, hắn ngại sẽ gây cản trở hành động nên mới không nhận mà thôi, Kiều Cận lại đột nhiên không vui. Liễu Kiều không hiểu, có phải những người ngồi trên địa vị cao đều nắng mưa thất thường như vậy không, vẫn là chủ nhân của hắn tốt.
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy! Ta đang nói chuyện với ngươi đó.”
“Nghĩ về chủ nhân.” Liễu Kiều nói thẳng, đúng là nhìn thấy Hoắc Phong Liệt là hắn sẽ nhớ tới chủ nhân.
Kiều Cận thiếu chút nữa bị chọc tức đến ngất đi. “Ngươi ngươi ngươi! Vậy ngươi càng nên ra tay với Hoắc Phong Liệt mới đúng, không phải hắn đã đào mộ đốt thi sao? Khiến ngươi muốn tế bái cũng không có mộ phần.”
Liễu Kiều nhíu mày nói: “Không phải, hắn thích chủ nhân, đối xử rất tốt với chủ nhân.”
“Ngươi!” Kiều Cận bị chọc tức đến bật cười, đột nhiên nói: “Thích, vậy không phải bên người hắn còn có một người đàn ông khác sao? Hơn nữa hình như cũng là người Liễu gia, hắn cũng chẳng có bao nhiêu si tình với chủ nhân của ngươi, đứng núi này trông núi nọ.”
Liễu Kiều nghĩ rồi nói: “Chủ nhân cũng chưa từng nói thích hắn, hay muốn hắn thủ thân như ngọc vì chủ nhân, ta không thấy có vấn đề gì hết.”
Kiều Cận thở dốc, chỉ có thể nói: “Được, vậy Hoắc Phong Liệt cùng lắm cũng chỉ có thể coi là bằng hữu của Liễu Chẩm Thanh thôi đúng không, ta hỏi ngươi một câu, nếu chúng ta có xung đột thì ngươi sẽ giúp ai? Ngươi… ngươi đừng quên, ngươi ở cùng Liễu Chẩm Thanh cùng lắm chỉ 3 năm, ngươi đã ở cùng ta gần 9 năm rồi, chúng ta mới là… mới là cùng một phe.”
“Ngươi cứ một hai phải xung đột với hắn? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Liễu Kiều khó hiểu hỏi.
Ánh mắt Kiều Cận nhìn Liễu Kiều đột nhiên trở nên sâu thẳm, đột nhiên bên ngoài doanh trướng truyền tới tiếng hội báo.
Chỉ chốc lát sau tin tức mới tới đã đặt trước mắt Kiều Cận.
Kiều Cận nhìn thoáng qua, sắc mặt khẽ biến, trực tiếp cười lạnh đưa tin cho Liễu Kiều: “Ngươi xem, không phải ta muốn, đây chính là không thể không xung đột.”
Liễu Kiều nhìn thoáng qua, vẻ mặt có chút phức tạp, sau đó rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh, không quá để ý, “Bọn họ không có sự đồng thuận của chúng ta đã làm thế, là đang đề phòng ngươi sao?”
“Còn tính là ngươi biết nghĩ cho ta, đây là một hòn đá trúng hai con chim.” Kiều Cận nói xong, liền dùng nội lực bóp vụn mật tín. Trên mặt lộ ý lạnh, “Ta cũng muốn xem xem, ai mới là chim.”
Ba ngày sau, phủ thành chủ không chỉ đón thánh chỉ mà còn đón một vị khách bất ngờ.