Một tiếng Trấn quốc Đại tướng quân đã khiến tất cả ngây ngẩn cả người, phần còn lại đã khiến Đường phu nhân cùng Đường cữu run rẩy toàn thân.
“Nói… nói đùa cái gì vậy.” Đường cữu mạnh miệng.
Kết quả lại thấy Đới Đinh Vũ quỳ ngay xuống hành lễ với Hoắc Phong Liệt, nói: “Tướng quân, là ti chức đã không nghiêm khắc xử đúng theo quân kỷ, ti chức nguyện ý bị phạt, sau đó sẽ bổ sung cho đúng hình phạt với kẻ đã phạm kỷ cương.”
Đường cữu tái mặt, lại nhìn Hoắc Phong Liệt, quả nhiên có khí thế không giận tự uy, khi đối mắt với hắn thì sợ tới mức mềm chân quỳ thụp xuống.
“Ta… ta đã bị trừng phạt rồi, ta đã từ chức, tiểu nhân… tiểu nhân cáo lui, cáo lui…”
Mắt thấy đường cữu muốn chạy, Liễu Chẩm Thanh còn đứng phía sau hô: “Đừng chạy mà, nể mặt thành chủ sẽ xử nhẹ cho ông.”
Bước chân Đường cữu dừng lại.
“Ví dụ như không đánh 50 ngay trong một lần, nếu không rất dễ đi đời nhà ma, không bằng để Đới tướng quân cứ gặp lần nào là đánh một gậy, tách ra mà đánh, như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện, đây gọi là trả nợ theo kỳ.”
Đới Đinh Vũ lập tức hô: “Cái ý này hay!”
Dưới chân Đường cữu như nổi gió, hận không thể lập tức biến mất khỏi phủ Thành chủ, chạy nhanh như chớp, có lẽ sau này cũng không dám xuất hiện.
Mà Đường phu nhân lại khó xử nhăn mặt nhìn mọi người, lúc này Đường Mục mới tiến lên nói: “Có lẽ mẫu thân đi đường mệt mỏi nên hồ đồ rồi, mau về nghỉ ngơi đi thôi.”
Đường phu nhân lấy lại bình tĩnh, nghĩ thế nào bọn họ cũng sẽ xem xét mặt mũi của Đường Mục nên sẽ không làm khó bà, ho mấy phát che giấu sự xấu hổ rồi tiến lên hành lễ với Hoắc Phong Liệt.
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Đường phu nhân đứng dậy đi, sau này thận trọng từ lời nói đến việc làm, thiên hạ này vẫn là do Hoàng Thượng định đoạt.”
Sắc mặt Đường phu nhân có chút vặn vẹo, Liễu Chẩm Thanh nhịn cười, cảm thấy Đường phu nhân này chắc chắn sẽ không tiếp tục như vậy được nữa, sau này sẽ không dám can thiệp vào chính sự của Đường Mục nữa.
Nhưng không ngờ Đường phu nhân này còn rất mạnh mẽ, cười làm lành nói, “Tướng quân có điều không biết, ta đây cũng là vì người trong nhà được sống tốt mà thôi, làm cha mẹ ắt có chỗ khổ tâm, luôn khiến người khác hiểu nhầm.”
Nói xong, lại bắt đầu đánh giá từ đầu tới chân Hoắc Phong Liệt, tuy không rõ ràng nhưng vẻ mặt chăm chú kia Liễu Chẩm Thanh liếc mắt đã nhìn thấu.
Đang lúc Liễu Chẩm Thanh cảm thấy có chút khó nói thì lão phu nhân cũng mở miệng: “Tướng quân thật đúng là uy vũ bất phàm, không biết năm nay bao nhiêu tuổi rồi?”
Mọi người bị cú quay xe này làm cho sửng sốt, Hoắc Phong Liệt lại chẳng nghĩ nhiều, “27.”
“27 à, vậy mà lại cùng tuổi với con trai ta, thật đúng là duyên phận mà.” Đường phu nhân lập tức hớn hở, “Nghe nói tướng quân cũng chưa đính hôn……”
“Mẫu thân, nên trở về rồi.”
Không đợi mọi người phản ứng, Đường Mục trực tiếp hùng hồn tiến lên, đỡ Đường phu nhân đi ra ngoài, gần như là lôi kéo ra ngoài.
Đường phu nhân ồn ào nhốn nháo muốn nói chuyện thêm với Hoắc Phong Liệt, lại vẫn bị Đường Mục lôi đi.
Đới Đinh Vũ cùng Hoắc Phong Liệt đều không rõ nguyên do.
Đới Đinh Vũ cười nhạo: “Không phải là thấy Hoắc nhị ca cùng tuổi với nhi tử của bà ta nên phải kính trọng bà ta giống Đường thành chủ đấy chứ. Còn lấy tư thái trưởng bối để lôi kéo làm quen, thật là buồn cười.”
Hoắc Phong Liệt không có hứng thú, nói với Liễu Chẩm Thanh: “Chúng ta đi thôi.”
Liễu Chẩm Thanh đang vuốt cằm nhìn cặp mẫu tử đã đi xa, nghe tiếng Hoắc Phong Liệt thì nhìn qua, lập tức có chút không hài lòng.
Đúng vậy, chưa đính hôn, là chàng rể kim cương siêu cấp chứ còn gì nữa.
Nhớ tới lúc trước còn ở kinh thành, vì muốn trốn tránh phiền toái mà bản thân còn mượn việc Hoắc Phong Liệt chưa đính hôn để nói bừa bãi một phen đấy.
Hiện tại ngẫm lại thật là đúng, Nhị Cẩu tốt như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người nhìn nhăm nhe.
Kết thân phải tìm Hoắc tướng quân còn gì.
“Nếu là muốn kết thân, trước mắt không phải có một lựa chọn tốt nhất đó sao? Nếu Hoàng Thượng đã để hắn tới đây thì chính là cơ hội trời cho đấy!”
“Mẫu thân!” Đường Mục thật sự nổi giận, “Người có biết mình đang nói gì không!”
“Con còn cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới có thể thành thân chứ! Mẫu thân là đang lo lắng cho con đó.”
“Là lo lắng cho con, hay là muốn con nhường vị trí cho cữu cữu! Mẫu thân, người đã quên mất những lời người đã nói trong sảnh chính vụ rồi sao? Đừng có nằm mơ nữa có được không?” Đường Mục xoay người muốn rời đi.
Lại bị Đường phu nhân giận mắng, gì mà cánh cứng rồi không còn chịu nghe lời gì hết nữa.
Đường Mục quay đầu lại thất vọng nhìn mẫu thân, nhìn bà vẫn coi vinh quang của Đường gia là át chủ bài, vênh váo tự đắc, y liền cảm thấy không ổn, cực kỳ… có lỗi với người kia.
Đường phu nhân lại tiếp tục nói: “Con muốn cả đời không thành thân sao? Chẳng lẽ con không nghĩ sớm muộn gì bí mật của con cũng bị người khác phát hiện sao? Chẳng may… chẳng may bị cáo trạng, bậy Đường gia của chúng ta sẽ phải làm sao đây? Con có vẻ ngoài đẹp như vậy, tình tình tài năng cũng không có gì không tốt, sao lại không thể tranh lấy một cái thân phận tướng quân phu nhân chứ? Có Trấn quốc Đại tướng quân, chúng ta chẳng phải sợ cái gì nữa.”
Cuối cùng Đường Mục cũng chỉ có thể nhắm mắt lại, mắt chua xót lại khó chịu, y hít sâu một hơi, cực kỳ vô lực nói: “Vốn con không có gì phải sợ hết, chỉ cần người cùng cữu cữu không gây chuyện cho con nữa, một nhà chúng ta sẽ có thể an ổn đến cuối đời. Nói đến cùng thì là người khinh thường con, cảm thấy con không xứng ngồi cái ghế thành chủ này, đúng không?”
“Con!” Đường phu nhân giận dữ nói: “Ta là thương con mới muốn con sớm thành thân, cái này có gì không đúng!”
Đường Mục hừ lạnh một tiếng, ánh nước trong mắt rất nhanh đã biến mất, “Mẫu thân xin cứ yên tâm, ta đã sớm quyết định rồi, đời này sẽ không kết thân với bất cứ kẻ nào, mẫu thân vẫn nên không lãng phí tâm tư thì hơn, nếu ở trong nhà thấy chán quá thì tiếp tục đi lễ Phật đi.”
Đường Mục nói xong muốn đi, nhưng nhớ tới tâm tính mẫu thân mình, nhịn không được quay đầu nhắc nhở: “Còn nữa, người cũng đã nghe thấy rồi đấy, bên người Hoắc tướng quân còn có người bạn thân kia, không phải không có ai.”
Đường phu nhân quả nhiên chưa từ bỏ ý định, lập tức nói: “Người nọ nào có đẹp bằng con, còn nữa, con có ưu thế hơn tên đó còn gì?”
Sắc mặt Đường Mục lại trở nên khó coi, nắm chặt ngọc bội hình lá liễu, khiến bản thân bình tĩnh lại một chút, lúc này mới xoay người rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Đường phu nhân lại tới viện của bọn họ, muốn bắt chuyện làm quen với Hoắc Phong Liệt, mời Hoắc Phong Liệt sang chỗ bà ăn sáng.
Hoắc Phong Liệt trực tiếp nhíu mày cự tuyệt, Đường phu nhân còn muốn nói tiếp lại nhìn thấy Liễu Chẩm Thanh ngáp ngáp đi ra ngoài, thân thể nghiêng một cái dựa lên người Hoắc Phong Liệt, Hoắc Phong Liệt thuận thế đỡ lấy, tức khắc khiến sắc mặt của Đường phu nhân đứng trước mặt trở nên khó coi.
“Đi thôi, nên đi ăn rồi.” Liễu Chẩm Thanh không coi ai ra gì.
Hoắc Phong Liệt gật đầu.
Đường phu nhân nhịn rồi lại nhịn, vẫn mời thêm cả Liễu Chẩm Thanh, Hoắc Phong Liệt đang định cự tuyệt lại lần nữa lại nghe Liễu Chẩm Thanh nhận lời.
Vì thế hai người liền đi theo Đường phu nhân cùng xuất hiện trước mặt Đường Mục.
Liễu Chẩm Thanh thấy Đường Mục nhăn mặt thì cười cười ra hiệu không sao cả với y.
Mà lúc này, Đường phu nhân đã nhiệt tình mời Hoắc Phong Liệt ngồi giữa bà cùng Đường Mục, Hoắc Phong Liệt còn chưa kịp từ chối đã bị Liễu Chẩm Thanh đè vai ấn ngồi xuống.
Đến khi Hoắc Phong Liệt khó hiểu nhìn Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh lại kéo cánh tay Hoắc Phong Liệt, nghiêng người ngồi thẳng lên đùi hắn, nép vào ngực hắn, điều chỉnh tư thế cho thật thoải mái, hoàn toàn lờ người xung quanh đi, nói với Hoắc Phong Liệt: “Buồn ngủ quá đi, ta không ngồi thẳng được, ngươi ôm ta ăn đi.”
Người xung quanh đều dại ra, dù là chủ nhà hay người hầu đều ngạc nhiên nhìn hành động quá mức thân mật, không hợp quy củ này. Huống chi nhân vật chính còn là Trần quốc Đại tướng quân dưới một người trên vạn người nữa chứ, người như vậy sao có thể làm loại chuyện này chứ!!
Đến cả Hoắc Phong Liệt cũng cứng đờ người ra, trong mắt hắn đây không phải là Thanh ca đang làm nũng mà là muốn trêu chọc hắn, tính thích chơi đùa của Thanh ca vốn rất nặng, nhưng dựa theo tình huống trước mắt, có lẽ là muốn diễn cho tất cả mọi người nhìn thấy.
Đại khái đoán được ý nghĩa đằng sau hành động này, Hoắc Phong Liệt cũng không thể không phối hợp, bởi vì chuyện Thanh ca muốn làm, không phối hợp thì hậu quả sẽ càng thêm nghiêm trọng.
Vì thế Hoắc Phong Liệt mặt không đổi sắc điều chỉnh tư thế theo Liễu Chẩm Thanh, giúp y ngồi trong lòng mình càng thêm thoải mái hơn.
Người chung quanh không hẹn mà cùng trợn tròn hai mắt, hiện tại hận không thể chọc mù hai mắt, như thể nhìn thấy tranh vẽ hôn quân cùng yêu phi vậy.
Mà Đường Mục thu hồi vẻ mặt kinh ngạc, cuối cùng khóe miệng cũng hiện ý cười.
Nhưng Đường phu nhân đã ba lần bốn lượt bị Liễu Chẩm Thanh chọc tức muốn hộc máu.
Vô liêm sỉ, này còn ra thể thống gì nữa, nhỡ sau này kế thân rồi, hạ nhân ở đây đều nhìn thấy cảnh này, lời đồn bay đầy trời, vậy thì thật đáng hổ thẹn.
Đường phu nhân đang định nói gì, liền nghe thấy Liễu Chẩm Thanh mở miệng nói: “Thật xin lỗi, thất lễ rồi, hai vị không bị dọa sợ chứ, thật ra bình thường ta cùng Phong Liệt cùng thường như vậy, ta thích ngủ nướng, vì để cùng hắn ăn sáng, ta chỉ có thể làm như vậy thôi, nếu không ta tự ngồi lên ghế thì sẽ ngủ quên rồi ngã xuống mất. Ha ha ha. Lúc trước Đường thành chủ cũng bảo chúng ta cứ coi nơi này là nhà, ta thấy lão phu nhân cũng hòa ái dễ gần nên không thấy ngại nữa.”
Đường phu nhân nghẹn một hơi trong họng.
Đường Mục cười nói: “Không cần thấy ngại, cứ như nhà mình thôi, bình thường thế nào thì cứ thế ấy đi. Nào, mọi người dùng bữa đi.”
Liễu Chẩm Thanh cười cười với Đường Mục, sau đó vòng tay bám lấy cổ Hoắc Phong Liệt làm nũng nói: “Hôm nay ta muốn ăn uống thanh đạm, ngươi chọn cho ta món nào thanh đạm thôi.”
Hoắc Phong Liệt đáp ngay: “Được.” Đồng ý xong liền thực sự vừa ôm Liễu Chẩm Thanh vừa cẩn thận chọn đồ ăn cho y.
Đường phu nhân quả thực phải trợn mắt há hốc mồm.
Đường Mục thật sự phải nhịn cười, bởi vì nhìn rất giống yêu phi cùng hôn quân, yêu phi thì diễn rất đạt, hôn quân thì lại mang dáng vẻ nghiêm trang, mà diễn xuất có chút yếu kém. Nhưng cũng là để ra oai phủ đầu với mẫu thân y, để mẫu thân y rõ ràng hơn chút.
Sau đó Liễu Chẩm Thanh không chỉ để Hoắc Phong Liệt chọn đồ ăn, còn làm nũng bắt Hoắc Phong Liệt đút tận miệng, đút cho còn không ngoan ngoãn ăn, một hai phải dùng chung muỗng đũa, Liễu Chẩm Thanh cứ ăn được một nửa lại đút nốt nửa còn lại vào miệng Hoắc Phong Liệt, dáng vẻ thân mật này của hai người còn thân mật hơn cả một cặp vợ chồng son nữa.
Đường phu nhân nhìn mà tim đập không đều, nhiều lần thở không ra hơi.
Đường Mục không khỏi cảm thán, tuy rằng lúc trước vẫn luôn cảm thấy Liễu công tử có thể là thế thân, rất không cam lòng thay y, nhưng nhìn thái độ nuông chiều của Hoắc Phong Liệt dành cho Liễu Chẩm Thanh như sâu tận xương tủy, Liễu Chẩm Thanh có yêu cầu tùy hứng thế nào hắn cũng như đã mãi thành quen, đường đường là Đại tướng quân mà chuyện thái quá nào cũng nguyện ý phối hợp. Đường Mục cảm thấy bọn họ là lưỡng tình tương tuyệt, hơn nữa còn rất rõ ràng.
Sau đó có vài lần Đường phu nhân mở lời gợi chuyện đều bị hành vi show tình cảm của Liễu Chẩm Thanh chặn họng, hoàn toàn không nói được gì.
Cuối cùng bà không thể nhịn được nữa, “Hoắc tướng quân như vậy cũng quá vất vả rồi, không bằng kê thêm một cái ghế đi.” Bà nguyện ý lui một bước, để hai người ngồi cạnh nhau chứ đừng cứ ngồi chung một ghế nữa.
Liễu Chẩm Thanh thấy Đường phu nhân còn chưa từ bỏ ý định, không màng mất mặt nói thẳng: “Đa tạ phu nhân quan tâm tướng quân nhà ta, nhưng ta thật sự không ngồi được đâu.”
Đường phu nhân thoáng sửng sốt.
Liễu Chẩm Thanh ngượng ngùng ra mặt, nắm tay nện nhẹ lên người Hoắc Phong Liệt: “Đều tại ngươi! Khiến người ta chê cười ta.”
Hoắc Phong Liệt đã không còn biểu tình gì nữa, mà những người khác ngộ ra thì đều đỏ mặt tập thể.
Đường Mục trực tiếp ho thành tiếng, còn không cẩn thận hất phải chén trà, nói một tiếng xin lỗi rồi lui xuống thay quần áo.
Mà Đường phu nhân đã tuyệt vọng rồi, run rẩy nói bản thân đã no, thực tế là cuối cùng bà cũng không chịu nổi kích thích nữa, chỉ có thể tạm thời nhận thua lui ra.
Đợi người xung quanh rời đi hết, người hầu khác cũng lui ra thật xa, Liễu Chẩm Thanh mới ngồi trong lòng Hoắc Phong Liệt nở nụ cười, cười rồi còn nện nắm tay lên người Hoắc Phong Liệt, cười chảy cả nước mắt.
Ngẩng đầu nhìn sắc mặt cứng đờ của Hoắc Phong Liệt, Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Tiêu rồi, thanh danh của Nhị Cẩu bị ta phá hủy mất rồi.”
Hoắc Phong Liệt thần sắc xấu hổ, vừa rồi lời ám chỉ của Liễu Chẩm Thanh cũng làm hắn bị kích thích không nhẹ, thậm chí bởi vì phải ôm Liễu Chẩm Thanh nên cái tay đỡ bên hông Thanh ca như đã bị nóng bỏng da thịt vậy.
Đầu óc Hoắc Phong Liệt rối tinh rối mù, vẻ mặt mờ mịt của hắn lọt vào mắt Liễu Chẩm Thanh, Liễu Chẩm Thanh phản ứng lại thì lập tức nhướng mày cười khẽ, ôm lấy cổ Hoắc Phong Liệt, cười nói: “Thật ra vừa rồi ta chỉ nói bừa thôi.”
Hoắc Phong Liệt có chút sửng sốt, gật đầu, đương nhiên hắn biết là nói bừa.
Liễu Chẩm Thanh lại nói: “Nếu là thật sự như thế, ta nghĩ ta không chỉ là ngồi không được đâu mà có khi còn chẳng thể dậy nổi nữa ấy.”
Đồng tử Hoắc Phong Liệt co rụt, hô hấp cứng lại.
“Đến lúc đó thì đến cả sức để đánh đệ mắng đệ cũng không có ấy chứ.”
Đầu óc hỗn loạn của Hoắc Phong Liệt dường như cũng bắt đầu rõ ràng.
“Có lẽ sẽ vẫn còn hôn mê, dù có mơ màng tỉnh lại thì vì tay chân không có chút sức nào cũng chỉ có thể để đệ ôm đút đồ ăn cho thôi.”
Hầu kết Hoắc Phong Liệt chuyển động, đồng tử rung động, trên cổ bắt đầu nổi gân xanh, tựa hồ đang cố sức kiềm chế gì đó.
Ý xấu trong mắt Liễu Chẩm Thanh càng thêm rõ ràng, trực tiếp ghé bên tai Hoắc Phong Liệt than nhẹ một tiếng, “Nhị Cẩu, phải nhớ kỹ nhé, phải thật dịu dàng, phải biết tiết chế nhé.”
Hoắc Phong Liệt như nghe thấy tiếng sấm sét gầm rống bên tai, bất chợt nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, lại đột nhiên thấy bóng người ghé lại gần, khóe môi nóng lên, bị người liếm.
Nhìn lại thì thấy Liễu Chẩm Thanh đã rút lui, chép miệng như vừa nhấm nháp món gì đó, “Bị dính nước canh rồi.”
Đồng tử Hoắc Phong Liệt lại co rụt, trong phút chống hắn như mất đi lý trí, cánh tay ôm eo y cũng đột nhiên thắt chặt lại.
Nhưng chính lúc này bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi tùy tiện của Đới Đinh Vũ.
“Nghe nói Hoắc nhị ca của ta tới nơi này?!”
Hoắc Phong Liệt cứng đờ, Liễu Chẩm Thanh chớp chớp mắt, ánh mắt vừa rồi của Hoắc Phong Liệt ánh mắt… rất thú vị nha.
Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Mau mau bình tĩnh lại đi, miễn để người khác chế giễu.” Nói xong còn dịch dịch mông, thừa dịp Hoắc Phong Liệt còn chưa phản ứng lại, vội vã nhảy xuống thoát thân, đổi sang ghế khác ngồi, khi Đới Đinh Vũ tiến vào thì y đã đang ngoan ngoãn ăn sáng rồi.
Mà Hoắc Phong Liệt xanh mặt, ngồi cứng đờ, thở dốc như vừa trải qua một hồi so đấu nội lực vậy.
Đới Đinh Vũ nhìn thấy vậy cũng không rõ nguyên do.
“Thật sự ở đây này, hôm qua không phải đã đồng ý sẽ đi dạo phố sao? Đợi lát nữa ăn xong chúng ta sẽ ra ngoài, hôm nay vừa hay có ngày hội, trong thành rất náo nhiệt.”
……
“Không đi dạo cùng ta sao? Khó lắm mới có ngày hội.” Nam tử mặc huyền y hỏi người đang chuẩn bị ẩn thân rời đi.
“Không được, vào thành có thể sẽ đụng phải Hoắc Phong Liệt.”
“Vậy ngươi cũng không thể rời khỏi bên cạnh ta được.”
“Ta sẽ âm thầm bảo hộ ngươi.”
“Vậy nếu ta cùng Hoắc Phong Liệt có xung đột thì sao?”