Trong một vườn hoa tinh xảo ở kinh thành, đột nhiên có tiếng đồ sứ vỡ vụn.
Nữ tử mặc cung trang đẹp đẽ quý phái thu tay lại, người bên cạnh tiến lên dâng khăn để nữ tử lau trà tính trên tay nữ tử, nữ tử ho nhẹ một tiếng, mang theo sự lạnh băng không giận tự uy.
Người quỳ gối bên dưới run rẩy không ngừng, trên trán là vết máu do chén trà vỡ vừa rồi đập vào, sợ hãi nói: “Chủ tử tha mạng.”
Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ chỉ chốc lát là có thể quyết định sống chết của hắn.
Người hầu đứng yên bên cạnh tiến lên nói: “Chủ tử bớt giận, chuyện này cũng không thể trách đến họ được, là do bọn phản tặc kia quá vô dụng, mới vậy đã bị bắt.”
Đôi mắt đẹp động lòng của nữ tử đảo qua, “Ngươi còn có tâm tư nói đỡ cho kẻ khác? Lần này nghĩa tử* của ngươi cũng đã trợ giúp Hoắc Phong Liệt rất nhiều, không thì sao có thể phá được kế hoạch của ta nhanh như vậy được!”
*义子: nghĩa tử, con trai nuôi
Trịnh Duy nói: “Chủ tử, nghĩa tử kia của nô tài cũng chỉ là dựa theo giáo dưỡng của Đông Xưởng, không phải ngài cũng đã nói nó quá thân cận với Hoắc Phong Liệt sao, cho nên tạm thời không nên…”
“Không có tạm thời, đợi hắn về, nếu còn dùng được thì sẽ dùng, còn không dùng được thì ngươi nghĩ biện pháp xử lý đi, đừng để hắn cắn ngược lại.”
“Vâng, nô tài tuân mệnh.”
Mà nam tử trẻ tuổi duy nhất ở đó cũng không ngồi yên được nữa. “Vậy phải làm sao đây? Lúc trước ngài truyền tin cho Tây Thục quốc là vì…”
Nữ tử bình ổn hơi thở, chậm rãi ngồi xuống, lại trở lại một mỹ nhân đẹp như tranh. Ngữ khí lại mềm nhẹ như gió, “Đương nhiên là thay đổi kế hoạch, mọi chuyện đều phải có chuẩn bị nhiều hướng, nếu đợi bọn chúng phá hỏng việc mới thay đổi thì sẽ không kịp nữa.”
“Chủ tử quả nhiên là nhìn xa trông rộng, nói vậy phía hoàng thượng chắc chắn cũng sẽ như ngài mong muốn mà phái Hoắc Phong Liệt đến Nam Phong thành.” Trịnh Duy cười nói.
Nữ tử chậm rãi nhắm mắt, “Vậy cũng có nghĩa bên trong Tây Thục quốc không có biến cố gì, các ngươi không cảm thấy biểu hiện của người nào đó tốt quá mức sao?”
“Có vài tên hạ nhân rời xa chủ tử lâu ngày ắt sẽ có ý khác, có cần nô tài phái người…”
“Đi thôi.”
……
“Bệ hạ, sách về Tây Thục quốc ngài muốn đã được sắp xếp lại rồi ạ.” Bạch Tố tiến lên nói.
Bên trong cung điện, Nguyên Giác đang vuốt ngọc ban chỉ trầm tư, nghe tiếng thì ngẩng đầu nhìn lại, cười cười xua tay để Bạch Tố đứng dậy: “Bạch đại nhân nên sớm vào triều mới phải, ngươi làm việc nhanh hơn mấy vị học sĩ khác nhiều.”
Bạch Tố vội hành lễ tạ ơn.
Nguyên Giác nhìn thấy vết bầm trên mặt Bạch Tố thì hỏi: “Bị thương?”
Bạch Tố nhanh chóng cúi đầu đá: “Vi thần không sao.”
“Hạ đại nhân nặng tay thật đấy.” Nguyên Giác đột nhiên nói.
Sắc mặt Bạch Tố khẽ biến, lập tức quỳ xuống.
Nguyên Giác xua tay nói: “Đừng như vậy, trẫm không phản đối ngươi lén điều tra chuyện của người nọ, chỉ là những người khác phát hiện chưa chắc đã cho ngươi sắc mặt tốt.”
“Vi thần…… Vi thần chỉ là muốn hoàn thành di nguyện của huynh trưởng mà thôi.”
“Trẫm biết, ngươi cùng ca ca ngươi đầu cứng đầu như nhau, từ lúc ngươi thành khẩn thẳng thắn bẩm báo với trẫm là trẫm đã biết ngươi sẽ điều tra, hẳn đây cũng là nguyên nhân ngươi chịu vào triều làm quan.”
Thật ra khi Bạch Tố bẩm báo lại mọi chuyện với hoàng thượng, hoàng thượng vẫn chưa hề có vẻ gì là mâu thuẫn hay phản bác với chân tướng, vì vậy Bạch Tố mới cam lòng mạo hiểm đánh cược một phen, vào cung để điều tra.
“Vi thần không dám lừa gạt Thánh Thượng, vi thần cũng biết chuyện đã lâu, rất khó để tìm ra bằng chứng chứng minh sự trong sạch cho người nọ, vi thần chỉ muốn vạn sự nghe theo ý trời, cũng không uổng công vi thần nhậm cái chức Sử quan này.”
“Được rồi, ngươi tự có cái ngươi tin tưởng, trẫm không phản đối, trẫm cũng muốn biết năm đó y có bao nhiêu thiệt tình với trẫm.” Nguyên Giác hàm hồ nói.
Bạch Tố cảm giác hoàng thượng cũng là trọng tình trọng nghĩa, cho nên mới bỏ qua cho những gì mình làm, đây cũng có nghĩa là hoàng thượng rộng lượng, trong lòng Bạch Tố vô cùng cảm kích cùng bội phục.
“Lần này, Chiến Uyên phải tới Nam Phong Thành, chỉ sợ phải cuối năm mới trở về đoàn tụ với các ngươi được.” Nguyên Giác nhàn nhã nói như bàn chuyện nhà.
“Hoắc tướng quân chắc chắn sẽ phân ưu giúp bệ hạ.” Bạch Tố nói.
“Đúng là hắn biết phân ưu giúp trẫm, nửa năm nay, từng vụ từng việc, trẫm thật sự không ngờ người huynh đệ thân là võ tướng kia của trẫm còn có thể xử lý với hiệu suất cao như vậy, thật đúng là ngoài ý muốn. Cũng không phải trẫm cảm thấy Chiến Uyên không thể xử lý những việc này, chỉ là thứ hắn am hiểu là cưỡi ngựa đánh giặc, nếu không phải trẫm cảm thấy việc này phiền toái, chỉ có thể tín nhiệm mỗi hắn thì cũng không phái hắn đi làm, nhưng không ngờ hắn lại nhạy bén như vậy. Như thể sau lưng còn có quân sư vậy, có lẽ là mấy vị huynh đệ kia của các ngươi cùng nhau tính kế với hắn đi.”
Bạch Tố muốn nói về sự có mặt của Liễu Chẩm Thanh, dù sao Liễu Chẩm Thanh thực sự đã góp ích rất nhiều trong những vụ việc kia, định kể công lao cho y, cùng mấy chuyện bên lề của họ, nhưng nhớ ra người trước mặt là hoàng thượng, cuối cùng vẫn là bộ não thông minh nhạy bén ngăn y lại.
Dù sao lúc trước Liễu Chẩm Thanh cũng coi như là đào phạm, tuy hoàng thượng có thể vì y đã nể tình Hoắc Phong Liệt nhắm một con mắt mở một con mắt, nói thẳng ra vẫn là không ổn lắm, vẫn nên đợi Hoắc Phong Liệt trở về tự nói đi.
Nguyên Giác thấy Bạch Tố vẫn không nói thêm gì, chậm rãi xoay ngọc ban chỉ, chẳng lẽ thực sự do hắn đa tâm? Bên cạnh Hoắc Phong Liệt không xuất hiện quân sư nào sao? Hoặc là nói bình thường Chiến Uyên vẫn che giấu vài phần thực lực trước mặt hắn? Dù sao thì dựa theo phỏng đoán của Nguyên Giác về thực lực của nhóm bọn họ, những việc này không thể hoàn thành một cách nhanh chóng và thuận lợi như vậy được, dù là bản thân hắn thì cũng không được, mọi chuyện thực sự là quá mức kỳ lạ.
Không lâu sau Nguyên Giác đã nhận được tin mật, Tần Dư cùng Hạ Lan lần lượt chạy về kinh thành, Hoắc Phong Liệt đưa Liễu Tiêu Trúc cùng lên đường với Diêm Vương Khóc, tiến về Nam Phong thành.
Khi Nguyên Giác đọc đến đây, tầm mắt không khỏi dừng lại trên tên Liễu Tiêu Trúc một lúc, Liễu gia đã được thả, tin tức cũng đã truyền qua, vì sao Hoắc Phong Liệt vẫn còn muốn đưa vị Liễu gia công tử này theo?
Hoắc Phong Liệt, đường đệ của Liễu Chẩm Thanh, đồ đệ của Liễu Chẩm Thanh, ba người đi cùng nhau.
Nguyên Giác lại xoay ngọc ban chỉ, đáy mắt đầy suy nghĩ sâu xa.
Thôi, để xem, khi Hoắc Phong Liệt chỉ có một mình có còn bản lĩnh như vậy nữa không, nếu có thì thực sự là do hắn đã coi thường Chiến Uyên.
Sau đó Nguyên Giác lại lật xem tình báo tương quan về Tây Thục quốc, “Tây Thục quốc đúng là cho ra một vị vua ghê gớm đây.”
Đọc khẩu cung, trong đám phản tặc đã từng xuất hiện người Tây Thục quốc.
Nguyên Giác còn chẳng chớp mắt, chỉ khinh miệt cười nói: “Tên vua ghê gớm này thực sự sẽ là một con chó biết nghe lời sao?”
……
“Thật đúng là lợi hại mà……”
Bên trong xe ngựa, Liễu Chẩm Thanh lật xem tất cả tình báo thu thập được mà Tống Tinh Mạc đưa trước khi họ rời đi.
“Đúng là lợi hại.” Hoắc Phong Liệt nói: “Nền tảng lập quốc của Tây Thục là nước yếu nhất trong ba nước phía Tây Nam, sau trận chiến kia, Tây Thục quốc cũng bị tổn thất nghiêm trọng nhất, vốn nội bộ đã bắt đầu phân tán rồi, không ngờ…”
Hoắc Phong Liệt trải bản đồ mới xuống, mặt nghiêm túc nói: “Vua mới của họ chắc hẳn còn rất trẻ.”
“Chưa tròn hai mươi đã có thể chỉnh đốn nội vụ, trọng chỉnh non sông, còn không ngừng thâu tóm lãnh thổ từ hai nước lân cận, không chỉ có năng lực chấp chính mà còn có năng lực đánh giặc, dựa theo xu thế này của hắn, đúng là dã tâm bừng bừng.”
Hoắc Phong Liệt nói thẳng: “Bọn họ vẫn còn có nô lệ, đất đai cùng người dân đều hữu hạn, có thể lớn mạnh được đến mức này đã là cực hạn rồi.”
“Có thể nói vua hiện tại của Tây Thục quốc đã đưa ra một quyết định thông minh là trước mắt vẫn duy trì quan hệ hữu hảo với Đại Chu, chưa từng xâm lấn lãnh thổ của Đại Chu, đến cả Nam Phong thành gần Tây Thục nhất cũng là quan hệ mậu dịch hữu hảo.” Liễu Chẩm Thanh cười cười nói: “Cứ phát triển như vậy thì cũng tốt, nhưng lại còn dính tới phản tặc, Nguyên Giác vốn đã bắt đầu cảnh giác với sự phát triển của họ, giờ lại nhận được tin tức kia, còn không nhìn chằm chằm bọn chúng đến chết sao, nói thông minh thì cũng không thông minh, cứ tự tin như vậy, cảm thấy có thể đánh một trận với Đại Chu, hay là tân vương cảm thấy có thể đánh thắng đệ?”
“Chưa nói tới ta, tướng quân đang canh giữ Nam Phong thành hiện tại cũng không phải là người có thể dễ dàng bại trận như thế.”
“Cuối cùng Đới gia cũng có tướng quân đến Nam Phong thành rồi sao? Cũng phải, đã nhiều năm như vậy rồi, bọn nhóc đều đã trưởng thành. Lần cuối ta gặp vẫn còn là một nhóc con bé như hạt đậu.” Liễu Chẩm Thanh cảm thán. Khi đó y không có nhiều người có thể dùng. “Đới gia bồi dưỡng võ tướng cũng chỉ sau Hoắc gia nhà đệ thôi, nhưng người trong nhà cũng thưa thớt, không thể duy trì tiếp được.”
Nói tới đây, Liễu Chẩm Thanh cố ý nhướng mày nhìn về phía Hoắc Phong Liệt nói: “Võ tướng các ngươi đúng là, dù không có con nối dõi thì cũng nên thu nhiều đồ đệ truyền nhân một chút, nếu không kinh nghiệm với bản lĩnh này biết truyền cho ai? Phong Liệt, đệ đã từng thu đồ đệ nào chưa?”
Hoắc Phong Liệt lắc đầu.
Liễu Chẩm Thanh không khỏi vặn vẹo người, dựa về phía Hoắc Phong Liệt đang ngồi nghiêm chỉnh, cười nói: “Dù sao sau này đệ cũng sẽ không có con, nên sớm nghĩ lại chuyện thu đồ đệ đi.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, cúi đầu nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh đang dựa về phía mình, nhìn mặt mày y càng lúc càng giống ánh mắt hoa đào quyến rũ lòng người khi xưa, tim hắn rung động, không thể thốt thành lời, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu.
Hàn Diệp ngồi đối diện vùi đầu vào đọc sách y cuối cùng cũng mở miệng nói: “Sao ngươi lại nguyền rủa người ta…”
Lời vừa rời miệng đã nhìn thấy sư phụ nhà mình đang không đứng đắn dựa lên người tướng quân, nụ cười trên mặt sắp nở hoa, cười tít cả mắt.
Rồi, cậu nhìn rõ sự thật rồi, bị sư phụ cậu quấn lấy thì đúng là không thể có ai nối dõi được.
Thấy Hàn Diệp nói chuyện, Liễu Chẩm Thanh liền thuận thế hỏi: “Đúng rồi, thành chủ của Nam Phong Thành thành hiện tại vẫn là Đường Mục sao? Quan hệ của hắn với Đới gia thế nào?”
“Sao ngươi lại hỏi ta?” Hàn Diệp khó hiểu.
Liễu Chẩm Thanh cũng khó hiểu nhìn Hàn Diệp nói: “Y Cốc ở ngay gần Nam Phong Thành mà, trước kia khi cần mua đồ dùng sinh hoạt không phải sẽ đến Nam Phong Thành sao?”
Hàn Diệp sửng sốt một chút, sau đó đỏ mặt đáp: “Những người khác thì ta không biết, nhưng ta cùng sư phụ đều chưa từng đến đó, chúng ta đều đến thành trì khác.”
“Hả? Sao lại phải bỏ gần tìm xa?” Liễu Chẩm Thanh vô cùng hoang mang.
Hàn Diệp trợn trắng mắt với Liễu Chẩm Thanh, dáng vẻ lười không muốn giải thích, vừa lúc xe ngựa dừng lại, xa phu bên ngoài hô: “Các vị, nơi này có một dòng suối, rất thích hợp để dùng lại nghỉ chân, có nên dừng lại không ạ.”
“Được.” Liễu Chẩm Thanh đáp.
Hàn Diệp xuống xe ngựa rồi thấy hoàn cảnh xung quanh không tệ, bèn dẫn dược đồng đi tìm xem có thảo dược nào dùng được không. Xa phu bắt đầu câu cá nấu ăn.
Đá trong xe ngựa đã dùng hết rồi, thời tiết tháng 7 tháng 8 này thực sự là quá nóng. Chẳng mấy chốc xa phu đã toát mồ hôi đầm đìa.
Hoắc Phong Liệt cùng Liễu Chẩm Thanh đi về phía dòng suối. Đột nhiên Liễu Chẩm Thanh bắt đầu cởi quần áo.
Hoắc Phong Liệt kinh ngạc nói: “Thanh ca?”
Liễu Chẩm Thanh cũng không quay đầu lại nói: “Không nóng sao? Khó khăn lắm mới tìm được dòng suối trong thế này, xuống tắm một lát cho mát đi.”
Nói xong Liễu Chẩm Thanh cũng đã cởi hết chỉ còn quần lót, quấn gọn tóc lên rồi nhảy vào làn nước. Thân thể thon mảnh trắng nõn thong thả bơi lội ở vùng nước nông, vòng eo đong đưa trong làn nước, thoạt nhìn như một người cá đuôi bạc.
Liễu Chẩm Thanh bơi một lát, quay đầu thấy Hoắc Phong Liệt vẫn đứng trên bờ mà chưa xuống nước thì chỉ nhìn hắn, mày hơi nhướng.
Bơi tới trước mặt hắn, ghé lên tảng đá ngửa đầu nhìn Hoắc Phong Liệt, “Xuống nước đi.”
Hoắc Phong Liệt tránh dấu răng rõ ràng trên vai Liễu Chẩm Thanh theo bản năng, “Không… không được, ta không nóng.”
Liễu Chẩm Thanh híp mắt, khóe miệng cong lên cũng không buông, đột nhiên trầm giọng nói: “Sư phụ cùng Tiểu Diệp không đến Nam Phong Thành có phải vì ta không?”
Hoắc Phong Liệt lập tức cứng đờ người, nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, chỉ thấy Liễu Chẩm Thanh đã xoay lưng về phía hắn.
Hắn có chút lo lắng nhìn bóng lưng Liễu Chẩm Thanh nói: “Ta không rõ ràng lắm.”
“Hẳn là như vậy đi, năm đó để lại tiếng xấu như vậy, dựa vào tình huống ở những nơi khác, giờ có lẽ cả thành trì ấy vẫn còn oán hận ta lắm, bọn họ nếu vào thành thì tất nhiên sẽ thường xuyên phải nghe những tiếng mắng nhiếc chửi rủa ra, đương nhiên sẽ thấy không vui rồi.” Liễu Chẩm Thanh nói xong, thở dài một hơi rồi lại bơi đi.
Nhưng bơi chưa được bao lâu lại không bơi nữa mà ngây ngốc đứng trong nước, lưng đưa về phía Hoắc Phong Liệt, có vẻ vô cùng cô đơn.
Liễu Chẩm Thanh đứng trong nước, đếm nhẩm, đến khi đếm đến mười mới cảm thấy nước xung quanh gợn sóng, hơi hơi cong môi, liền nghe được đằng sau có tiếng nói.
“Bọn họ biết là giả.”
Liễu Chẩm Thanh quay đầu lại liền nhìn thấy Hoắc Phong Liệt đã xuống nước cùng mình, thấy tình trạng trang phục của Hoắc Phong Liệt giống mình, lập tức thấy vừa lòng, sau đó mặt lại nghiêm túc hỏi: “Rõ ràng cái gì mọi người cũng không biết, sao lại tin đó là giả chứ?”
“Bởi vì tin tưởng huynh.” Hoắc Phong Liệt chân thành đáp.
Liễu Chẩm Thanh lập tức bày ra vẻ mặt cảm động, xông tới ôm chặt lấy Hoắc Phong Liệt, “Nhị Cẩu, đệ thật tốt.”
Hoắc Phong Liệt bị sự biến hóa cảm xúc của Liễu Chẩm Thanh làm cho sửng sốt, bị ôm cũng có chút xấu hổ, dù sao thì sau lần đó hắn đều cố gắng bảo trì khoảng cách với Thanh ca, huống chi hiện tại họ lại đang… trần trụi, giờ cũng không tiện đẩy Thanh ca ra, nhưng lại không dám ôm lại, chỉ có thể để Liễu Chẩm Thanh tùy ý ôm chặt, lại không nhìn thấy khóe miệng lén lút cong lên của Liễu Chẩm Thanh.
Mà lúc này Hàn Diệp vừa trở về lại cảm giác bị cay hết cả mắt, đến cả dược đồng đi cùng cũng khẽ thốt lên kinh ngạc, ban ngày ban mặt, hai nam nhân ôm nhau như vậy, ai mà chịu nổi.
Cảm giác được ánh mắt của người khác, Hoắc Phong Liệt cũng không chịu được nữa, chỉ có thể đẩy Liễu Chẩm Thanh ra, kết quả vừa đẩy ra tay Liễu Chẩm Thanh đã chuyển sang sờ sờ chỗ bụng hắn.
Cơ mắt toàn thân Hoắc Phong Liệt lập tức căng chặt lại, có chút xấu hổ nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Hâm mộ quá đi, ta cũng muốn có cơ bụng đẹp thế này.”
Hoắc Phong Liệt chỉ có thể lùi một bước.
Liễu Chẩm Thanh lại tấm tắc hai tiếng: “Đáng tiếc.”
Hoắc Phong Liệt nghi hoặc nhìn Liễu Chẩm Thanh.
Liễu Chẩm Thanh vẻ mặt tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không phải là nước ấm, lúc trước ở cùng bồn tắm với đệ cũng không nhìn thấy hình xăm của đệ, không biết khi nào mới được thấy đây.”
Khi đó trong lúc hoảng hốt mới chỉ kịp nhìn thấy một phiến lá trên vai Hoắc Phong Liệt mà thôi, mà chắc là là cây nhỉ, ký ức có chút mơ hồ nên không chắc lắm.
Vẻ mặt Hoắc Phong Liệt tức khắc trở nên phức tạp lại rất không được tự nhiên, bị Liễu Chẩm Thanh nhắc như vậy nên tất nhiên cũng nhớ tới cái gì đó. Thấy Liễu Chẩm Thanh lại mỉm cười nhìn hắn, hắn thật sự không chịu được nữa, chỉ có thể trốn vào nước bơi đi.
Liễu Chẩm Thanh cười nói: “Đợi ta với, chúng ta thi bơi đi, ta bơi một vòng, đệ bơi năm vòng, vòng cuối đuổi kịp ta thì mới tính là đệ thắng, thắng thì sẽ thưởng cho đệ, thua thì phải chịu phạt.”
Hàn Diệp đứng trên bờ phỉ nhổ: “Hắn có chấp ngươi mười vòng ngươi cũng không thắng nổi.”
Cuối cùng quả nhiên vẫn là Hoắc Phong Liệt thắng, Liễu Chẩm Thanh nhìn hắn ra khỏi nước, nhướng mày cười khẽ, đúng là có chút phong thái thiếu niên mà, đặc biệt là cơ thể dính đầy bọt nước được ánh mặt trời chiếu vào trở nên lấp lánh, thực sự… khiến người ta ghen tị.
Hai người nghịch nước cũng đã thấm mệt, nên lên bờ thay đồ ăn cơm rồi, sau khi Hoắc Phong Liệt dùng nội lực hong khô tóc cho Liễu Chẩm Thanh, để Liễu Chẩm Thanh lên xe ngựa trước, Liễu Chẩm Thanh buồn cười nói: “Cùng lên thay đồ đi, cũng đâu phải không đủ chỗ.”
Hoắc Phong Liệt nghiêm mặt nói: “Ta hong khô tóc đã. Lát sẽ lên.”
Liễu Chẩm Thanh nhướng mày, trực tiếp lên xe, Hoắc Phong Liệt liền đứng canh cạnh xe ngựa, đột nhiên nghe thấy trong xe rầm một tiếng, hình như có gì đó đập vào vách tường, sau đó là tiếng Liễu Chẩm Thanh kêu ai da một tiếng.
Hoắc Phong Liệt lập tức xông lên xe, xốc mành xe ngựa lên lại thấy một đôi tay duỗi ra vòng lấy cổ Hoắc Phong Liệt kéo hắn vào trong.
Đương nhiên Hoắc Phong Liệt lập tức hiểu chuyện gì đang diễn ra, muốn trốn thì cổ cũng đã bị giữ chặt, đương nhiên hắn cũng không tiện dùng sức tránh thoát, sợ khiến Liễu Chẩm Thanh bị thương, cứ như vậy thuận thế để mình bị kéo ngã.
Phịch một tiếng, xe ngựa lắc lư một chút, Hoắc Phong Liệt vươn tay chống bên cạnh, khống chế trọng lượng để không đến mức đè nặng Liễu Chẩm Thanh phía dưới.
Nhưng vẫn là có đè lên, nhưng đợi Hoắc Phong Liệt nhận ra thì mặt cũng đỏ lên, bởi vì Liễu Chẩm Thanh hoàn toàn không mặc gì hết.
Hoắc Phong Liệt muốn nâng người dậy, nhưng cổ vẫn bị ôm xuống.
“Trốn cái gì?” Liễu Chẩm Thanh bất mãn nói.
Bên trong xe ngựa mọi cửa sổ đều đã buông mành xuống, ánh sáng bên trong không quá sáng, lại vẫn có thể thấy gương mặt dần đỏ lên của Hoắc Phong Liệt, sau đó đến hô hấp cũng thay đổi.
“Thanh ca… huynh… huynh không sao chứ?”
Liễu Chẩm Thanh khẽ cười nói: “Có việc chứ. Vừa rồi đã nói, ta mà thua thì sẽ thưởng cho đệ mà.”
Hoắc Phong Liệt sửng sốt, vừa mới nhìn về phía Liễu Chẩm Thanh, liền cảm giác đai lưng bị nới lỏng, mặt chợt biến sắc, hắn đang chống hay tay hai bên, giờ chỉ đành đổi sang chống bằng một tay, một tay khác vội ngăn tay Liễu Chẩm Thanh lại.
“Thanh ca!”
“Sao vậy? Không muốn sao? Đã qua nhiều ngày như vậy rồi. Đệ không muốn sao?” Liễu Chẩm Thanh nhẹ giọng nói, tay bị bắt lấy thì đưa tay Hoắc Phong Liệt chuyển sang người mình, “Nhưng mà, ta lại muốn nha…”
Hoắc Phong Liệt cảm nhận được xúc cảm dưới mu bàn tay, lập tức cứng đờ.
Liễu Chẩm Thanh thật sự cảm thấy bản thân thật quá lưu manh, nhưng nhìn vành tai đỏ như nhỏ máu của Hoắc Phong Liệt thì tim cứ cảm thấy ngứa ngáy.
Thấy Hoắc Phong Liệt còn đang cứng đờ, ánh mắt đong đưa, có vẻ còn đang giãy giụa gì đó, vì vậy hắn nâng chân lên dùng đầu gối kích thích hắn một chút, cũng không tin đã từng có kinh nghiệm rồi mà Hoắc Phong Liệt còn có thể tiếp tục phản kháng.
Kết quả Liễu Chẩm Thanh vẫn quá xem nhẹ định lực của Hoắc Phong Liệt cùng hoàn cảnh xung quanh của mình, nghe thấy bên ngoài có tiếng hô báo cá đã nướng xong.
Hoắc Phong Liệt như chợt bừng tỉnh, nâng người dậy, Liễu Chẩm Thanh muốn kéo hắn lại cũng không thể giữ chặt, Hoắc Phong Liệt lung tung cầm tay nải đựng hành lý ở bên cạnh rồi lóe một cái đã không thấy bóng dáng đâu.