Mạnh Hoằng thấy bà ta đứng ngoài cửa hồi lâu mà không vào, chỉ chăm chăm nhìn mình, liền thắc mắc: “Sao vậy?”
“Ta dẫn ngươi đi gặp một người.” Mạnh Uyển đột nhiên nói.
Suốt dọc đường, bà ta đã dẫn hắn gặp vô số người, Mạnh Hoằng chẳng thấy lạ lùng gì, chỉ là trời đã tối rồi, người kia là ai mà phải gặp vào lúc này?
“Ngươi thay y phục trước đi, ta đợi ở ngoài.”
Một khắc sau, Mạnh Hoằng bước ra khỏi phòng, Mạnh Uyển đã chuẩn bị xe ngựa, ngồi chờ hắn trên xe.
Thấy bà ta muốn ra ngoài, Mạnh Hoằng càng thêm tò mò, vừa lên xe đã hỏi: “Nhị tỷ muốn dẫn ta đi gặp ai?”
Mạnh Uyển không trả lời: “Đến nơi rồi ngươi sẽ biết.”
Xe ngựa chạy thẳng đến khu chợ sầm uất, dừng lại ở sân sau trà lâu Phúc Thiên. Hai người vừa xuống xe, đã có người hầu ra đón tiếp, cung kính dẫn họ lên nhã gian trên tầng hai. Vị trí nhã gian được nâng cao hơn hẳn, rèm cửa vừa được vén lên, khung cảnh đại sảnh bên dưới liền hiện ra trước mắt.
Mạnh Hoằng nhíu mày: “Nhị tỷ tối nay muốn mời ta đến nghe hát?”
Mạnh Uyển vẫn không nói, chỉ bảo hắn nhìn xuống đại sảnh.
Mạnh Hoằng bụng đầy nghi hoặc, tuy thích nghe hát, nhưng hôm nay không phải ngày thích hợp, đang định đứng dậy thì Mạnh Uyển kéo tay hắn lại, nói: “Bắt đầu rồi.”
Tiếng chiêng trống và tiếng phách vang lên rộn ràng, kép hát bước lên sân khấu.
Đại sảnh chật kín người.
Bị Mạnh Uyển giữ lại, Mạnh Hoằng đành phải ngồi xuống, nhưng chẳng mấy hứng thú. Ánh mắt hắn lướt qua sân khấu, rồi nhìn xuống phía dưới, vô tình bắt gặp một gương mặt quen thuộc.
Mạnh Hoằng sững người, nhìn chằm chằm gương mặt đó, xác định mình không nhìn lầm, hắn kinh ngạc quay đầu: “Nhị tỷ, đó là…”
“Đúng vậy.” Chưa để hắn chất vấn, Mạnh Uyển đã tự thừa nhận, “Là hắn.”
Sắc mặt bà ta bình thản, dường như đã biết từ lâu, hơn nữa chắc chắn hai người đã liên lạc với nhau. Mạnh Hoằng không dám tin, nghi hoặc hỏi: “Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi sao?”
Mạnh Uyển cười: “Phải, kết quả của việc ta thỏa hiệp với cha chính là cha đã g.i.ế.c hắn, rồi biến hắn thành một kẻ tàn phế. Tất cả các ngươi đều không dung thứ cho hắn, cũng không dung thứ cho ta. Ta chính là vết nhơ của Mạnh gia, muốn xóa sạch vết nhơ này, chỉ có thể g.i.ế.c người.”
Mạnh Hoằng không hiểu bà ta đang nói gì, nhưng biết cái c.h.ế.t của người kia không liên quan đến cha mình: “Nhị tỷ, tỷ quên rồi sao, hắn bị bọn cướp g.i.ế.c hại.”
Mạnh Uyển cười lạnh: “Phải, cha đã lừa các ngươi như vậy, cũng lừa ta như vậy.” Bà ta nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi biết giờ hắn là ai không?”
Mạnh Hoằng đầu óc trống rỗng, lắc đầu.
Mạnh Uyển giới thiệu: “Tổng quản đứng đầu bên cạnh Hoàng thượng, Lý Cao.”
Bà ta nói rõ ràng, chậm rãi, từng chữ từng chữ lọt vào tai Mạnh Hoằng. Mạnh Hoằng như bị sét đánh ngang tai, đầu óc choáng váng, không thể suy nghĩ được gì nữa.
Tổng quản đứng đầu bên cạnh Hoàng thượng…
Suốt dọc đường, hắn không phải chưa từng nghe đến cái tên này, ai cũng đánh giá rất tốt về hắn. Ngày vào cung, từ miệng Hoàng thượng hắn biết vị tổng quản này đã từng nói tốt về mình trước mặt Hoàng thượng, trong lòng vô cùng cảm kích, nghĩ nếu có cơ hội, nhất định phải cảm ơn hắn thật tốt. Nhưng hắn nằm mơ cũng không ngờ, vị đại tổng quản mà hắn muốn cảm ơn lại chính là hắn.
Hắn không phải đã c.h.ế.t rồi sao? Sao hắn lại vào cung, còn leo lên được vị trí đó?
Tổng quản đứng đầu…
Mạnh Hoằng bỗng chốc tỉnh táo, trong lòng chấn động, hắn là thái giám?!
Nhìn phản ứng của Mạnh Hoằng, Mạnh Uyển biết hắn đã nghĩ đến điều này, nhẹ giọng nói: “Hắn không phải bị bọn cướp giết, mà là bị cha thuê người hãm hại. Trước khi g.i.ế.c hắn, bọn chúng đã dùng hình phạt tàn nhẫn.” Giọng Mạnh Uyển nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu, cười khẽ: “Chỉ vì hắn yêu nhầm người.”
“Cha cho rằng hắn không xứng với ta, nên muốn hủy hoại hắn.”
Mạnh Hoằng đã bị những lời này làm cho c.h.ế.t lặng.
“Mấy năm trước, phản ứng của tỷ tỷ khi nhìn thấy hắn cũng giống như ngươi bây giờ, tỷ ấy biết…” Sắc mặt Mạnh Uyển đột nhiên thay đổi, ánh mắt chất chứa phẫn nộ, căm hận nói: “Tỷ ấy rõ ràng biết là cha đã hại chàng ấy, vậy mà còn đến khuyên ta, bảo ta nghĩ cho cha, bảo ta quên hắn đi…”
“Cả đời tỷ ấy yêu mà không được, làm sao biết được thế nào là đến c.h.ế.t cũng không phai, bảo ta quên thế nào được? Ta và hắn có thể đi đến ngày hôm nay, chúng ta đã trả giá quá nhiều, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng, nếu thành công, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
Cả nhà được ở bên nhau.
Người bên dưới dường như cảm nhận được ánh mắt của hai người, ngẩng đầu nhìn lên.
Ánh mắt chạm nhau, Lý Cao khẽ mỉm cười. Tuy cách xa tiếng ồn ào náo nhiệt, không nói gì, nhưng ánh mắt ấy chứa đầy sự dịu dàng. Hắn cúi đầu, dắt một đứa trẻ khoảng bảy tuổi từ bên cạnh.
Nhìn thấy đứa trẻ, nước mắt Mạnh Uyển dâng lên, không kìm nén được nữa, lăn dài trên má.
Mạnh Hoằng ngây người nhìn đứa trẻ giống Mạnh Uyển đến bảy phần, từng tiếng sấm sét vang lên bên tai, hắn quay đầu nhìn Mạnh Uyển, vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng nhìn thấy nước mắt trên gương mặt bà ta, hắn không cần hỏi cũng đoán được đứa trẻ là con của ai.
Hèn chi năm đó bà ta lại thỏa hiệp, đến trang viên sống một năm.
Nói xong, hắn định bước ra ngoài, hắn cần tỉnh táo lại.
Hắn đang nằm mơ.
Mạnh Uyển cũng không vội, đứng dậy đi theo hắn. Khi hắn vội vã bước ra sân sau, bà ta mới lên tiếng: “Ngăn hắn lại.”
Trong bóng tối, vài bóng người bất ngờ xuất hiện, chặn đường Mạnh Hoằng.
Mạnh Hoằng không bước tiếp, quay đầu nhìn Mạnh Uyển, vẻ mặt hoang mang và kháng cự: “Nhị tỷ, tỷ nói cho ta biết, đây là mơ, đây không phải sự thật…”
Nhưng Mạnh Uyển lại lắc đầu: “Không phải mơ.”
“Ngươi nghĩ rằng ngươi thật sự có thể dựa vào hai bàn tay trắng mà làm đến chức Thống lĩnh cấm vệ quân Đông cung sao?” Mạnh Uyển cũng không ngại làm hắn vỡ mộng, “Làm sao có thể dễ dàng như vậy.”
Mạnh Hoằng nhắm mắt lại, im lặng một lúc, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhưng sự thật kinh hoàng đó lại là điều hắn không thể chịu đựng được. Hắn bỗng chỉ tay vào Mạnh Uyển: “Tỷ là kẻ điên!”
“Ta điên rồi.” Mạnh Uyển cũng không chịu thua, giọng nói át cả hắn, “Là ai bức ta đến mức này?”
“Ta chỉ muốn được ở bên người mình yêu, tại sao lại không được?” Mạnh Uyển đỏ hoe mắt nói: “Cho dù không thể ở bên nhau, thì hắn đáng c.h.ế.t sao?”
Mạnh Hoằng vẫn lắc đầu: “Cho dù năm đó là cha sai, ông ấy có lỗi với tỷ, nhưng các người, các người đây là muốn mưu…”
“Có lỗi?” Mạnh Uyển cười lạnh: “Dùng hình phạt tàn nhẫn với hắn, rồi ném hắn xuống mương nước, gả ta vào cái gọi là gia đình danh môn chính phái của các ngươi, để ta chịu đựng đủ mọi khổ sở, một câu có lỗi là có thể che đậy được hết sao? Tại sao!” Cho dù đã qua bao nhiêu năm, những tủi nhục từng phải chịu đựng vẫn khiến bà ta đau lòng. Mạnh Uyển gào lên: “Chỉ vì thanh danh của Mạnh gia? Vì để người chị là phu nhân Thượng thư không bị bôi nhọ, vì người em trai chưa vào quan trường có một con đường rộng mở, cho dù chỉ là một chút tì vết cũng không được có, nhưng cái tì vết nhỏ bé đối với các ngươi đó lại là mạng sống của ta! Ta hạ giá thành thân thì sao? Gả cho một người đánh xe ngựa thì sao? Ta đắc tội với các ngươi sao! Mà các ngươi phải trả thù ta như vậy.”
Mạnh Uyển như phát điên, vừa khóc vừa nói: “Ta biết tại sao, chẳng phải vì hắn chỉ là một người đánh xe ngựa sao? Cha nói hắn không biết lượng sức mình, vậy thì hắn sẽ chứng minh cho ông ấy thấy, không phải chỉ có công tử nhà cao cửa rộng mới có thể thăng quan tiến chức, người xuất thân thấp hèn cũng có thể tạo nên con đường quyền quý.”
Cho dù là phải gầy dựng bằng một thân thể tàn phế.
Nhưng họ đã có quyền lực trong tay, có thể mãi mãi bên nhau.
Đây là lần đầu tiên Mạnh Hoằng thấy Mạnh Uyển suy sụp, nhưng lúc này hắn không thể đồng cảm, hắn chỉ biết, bà ta điên rồi.
Họ đều điên rồi.
Hắn không thể ở lại đây với họ nữa.
Mạnh Hoằng quay đầu bỏ đi.
Mạnh Uyển nhìn bóng lưng hắn, cũng không đuổi theo, chỉ nói: “Ngươi đi đi, ra ngoài nói với Hoàng thượng, nói với tất cả mọi người trên đời này, Thái tử là cháu ruột của ngươi, rồi tự chứng minh mình trong sạch, xem họ có tin ngươi hay không.”
Mạnh Uyển lại nói tiếp: “Bây giờ, cũng đến lúc các ngươi nếm trải cảm giác vinh nhục cùng hưởng, họa phúc cùng chịu rồi.”
Mặt Mạnh Hoằng trắng bệch, cả người bủn rủn.
“Thái tử cần ngươi, ngươi hãy đến bên cạnh hắn, bảo vệ hắn thật tốt.” Giọng Mạnh Uyển cũng trầm xuống, buồn bã nói: “Hắn vừa sinh ra chỉ được b.ú sữa mẹ vài ngày đã bị bế đi, Chu Hoàng hậu biết hắn không phải con ruột của mình, hắn sống bảy năm, chưa từng cảm nhận được tình mẫu tử một ngày nào.”
Sau một hồi im lặng kéo dài, Mạnh Hoằng nhắm mắt lại, đột nhiên hỏi: “Năm đó, trưởng tỷ có biết chuyện của các người…”
Mạnh Uyển không trả lời.
Nhưng câu trả lời đã quá rõ ràng.
—
Đèn trong lầu tắt ngấm, không còn động tĩnh gì nữa, Yến Trường Lăng mới buông tay đang bịt miệng Chu Thanh Quang, vén vạt áo, vẻ mặt chán ghét lau khô nước bọt của hắn trên tay mình.
Yến Trường Lăng trầm giọng ngắt lời: “Chuyện tối nay, không được tiết lộ cho bất cứ ai, lấy nhân cách của ngươi mà thề.”
Chu Thanh Quang: “…”
Nhân cách của hắn không đáng giá à.
Mạng thì đáng giá, hắn lập tức giơ hai ngón tay lên, thản nhiên nói: “Lấy mạng ra đảm bảo.”
“Ai cần mạng của ngươi?” Yến Trường Lăng đ.ấ.m một cú vào n.g.ự.c hắn, đứng dậy nhẹ nhàng nhảy xuống từ mái nhà, biến mất trong màn đêm.
Đến con hẻm bên ngoài, Chu Thanh Quang mới dám lên tiếng: “Chủ tử, chuyện này phải làm sao bây giờ.”
Biết Lý Cao có mưu đồ, nhưng không ngờ hắn lại dám nhắm đến thứ lớn nhất trên đời này.
Hoàng thượng vì muốn giành lại quyền lực, những năm nay không chỉ bãi bỏ chế độ cha truyền con nối của các gia tộc thế gia, mà còn bác bỏ đề xuất thành lập Ty Lễ Giám, đắc tội với thế gia, lại đắc tội với đám hoạn quan trong cung.
Có thể nói là tứ bề thọ địch, trong ngoài đều không phải người.
Hoàng thượng vừa băng hà, Thái tử lên ngôi.
Thiên hạ sẽ rơi vào tay đám thái giám.
Yến Trường Lăng không trả lời.
Một lúc sau, Chu Thanh Quang mới hiểu ra.
Mạnh gia, chẳng phải là nhà mẹ đẻ của Thiếu phu nhân sao?
Nếu Mạnh Uyển sa lưới, Thiếu phu nhân cũng sẽ bị liên lụy.
Chuyện này khó giải quyết rồi.
—
Trở về Hầu phủ, Bạch Minh Tế vẫn chưa ngủ, ngồi trên trường kỷ, chống cằm trầm tư. Yến Trường Lăng đến gần, nàng cũng không phản ứng.
Yến Trường Lăng ngồi phịch xuống bên cạnh nàng, hỏi: “Đang nghĩ gì vậy?”
Những lời Trương bà bà nói, cộng thêm bọc quần áo trẻ con mà Kim Thu cô cô để lại, mọi chuyện đã quá rõ ràng. Bạch Minh Tế nói: “Mạnh Uyển chắc hẳn có một đứa con.”
“Ừ, ta cũng nghĩ vậy.” Yến Trường Lăng vỗ vai nàng, “Ngủ đi, đã biết rồi thì không cần vội, chỉ cần Mạnh Uyển còn ở kinh thành, sớm muộn gì cũng sẽ có câu trả lời.”
Bạch Minh Tế dịch sang bên cạnh, nhường chỗ cho hắn, nhưng những nghi hoặc trong đầu vẫn chưa được giải đáp.
Nếu những gì bà bà nói là sự thật, Mạnh Uyển chắc chắn có tình cảm với người đánh xe ngựa tên Cố Giới kia.
Và trước khi nàng xuất giá, bà ta đã sinh con của họ.
Cái c.h.ế.t của mẫu thân nàng, e rằng cũng có liên quan đến đứa trẻ đó.
Rốt cuộc là vì lý do gì, Mạnh Uyển lại muốn hạ độc g.i.ế.c họ?
Vì bọc quần áo đó?
Bà ta sợ họ biết đến sự tồn tại của đứa trẻ?
Nhưng ngoại tổ phụ đã mất rồi, bà ta cũng bị nhà chồng đuổi đi, cho dù có con, mang về là được, có gì đáng sợ.