Thánh thượng ra lệnh cho hắn phải lập tức đi nhậm chức, không được trì hoãn, tức là phải rời khỏi Kinh thành ngay, dù cho bị thương nặng đến mức không đi nổi, có khiêng cũng phải khiêng ra khỏi Kinh thành.
Vì thế, thậm chí còn chưa kịp nói lời từ biệt, Hà Lan Từ và Lục Vô Ưu đã lên xe ngựa đi Hoảng Châu.
Chỉ là lúc này xe ngựa xóc nảy, cũng không biết ai mới là người khó chịu hơn ai.
Hạ Lan Từ nhắm mắt lại, bỗng nghe thấy giọng nói của Lục Vô Ưu vang lên bên tai: “Nếu nàng vẫn thấy không thoải mái, thì cứ nằm xuống.”
Quả thật nàng có chút không ngồi được, chân đều như nhũn ra, cổ áo và tay áo còn có những dấu vết không thể che giấu.
Vốn dĩ Lục Vô Ưu sau khi tắm rửa xong, đã lên giường đi ngủ, nàng thu dọn hành lý xong, vì lo lắng nên đã do dự nhẹ nhàng leo lên giường xem vết thương của hắn, kết quả lại bị Lục Vô Ưu đúng lúc bắt được, hắn giữ lấy nàng rồi hôn.
Hạ Lan Từ cũng không mấy phản kháng, chỉ đưa tay cởi áo của hắn ra.
Kết quả lại bị Lục Vô Ưu nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay, ấn xuống giường, hôn càng tùy ý hơn.
Nàng giãy dụa, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, cuối cùng quần áo của hắn chưa cởi được bao nhiêu mà quần áo của nàng đã bị cởi gần hết — bây giờ nghĩ lại vẫn còn hơi tức giận.
Sau một hồi đòi hỏi không ngừng, Hạ Lan Từ cũng kiệt sức, thậm chí còn hơi mơ hồ, không biết ai mới là người vừa ra khỏi chiếu ngục.
Điều kỳ lạ nhất chính là, nàng bị hắn hôn khắp từ trong ra ngoài, không biết đã trải qua mấy lần, vậy mà quần áo của Lục Vô Ưu vẫn chưa cởi, áo mũ từ đầu đến cuối vẫn chỉnh tề, chỉ là không để nàng nhìn thấy vết thương của hắn.
Nhưng có đôi lúc, khi chạm vào cánh tay và ngực hắn, cơ thể hắn sẽ có một chút phản ứng nhỏ, nàng lại có thể cảm nhận rõ ràng là hắn đang bị thương.
Nàng biết người này luôn muốn giữ thể diện, lại thích tỏ ra mạnh mẽ, phần lớn cũng là không muốn nàng lo lắng nên không cho nàng xem.
Chỉ là… Hạ Lan Từ buồn bực không lên tiếng mà dựa vào thành xe, cố gắng ổn định cơ thể, cũng không biết mình đang tức giận chuyện gì.
Lục Vô Ưu thong dong nói: “Cũng đâu đến mức làm nàng không thể xuống giường.”
“…”
Hạ Lan Từ tiếp tục buồn bực không nói gì.
Lục Vô Ưu lại nói: “Được rồi, là tối qua ta có hơi nóng nảy, nhưng chắc là cũng… không quá thô bạo.” Hắn không chắc lắm: “Hay nàng để ta xem thử xem?”
Hạ Lan Từ nói: “… Chàng cho ta xem thử trước đã!”
Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Không phải tối qua nàng đã nhìn thấy rồi sao, còn nếm thử nữa mà?”
Hạ Lan Từ không khỏi nâng cao giọng, nói: “Ta nói là cơ thể chàng!”
Lục Vô Ưu thản nhiên nói: “Ta đã nói là không sao cả, chỉ là vết bầm tím chưa tan nên nhìn có hơi đáng sợ thôi, ta sợ nàng giật mình, hay là…” Hắn giống như đang đề nghị: “Bây giờ ta cho nàng xem, nàng cũng cho ta xem?”
“…”
Hạ Lan Từ thật sự có chút dao động.
Nhưng… nàng lại rất ngại ngùng, nói không chừng chỗ đó vẫn còn sót lại một chút dấu vết và một số thứ gì đó, đến giờ vẫn còn sưng đau âm ỉ.
Lục Vô Ưu chỉ buột miệng nói bừa vậy thôi, biết nàng da mặt mỏng, dù có vẻ như cảm giác xấu hổ đang giảm dần nhưng lúc nào cần xấu hổ thì vẫn sẽ xấu hổ, ví dụ như không muốn cho hắn xem cơ thể sau khi làm xong, còn thích vùi mặt vào gối mềm — đương nhiên điểm này cũng rất đáng yêu, khiến người ta muốn hôn từ sau gáy, dọc theo xương cánh bướm đến tận xương cụt.
Xe ngựa chạy càng lúc càng xa trong sự xấu hổ nặng nề, nhưng rất nhanh đã bị chặn lại, sau đó bên ngoài vang lên tiếng đao, thương, kiếm, kích va chạm, tiếng đánh nhau, còn có tiếng người hét lớn lên: “Chính là chiếc xe ngựa này! Xông lên!”
Hạ Lan Từ muốn vén rèm lên xem: “Sao vậy?”
Lục Vô Ưu giữ nàng lại, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đoán chừng là ám sát. Nàng đừng cử động, cũng không phải chuyện lớn gì…”
Hạ Lan Từ nói: “…? Chuyện này còn chưa tính là chuyện lớn sao!”
Lục Vô Ưu cười nói: “Ta đã đắc tội với toàn bộ quan trường Ích Châu, không biết bao nhiêu người bị liên lụy, lại thêm đám người liên quan đến Bình Giang Bá bị tước chức, những kẻ muốn giết ta để trừ hậu họa không phải ít, dọc đường đi chắc chắn sẽ không bình yên. Nhưng nàng đừng lo, hiện tại cũng không cần phải giấu giếm gì nữa, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, cứ giết hết bọn chúng trên đường là xong.”
Hạ Lan Từ: “…!”
Lục Vô Ưu dường như cũng phản ứng lại một chút, nói: “Nếu nàng không muốn làm tổn hại mạng người, ta sẽ bảo bọn họ ra tay nhẹ tay một chút.”
Hạ Lan Từ cũng biết làm vậy sẽ càng nguy hiểm hơn, ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu nói: “Không cần.”
Lục Vô Ưu nhấn mạnh: “Ta là một người lương thiện chứ không phải sơn tặc, chỉ là tự vệ mà thôi, cũng không thể khoanh tay chờ chết được?”
Hạ Lan Từ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nói xong, Lục Vô Ưu khẽ vén rèm lên nói: “Thiếu phu nhân nói, không cần giữ lại người sống.”
Hạ Lan Từ: “…”
***
Bởi vì lần này đi Hoảng Châu đường xá xa xôi, để nhanh chóng đến nơi, trên đường họ còn đổi sang đi thuyền.
Lần đầu tiên Hạ Lan Từ đi trên một chiếc thuyền lớn như vậy, lúc đầu còn rất mới mẻ, đứng bên ngoài khoang thuyền không ngừng nhìn xung quanh, nhìn mặt hồ lấp lánh từng lớp sóng nhỏ, trong đôi mắt cũng như đang phản chiếu ánh sáng trên mặt hồ, tựa như có ánh vàng li ti trong đó.
Lục Vô Ưu vừa định nói chuyện với nàng một chút thì nhận ra sắc mặt nàng hơi thay đổi, đột nhiên đưa tay lên ôm đầu nàng:
“… Sao nàng lại say sóng, trước kia không phải còn chèo thuyền rất vui sao?”
Hạ Lan Từ nằm trên giường trong khoang thuyền, sắc mặt tái nhợt, vô cùng yếu ớt nói: “Thuyền đó không lớn thế này…”
Lục Vô Ưu bắt mạch cho nàng, có chút buồn cười lại có chút không nỡ: “Chờ lát nữa cập bến, chúng ta vẫn nên đi đường bộ đi.”
Hạ Lan Từ nắm lấy tay hắn nói: “Đi đường thủy chẳng phải nhanh hơn sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Nhưng nàng thế này…”
Hạ Lan Từ kiên trì nói: “Ta vẫn ổn, thích nghi một lúc là được thôi, chúng ta nhanh đi đến Hoảng Châu đi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng trắng bệch đi, đôi môi mím chặt nhưng vẫn rất cố chấp, Lục Vô Ưu cũng không biết nên khuyên nàng như thế nào, hắn hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của nàng rồi nói: “Được rồi, ta sẽ kêu người đi nấu thuốc cho nàng, uống xong có lẽ sẽ đỡ hơn.”
Nàng uống thuốc đắng rất thành thục như không có cảm giác gì.
Chờ nàng uống xong, Lục Vô Ưu mới nói: “Nàng muốn đi như vậy sao? Hoảng Châu không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng không có cảnh gì đẹp.”
“Ta biết.”
Hạ Lan Từ gật đầu, suy nghĩ một lúc, mới thận trọng nói: “Nhưng mà về nhà như vậy, chàng không cảm thấy tiếc nuối sao?”
Lục Vô Ưu im lặng một lát rồi cười nói: “Sau này cũng không phải là không có cơ hội.”
Cái được gọi là học thành văn võ nghệ, hóa cùng đế vương gia.
Lục Vô Ưu đến đọc sách ở thư viện Giang Lưu còn sớm hơn cả nàng, tuy không phải là người đọc sách chính thống nhưng từ nhỏ đã sống xa nhà, rời bỏ quê hương, cuộc đời đến nay có lẽ hơn một nửa thời gian đều dành cho việc dùi mài kinh sử, quen thuộc với chốn quan trường, hiểu rõ về đời sống nhân dân, nếu không sẽ không thể nào nắm rõ như lòng bàn tay như vậy.
Đó là lý tưởng và hoài bão của hắn khi còn trẻ.
Cuộc đời hắn cũng luôn thuận buồm xuôi gió, dù có vô tình kết hôn với nàng, đắc tội với Nhị Hoàng tử nhưng vẫn được Thánh thượng trọng dụng, tiền đồ vô lượng.
Nhưng hắn vẫn chọn dâng lên bản tấu chương đó.
Đánh cược cả tương lai của mình, sẵn sàng chịu đủ mọi khổ cực để bao nhiêu năm cố gắng của cả đời người hóa thành tro bụi, quyết định này không hề dễ dàng cũng không đơn giản như những gì Lục Vô Ưu đã thể hiện ra — nếu không khi ở Ích Châu hắn sẽ không do dự lâu như vậy.
Dù biết rõ kết cục sẽ ra sao nhưng hắn vẫn kiên quyết tiến bước.
“Nhưng mà…” Lục Vô Ưu bình tĩnh nói: “Nếu ta đã hứa với nàng thì sẽ không thay đổi. Chỉ là lúc đó ta hơi tức giận, trong ngục giam không có việc gì làm, cứ nghĩ mãi, ở vị trí đó mà không làm tròn bổn phận, dù là một bậc quân vương cũng vẫn không xứng đáng. Quan văn quan võ lên đến chức Nội các Phụ thần đều phải trải qua biết bao gian nan còn bậc quân vương chỉ cần sinh ra trong gia đình Hoàng tộc thì thật là bất công. Nếu như Nghiêu Đế nhường ngôi cho con trai là Đan Chu thì có lẽ sẽ không có danh tiếng tốt đẹp như Nghiêu Thuấn bây giờ, nhà Tần hai đời đã diệt vong cũng chính là vì không chọn được người tài giỏi.”
Hạ Lan Từ không khỏi lo lắng nói: “Chàng thật sự định làm như Kinh Kha ám sát Tần vương sao?”
Lục Vô Ưu cười nhạt nói: “Nghĩ cái gì vậy? Chỉ là muốn hiểu rõ, ta làm quan không phải vì quân mà vì dân — nhưng vẫn còn chút tức giận, ban đầu ta muốn yên ổn một thời gian. Nhưng vì nàng muốn nên đến Hoảng Châu cũng được, nơi đó thật sự là trời cao hoàng đế xa, nghèo đến nỗi không có một xu dính túi, có lẽ cả mật thám của Cẩm Y Vệ cũng không có.”
Chẳng mấy chốc, khi cơn say sóng của Hạ Lan Từ giảm bớt, nàng cũng có được một chút nhận thức trực tiếp về sự hoang vu của Hoảng Châu.
Con thuyền càng đi về phía trước thì lại càng thưa thớt, dòng sông vốn rộng lớn cũng ngày càng hẹp lại.
Lục Vô Ưu nói: “Chúng ta đi thuyền không mang theo nhiều hàng hóa, lượng nước ngập không sâu nên vẫn có thể tiếp tục tiến về phía trước, thuyền chở hàng mà đến đây, phần lớn chỉ có thể mắc cạn, do đó hầu như không thể buôn bán — đây cũng là một trong những lý do khiến Hoảng Châu nghèo nàn thế này, ngoài ra còn gần biên giới Bắc Địch, dễ bị cướp bóc, không thuận lợi cho nông nghiệp cộng thêm việc người dân vùng này nhanh nhẹn, dũng mãnh nên dễ sinh ra cướp bóc, chính quyền quản lý yếu kém, thu thuế cũng không thu được, chỉ có thể càng lúc càng nghèo khó. Đúng rồi, mặc dù sông hẹp nhưng nếu thủy triều dâng cao, nơi này còn bị lũ lụt.”
Hạ Lan Từ nghe xong lời mô tả của Lục Vô Ưu cũng cảm thấy tương lai u ám nhưng nàng cố gắng an ủi hắn: “Lục đại nhân, ta tin tưởng chàng.”
Lục Vô Ưu liếc mắt nhìn nàng: “Thị lang chỉ nắm giữ quyền xét xử hình sự của một phủ.”
Hạ Lan Từ khích lệ: “Vậy thì vừa hay, chàng có thể bắt đầu từ việc làm Lục Thanh Thiên.”
Lục Vô Ưu cười khẽ: “Nàng sắp xếp cho ta khá tốt đấy chứ.”
Tuy nhiên, ngay khi họ tiến vào lãnh thổ Hoảng Châu thì đã gặp phải rắc rối đầu tiên — thủy phỉ.
Con thuyền đối diện lớn gấp đôi con thuyền của họ, trên thuyền đầy những tên đàn ông cao to cầm vũ khí, tiếng hò hét vang trời, còn có một số người cầm cung tên, lớn tiếng la hét: “Mau giao vàng bạc châu báu quý giá ra đây, nếu không hôm nay sẽ khiến các ngươi chìm dưới đáy sông này bị cá rỉa chết!”
Trên thuyền của Lục Vô Ưu, ngoài người lái thuyền, còn lại đều là người của hắn, mọi người đều bình tĩnh, thậm chí còn có vẻ phấn khích.
Người lái thuyền run rẩy nói: “Các vị…”
Lục Vô Ưu vỗ vai ông: “Đừng sợ.” Sau đó quay sang Hạ Lan Từ: “Nàng thấy con thuyền kia thế nào?”
Hạ Lan Từ nhìn xa xăm: “Khá tốt…”
Lục Vô Ưu cười: “Nàng vào khoang thuyền đợi ta một lát, sẽ nhanh thôi.”
Hạ Lan Từ gật đầu đồng ý, dẫn theo Sương Chi trốn vào bên trong, lại không nhịn được hỏi: “Ta có thể xem trộm không?”
Còn chưa dứt lời thì Lục Vô Ưu đã thi triển khinh công, trong nháy mắt thân hình đã di chuyển sang thuyền đối diện, những người bên cạnh cũng xoa tay hăm hở, cùng di chuyển theo hắn.
Sương Chi lần đầu thấy cảnh này, nhịn không được mà ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu thư, cô gia biết bay kìa!”
Đám người trên thuyền đối diện cũng kinh ngạc thốt lên:
“Cái quái gì vậy trời, đám người bên kia thế mà lại biết bay kìa!”
“Ta từng nghe qua rồi! Hình như gọi là khinh công gì đấy! Ở cái gì mà đại hội võ lâm hay đại hội đấu kiếm gì đó, có một đám người cũng bay tới bay lui như thế này!”
“Mẹ nó bây giờ ngươi mới nói thì còn làm cái mẹ gì nữa!”
“Chắc chúng ta gặp phải hàng cứng thật rồi…”
“Nhanh, nhanh lái thuyền đi!”
“Không kịp nữa rồi, đại ca ơi —”
Sương Chi nhìn mà trợn mắt há mồm, túm lấy tay áo Hạ Lan Từ: “Tiểu… tiểu thư, người… người mau nhìn kìa…”
Hạ Lan Từ nhìn mãi thành quen nên nói: “Bình tĩnh đi.”
Những tên thủy phỉ vừa nãy còn hung hăng, bây giờ đã bị trói tay trói chân, ngồi xổm trên mặt đất run lẩy ba lẩy bẩy.
Thuyền cướp cũng bị tịch thu. Lục Vô Ưu dẫn Hạ Lan Từ xuống khoang thuyền xem xét như đang tuần tra trên chính thuyền của hắn vậy. Chỉ thấy bên trong chất đầy vàng bạc châu báu, còn có cả vải vóc, hương liệu và các hàng hóa khác. Lục Vô Ưu quay đầu hỏi nàng: “Nàng có muốn lập danh sách kiểm kê không?”
Hạ Lan Từ: “…”
Nàng nghĩ có lẽ nàng không phải đang làm áp trại phu nhân đâu nhỉ.
Lục Vô Ưu tiếp tục nói: “Đợi đến phủ Tùy Nguyên xem có ai nhận lại không, nếu không thì tạm sung vào công quỹ.”
Hạ Lan Từ tỉnh táo lại rồi nói: “Được.”
… Có lẽ bọn họ vẫn còn đang làm quan một cách đàng hoàng.
Khi bọn họ quay lại trên thuyền ba lá, chỉ thấy tên đại hán đầu xỏ không cam lòng nói: “Này huynh đệ, ngươi thuộc bang phái nào vậy? Chúng ta đều là dân giang hồ cả, đừng có tuyệt tình quá mà, ta là người của bang Thương Sơn đó! Ngươi cứ lấy hết đồ, để cho chúng ta đi có được không…”
Lục Vô Ưu cúi người xuống, trong tay xoay tròn, rút ra một con dao phóng, giống như lúc ở Ích Châu đối phó với Tào Hiển An vậy, lặp lại chiêu cũ dùng lưỡi dao lạnh lẽo vỗ nhẹ lên mặt hắn ta, mỉm cười dịu dàng nhưng uy lực tràn đầy: “Bang Thương Sơn là bang phái gì? Giới thiệu xem nào.”
Một luồng sát khí nồng đậm lan tỏa.
Không khí xung quanh dường như lạnh lẽo hẳn đi trong chớp mắt.
Tên đại hán toát mồ hôi lạnh, nói: “Ngươi… ngươi biết rồi thì đừng có sợ nhé! Bang Thương Sơn chúng ta là một trong ba bang lớn ở Hoảng Châu này đấy!”
Lục Vô Ưu trầm ngâm, nhìn hắn ta với ánh mắt như thể “hóa ra còn có hai con dê béo bở như các ngươi nữa”, tên đại hán lập tức nói tiếp: “Bang phái chúng ta tổng cộng có mấy nghìn người, à không, cả vạn người! Huynh đệ ngươi cân nhắc kỹ đi! Nếu bị phát hiện, cho dù các người biết bay cũng thể không thoát được đâu!”
Sau khi suy tư một lát, Lục Vô Ưu mỉm cười nói: “Thả các ngươi ra thì cũng có thể, từ nay trở đi, các ngươi theo ta là được.”
Tên đại hán sững sờ: “…!”
Lục Vô Ưu thu lại nụ cười, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt, giọng điệu cũng trở nên lạnh như băng: “Nếu không thì giết hết vậy.”
Lúc này không chỉ tên đại hán mà ngay cả những người bên cạnh hắn ta cũng vội vàng nói: “Ấy ấy khoan đã huynh đệ ơi! Đại ca! Ngươi để chúng ta suy nghĩ một chút đã! Ngươi còn chưa nói ngươi thuộc phe nào mà! Ngươi là bang phái gì vậy?”
Lục Vô Ưu lại mỉm cười: “Xin lỗi nhé, tại hạ mới tới nhậm chức Thôi quan của phủ Tùy Nguyên, tiện thể đến đây để chào hỏi.”
Đám đại hán: “…?”
Sương Chi cũng sợ ngây người.
Hạ Lan Từ giúp nàng ấy khép lại cái cằm sắp rơi xuống đất, nghĩ thầm trong lòng, Lục Vô Ưu quả không hổ danh là… xuất thân từ nguồn cội của hắn, cách “cướp đánh cướp” thế này dùng thật là thành thạo.
Chờ đến khi họ tiếp tục đi về phủ Tùy Nguyên trên con thuyền mới, Hạ Lan Từ vừa kiểm kê tang vật trong khoang thuyền vừa khẽ nói: “Nhà chàng không phải xuất thân từ bang phái giang hồ sao? Những bang phái ở đây…”
Lục Vô Ưu đang vẽ bản đồ phân bố các bang phái quanh Hoảng Châu dựa theo lời khai mà hắn ép hỏi được, thuận miệng trả lời: “Ta xuất thân từ môn phái chính đạo, làm sao biết được loại băng đảng địa phương này chứ.”
“Còn có sự khác biệt sao?”
Lục Vô Ưu nói: “Đương nhiên, nếu so sánh ngang hàng thì ta sẽ thấy rất mất mặt đấy.”
Hạ Lan Từ không nhịn được mà nói: “Nhưng trông chàng rất thành thạo mà.”
Lục Vô Ưu không ngẩng đầu lên mà đáp lại nàng: “Bởi vì nhà ta còn một nửa là tà môn ma đạo tuy nhiên đã hoàn lương rồi.” Vẽ xong bản đồ, hắn cũng không khỏi cảm thán: “Khó trách Hoảng Châu nghèo như vậy, cái nơi quỷ quái này sắp tự lập rồi. Chỉ riêng chức Thôi quan phủ Tùy Nguyên này, trước ta đã có ba người được bổ nhiệm, tất cả đều xin từ chức rồi bỏ chạy, mới bị Tiêu Hoài Trác ném lên đầu ta, thật là khổ tâm cho ông ấy nhỉ.”
Hạ Lan Từ nói: “Vậy chàng định làm thế nào?”
Lục Vô Ưu cười nói: “Muốn bảo vệ bên trong, trước tiên phải chống bên ngoài, đầu tiên phải tiêu diệt cái đám giặc cướp này trước đã.”
Hạ Lan Từ không khỏi nói: “… Chàng nói có phải ngược rồi không?”
Trước khi đến phủ Tùy Nguyên, Lục Vô Ưu lại đi dọa nạt thêm một phen khiến đám đại hán sợ hãi ngoan ngoãn như chim cút. Bên này Hạ Lan Từ cuối cùng cũng thống kê xong, lại hơi bị say sóng, may mà thuyền cũng sắp dừng lại.
Bến đò của phủ Tùy Nguyên cũng tiêu điều lắm.
Mặc dù chức Thôi quan không cao thế nhưng trong phủ cũng được coi là nắm quyền thực sự, chỉ đứng sau Tri phủ, Đồng tri và Thông phán của một phủ, vậy mà quan mới đến nhậm chức, ngay cả một người đón tiếp cũng không có.
Xuống thuyền đến dịch quán đổi ngựa thì lại phát hiện trạm dịch tồi tàn này không có lấy một con ngựa, chỉ có một ông già điếc làm gác cổng: “Hả? Ngựa á? Ngựa đều bị cưỡi đi hết rồi! Gì cơ? Dịch thừa á? Chạy mất luôn rồi!”
Tên đại hán vừa nãy xoa tay nịnh nọt: “Đại nhân, chúng ta có ngựa, đang buộc ở rừng nhỏ bên kia kìa.”
Lục Vô Ưu: “…”
Hạ Lan Từ: “…”
Thật đúng là làm quan còn không bằng làm cướp.
Tiến gần đến thành Nguyên Hương, nơi đặt phủ nha Tùy Nguyên, cuối cùng cũng cảm nhận được chút dấu hiệu của hơi người. Đến cổng thành, đưa ra văn thư, trên cổng thành mới có người xuống, lịch sự nói: “Không biết Thôi quan đại nhân đến đây, ti chức có lỗi không tiếp đón từ xa, thế nhưng mấy người phía sau là…”
Lục Vô Ưu thuận miệng nói: “Là hộ vệ ta mời tới.”
Đám đại hán lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, vênh vang đắc ý.
Hạ Lan Từ đeo mạng che mặt, cảm thấy hơi xấu hổ.
Người mới tới nghi hoặc nhìn cái đám người đằng sau đầy vẻ cướp bóc, nói: “Được, được rồi, ti chức là Triệu Kinh lịch của phủ Tùy Nguyên, Thôi quan trạch cũng đã dọn dẹp sạch sẽ cho ngài, xin mời ngài đến phủ nha.”
Lục Vô Ưu hỏi: “Không biết Phủ đài đại nhân đang ở đâu?”
Triệu Kinh Lịch căng thẳng nói: “Phủ đài đại nhân thân thể không khỏe, đang dưỡng bệnh bên ngoài.”
“Vậy còn Đồng tri và Thông phán…”
Triệu Kinh lịch nói: “Đồng tri vừa mới xin từ chức, chưa bổ nhiệm người mới. Trong ba vị Thông phán, một vị đang bệnh, một vị mẫu thân vừa mất nên về để tang, chỉ có Liễu Thông phán đang ở trong phủ nha thôi.”
Vừa nói họ vừa đã đi đến nơi. Hạ Lan Từ ngước mắt nhìn thấy cổng phủ nha, tuy tốt hơn dịch quán rất nhiều nhưng vẫn có phần tồi tàn, không ngờ lại dấy lên cảm giác quen thuộc kỳ lạ.
Vừa đến cổng, Triệu Kinh lịch đi thông báo, chưa đầy một khắc sau đã nghe thấy tiếng người hối hả bước ra, lớn tiếng nói: “Lục đại nhân, Lục đại nhân cuối cùng ngài cũng đến rồi! Ta mong ngài đến —”
Một nam nhân thấp béo mặc quan phục Lục phẩm địa phương hớn hở chạy về phía Lục Vô Ưu.
Lục Vô Ưu nhẹ nhàng tránh sang một bên, lịch sự nói: “Xin chào Liễu đại nhân, không biết chúng ta có quen biết không?”
Đối phương không hề để ý mà nói: “Không quen, thế nhưng danh tiếng của Lục Lục nguyên thì ta có nghe qua. Hiện nay sự vụ trong phủ rất nhiều, xin Lục đại nhân nhanh chóng bắt đầu công vụ…”
Đang nói chuyện, Hạ Lan Từ và Lục Vô Ưu đều nhìn thấy trên chiếc bàn phía sau chất một đống văn thư, gần như sắp rơi xuống đất đến nơi.
Hạ Lan Từ từng nghe nói về tình trạng lười biếng trong công vụ, tuy nhiên lại không ngờ cả một phủ trên dưới lại có thể lười đến mức này.
Nhất thời, nàng còn có chút sửng sốt.
Liễu Thông phán đưa tay lên ôm trán: “À phải rồi, ta phải đi ngủ một lát đã, ta đã làm việc liên tục bảy canh giờ rồi, ta không chịu nổi nữa…”
Nói xong, vị Liễu đại nhân này lập tức lăn về phía Thông phán trạch.
Lục Vô Ưu và Hạ Lan Từ nhìn nhau ngơ ngác, Lục Vô Ưu bước vào trước rồi nói: “Cứ xem qua đã.”
Hạ Lan Từ ngập ngừng: “Ta cũng phải vào sao?”
Lục Vô Ưu quay đầu lại, ngón tay khẽ chạm vào trán nàng: “Ta đâu có mang theo sư gia, ngoài nàng ra thì còn ai nữa?”
Nơi này tuy nghèo, thế nhưng sự vụ lộn xộn lại không ít.
Hạ Lan Từ cởi mạng che mặt, lấy từ trên bàn một xấp văn thư, bắt đầu xem xét. Lục Vô Ưu cũng lấy một xấp khác. Thanh Diệp mang theo Sương Chi chỉ huy những người còn lại đem hành lý vào Thôi quan trạch. Lục Vô Ưu gọi đại hán kia và một viên lại khác của phủ lại, chuẩn bị hỏi chuyện.
Lục Vô Ưu vừa định mở miệng, đã phát hiện cả hai người đều đang nhìn chằm chằm Hạ Lan Từ mà ngẩn người.
Tên đại hán cùng tên viên lại kia đột nhiên cảm thấy một luồng sát khí vô cùng lạnh lẽo tỏa ra giống như xung quanh đột ngột lạnh đi, hai người lập tức tỉnh táo lại.
Hạ Lan Từ hoàn toàn không hay biết, vừa xem vừa hỏi, ngồi đối diện với Lục Vô Ưu trước án thư, giống như quay trở lại thư phòng của hai người.
“Từ Từ.”
“Hửm?”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, khoan đã, hắn gọi nàng là gì?
Hạ Lan Từ vẫn còn đang ngẩn người, Lục Vô Ưu đã rất tự nhiên nói: “Nàng lại đây một chút.”
“Làm gì?”
Hắn kéo ghế lại gần rồi nói: “Nàng ngồi xa thế thì làm sao mà bàn bạc được.”
Hạ Lan Từ nghĩ cũng phải, cái bàn này khá dài, nàng không thể với tới chỗ Lục Vô Ưu được cho nên lập tức ngồi sang bên cạnh hắn, nghe thấy Lục Vô Ưu khẽ nói: “Trước hết hãy phân loại các sự vụ khác nhau đã, ta thấy có đơn khiếu kiện, có văn thư từ các huyện nha gửi đến, còn có…”
Hắn chưa nói hết câu, đã thấy cô nương xinh đẹp bên cạnh xắn tay áo lên, hứng khởi bắt đầu làm việc.
“Lục…” Vừa sắp xếp, Hạ Lan Từ định mở miệng, lại nhớ tới cách gọi khiến người ta xấu hổ vừa rồi của hắn, nghĩ rằng có lẽ vì có người ngoài nên hắn không tiện gọi là ‘Hạ Lan tiểu thư’.
Hay là nàng cũng nên thuận theo nhỉ?
Nàng do dự xấu hổ một chút, rồi cũng đổi cách xưng hô: “Tễ An, cái đó… Chàng không phải nói muốn tiêu diệt giặc cướp trước sao?!”