Sau Khi Pháo Hôi Ác Độc Trọng Sinh

Chương 147: C147



Edit + beta: Iris

Lúc Thẩm Dục nói chuyện, Đào Mộ đang giơ đũa kẹp sủi cảo tôm. Khi nghe được những lời này, cậu tức khắc sửng sốt, nhìn về phía Thẩm Dục vẫn còn đang ngây thơ không rõ tình hình, kính hắn là hảo hán.

—— Trước mặt nữ nhân, nhất là trước mặt một nữ nhân xinh đẹp, hắn lại dám nhắc đến chủ đề liên quan đến tuổi tác. Cũng may Thẩm Dục là đàn ông, nếu đổi lại là một nữ nghệ sĩ trẻ tuổi xinh đẹp nói lời này trước mặt tiền bối trong ngành, đây chắc chắn là khiêu khích.

Có khả năng sẽ cãi nhau.

Nụ cười trên mặt Phương Nhược Đề tức khắc tắt ngúm. Vì ngại trong đoàn phim có nhiều người nên cô không nói gì làm mất phong độ.

Chu Ngạn Thanh vốn là người hiền lành, cười nói vui vẻ: “Phải nói là, những người ra mắt sớm như chúng ta đều gặp bất lợi. Mỗi lần tôi gặp fan điện ảnh, mọi người ai cũng thích nói những lời như vậy. Ah ah ah, Chu thiên vương, em xem điện ảnh của anh từ nhỏ, từ nhỏ em đã nghe anh ca hát…”

Nói đến đây, Chu Ngạn Thanh còn mô phỏng lại phản ứng sinh động cuồng nhiệt của những fan điện ảnh khi nhìn thấy hắn: “Nhưng điều tôi thích nhất là nghe bọn họ nói bọn họ vẫn luôn thích tôi, nói tôi sau bao nhiêu năm vẫn càng ngày càng đẹp trai. Thời gian trôi qua thật nhanh, nhóm fan đầu tiên của tôi bây giờ đều đã là ông bà. Lần trước trong buổi ký tặng, có người nói với tôi như này, Thanh tử, anh có thể cho em xin chữ ký trước được không, em phải đón cháu trai tan học.”

Chu Ngạn Thanh năm nay 43 tuổi. Những fan mà hắn thu hút được khi ra mắt ở tuổi 17 giờ đã là 50 60 tuổi, quả thật là độ tuổi trở thành ông bà.

Sắc mặt Phương Nhược Đề dịu lại, tiếp lời Chu Ngạn Thanh: “Nói như vậy, bộ phim đầu tiên mà tôi ra mắt là quay cùng anh Thanh, lúc ấy tôi mới 8 tuổi, tôi đóng vai con gái của anh Thanh trong phim. Lúc nghỉ giải lao trong thời gian quay phim, anh Thanh mua cho em rất nhiều đồ ăn vặt. Khi đó em hơi mập, mẹ em sợ em sẽ mập hơn nên không cho em ăn.”

Chu Ngạn Thanh cảm thán: “Đúng vậy, thoáng cái đã trôi qua 20 năm, cô bé mũm mĩm năm đó đã trở thành một phụ nữ xinh đẹp, tôi đã già rồi.”

“Không có đâu.” Phương Nhược Đề cười tủm tỉm nói: “Anh Thanh vĩnh viễn là anh Thanh, luôn là người đẹp trai nhất trong lòng chúng em.”

Đào Mộ rót một ly trà, đứng lên cung kính cụng ly với Chu Ngạn Thanh: “Chu lão sư, tôi cực kỳ kính nể kỹ năng diễn xuất và con người của ngài. Hôm nay tôi mượn hoa hiến Phật, lấy trà thay rượu, kính ngài một ly, hy vọng trong lúc quay phim được ngài chỉ dạy nhiều hơn.”

Chu Ngạn Thanh cười tủm tỉm nhìn Đào Mộ tất cung tất kính. Hắn có địa vị cao trong ngành, đã gặp rất nhiều người trẻ tuổi. Vì vậy cũng không để ý nhiều —— dù sao trong giới giải chính cơ bản đều là những người thông minh, còn người như Thẩm Dục chỉ là số ít không đáng kể.

“Tôi nghe nói cậu trước khi quay phim đã cố gắng nghiên cứu nhân vật, người trẻ tuổi phải nghiêm túc với công việc như vậy.” Chu Ngạn Thanh cũng rót một ly trà rồi uống cạn: “So với các anh lớn ở đây, kỳ thật kỹ năng diễn xuất của tôi cũng không tính là tốt, nhưng tôi có rất nhiều kinh nghiệm đóng phim, nếu cậu có chỗ nào không hiểu, hoan nghênh cậu tới hỏi tôi.”


Bầu không khí trên bàn cơm nhờ có Chu Ngạn Thanh mà trở nên tốt hơn. Các vị đại già khác cũng dần bắt đầu nói chuyện, tâm sự về thành tích trong quá khứ, vân vân. Giới giải trí Hương Thành rất nhỏ, tất cả diễn viên đang ngồi đây đều từng hợp tác với nhau. Bọn họ cũng nhớ kỹ những chuyện đáng xấu hổ của nhau. Bây giờ bọn họ trò chuyện, những người không biết hoặc không đủ tư cách xen vào đều tỏ ra thích thú lắng nghe.

Không có ai quan tâm đ ến Thẩm Dục.

Thẩm Dục ôm ly trà sữa ngượng ngùng đứng đó, vẻ mặt oan ức chực khóc.

Nghiêm Thịnh lặng lẽ vỗ lưng Thẩm Dục. Thẩm Dục thuận thế ngồi xuống, tủi thân muốn chết hỏi: “Nghiêm đại ca, có phải em lại nói sai gì rồi không?”

Nghiêm Thịnh cười khổ, nói chủ đề này trước mặt một nữ nghệ sĩ, không phải chỉ dùng từ “nói sai” là có thể hình dung được.

Nhưng nhìn Thẩm Dục nước mắt lưng tròng, Nghiêm Thịnh lại không thể răn dạy đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng an ủi: “Đừng lo lắng, Phương Nhược Đề sẽ không so đo với em.”

Thẩm Dục tủi thân mím môi, vẻ mặt khao khát nhìn Đào Mộ nhanh chóng hòa vào cuộc nói chuyện với mọi người. Hắn cực kỳ hâm mộ Đào Mộ giỏi toàn diện về xã giao.

“Có phải em rất ngốc không?” Thẩm Dục nhỏ giọng hỏi Nghiêm Thịnh: “Nếu em có thể lợi hại giống Mộ Mộ thì tốt rồi.”

Con người tinh ranh kia?

Nghiêm Thịnh không nói gì nhìn thoáng qua Đào Mộ đang xin ý kiến của Vương Cẩm Sinh về kỹ năng diễn xuất, còn chọc cho người ta cười ha ha.

Cuộc họp báo khởi động máy 《 Hắc Bạch 》 đã được lên kế hoạch vào ngày mai. Bởi vì toàn bộ đoàn phim là những diễn viên có thâm niên, cho nên những truyền thông giải trí có lực ảnh hưởng nhất lưỡng ngạn tam địa đều nhận được lời mời. Ngay cả Phi Tấn Giải Trí cũng phái hai phóng viên đến đây.

Nghiêm Thịnh nhìn trong số những truyền thông báo giấy và truyền thông TV đi tới đi lui, chỉ có duy nhất một truyền thông internet, bất giác lộ ra vẻ suy tư.

Các siêu sao hạng nhất ở Hương Thành và Đài Loan không để ý nhiều đến thị trường nội địa, tất nhiên không hiểu được lực ảnh hưởng của web Phi Tấn trong giới giải trí nội địa. Nhưng Nghiêm Thịnh là một minh tinh nội địa hàng thật giá thật, cũng tận mắt chứng kiến sự phát triển bùng nổ của web Phi Tấn.

Trong 130 triệu người dùng đã đăng ký, cho dù chỉ có 1% chuyển thành fan của minh tinh, vậy thì lực ảnh hưởng của minh tinh này có thể khuếch tán ra cả nước, và nếu 1% fan minh tinh này chỉ cần có 1/10 chuyển thành sức mua của minh tinh, có lẽ ngay cả những nhãn hiệu cao cao tại thượng kia cũng sẽ đưa ra cành ôliu.


Trên thực tế, nơi mà mình tinh có thể kiếm được nhiều tiền nhất vĩnh viễn không phải là thù lao đóng phim, mà chính là những hợp đồng đại ngôn xa xỉ và các buổi biểu diễn thương mại*. Nghiêm Thịnh có thể bò đến địa vị này trong giới giải trí đương nhiên không có ý kiến gì với biểu diễn thương mại, nhưng đối với những nhãn hiệu cao cấp chỉ ký hợp đồng với một người trong một ngành, bọn họ đều xua như xua vịt.

*Biểu diễn thương mại (商演): là những buổi biểu diễn chẳng hạn như cửa hàng tổ chức sự kiện sản phẩm, lễ kỷ niệm của công ty và nhiều địa điểm tương tự khác. Theo cách hiểu thông thường, biểu diễn thương mại là biểu diễn sân khấu nhằm mục đích kiếm lợi nhuận.

Mấy năm nay Nghiêm Thịnh đang trên đà thăng tiến, vì hình tượng tốt đẹp và xuất thân nổi tiếng nên nhiều nhãn hiệu xa xỉ đã tìm hắn làm đại ngôn. Nhưng không thể không thừa nhận, trong giới thời trang có quá nhiều người, cạnh tranh quá khốc liệt. Những gì Nghiêm Thịnh sở hữu cũng là thứ mà người khác rình như hổ rình mồi. Vì vậy mỗi lần Nghiêm Thịnh muốn ký hợp đồng đại ngôn hoặc gia hạn hợp đồng, luôn có đối thủ cạnh tranh lén bôi đen hắn. Đội ngũ quản lý của Nghiêm Thịnh rất hùng mạnh nhưng không phải là bất khả chiến bại, thỉnh thoảng có vài lần cũng sẽ bị bôi đen đến sứt đầu mẻ trán.

Nếu trong những lúc thế này, có một kênh phát thanh cố định, rất có lực ảnh hưởng giúp đỡ hắn quan hệ công chúng và tuyên truyền thì con đường minh tinh của Nghiêm Thịnh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.

Cho nên từ góc độ lợi ích, Nghiêm Thịnh thực sự muốn có quan hệ tốt đẹp với Đào Mộ. Dù sao Đào Mộ cũng sở hữu web Phi Tấn, hiện giờ người sáng suốt đều có thể nhìn ra tiềm lực tuyên truyền của web Phi Tấn.

Đáng tiếc Đào Mộ không thích hắn, thậm chí còn vì quan hệ với Thẩm Dục mà cực kỳ bài xích hắn. Điểm này khiến Nghiêm Thịnh cảm thấy tiếc nuối ——

Lúc trước có người tung tin nói phong cách biểu diễn của Đào Mộ giống với hắn, Nghiêm Thịnh còn tưởng Đào Mộ cũng là fan của hắn. Dù sao thì Nghiêm Thịnh vừa ra mắt đã giành được giải ảnh đế với bộ phim đầu tay, trong nhiều năm qua luôn tiến bước vững chắc, giới giải trí có rất nhiều người mới đều là fan của hắn —— ít nhất trong các cuộc phỏng vấn, rất nhiều người mới đều nói như vậy.

Trước đó nghe được tin đồn nhảm nhí này, Nghiêm Thịnh thực sự cho rằng Đào Mộ là một trong số đó. Mặc kệ là Đào Mộ muốn cọ nhiệt hay thật sự sùng bái hắn, Nghiêm Thịnh thấy vậy cũng rất vui mừng, nhưng không ngờ chuyện đời khó đoán. Đào Mộ lại vì bình luận của một số fan não tàn, ghi hận với chính chủ là hắn.

Nghiêm Thịnh ra mắt nhiều năm, lần đầu tiên nhìn thấy một diễn viên tỏ ra hẹp hòi một cách quang minh chính đại như vậy.

“Nghiêm đại ca?” Trong phòng nghỉ sau trường quay, Thẩm Dục nhìn dáng vẻ chuyên chú, hận không thể dính mắt lên người Đào Mộ của Nghiêm Thịnh, không khỏi kéo nhẹ ống tay áo Nghiêm Thịnh: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Nghiêm Thịnh phục hồi tinh thần, cười nói: “Không có gì.”

Hắn hơi dừng lại một chút rồi dặn dò Thẩm Dục: “Lát nữa sẽ cử hành cuộc họp báo, sẽ có phóng viên đặt câu hỏi, em đừng căng thẳng quá.”

Thẩm Dục hít sâu một hơi: “Em không hề căng thẳng. Đêm qua, người đại diện của em đã tới rồi, anh ấy có dạy cho em nên nói như thế nào.”


Nói xong, Thẩm Dục hoàn toàn tin tưởng nhìn Văn Thời Cận đứng bên cạnh.

Bởi vì tập đoàn Thẩm thị cố ý để Thẩm Dục làm đại sứ quảng bá cho kho gen của những đứa trẻ thất lạc. Gần đây, Văn Thời Cận luôn ở lại Hỗ Thành, bận giải quyết vấn đề hình tượng của Thẩm Dục, cuối cùng cũng kịp tay tới Hương Thành trước buổi họp báo khởi động máy để tiến tổ 《 Hắc Bạch 》với Thẩm Dục, đảm bảo rằng Thẩm Dục sẽ không dùng những lời không đúng mực đắc tội tiền bối trong ngành.

Chỉ là Văn Thời Cận không ngờ chỉ trễ có một ngày mà Thẩm Dục đã đắc tội với Phương Nhược Đề vì nói lời thiếu suy nghĩ. Nếu biết sớm sẽ như vậy, hắn không nên băn khoăn hình tượng và danh tiếng của Thẩm Dục trong trải nghiệm sinh hoạt ở học viện cảnh sát, trực tiếp phái một trợ lý đi theo Thẩm Dục.

Các đại già khác đang ngồi chung trong phong nghỉ đồng loạt nhíu mày. Kỳ thật trong những trường hợp diễn viên giao tiếp riêng tư, để đảm bảo bầu không khí hòa hợp, mọi người sẽ không để người đại diện đi theo.

Nhưng tình huống của Thẩm Dục tương đối đặc thù —— mặc dù có treo danh hiệu diễn viên mới, nhưng dù sao cũng là thiếu gia của tập đoàn Thẩm thị. Cho dù vì huyết mạch nên bị Thẩm gia đuổi ra ngoài, nhưng tập đoàn Thẩm thị không định từ bỏ đứa con nuôi này, vẫn mở công ty điện ảnh và được đội ngũ quản lý nâng đỡ. Mọi người không đòi hỏi quá nhiều từ một đứa bé con nhà giàu chỉ chơi cho vui.

Hơn nữa nói chuyện với người thông minh như Văn Thời Cận vẫn nhẹ nhàng hơn nhiều so với người không hiểu chuyện như Thẩm Dục, ít nhất sẽ không bật khóc khi đang trò chuyện giống như có ai bắt nạt hắn vậy. Nhưng nếu so sánh ra thì bọn họ thà giao tiếp với Thẩm Dục ngoan ngoãn như con rối gỗ bị giật dây hơn.

Cùng là 19 tuổi, một người là Đào Mộ lại láu cá như lão bánh quẩy vào nghề hơn 10 năm, một người thì ngay cả giao tiếp cũng gặp khó khăn. Không khỏi khiến mọi người cảm thán đứa bé nghèo trưởng thành sớm.

Chu Ngạn Thanh ra mắt năm 17 tuổi, năm đó sở dĩ hắn vào giới giải trí là vì nhà quá nghèo, năm Chu Ngạn Thanh 8 tuổi thì cha qua đời vì bệnh, mẹ nuôi anh chị em bọn họ bằng nghề giặt giũ, vì vậy Chu Ngạn Thanh đã thôi học từ nhỏ để phụ giúp gia đình, bởi vì có ngoại hình đẹp trai nên khi làm phục vụ ở tiệm trà thì được một người tìm kiếm tài năng phát hiện, đó được đề cử gia nhập vào lớp diễn xuất của đài truyền hình TV.

Hắn rất may mắn, bộ phim truyền hình đầu tiên hắn tham gia đã cực kỳ nổi tiếng ở Hương Thành, sau đó hắn được công ty nâng đỡ, đóng phim truyền hình dài tập, phim điện ảnh, làm album và buổi biểu diễn ca nhạc, đến bây giờ hắn đã trở thành siêu sao trong ba lĩnh vực.

Vì vậy hắn rất kính phục loại người như Đào Mộ, hắn cho rằng người trẻ tuổi nên cố gắng làm việc chăm chỉ: “Đừng oán giận vận mệnh xui xẻo, đó chỉ phụ thuộc vào việc cậu có làm tốt hay không, chỉ cần cậu sẵn sàng chịu đựng khó khăn và nỗ lực hết mình, vận may sẽ luôn đến.”

Đào Mộ cũng cực kỳ khâm phục con người của Chu Ngạn Thanh, Cậu còn nhớ kiếp trước khi cậu bị đuổi khỏi Thẩm gia, bị toàn bộ internet bôi đen, bị trong giới phong sát, chính Chu Ngạn Thanh đã giới thiệu vai nam chính của một bộ phim điện ảnh cho cậu. Bởi vì Chu Ngạn Thanh cho rằng thiết lập nam chính của bộ phim điện ảnh đó có chút giống với Chu Viễn Đình, đều là ban đầu chính nghĩa sau đó hắc hóa. Chu Ngạn Thanh với Đào Mộ chỉ mới hợp tác có một lần, nhưng Chu Ngạn Thanh luôn tin rằng kỹ năng diễn xuất của Đào Mộ rất có linh khí.

Cho nên sau này, khi có đạo diễn muốn quay phim điện ảnh nhưng vì ngại hình tượng nhân vật không chính diện, vì vậy có rất nhiều diễn viên không chịu nhận, hắn cũng không tìm thấy diễn viên chính phù hợp với hình tượng nhân vật, Chu Ngạn Thanh đã đề cử Đào Mộ với đạo diễn, đồng thời còn tìm những video ngắn xuất sắc khi Đào Mộ sắm vai Chu Viễn Đình đưa cho đạo diễn xem. Đạo diễn sau khi xem xong đã quyết định cho Đào Mộ một cơ hội thử vai.

Sau đó Đào Mộ nhận được vai đó. Nhờ nhân vật đó mà lấy được giải ảnh đế Kim Ô.

Mặc dù sau đó Đào Mộ bị những kẻ ái mộ Thẩm Dục hoàn toàn đuổi ra khỏi giới giải trí, cũng chưa bao giờ gặp lại Chu Ngạn Thanh, nhưng Đào Mộ vẫn luôn ghi nhớ ân tình này.

Khi đối mặt với Chu thiên vương ở kiếp này, Đào Mộ cũng tỏ ra cực kỳ kính trọng và ngưỡng mộ.


Chu Ngạn Thanh cũng nhận thấy Đào Mộ cực kỳ tôn trọng hắn, nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Đào Mộ là một người tốt.

Hai người một người cố ý dìu dắt một người cố tình kết bạn, chẳng bao lâu sau đã trở thành bạn vong niên*.

*Bạn vong niên (忘年交): già trẻ làm bạn với nhau, không phân biệt tuổi tác.

Vì thế tại buổi họp báo khởi động máy, rất nhiều phóng viên chỉ nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra, hai người đều là người mới lần đầu tiên tiến tổ, Đào Mộ có thể thoải mái trò chuyện cười đùa với nhóm đại già, trong khi Thẩm Dục ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mỉm cười nhìn mọi người. Thỉnh thoảng thì thầm vài câu với Nghiêm Thịnh, khung cảnh rất hài hòa.

Cho đến giai đoạn hỏi đáp của phóng viên bắt đầu.

Ban đầu, các phóng viên có mặt đều lo ngại mặt mũi của đoàn phim nên chỉ đặt câu hỏi về việc quay phim, nhóm đại già cũng đưa ra những câu trả lời hết sức văn mẫu, mọi thứ đều ổn định và mỹ mãn, không có điểm bùng nổ nào cả. Cho đến khi MC đưa micro cho hai người mới.

Phóng viên của Phi Tấn Giải Trí vốn đang đau khổ chờ đợi lập tức giơ tay hỏi ông chủ nhà mình: “Có rất nhiều cư dân mạng phàn nàn rằng gánh nặng thần tượng của ngài cực kỳ nghiêm trọng, Xin hỏi bản thân ngài cảm thấy thế nào?”

Đào Mộ không ngờ nhân viên nhà mình sẽ hỏi vấn đề như vậy, nhưng vẫn trịnh trọng trả lời: “Cá nhân tôi cho rằng, có rất nhiều lúc, cuộc sống cần phải có gánh nặng để tiến về phía trước.”

Có lẽ không ngờ Đào Mộ sẽ đưa ra đáp án như vậy, toàn bộ hội trường tức khắc sửng sốt, sau đó mọi người đều phá lên cười.

Phóng viên của Phi Tấn Giải Trí tiếp tục hỏi: “Vậy khi quay bộ phim 《 Hắc Bạch 》 này, ngài định làm thế nào với gánh nặng thần tượng của mình? Hoặc là nói, ngài sẽ diễn giải nhân vật này như thế nào?”

Đề tài quay lại rồi, Đào Mộ đã sớm chuẩn bị sẵn câu trả lời cho vấn đề này, nên trả lời một cách thỏa đáng.

Nhóm đại già trong đoàn phim 《 Hắc Bạch 》 hơi tò mò nhìn phóng viên của Phi Tấn Giải Trí. Bọn họ biết Phi Tấn Giải Trí chuyên về mặt internet giải trí, là một loại truyền thông mới vừa ra mắt vào năm ngoái, phong cách tổng thể rất hoạt bát, nhưng không ngờ phong cách của Phi Tấn Giải Trí lại như thế này.

Quả nhiên không có điểm bùng nổ thì tự tìm điểm bùng nổ, không có đề tài thì tự tìm đề tài, nhưng không phải loại dàn xếp cấp thấp như đám paparazzi ngồi lê đôi mách ở Hương Thành chỉ biết đến doanh số, ngược lại có thể khuấy động bầu không khí và khiến mọi người bật cười.

Xem ra web Phi Tấn này thật sự rất khác biệt.

Có phóng viên của Phi Tấn Giải Trí đi đầu, đám phóng viên cũng trở nên hưng phấn, bắt đầu hỏi chút chuyện tin đồn.

Có người trực tiếp giơ tay hỏi Thẩm Dục: “Nghe nói tập đoàn Thẩm thị có ý định mời cậu làm đại sứ quảng bá của kho gen cho những đứa trẻ thất lạc. Xin hỏi Thẩm tiên sinh, sau khi ngài đảm nhận vai trò đại sứ quảng bá của kho gen, ngài có muốn nhờ kho gen tìm lại mẹ ruột của mình không?”


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.