Ông đứng phắt dậy, "Vì một chuyện mười mấy năm trước mà bà muốn ly hôn với tôi?!"
Trong lòng Cố Thi càng thêm thất vọng, ngay cả cãi nhau cũng không muốn cãi.
Chuyện mười mấy năm trước?
Thế nhưng chuyện đó cũng kéo dài mười mấy năm!
Trong mười mấy năm qua, Bạch Đường Nguyên chưa bao giờ nhắc với bà nữa chữ.
Ông lén bà nuôi người đàn bà kia và con của bà ta, lừa dối bà đưa hai mẹ con bà ta đến thành phố Hải Bắc, còn đưa vào trường Bạch Kiều học!
Càng quá đáng hơn là khi bà lặng lẽ kiểm tra chứng cứ còn tra ra được người lần trước gửi ảnh chụp chính là đứa con riêng của Bạch Đường Nguyên, nó còn nhân lúc bọn họ không có ở nhà đến tìm Bạch Kiều!
Nó nói với Bạch Kiều cái gì?
Bạch Kiều đã biết rồi sao?
Cố Thi đã không còn sức để nghĩ về nó.
Bà không muốn ở chung với người này dưới một mái nhà một giây một khắc nào!
Thái độ của bà quá mức kiên quyết, Bạch Đường Nguyên cũng gấp gáp: "Bà phải suy nghĩ cho kỹ, nếu bây giờ chúng ta ly hôn, học sinh và đồng nghiệp sẽ nghĩ chúng ta thế nào?"
Cố Thi ngẩng đầu nhìn về phía ông: "Có quan trọng không?"
Bạch Đường Nguyên quan tâm đến mặt mũi nhưng bà không làm sai điều gì, bà không thẹn với lương tâm, cần gì phải để ý người khác nhìn mình thế nào?
Cố Thi có danh tiếng ở đại học Hải Bắc, bà đối xử thân thiết với mọi người, lại rất có năng lực, bất kể là học sinh hay đồng nghiệp đều có phần tôn kính bà.
Loại tình huống ly hôn thế này, mấy lời bàn tán nhất định sẽ rơi xuống người Bạch Đường Nguyên.
Bạch Đường Nguyên càng nghĩ càng thấy không được, cố gắng tự trấn an mình, nói: "Tôi biết bây giờ bà giận tôi, bà muốn đánh muốn chửi tôi thì cứ việc, nhưng bà nhất định phải suy nghĩ cho bản thân mình, Bạch Kiều bây giờ kém cỏi, sau này nó có thể nuôi sống bản thân cũng là vấn đề, nếu tôi với bà ly hôn, sau này chỉ có một mình bà, bà......"
"Kiều Kiều kém cỏi?" Cố Thi biến sắc: "Ông dựa vào đâu nói nó kém cỏi?"
"......"
Lửa giận kìm nén của Cố Thi bùng phát: "Bởi vì thành tích của Kiều Kiều không tốt? Thế nên ông nhận định nó vô dụng? Cho nên ông nuôi một đứa con khác, chờ nó có tiền đồ thì đến buộc tôi thừa nhận nó sao?"
Bạch Đường Nguyên bị bà đột nhiên phản bác á khẩu không trả lời được.
Cố Thi vẫn chưa hết giận, việc Bạch Đường Nguyên xem thường Bạch Kiều giống như mở ra một cửa xả lũ, bà đứng dậy từ ghế sô pha, đưa bút tới trước mặt Bạch Đường Nguyên: "Ký đi, nếu ông không ký, chúng ta gặp mặt ở trên tòa."
"......"
【 Hai người không hổ danh là mẹ con, cách uy hiếp cũng giống y chang nhau luôn! 】
Lúc này Bạch Kiều được nghỉ về nhà từ sáng sớm, ngồi xổm trước cửa nhà nghe lén.
Anh vội vàng về nhà do được hệ thống nhắc nhở, ngay thời điểm Bạch Đường Nguyên sắp ký đơn ly hôn.
Bạch Kiều học giọng điệu nói chuyện của hệ thống: "Đó là đương nhiên, tôi là công dân tốt của chủ nghĩa xã hội, tất nhiên phải trả thù bằng vũ khí pháp luật!"
Nhị Bát: 【......】
Thấy bà ngay cả cơ hội cũng không cho, sắc mặt Bạch Đường Nguyên dần dần tối lại.
Gặp nhau tại tòa đồng nghĩa với tiết lộ việc ông vượt quá giới hạn ra ánh sáng, đồng nghĩa với việc sau này tất cả mọi người sẽ mang thành kiến với ông!
"Bà đừng có quên, Bạch Kiều có thể vào được Hải Bắc nhị trung là do quan hệ của tôi, nếu như bà khăng khăng đòi ly hôn, Bạch Kiều sẽ không thể ở lại nhị trung nữa!"
Với thành tích của Bạch Kiều, nhà trường cũng không muốn giữ lại, tùy tiện tìm lý do thì có thể để anh nghỉ học!
Câu "sẽ không thể ở lại nhị trung nữa" khiến cho Cố Thi hết hi vọng triệt để, con ngươi bà hơi co lại, cảm thấy ghê tởm đối với gương mặt xấu xí không còn ngụy trang của Bạch Đường Nguyên.
"Bạch Đường Nguyên, ký tên!"
Lời sau cùng không còn nghe ra bất kỳ gợn sóng nào.
Bạch Đường Nguyên ngay lập tức hối hận, ông nhìn đơn ly hôn trên bàn trà một chút, vô thức muốn nắm lấy tay của Cố Thi, lúc tay của ông vừa vươn ra thì "cạnh" một tiếng, cửa bị mở ra.
"......"
Bạch Đường Nguyên muốn hạ thấp người xuống để nắm lấy tay Cố Thi, ông có hơi cúi người, tay đưa ra giữa không trung, giống hệt như đang khép nép cầu xin người khác.
Cảnh tượng này đúng lúc bị Bạch Kiều mở cửa ra bắt gặp.
Bạch Kiều hơi nhíu mày: "Xem ra con xuất hiện không đúng lúc rồi nhỉ."
Bạch Kiều kinh ngạc, lập tức thẳng người dậy: "Sao lại về rồi?"
Bạch Kiều nói: "Nghỉ lễ Quốc Khánh thì về thôi."
"......"
Anh đổi giày ở trước cửa, từng bước vào phòng khách.
Kỳ lạ là hai người đều để Bạch Kiều bước đến, ai cũng có suy nghĩ của riêng mình.
Bạch Kiều nhìn đơn thỏa thuận ly hôn trên bàn, ánh mắt lướt qua giữa hai người: "Muốn ly hôn sao?"
Cố Thi vừa lo lắng vừa sốt ruột ngăn cản Bạch Kiều: "Kiều Kiều, con trở về phòng đi......"
"Mẹ." Bạch Kiều cầm tay bà an ủi: "Những chuyện thế này con cũng cần phải biết.".
||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||
Cố Thi do dự.
Quả nhiên anh đã biết?
Lúc bà vẫn còn chần chừ, Bạch Kiều đã cầm phần hiệp nghị lên, nghiêm túc lật xem.
Bạch Đường Nguyên nhíu mày nhìn, thầm nghĩ: Bạch Kiều trở về thật không đúng lúc!
Vốn dĩ còn chưa thuyết phục được Cố Thi bây giờ còn thêm một người thêm mắm dặm muối!
Ông sợ Bạch Kiều nói ra những lời không nên nói, tinh thuần không thời khắc nào dám thả lỏng.
Cố Thi lại lo lắng thi anh biết được chuyện này sẽ thấy không thoải mái.
Một giây sau đó, "xoẹt" một tiếng, đơn ly hôn bị Bạch Kiều xé làm hai nửa.
"Bạch Kiều, con làm gì vậy!" Cố Thi hoảng hốt.
Cố Thi đoạt lại đơn ly hôn từ tay Bạch Kiều, biết rằng làm vậy cũng vô ích nhưng vẫn cân nhắc có nên làm lại một tờ đơn ly hôn mới hay không.
Bạch Đường Nguyên đứng đối diện sửng sốt.
Ông dừng một chút, trong mắt bỗng sáng lên.
Chẳng lẽ...... Thật ra Bạch Kiều không muốn bọn họ ly hôn?
Nhất định là như vậy!
Bạch Kiều biết hết những việc đó nhưng cũng không nói ra, cũng không ở trước mặt Cố Thi vạch trần ông!
Bạch Kiều đang ở trong thời kỳ mấu chốt của cuộc đời, anh nhất định cũng hy vọng gia đình mình hoàn chỉnh, hy vọng nhận được sự quan tâm của cả cha lẫn mẹ!
Bạch Đường Nguyên nghĩ: Nếu vậy ông còn có cơ hội!
Sức sống của ông trỗi dậy, đang muốn bộc phá từ chỗ Bạch Kiều lại nghe Bạch Kiều nói: "Phân chia tài sản trong phần hiệp định không công bằng, làm lại phần khác đi!"
"...!..."
"......"
Bạch Đường Nguyên cho rằng mình nghe nhầm: "Mày...... Mày vừa nói gì?"
Cố Thi cũng trố mắt: "Bạch Kiều, còn vừa nói gì vậy?"
Bạch Kiều quay đầu lại nói: "Mẹ, con cũng biết mẹ thỏa thuận như vậy là vì muốn giành quyền nuôi dưỡng con, nhưng bây giờ con không còn nhỏ, con có quyền lựa chọn người giám hộ cho mình, coi như có ra tòa, chỉ cần con mở miệng, tòa án chắc chắn sẽ phán cho con theo mẹ."
"Kiều Kiều, con......"
Anh lại nhìn về phía Bạch Đường Nguyên: "Nếu như tôi đoán không sai, tiền thu nhập của ông mấy năm nay là dùng để tiến vào đại học Hải Bắc dạy học, dùng để cho Bạch Thịnh và người kia, mua nhà mua xe cho bọn họ. Tiền tiết kiệm trong nhà không có quan hệ gì với ông đúng chứ?"
Bạch Đường Nguyên nghe những lời này, khuôn mặt đã đen nay lại càng đen hơn, cuối cùng lại đen như đáy nồi!
Bạch Kiều vẫn thản nhiên như cũ, nói: "Không phải đồ của tôi và mẹ, tôi cũng chẳng cần, nhưng là đồ nên thuộc về hai mẹ con tôi, người khác đừng mong chiếm lấy được."
"......"
Bạch Đường Nguyên đã tức đến mức nói không nên lời.
Vậy mà Bạch Kiều lại nói ông là đồ vật? Còn nói không phải cũng chẳng cần?
Anh xem ông là gì? Nói thế nào ông cũng là cha của anh!
Bạch Đường Nguyên không kiềm chế được cơn giận chỉ vào Bạch Kiều, cuối cùng dùng sức vung tay: "Mày đừng có hối hận!"
Bạch Kiều trả lại cho ông biểu cảm khinh thường.
Để thể hiện sự thanh cao của mình, Bạch Đường Nguyên không thu thập thứ gì, giận đùng đùng bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Trong căn hộ lập tức yên tĩnh lại.
Trải qua việc Bạch Kiều làm ầm lên như thế, mệt mỏi và kìm nén của Cố Thi mấy ngày ngay phảng phất bay biến, thấy Bạch Đường Nguyên tức giận hổn hển rời đi, thậm chí bà còn có thêm vài phần thoải mái!
Lần đầu tiên bà ý thức được, đứa con bà vẫn luôn hết mực lo lắng sẽ bị tổn thương, hết mực bảo vệ đúng là đã lớn rồi.
Thấy Cố Thi nhìn mình với ánh mắt phức tạp không nói lời nào, Bạch Kiều ôm bà an ủi nói: "Mẹ, sau này con sẽ bên cạnh mẹ."
Bạch Kiều lau nước mắt thay bà, càng lau lại càng nhiều, bất đắc dĩ cười nói: "May mà hôm nay mẹ không có trang điểm, nếu trang điểm rồi khóc thì rất xấu phải không?"
"......"
Chuyện cười của anh không chọc cười người đang khóc, Cố Thi vùi đầu lên vai anh, càng khóc dữ dội hơn.
Giống như muốn đem tủi thân và tâm tình bị đè nén phát toàn bộ ra bên ngoài.
Bạch Kiều ở tuổi mười bảy đã cao hơn mẹ mình, anh vỗ lưng Cố Thi nhẹ nhàng, ở dài trong lòng.
Kiếp trước vào lúc này anh vẫn chưa biết Bạch Đường Nguyên vượt quá giới hạn, khi hai người ly hôn, Cố Thi ở trước mặt anh ra vẻ kiên cường, không lộ ra một chút yếu ớt, anh cũng chỉ lo học hành, không thể cho bà dựa vào.
Bà ngoại mất sớm, ông ngoại vì nguyên nhân sức khỏe nên vẫn luôn điều trị ở nước ngoài.
Khoảng thời gian đó Cố Thi sau khi miễn cưỡng vui vẻ ở trước mặt anh, lúc ở một mình sẽ làm sao phát tiết?
Bạch Kiều càng nghĩ càng chua xót, nhìn người dựa vào vai mình khóc rống, lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì được sống lại.
Bởi vì được sống lại, anh mới có thể bù đắp được tiếc nuối của kiếp trước.
"Nhị Bát, cảm ơn cậu." Anh nói ở trong lòng.
【 Ừm, cho nên cậu phải báo đáp tôi cho tốt, tôi có nhiệm vụ mới cần tuyên bố, cậu có muốn nhận bây giờ luôn không?】
Đây là nhân lúc cháy nhà chạy ra hôi của đấy hả?
"Nhiệm vụ gì?"
Nhị Bát:【 An ủi trúc mã.】
Bạch Kiều: "???"
An ủi? An ủi làm sao?
Giống như bây giờ lúc hắn khóc chít chít cho hắn mượn bờ vai để dựa vào?
Du Chiêu khóc chít chít?
...... Không dám nghĩ tới.
"Có nhiệm vụ cụ thể rõ ràng không?"
【 Tôi chỉ chịu trách nhiệm tuyên bố nhiệm vụ chứ không chịu trách nhiệm phân tích rõ ràng đầu đuôi!】
Bạch Kiều: "......" Quả nhiên vẫn là rác rưởi!
Không tiếp tục suy nghĩ chuyện nhiệm vụ, Bạch Kiều im lặng an ủi Cố Thi.
Bên ngoài cư xá, sau khi Bạch Đường Nguyên rời đi, cuối cùng cũng tắt chế độ máy bay sau mấy ngày, tin nhắn Wechat gửi tới nhiều nhất là mẹ của Bạch Thịnh, có hơi kích động nói chuyện thành tích thi tháng của Bạch Thịnh, vì không được đáp lại nên cuối cùng cảm xúc chuyển thành oán trách.
Bạch Đường Nguyên tự động bỏ qua mấy lời oán trách đằng sau, chỉ nhìn thấy Bạch Kiều xếp hạng hai mươi chín toàn khối.
Hạng này so sánh với Bạch Kiều chính là nghiền nát!
Ông quay đầu nhìn vào cư xá, hừ một tiếng.
Nếu các người đã vô tình cũng đừng trách tôi vô nghĩa.
Ông không muốn cho Bạch Kiều che chở, để cho anh nhận ra tình cảnh của bản thân, ông gọi điện cho lãnh đạo nhị trung.
Điện thoại của ông cuối cùng cũng kết nối, lãnh đạo nhị trung cũng rất kích động, một câu chào hỏi cũng không nói, lập tức báo cho ông thành tích thi tháng của Bạch Kiều.
"Thầy Bạch, đứa con này của thấy cùng ghê gớm quá nha, lúc trước chia lớp lừa gạt tất cả mọi người, sau khi chia lớp cầm luôn hạng nhất toàn khối!"