Đông Dung là thanh hung kiếm đã thức tỉnh thần trí, không cần chủ nhận điều khiển vẫn có thể phân rõ địch ta, dưới trời mưa xối xả ở Giải Trĩ Tông, nó đuổi chém đám u hồn và ác quỷ bỏ chạy tán loạn thành đống phấn vụn.
Các Chấp chính của Giải Trĩ Tông thấy vậy rối rít vỗ tay hoan hô.
“Không hổ là Đông Dung đại nhân!”
“Đa tạ Đông Dung đại nhân cứu mạng!”
Đông Dung vốn vác cái mặt lạnh tanh đi chém quỷ, toàn thân đẫm máu tựa như hung thần giáng thế, hắn im lặng nghe tiếng tung hô tán dương xung quanh.
Các Chấp chính còn tưởng bọn họ ồn ào gây phiền nhiễu đến Đông Dung đại nhân giết địch, lật đật xuỵt xuỵt tỏ ý mọi người đừng lên tiếng.
Đông Dung lạnh lùng chém chết một con ác quỷ tu thành quỷ đạo, chợt xoay người lại, đôi mắt đỏ thẫm nhìn chằm chằm vào nhóm Chấp chính bên dưới.
Mọi người khẩn trương đến nín thở.
Đột nhiên, Đông Dung ngoắc tay với bọn họ, vênh váo đắc ý nói: “Tiếp tục khen.”
Các vị Chấp chính: “…”
“Đông Dung đại nhân! Hung kiếm đệ nhất thiên hạ!”
“Vũ Xuân kia hoàn toàn không sánh bằng Đông Dung đại nhân!”
“Đông Dung Đông Dung!”
Đông Dung nghe bọn họ tâng mình đạp Vũ Xuân liền hớn hở ra mặt, động tác chém giết ác quỷ càng thêm hung hãn.
—Tính nết này của Đông Dung hoàn toàn không giống Thịnh Tiêu chút nào, mà trông giống Hề Tương Lan hơn.
Khi ác quỷ ở Giải Trĩ Tông bị chém gần hết, hai Chấp chính đang đứng gác ở lối vào biết được tình hình thông qua đèn Tê Giác, đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
“May quá, Thịnh tông chủ tới kịp thời, không có thương vong.”
“Lúc ta tới Giải Trĩ Tông thì ảo cảnh Thân Thiên Xá đã bị phong ấn, sư huynh, ảo cảnh đó thật sự nguy hiểm đến vậy sao?”
Chấp chính được gọi là sư huynh thở dài một hơi, nói: “Năm đó chẳng qua là ảo cảnh dùng để rèn luyện tâm ma, cho dù có nguy hiểm cũng không liên lụy đến tính mạng, nhưng lần này thì khó nói, Thịnh tông chủ vào đó, không biết nguy hiểm chừng nào…”
Ngay lúc này, có người che dù đi tới.
Mưa rơi nặng hạt đập lộp bộp không ngừng vào dù giấy.
Chấp chính lật đật đi tới nghênh đón.
Vì mưa quá lớn nên khi tới gần mới nhận ra đó là Quyện Tầm Phương.
Quyện Tầm Phương mặc áo bào đen thêu hoa văn Giãi Trĩ Tông, khẽ nâng dù lên, nhíu mày nhìn bọn họ: “Mở thủy đạo của Giải Trĩ Tông ra.”
Chấp chính sửng sốt: “Quyện đại nhân? Ngài đã theo Thịnh tông chủ vào bên trong rồi cơ mà?”
“Ngươi mới đổi ca?” Quyện Tầm Phương không cảm xúc nói, nhấc cổ tay lên để lộ ra Thiên Diễn Châu: “Tông chủ không mang theo Thiên Diễn Châu, ngài kêu ta về Thịnh gia đem đến Thân Thiên Xá cho ngài.”
Hai Chấp chính trố mắt nhìn nhau.
“Còn lo lắng gì nữa?!” Quyện Tầm Phương nói: “Thời gian trong Thân Thiên Xá và hiện thế bất đồng, Tông chủ vào ảo cảnh đã nửa canh giờ, nếu tiếp tục trì hoãn, Tông chủ mà có mệnh hệ gì các ngươi có gánh được không?”
Chấp chính bị mắng hơi sửng sốt, khi chắc chắn đó là pháp khí Thiên Diễn Châu của Thịnh Tiêu liền vội vàng cúi người tạ lỗi.
“Vâng vâng vâng— Mau mở thủy đạo chữ tuất ra!”
Ba mặt bao quanh Giải Trĩ Tông đều là nước chảy siết cuồn cuộn.
Theo Chấp chính đẩy nhật quỹ thành hình chữ tuất, một dòng nước ngầm mãnh liệt xuyên qua mặt nước mỏng manh bắn mạnh tới, tạo thành một con đường nước hiền hòa dẫn thẳng đến Giải Trĩ Tông ở phía xa.
Quyện Tầm Phương bung dù, quen đường bước lên thủy đạo đi nhanh tới.
Hai vị Chấp chính cung kính đưa mắt nhìn hắn đi xa.
Đến khi đi được một nửa chặng đường, ‘Quyện Tầm Phương’ mới thở hắt ra một hơi, nói: “Người của Giải Trĩ Tông vẫn dễ lừa như trước.”
Mèo mun từ trên vai y nhảy xuống, măng cụt dẫm nhẹ lên mặt nước dưới chân, tò mò hỏi: “Đây là pháp trận thủy đạo gì vậy, sao có thể đứng trên mặt nước mà không bị chìm?”
Hề Tương Lan cười nói: “Nếu ngươi đi sai đường tức khắc sẽ chìm xuống dưới, làm mồi cho rắn rết thủy quái dưới nước.”
Ngay vào lúc này, bên dưới thủy đạo có một cái bóng đen khổng lồ dài ngoằng nặng nề bơi qua.
Mèo mun bị dọa sợ thoắt cái biến thành làn khói đen chui tọt vào gáy Hề Tương Lan.
“Ngươi bị tra tấn suốt ba tháng ở Giải Trĩ Tông?” Mèo mun khiếp vía thốt: “Sao ngươi còn dám đến?”
Hề Tương Lan khó hiểu: “Tại sao không dám đến?”
Mèo mun: “Bộ, bộ không có bóng ma tâm lý gì hả?”
“Bóng ma tâm lý? Tại sao phải có cái thứ vô dụng đó?”
Hề Tương Lan thờ ơ nói, tiện tay sờ người gỗ đeo bên hông, y suy nghĩ gì đó bỗng bẻ gãy cổ của nó.
Vang lên tiếng ‘răng rắc’ giòn tan, giống như tiếng xương sọ bị đập vỡ.
Mèo mun nghẹn họng trân trối.
Ở Giải Trĩ Tông chịu khổ nhiều như vậy, nếu là người bình thường nếu mà nghe đến cái tên thôi thì đã sợ vỡ mật.
Còn y thì lại thong dong như đi chơi, hoàn toàn không bị gì cả.
Nhưng tên lừa đảo này nói dối thành thói, nó không phân rõ y đang nói dối hay nói thật, hoặc là y có thật sự vô tâm vô phế, sẹo lành quên đau không.
Tuy Hề Tương Lan không có linh lực nhưng bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc sắp đến nơi.
Đến khi đặt chân lên mặt đất bằng phẳng của Giải Trĩ Tông, thủy đạo lập tức hóa thành dòng nước ngầm cuồn cuộn bá đạo hạ xuống mặt nước mỏng manh, cuốn phăng đám thủy quái rắn rết dạt ra tứ phía, tiếp tục hoành hành ngang ngược.
Một thoáng sau mặt nước trở lại phẳng lặng, ngay cả một cơn gió nhẹ thổi qua cũng không gợn sóng.
Bầu trời bên trên Giải Trĩ Tông sấm chớp rền vang, Hề Tương Lan đi nửa đường liền tháo hoa tai xuống, áo bào rộng thùng thình bị nước mưa xối ướt, làm ống tay áo và ống quần dính sát vào người, cực kỳ khó chịu.
Y ở Giải Trĩ Tông khoảng ba tháng nên biết được vị trí của Thân Thiên Xá, thuần thục tránh đi chỗ canh gác đi tới ảo cảnh.
Cũng may tất cả Chấp chính của Giải Trĩ Tông đều đang bận rộn xử lý tàn cuộc, có nhìn thấy y cũng vội hành lễ chứ không truy hỏi nhiều. Chẳng qua lúc y vừa đi tới khúc quẹo thì đụng phải một người.
Quyện Tầm Phương: “…”
Hề Tương Lan: “…”
Hai người đứng đối diện dưới màn mưa xối xả, mắt to trừng mắt nhỏ.
Ầm ầm
Sấm chớp to lớn rạch phá bầu trời, chiếu sáng trắng lóa mặt mũi của hai người.
Quyện Tầm Phương: “Ngươi…”
Hề Tương Lan nhanh tay lẹ mắt, lập tức vuốt mặt, cả người thoắt cái biến thành vẻ ngoài của Thượng Nguyên.
Quyện Tầm Phương:???
Quyện Tầm Phương đang định nói thì bỗng Thượng Nguyên cầm kiếm từ chỗ ngã rẽ đi ra: “Quyện đại nhân, ta vẫn lo cho Tông chủ…”
Lời nói im bặt.
Thượng Nguyên: “…”
Hề Tương Lan: “…”
Ba người trợn mắt nhìn nhau.
Có một Chấp chính khác đang đi tới: “Quyện đại nhân? Chỗ này cũng có ác quỷ sao?”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm tâm hồn thiếu nữ Phương nghĩ, đúng vậy, có ác quỷ thay mặt như thay áo.
Tuy nghĩ thế nhưng Quyện Tầm Phương nhanh tay kéo Hề Tương Lan ra sau cây cột bên cạnh, cố ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có gì, ta và Thượng Nguyên xử lý là được.”
Chấp chính đó ‘vâng’ một tiếng rồi chạy sang hướng khác.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai, Quyện Tầm Phương mới kéo Hề Tương Lan ra, tức giận nói: “Ngươi tới Giải Trĩ Tông làm gì?! Tông chủ đã bảo ngươi ngoan ngoãn đợi ở Thịnh gia mà, còn để lại Thiên Diễn Châu cho ngươi!”
Hề Tương Lan biến về nguyên dạng, tỏ vẻ vô tội cầm Thiên Diễn Châu lên: “Ta nghe nói Thịnh tông chủ sắp vào Thân Thiên Xá, sợ hắn gặp nguy hiểm nên mới cố ý đến đây để đưa Thiên Diễn Châu cho hắn.”
Quyện Tầm Phương nhìn y với ánh mắt khó lòng tin nổi, thầm nghĩ cái tên lừa đảo cũng có lương tâm sao?
Trước đây hắn luôn không hiểu tại sao tuy Tông chủ không yên tâm về Hề Tương Lan nhưng vẫn không đưa y đến Giải Trĩ Tông để canh chừng, sau đó mới dần dần hiểu được phần nào.
Năm đó Hề Tuyệt ở Giải Trĩ Tông bị người Khúc gia hành hạ suốt ba tháng, tất nhiên sẽ bị ám ảnh tâm lý, đưa y tới Giải Trĩ Tông chẳng khác nào tàn nhẫn mổ xẻ vết sẹo chưa lành, bắt y phải nhớ lại sự tra tấn hành hạ năm xưa.
Thịnh Tiêu quan tâm tên lừa đảo nhiều đến mức khiến Quyện Tầm Phương vô cùng ghen tị.
Chẳng qua lần này Hề Tương Lan lại giả mạo hắn chạy đến Giải Trĩ Tông gây thêm phiền, Quyện Tầm Phương cảm thấy nỗi khổ tâm của Tông chủ nhà mình bị chà đạp, tức muốn chết.
“Thế thì ngươi đâu cần tự mình tới đây! Gửi cho Chấp chính canh gác bên ngoài, để họ đưa vào đây là được mà?!”
“Không được.” Hề Tương Lan thâm tình nói: “Đồ của Thịnh Tiêu, ta không an tâm giao cho người khác.”
Quyện Tầm Phương bỗng cảm thấy được an ủi.
Xem ra tên lừa đảo này miễn cưỡng xem như có chút thật lòng.
Quyện Tầm Phương nhìn y thêm thuận mắt, không mắng chửi nữa: “Vậy thì đưa nó cho ta, ta giao cho Tông chủ là được.”
Nhưng Hề Tương Lan lại giấu Thiên Diễn Châu ra sau lưng: “Không, ta muốn tự tay đưa cho hắn mới yên tâm.”
Quyện Tầm Phương tức xì khói: “Bây giờ Tông chủ đang ở trong ảo cảnh Thân Thiên Xá, cái thân rách này của ngươi sao có thể vào trong đó được?! Nghe lời đi, giao cho ta, để Thượng Nguyên đưa ngươi về Thịnh gia.”
Hề Tương Lan nhìn hắn với ánh mắt thâm sâu.
Còn nghe lời, nghe cái đầu cha nhà ngươi.
Quyện Tầm Phương nói xong cũng cảm thấy kỳ quái nên tằng hắng một tiếng, đành phải nhíu mày giảng giải cho y hiểu.
“Ngươi hẳn là biết Thân Thiên Xá là gì đúng chứ, đó là một ảo cảnh không tầm thường, nếu ngươi vào đó sẽ không có mạng đi ra đâu. Còn Tông chủ tuy không có Thiên Diễn Châu nhưng ít ra tu vi là hư cảnh, sẽ không sao hết.”
Hề Tương Lan trừng hắn, mắng: “Lải nhải nhiều quá, sao cái nết của ngươi y chang Hoành Ngọc Độ vậy? Tránh ra.”
Y tung chưởng đẩy Quyện Tầm Phương qua một bên, sải bước đi tới chỗ ‘con mắt’ quỷ dị đáng sợ kia.
Quyện Tầm Phương ngăn y lại, rốt cuộc nổi giận: “Ngươi không còn tu vi mà dám đi cứu người? Giữ được mạng nhỏ rồi hãy nói!”
“Yên tâm đi.” Hề Tương Lan nói: “Nếu gặp phải nguy hiểm, Tông chủ nhà ngươi sẽ đến cứu ta.”
Quyện Tầm Phương: “…?”
Ngươi không thấy lời này có gì đó sai sai hả?
Hề Tương Lan và Quyện Tầm Phương ngươi đẩy ta kéo, cuối cùng y thật sự bực bội, quay sang nói với Thượng Nguyên đang đứng đần mặt bên cạnh: “Tiểu Thượng Nguyên, có phải Tông chủ nhà ngươi kêu các ngươi đứng canh bên ngoài, không thể vào Thân Thiên Xá?”
Thượng Nguyên gật đầu nói: “Đúng.”
“Vậy thì phải đưa Thiên Diễn Châu vào đó thế nào?” Hề Tương Lan dịu dàng nói: “Có phải là nên để ta vào đưa cho hắn đúng chứ?”
Thượng Nguyên nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Quyện Tầm Phương thấy y lại muốn dụ khị Thương Nguyên, cả giận nói: “Thượng Nguyên, đừng nghe hắn nói bậy! Hắn chính là kẻ lừa đảo bụng đầy dối trá!”
Thượng Nguyên mê mang nói: “Nhưng Tông chủ đúng là ra lệnh cho chúng ta không được vào bên trong, hắn đâu có lừa ngươi.”
Quyện Tầm Phương: “Con nhỏ này!”
Hề Tương Lan thấy đã giải quyết xong, cười he he nói: “Bây giờ Quyện đại nhân cứng rắn một hai phải đòi vào Thân Thiên Xá với ta, thế là không tuân lệnh của Tông chủ mất rồi, phải làm sao đây?”
Vừa dứt lời, Thượng Nguyên dùng tốc độ cực nhanh cản trước mặt Quyện Tầm Phương, không để hắn kịp phản ứng mà ra tay cưỡng chế đè người xuống đất.
Phải làm sao?
Đương nhiên là phải cưỡng chế người không tuân lệnh của Tông chủ!
Quyện Tầm Phương: “…”
Tu vi của Quyện Tầm Phương kém hơn tiểu quái vật lòng dạ vô tình này một bậc, bị đè bẹp trên đất ngay đúng vũng nước mưa, nửa khuôn mặt của hắn bị nhấn vào nước, hắn vùng vẫy gầm thét.
“Tông chủ sẽ không đồng ý cho hắn vào Thân Thiên Xá! Hắn không có tu vi, vào đó chỉ có nước chịu chết!”
Thượng Nguyên đè một gối lên lưng Quyện Tầm Phương để hắn không thể động đậy, nghiêm túc nói: “Tông chủ không nói hắn không được làm gì, vậy thì hắn có thể làm.”
Quyện Tầm Phương: “…”
Quyện Tầm Phương tức đến mức khạc ra một u hồn trắng hếu.
Trong khi Quyện Tầm Phương bị đè chặt trên đất, Hề Tương Lan đã chạy nhanh đến lối vào Thân Thiên Xá, còn ngoái đầu quăng một nụ cười cho Quyện Tầm Phương, sau đó co giò nhảy vào ‘con mắt’ quỷ dị kia.
Quyện Tầm Phương giận sôi máu, dùng sức cựa quậy hòng hất Thượng Nguyên ra, há miệng gào thét như chó điên: “Ngu xuẩn! Ngươi không nhìn ra Tông chủ thích hắn sao?! Nếu hắn vào Thân Thiên Xá mà xảy ra chuyện gì, Tông chủ phải làm sao đây?”
Thượng Nguyên thấy y đã vào bên trong Thân Thiên Xá, cúi đầu để hắn tùy ý chửi mắng, ấp úng: “Nhưng Tông chủ đã nói…”
Quyện Tầm Phương thấy mình không thể thông não cho nàng ta được, chỉ có thể phẫn hận trừng ‘con mắt’ dẫn vào Thân Thiên Xá, tóc tai ướt nhẹp dính tè le trên má.
…Chỉ hy vọng tên lừa đảo đó vừa bước vào là gặp ngay Tông chủ.
***
Nói Thân Thiên Xá là ảo cảnh, chứ thật ra là một tiểu thế giới chia ra làm nhiều ô vuông.
Từ trên cao nhìn xuống, toàn bộ ảo cảnh giống như một bàn cờ lớn.
Gồm mười chín đường kẻ đan chéo khắp nơi, mỗi một ô vuông là một tiểu thế giới hẹp hơn.
Là ảo cảnh dùng để phán tội vào sáu năm trước, nhưng vì sau khi phong ấn làm rối loạn trật tự, có sát khí trợ giúp oán khí phát triển, âm khí cắn nuốt chém giết lẫn nhau, lúc này tạo thành khói mù đen nhánh xộc thẳng lên trời, nơi nơi tràn ngập trong lệ khí lẫn oán khí.
Thật giống khói thuốc súng chưa tản hết trên chiến trường đổ nát.
Tại nơi trung tâm của bàn cờ, khói mù đã tiêu tán phần nào, nhìn như mới bị thiên lôi đánh xuống, trên mặt đất cháy khét một mảng lớn.
Ở đây gồm mấy trăm ảo cảnh lớn nhỏ, Hề Tương Lan không biết nên đi về hướng nào, chỉ có thể nắm chặt Thiên Diễn Châu, để nó đưa y đáp xuống đất an toàn.
“Thiên Diễn Châu là pháp khí của Thịnh Tiêu.” Trong khi đang rơi tự do thì Hề Tương Lan thầm ôm chút may mắn: “Chắc chắn sẽ tìm ra vị trí chính xác của hắn.”
Thiên Diễn Châu rè rè bắn ra tia điện vang dội, có vẻ muốn nói y cứ yên tâm.
Một giây sau, Hề Tương Lan phần phật rơi vào một ô vuông trên bàn cờ.
Ảo cảnh giống như tạo ra vỏ nước mỏng bao bọc lấy y, khi rơi xuống đất còn bị nảy lên tưng tưng vài cái, may là không bị thương.
Hề Tương Lan xoa đầu bò dậy, nhíu mày nhìn xung quanh tìm kiếm bóng dáng của Thịnh Tiêu.
Chẳng qua vừa ngước đầu lên nhìn thì nguyên cái mặt của quỷ treo cổ đập thẳng vào mắt y.
Hề Tương Lan: “…”
Quỷ treo cổ trông vô cùng dữ tợn, đầu lưỡi thè dài thườn thượt, vừa há miệng là khóc lóc kể lể một chuỗi dài.
Hề Tương Lan cố gắng nhìn rõ khẩu hình của nó, nhưng vừa nhìn được hai chữ thì đành phải quay sang chỗ khác, xấu đến xúc phạm con mắt.
“Đợi chút, khoan hãy khóc.” Hề Tương Lan nói.
Quỷ treo cổ hơi sửng sốt, có lẽ nó chưa bao giờ gặp người kêu nó nín khóc, nhưng nó rất dễ nói chuyện, nghe vậy liền ngoan ngoãn ‘à’ một tiếng rồi ngừng khóc.
Hề Tương Lan lục lọi trên người một hồi lâu mới tìm thấy hoa tai trợ thính, sau đó đeo lên điều chỉnh để nghe rõ rồi mới nói: “Được rồi, bắt đầu khóc đi.”
Quỷ treo cổ: “…”
Quỷ treo cổ òa một tiếng tiếp tục khóc: “…Ta vốn là kỳ tài ngút trời, nhưng không biết đại thế gia nào ghen tị Tương Văn cấp Huyền của ta, róc sống nó ra khỏi cơ thể ta, khiến ta bị thương nặng không thể tu luyện, không nơi cầu cứu, đành phải treo cổ tự vẫn trước Giải Trĩ Tông!”
Hề Tương Lan ‘chậc chậc’ nói: “Thảm quá.”
Trong ảo cảnh chật hẹp có không ít Chấp chính của Giải Trĩ Tông được mô phỏng ra đang đứng chen chúc một bên, khuôn mặt của mỗi người giống như bị tô đen không thấy rõ dung mạo.
Quỷ treo cổ nói: “Ta hóa thành ác quỷ, giết Chấp chính của Giải Trĩ Tông mà cũng có tội?”
Cùng trong lúc đó, có một nhóm Chấp chính của Giải Trĩ Tông cả người đẫm máu, cùng với quỷ treo cổ đồng thanh nói lớn.
“Có tội?!”
“Có tội nặng?!”
Hề Tương Lan ngồi xếp bằng trên đất, chống cằm nhìn không chớp mắt như đang xem kịch vui.
Đây cũng là đề thi luyện tâm ma cho các Chấp chính thi tuyển vào Giải Trĩ Tông, câu trả lời chắc chắn là: Có tội và có tội nặng.
Quỷ treo cổ nhìn chằm chằm vào y, chờ đợi y xử án.
Hề Tương Lan nhìn hồi lâu, đột nhiên vỗ tay, cười tủm tỉm nói: “Tất nhiên là vô tội.”
Khuôn mặt lệ khí của quỷ treo cổ thoáng cứng đờ, nó mở to mắt kinh ngạc nhìn Hề tương Lan.
“Chức trách của Giải Trĩ Tông chính là đòi lại công đạo cho tu sĩ chịu oan khuất.” Hề Tương Lan ngồi nghiêng ngả như bị vẹo cột sống, cười híp mắt nói: “Nếu bọn họ không thể cho ngươi công đạo, còn hại ngươi chết thảm, ngươi trả thù là chuyện đương nhiên.”
Quỷ treo cổ: “…”
Nó ở đây mấy chục năm có hơn, chưa từng nghe câu trả lời như vậy bao giờ.
Quỷ treo cổ sững sờ hồi lâu mới nói nhỏ: “Xử án đúng rồi.”
Hề Tương Lan hí mắt.
Xem ra Thân Thiên Xá đã loạn lạc đến mức không thể phân rõ thị phi trắng đen.
“Nhưng thật đáng tiếc.” Thân hình gầy còm của quỷ treo cổ đột nhiên cao lên mấy chục mét, lưỡi dài uốn lượn giống như rắn, con mắt trừng lớn thiếu điều muốn lọt tròng, nó cười phá lên: “Ngươi vẫn phải chết!”
Hề Tương Lan: “…”
Hề Tương Lan che mặt, thầm nghĩ xấu gì xấu bất nhơn.
Thiên Diễn Châu đeo trên cổ tay y nhận ra sát ý, chợt nửa số viên bay tứ tán xông thẳng lên trời, nửa còn lại kết thành vòng tròn xoay xung quanh người Hề Tương Lan, dẫn đến luồng sét lớn không phát ra tiếng bổ thẳng xuống cơ thể cao mấy chục mét của ác quỷ.
Không có Thịnh Tiêu điều khiển, uy lực của Thiên Diễn Châu bị giảm hơn nửa, nhưng một đòn đánh này khiến con quỷ đó phải kêu gào thảm thiết.
Đám tiểu quỷ giả dạng thành Chấp chính của Giải Trĩ Tông cũng thét toáng lên bỏ chạy tứ tán.
Thiên Diễn Châu hoàn toàn không biết nương tay là gì, liên tiếp giáng sét không ngừng nghỉ, từng tấc đất ở ô vuông ảo cảnh này bị đánh xới tung hết cả lên, trừ chỗ đất dưới chân Hề Tương Lan vẫn còn nguyên vẹn.
Ầm ầm—
Giữa ảo cảnh đồng không mông quạnh, Thịnh Tiêu lạnh lùng đứng ở trung tâm, trong tay không cầm vật gì nhưng vẫn có thể giáng sét đánh rung trời.
Lấy vị trí xung quanh hắn làm trung tâm, lôi văn cháy đen giống hệt mạng nhện giăng rộng khắp xung quanh, nứt nẻ khô cằn, vô số ngọn lửa còn đang cháy âm ỉ, ánh sáng của ngọn lửa chiếu hắt lên khuôn mặt lạnh như băng của hắn.
Oán hồn lẫn ác quỷ liên tiếp nhô ra từ ảo cảnh giương nanh múa vuốt hung tàn lao về phía Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu tựa như sát thần, cho dù có bao nhiêu oan hồn và ác quỷ khóc lóc kể lể hay buông lời rủa xả với hắn, hắn đều làm thinh vung tay giáng sét xuống.
Động tác đó giống như máy móc được lập trình sẵn.
Phảng phất như rơi vào ác mộng tuần hoàn vĩnh viễn không thể tỉnh dậy, nếu nhìn kỹ thì có thể thấy ánh mắt lạnh lùng kia dường như hơi mất tiêu cự.
Quá nhiều ác quỷ u hồn, giết hoài không hết.
Ánh mắt của Thịnh Tiêu dần tan rã, giữa màn trời đầy rẫy tiếng sấm đinh tai nhức óc, hắn loáng thoáng nhìn thấy một đứa con nít đang quỳ ngồi cách đó không xa, há miệng khóc lóc thảm thiết.
Nhìn khoảng mười một tuổi, thậm chí không thể gọi là thiếu niên, chỉ là một thằng bé còn chưa trưởng thành.
Cậu mặc áo bào màu vàng ấm áp, cả người run rẩy dữ dội, một trăm lẻ tám viên Thiên Diễn Châu đeo trên cổ, tỏa ra lôi văn mờ ảo, trông không có chút uy hiếp gì cả.
Oan hồn, u hồn, ác quỷ đều vây quanh người cậu gầm thét, lên tiếng chất vấn không ngớt.
“Ta có tội?!”
“Có trọng tội?!”
“Rõ ràng ta là người bị hại, tại sao phán ta có tội?!”
“Máu lạnh vô tình! Quái vật!”
“Ngươi có tư cách gì phán ta có tội?!”
Tiểu Thịnh Tiêu khóc nước mắt đầy mặt, liều mạng bịt chặt tai lại, hét đến khàn cả giọng: “Không… Ta không muốn!”
Giọng nói yếu ớt dần dần bị vô số tiếng gào thét chất vấn xung quanh nghiền nát.
Tiểu Thịnh Tiêu bị ép bò dậy chạy tới phía trước, những ô cờ xung quanh bị cậu dẫm dưới chân, mỗi một bước chạy là một ô cờ.
Theo một trăm bước chạy băng qua một trăm ô cờ, đứa trẻ ban đầu chỉ biết khóc dường như đang thay đổi thành một người khác, ánh mắt trở nên khô cạn không ánh sáng, không khác mấy với mảnh đất bị thiên lôi bổ xuống nứt nẻ khắp nơi.
Đứa trẻ đó dẫm qua từng ô cờ đến gần.
Thời gian năm năm vội vã lướt qua trên người cậu, tuy không để lại dấu vết năm tháng nhưng ánh mắt kia ngày càng trở nên lạnh nhạt, càng ngày càng trở nên vô tình.
Cuối cùng, dù không có Thiên Diễn Châu thì cậu vẫn có thể gọi thiên lôi tới rạch ngang bầu trời giáng sét xuống, cực kỳ thuần phục đánh trúng vào người có tội thành tro tàn không lệch một li.
Đứa bé mới lớn kia mang theo khuôn mặt vô cảm từ từ bước qua từng ô cờ đi tới, cuối cùng dừng chân tại mảnh đất cháy xém khô nứt, ngước đôi mắt trống rỗng vô tình đối mặt với bản thân của mười mấy năm sau.
Chẳng biết tại sao, đứa bé kia bỗng vươn bàn tay nho nhỏ với hắn.
Thịnh Tiêu nhìn bàn tay nhỏ bé tràn đầy vết chai do cầm kiếm, ánh mắt thẩn thờ như mất hồn một lúc lâu.
Năm ngón tay buông thỏng bên người bỗng siết chặt lại, ngọn lửa rực cháy duy nhất còn lại trong mắt suốt mười mấy năm qua bỗng le lói dần.
Thịnh Tiêu chầm chậm nâng tay lên.
Ngay vào lúc này, phía chân trời truyền tới tiếng kêu la thảm thiết.
“Éc—”
Thịnh Tiêu sực tỉnh khỏi cơn mê, ánh mắt thoáng cái tỉnh táo trở lại.
Vô số oan hồn đã bu sát lại người Thịnh Tiêu, chỉ còn cách một đốt ngón tay nữa là có thể đâm thủng tim của hắn.
Thiên lôi bổ thẳng xuống không phát ra tiếng, đánh hàng ngàn hàng vạn ác quỷ đông nghìn nghịt xung quanh thành tro bụi chỉ trong một cái chớp mắt.
Cuối cùng, chủ nhân của tiếng gào thảm từ phía chân trời bay tới ngã rầm rầm xuống đất, tạo thêm mấy vết nứt mới tinh trên mảnh đất nứt nẻ cháy đen, rắc rắc lan tràn tới dưới chân Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu đang muốn vung tay gọi thiên lôi tới, nhưng không biết nhận ra gì đó mà bỗng ngừng lại.
Sau khi khói mù tản bớt được chút, bóng người đó cồm lồm bò dậy, đứng nghiêng ngả giữa mảnh đất nứt nẻ, nhỏ giọng chửi bậy: “Mẹ bà, ngươi thấy cục xương hay gì mà chạy như chó đứt xích thế hả!”
—Là Hề Tương Lan.
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan bị Thiên Diễn Châu kéo lê tới trung tâm bàn cờ trong ảo cảnh, suýt chút nữa vấp chân té đập đầu xuống đất.
Y giống như con mèo dùng móng lau mặt, vốn chỉ có bên má bị dính bẩn, lại bị y tùy tiện chùi một cái thành ra cả khuôn mặt đều dơ hầy, trông cực kỳ buồn cười.
Đến khi khói bụi sắp tản đi hết, Hề Tương Lan nhác thấy một bóng người quen thuộc cách đó không xa, y sửng sốt hồi lâu mới huýt sáo một tiếng rồi bỏ cái tay đang chùi mặt xuống, còn ra vẻ cao thâm rũ ống tay áo, trông như ông bụt hiện ra tới cứu vớt Thịnh Tiêu.
Không hiểu vì sao, ngọn lửa le lói trong mắt Thịnh Tiêu bỗng chốc lại bùng cháy trở lại.
Đứa trẻ gầy yếu đang đứng bên cạnh đưa tay với hắn đã hóa thành tro theo gió bay mất.
Hề Tương Lan bình thản nhìn Thịnh Tiêu, trên mặt tỏ ra kiêu căng tự mãn, thật giống như y tới đưa Thiên Diễn Châu là ban ơn với Thịnh Tiêu, chân mày khẽ nhướng, lạnh nhạt lên tiếng.
“Thịnh Vô Chước.”
Thịnh Tiêu vốn nghĩ y sẽ nói những lời vênh váo đắc ý, nhưng lại thấy y lủi nhanh đến bên cạnh mình, vừa duy trì vẻ mặt cao thâm khó lường, vừa chỉ tay vào một hướng nói với giọng điệu cao ngạo.
“Cứu mạng.”
Sau khi khói bụi mịt mùng hoàn toàn tản đi hết, sau lưng Hề Tương Lan là vô số ác quỷ dữ tợn tranh nhau nhào về phía y, mặt đứa nào đứa nấy đều vô cùng phẫn nộ, kèm theo tiếng gào thét rầm trời.
“Vô liêm sỉ! Thằng kia mày mẹ nó có biết xử án không hả? Mặc dù tên kia giết người vô số nhưng hắn là người tốt mà? Sao mày dám nói ra những lời khốn nạn đó?!”
“Ta có tội! Ta giết nhiều người như vậy sao có thể vô tội được?! Ngươi mau phán lại lần nữa đi!”
“Ngươi phán đúng tội rồi đó! Nhưng ta vẫn muốn giết ngươi!”
Mặt xanh nanh vàng, lộ ra hung tướng.
Thịnh Tiêu: “………..”
Thịnh Tiêu tỏ vẻ một lời khó nói hết.
Mặc dù Hề Tương Lan ngoài mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng chân nam đá chân chiêu ngã nhào vào lòng Thịnh Tiêu, vòng tay ôm lấy hông hắn, còn rúc người vào trong áo bào đen rộng thùng thình của hắn để trốn.
Thịnh Tiêu nhíu mày, xách gáy lôi y ra ngoài.
Hề Tương Lan vẫn xáp trở về, giống như y thật sự sợ hãi, thúc giục hắn: “Ngươi mau giết chúng nó đi.”
Thịnh Tiêu lời ít ý nhiều: “Đã giết.”
Hề Tương Lan sửng sốt quay đầu lại nhìn.
Đúng như đã nói, chỉ trong một cái chớp mắt, cả đàn quỷ dữ tợn giương nanh múa vuốt lao tới đã lặng lẽ hóa thành tro bụi theo gió rải đầy đất.
Lúc này Hề Tương Lan mới thở phào nhẹ nhõm, y túm chặt tay áo của Thịnh Tiêu như thể bị dọa kinh hãi, cơ thể mất kiểm soát xụi lơ khuỵu xuống.
“Xấu đau xấu đớn, đã thế còn hung dữ nữa, rõ ràng bọn chúng đòi ta xử án cho, ta xử đúng mà vẫn nổi điên là cớ làm răng?”
Thịnh Tiêu: “…”
Thịnh Tiêu định kéo y ra nhưng thấy y sợ run rẩy không ngớt, cũng không có thời gian phân rõ là thật hay giả, hắn đành nhíu mày vòng tay ôm chặt lấy eo y, để y đứng đàng hoàng lại.
“Thịnh Tiêu, ngươi thật tốt.” Hề Tương Lan mệt lả dựa người vào lòng hắn: “Không uổng công ta vượt ngàn dặm xa xôi đến đưa Thiên Diễn Châu cho ngươi.”
Chỉ là Thịnh Tiêu không cần Thiên Diễn Châu cũng có thể sắp xếp chu toàn chuyện ở Thân Thiên Xá.
Nhưng Hề Tương Lan mặc kệ.
Y quan tâm lo lắng Thịnh Tiêu như vậy, dù Thịnh Tiêu không cần cũng phải đội ơn đội đức với y.
Thịnh Tiêu nhíu mày nhìn y: “Đã bảo ngươi đợi ở Thịnh gia mà?”
“Có người muốn giết ta, kéo bầy đàn tới đánh hội đồng ta, ta sao có thể đánh lại được, chỉ đành phải mặc người ta xâu xé suýt bỏ mạng.” Hề Tương Lan ba hoa khoác lác: “Ta sợ chết đi được, toàn nhờ vào Thiên Diễn Châu mới có thể thoát thân, sao có thể ngồi ở Thịnh gia chờ chết?”
Thịnh Tiêu: “…”
Hề Tương Lan nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuy lạnh lùng nhưng thật sự rất quyến rũ y của Thịnh Tiêu, bỗng nhón chân hôn cái chóc vào môi hắn.
Thịnh Tiêu bị hôn môi bất ngờ liền sầm mặt né người ra, sau đó giơ tay bóp lấy cằm của Hề Tương Lan cưỡng ép y há miệng, thò một ngón tay vào khoang miệng nóng hổi để kiểm tra kẽ răng của y.
Hề Tương Lan hơi sửng sốt, khi thấy răng bị sờ thì mới biết Thịnh Tiêu là muốn tìm thuốc độc giấu trong kẽ răng.
Y giận quá hóa cười, co giò đá vào đầu gối của Thịnh Tiêu rồi chui ra khỏi ngực hắn.
Hề Tương Lan bị phản đòn không kịp trở tay, sửng sốt hồi lâu mới trợn mắt khó tin nhìn hắn— Không ngờ cái tên miệng hến này thế mà dám chửi nhau với y.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra trước đây.
“Ngươi được mở mang trí tuệ rồi?” Hề Tương Lan cũng không tức giận, còn cười he he xáp lại gần hắn, nói: “Lúc trước ta có mắng chửi thế nào, ngươi chưa bao giờ mắng lại mà.”
Thịnh Tiêu không muốn để ý y, cất bước tiến vào ảo cảnh tiếp theo ở kế bên.
Hề Tương Lan nhìn bóng lưng rời đi của hắn thì hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng cười đùa cợt nhã đi theo sau: “Chờ ta với, chậm chút coi, ta không theo kịp— Ta nói thật, sau sáu năm ngươi cũng có chút giống người sống, là vì quá nhớ thương ta sao?”
Thịnh Tiêu dừng chân lại, bỗng xoay người trừng y.
Hề Tương Lan cười phá lên, đi tới níu lấy tay áo của hắn, nói: “Được rồi, ta không nói nữa, người đừng giận.”
Thịnh Tiêu im lặng, tiếp tục sải bước đi tới.
Hề Tương Lan chạy chậm theo sau, không hề bị thái độ lạnh nhạt của Thịnh Tiêu làm ảnh hưởng.
Mãi đến khi tiến vào ảnh cảnh khác, Hề Tương Lan im lặng hồi lâu bỗng nói: “…Ta nói thật.”
Thịnh Tiêu bình tĩnh chém chết hết lũ quỷ chia làm hai phe gào thét đòi thị phị đúng sai, nghe vậy liền nhíu mày quay đầu nhìn y.
“Ngươi muốn biết gì, cứ hỏi ta.” Hề Tương Lan cúi đầu, nói nhỏ nhẹ: “Ta đều sẽ nói hết, tuyệt đối không gạt ngươi.”
Thịnh Tiêu khẽ sửng sốt.
Hề Tương Lan nhíu mày, kiên nhẫn chờ mãi mà không thấy Thịnh Tiêu nói gì, bèn bụm ngực tỏ vẻ đau đớn: “Hỏi lẹ hỏi lẹ! Ta sắp không chịu được muốn nói láo nè!”
Thịnh Tiêu: “…”
Nói một câu thật lòng bộ khó lắm hay gì?
Thịnh Tiêu do dự hồi lâu, rốt cuộc chịu hỏi ra câu bản thân muốn hỏi.
“Tại sao ngươi sợ ta?”
Rõ ràng trước khi Hề Tương Lan làm lễ cập quan, hai người thân nhau tới mức ngủ chung một giường, nhưng từ sau khi Hề gia diệt tộc, không hiểu sao Hề Tương Lan lại sợ hắn.
Khi ở Giải Trĩ Tông, rõ ràng Thịnh Tiêu muốn bảo vệ y, nhưng y lại sợ đến mức khóc ướt cả mặt, cơ thể run rẩy không ngớt.
Sáu năm qua y càng tránh Thịnh Tiêu hơn tránh tà, gặp lại thì đánh đánh giết giết, không chút lưu tình nào.
Mặc dù Hề Tương Lan đã che giấu kỹ nhưng vẫn không gạt được Thịnh Tiêu.
Tình cảm mà Hề Tương Lan dành cho hắn, chỉ có sợ, sợ và sợ.
Dù có chút thật lòng thì cũng bị nỗi sợ hãi tựa sóng thần cuồn cuộn nhấn chìm, không để người khác nhìn lén dù chỉ một nửa.
Dường như Hề Tương Lan sớm đã biết trước Thịnh Tiêu sẽ hỏi đến chuyện này, thản nhiên nói: “Nhượng Trần nói là sự thật.”
“Cái gì?”
“Khi bế khẩu thiền của Nhượng Trần bị phá, hắn nói ta sẽ có một ngày chết trong tay ngươi.” Hề Tương Lan nhẹ nhàng nói: “Những lời này là thật.”
Thịnh Tiêu trông có vẻ không tin, lạnh lùng nhìn y.
Hề Tương Lan trắng bệch cả mặt, tự biết bản thân nói dối quá nhiều, đã không còn chút uy tín trong mắt Thịnh Tiêu, luống cuống nói: “Ta, ta không lừa ngươi đâu, lần này thật sự không lừa ngươi.”
Ác quỷ trong ảo cảnh vẫn hung hăng càn quấy, đều bị Thịnh Tiêu tùy tiện vung tay giáng sét đánh tan tác.
Một tia sét lóe lên giữa không trung, Hề Tương Lan khẽ mấp máy môi, rù rì nói: “Thịnh Tiêu, ta sợ.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu hơi co lại.
Hề Tương Lan rất giỏi ngụy trang lừa đảo, đây còn là thú vui ác ý của y.
Mỗi lần y ở bên cạnh người hoàn toàn tín nhiệm mình thì sẽ cố ý lộ ra vẻ mặt thật sự, đánh người ta không kịp trở tay, còn mình thì lấy đó là thú vui cười hả hê, vì lừa được người khác mà khoái chí.
Giống như nói ra một lời thật lòng, chẳng khác gì moi trái tim chồng chất vết thương ra cho người khác soi mói chỉ trỏ.
Nhưng lúc này Hề Tương Lan lại rũ mắt, khi y nói ra câu ‘ta sợ’ với thần thái yếu ớt mỏng manh tưởng chừng đụng nhẹ là vỡ tan ngay— Rõ ràng Hề Tương Lan giỏi nhất là ngụy trang, nhưng Thịnh Tiêu bị gạt vô số lần cuối cùng vẫn là mềm lòng.
“Ta không biết.” Thịnh Tiêu nói nhỏ.
Hề Tương Lan cúi đầu nhìn mũi chân của mình, giống như chỉ có cúi đầu thật thấp không thấy mặt, y mới có thể dám nói ra sự thật.
“Thịnh Tiêu, ngươi sẽ làm.”
Thịnh Tiêu nhíu mày, cố chấp nói: “Ta không biết.”
Hề Tương Lan không tranh cãi với hắn, chỉ như mất hồn mà lẩm bẩm lặp lại.
“Ta rất sợ.”
Nếu Nhượng Trần không nói cho y biết, có lẽ y sẽ làm những chuyện đó mà không chút gánh nặng.
Nhưng lời tiên tri do ‘Khuy Thiên Ky’ nói ra giống như lưỡi kiếm sắc bén treo lơ lửng trên đỉnh đầu, không biết khi nào sẽ rơi xuống, mỗi lần Hề Tương Lan giết người đều cảm thấy mũi kiếm đang hạ xuống từng chút một.
Giờ đây mũi kiếm lạnh lẽo đã kề sát vào gáy y, tưởng như một giây sau là đâm xuyên qua cổ.
Nhưng đã đi hơn nửa chặng đường, y không thể quay đầu được nữa.
Ngay lúc này, sấm chớp đùng đùng dừng lại, ác quỷ trong ảo cảnh đã tiêu tán không còn một mống.
Thịnh Tiêu định mở miệng nói gì.
Hề Tương Lan nhấc tay chống cằm, ngẩng đầu nở nụ cười tinh nghịch thường thấy: “Xuỵt, ta chỉ trả lời vấn đề này thôi, tiếp theo ta sẽ nói dối đó.”
Thịnh Tiêu: “…”
Chưa từng thấy ai tùy tiện tuyên bố bản thân sắp nói dối như vậy.
Thịnh Tiêu lặp lại: “Ta không biết.”
Quả nhiên Hề Tương Lan bắt đầu bốc phét, nói với vẻ tình sâu nghĩa nặng: “Ta biết ngươi thích ta, chắc chắn sẽ không nhẫn tâm giết ta, ta tin ngươi là được.”
Thịnh Tiêu khẽ mím môi, biết có nói gì cũng vô dụng, chỉ có thể im lặng dẫn y vào ảo cảnh tiếp theo để tìm Hề Minh Hoài.
Ảo cảnh kế tiếp có vẻ đã bị oán khí và lệ khí nhiễm độc từ lâu, cảnh tượng cũng hoàn toàn khác.
Xung quanh sạch sẽ thoáng đãng, cứ ngỡ không có oán khí cũng không có lệ khí.
Có một nữ nhân áo trắng ngồi ngay ngắn ở trung tâm, ánh mắt không tiêu cự.
Bên cạnh là một nam nhân bị giam trong nhà tù Giải Trĩ Tông, hắn đang tức giận gào la với nàng ta.
Rõ ràng oán khí xung thiên nhưng xung quanh ảo cảnh vẫn trong lành tinh khiết.
Xem ra nữ nhân kia mới là cảnh chủ ở đây.
Thịnh Tiêu không lập tức ra tay, lạnh lùng nhìn nàng ta.
Nữ nhân kia nhác thấy áo bào đen thêu hoa văn Giải Trĩ Tông, con ngươi không tiêu cự khẽ động, nàng ta thật sự rất đẹp, từng hành động cử chỉ đều thùy mị nhã nhặn, hơi cúi người cung kính thi lễ rồi dịu dàng nói: “Đại nhân.”
Hề Tương Lan thấy nàng ta khác với những ác quỷ hung tợn kia, hỏi: “Ngươi có oan khuất?”
Nữ nhân cười nhẹ một tiếng: “Ta vốn là người Bắc Cảnh, phu quân là dược sư trong núi, một ngày nọ đi hái thuốc thì không may trượt chân ngã vào bẫy của thợ săn, bị cọc gỗ đâm xuyên qua chân không thể đi được.”
Hề Tương Lan nghiêm túc nghe.
Tiếng kêu cứu của dược sư khiến thợ săn nghe được chạy đến, lẽ ra nên cứu người nhưng gã bỏ mặc để dược sư chảy máu đến chết, sau đó xông thẳng vào nhà của dược sư, chiếm lấy nữ nhân xinh đẹp một thân một mình làm của riêng.
Từ đó về sau, những thợ săn khác liên tiếp tiến vào nhà của dược sư.
Nữ nhân đau đớn vì mất chồng, còn bị cầm thú ngày ngày lăng nhục, ai oán khôn nguôi.
“…Cho nên ta đã dùng cọc gỗ đâm xuyên qua lục phủ ngũ tạng của bọn hắn, để bọn hắn trợn mắt nhìn mình chảy máu đến chết.” Dù có quá khứ thê thảm như đứt từng khúc ruột nhưng nữ nhân vẫn đằm thắm như xưa, nhẹ nhàng nói: “Đại nhân, ngài nói ta có tội không?”
Thịnh Tiêu im lặng không nói.
Hề Tương Lan thì lại cười khẽ, thản nhiên nói: “Cô tự nhiên là vô tội.”
Nữ nhân cong mắt mỉm cười: “Vì sao vô tội?”
“Lấy mạng đền mạng, lấy oán báo oán.” Hề Tương Lan nhoẻn miệng cười với nàng: “Quy luật Thiên Đạo.”
Nữ nhân dịu dàng nhìn y như nhìn một đứa trẻ, cười một hồi lâu mới quay sang nhìn Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu thờ ơ nói: “Ngươi có tội.”
Đây là Giải Trĩ Tông, có thể nói là công đạo vô tình.
Nữ nhân cũng bật cười, khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, tuy vậy nàng cũng không tức giận, vẫn dịu dàng nói: “Ta nhớ ra ngươi, tiểu tiên nhân, năm đó khi ngài tới đây lần đầu tiên, từng phán ta vô tội.”
“Nhưng người của Giải Trĩ Tông nói ngài phán sai.” Nữ nhân nói: “Cho nên ngài bị thiên lôi của Thân Thiên Xá đánh trọng thương.”
Con ngươi của Thịnh Tiêu run nhẹ.
Giải Trĩ Tông bất pháp dung tình, kiêng kỵ nhất là thương hại không phân rõ phải trái.
Con ngươi của Hề Tương Lan co rụt lại.
Thịnh Tiêu im lặng hơi gật đầu với nữ nhân, rồi kéo Hề Tương Lan rời khỏi ảo cảnh.
Nữ nhân mỉm cười nhìn bóng lưng xa dần của hai người, khóe mắt chầm chậm chảy xuống một giọt lệ trong veo.
Khi bước vào ảo cảnh tiếp theo, không ngờ nơi này lại rất thanh tịnh trang nhã, ở trung tâm là một thiếu niên dung mạo tuấn tú, cậu ta vui vẻ nói: “Rốt cuộc có người tới rồi!”
Hề Tương Lan nhìn thiếu niên, đồng thời nhìn sang người bị giam trong nhà tù Giải Trĩ Tông bên cạnh có vẻ ngoài giống hệt cậu ta, có vẻ y đã đoán được gì đó.
Thiếu niên vui vẻ nói: “Ta vốn là người bần hàn ở Nam Cảnh, bởi vì có dung mạo tương tự với thiếu gia của đại thế gia, mà thiếu gia đó lại bị bệnh nặng không thể ra ngoài, lão gia liền giết cha mẹ ta, bắt ta đi làm thế thân cho thiếu gia.”
Hề Tương Lan hơi sửng sốt.
Thiếu niên giống như lấy le, cười hì hì nói: “Khi ta biết cha mẹ mình đã bị giết liền giả vờ ngoan ngoãn nghe lời, từ từ chiếm lấy sự tín nhiệm của bọn họ, sau đó vào đêm gia yến hạ độc vào rượu, giết chết lão gia, thiếu gia và toàn bộ những người còn lại.”
Cậu ta còn chưa nói xong thì Hề Tương Lan đã vỗ tay cười to: “Tất nhiên ngươi cũng không có tội.”
Thiếu niên nhìn sang Thịnh Tiêu.
Thịnh Tiêu im lặng không nói.
Thiếu niên lại nói tiếp: “Tiểu tiên nhân, năm đó ngươi phán ta vô tội, bị trời giáng sét đánh trọng thương.”
Hề Tương Lan nghiêng đầu nhìn khuôn mặt vô cảm của Thịnh Tiêu, trái tim khẽ run.
Chỉ mới phán sai ở hai ảo cảnh mà đã bị đánh đến thương nặng, đáng giận…
Năm đó tiểu Thịnh Tiêu ở Thân Thiên Xá suốt năm năm.
Ảo cảnh biến mất.
Hề Tương Lan đứng giữa mảnh đất khô cằn, bỗng hỏi: “Thịnh tông chủ, bây giờ ngươi còn thấy những người đó vô tội không?”
Thịnh Tiêu im lặng.
Hề Tương Lan bước tới đặt tay lên ngực Thịnh Tiêu, cảm nhận nhịp tim bình ổn không chút rối loạn của hắn.
“Ngươi không có lòng thương hại hay sự đồng cảm, cũng không đặt bản thân vào hoàn cảnh của người khác để phán xét. Thất tình lục dục đều mất sạch, tình cảm dục vọng mỏng manh, ngươi chỉ có… Một trái tim lạnh hơn cả băng tuyết.”
Hề Tương Lan hoàn toàn không e ngại cơn rét lạnh tỏa ra trên người Thịnh Tiêu, thậm chí còn nhón chân đặt một nụ hôn thân mật lên bờ môi lành lạnh của hắn, hơi thở của hai người quấn quýt, nhưng ánh mắt của y lại lạnh lùng không cảm xúc giống hắn.