Tục ngữ nói đúng, trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường, người ngoài cuộc mới là người tỉnh táo. Hiện trạng Tống Tư Âm chính là như thế. Cô vẫn luôn cho rằng mình thẳng, lấy đó làm lý do không muốn thừa nhận tình cảm của bản thân đối với Hạ Lam, nhưng nghe Điền Hiểu Manh nói...... cô bỗng nhớ tới việc bản thân đôi lúc sẽ không tự chủ muốn gặp người kia, muốn dùng đủ mọi cớ để thân cận người kia, thậm chí nghe đối phương có bạn gái cũ liền khó chịu. Cuối cùng cô cũng không trốn tránh được mãi. Ánh mắt Tống Tư Âm trở nên tê dại, cả người ngây ngốc như người mất hồn lạc phách.
Thái độ này nào tránh khỏi việc khiến Điền Hiểu Manh càng thêm lo lắng. Cô vươn tay ra, chọc chọc vào cơ thể chị em nhà mình, mở miệng. "Âm Âm, cậu làm sao vậy? Không có việc gì đi? Tớ vừa nãy nói sai được chưa? Đừng làm tớ sợ mà, thật đó!"
"Hu hu hu.."
Những giọt nước mắt hình hạt đậu trượt xuống từ khóe mắt, Tống Tư Âm không khống chế nổi cảm xúc của bản thân nữa mà bắt đầu thất thanh khóc rống lên, bả vai run rẩy, cả giọng khóc cũng khàn khàn. Lập tức cả phòng kí túc xá chìm vào biển bi thương.
Đem bạn thân ôm vào ngưc, Điền Hiểu Manh liên tục vỗ vỗ sau lưng, an ủi. "Âm Âm, tớ sai rồi! Tớ sai rồi được không? Tớ không nên nói cậu thích phụ nữ, không nên nói như vậy, Âm Âm, tớ biết sai rồi, cậu cứ coi như tớ nói khoác đi, nha?"
Điền Hiểu Manh còn tưởng rằng Tống Tư Âm không tiếp thu nổi sự thật rằng bản thân thích phụ nữ xong khóc đến hỏng đầu.
Giây tiếp theo, Tống Tư Âm nghèn nhẹn nói. "Không, không phải như vậy...... là ...... là tớ phát hiện, tớ vừa mới phát hiện tình cảm vớ chị ấy liền ...... liền thấy bạn gái cũ người ta đã quay lại, tớ ...... tớ không muốn làm tiểu tam a!"
Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận rõ ràng mình thích một người. Vậy mà hiện tại lại vả vào mặt cô rằng đối phương đã có đối tượng. Điều này còn rối não hơn việc nói cô thích phụ nữ đó!
Vẻ mặt Điền Hiểu Manh ngập tràn không tin tưởng mà nhìn Tống Tư Âm. Cô trăm triệu lần chưa nghĩ ra được bạn tốt của mình vừa mới yêu thành cong liền hãm sâu như vậy.
"Đều tại cậu!" Tống Tư Âm nước mắt lưng tròng nhìn Điền Hiểu Manh. "Cậu mà nói cho tớ sớm một chút thì tốt rồi, mấy ngày hôm trước chị ấy còn độc thân đó!"
Uầy uầy, cái này có thể trách cô hả?
Cô cũng đâu biết được Tống Tư Âm vậy mà lại trì độn đến mức đó, người thành ra như thế vẫn cảm thấy mình không thích phụ nữ?!
Điền Hiểu Manh không biết nên an ủi ra sao đành câu được câu không vỗ vỗ lưng cho Tống Tư Âm.
Thật lâu sau, Tống Tư Âm chỉ còn nấc thút thít, lý trí bị mất đi được phục hồi. Mặt cô đỏ lên, ngượng ngùng mở miệng. "Thực xin lỗi...... vừa nãy tớ không phải cố ý nói vậy, chỉ là muốn tìm cho mình lý do thôi, là do tớ quá trì độn, không nhận thức được tình cảm của bản thân."
Bất đắc dĩ thở dài một tiếng, Điền Hiểu Manh ấm ức mở miệng. "Giữ hai chúng ta làm gì có từ xin lỗi, được rồi, đừng khóc nữa! Tớ thấy cậu chuẩn bị thất tình cho nên muốn mời cậu ăn lẩu, thế nào? Đây là cơ hội hiếm có khó tìm nha ~~~"
Không thể không nói, ăn lẩu đối với Tống Tư Âm có tính chất mê hoặc lớn phi thường lớn, nước mắt trên mặt còn kịp lau khô, cô đã cất tiếng nghèn nghẹn. "Tớ ...... tớ muốn ăn lẩu Tứ Xuyên cấp độ cực kì, cực kì cay!"
Điền Hiểu Manh ngay lập tức hiện ra biểu tình 'quả nhiên là vậy'. Cô thuận tay nắm kiện quần áo gần đó qua trước mặt bạn thân. "Vậy cậu còn đang chờ đợi cái gì? Còn không mau thay quần áo đi! Hôm nay bà đây sẽ liều mình đãi quân, đãi cậu ăn một bữa no nê!"
Nửa tiếng sau, Tống Tư Âm với Điền Hiểu Manh mới bước ra khỏi kí túc xá, cô mặc đại chiếc áo hoodie màu đen phối quần jean rộng thùng thình, thuận tay buộc tóc đuôi ngựa. Tổng thể mà nói, muốn bao nhiêu tùy tiện có bấy nhiêu tùy tiện, nếu so sánh với lúc nãy khi chăm chỉ trang điểm với bây giờ chính xác là khác nhau một trời một vực.
Nhìn cảnh này, Điền Hiểu Manh vô cùng ba chấm, liên tục chế nhạo. "Âm Âm, cậu cũng quá trọng sắc khinh bạn đi ha? Lúc đi gặp Hạ pháp y thì chú tâm trang điểm xinh xinh đẹp đẹp, đi với tớ lại chỉ tùy tiện mặc đại cái áo hoodie cho có lệ? Tớ tốt xấu gì cũng là người khao bữa này a, cậu có phải là nên tôn trọng tớ thêm chút không?"
Nghe vậy, bước chân Tống Tư Âm khựng lại, chỉ đôi môi phiếm phiếm hồng của bản thân, mở miệng nói lời chính đáng. "Thấy không?"
"Thấy cái gì?"
"Son môi! Tớ đi ăn với cậu có son môi a!" Tống Tư Âm đầy ngữ khí cây ngay không sợ chết đứng. "Có son môi chính là sự tôn trọng lớn nhất của tớ dành cho cậu. Sao? Chẳng lẽ cái thành ý này còn chưa đủ rõ ràng hả?"
Thành ý cái rắm!
Trong lòng hùng hùng hổ hổ mắng, ngoài mặt Điền Hiểu Manh vẫn là không có biệnn pháp với đối phương. Nhiều năm làm bạn bè như thế, tính tình của Tống Tư Âm cô là người rõ nhất, có thể chịu son môi đã là không tồi rồi. Haizz.
Hai người một đường hi hi ha ha đến tiệm lẩu Tứ Xuyên gần đó, đây là cửa tiệm yêu thích của họ. Dĩ nhiên, Điền Hiểu Manh vừa đi vừa an ủi chị em nhà mình.
"Ai da, cậu không phải nói bạn gái cũ của Hạ pháp y chỉ mới về nước thôi sao? Cũng không nhất định người ta sẽ tái hợp nhanh vậy, cậu cứ đi hỏi cho rõ đi, vạn nhất trường hợp đó."
Tống Tư Âm uể oải. "Chuyện là chị ta ở trong nhà chị Hạ, chị ấy rõ ràng có thói quen ở sạch, sẽ không tùy tiện cho kẻ khác ở nhờ đâu."
"Cái này...... cũng có khả năng chỉ là bạn bè thôi a! Cậu không phải đã từng ở nhờ nhà sao? Cũng đâu thành bạn gái ngay a!"
"Đó là vì tớ ngu xuẩn!" Tống Tư Âm rơi vào trạng thái cún nằm liệt, ũ rũ cụp đuôi nói: "Hiện tại ngẫm lại, cảm giác đặc biệt của tớ với chị ấy đã quá rõ ràng, vậy mà tớ ngu ngốc gần chết."
Tống Tư Âm vừa nói vừa thở phì phì đánh vào đầu khiến mảng da đỏ lên, Điền Hiểu Manh vội vàng ngăn cản. "Việc này không thể hoàn toàn trách cậu được, ai ngờ cậu nói cong liền cong nhanh thế. Nhưng mà tớ vẫn khuyên cậu một câu, hãy đi tìm Hạ pháp y nói rõ tình cảm đi, tránh cho sau này cảm thấy nuối tiếc."
Hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc ảo não, Tống Tư Âm trầm mặc không đáp, giả vờ như chẳng nghe thấy gì.
Mới tới cửa tiệm lẩu, giọng nói tràn đầy hỏa lực của Điền Hiểu Manh liền vang lên. "Ông chủ, lấy cho tôi một nồi lẩu bò cấp độ 9, đặc biệt siêu cay!"
"A, được, hai vị mỹ nữ mời ngồi, tôi liền chuẩn bị cho các cô."
Người phục vụ vừa rời bước, Tống Tư Âm liền cảm thấy có chút hối hận. Nguyên nhân là, đôi mắt dư quang kia chạm phải hình ảnh hai người kia đang ngồi nơi góc quán. Cô hận không thể tìm khe đất chui xuống, đành vội kéo kéo ống tay áo Điền Hiểu Manh, nhỏ nhẹ mở miệng nói. "Chuyện là...... tớ đột nhiên không muốn ăn lẩu nữa, hay tụi mình đi ăn thịt nướng đi? Vừa nãy tớ nhìn thấy chỗ kia, xem qua cũng không tệ lắm."
Tức giận trợn trắng mắt, Điền Hiểu Manh đầy tuyệt tình từ chối. "Hả? Tiệm thịt nướng đó lúc trước tụi mình đã ăn rồi, là chính miệng cậu khẳng định bản thân sẽ không bao giờ ăn lại lần hai mà?!"
"Bằng không mì sợi Lan Châu bên cạnh......"
"Tớ mời khách, vậy mà chỉ đến ăn mì sợi Lan Châu?"
Liên tiếp mấy câu đề nghị bị bác bỏ, Tống Tư Âm rơi vào căng thẳng cùng khốn đốn, cô cúi đầu, xấu hổ nắm lấy góc áo. Bộ dạng đó rõ ràng là đang cố tình muốn trốn tránh điều gì.
Đôi mắt khẽ nheo lại, Điền Hiểu Manh mở miệng dò hỏi. "Cậu..... vừa nãy không phải thế này, lại xảy ra chuyện gì nữa?"
Tựa hồ vì muốn đáp lời Điền Hiểu Manh, một đạo âm thanh từ nói không xa lắm truyền đến. "Cũng đến ăn lẩu sao? Trùng hợp, hay là đến đây ăn chung đi?"
Điền Hiểu Manh theo phản xạ quay đầu liền nhận thức được rốt cuộc bộ dạng trốn tránh như mèo của bạn mình là từ đâu mà đến.
Chỉ thấy tại một góc cạnh cửa sổ, hai vị mỹ nữ đang ngồi đó, một người khí chất lạnh lùng, thanh cao, ánh mắt với thái độ như thể người sống chớ gần, liếc mắt liền đoán được đó là kiểu ngự tỷ cao lãnh. Người còn lại mặc bên trong sơ mi xanh nhạt, bên ngoài áo khoác mỏng màu trắng, sau lớp mắt kính là gương mặt tươi cười dịu dàng, thể hiện khí chất đậm mùi tri thức. Đặc biệt là đôi mắt dịu dàng kia, phảng phất chỉ cần đối diện với nó sẽ thật lâu mời có thể dời đi. Khung cảnh họ ngồi chung với nhau mà nói tựa như trở thành phong cảnh đẹp nhất trong tiệm lẩu, người qua đường thoáng vô tình lướt ngang cũng phải vì họ mà dừng lại nhìn qua.
Thấy cảnh đoa, Tống Tư Âm càng thêm khổ sở.
Nhìn cô mà xem, để mặt mộc như cún nhỏ bị vứt ven đường, không chỉ vậy mà mặt mày còn đến độ nhuốm màu xám tro.
Tức chết cô rồi! Cô cực kì hối hận vì không trang điểm a a a!!!!
"Không, không cần......" Tống Tư Âm hoảng loạn xua tay từ chối. "Các chị sắp ăn xong rồi, hai chúng tôi vừa mới tiến vào, ăn chung không thích hợp lắm, lần khác có cơ hội hẳn......"
Mặt Tống Tư Âm đầy miễn cưỡng nói ra mấy câu này, sau đó lập tức cất bước rời đi, muốn tiến đến chỗ bàn người phục vụ an bài cho các cô.
Ngược lại, Điền Hiểu Manh tươi cười nhìn qua, giống hệt quen thuộc mà cất tiếng. "Kia ngại quá, chúng ta ăn chung đi! Ghép bàn lại."
Căn bản không cho Tống Tư Âm cơ hội từ chối, Điền Hiểu Manh lôi áo cô ngồi xuống.
Tống Tư Âm bị Điền Hiểu Manh đẩy vào trong, ngồi đối diện với Hạ Lam. Giờ phút này, cô lúng túng chết đi được, căn bản không có dũng khí ngẩng đầu lên nhìn mặt Hạ Lam bên kia.
Lúc này Ứng Hinh Vũ chủ động bắt chuyện. "Tôi tên Ứng Hinh Vũ, rất vui được gặp a. Đúng rồi, người bạn này lúc trước khi đến nhà Hạ Lam chúng ta đã gặp mặt. Chỉ là chưa kịp xưng tên đã rời đi, không bên nên xưng hô thế nào nha?"
Lời này khiến Tống Tư Âm hơi quẫn bách, cô cúi đầu, rầu rĩ giới thiệu tên của mình với tên của bạn thân xong im lặng chẳng muốn nói chuyện nữa.
Nhân viên phục vụ đã nhanh chóng đem đồ ăn Điền Hiểu Manh tới bày hết lên bàn Hạ Lam, nguyên liệu món ăn nhanh chóng phủ kín cả bàn.
Tống Tư Âm vùi đầu ăn, tựa như có thâm cừu đại hận với thực phẩm. Không khí xung quanh tràn ngập cổ hơi thở quái dị.
Nhưng mà, Ứng Hinh Vũ có lẽ không cảm nhận được sự lạ thường đó, tự mình mở miệng. "Lam Lam, nếu tớ nhớ không lầm nơi này chính là địa điểm mà thời đại học cậu thích ăn nhất a! Mau nếm thử xem có thay đổi không. Đúng rồi, cái nồi này cấp độ cay cực kì cao, còn có, nơi này còn có nước mơ chua, tớ gọi cho cậu rồi nè."
Ứng Hinh Vũ liên tục gắp đồ ăn vào chén Hạ Lam, còn chi kỉ lấy thêm ly nước đến trước mặt đối phương.
Trong suốt quá trình, Hạ Lam không nói gì chỉ trầm mặc mặc kệ Ứng Hinh Vũ muốn làm gì thì làm. Song đôi mắt vẫn gắt gao bám trên người Tống Tư Âm. Thấy tầm mắt của Tống Tư Âm như có như không đánh giá hành động của Ứng Hinh Vũ thì cong cong môi, vươn tay cầm lên ly nước mơ chua, đặt lên miệng uống một ngụm, xem như đáp lại sự ân cần của Ứng Hinh Vũ.
Thấy cảnh này, Ứng Hinh Vũ vui mừng không xiết, cách nói chuyện và hành động đều nhiệt tình hơn trước mấy độ. Phải biết rằng, thái độ này chính là biến hóa lớn nhất mà ngay cả Ứng Hinh Vũ còn chưa đoán được. Xem ra, Hạ Lam vẫn còn nhớ kí ức quá khứ giữa cả hai.
"Lam Lam, tớ nhớ rõ lúc chưa xuất ngoại, chúng ta thích đến tiệm lẩu này nhất, khi đó chúng ta còn hứa sẽ đến đây ăn chung cả đời. Không nghĩ đến, đã qua 4 năm a....."
Mấy lời nãy giờ liên tục công kíchc thần kinh mẫn cảm của Tống Tư Âm. Cuối cùng, cô không nhịn được đành nhìn Ứng Hinh Vũ rầu rĩ mở miệng. "Ứng tiểu thư, chị với chị ấy ...... không, với Hạ pháp y quen biết rất lâu sao?'
Lời này gợi lên điều Ứng Hinh Vũ khảm vào lòng, cô ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo rồi trả lời. "Đúng vậy, từ nhỏ đã quen biết, cha mẹ còn là bạn thân, hai chúng tôi có thể gọi là thanh mai trúc mã. Tiểu học, trung học, phổ thông đều học chung với nhau! Thành phố này, chỗ nào cũng ngập tràn hồi ức của chúng tôi. Có thể nói, tình cảm giữa chúng tôi, bất luận là kẻ nào muốn xen vào cũng không được."
Rầm rầm!!!
Đó là âm thanh tan nát cõi lòng của Tống Tư Âm.
Lời Ứng Hinh Vũ nói giống như trăm lưỡi dao lớn hung hăng đâm chọc lòng cô. Lời tựa dao, giết lòng người.
Đúng, cô thích Hạ Lam.
Nhưng, hai người quen nhau bao lâu a?
Từ lúc gặp nhau đến giờ, còn chưa đến ba tháng, ngoại trừ thời điểm ban đầu ở chung với nhau khoảng nửa tháng còn lại gặp mặt cũng chẳng bao nhiêu.
Cô lấy cái gì mà so với vị thanh mai trúc mã này?
Nếu chị ấy thật sự tái hợp với Ứng Hinh Vũ, cô chỉ đành đem giấu đoạn tình cảm của mình, không được quấy rầy họ.
Thấy sắc mặt Tống Tư Âm trắng bệch, Điền Hiểu Manh ngồi bên cạnh liền nhịn không kham, mang theo ngữ khí đùa giỡn mà nói. "Ứng tiểu thư với Hạ pháp y quan hệ thật tốt khiến người ta hâm mộ quá a. Nhìn vào quả thực là bạn bè thân thiết còn giống người yêu nữa, hai người sẽ không 'quen' nhau đâu nhỉ?"
Điền Hiểu Manh là người thẳng tính, cô muốn biết rõ đáp án cho Tống Tư Âm rằng hai người này rốt cuộc có ở bên nhau hay không. Nếu có, tiêu sái rời đi. Nếu không, cạnh tranh công bằng. Cô thật sự không đành lòng nhìn bạn mình trốn mình trong phòng, vặn người thành cái bánh quai chèo.
Theo lời Điền Hiểu Manh rơi xuống, động tác vùi đầu ăn của Tống Tư Âm khựng lại, hành động chậm chạp hẳn, đồng thời dựng thẳng tai.
Chịu thôi, cô thật sự muốn biết đáp án.
Câu hỏi kia làm động tác gắp đồ ăn của Ứng Hinh Vũ ngưng lại, ngay sau đó khóe miệng cô cong lên nụ cười nhợt nhạt, không trực tiếp trả lời, ngược lại rất có hứng thú mà đánh giá Điền Hiểu Manh. "Vậy trong mắt em, hai chúng tôi có quan hệ gì?"
Nghe Ứng Hinh Vũ trả lời, Điền Hiểu Manh rất bất đắc dĩ, cõi lòng liên tục gào thét. Tại sao còn ném vấn đề này qua cô? Chính là vì không xác định được nên mới hỏi đó? Hiểu không?
Lúc này, hốc mắt Tống Tư Âm đã đỏ au, thời điểm Ứng Hinh Vũ trả lời, Hạ Lam không nói cũng không ngăn, chỉ có ánh mắt trầm lặng nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ.
Xét theo thời gian mà Tống Tư Âm quen với Hạ Lam, không phủ nhận tức là âm thầm thừa nhận.
Bọn họ..... bọn họ thật sự ở bên nhau rồi ư?
Nhìn thấy bộ dạng hiện tại của Tống Tư Âm, Điền Hiểu Manh hít một hơi thật sâu, gãi gãi đầu, do dự chẳng biết có nên hỏi nữa hay không. Đúng vào lúc này, giọng nói nhân viên phục vụ đột ngột vang lên. "Ngại quá, các vị tiểu thư, xin phép được quấy rầy một chút. Hôm nay tiệm có hoạt động mang tên 'núi lửa thịt bò' đặc biệt siêu cay, chỉ cần mọi người ăn hết phần thịt bò cay này thì sẽ được miễn phí bữa ăn. Các vị tiểu thư có muốn nếm thử chút không?"
Khi nói lời đề nghị này, sắc mặt nhân viện nọ đặc biệt ân cần, đơn giản là vì thấy 4 người kia nhan sắc không tệ nên muốn quay chụp tiện thể up lên mạng tuyên truyền cho quán.
Điền Hiểu Manh luôn luôn sống với phương châm 'ăn không cay thì không vui', vừa nghe đến lời đề nghị này liền ngập tràn hứng thú, hưng phấn hỏi lại. "Một phần thịt bò đó đại khái có khoảng bao nhiêu? Mọi người cùng ăn hết một phần hay vẫn là mỗi người ăn một phần, hết bốn phần mới được miễn phí?"
Hoạt động này chỉ mới được đưa vào, người phục vụ nọ thật sự không biết nên giải thích thể nào nên dẫn quản lí tiệm đến. Quản lí là người đàn ông gốc Đông Bắc, thấy 4 người kia lớn lên không tệ liền hào sảng nói chuyện. "Các vị mỹ nữ chính là những vị khách đầu tiên tham gia hoạt động này a. Nếu các vị cảm thấy hứng thú muốn thứ, chúng tôi sẽ chiết khấu cho mọi người. Chỉ cần bốn người trong nửa giờ ăn hết ba phần thịt bò kia thì sẽ được miễn phí bữa ăn, ăn hết quá giờ thì giảm 50%"
Điền Hiểu Manh nóng lòng muốn thử quay sang nhìn Tống Tư Âm. "Âm Âm, hoạt động này rất có lời a, hay là tụi mình thử đi!"
Nhân viên phục vụ nhanh chóng đứng bên phụ họa nhiệt tình. "Hãy thử đi! Bốn người ăn ba phần thịt bò rất đơn giản sẽ xong. Ai hứng thú còn có thể qua đây xem a!"
Thực khách xung quanh bắt đầu dồn ánh mắt tò mò về phía này, ai cũng thích náo nhiệt nên dần dần có tiếng cổ vũ tham gia.
Hạ Lam ngồi một bên trước sau như một mà lạnh lùng nâng mi nhìn Tống Tư Âm. Cô đã từng nấu cơm cho đối phương ăn, khẩu vị cũng năm được mười phần. Tống Tư Âm thích ăn cay, nhưng cay quá lại không được, chỉ cần một vài lát ớt tươi cũng có thể khiến môi người này phồng phồng đỏ hồng. Ánh mắt Hạ Lam càng thêm trầm xuống. "Em chẳng phải không thể ăn cay sao? Đừng ăn, cũng không đáng bao nhiêu tiền, hôm nay tôi mời."
Thấy Hạ Lam xụ mặt, Điền Hiểu Manh nhịn không nổi muốn gõ trống vẫy cờ đầu hàng. Thật lòng mà nói, cô có chút sợ vị Hạ pháp y. Tuy rằng cô có thể ăn ở mức độ đặc biệt cay, ba phần thịt bò đó hẳn không khó. Nhưng mà Tống Tư Âm quả thật chẳng thể ăn cay. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tống Tư Âm nhìn đống ớt đỏ au liền giống thỏ cụp đuôi.
Vừa định nói không muốn thực hiện thử thách, Ứng Hinh Vũ như có như không liếc mắt nhìn Hạ Lam, đáy mắt hiện lên tia không vui, lên tiếng. "Hoạt động này cũng khá thú vị đó chứ, hay là chúng ta tham gia cho vui đo? Thử xem có cơ hội được miễn phí không."
Con người lạnh lẽo của Hạ lam quét qua người Tống Tư Âm, ngữ khí nhàn nhạt từ chối. "Cậu thích thì ăn. Em ấy không thể ăn cay."
Tống Tư Âm bị Hạ Lam nhìn chăm chăm nên có chút lúng túng. "Chuyện này, em....... em xác thật không thể ăn quá cay, hay là......"
Ngay từ đầu, Ứng Hinh Vũ chẳng quyết tâm mấy với chuyện ăn hay không, thẳng đến khi cô phát hiện, tầm mắt Hạ Lam vẫn luôn bám chặt trên người Tống Tư Âm. Ánh mắt đó mang theo sự áp bách, tựa hồ đang muốn cảnh cáo người kia không được đồng ý. Đây rõ ràng là sự quan tâm vô vàng mà từ trước đến nay cô chưa hề thấy qua. Nhất thời, cả người Ứng Hinh Vũ liền nghẹn muốn chết, cô liếc mắt nhìn Tống Tư Âm, cố ý âm dương quái khí cà khịa. "Vừa nãy chẳng phải còn ồn ào nói muốn ăn nồi đặc biệt cay mà, sao bây giờ lại bảo không thể ăn cay? Tôi với vị Điền tiểu thư này có thể ăn cay, đợi lát nữa hai chúng tôi ăn là được. Nhỉ? Điền tiểu thư?"
Điền Hiểu Manh phát ngốc tại chỗ, tình huống này là gì a? Cô chỉ muốn ăn lẩu thôi mà, sao lại thành tâm điểm cho mọi người ý kiến rồi? Cô không biết nên trả lời gì, Tống Tư Âm nãy giờ vẫn im lặng nghe không nổi nữa. Ứng Hinh Vũ rõ ràng đang cố ý châm chọc cô! Cái này còn nhịn thì còn gì là không thể nhịn nữa?!
Tống Tư Âm ngẩng đầu nhìn Ứng Hinh Vũ, tức giận nói: "Ứng tiểu thư, chị nói chuyện cũng quá khó nghe đi? Tôi thích ăn cay nhưng không thể ăn quá cay, cái này có sao đâu?! Chị với Hiểu Manh muốn thử thì thử đi, tôi với chị ấy muốn ăn nhiều thì nhiều, ít thì ít, ăn không hết thì trả tiền thôi. Có gì quan trọng đâu!"
Câu này vừa phát ra, Điền Hiểu Manh thoáng chốc sửng sốt. Tống Tư Âm vậy mà trước mặt tình địch dâng cao dũng khí! Mặt trời mọc đằng tây a! Cô nhịn không được quay sạng trộm làm mặt quỷ với chị em.
Động tác nhỏ này vừa hay rơi vào tầm mắt Hạ Lam ngồi đối diện, sau khi thấy Tống Tư Âm đã thu mình lại, gọi bản thân tiếng 'chị' quen thuộc kia mới cong cong khóe miệng, ngữ khí cũng hòa hoãn xuống. "Muốn thử thì thử đi! Một vừa hai phải thôi, ăn cay quá đối với cơ thể không tốt."
Thấy bốn vị khách đã nhất trí, phục vụ thò đầu lại gần nói. "Nếu các vị mỹ nữ đã chuẩn bị sẳn sàng tôi liền đem 'núi lửa thịt bò' qua, các vị thong thả chờ một chút!"
Có lẽ vì sợ các cô đổi ý, người nọ vội vã gấp rút chạy vọt vào bếp, đẩy nhanh tốc độ bưng thịt bò ra. Hơn nữa còn không quên thêm mắm dặm muối: "Các vị mỹ nữ, thịt bò đã chuẩn bị xong. Nhưng mà, đồ ăn đặc biệt như thế này vẫn là nên nấu trong nồi lẩu cay nhất của quán, chúng ta có thể qua bàn bên kia không? Để chúng tôi mang lên nồi nước lẩu mới, được không?"
Dứt câu, một ánh mắt lạnh thấu xương hướng vào phục vụ, hắn nhìn vào góc bên trong, chỉ thấy Hạ Lam đang ngồi im lặng, khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt đánh giá hắn từ trên xuống dưới như muốn trực tiếp giết người.
Theo phản xạ mà nuốt nuốt nước miếng, phục vụ vô cùng lúng túng, miệng cong lên nụ cười miễn cưỡng, vội vàng nói tiếp. "Đương nhiên cái này chỉ là kiến nghị nho nhỏ thôi, nếu các vị không muốn cũng có thể ăn loại nước lẩu cay bình thường này."
Vốn dĩ, Ứng Hinh Vũ không thèm để ý chuyện này, nhưng mà, ánh mắt kia thật sự quá đỗi quen thuộc. Chỉ cần ánh mắt đó, cô liền đọc hiểu được tâm tư Hạ Lam.
Cô ấy quá che chở Tống Tư Âm!
Quá che chở Tống Tư Âm!
Đáy mắt hiện lên tia tàn ác, Ứng Hinh Vũ không dấu vết đẩy đẩy gọng kính, nói: "Thôi bỏ đi, loại nước dùng đặc biệt cay đó đối với Tống tiểu thư có chút miễn cưỡng, chúng ta ăn nước lẩu bình thường được rồi."
Lời này nghe thấy làm Tống Tư Âm xù lông.
Khinh thường ai chứ!
"Được rồi, không thành vấn đề!" Tống Tư Âm nhìn chằm chằm mặt Ứng Hinh Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói. "Lấy cho chúng tôi loại nước dùng cay nhất!"
Điền Hiểu Manh ngồi bên cạnh vội vàng nắm góc áo bạn thân kéo kéo, lo lắng. "Âm Âm, cậu khẳng định bản thân có thể ăn loại đặc biệt cay đó hả? Không phải đùa chứ, lỡ ăn xong hư bụng luôn thì sao?"
Tống Tư Âm ở phương diện ăn cay chỉ là lâu lâu ăn cho vui, đương nhiên Điền Hiểu Manh rất rõ. Đáng tiếc, lòng cô đã quyết, có dùng mười con ngựa kéo cũng chẳng thể quay đầu. Điền Hiểu Manh biết mình khuyên không nổi nên dùng ánh mắt cầu cứu nhìn sang Hạ Lam.
Hạ Lam thần sắc thập phần không vui ngăn cản. "Không ăn được thì đừng ăn, đừng giở thói trẻ con."
Khi nghe câu này, Tống Tư Âm cứng đờ. Chị ấy là đang ghét bỏ cô ấu trĩ à?
Cô nhìn Hạ Lam rồi 'hừ' lạnh một tiếng. "Ứng tiểu thư không phải nói bản thân có thể ăn cực kì cay à? Em đồng ý ý kiến của chị ta thì có gì sai? Lấy loại cay nhất đến đây!"
Điền Hiểu Manh thấy Hạ Lam rũ mắt trầm mặc liền đứng dậy chạy đi mua hộp sữa chua chống cay, im lặng xem chị em tốt nhà mình tự tìm đường chết.
Ước chừng 15 phút sau, phục vụ bưng nồi lẩu mới cùng ba đĩa thịt bò đặc biệt đến, để sang chiếc bàn trống gần đó.
Bốn người ngồi xuống, nhìn nồi lẩu với thần sắc khác nhau.
Ùng ục, ùng ục.....
Nồi trên bếp sôi lên, Ứng Hinh Vũ với Tống Tư Âm hình thành vạch kẻ màu trắng ngập tràn mùi thuốc súng.
Nhẹ nhàng xoa xoa tóc mái bản thân, Ứng Hinh Vũ ưu nhã gỡ mắt kính xuống, khóe miệng cong lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn Tống Tư Âm nói. "Tống tiểu thư, ăn quá cay đối với thân thể em không tốt. Nhìn xem, Lam Lam lo lắng cho em như vậy, vẫn là ăn ít một chút nha."
Tống Tư Âm không đáp lời chỉ im lặng kẹp lát thịt bò thả vào nồi, lấy hành động để chứng minh Ứng Hinh Vũ không cần nhiều lời nữa. Cô nhanh chóng gắp lấy miếng thịt đó vào miệng, ngay lập tức trận đau đớn nóng rát bao phủ toàn bộ khoang miệng, hàm cô bị cay đến nỗi phát run.
Má ơi!
Mức độ cay này cũng quá biến thái đi!
Cô run rẩy đem thọt nhai nuốt vào bụng, cảm giác cả cơ thể như bị lửa thiêu đốt, đáy mắt ngập tràn hối hận.
Trái lại, động tác Ứng Hinh Vũ so với Tống Tư Âm ưu nhã hơn nhiều. Cô thuận tay nhúng lát thịt bò, bỏ vào chén, mặt vô cảm xúc ăn. Toàn bộ quá trình đều thoải mái, thong dong, kể cả lúc nuốt thịt xuống vẫn duy trì nụ cười như thể một chút vị cay cũng không có. Tựa hồ nó chỉ là mấy miếng thịt mỏng, ăn chút liền hết.
Điền Hiểu Manh vô cùng lo lắng cho chị em tốt nhà mình, cô lặng lẽ xích lại gần Tống Tư Âm, nhỏ giọng kề bên khuyên nhủ. "Âm Âm, người kia nhìn qua xác thực có khả năng ăn cay rất cao. Hay là cậu đừng ăn nữa, tớ ăn với chị ta là được."
Tống Tư Âm đầy kiên định lắc đầu sau đó cầm muôi múc canh, ngoài dự đoán mọi người mà múc ra một muỗn thịt to, mặc kệ ánh mắt hoài nghi của Ứng Hinh Vũ đem đống thịt đặt vào đĩa trước mặt đối phương. Môi cười tủm tỉm. "Ứng tiểu thư, chị thật sự có khả năng ăn cay nha, thật lợi hại! Hôm nay bàn chúng ta có được miễn phí hay không đều trông cậy vào chị. Chị không cần động tay, tôi thay chị gắp thịt!"
Thao tác này khiến ba người đồng thời ngây ngốc.
Điền Hiểu Manh là người lấy lại phản ứng nhanh nhất, cô nhấp miệng nén cười đến nổi bả vai run run, tựa hồ sắp nhịn không được mà cười ầm lên.
Ứng Hinh Vũ nhìn đống thịt trước mắt, sắc mặt trầm xuống thấy rõ. "Tống Tư Âm, em có ý gì?"
Tống Tư Âm vô cùng vô tội mà nhún nhún vai nói: "Không phải chị một hai muốn ăn loại bof đặc biệt cay này sao? Làm sao bây giờ, tôi với chị Lam thật sự không thể ăn hết mấy thứ cay như vây. Cho nên, vạn sự chỉ đành dựa vào chị nha!"
"Em......"
Ứng Hinh Vũ đơn giản là muốn kích tướng Tống Tư Âm, để đối phương không thể xuống đài nổi, thật sự không nghĩ đến bản thân lại bị chiếu tướng.
Cô vừa định nói gì đó, Điền Hiểu Manh bên kia lập tức lấy cớ cho bạn mình. "Ứng tiểu thư, chúng ta mau ăn đi, nửa tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh đó."
Điền Hiểu Manh nhanh chóng cài đặt trạng thái sẵn sàng chiến đấu, động tay múc ra một mớ thịt lớn tiến hành quá trình công lược. Với biểu cảm nhàn nhạt, cô nhai nhai mấy cái rồi nuốt xuống, chiêu thức vô cùng thuận tiện. Thoáng chốc, Điền Hiểu Manh đã ăn xong mớ thịt đó xong cô lại tiếp tục lấy thêm thịt, tiến độ có thể khiến người khác cảm động trăm phần.
Cô vừa hít hà thổi khí vừa quay sang nói với chị em nhà mình. "Âm Âm, mau gắp thịt cho Ứng tiểu thư a! Cậu không ăn đã không tính vậy mà còn không chịu làm việc à."
Tống Tư Âm lập tức phối hợp nhuần nhuyễn mà đem một đống thịt bỏ vào chén Ứng Hinh Vũ, còn không quên thảo mai khen mấy câu. "Ứng tiểu thư, chị thật sự rất lợi hại nha, tôi rất bội phục chị."
Mặt mũi Ứng Hinh Vũ cay cú đến nỗi trắng bệch, nhìn Hạ Lam mà cười châm chọc. "Lam Lam, người bạn này của cậu vậy mà trong lòng lại không giống bên ngoài ngây thơ đơn thuần a, tâm cơ quá nhỉ?!"
Tống Tư Âm nghe vậy liền theo bản năng ngước đầu nhìn Hạ Lam, thấy đối phương vẫn không chịu thay mình nói chuyện cô bất chợt cảm thấy rất tủi thân, tức giận phản bác. "Lời này có ý gì?"
"Tôi có ý gì trong lòng em rõ ràng mới phải." Ứng Hinh Vũ lạnh nhạt nhướng mày, tiếp tục châm chọc. "Vừa nãy còn nói muốn ăn loại đặc biệt cay, giờ lại nói trông cậy vào tôi còn bản thân ngược lại không ăn. Em thật sự một chút cay cũng không chịu nổi à?"
"Rõ ràng vừa nãy chị châm chọc tôi trước."Tống Tư Âm cực kì cực kì tủi thân nhìn Hạ Lam, song thấy đối phương vẫn bất động như núi liền nổi giận nói. "Ăn thì ăn, có chết người đâu."
Cô kẹp lên mớ thịt bò bỏ vào miệng nhai nhai, phút chốc mắt cay xè, mồ hôi dáng hạt đậu phủ kín trán nhỏ. Tuy cay đến độ muốn thở dốc song ánh mắt cô vẫn dán trên người Hạ Lam.
Khi Tống Tư Âm định động tay gắp thịt bò lần nữa, đầu ngón tay thon dài mau chóng chặn hành động của cô lại, Hạ Lam nhìn cô chằm chằm, thấp giọng nói chuyện mang theo đại ý cảnh cáo. "Đừng ăn, nghe lời."
Ứng Hinh Vũ nhìn thấy động tác giữa hai người, cố ý khiêu khích thêm. "Tống tiểu thư thật sự ăn cay một chút cũng không được sao? Vậy vừa rồi cần gì phải làm anh hùng rơm đòi ăn nồi đặc biệt cay chứ?"
"Tôi không phải anh hùng rơm!"
Vừa rồi cô cố ý gọi nồi nước lẩu cay mới này a. Nhưng cô thực tình chưa nghĩ đến dạ dày bản thân quá không biết cố gắng, mới ăn mấy miếng thịt bò đã có chút không thoải mái, cổ họng truyền đến cơn nóng rát lợi hại, một cổ nóng bỏng di chuyển ngược hướng dạ dày.
"Nôn....."
Trong sự ngỡ ngàng của mọi người, Tống Tư Âm chật vật chạy vào nhà vệ sinh, vội vàng mở vòi nước tát tát hai gò má. Khó khăn lắm cảm xúc nóng rát mới dần hoãn lại. So với việc khó chịu bên ngoài, bên trong cô còn cảm thấy đau lòng nhiều hơn.
Lúc nãy chị ấy vậy mà lại không giúp cô nói chuyện.
Nếu khi đó chị ấy ngăn cô thêm chút, cô sẽ không khó chịu đến nỗi cố ăn thịt bò cay. Trước kia chị ấy làm gì đối xử với cô như vậy, là vì Ứng Hinh Vũ đã quay về ư?
Khí thế cường ngạnh ban nãy trong nháy mắt liền biến mất, hốc mắt cô không nhịn được mà đỏ au, vô lực vừa vào vách tường gần bên, thân thể mất điểm trụ trượt dài xuống .
"Không được khóc...... Còn không phải chị ấy chưa thật sự thừa nhận có bạn gái sao? Có cái gì mà khóc? Chị ấy chưa thừa nhận tức là còn cơ hội, vạn nhất không phải a......"
Tống Tư Âm cuộn tròn tay ngồi xổm xuống, rất chi khổ sở.
"Thật có tiền đồ a! Tại sao tự trốn trong góc ngồi khóc đau lòng như vậy?"
Giọng nói lành nhạt vang lên bên tai Tống Tư Âm, cơ thể cô vì nó mà đột ngột run rẩy, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên. Phát hiện Hạ lam đang đứng cách đó không xa lắm liền vươn tay, đôi mắt đau lòng mà nhìn đối phương.
"Chị...... chị ơi?"
Nghe vậy, Hạ Lam hơi hơi nhướng mày, cười như không cười mở miệng. "Hửm? Tại sao bây giờ không gọi Hạ pháp y nữa?"
Lời nói mang theo ý niệm trêu chọc kia khiến Tống Tư Âm rơi vào rối rắm cùng khổ sở, nước mắt nhanh chóng tựa đầy nơi đáy mắt.
"Đứng." Hạ Lam hướng Tống Tư Âm đang ngồi xổm mà vươn tay.
Giả bộ không nhìn thấy sự tủi thân của đối phương, Hạ Lam tỏ vẻ sẽ ngay lập tức thu tay. Tống Tư Âm theo sợ hãi đứng dậy, vội vã nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Hạ Lam.
"Đừng...... đừng đi. Chị ơi......"
Đôi môi trắng trắng, Tống Tư Âm mau mau nắm lấy bàn tay Hạ Lam, bộ dạng thật sự sợ đối phương sẽ rời đi.
Nhìn bộ dạng lã chã trực khóc của Tống Tư Âm, ý cười nơi khóe miệng Hạ Lam càng thêm sâu. Một cánh tay nhẹ nhàng xoa xoa cằm đối phương, đầu ngón tay khẽ ma sát vào đôi môi sưng đỏ vì đồ ăn cay. Cảm giác ẩn ẩn đau đớn chọc Tống Tư Âm có phản xạ có điều kiện nhíu chạt mày.
Hạ Lam chậm rãi mở miệng. "Vì sao lại khóc?"
Câu này làm Tống Tư Âm càng thêm tủi thân, cô thẳng cổ quật cường mở miệng. "Đều tại chị cả,...... đều tại chị!"
Càng nói, thanh âm Tống Tư Âm càng nhỏ xuống, cuối cùng hạ xuống như tiếng muỗi kêu.
"Phải không?" Hạ Lam tiếp tục cọ sát môi đối phương hỏi vặn.
"Em......"
Tống Tư Âm cúi thấp đầu, biến thành đà điểu giấu đầu, ánh mắt trốn tránh, không dám đối diện với câu hỏi của Hạ Lam.
Hôm nay cô mới nhận ra tình cảm của bản thân, hiện giờ muốn cô thẳng thắn nói ra không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý hả?
Thấy đối phương không trả lời, Hạ Lam chầm chậm thu hồi tay mình, chẳng dò hỏi vấn đề đó tiếp song lại hỏi đến chuyện khác. "Gần đây rất bận?"
Câu hỏi thình lình làm Tống Tư Âm sửng sốt, cô không biết nên trả lời vấn đề này ra sao. "Cũng..... không hẳn."
Mắt Hạ Lam chăm chú nhìn Tống Tư Âm, phảng phất muốn nhìn thấu đối phương, đè thấp giọng nói. "Nếu không bận vậy tại sao không liên lạc với tôi?"
Rõ ràng em có gửi tin nhắn cho chị, là chị không trả lời đó a?!
Thoáng chốc, trong đầu cô chọt nhớ việc mình đến nhà Hạ Lam truyền tin, người này không những không mở cửa trả lời mà còn xuất hiện thêm một Ứng Hinh Vũ. Điểm đó, Tống Tư Âm càng thêm tức giận. Cô quay đầu đi, ngữ khí chua lòm. "Rõ ràng chị nói chuyện với bạn gái nên không để ý đến em nữa, giờ còn hỏi."
Tư thế đứng của Hạ Lam hơi bất thường, bỗng nhiên bám sát vào người Tống Tư Âm, đôi mắt thâm thúy đối diện ánh mắt kia.
Tống Tư Âm lập tức bị dọa sợ, cơ thể theo bản năng lùi xuống mấy bước, run rẩy mở miệng. "Chị..... chị làm sao vậy a?"
Ánh mắt Hạ Lam không thay đổi, đôi môi đỏ mấp máy, giọng nói lạnh lùng vang lên. "Ai nói với em rằng Ứng Hinh Vũ là bạn gái của tôi?"
"Nói như vậy, hai người không có ở bên nhau!" Tinh thần Tống Tư Âm tức khắc tỉnh táo, cô nắm lấy tay Hạ Lam, vẻ mặt đầy kích động. "Chị ơi, nói cách khác hiện tại chị không có bạn gái ạ?"
"Ừm." Hạ Lam nhàn nhạt lên tiếng.
Nhận được sự hồi đáp với tính chất khẳng định của Hạ Lam , Tống Tư Âm hưng phấn đến mức muốn mọc cánh bay tại chỗ, nét âm u trên mặt cũng tan biến đi mâts.
Thật tốt quá! Chị ấy với Ứng Hinh Vũ không thành đôi!
Chị ấy vẫn đang độc thân!
Gương mặt hớn hở như cún nhỏ được trao thưởng. Khóe miệng Hạ Lam lộ ra nụ cười khe khẽ. "Làm sao? Lúc trước còn khóc lóc thảm thiết thanh như vậy đã thay đổi rồi?"
Giờ phút này người đang tận hưởng vui vẻ bước trên mây như Tống Tư Âm liền mất não, chẳng chú ý suy nghĩ mà trả lời thẳng thừng. "Không có gì ạ, em chỉ là thật sự muốn biết chị có bạn gái hay không......" mà thôi.
Lời còn chưa nói hết, Tống Tư Âm mới khựng lại, im bặt, nét cười trở nên cứng đờ, cơ thể hóa thành robot mà xoay đầu cứng ngắt.
Hạ Lam đang đứng cách đó không xa cười như không cười mà nhìn cô. "Em vì sao muốn biết tôi có bạn gái hay chưa?"
Nghe Hạ Lam miệng dò hỏi đồng thời dùng ánh mắt đánh giá nhìn cô, Tống Tư Âm rất muốn buộc miệng nói bởi vì mình thích người ta song cô vẫn cố gắng nhịn xuống. Giọng nói nghèn nghẹn. "Không, không có gì! Chỉ là em tò mò..... đúng, không sai, tò mò mà thôi."
Nói xong, ngay cả ánh mắt nhìn Hạ Lam cũng thêm phần khẩn trương.
Không nhận được đáp án mà mình sự đoán trong lòng, đáy mắt Hạ Lam hiện lên tia thất vọng tột cùng, không khí xung quanh cũng ảm đạm đi mấy phần.
Là kích thích chưa đủ à? Hay là kích thích quá mức? A..... một chút nữa vậy.
"Vậy em cứ từ từ tò mò đi, có khả năng...... qua mấy ngày nữa liền có cũng không chừng."
Theo từng chữ rơi xuống, biểu tình Tống Tư Âm tức khắc ảm đạm đi. Cả người cơ hồ biến thành cà tím phơi sương mà ủ rũ.
Chẳng mấy chốc khóe mắt cô đỏ lên, bàn tay bị cấu đến đo bừng, môi sưng run run. Hạ Lam giật giật môi, cố gắng hít sâu một hơi, di dời tầm mắt sợ bản thân sẽ không kìm nén nổi mà cắn lên nó.
Đứa nhóc này vẫn còn mạng miệng lắm, bây giờ chưa phải thời điểm. Cô lại thở dài, áp sự xao động trong lòng xuống, tàn nhẫn xoay người chuẩn bị rời khỏi. Mới ra ngoài được hai bước liền cảm thấy có luồn gió đột ngột phóng qua, cánh tay bị vật ấm áp ôm lấy từ phía sau, ẩn ẩn còn cảm nhận được sự ươn ướt. Trái tim Hạ Lam khẽ ngưng đọng, ngữ khí giảm mất mấy phần lạnh lùng vốn có. "Tống Tư Âm, em đang làm gì?"
Tống Tư Âm ôm chặt lấy eo Hạ Lam, mặt chôn trên cổ đối phương, thân thể vì khóc lóc mà run rẩy, cô dùng giọng điệu tủi thân nói. "Huhuhu...... chị ơi, chị có thể đừng chọn đến Ứng Hinh Vũ được không? Cầu xin chị, thử suy xét em đi, được không?"
Thân thể Hạ Lam đột ngột cứng đờ, đáp án cô chờ đợi bao lâu nay hình như nở hoa rồi a?!
Cô xoay người, cường thế nâng cằm Tống Tư Âm lên, nhìn hàng lông mi dài dài cong cong kia, tạo áp lực mà hỏi. "Tống Tư Âm, em có biết mình đang nói gì không?"