Ôn Bạch rất muốn đập bạn trai mình một phát, cũng may nhịn lại được.
Cuối năm cuối tháng rồi.
Nhưng cậu vẫn rất tức giận.
Trước đó cậu chỉ nghĩ tới vết cắn, quên mất thân phận của Lục Chinh. Ngày thường đại chiến ba trăm hiệp với Đế Thính, thỉnh thoảng bả vai bị rách áo cũng chẳng phải chuyện gì to tát, bây giờ chỉ bị rách da một xíu thôi nhưng lại “bắt đền” cậu.
Sau cùng Ôn Bạch đập một cái lên bả vai Lục Chinh, không dùng miệng mà dùng tay.
“Đau!” Đuôi lông mày Lục Chinh hơi nhướng lên.
Ôn Bạch chọt chọt thêm mấy cái nữa, “Làm phiền ông chủ lúc nói đau, biểu cảm cũng phải giả vờ cho đúng một chút!”
Nói xong, cậu quay người đi về phía sân, Lục Chinh nhịn cười đi theo sau cậu.
Đệ Nhất sơn trang ngày thường yên tĩnh, tới ngày cuối cùng của năm lại trở nên cực kỳ náo nhiệt. Không chỉ Đông Thái mà các biệt thự bên cạnh cũng thắp đèn sáng choang, loáng thoáng nghe thấy cả tiếng trẻ con nô đùa.
Bày xong pháo hoa mà chưa tới không giờ, chờ thôi cũng chán, các âm sai lại loay hoay tìm chuyện để làm. Chu Vỹ xách từ đâu tới một cái túi bóng to màu đen, dốc ngược đổ hết đồ bên trong ra.
Pháo ném, pháo que cái gì cũng có, dài ngắn đủ kiểu làm Ôn Bạch hoa cả mắt.
“Mua ở cửa hàng chính quy đó, đảm bảo an toàn, tự chọn một cái đi.” Chu Vỹ hào phóng phất tay.
Các âm sai lập tức vây lại.
Âm sai: “Quào, ở nhân gian có nhiều loại pháo thế sao?”
Chu Vỹ: “Đúng vậy, hồi trước thực ra còn nhiều hơn, nhưng giờ khá nhiều cái không còn nữa rồi. Luật pháp cấm đốt pháo cấm thả đèn, nhiều khi muốn chơi cũng bất lực.”
Âm sai: “Trước đây? Hồi chúng tôi còn trẻ cũng không có nhiều đồ chơi thế này, chúng tôi hay đốt loại pháo mà một dây dài, treo trước cửa nhà nổ ầm ĩ đau tai ấy, chắc cậu cũng thấy rồi.”
Chu Vỹ: “.. Không cần thiết phải nói vế hồi anh còn trẻ đâu.”
“Toàn là người tám, chín trăm tuổi cả rồi, chẳng lẽ còn mê mấy thứ này? Ông đây không chơi… Đừng có đưa cho tôi! Đệt! Mẹ nó sao cục pháo xoay tròn được vậy? Đẹp quá!”
Đám người mải mê xem pháo cháy, không phát hiện Ôn Bạch và Lục Chinh đi tới.
“Của cậu đây.” Chu Vỹ nhét một que pháo và tay Ôn Bạch.
Ôn Bạch cầm lấy.
Đến Đế Thính cũng bị dúi cho một que pháo, chỉ có tay của Lục Chinh là trống trơn, Ôn Bạch bèn nhét vào tay bạn trai mình một que pháo.
Bạn trai không tình nguyện nhận lấy, nhìn Ôn Bạch đang vui nên hắn cũng chiều theo ý cậu.
Cầm pháo hoa rồi, đố mà không đốt được, Ôn Bạch nghĩ thầm.
Sắp đến giờ khai hỏa, cậu mới nhớ ra mình không có bật lửa.
Ôn Bạch ngồi xổm xuống bới lung tung trong cái túi bóng mà vẫn không tìm được.
Lục Chinh để ý, hỏi: “Em tìm gì vậy?”
Ôn Bạch: “Bật lửa.”
Dứt lời, động tác của cậu dừng lại.
Ôn Bạch ngẩng đầu lên, tầm mắt chậm rãi di chuyển từ trên mặt Lục Chinh xuống tay hắn. Cậu thản nhiên quơ quơ que pháo trong tay, hất cằm với bạn trai mình: “Đốt cho em.”
Ngay khi ánh mắt Ôn Bạch dừng trên tay mình, Lục Chinh đã đoán được.
Lục Chinh cạn lời thở dài, lửa ở đầu ngón tay lập tức sáng lên, Ôn Bạch đứng dậy đưa que pháo tới châm thử.
Đốt thì đốt được nhưng không biết do lửa đầu ngón tay của Lục Chinh linh khí quá dồi dào hay hỏa lực quá lớn, vừa châm vào đã cháy thành tro, cho nên chưa kịp nhìn thấy gì.
Ôn Bạch nhìn chằm chằm ngọn lửa ở đầu ngón tay bạn trai một chốc, nói: “Lửa hơi lớn, anh cho nhỏ xuống được không?”
Lục Chinh vừa bực vừa buồn cười, còn đòi hỏi nhỏ đi nữa chứ, cuối cùng chỉ chừa lại một nhúm lửa bé xíu không lẫn tí linh lực nào.
Ôn Bạch gật gù hài lòng, đốt xong que pháo của mình, cậu không thưởng thức mà muốn đốt tiếp que pháo của Lục Chinh.
Chờ đốt xong cho Lục Chinh thì que của cậu chỉ còn một nửa.
“Đẹp thế sao?” Lục Chinh không hứng thú lắm nhưng nhìn sắc mặt vui vẻ của bạn trai nhỏ, tâm trạng của hắn cũng tốt theo.
Ôn Bạch gật đầu.
“Xem ra thường ngày con trai náo loạn chưa đủ nhiều.” Lục Chinh cười nói.
Trong mắt Lục Chinh, mấy thứ pháo hoa này chẳng khác gì đốm lửa mà đèn sen nhỏ hay nổ.
“Khác chứ.” Ôn Bạch giơ que pháo của mình lên, “Pháo hoa giao thừa rất khác, luôn là thứ đẹp nhất.”
Cậu huơ huơ que pháo đến khi cháy sạch, chỉ còn một đoạn nhỏ tay cầm.
“Anh không thấy đẹp sao?”
Lục Chinh hoàn toàn không để ý pháo hoa kia, tầm mắt chỉ tập trung vào đôi con ngươi sáng lấp lánh của Ôn Bạch.
Ôn Bạch gật đầu, “Mấy cây pháo này để đến mai sẽ thành vô dụng.”
Lục Chinh đưa que pháo cháy chưa hết của mình cho cậu bạn trai, tiện thể cầm lên một que khác, yên lặng tiếp tục châm pháo cho cậu.
Chu Vỹ nghe thấy, tò mò hỏi lại: “Lửa đầu ngón tay của ông chủ rất mạnh hả?”
Chu Tước: “…”
Chu Tước ở bên cạnh chậc lưỡi.
Cuối cùng Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Pháo hoa bắn lên không trung, nổ tung.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cũng vậy, bình thường toàn thấy Chu Tước khắc khẩu với ông chủ, giờ bỗng ôn hòa một cách kỳ lạ.
“Thật sự rất tò mò mấy lão già bên trên sau khi biết Lục Chinh dùng lửa đầu ngón tay đốt pháo cho bạn trai sẽ ngạc nhiên thành bộ dạng gì.” Chu Tước nói.
Gã đúng là ăn no rửng mỡ quá nên mới chạy tới âm ty đốt đèn lồng.
Ôn Bạch: “…”
Ôn Bạch mất một lúc mới hiểu: “…”
Chu Vỹ nghe thấy, tò mò hỏi lại: “Lửa đầu ngón tay của ông chủ rất mạnh hả?”
Cuối cùng Lục Chinh vẫn phải làm một người công cụ, châm lửa đốt pháo cho bạn trai và con trai mình, còn châm rất vui vẻ.
Đây là năm đầu tiên hắn và Ôn Bạch bên nhau trải qua ở nhân gian, sau này sẽ còn thêm nhiều năm nữa.
Vừa rồi cậu ta còn cảm thấy cách này thật tiện, định hỏi các âm sai có làm theo được không, bây giờ nghe Chu Tước nói vậy, vậy thì lửa đầu ngón tay ắt hẳn là không tầm thường.
“Châm lửa của con trai, mệt cho anh còn nghĩ ra được cách này.” Ôn Bạch ôm đèn sen nhỏ vào lòng.
Chu Vỹ chỉ vào cái đèn lồng đỏ gần đó, “Ý anh là cái kia ấy hả?”
Chu Tước bình tĩnh “à” một tiếng, “Cũng bình thường, giống lửa của tôi.”
Đợt pháo hoa này nổ rất lâu, chờ bắn xong lại có lác đác thêm vài tiếng pháo tự đốt khác, nửa tiếng sau toàn bộ sơn trang mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Ôn Bạch học dáng dấp của con trai, kéo ống tay áo của Lục Chinh, chờ hắn châm lửa cho mình.
Chu Vỹ chỉ vào cái đèn lồng đỏ gần đó, “Ý anh là cái kia ấy hả?”
Xung quanh ầm ĩ nhưng Lục Chinh lại nghe thấy tiếng tim mình đập cực kỳ rõ ràng.
Chu Tước: “…”
Ôn Bạch khó hiểu nhíu mày, sau đó nói: “Đương nhiên là xem pháo hoa… A!”
Gã đúng là ăn no rửng mỡ quá nên mới chạy tới âm ty đốt đèn lồng.
Chung Thời Ninh: “…”
“Có thể thiêu cậu thành tro đó, muốn thử không?” Chu Tước trầm giọng nói.
Chu Vỹ thức thời làm động tác kéo khóa miệng.
Giọng Lục Chinh khàn khàn: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”
Nhưng chỉ có pháo hoa dừng lại, sau đó sơn trang vẫn náo nhiệt như cũ.
Chu Tước dần mất kiên nhẫn, thấy Đế Thính đang đứng dựa vào một cây cột ném xác pháo xuống đất như cho cá ăn, gã liền quăng tới chân Đế Thính thêm bịch pháo nữa, “Chơi vui thế? Chơi tiếp đi này.”
Nhưng nhịp tim của Ôn Bạch vẫn tăng tốc.
Đế Thính tiện tay phóng một cái lá qua.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Chu Vỹ tỉnh táo lại, “Mau mau! Chuẩn bị một chút! Đếm ngược còn nửa phút nữa thôi!”
Chu Tước ở bên cạnh chậc lưỡi.
Chu Tước nghiêng người tránh né, lá cây găm thẳng vào tảng đá đằng sau.
Lục Chinh: “Không ai nhìn thấy đâu.”
Lục Chinh đưa que pháo cháy chưa hết của mình cho cậu bạn trai, tiện thể cầm lên một que khác, yên lặng tiếp tục châm pháo cho cậu.
Chu Tước huýt sáo, quả nhiên đây mới là Đế Thính.
Chu Tước huýt sáo, quả nhiên đây mới là Đế Thính.
“Đây là lần đón giao thừa đầu tiên của anh ở nhân gian.”
Chờ Đế Thính đốt xong, Chu Tước mới đứng dựa vào cây cột cùng Đế Thính, nhìn Lục Chinh, gã cảm thán: “Không ngờ lại có một ngày tôi được nhìn thấy cảnh tượng Lục Chinh đứng chơi pháo hoa.”
Đế Thính tiện tay phóng một cái lá qua.
Khoảng sân vốn đang ầm ĩ tức thì trở nên yên ắng.
Cậu ngửa mặt lên, “Giống như Tết Trung Nguyên năm đó, anh nhặt được Nguyên Nguyên.”
Không nổ đối phương thành pháo là tốt lắm rồi.
Chu Vỹ: “…”
Chung Thời Ninh ngồi xổm bên cạnh, ngửa đầu lên nói: “Pháo hoa của nhân gian rất đẹp, nói không chừng là ông chủ cũng khá thích.”
Lục Chinh nhìn cậu.
Chu Tước chép miệng, “Thích thì thích thật, nhưng chắc chắn không phải thích pháo hoa.”
Ở ngay đây?
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nhìn nhau rồi đồng thời quay sang, đến cả Đế Thính cũng ngẩng đầu.
Chung Thời Ninh ngồi xổm bên cạnh, ngửa đầu lên nói: “Pháo hoa của nhân gian rất đẹp, nói không chừng là ông chủ cũng khá thích.”
Ở bên kia, Ôn Bạch đang nhận lấy từ tay Lục Chinh một que pháo nữa.
Đúng rồi.
Không phải thích pháo hoa, rõ ràng là người cầm pháo hoa.
Lục Chinh sững người.
Chu Tước: “Tốt lắm.”
Hiếm có lúc nghe Chu Tước phun ra tiếng người, Đế Thính thoáng kinh ngạc.
Ôn Bạch hỏi nó: “Em muốn xem thêm à?”
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cũng vậy, bình thường toàn thấy Chu Tước khắc khẩu với ông chủ, giờ bỗng ôn hòa một cách kỳ lạ.
Ở bên kia, Ôn Bạch đang nhận lấy từ tay Lục Chinh một que pháo nữa.
Chu Tước: “Tôi nhớ tới vợ tôi.”
Chu Tước bình tĩnh “à” một tiếng, “Cũng bình thường, giống lửa của tôi.”
Đế Thính: “…”
Ôn Bạch nghe tiếng Chu Vỹ đếm ngược, nghiêng đầu sang thầm thì: “Thực ra làm những thứ này, em cũng có ý đồ riêng.”
Chu Tước: “Tôi nhớ tới vợ tôi.”
Không phải thích pháo hoa, rõ ràng là người cầm pháo hoa.
Chu Vỹ: “…”
Cậu vội vã cúi đầu nhìn đèn sen nhỏ trong lòng mình, cũng may nó đang xem pháo hoa rất tập trung nên không phát hiện, còn nhóc người giấy bị đặt lên vai Lục Chinh tự khi nào, cũng không hề nhìn qua phía cậu.
Chung Thời Ninh: “…”
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu.
Biết ngay mà.
Chu Tước dần mất kiên nhẫn, thấy Đế Thính đang đứng dựa vào một cây cột ném xác pháo xuống đất như cho cá ăn, gã liền quăng tới chân Đế Thính thêm bịch pháo nữa, “Chơi vui thế? Chơi tiếp đi này.”
Tiếng chuông báo thức vang lên, Chu Vỹ tỉnh táo lại, “Mau mau! Chuẩn bị một chút! Đếm ngược còn nửa phút nữa thôi!”
Đèn sen nhỏ và người giấy vội vã bay qua, một đứa vọt vào ngực Ôn Bạch, một đứa níu lấy tay của Lục Chinh.
Khoảng sân vốn đang ầm ĩ tức thì trở nên yên ắng.
Đèn sen nhỏ dùng hai cái lá kéo ống tay áo Ôn Bạch, chỉ vào mấy cái pháo ở dưới đất.
Ôn Bạch nghe tiếng Chu Vỹ đếm ngược, nghiêng đầu sang thầm thì: “Thực ra làm những thứ này, em cũng có ý đồ riêng.”
Khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Lục Chinh nhìn cậu.
“Đây là lần đón giao thừa đầu tiên của anh ở nhân gian.”
“Đoàng!!!”
“Vào thời điểm đặc biệt, làm ít chuyện đặc biệt, ký ức mới có thể khắc sâu.” Ôn Bạch lắc lắc que pháo trong tay, “Giống như người phàm khi nhìn thấy những thứ đồ này liền nghĩ tới giao thừa.”
“Vào thời điểm đặc biệt, làm ít chuyện đặc biệt, ký ức mới có thể khắc sâu.” Ôn Bạch lắc lắc que pháo trong tay, “Giống như người phàm khi nhìn thấy những thứ đồ này liền nghĩ tới giao thừa.”
Cậu ngửa mặt lên, “Giống như Tết Trung Nguyên năm đó, anh nhặt được Nguyên Nguyên.”
Nếu không có đèn sen nhỏ, Lục Chinh cũng sẽ không thể nhớ được Tết Trung Nguyên năm đó.
Nếu không có đèn sen nhỏ, Lục Chinh cũng sẽ không thể nhớ được Tết Trung Nguyên năm đó.
“Thật sự rất tò mò mấy lão già bên trên sau khi biết Lục Chinh dùng lửa đầu ngón tay đốt pháo cho bạn trai sẽ ngạc nhiên thành bộ dạng gì.” Chu Tước nói.
Lục Chinh sững người.
Nhóc người giấy cũng kêu “chít” một tiếng.
“Sau này khi nhắc đến những thời điểm mà anh có thể nhớ, sẽ nhớ tới giao thừa đầu tiên ở nhân gian đã làm rất nhiều thứ, chúng nó có thể biến thành “câu chuyện cũ” dạt dào tình cảm khi nhớ về.”
Cậu muốn tặng hắn một câu chuyện, rực rỡ một chút, náo nhiệt một chút, khác hoàn toàn với trước kia.
Đúng rồi.
“Đoàng!!!”
Chu Tước nghiêng người tránh né, lá cây găm thẳng vào tảng đá đằng sau.
Pháo hoa bắn lên không trung, nổ tung.
Xung quanh ầm ĩ nhưng Lục Chinh lại nghe thấy tiếng tim mình đập cực kỳ rõ ràng.
Còn trả treo!
Trước mắt và trong tim đều là người này.
Giọng Lục Chinh khàn khàn: “Vậy tiếp theo phải làm gì?”
Ôn Bạch khó hiểu nhíu mày, sau đó nói: “Đương nhiên là xem pháo hoa… A!”
Hai mắt cậu tròn xoe, nhất thời không kịp phản ứng.
Đến khi Lục Chinh đứng thẳng người lại, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc nụ hôn, đầu óc Ôn Bạch vẫn luôn trong trạng thái chết máy.
Chu Tước: “Tốt lắm.”
Vừa rồi Lục Chinh hôn cậu?
Ở ngay đây?
Tất cả mọi người đang tề tựu, thậm chí trong ngực cậu còn đang ôm Nguyên Nguyên?
Đèn sen nhỏ và người giấy vội vã bay qua, một đứa vọt vào ngực Ôn Bạch, một đứa níu lấy tay của Lục Chinh.
Ôn Bạch: “!!!”
Đế Thính: “…”
Lục Chinh nhướng mày: “Mượn lửa của anh thì được, của con trai lại không được?”
Cậu vội vã cúi đầu nhìn đèn sen nhỏ trong lòng mình, cũng may nó đang xem pháo hoa rất tập trung nên không phát hiện, còn nhóc người giấy bị đặt lên vai Lục Chinh tự khi nào, cũng không hề nhìn qua phía cậu.
Nhưng nhịp tim của Ôn Bạch vẫn tăng tốc.
Ôn Bạch đồng ý: “Được rồi, vậy chúng ta đốt hết chỗ pháo này luôn.”
Biết ngay mà.
Lục Chinh: “Không ai nhìn thấy đâu.”
Lục Chinh vươn tay lau qua khóe môi Ôn Bạch: “Trí nhớ anh rất kém, làm vậy mới càng nhớ rõ, sau này sẽ luôn nhớ kỹ.”
Hiếm có lúc nghe Chu Tước phun ra tiếng người, Đế Thính thoáng kinh ngạc.
Khuôn mặt cậu đỏ bừng.
Lục Chinh: “Là em nói vào thời điểm đặc biệt có thể làm một ít chuyện đặc biệt.”
Chu Tước chép miệng, “Thích thì thích thật, nhưng chắc chắn không phải thích pháo hoa.”
Ôn Bạch: “Ý em không phải thế!”
Còn trả treo!
Ôn Bạch lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Không được.”
Rõ ràng ý cậu là xem pháo hoa!
“Có thể thiêu cậu thành tro đó, muốn thử không?” Chu Tước trầm giọng nói.
Lục Chinh vươn tay lau qua khóe môi Ôn Bạch: “Trí nhớ anh rất kém, làm vậy mới càng nhớ rõ, sau này sẽ luôn nhớ kỹ.”
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nhìn nhau rồi đồng thời quay sang, đến cả Đế Thính cũng ngẩng đầu.
“Sau này khi nhắc đến những thời điểm mà anh có thể nhớ, sẽ nhớ tới giao thừa đầu tiên ở nhân gian đã làm rất nhiều thứ, chúng nó có thể biến thành “câu chuyện cũ” dạt dào tình cảm khi nhớ về.”
Đây là năm đầu tiên hắn và Ôn Bạch bên nhau trải qua ở nhân gian, sau này sẽ còn thêm nhiều năm nữa.
Cuối cùng Ôn Bạch cũng nở nụ cười.
Đợt pháo hoa này nổ rất lâu, chờ bắn xong lại có lác đác thêm vài tiếng pháo tự đốt khác, nửa tiếng sau toàn bộ sơn trang mới hoàn toàn yên tĩnh trở lại.
Chờ Đế Thính đốt xong, Chu Tước mới đứng dựa vào cây cột cùng Đế Thính, nhìn Lục Chinh, gã cảm thán: “Không ngờ lại có một ngày tôi được nhìn thấy cảnh tượng Lục Chinh đứng chơi pháo hoa.”
Nhưng chỉ có pháo hoa dừng lại, sau đó sơn trang vẫn náo nhiệt như cũ.
Không nổ đối phương thành pháo là tốt lắm rồi.
Đèn sen nhỏ dùng hai cái lá kéo ống tay áo Ôn Bạch, chỉ vào mấy cái pháo ở dưới đất.
Ôn Bạch hỏi nó: “Em muốn xem thêm à?”
Cậu muốn tặng hắn một câu chuyện, rực rỡ một chút, náo nhiệt một chút, khác hoàn toàn với trước kia.
Đèn sen nhỏ gật đầu: “Ninh Ninh nói cái này biết bay, rất đẹp!”
Ôn Bạch quay sang nhìn nhóc người giấy: “Tiểu Viên thì sao?”
Nhóc người giấy cũng kêu “chít” một tiếng.
Ôn Bạch đồng ý: “Được rồi, vậy chúng ta đốt hết chỗ pháo này luôn.”
Ôn Bạch học dáng dấp của con trai, kéo ống tay áo của Lục Chinh, chờ hắn châm lửa cho mình.
Lục Chinh lại nắm đầu con trai mình, đặt nó lên đầu gối Ôn Bạch, hất cằm: “Sẵn có đây này.”
Chu Vỹ thức thời làm động tác kéo khóa miệng.
Đèn sen nhỏ nghiêng đầu.
Lục Chinh lại nắm đầu con trai mình, đặt nó lên đầu gối Ôn Bạch, hất cằm: “Sẵn có đây này.”
Ôn Bạch mất một lúc mới hiểu: “…”
“Châm lửa của con trai, mệt cho anh còn nghĩ ra được cách này.” Ôn Bạch ôm đèn sen nhỏ vào lòng.
Ôn Bạch quay sang nhìn nhóc người giấy: “Tiểu Viên thì sao?”
Lục Chinh búng con trai mình một cái, lấy đó thể hiện sự bất mãn.
Lục Chinh nhướng mày: “Mượn lửa của anh thì được, của con trai lại không được?”
Ôn Bạch lắc đầu, trịnh trọng đáp: “Không được.”
Lục Chinh búng con trai mình một cái, lấy đó thể hiện sự bất mãn.
Hai mắt cậu tròn xoe, nhất thời không kịp phản ứng.
Ôn Bạch: “…”
Cuối cùng Lục Chinh vẫn phải làm một người công cụ, châm lửa đốt pháo cho bạn trai và con trai mình, còn châm rất vui vẻ.