Sau Khi Nhận Việc Ở Minh Phủ

Chương 78: Đặt mình vào



Ngày cuối cùng của năm, Ôn Bạch chẳng phải làm gì, cậu ngồi ở mái đình bên ngoài Đông Thái cùng Chu Vỹ gấp đầy một giỏ nguyên bảo.

Có lông của Chu Tước bên người, cho dù gió lạnh đang thổi vù vù, Ôn Bạch vẫn chỉ mặc một cái áo len mỏng màu trắng.

Người phàm thứ hai ở âm ty, Chu Vỹ, nhờ phúc của nhóc đèn mập nên bây giờ cũng đang ngồi thảnh thơi trong gió rét.

Ôn Bạch sợ Chu Vỹ mặc nhiều áo hành động không tiện, nhớ từng nghe nói trong kho bạc nhỏ của con trai cũng có mấy sợi lông vũ, cậu bảo đèn sen nhỏ vào ngọc hồ lô tìm thử, cuối cùng thật sự tìm được hai sợi.

Không biết sợi lông vũ của đèn sen nhỏ có tác dụng hay Chu Vỹ bây giờ cũng thành quan rồi, chính khí toàn thân, Ôn Bạch còn mặc áo len chứ Chu Vỹ chỉ mặc độc một cái áo thun ngắn tay, có lần bận quá nên quên mất ra khỏi Đông Thái sẽ gặp bảo vệ trực ban của sơn trang, bảo vệ nhìn cậu ta chỉ mặc áo thun quần cộc giữa trời đông, suýt chút nữa bị bắt lại vì trông giống phần tử khả nghi.

Sau lần đó, cậu ta chỉ dám dùng lông vũ khi ở âm ty mà thôi.

Đèn sen nhỏ như được sợi lông vũ dẫn dắt, chơi đến nghiện, mang toàn bộ bảo bối trong kho ra cho Ôn Bạch xem, nhiều đến độ bốc lên khí tức “phú quý” cho âm ty suốt mấy ngày liền.

Đặc biệt còn có một viên dạ minh châu của Thanh Long cho, khi đèn sen nhỏ ôm nó từ ngọc hồ lô ra, ban ngày mà hạt châu chiếu cho toàn bộ âm ty trở nên sáng rực, dọa bọn họ thiếu chút nữa tưởng mặt trời rụng trúng âm ty.

Đây cũng là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy mức độ giàu có của đèn sen nhỏ, là kiểu mà cho dù bọn họ có tu một nghìn tám trăm kiếp nữa cũng không bằng được.

“Nguyên Nguyên đâu rồi? Sao hôm nay âm ty yên tĩnh thế?” Chu Vỹ ném thêm một thỏi nguyên bảo vào cái chậu đồng, chợt nhận ra bầu không khí hôm nay yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Bới đồ nhiều quá bẩn hết người, Lục Chinh mang đi tắm rửa rồi.” Ôn Bạch trả lời.

Chu Vỹ ho sặc sụa, “Tắm rửa? Ôn Tiểu Nguyên là đèn giấy mà? Tắm được hả?”

Ôn Bạch: “Tức là dùng linh lực gột qua một lần ấy.”

Chu Vỹ “à” một tiếng.

Hai người gấp gần hết buổi sáng, tích lũy được mấy chậu nguyên bảo đầy.

Bỗng nhiên Chu Vỹ phì cười.

Ôn Bạch đổi chậu đồng khác, nhìn thấy Chu Vỹ cười nên hiếu kỳ hỏi: “Cậu cười gì thế?”

Chu Vỹ: “Nhớ tới lần đầu tiên cậu dẫn ông chủ Lục tới nhà tớ, tớ đang bị dã quỷ bắt gấp nguyên bảo.” Chu Vỹ vuốt thẳng các góc của nguyên bảo, “Lúc đó cậu còn bảo tớ gấp theo một cái nguyên bảo mà cậu nhặt.”

“Bởi vì núi nguyên bảo đó của cậu chỉ dùng được một phần mười.” Ôn Bạch giải thích.

Chu Vỹ giơ thỏi nguyên bảo trong tay lên, “Cậu xem, giờ thì nhắm mắt tớ cũng vẫn gấp được.”

Chu Vỹ làm thành hoàng, lão thành hoàng đương nhiên không thể mặc cho cậu ta thích làm thế nào thì làm nữa.

Lớn như nghi thức cúng tế dân sinh, nhỏ như dùng hương nến nguyên bảo tiếp tế cô hồn, tất cả đều truyền dạy hết cho Chu Vỹ.

“Thỉnh thoảng tớ nghĩ lại, cảm thấy cứ như vừa nằm mơ.” Chu Vỹ tặc lưỡi, “Hai ngày trước còn nhận được tin nhắn chúc tết của Chung Hạo nữa chứ.”

Nếu là lúc trước, có quan hệ với nhà họ Chung là điều mà cậu ta không bao giờ dám tưởng tượng.

Ở âm ty một thời gian dài, có lúc Chu Vỹ cũng quên mất thân phận người dương gian của mình, bây giờ treo đèn lồng, dán câu đối, Tiểu Bạch cùng cậu gấp nguyên bảo tiếp tế cô hồn, Chu Vỹ mới tìm được ít “hơi người” về.

Thực ra cũng mới chỉ qua hơn nửa năm một chút mà thôi.

Chu Vỹ trộm nhìn Ôn Bạch.

So với cậu ta, cảm nhận của Ôn Bạch có lẽ càng sâu sắc hơn.

Dù sao… Tiểu Bạch cũng đặt cả bản thân mình vào rồi.

Chu Vỹ chợt nảy ra một thắc mắc: “Ê Tiểu Bạch, cậu có từng nghĩ chưa, giả sử cậu không đến âm ty thì bây giờ cậu đang làm gì?”

Ôn Bạch suy nghĩ hồi lâu, sau đó phát hiện mình không có đáp án.

Chính cậu cũng không biết nếu như không tới âm ty thì mình sẽ làm gì.

Nửa năm trước cậu cảm thấy mình làm cái gì cũng được, bây giờ lại cảm thấy hình như chẳng có gì có thể làm.

Nói không thể làm cũng không đúng lắm, chuẩn hơn thì là làm cái gì cũng thấy không thích hợp.

“Không biết nữa.” Ôn Bạch nói rồi quay sang nhìn Chu Vỹ, “Vậy còn cậu thì sao?”

Chu Vỹ trầm tư nửa ngày, cũng đáp: “Không biết nữa.”

Cả hai cùng nở nụ cười.

“Sao lại ngồi ngoài sân hết thế? Mau vào đây vào đây!” Chung Thời Ninh hô lên.

Ôn Bạch nhìn tờ giấy vàng còn sót lại trên bàn, nhìn Chu Vỹ.

Chu Vỹ đếm số chậu đồng đặt dưới nền, “Được rồi được rồi, tạm thời từng này đã, cuối năm mà cứ ngồi gấp nguyên bảo hình như cũng không may mắn lắm.”



Quan trọng nhất là cậu ta giữ Ôn Bạch đến gần giữa trưa, nếu tiếp tục chiếm rồi bị ông chủ Lục biết, nói không chừng sẽ bị đóng gói tống cổ luôn về nhà.

Chu Vỹ ngồi xổm xuống, đổ hết nguyên bảo vào một cái túi to, xong xuôi cùng Ôn Bạch đi vào nhà.

Vào nhà có máy sưởi, cầm theo lông vũ nữa thì quá nóng nên Ôn Bạch đặt lông vũ vào tủ âm tường.

Âm sai nhìn thấy hai người, lập tức hành động.

“Mấy ngày nay cậu và Tiểu Bạch vất vả rồi, tiền nhân gian trong tay chúng tôi cũng không có nhiều, đều cho hai cậu hết.” Âm sai cố ý hạ thấp giọng xuống để nghe trưởng thành hơn.

Ôn Bạch không nghi ngờ gì.

“Cái này cho cậu.” Âm sai móc trong túi ra hai bao lì xì thật dày, đưa một cái cho Chu Vỹ, một cái cho Ôn Bạch, “Cái này của Tiểu Bạch.”

Người giấy nhỏ tỉnh rồi, Ôn Bạch muốn gặp nó, hai người bèn đi đến văn phòng.

Cuối cùng là Chu Tước với biểu cảm cứng đờ đi ra, bởi vì gã phát hiện mục đồng và con trâu bên trong bức tranh còn biết trông trẻ hơn cả mình, thậm chí gã còn cảm giác ánh mắt con trâu nhìn gã tràn đầy miệt thị.

Chu Vỹ ngạc nhiên, “Cái gì vậy?”

Ví dụ như bức Dắt Trâu, chỉ có con trâu và mục đồng hoạt động, những thứ khác vượt khỏi phạm vi nặng lực của nó.

“Lì xì đó.” Âm sai cười nói, “Không nhìn ra à? Đây chẳng phải là bao lì xì hay bán ở chợ trên dương gian sao? Tôi đâu có mua nhầm.”

Nói gì thì đó cũng là nhóc con ruột của mình, sao có thể đưa cho một con trâu già nuôi?

“Tôi biết đây là lì xì mà, tôi hỏi bên trong là cái gì?” Chu Vỹ lại nói.

Âm sai hào phóng khoát tay, “Muốn là kiếm được thôi.”

Âm sai: “Tiền đó.”

Một cái liếc mắt rất nhanh, Ôn Bạch không phát hiện nhưng Lục Chinh nhìn thấy.

Ôn Bạch giữ lại ít bướng bỉnh cuối cùng, dùng hai ngón tay miêu tả, “Cao hơn một xíu.”

Chu Vỹ “hả” một tiếng, “Anh cho tôi tiền làm gì?”

Tất cả giống như cảnh tượng mà Ôn Bạch nhìn thấy khi lần đầu tiên tiến vào bức Dắt Trâu, khắp nơi một màu trắng xóa.

“Không cho cậu tiền chẳng lẽ dâng hương cho cậu?” Âm sai bị Chu Vỹ làm cho bối rối.

Bây giờ Lục Chinh dẫn địa mạch vào, vừa nuôi người giấy vừa để cho bức Dắt Trâu có nhiều cảnh núi hơn.

Chu Vỹ ngạc nhiên, “Cái gì vậy?”

Đế Thính chỉ nói đến đây, cầm tập văn kiện vỗ vai Lục Chinh rồi biến mất ở ngã rẽ hành lang.

Chu Vỹ càng ngơ ngác, “Âm sai còn có thưởng cuối năm à?”

Hồn tranh của bức Dắt Trâu đang sống nên mới làm cho mục đồng và con trâu hoạt động, tuy nhiên cũng giống phần lớn các tranh cổ khác nảy sinh linh hồn, mặc dù tranh cổ dễ gặp cơ duyên hơn đồ cổ nhưng sự hạn chế vẫn rất cao.

“Nhân gian rất chú ý đến tiền mừng tuổi mà, không phải sao? Mỗi dịp tết đến, trưởng bối sẽ phát tiền mừng tuổi cho tiểu bối.”

Chu Vỹ: “???”

Lục Chinh: “Cậu muốn nói gì?”

Tiểu bối?

Chu Vỹ: “…”

Ôn Bạch nhìn bạn trai mình bằng ánh mắt không tin.

Tạ Cửu Chương giải thích: “Tính theo tuổi tác ở âm ty, cậu và Tiểu Bạch quả thực chỉ là hai đứa trẻ.”

Ôn Bạch: “…”

“Nhân gian rất chú ý đến tiền mừng tuổi mà, không phải sao? Mỗi dịp tết đến, trưởng bối sẽ phát tiền mừng tuổi cho tiểu bối.”

Ôn Bạch: “…”

Sau đó Đế Thính còn ném cả Tiểu Chu Tước vào.

Chu Vỹ: “???”

Chu Vỹ: “…”

Nghĩ lại thì hình như đúng thế thật.

Âm sai nhìn thấy hai người, lập tức hành động.

Tiểu bối?

Đến cả âm sai nhỏ tuổi nhất ở âm ty, ông nhỏ nhà họ Chung, tính theo tuổi tác cũng là trưởng bối lớn hơn bọn họ ba đời.

Vốn chẳng có gì nhưng tầm mắt của Đế Thính lại đặt lên người Ôn Bạch rồi đảo qua chỗ Lục Chinh.

Ôn Bạch mím môi.

“Mấy anh lấy tiền ở đâu ra vậy?” Chu Vỹ vừa hoài nghi vừa không giấu được nụ cười, vừa điên cuồng sờ nắn bao lì xì dày cộp kia.

Lục Chinh đi tới, nhìn thấy cậu đang nghiêm túc phân tích thước đo, cười hỏi: “Cao lên rồi à?”

Nhưng cố tình Chu Phù lại lười vẽ bối cảnh, cho nên ở thế giới bên trong bức Dắt Trâu, ngoại trừ con trâu và mục đồng hoạt động được ra thì chẳng còn gì nữa.

Không ngờ lớn từng này rồi vẫn được nhận lì xì.

Mục đồng và con trâu rất vui, và chỉ cần không ảnh hưởng đến bản gốc của Chu Phù, đương nhiên hồn tranh cũng rất vui.

Tiền lương của các âm sai là gì đương nhiên cậu ta biết, tất cả đều quy đổi thành công đức, còn không thì theo quy tắc cũ, dùng tiền đồng và nguyên bảo, lấy đâu ra nhân dân tệ?

Chu Vỹ càng ngơ ngác, “Âm sai còn có thưởng cuối năm à?”

Lục Chinh: “Vừa mới dậy.”

Âm sai hào phóng khoát tay, “Muốn là kiếm được thôi.”

“Mấy ngày nay cậu và Tiểu Bạch vất vả rồi, tiền nhân gian trong tay chúng tôi cũng không có nhiều, đều cho hai cậu hết.” Âm sai cố ý hạ thấp giọng xuống để nghe trưởng thành hơn.

Đế Thính: “Chu Tước cho cậu ấy một ít hương Tố Hồi, còn là loại hương nghìn năm, cậu ấy nhìn thấy cậu trong khói xanh.”

Ôn Bạch dở khóc dở cười với bao lì xì trên tay, đang định mở miệng thì Lục Chinh đi từ trên lầu xuống, “Cho cái gì?”

Ôn Bạch: “Đúng lúc lắm, có thể cùng ăn tết luôn.”

Sơn cảnh này khác những nét bút tùy ý và các văn nhân vẽ thêm, địa mạch tự huyễn hóa, tương đương với việc tự tạo thành một thế giới nhỏ khác.



Các âm sai nghe thấy tiếng của Lục Chinh, sống lưng lập tức thẳng tắp, cũng không dám trêu Ôn Bạch nữa, nói qua loa hai câu rồi bỏ chạy, tiện thể còn lôi cả Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đi.

Chu Vỹ “hả” một tiếng, “Anh cho tôi tiền làm gì?”

Nuôi người giấy trong bức Dắt Trâu là chủ ý của Lục Chinh.

“Nguyên Nguyên tắm xong rồi à anh?” Ôn Bạch đặt bao lì xì lên bệ cửa sổ.

Đến cửa văn phòng, đúng lúc Đế Thính đi từ trong ra, anh ta giơ tập văn kiện trong tay lên, “Bắt lấy này.”

Lục Chinh gật đầu, thấy Ôn Bạch nhìn về sau mới nói: “Không đi cùng anh, vào bức Dắt Trâu rồi.”

Ôn Bạch nhìn bạn trai mình bằng ánh mắt không tin.

Vào bức Dắt Trâu thì cậu tin nhưng bị cha nhét vào hay tự đi vào thì cần phải bàn thêm.

Đế Thính gấp văn kiện lại, xem ra Ôn Bạch vẫn chưa nói, anh ta nhớ lần trước hình như cũng vậy.

Lục Chinh nhìn thấu hoài nghi của bạn trai nhỏ, cười nói: “Đi tìm người giấy.”

Ôn Bạch sáng mắt, “Người giấy dậy rồi?”

Lục Chinh: “Vừa mới dậy.”

Đế Thính: “Lần này không phải tôi làm gì mà là Chu Tước.”

Ôn Bạch: “Đúng lúc lắm, có thể cùng ăn tết luôn.”

Ôn Bạch dở khóc dở cười với bao lì xì trên tay, đang định mở miệng thì Lục Chinh đi từ trên lầu xuống, “Cho cái gì?”

Sợ lát nữa bận quá sẽ quên mất, Ôn Bạch liền đặt người giấy vào lòng bàn tay Lục Chinh, “Em đi lấy ít đồ, anh trông nó một lát giúp em.”

“Tôi biết đây là lì xì mà, tôi hỏi bên trong là cái gì?” Chu Vỹ lại nói.

Nuôi người giấy trong bức Dắt Trâu là chủ ý của Lục Chinh.

Lục Chinh dẫn địa mạch ở nửa ngọn núi âm của Khương Kỳ vào bức Dắt Trâu, vừa nuôi người giấy vừa lấp chỗ trống cho bức Dắt Trâu.

“Nguyên Nguyên tắm xong rồi à anh?” Ôn Bạch đặt bao lì xì lên bệ cửa sổ.

Lục Chinh gật đầu, thấy Ôn Bạch nhìn về sau mới nói: “Không đi cùng anh, vào bức Dắt Trâu rồi.”

Hồn tranh của bức Dắt Trâu đang sống nên mới làm cho mục đồng và con trâu hoạt động, tuy nhiên cũng giống phần lớn các tranh cổ khác nảy sinh linh hồn, mặc dù tranh cổ dễ gặp cơ duyên hơn đồ cổ nhưng sự hạn chế vẫn rất cao.

Hồn tranh có thể làm cho mọi thứ trở nên sống động nhưng nhiều hơn nữa thì không.

“Không cho cậu tiền chẳng lẽ dâng hương cho cậu?” Âm sai bị Chu Vỹ làm cho bối rối.

Lục Chinh nhìn thấu hoài nghi của bạn trai nhỏ, cười nói: “Đi tìm người giấy.”

Ví dụ như bức Dắt Trâu, chỉ có con trâu và mục đồng hoạt động, những thứ khác vượt khỏi phạm vi nặng lực của nó.

Hồn tranh ăn nhiều hương nhang như thế, năng lực đã rất phi thường rồi, với lại hồn tranh cũng từng nói, nếu tiên sinh vẽ nhiều thêm chút nữa, biết đâu nó có thể làm cho nhiều thứ động đậy hơn.

Không ngờ lớn từng này rồi vẫn được nhận lì xì.

Nhưng cố tình Chu Phù lại lười vẽ bối cảnh, cho nên ở thế giới bên trong bức Dắt Trâu, ngoại trừ con trâu và mục đồng hoạt động được ra thì chẳng còn gì nữa.

Tất cả giống như cảnh tượng mà Ôn Bạch nhìn thấy khi lần đầu tiên tiến vào bức Dắt Trâu, khắp nơi một màu trắng xóa.

“Lì xì đó.” Âm sai cười nói, “Không nhìn ra à? Đây chẳng phải là bao lì xì hay bán ở chợ trên dương gian sao? Tôi đâu có mua nhầm.”

Ban đầu Chu Tước không yên tâm, sau khi biết bên trong ngoại trừ hồn tranh ra chỉ có một mục đồng và một con trâu già thì càng không yên tâm.

Khi còn bé Nguyên Nguyên cũng chỉ là một cái đèn khô quắt, nuôi một thời gian dài, chẳng phải đã tròn trịa và to ra rồi sao?

Bây giờ Lục Chinh dẫn địa mạch vào, vừa nuôi người giấy vừa để cho bức Dắt Trâu có nhiều cảnh núi hơn.

Nhưng nhỡ đâu?

Sơn cảnh này khác những nét bút tùy ý và các văn nhân vẽ thêm, địa mạch tự huyễn hóa, tương đương với việc tự tạo thành một thế giới nhỏ khác.

Lục Chinh nhíu mày: “Nói gì?”

Sau đó Đế Thính mang Chu Tước đi vào tranh một chuyến.

Mục đồng và con trâu rất vui, và chỉ cần không ảnh hưởng đến bản gốc của Chu Phù, đương nhiên hồn tranh cũng rất vui.

Sau đó Đế Thính còn ném cả Tiểu Chu Tước vào.

Ban đầu Chu Tước không yên tâm, sau khi biết bên trong ngoại trừ hồn tranh ra chỉ có một mục đồng và một con trâu già thì càng không yên tâm.

Tạ Cửu Chương giải thích: “Tính theo tuổi tác ở âm ty, cậu và Tiểu Bạch quả thực chỉ là hai đứa trẻ.”

Nói gì thì đó cũng là nhóc con ruột của mình, sao có thể đưa cho một con trâu già nuôi?

Sau đó Đế Thính mang Chu Tước đi vào tranh một chuyến.

Nghĩ lại thì hình như đúng thế thật.

Cuối cùng là Chu Tước với biểu cảm cứng đờ đi ra, bởi vì gã phát hiện mục đồng và con trâu bên trong bức tranh còn biết trông trẻ hơn cả mình, thậm chí gã còn cảm giác ánh mắt con trâu nhìn gã tràn đầy miệt thị.

Lục Chinh: “???”

Người giấy nhỏ tỉnh rồi, Ôn Bạch muốn gặp nó, hai người bèn đi đến văn phòng.

Sau khi cửa đóng lại, Đế Thính làm bộ làm tịch lật qua lật lại văn kiện, “Văn kiện này có vấn đề gì vậy? Sao tôi không biết?”

Ôn Bạch bỗng do dự, nghĩ đến chuyện lúc trước, cậu hỏi Lục Chinh: “Nguyên Nguyên có nói gì với anh không?”

Tiền lương của các âm sai là gì đương nhiên cậu ta biết, tất cả đều quy đổi thành công đức, còn không thì theo quy tắc cũ, dùng tiền đồng và nguyên bảo, lấy đâu ra nhân dân tệ?

Lục Chinh nhíu mày: “Nói gì?”

Vào bức Dắt Trâu thì cậu tin nhưng bị cha nhét vào hay tự đi vào thì cần phải bàn thêm.

Ôn Bạch lắc đầu, “Không có gì.”

Âm sai: “Tiền đó.”

Lục Chinh lại cảm thấy hứng thú.

Đến cửa văn phòng, đúng lúc Đế Thính đi từ trong ra, anh ta giơ tập văn kiện trong tay lên, “Bắt lấy này.”

Các âm sai nghe thấy tiếng của Lục Chinh, sống lưng lập tức thẳng tắp, cũng không dám trêu Ôn Bạch nữa, nói qua loa hai câu rồi bỏ chạy, tiện thể còn lôi cả Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đi.



Vốn chẳng có gì nhưng tầm mắt của Đế Thính lại đặt lên người Ôn Bạch rồi đảo qua chỗ Lục Chinh.

Người giấy nhỏ chỉ tay vào bức Dắt Trâu, kêu “chít” một tiếng.

Khi tới nhân gian một nghìn năm trước, Ôn Bạch từng gặp Lục Chinh, tuy nhiên cậu lại không nói cho hắn biết.

Một cái liếc mắt rất nhanh, Ôn Bạch không phát hiện nhưng Lục Chinh nhìn thấy.

Có việc.

Lục Chinh mở cửa cho Ôn Bạch đi vào trước, “Em vào trước đi, văn kiện này gặp ít vấn đề, anh và Đế Thính xử lý một chút.”

Hồn tranh có thể làm cho mọi thứ trở nên sống động nhưng nhiều hơn nữa thì không.

Ôn Bạch không nghi ngờ gì.

Bên trong, Ôn Bạch đang đo chiều cao cho người giấy nhỏ.

Ôn Bạch bỗng do dự, nghĩ đến chuyện lúc trước, cậu hỏi Lục Chinh: “Nguyên Nguyên có nói gì với anh không?”

Đế Thính đứng dựa vào tường chờ Lục Chinh.

Sau khi cửa đóng lại, Đế Thính làm bộ làm tịch lật qua lật lại văn kiện, “Văn kiện này có vấn đề gì vậy? Sao tôi không biết?”

Đo chiều cao cho người giấy nhỏ chỉ là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, cậu luôn cảm thấy hình như người giấy nhỏ đang cao lên, mặc dù biết khả năng cao người giấy sẽ không phát triển được.

Lục Chinh: “Cậu muốn nói gì?”

Đế Thính gấp văn kiện lại, xem ra Ôn Bạch vẫn chưa nói, anh ta nhớ lần trước hình như cũng vậy.

Khi tới nhân gian một nghìn năm trước, Ôn Bạch từng gặp Lục Chinh, tuy nhiên cậu lại không nói cho hắn biết.

Đế Thính: “Lần này không phải tôi làm gì mà là Chu Tước.”

Lục Chinh: “???”

Đế Thính: “Chu Tước cho cậu ấy một ít hương Tố Hồi, còn là loại hương nghìn năm, cậu ấy nhìn thấy cậu trong khói xanh.”

Lục Chinh đứng ngoài thêm hai phút mới đẩy cửa vào văn phòng.

Lục Chinh ngẩn ra.

“Còn lại, cậu có thể đi hỏi con trai của cậu.”

Đế Thính chỉ nói đến đây, cầm tập văn kiện vỗ vai Lục Chinh rồi biến mất ở ngã rẽ hành lang.

Người giấy nhỏ ôm lấy ngón tay của Lục Chinh dụi dụi.

Lục Chinh đứng ngoài thêm hai phút mới đẩy cửa vào văn phòng.

Bên trong, Ôn Bạch đang đo chiều cao cho người giấy nhỏ.

Lục Chinh đi tới, nhìn thấy cậu đang nghiêm túc phân tích thước đo, cười hỏi: “Cao lên rồi à?”

Ôn Bạch mím môi.

Lục Chinh dẫn địa mạch ở nửa ngọn núi âm của Khương Kỳ vào bức Dắt Trâu, vừa nuôi người giấy vừa lấp chỗ trống cho bức Dắt Trâu.

Đo chiều cao cho người giấy nhỏ chỉ là suy nghĩ đột nhiên xuất hiện, cậu luôn cảm thấy hình như người giấy nhỏ đang cao lên, mặc dù biết khả năng cao người giấy sẽ không phát triển được.

Nhưng nhỡ đâu?

Lục Chinh chơi với nó mấy phút rồi mới chạm vào đầu nó, hỏi: “Anh trai đâu rồi?”

Khi còn bé Nguyên Nguyên cũng chỉ là một cái đèn khô quắt, nuôi một thời gian dài, chẳng phải đã tròn trịa và to ra rồi sao?

Ôn Bạch giữ lại ít bướng bỉnh cuối cùng, dùng hai ngón tay miêu tả, “Cao hơn một xíu.”

Lục Chinh lại cảm thấy hứng thú.

Người giấy nhỏ vừa mới dậy, là khoảng thời gian bám người nhất, lúc trước khi đi mua sắm cùng đèn sen nhỏ, ngoại trừ mua đồ chơi cho Tiểu Chu Tước ra thì cậu cũng mua cho cả người giấy.

Sợ lát nữa bận quá sẽ quên mất, Ôn Bạch liền đặt người giấy vào lòng bàn tay Lục Chinh, “Em đi lấy ít đồ, anh trông nó một lát giúp em.”

Người giấy nhỏ ôm lấy ngón tay của Lục Chinh dụi dụi.

Lục Chinh chơi với nó mấy phút rồi mới chạm vào đầu nó, hỏi: “Anh trai đâu rồi?”

Người giấy nhỏ chỉ tay vào bức Dắt Trâu, kêu “chít” một tiếng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.