Cuối thu đầu đông hằng năm, người Man di sống bằng nghề chăn nuôi thường thiếu lương thực, họ thường sẽ kéo xuống phía Nam để cướp bóc nhằm bổ sung cho lương thực quân đội.
Những năm sau hỗn loạn ở Mạc Bắc, tình hình này trở nên ngày càng nghiêm trọng. Năm nào các ngôi làng quanh biên giới cũng bị tấn công, cướp bóc và đốt giết. Mãi đến khi Tiêu Lộng thu phục đội quân cũ của lão Định Vương và đuổi người Man đi, vùng biên cương mới được yên bình trở lại.
Những năm gần đây, phần lớn thời gian Tiêu Lộng đều đóng quân tại Mạc Bắc, người Man di đã chịu thua đủ trước Hắc Giáp Vệ của Tiêu Lộng, nên khi hắn còn ở đó, họ không dám xâm phạm. Nhưng năm nay Tiêu Lộng trở về Kinh thành, người Man lại bắt đầu có những động thái nhỏ.
Sự việc rất nghiêm trọng, nửa canh giờ sau, các đại thần của Hộ bộ, Binh bộ và hơn mười đại thần khác đã tụ họp tại điện Vũ Anh, thì thầm bàn luận với nhau.
Thám tử của người Man di đương nhiên đã dò la tình hình trong Kinh, mới tập hợp các bộ tộc lại, có ý định phá vỡ phòng tuyến Mạc Bắc —— Dù sao hiện nay Bệ hạ cũng đang “bệnh nặng trên giường”, còn Định Vương lại đột ngột biến mất mấy ngày, không rõ thái độ.
Nhưng dù Định Vương muốn tự mình lên ngôi hay muốn nâng đỡ một bù nhìn, chỉ cần hắn muốn nắm quyền thì sẽ không chọn rời Kinh thành để quay về Mạc Bắc khi cục diện còn chưa ổn định.
Hiện tại, đang đóng quân tại Mạc Bắc là thuộc hạ của Tiêu Lộng.
Nếu Tiêu Lộng không chịu quay lại Mạc Bắc, liệu phòng tuyến Mạc Bắc có giữ được không?
Các đại thần trong điện, một nửa đã quá nửa đời người, một nửa thì còn trẻ, những người lo lắng đa số là những người trẻ tuổi, còn mấy vị lão thần thì dường như đang quan tâm đến điều gì đó, liên tục nhìn ra ngoài.
Một số triều thần trẻ tuổi không nhịn được hỏi: “Bình thường các ngài thấy Định Vương đều đi đường vòng, sao hôm nay lại mong đợi như vậy?”
“Suỵt.” Một lão thần ra hiệu cho kẻ đó im lặng: “Đang chờ gặp người khác.”
Thập Nhất Hoàng tử chưa từng xuất hiện, người được đồn là hậu duệ của Thái tử.
Hoài An Hầu cũng đến điện Vũ Anh, nhưng ông vốn là người nghiêm nghị, miệng rất kín, không ai có thể khai thác được gì. Mọi người cũng không dám hỏi nhiều, lại không kìm được tò mò mà lén nhìn ông.
Người đó lớn lên trong phủ Hầu gia.
Mấy lão thần đã từng trải qua trận mưa máu gió tanh năm đó, nghe những lời đồn thổi bên ngoài mấy ngày qua, trong lòng cũng không khỏi xao động.
Thái tử tiền nhiệm là người ôn hòa lễ nghĩa, như mặt trời sau cơn mưa, được người đời ca ngợi. Năm xưa triều thần đều yêu mến và kỳ vọng rất nhiều, cho đến khi gia tộc mẹ của Thái tử bị tống vào ngục, dần dần thất thế.
Cũng vào lúc đó, phủ Hoài An Hầu dần dần “quay lưng” với Thái tử.
Sau này, Thái tử tiện nhiệm mưu phản, Đông Cung bị thiêu rụi, những triều thần có quan hệ thâm giao với Thái tử đều chết không toàn thây, đặc biệt là Tiêu gia cực kỳ thê thảm… Hết thảy đều hết sức kỳ quặc, nhưng sự thật thế nào, không ai dám điều tra, cũng không ai dám nói.
Những ngày gần đây, chuyện cũ trong tối của lão Hoàng đế bị vạch trần, chuyện Thái tử tiền nhiệm tạo phản dường như có bí ẩn sau đó, các triều thần đã từng trải qua sự việc của Thái tử tiền nhiệm đều cực kỳ tò mò về Chung Yến Sanh.
Chờ đợi hồi lâu, cuối cùng hai bóng người một cao một thấp cũng xuất hiện trong tầm mắt.
Người cao dĩ nhiên là Tiêu Lộng, vừa xuất hiện, trong điện vốn ồn ào lập tức im lặng. Ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía thiếu niên thấp hơn bên cạnh hắn, ngay sau đó là tiếng hít vào nho nhỏ.
Giống.
Giống quá!
Nếu như Thái tử tiền nhiệm còn sống, thiếu niên này chỉ cần đứng cạnh, liếc mắt một cái là biết cha con.
Lần đầu tiên Chung Yến Sanh nhìn thấy nhiều triều thần như vậy, bị một mớ ánh mắt lấp lánh trông lại, suýt nữa cậu lại núp sau lưng Tiêu Lộng.
Trong lòng cậu vô cùng lo lắng, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trên mặt, nhưng ngón tay thì vô thức nắm chặt lấy tay áo Tiêu Lộng.
Nhận ra Chung Yến Sanh đang căng thẳng, Tiêu Lộng xoay người chắn ánh mắt quá mức nồng nhiệt của mọi người, hờ hững nói: “Bổn vương đẹp lắm sao, nhìn chằm chằm bổn vương làm gì?”
Mọi người: “…”
Sao mà nói được những lời khủng bố vậy chứ!
Trong nháy mắt, những ánh mắt kia đều lập tức dời đi.
Chung Yến Sanh thở phào nhẹ nhõm, theo Tiêu Lộng bước đến ngồi xuống vị trí chủ tọa. Vì phía dưới là một đám đại thần, tư thế ngồi của cậu không khỏi ngay ngắn hơn, tay đặt trước người, trông vô cùng ngoan ngoãn.
Tiêu Lộng vốn đang lạnh mặt, nhưng khi thấy dáng vẻ của cậu thì trong lòng lại mềm nhũn, giọng điệu cũng dịu đi đôi chút, không còn biểu cảm như muốn lấy mạng người nữa: “Hẳn là các vị đều đã nhận được tin tức rồi.”
Nhắc đến chuyện này, mọi người vừa bị Chung Yến Sanh hấp dẫn sự chú ý mới dần dần lấy lại bình tĩnh, nhìn sắc mặt của Tiêu Lộng mới mở miệng thăm dò: “Man di quả là đáng hận! Chẳng lẽ chúng coi Đại Ung ta không có người sao?”
“Phòng tuyến Mạc Bắc vô cùng quan trọng, những năm gần đây mới khôi phục lại một chút, nếu lại rơi vào chiến tranh…”
“Hơn mười bộ lạc lớn nhỏ tập hợp lại, kỵ binh của người Man di rất hung hãn, chuyện này làm sao đối phó?”
Chung Yến Sanh nghe thấy mọi người bắt đầu tranh luận rôm rả, cậu cúi mắt xuống, mím chặt môi.
Nửa giờ trước, khi Triển Nhung báo cáo tin xấu này, cậu đã hơi hối hận vì để Triển Nhung lên tiếng rồi.
Nhưng sự thật vẫn hiện hữu trước mắt, hôm nay Triển Nhung không nói, thì ngày mai Tiêu Lộng cũng sẽ hành động.
Man di đã tập hợp đại quân, e rằng không chỉ để cướp bóc, mà còn muốn thử thăm dò tình hình hiện tại của Đại Ung. Nếu phòng tuyến ở biên cương sụp đổ, kỵ binh chẳng mất bao lâu sẽ tiến vào Kinh thành, những ngày tháng bình yên của dân chúng sẽ chấm dứt.
Chung Yến Sanh đã thấy nhiều vết thương trên người Tiêu Lộng, cậu không muốn Tiêu Lộng lại ra chiến trường để chịu thêm những vết thương mới, nhưng cậu không thể ích kỷ như vậy.
Triển Nhung nói xong thì tự mình biến mất.
Hai mắt Chung Yến Sanh hồng hồng, nhìn Tiêu Lộng một lúc lâu, khiến Tiêu Lộng vừa mềm lòng vừa xót xa, ôm cậu hôn và xoa nắn một lúc lâu. Chung Yến Sanh rúc đầu vào cổ Tiêu Lộng, nắm lấy cổ áo hắn, giọng buồn bã hỏi: “Nếu anh lại đau đầu thì sao?”
Cậu ngoan đến như vậy, rõ ràng rất không muốn, nhưng cũng không tùy hứng đòi Tiêu Lộng ở lại. Phải một lúc lâu sau cậu mới nghẹn ngào nói ra câu đó, khiến Tiêu Lộng lập tức giương cờ đầu hàng. Hắn thở dài một hơi, dịu dàng hôn cắn môi lưỡi cậu: “Không sao, đau cũng không chết được.”
Chung Yến Sanh đấm Tiêu Lộng hai cái, rồi mới để cho người đi tập hợp triều thần, theo Tiêu Lộng đến điện Vũ Anh.
Dưới điện, mọi người còn đang thăm dò thái độ của Tiêu Lộng, hắn đã quyết định xong nhưng vẫn tỉnh bơ nhìn họ bàn luận, không nói lời nào.
Thấy vậy, trong lòng hầu hết mọi người đều nặng nề.
Dù sợ, nhưng ngoài Tiêu Lộng ra, không có tướng lĩnh nào dám cam đoan mình có thể đánh bại kỵ binh Man di ở Mạc Bắc.
Chẳng lẽ Định Vương thật sự không buông bỏ được Kinh thành, không muốn đi Mạc Bắc sao?
Chung Yến Sanh biết ý định của Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng muốn cậu diễn trò, để cậu “thuyết phục” Tiêu Lộng đến Mạc Bắc, nhằm lấy lòng các triều thần để thuận lợi nắm quyền.
Dù sao gần đây trong cung vừa loạn lạc, lúc này để Nội các thay mặt nắm quyền hành thì không thích hợp. Trong Kinh phải có người Tiêu Lộng tin tưởng để chủ trì, tránh việc phải đối phó với cả hai mặt trận.
Chung Yến Sanh là người duy nhất có được sự tin tưởng của Tiêu Lộng và Hắc Giáp Vệ.
Cậu phải ở lại Kinh thành.
Chung Yến Sanh thầm hít sâu một hơi, lưỡi cậu bị Tiêu Lộng cắn vẫn còn hơi tê, mùi hương lạnh đắng quen thuộc đó đang bao trùm lấy cậu. Mượn mùi hương quen thuộc ấy, tự khích lệ mình trong lòng: “Định Vương Điện hạ.”
Tiêu Lộng bày ra tư thế lười biếng, chống một khuỷu tay lên thành ghế, trong đôi mắt xanh đậm chứa đựng nét cười mà chỉ Chung Yến Sanh mới nhận ra, giọng nói trầm thấp: “Hửm?”
Chung Yến Sanh vừa mở miệng, mấy vị đại thần và các quan viên khác đều im bặt, hướng mắt về phía cậu, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng theo.
Lão Định Vương có giao tình rất tốt với Thái tử tiền nhiệm, nhưng điều đó không có nghĩa là Định Vương có thể hòa thuận với hậu duệ của Thái tử. Bây giờ, trong cung đã bị Định Vương kiểm soát, tình cảnh của vị tiểu Điện hạ này cũng không biết ra sao.
Nhìn thái độ của Định Vương, thật sự rất đáng sợ.
Hoài An Hầu là người duy nhất vẫn ngồi yên tại chỗ, không nói một lời, yên lặng nhìn Tiêu Lộng diễn trò.
Theo kế hoạch đã bàn trước, lúc này đáng lẽ Chung Yến Sanh phải hùng hổ cãi nhau với Tiêu Lộng.
Nhưng từ nhỏ đến lớn Chung Yến Sanh chưa từng gây gổ với ai.
Cậu nói chuyện chậm rãi, không cãi lại người khác, khi tức giận cũng chỉ buồn bực không thèm để ý tới người đó mà thôi.
Cổ họng cậu nghẹn lại, Chung Yến Sanh bối rối nhận ra không biết phải bắt đầu tranh cãi thế nào, bèn nhìn Tiêu Lộng cầu cứu.
Tiêu Lộng nhếch môi cười, giọng điệu thờ ơ: “Sao không nói chuyện, chẳng lẽ xem thường bổn vương?”
Chung Yến Sanh ngẫm nghĩ một lúc, rồi nghiêm túc đáp lại theo lời hắn: “Hiện nay tình hình Mạc Bắc nguy cấp, liên quan đến đại cục mà Định Vương Điện hạ vẫn còn giữ thái độ dửng dưng. Từ nhỏ vãn bối đã nghe danh tiếng của Định Vương Điện hạ, lần này có hơi thất vọng thôi.”
Tiêu Lộng: “…”
Nụ cười trên khóe miệng Tiêu Lộng thật sự biến mất rồi.
Hắn có huyết thống ngoại tộc, ngũ quan sắc nét hơn phần lớn người Trung Nguyên, tràn đầy tính công kích. Dù bề ngoài có anh tuấn đến đâu, người bình thường cũng chẳng ai dám nhìn thẳng, khi nụ cười trên mặt biến mất thì càng đáng sợ hơn nhiều.
Uy thế của Định Vương Điện hạ thật sự khủng khiếp, mọi người dưới điện ngay lập tức hít thở không thông, gần như nghi ngờ hắn sẽ rút kiếm ra chém người.
Một lúc sau, họ thấy Tiêu Lộng từ từ gật đầu một cái: “Vậy ngươi nghĩ, bổn vương nên làm thế nào?”
Chung Yến Sanh cảm thấy Tiêu Lộng thật sự đang muốn gặm cậu một cái, lén lút dịch sang bên cạnh, tránh xa Tiêu Lộng một chút, nghiêm mặt nói: “Không ai hiểu rõ tình hình Mạc Bắc và kỵ binh Man di hơn ngài, môi hở răng lạnh, ngài phải hiểu rõ điều này hơn ai hết.”
Trong điện Vũ Anh chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nín thở, kinh ngạc nhìn Chung Yến Sanh “gan to” dám đối mặt trực tiếp với Tiêu Lộng.
Thật sự không sợ chết!
Ngay cả Bệ hạ mà Tiêu Lộng cũng dám đụng thì còn gì mà hắn không dám làm nữa chứ.
Nếu người trước mặt là Đức Vương e là đã bị chém rồi… À mà Đức Vương đã không còn nữa.
Tiêu Lộng nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Chung Yến Sanh một lúc lâu, như là đang suy xét lời cậu nói: “Nói cũng có lý.”
Thật sự đã thuyết phục được sao? Định Vương dễ nói chuyện như vậy?
Nhưng Định Vương đã ở biên cương nhiều năm, tất nhiên không phải là người ngu ngốc, hắn hiểu rõ tầm quan trọng của vấn đề.
Những người đang lo lắng bên dưới đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi trên trán.
Mặc dù biết Tiêu Lộng không phải là người không phân biệt được nặng nhẹ, nhưng ngoài đám Ngự sử không sợ chết ra thì không ai dám lớn tiếng trước mặt hắn.
Hóa ra tiểu Điện hạ này không yếu đuối như vẻ bề ngoài, rất can đảm, đôi mắt cũng trong veo, đối mặt với Tiêu Lộng không có tí sợ hãi nào.
Quả không hổ danh… là hậu duệ của vị Điện hạ đó.
Hoài An Hầu đúng lúc lên tiếng: “Tiểu Điện hạ lời ít ý nhiều, mong Định Vương Điện hạ cẩn thận cân nhắc.”
Những người khác nhận định tình hình cũng bắt đầu góp lời: “Mong Định Vương Điện hạ sớm cân nhắc.”
Tiêu Lộng nhướng mày, tư thế tựa lưng vào ghế không mấy đàng hoàng, cũng không đáp lời họ. Nhưng với tính cách của Tiêu Lộng, nếu là chuyện hắn không muốn làm thì không ai có thể ép hắn. Không phản đối tức là hắn đang suy xét trước sau.
Vài đại thần biết hắn không thích nghe những lời thừa thãi lại lau mồ hôi.
Tốt quá, tốt quá, may mà có tiểu Điện hạ khuyên nhủ Định Vương. Nếu họ mở miệng, nói không chừng sẽ bị Tiêu Lộng mỉa mai hay thậm chí không tránh khỏi một trận mắng mỏ.
Mọi người nhân cơ hội này bàn bạc về tình hình Mạc Bắc. Trương Thượng thư của Hộ bộ xưa nay vốn nổi tiếng keo kiệt, lần này lại rất hào phóng, thương lượng quân phí thoải mái vô cùng.
Trước đây mỗi lần thượng nghị, mọi người cứ ngươi một câu ta một câu, kéo dài hết mấy ngày cũng chưa xong, nhưng hôm nay hiệu suất lại cao hơn hẳn.
Chung Yến Sanh chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng đưa ra ý kiến. Cả buổi Tiêu Lộng không nói lời nào, chỉ khi thấy cậu lúng túng mới như lơ đãng nhắc một câu.
Khi trời tối dần, mọi thứ cơ bản đã được thống nhất.
Sự thuận lợi này cũng nằm ngoài dự liệu của những người khác. Tình hình khẩn cấp, Binh bộ Hộ bộ chắp tay một cái rồi nhanh chóng rời đi, những người khác cũng chuẩn bị giải tán thì Chung Yến Sanh đột nhiên lên tiếng: “Đại Lý khanh, xin hãy ở lại.”
Bước chân Hoài An Hầu dừng lại, ngẩng đầu Chung Yến Sanh.
Chung Yến Sanh đứng dậy, giọng điệu tuy chậm rãi nhưng từng chữ đều rõ ràng: “Vãn bối có vài án cũ, muốn nhờ ngài xét xử lại.”
Những hồ sơ bị phủ bụi lâu năm đã được Vệ Lăng dẫn người tìm ra.
Hồ sơ về gia tộc của bà nội cậu, và của cha cậu.
Nét mặt Hoài An Hầu nghiêm nghị, chắp tay cúi đầu: “Thần lĩnh mệnh.”
Hai câu đối thoại rất ngắn gọn, nhưng đủ để khiến những triều thần biết rõ sự việc năm xưa phải kinh ngạc.
Lão Hoàng đế đã tốn rất nhiều công sức để lên ngôi, suốt mấy chục năm cầm quyền chưa bao giờ yên lòng nhắm mắt. Nhưng có lẽ ngay cả lão cũng không ngờ rằng, đến cuối đời, chính lão đã tự đẩy những người cũ bên cạnh mình đi, ép một đứa con trai khác của lão phát điên, cuối cùng trao cho Tiêu Lộng một cơ hội.
Chuyện năm xưa rốt cuộc cũng sắp được lật lại.
Sau khi mọi người lui xuống, Chung Yến Sanh vẫn cảm thấy bên tai mình còn những tiếng xì xào, cậu xoa xoa tai, ngước lên nhìn Tiêu Lộng đang nhìn mình chăm chú không nói lời nào, chớp mắt mấy cái: “Ca ca?”
Tiêu Lộng chậm rãi nói: “Từ nhỏ đã nghe chuyện về bổn vương?”
Chung Yến Sanh: “…”
Ca ca đã lớn tuổi rồi, sao lại còn hẹp hòi thế chứ.
Tiêu Lộng nhìn cậu, tựa người vào chiếc ghế rộng lớn, vỗ vỗ đùi mình.
Vừa nãy bên dưới có rất nhiều người, Chung Yến Sanh không khỏi ngại ngùng, do dự một lúc mới đỏ mặt đi tới ngồi lên đùi Tiêu Lộng.
Tiêu Lộng thuận thế chôn đầu vào lòng cậu, hít một hơi thật sâu.
Chung Yến Sanh bị hành động của hắn làm cho lỗ tai đỏ hơn: “Đủ, đủ rồi.”
Tiêu Lộng không những không thả cậu ra mà càng siết chặt vòng tay đang ôm cậu, đầu mũi hơi lạnh cọ vào cổ, như một con chó lớn đang mê mẩn ngửi mùi hương trên người: “Vài ngày nữa bổn vương phải đi Mạc Bắc rồi, ôm một chút cũng không được sao? Bé vô tâm.”
Ôm thì vẫn được, nhưng ở đại điện nơi quần thần thường họp bàn này, Chung Yến Sanh thật sự có hơi chột dạ: “Được mà… chúng ta về trước đi.”
Về rồi ôm bao lâu cũng được.
Tiêu Lộng vẫn không buông cậu ra, giọng điệu nghiêm túc: “Đừng động đậy, đây là đang chữa bệnh.”
Chung Yến Sanh: “Hả… hả?”
“Đơn thuốc của Lâu Thanh Đường.” Đôi môi Tiêu Lộng vô tình lướt qua cổ cậu, hơi thở lạnh lẽo pha chút ý cười: “Lỡ đâu rời xa em rồi thì ta lại phát bệnh thì sao.”
Nghe Tiêu Lộng nói vậy, Chung Yến Sanh lập tức không giãy giụa nữa, hàng mi đen như cánh quạ khẽ run rẩy, kéo cổ áo cao xuống để lộ chiếc cổ đầy dấu vết.
“Vậy anh… hôn em nhiều một chút đi.”
Chung Yến Sanh vòng tay ôm lấy cổ Tiêu Lộng, đối diện với ánh mắt sâu thẳm, đôi môi mềm mại của cậu rơi lên khóe môi hắn.
“Để mùi hương của em lưu lại trên anh lâu hơn.”
Vì những lời này, vài ngày trước khi Tiêu Lộng khởi hành, Chung Yến Sanh không thể đứng dậy khỏi giường.
Đêm trước khi Tiêu Lộng rời đi, trong phòng oi bức hơn hẳn, tấm thảm lông cừu mới thay trên sàn thật mềm mại và dày dặn. Cả người Chung Yến Sanh ướt đẫm mồ hôi, mơ mơ màng màng không biết mình đã quỳ bao lâu, đầu gối bị cọ đỏ, lơ mơ muốn bò ra cửa để hít thở một hơi không khí trong lành.
Tiêu Lộng nhìn Chung Yến Sanh bò đi xa, bèn nắm lấy cổ chân thon gầy của cậu kéo trở lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn cậu một lúc lâu rồi vùi đầu vào giữa hai chân cậu.
Hồi lâu sau, Chung Yến Sanh mềm nhũn nằm trên tấm thảm lông cừu, nước mắt đã chảy thành hàng, bắt đầu nghi ngờ Tiêu Lộng có đang cố giết mình trước khi đi không. Tiêu Lộng ngẩng đầu lên, yết hầu chuyển động, ôm cậu vào lòng, quấn chặt trong tấm chăn lụa mềm mại: “Còn cảm thấy bổn vương lớn tuổi nữa không?”
“…”
Tiêu Lộng hiếm khi dịu dàng hôn nhẹ lên môi cậu, hít lấy hương thơm của cậu, hài lòng nói: “Nhuốm đầy mùi hương của Điều Điều rồi.”
Điều Điều cũng nhuốm đầy mùi hương của hắn.
Đầu óc Chung Yến Sanh đang rất mơ màng, nhưng vẫn nhớ phải tránh xa hắn, cố gắng nâng tay đẩy đầu hắn ra: “…Không được hôn em.”
Tiêu Lộng bế cậu vào thùng nước nóng, buồn cười: “Sao lại tự chê mình chứ?”
Chung Yến Sanh rúc đầu vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt đỏ hồng hồng, một lúc sau mới nhớ ra mình muốn hỏi gì đó, giọng khàn khàn: “Em đã bảo Vệ Lăng sắc thuốc, anh nhớ uống đó.”
Cậu đã nhân lúc Tiêu Lộng nói chuyện với Triển Nhung, lén cắt ngón tay lấy máu, nấu theo đơn thuốc của Lâu Thanh Đường lần trước.
Chính vì Tiêu Lộng phát hiện ra vết thương trên tay cậu, mới dày vò cậu hết nửa buổi tối.
Chung Yến Sanh bị đặt vào trong thùng nước ấm. Cậu mệt mỏi vô cùng, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng cậu biết sau khi mình tỉnh dậy thì có thể Tiêu Lộng đã chẳng còn thấy tăm hơi, bèn liều mạng nắm chặt tay hắn không buông: “Ca ca, anh về sớm một chút nha.”
Tiêu Lộng cũng xuống thùng nước ấm, trong làn hơi nước mờ ảo, vẻ mặt hắn trở nên dịu dàng hơn nhiều, dỗ dành cậu: “Nếu trong hai tháng ta không trở về thì để Đạp Tuyết lộn mèo cho em xem.”
Làm gì có con mèo lớn nào biết làm vậy chứ, cậu không dễ bị mắc lừa đâu.
Tiêu Lộng phì cười: “Điều Điều thật sự thông minh hơn rồi.”
Chung Yến Sanh không nghĩ đó là lời khen.
Nói cậu thông minh hơn, chẳng khác nào nói trước đây cậu rất ngốc.
Thế là cậu dùng đầu gối thúc vào Tiêu Lộng, nhưng lực đã bị nước làm nhẹ đi, không giống như đánh người mà giống như đang quyến rũ.
Trong thùng nước ấm, Chung Yến Sanh lại bị dày vò thêm một lúc nữa, đến nỗi chưa kịp lau khô đã mệt mỏi chìm vào giấc ngủ. Trong lúc thiếp đi, cậu mơ màng nghe thấy Tiêu Lộng dặn cậu ngoan ngoãn ở lại trong cung, đợi hắn trở về.
Hôm sau tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ, cánh tay mạnh mẽ ôm lấy cậu mấy ngày qua đã biến mất, phía bên kia của chiếc giường rộng lớn trống rỗng, chỉ còn lại một ít mùi hương quen thuộc.
Trong lòng Chung Yến Sanh trĩu xuống, cậu mặc đồ ngủ, chân mềm nhũn bước xuống giường, loạng choạng một lúc mới bám vào được thứ gì đó đến bên cửa, mở cửa ra gọi: “Vệ Lăng?”
Vệ Lăng đang đứng canh giữ ngoài cửa đáp lời: “Tiểu chủ tử có gì cần phân phó?”
Chung Yến Sanh hỏi: “Ca ca đi rồi sao?”
Vệ Lăng nhìn vẻ mặt buồn rầu của cậu, thầm thở dài: “Ngài ấy đã đi vào giờ Mão.”
Chung Yến Sanh ngẩn ngơ một lúc, chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh đều trống trải, giống như đêm đầu tiên cậu vào cung, hai mắt cay cay: “Ồ…”
Tiêu Lộng nhẹ nhàng rời đi, chỉ đặt một nụ hôn lên trán, không đánh thức Chung Yến Sanh.
Có điều tâm trạng lúc này đã khác năm mười sáu tuổi đến nơi Mạc Bắc đầy nguy hiểm, trong lòng đã có thêm vài sợi dây tình cảm vấn vương mềm mại.
Tiêu Lộng rời đi, để lại bầu không khí trong Kinh thành có hơi vi diệu.
Tuy nhiên, trước khi hắn rời Kinh, Chung Yến Sanh đã xuất hiện trước mặt các triều thần. Với sự giúp đỡ của các cựu thần của Thái tử do Vệ Lăng triệu tập, sự ủng hộ ngầm từ phía Hoài An Hầu và vài người bạn cũ, cũng như ngầm đồng tình của một số lão thần trong triều, Chung Yến Sanh đã dần dần chật vật khống chế được tình hình. Cùng sự hỗ trợ của Nội các, cậu cũng coi như tiếp quản được quyền lực.
Cũng may khoảng thời gian trước đây, Chung Yến Sanh đã nhiều lần đọc tấu chương cho lão Hoàng đế, nhiều lần quan sát Tiêu Lộng xử lý công việc, thậm chí còn học cách phê chuẩn. Vì vậy, khi bắt đầu tự mình xử lý mọi chuyện cũng không tính là quá lúng túng.
Thấy Chung Yến Sanh trông yếu đuối lại có thể dần đứng vững, những ánh mắt có ý đồ khác ở Kinh thành không thể làm gì khác hơn là rút lui.
Hơn nửa tháng sau, tin tức về hai án cũ được lật lại đã làm chấn động cả Kinh thành.
Đầu tiên là án oan của gia tộc Hoàng hậu tiền nhiệm. Năm đó, vì vài người trong tộc mà cả gia tộc bị liên lụy, ngay cả lão Thái phó đã bế quan ở ẩn cũng bị bắt về ngục giam, danh tiếng cuối đời bị hủy hoại, chịu đựng đủ loại sỉ nhục trước khi qua đời.
Tiếp theo là án của Thái tử tiền nhiệm, Bùi Hi.
Chung Yến Sanh rất rõ ràng, năm đó cha cậu thật sự đã có ý mưu phản, thậm chí còn hành động, chỉ thiếu chút nữa là thành công.
Theo luật thì đúng là tội mưu phản, nhưng nếu vua không ra vua, thần sao phải làm thần.
Lão Hoàng đế đã thay đổi rất nhiều thứ, giờ là lúc cậu sửa lại.
Khi hai vụ án cũ được lật lại, Chung Yến Sanh đã trình ra chiếu thư nhận tội và thánh chỉ mà cậu ép lão Hoàng đế phải nói ra trong lúc lão phát bệnh. Bằng chiếu thư nhận tội này, vụ án đã hoàn toàn được giải quyết.
Tên của Thái tử tiền nhiệm không còn là điều cấm kỵ, cậu cũng không phải là Thập Nhất Hoàng tử.
Những bài vị bị phủ bụi cuối cùng cũng được lau sạch và khắc tên, có thể quang minh chính đại được thờ cúng.
Chung Yến Sanh tự tay mang bài vị của cha mẹ trở lại tông miếu, thành tâm dâng hương bái lạy.
Vệ Lăng cùng những thuộc hạ cũ cũng thắp hương cho Thái tử, lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy tên ông, họ vẫn không khỏi hoảng hốt.
Những năm qua họ bị triều đình truy sát như những kẻ phản nghịch, ngày đêm bị giam cầm trong ngọn lửa ở Đông Cung, không ngờ lại có một ngày có thể bước ra khỏi ngọn lửa ấy.
Sau khi vụ án được giải quyết, Chung Yến Sanh lại bận rộn thêm vài ngày rồi mới nhận được thư của Tiêu Lộng.
Tình hình ở Mạc Bắc gấp rút, quân vụ nặng nề, đây là lá thư đầu tiên Tiêu Lộng gửi về cho cậu. Chữ viết quen thuộc đập vào mắt, Chung Yến Sanh cảm thấy sống mũi bắt đầu cay cay, cậu nâng niu đọc kỹ từng chữ.
“Trên đường hành quân, bỗng nghe tiếng hót, tròn xinh một nhúm, đáng yêu biết bao, ngỡ là Điều Điều, hóa ra chim nhỏ.”
Chung Yến Sanh: “…”
Đồ chó xấu xa này, đã không còn ở Kinh thành mà vẫn còn nói cậu giống con chim nhỏ.
Trong thư của Tiêu Lộng không có mấy câu nghiêm túc, dù cách xa ngàn dặm cũng không quên trêu chọc Chung Yến Sanh. Cuối thư, Tiêu Lộng mới nhắc sơ qua về tình hình Mạc Bắc, nói rằng mọi thứ đều bình thường, vô cùng yên bình.
Đọc thư xong, Chung Yến Sanh mới phát hiện bên trong có kẹp một nhúm lông màu xám trắng, chắc là do Đạp Tuyết vô tình làm rơi vào.
Chắc hẳn lúc Tiêu Lộng khoác áo choàng viết thư vào ban đêm, Đạp Tuyết cứ ngoe nguẩy cái đuôi nằm cạnh, cả hai đôi mắt xanh đều nhìn vào bức thư trên bàn.
Thỉnh thoảng Tiêu Lộng rất giống Đạp Tuyết, mà Đạp Tuyết cũng rất giống Tiêu Lộng.
Vừa nghĩ tới cảnh tượng đó, trong lòng Chung Yến Sanh lại ấm áp, cậu cẩn thận cất thư lại.
Không biết bệnh đau đầu của Tiêu Lộng ra sao rồi… Trước khi đi đã nhuốm đầy mùi hương của cậu, còn uống cả thuốc, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Chiều hôm đó, một bức thư khác được đưa lên án thư.
Chung Yến Sanh còn tưởng lại là thư của Tiêu Lộng, vội vàng cầm lên đọc, mới phát hiện đó là thư của Lâu Thanh Đường.
Dựa vào thời gian lá thư trước đó của Lâu Thanh Đường, bây giờ chắc là Lâu Thanh Đường đã rời Tây Thục đến Mạc Bắc rồi.
Chung Yến Sanh mở thư ra, mấy dòng chữ viết vội nguệch ngoạc đập vào mắt, thể hiện sự cảm thán chân thành của Lâu Thanh Đường.
“Trời ơi! Mạc Bắc còn loạn hơn cái nhà xí cậu hai ta bỏ bê suốt ba mươi năm nữa!!!”
Chung Yến Sanh: “…”
–
Tác giả:
Điều Điều là ràng buộc mềm mại (cũng có thể là cứng?)
Tiêu Văn Lan là một cái ràng buộc dư thừa (Tiêu Văn Lan: anh ơi!…)
Chân trước Tiêu Lộng vừa làm thơ, chân sau Lâu đại phu đã vả mặt, quả là anh em tốt.