Cửa phòng bị đẩy ra, Bùi Hoằng vừa xông vào trong thì nhìn thấy Chung Yến Sanh đang nằm úp mặt trên bàn, như thể vừa bị đánh thức, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Không ngờ cậu chỉ ở cách một bức tường, Bùi Hoằng thở phào nhẹ nhõm, bị hỗn loạn một trận mà hắn ta cũng không trách mắng cậu, giọng vẫn dịu dàng: “Tiểu Sanh, sao ngươi lại ở trong phòng này? Vừa nãy không nghe thấy tiếng ồn bên ngoài sao?”
Chung Yến Sanh xoa mắt, giọng khàn khàn: “Ta… đêm qua không ngủ ngon, đi nhầm phòng, nằm úp trên bàn ngủ quên.”
Trong phòng ánh sáng rất tối, cậu cúi đầu, cả viền mắt lẫn chóp mũi đều đỏ lên, đôi môi cũng đỏ tươi, trông như một cánh hoa vừa bị nghiền nát tỏa ra hương thơm ngọt ngào, khiến người khác không dám nhìn lâu.
Bùi Hoằng cứng đờ một chút, nhìn lướt qua cửa sổ nửa mở trong phòng, cũng không biết hắn ta có tin lời Chung Yến Sanh không, nhưng lại ngập ngừng một chút, sau đó gật đầu: “Vậy ngươi rửa mặt cho tỉnh táo đi, ta dẫn ngươi đi ăn chút gì đó rồi cùng về cung.”
Chung Yến Sanh đáp lại, rồi lề mề một hồi mới đứng dậy, ngoan ngoãn đi rửa mặt. Trong lúc cử động, quần áo ma sát nhẹ làm cậu rên lên một tiếng nho nhỏ.
Dù quần áo của cậu là loại mềm mại nhất, nhưng những chỗ bị mút cho sưng đỏ vẫn bị cọ vào khiến cậu khó chịu.
Cảm giác bị cắn mút vẫn còn đó, da đầu vẫn tê dại, tay chân mềm nhũn.
Ngay trước khi Bùi Hoằng xông vào, Tiêu Lộng vừa đẩy cậu vào bàn vừa hôn, đồng thời cột lại thắt lưng cho cậu, khiến cậu sợ đến mức tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nhịp thở của cậu đến giờ vẫn còn rối loạn.
Lúc nào Tiêu Lộng cũng bày ra vẻ hận không thể chết trên người cậu, tính xâm lược quá mạnh mẽ. Khi ở bên Tiêu Lộng, những suy nghĩ khác của cậu đều mờ nhạt.
Những ngày gần đây tâm trạng Chung Yến Sanh hết sức tồi tệ, từ khi về cung nghe tin Trang phi mất, cậu đã buồn rầu hết mấy ngày.
Tiêu Lộng đã theo dõi tin tức từ trong cung, chắc chắn biết được trạng thái của cậu, cố ý lừa cậu ra ngoài, mặc dù cách làm không đứng đắn cho lắm… nhưng nó thật sự đã an ủi cậu theo một cách rất đặc biệt.
Bấy giờ hết thảy buồn rầu đều như đã bị đẩy ra khỏi lồng ngực.
Xấu hổ quá đi.
Như thể mọi phiền muộn của cậu đã bị Tiêu Lộng hút mất vậy…
Chung Yến Sanh nghĩ đến đây, cảm giác đầu mình sắp nổ tung, lại lau mặt thêm hai lần, nghi ngờ mình đã bị Tiêu Lộng làm cho ngốc thật rồi.
Tên xấu xa.
Cậu âm thầm mắng Tiêu Lộng từ đầu đến chân một lần nữa. Lúc ra khỏi phòng, cậu hơi cúi người, để tránh vải áo cọ vào những chỗ đau.
Bùi Hoằng đã cho gọi mọi người về phòng, đang đứng một mình đợi cậu.
Chung Yến Sanh vừa nhìn thấy hắn ta là nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong phòng, thật sự không dám nhìn nữa, lí nhí xin lỗi: “Cảnh Vương Điện hạ, thật xin lỗi.”
Bùi Hoằng không biết vì sao lại hơi ngẩn người, nghe tiếng cậu mới giật mình tỉnh lại. Hắn ta phe phẩy chiếc quạt trong tay, cười nói: “Nói gì vậy, ngươi không sao là tốt rồi, vừa nãy ta còn tưởng ngươi bị ai bắt cóc.”
Chung Yến Sanh xấu hổ đến nỗi không dám lên tiếng.
Có lẽ là vì Bùi Hoằng đã dặn dò trước, thêm cả thân phận của Chung Yến Sanh hiện giờ cũng khác, không phải có thể bàn tán như trước đây, nên khi quay về phòng bên cạnh cũng không ai hỏi thêm gì.
Chỉ có Tiêu Văn Lan là không tinh ý, như một con chó nhỏ cuống cuồng chạy đến hỏi: “Tiểu Điện hạ, vừa nãy người đi đâu vậy?”
Chung Yến Sanh: “…”
Bị đường ca của ngươi tha đi.
Bùi Hoằng thấy Tiêu Văn Lan lại chạy đến, không nhịn được giơ quạt lên gõ nhẹ lên đầu Tiêu Văn Lan: “Đủ rồi, Tiêu Nhị thiếu gia, sao ngươi có thể nói nhiều như vậy chứ, nói đến nỗi ta không chen miệng vào được. Tiểu Sanh, thử mấy món này xem, ta đã nhờ đầu bếp ở Cô Tô làm riêng cho ngươi.”
Cảnh Vương Điện hạ đã lên tiếng, Tiêu Văn Lan không thể làm gì khác hơn là phải rút lui, tiếc nuối thở dài.
Anh hắn hiếm khi giao nhiệm vụ cho hắn, hắn còn chưa thể hiện hết mà.
Dù không biết anh hắn có mục đích gì mà bảo hắn nói những điều đó, nhưng những gì anh hắn nói chắc chắn đều có lý do.
Tiêu Văn Lan không nói gì nữa, Chung Yến Sanh cũng im lặng cúi đầu dùng bữa, cảm giác không được tự nhiên của những người khác cũng dần tan biến, rồi họ bắt đầu trò chuyện với Bùi Hoằng.
Những người này đều là những kẻ có quyền thế, quan hệ với Bùi Hoằng cũng sâu đậm, tất cả đều đứng về phía Bùi Hoằng.
Lần trước chuyện Đức Vương và hôn thê của Bùi Hoằng tằng tịu với nhau bị lan truyền đã hoàn toàn làm mọi người bất bình. Ai cũng thấy tức thay Bùi Hoằng. Sau khi uống vài ly, họ lại nhắc tới Đức Vương: “Ta nghe nói mấy ngày trước Đức Vương lại bị phạt à?”
“Ủa, chẳng phải mấy tháng nay Đức Vương rất biết điều, thay đổi tác phong khi xưa rồi sao, sao lại bị phạt nữa?”
“Không biết, nhưng Bệ hạ vốn dĩ rất khoan dung với Đức Vương, chắc là lại phạt hai ngày rồi thả ra thôi.”
Chung Yến Sanh nhớ lại việc mình đã đổ tội cho Đức Vương, lén bật cười một tiếng, rồi lại trở về vẻ mặt vô hại.
“Ta nghe cha ta nói, sau khi vào thu, bệnh cũ của Bệ hạ lại tái phát, mấy ngày nay không lên triều được. Cảnh Vương Điện hạ, hay là ta nhờ cậu của ta tìm vài phương thuốc dâng cho Bệ hạ nhé? Không thể để Đức Vương cứ dâng đồ tốt mãi được!”
Nghe đến đây, Bùi Hoằng dùng quạt gõ nhẹ lên bàn một cái, ra hiệu cho họ im lặng: “Được rồi, nói cái gì vậy.”
Lúc này bọn họ mới nhớ ra Chung Yến Sanh cũng là một Hoàng tử có khả năng cạnh tranh ngôi vị, lại còn được Bệ hạ mang theo bên cạnh, lập tức đồng loạt im miệng.
Bùi Hoằng thuần thục xoay xoay chén rượu trong tay, chậm rãi nói: “Biết rằng các ngươi có ý tốt, nhưng mà, bổn vương chỉ cần làm người tốt là được rồi.”
Làm người tốt?
Mọi người còn đang ngơ ngác không hiểu, Bùi Hoằng đã một hơi uống cạn chén rượu trong tay, rồi quay đầu cười híp mắt hỏi Chung Yến Sanh: “Tiểu Sanh, ăn no chưa?”
Chung Yến Sanh đã đặt đôi đũa tre xuống, gật đầu như gà con mổ thóc.
“Vậy chúng ta về thôi.”
Bùi Hoằng rất giống một người anh nuông chiều em trai, đứng lên: “Bổn vương đưa Tiểu Sanh về cung trước rồi quay lại với các ngươi.”
Mọi người đồng loạt đáp lời, chỉ có Tiêu Văn Lan là lưu luyến không thôi: “Tiểu Điện hạ, thường xuyên ra ngoài chơi nhé, ở trong cung chán lắm.”
Chung Yến Sanh nghĩ ngợi một chút, rồi trước khi đứng dậy đã ghé tai Tiêu Văn Lan thì thầm: “Tiêu Nhị thiếu gia, con mèo lớn mà ngươi dẫn chúng ta đi xem lần trước, nó có biết lộn mèo không?”
Tiêu Văn Lan: “Hả?”
Chung Yến Sanh nghiến răng: “Nếu nó không biết, thì sau này ta sẽ không đến phủ Định Vương nữa.”
Tiêu Văn Lan sợ đến xanh mặt.
Không đợi Tiêu Văn Lan kịp đáp lời, Chung Yến Sanh đã đứng dậy, đi theo Bùi Hoằng rời khỏi phòng.
“Tiểu Sanh thấy món ăn của quán này thế nào, có hợp khẩu vị không?”
Vừa rồi trong đầu Chung Yến Sanh chỉ nghĩ đến Tiêu Lộng, hoàn toàn không để ý đến món ăn thế nào, nghe Bùi Hoằng hỏi, cậu ấp úng gật đầu: “Rất ngon.”
Bùi Hoằng không hề hỏi về chuyện Chung Yến Sanh bất ngờ biến mất trước đó, nghe vậy chỉ mỉm cười: “Hợp khẩu vị thì tốt, lần sau ta vào cung sẽ mang cho ngươi một ít.”
Chung Yến Sanh không ngờ hắn ta vẫn nhớ những điều này, sửng sốt một lúc, trong lòng vừa áy náy vừa cảm kích: “Đa tạ Cảnh Vương Điện hạ.”
Cảnh Vương Điện hạ thật tốt, cố tình dẫn cậu ra ngoài giải khuây mà kết quả là cậu lại lén lút chạy đi tìm Tiêu Lộng.
Nghe thấy cách gọi xa cách của cậu, Bùi Hoằng giả vờ đau lòng thở dài, oán trách: “Khi nào mới chịu gọi ta là Cảnh Vương ca ca đây hả Tiểu Sanh?”
Bước chân Chung Yến Sanh bỗng dưng khựng lại, bị người đứng ở xa hấp dẫn sự chú ý: “Đó là?”
Ở phía xa, một bóng dáng quen thuộc cùng hai người khác bước vào quán rượu đối diện, chỉ nhìn lướt qua một cái nhưng Chung Yến Sanh vẫn nhận ra.
Bùi Hoằng nhìn theo tầm mắt cậu: “Hửm? Sao vậy, thấy người quen à? Có muốn qua đó xem không?”
Chung Yến Sanh do dự một chút: “Cảnh Vương Điện hạ, vừa rồi hình như ta nhìn thấy Chung Tư Độ.”
Sao Chung Tư Độ lại đến quán rượu? Bình thường y chỉ ở nhà đọc sách, luyện chữ, rất không ủng hộ lối sống hưởng lạc phí thời gian, nên cũng không ưa gì Tiêu Văn Lan.
Ngoài thầy Chu ra, Chung Yến Sanh chưa từng thấy ai thích đọc sách đến vậy.
“Ồ? Thế tử Hoài An Hầu à.” Bùi Hoằng không mấy để ý: “Hiện giờ y đang khá nổi tiếng, có rất nhiều người muốn kết giao với y.”
Chung Yến Sanh suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không đi tìm Chung Tư Độ.
Cậu đã gây rắc rối cho phủ Hầu gia quá nhiều rồi, cũng vì cậu mà Chung Tư Độ phải lưu lạc bên ngoài, chịu rất nhiều khổ cực.
Nếu lão Hoàng đế phát hiện cậu tiếp cận người Chung gia, chắc chắn sẽ làm gì đó để cảnh cáo cậu.
Nhưng cậu đã nhờ Tiêu Lộng phái người theo dõi phủ Hầu gia rồi, có Tiêu Lộng để mắt chắc sẽ không có vấn đề gì.
Hai người lên xe ngựa, Chung Yến Sanh nhớ đến chuyện vừa rồi trong phòng có một công tử nhắc về “bệnh cũ của Bệ hạ”, giả vờ tò mò hỏi: “Cảnh Vương Điện hạ, Bệ hạ có bệnh cũ gì sao?”
Bùi Hoằng tạm thời từ bỏ việc bắt cậu gọi hắn ta là Cảnh Vương ca ca, nghe vậy thì suy tư: “Câu này làm khó ta rồi, thật ra mọi người đều biết Bệ hạ có bệnh cũ, nhưng không ai biết đó là bệnh gì.”
Chung Yến Sanh: “Ồ?”
Bùi Hoằng nhỏ giọng, làm ra vẻ bí mật: “Mỗi lần Bệ hạ uống thuốc đều sẽ cho tất cả người trong điện Dưỡng Tâm lui xuống.”
Chung Yến Sanh gật đầu ra vẻ đã hiểu.
Bùi Hoằng thấy cậu cúi đầu, hàng lông mi đen nhánh đang rủ xuống, không để ý rằng quần áo của mình vẫn còn hơi lộn xộn, cổ áo tròn hơi lật lên để lộ vết đỏ nhạt bên cổ.
Như là dấu vết của một kẻ đầy tính chiếm hữu nhiều lần dùng môi hôn và cắn mút để lại.
Hết sức gai mắt.
Không biết trong lòng Bùi Hoằng đang nghĩ gì, hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ cậu một lúc lâu, rồi mới mở miệng nhắc nhở: “Tiểu Sanh.”
Chung Yến Sanh ngơ ngác nhìn hắn ta, đôi mắt đen nhánh sạch sẽ, đối diện với đôi mắt sáng như vậy rất dễ khiến người ta mềm lòng.
“…Cổ áo bị lệch.”
Chung Yến Sanh vội vàng chỉnh cổ áo lại, lén lút nhìn vẻ mặt của Bùi Hoằng, thấy hắn ta không có biểu hiện gì khác mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Có vẻ như là không phát hiện gì.
Từ cậu nhỏ đã được nuông chiều, da dẻ mỏng manh, chỉ cần va chạm nhẹ một cái cũng sẽ để lại vết bầm, phải mất một thời gian dài mới biến mất. Nhưng Tiêu Lộng lại hết sức xấu tính, phát hiện ra điều này thì càng thích để lại dấu vết trên người cậu, mỗi lần đều gặm từ cổ đến đầu ngón chân.
Những dấu vết này là từ hồi trên thuyền để lại, giờ đã nhạt đi nhiều, nếu là trước đây thì càng chi chít hơn.
May là không bị phát hiện.
Bùi Hoằng âm thầm thở dài, như vô ý nhắc nhở: “Sao đai lưng bị lệch rồi? Có phải là lúc ngủ đụng phải không?”
Mặt Chung Yến Sanh đỏ lên rồi chỉnh lại đai lưng.
Khi trở về cung đã là buổi trưa.
Chung Yến Sanh vốn nghĩ rằng Bùi Hoằng sẽ chỉ đưa cậu đến cổng cung rồi đi, không ngờ hắn ta lại đưa cậu đến tận nơi, thậm chí còn cùng cậu vào trong.
Khi hai người vừa đi đến gần điện Dưỡng Tâm, họ được mời vào gặp lão Hoàng đế.
Hai người gặp lão ở phòng ngủ. Hôm nay tình trạng lão trông càng tệ hơn, như một khúc gỗ khô đét, hốc mắt sâu hoắm, nếu không phải đôi mắt còn đang chuyển động thì thật giống như một xác chết khô.
Tình trạng của lão Hoàng đế luôn như vậy, có lúc thì tinh thần rất tốt, có lúc lại trở về trạng thái chết chóc này, trông rợn người cực kỳ.
Trong phòng ngủ không biết đốt loại hương an thần gì mà ngọt lịm, mỗi lần Chung Yến Sanh đến đây đều cảm thấy khó chịu, còn bị Hoàng đế nhìn chằm chằm đến mức lưng cậu lạnh toát: “…Tham kiến Bệ hạ.”
Lão Hoàng đế ho khan vài tiếng, giọng nói khàn đục già nua: “Tiểu Thập Nhất, trẫm nghe nói, vừa rồi ngươi biến mất ở quán rượu?”
Lúc ra ngoài Chung Yến Sanh dẫn theo Hoắc Song và những người khác, Hoắc Song mang theo người của mình, nhưng không ngờ trong quán rượu lại có tai mắt của lão Hoàng đế.
Không phải là người của cậu, vậy chắc hẳn là người cài vào bên cạnh Bùi Hoằng.
Thậm chí ngay cả Bùi Hoằng cũng bị giám sát?
Chung Yến Sanh cảm thấy buồn nôn, vừa định đáp lời thì Bùi Hoằng đã lên tiếng cướp lời cậu, mặt mũi toát lên vẻ xấu hổ: “Bẩm phụ hoàng, gần đây Thập Nhất đệ vì chuyện của Trang phi nương nương mà lao tâm khổ tứ, tinh thần không ổn định, đi nhầm phòng nghỉ ngơi một lúc. Cũng trách nhi thần nóng lòng, chỉ nghĩ đến việc đưa Thập Nhất đệ ra ngoài giải khuây, không chú ý đến tình trạng sức khỏe của em ấy.”
Chung Yến Sanh không ngờ Bùi Hoằng lại đứng ra nói giúp mình, lời từ Bùi Hoằng đáng tin hơn cậu, lão Hoàng đế nghe xong, ánh mắt u ám lại hướng về phía Chung Yến Sanh.
Cậu ở trong cung ăn không ngon ngủ không yên, vẻ mặt đúng là tiều tụy hơn nhiều so với khi ở bên cạnh Tiêu Lộng được chăm sóc kỹ lưỡng.
Khi nhìn kỹ hơn thì lại phát hiện thêm nhiều điều.
Hôm nay Chung Yến Sanh mặc bộ y phục trắng viền vàng, thiếu niên đã cao hơn trước đây. Trong phòng ngủ ánh sáng lờ mờ, vẻ ngây thơ trên khuôn mặt cũng dần bị che lấp.
Nhận thấy tầm mắt của lão Hoàng đế, Chung Yến Sanh bình tĩnh nhìn lại, thoáng chốc trông cậu như…
Đồng tử của lão bất ngờ co giật một cái, bỗng dưng ho dữ dội.
Điền Hỉ nhanh chóng tiến lên xoa nhẹ lưng cho lão, muốn giúp lão thoải mái hơn rồi mới hầu hạ lão uống trà thuốc, nhưng Hoàng đế lại càng ho dữ dội hơn, như thể sắp phun hết cả phổi ra ngoài. Chung Yến Sanh và Bùi Hoằng chỉ nghe thôi mà cũng thấy sợ.
Điền Hỉ thấy lão Hoàng đế ho đến mức gần như không thở nổi, biểu cảm trở nên nghiêm trọng: “Hai vị điện hạ, Bệ hạ cần phải dùng thuốc, xin mời hai vị lui ra ngoài.”
Chung Yến Sanh và Bùi Hoằng đưa mắt nhìn nhau, cùng bước ra ngoài.
Bình thường lão Hoàng đế uống trà thuốc chẳng phải là uống thuốc sao? Thường thì mỗi khi uống xong lão sẽ buồn ngủ, đuổi hết người ra ngoài.
Chẳng lẽ thuốc thật ra là thứ đồ khác, hơn nữa lão Hoàng đế không muốn người khác nhìn thấy?
Trái tim Chung Yến Sanh đập thình thịch, rất muốn quay đầu lại xem nhưng xung quanh toàn là cung nhân và thị vệ của lão Hoàng đế.
Cơ hội hiếm lắm mới có được, lão Hoàng đế đã ho thành như vậy, chắc chắn không có thời gian quan tâm đến họ, nếu không nhìn ngay lúc này thì không biết lần sau khi nào mới có cơ hội.
Dưới tình thế cấp bách, Chung Yến Sanh thầm xin lỗi một tiếng trong lòng, quả quyết duỗi một chân ra.
Bùi Hoằng bị vấp một cái, bất ngờ không kịp đề phòng ngã sấp mặt xuống đất, nghe tiếng khiến Chung Yến Sanh sợ hết hồn: “Cảnh Vương Điện hạ!”
Bùi Hoằng hết sức ngạc nhiên, dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn Chung Yến Sanh, cắn răng như muốn gọi tên cậu nhưng lại kiềm chế không bật ra.
Ánh mắt của các cung nhân xung quanh đều rất vô hồn, vẻ mặt của thị vệ cũng thờ ơ, cứ như không nhìn thấy Cảnh Vương bị ngã, không ai đến đỡ hắn ta cả.
Chung Yến Sanh vội vàng ngồi xổm xuống, đưa tay đỡ Bùi Hoằng: “Cảnh Vương Điện hạ, sao ngươi lại không cẩn thận như vậy, ở trước mặt Bệ hạ mà lại thất lễ.”
Bùi Hoằng: “…”
Ngay khoảnh khắc ngồi xổm xuống, Chung Yến Sanh nhanh chóng liếc về hướng giường sau lưng.
Lão Hoàng đế vẫn đang ho khan dữ dội, đến mức ho ra máu. Điền Hỉ bận rộn chăm sóc Hoàng đế, cũng không có thời gian để ý họ đang làm gì. Ông thuần thục mở ngăn bí mật bên cạnh giường, nhanh nhẹn lấy ra một chai thuốc, cẩn thận đổ một viên thuốc đen ra, đưa lên môi lão Hoàng đế: “Bệ hạ, đến giờ dùng thuốc rồi.”
Chung Yến Sanh nhạy cảm ngửi thấy mùi hương ngọt ngấy trong phòng ngày càng nồng hơn.
Lão Hoàng đế cũng ngửi thấy mùi hương nồng nặc đó, đôi mắt u ám mở ra, để cho Điền Hỉ nhét viên thuốc đen vào miệng.
Không thể thấy thêm được gì nữa.
Chung Yến Sanh mạo hiểm nhìn lướt qua rồi cúi đầu xuống, đỡ Bùi Hoằng đứng lên.
Cũng không biết Điền Hỉ đã cho lão Hoàng đế uống loại thuốc gì, tác dụng nhanh đến mức đáng kinh ngạc. Khi hai người họ bước qua ngưỡng cửa, tiếng ho dữ dội khiến người khác hoảng sợ của lão Hoàng đế đã ngừng lại.
Chung Yến Sanh thầm cảm thấy kỳ lạ, đi theo Bùi Hoằng lặng lẽ rời khỏi Dưỡng Tâm Điện, trở về điện Minh Huy mới nghe thấy tiếng thở dài buồn rầu bên cạnh: “Tiểu Sanh.”
Chung Yến Sanh lập tức xấu hổ cúi đầu xuống: “Thật xin lỗi, Cảnh Vương Điện hạ.”
Bùi Hoằng bị cậu làm bất ngờ mà té rất đau, lúc đi lại có hơi khập khiễng, bực bội xoa xoa khóe miệng đau nhức: “Thiếu chút nữa thì răng ta cũng rớt ra luôn rồi. Tiểu Sanh, lần sau trước khi ngáng chân ta có thể nhắc nhở ta một chút, để ta chuẩn bị được không.”
Bùi Hoằng tốt tính thật, ngay cả việc này mà cũng không mắng cậu.
Không bị Bùi Hoằng trách móc, Chung Yến Sanh lại càng thêm xấu hổ: “Thật sự xin lỗi, ta… không cẩn thận.”
Chung Yến Sanh rụt cổ lại, không biết phải giải thích thế nào.
Cơ hội vừa rồi thật sự rất khó có được, cậu, cậu vội quá.
Nếu là Tiêu Lộng ở bên cạnh, cậu cũng sẽ không do dự mà ngáng chân Tiêu Lộng, thật sự không cố ý muốn ngáng Bùi Hoằng đâu.
Vừa nãy Bùi Hoằng được cậu đỡ dậy từ trên đất, là người gần cậu nhất, ánh mắt như đang cười: “Có nhìn thấy Bệ hạ dùng thuốc gì không?”
Chung Yến Sanh thầm giật mình trong lòng, mở to mắt nhưng không nói gì.
“Nghe nói đó là thuốc cống từ Xiêm La năm ngoái, cụ thể là gì ta cũng không rõ, nhưng có vẻ rất hữu hiệu. Đức Vương vẫn đang chạy khắp nơi để tìm thuốc cho Bệ hạ, nhưng vô ích thôi.”
Giọng điệu Bùi Hoằng mập mờ: “Nếu Tiểu Sanh muốn biết đó là thứ gì, có lẽ nên hỏi người hiểu biết nhiều về ngoại tộc.”
Chung Yến Sanh cảm thấy Bùi Hoằng dường như đã phát hiện ra điều gì đó, lại dường như chưa phát hiện, trong lòng thấp thỏm: “Cảnh Vương Điện hạ…”
“Sao lại nhìn ta như vậy? Ngươi đã từng nói ta là người tốt mà.”
Bùi Hoằng bị ngã đến mức khóe miệng tím bầm, nụ cười không còn tự nhiên như trước. Hắn ta rít một tiếng, chạm vào khóe miệng: “Tiểu Sanh, trong điện của ngươi có thuốc không?”
Thấy hắn ta chủ động bỏ qua chuyện này, Chung Yến Sanh vô cùng tích cực chạy lon ton vào phòng, lấy ra thuốc mỡ Tiêu Lộng đưa từ trên tấm màn, lại chạy trở ra, nhanh nhẹn như một con chim nhỏ hiến dâng vật quý: “Cái này rất hiệu quả!”
Bùi Hoằng đùa cợt: “Chỉ đưa cho ta thôi sao, không giúp ta bôi thuốc à?”
Chung Yến Sanh nghĩ ngợi một lúc, quay đầu gọi người: “Phùng Cát, đi lấy một cây bút lông sạch đến đây.”
Bùi Hoằng dừng lại: “Thôi được rồi, ta chỉ đùa thôi, để ta tự làm.”
Tính cách và tâm trạng của Bùi Hoằng đều tốt như nhau. Bôi thuốc xong, thấy Chung Yến Sanh vẫn đứng bên cạnh nhìn mình, vẻ mặt chột dạ đến cực điểm, Bùi Hoằng mới lấy quạt gõ nhẹ vào đầu cậu: “Được rồi, coi như huề nhau, đừng nhìn ta như vậy nữa. Ta phải về quán rượu rồi, để khách chờ lâu không tốt lắm.”
Chung Yến Sanh thành thật nói: “Cảm ơn Cảnh Vương Điện hạ.”
Bùi Hoằng lắc đầu: “Ta đi đây, không cần tiễn.”
Lúc này chắc hẳn lão Hoàng đế đã ngủ rồi, điện Dưỡng Tâm đang là lúc phòng thủ nghiêm ngặt nhất, ngược lại bên điện Minh Huy có thể thư giãn một chút.
Chung Yến Sanh nghĩ đến viên thuốc đen có mùi hương đặc biệt đó, trở lại thư phòng, nhanh chóng ghi lại hình dáng, màu sắc và mùi hương của viên thuốc, xếp lại gọi Hoắc Song vào: “Hoắc Song, đưa lá thư này đến phủ Định Vương.”
Có Hoắc Song, Vệ Lăng và những người khác phối hợp với Tiêu Lộng trong bóng tối, rào cản không còn lớn như trước, tốc độ truyền tin nhanh hơn. Đến chiều, Chung Yến Sanh đã nhận được hồi âm của Tiêu Lộng.
Có thể đó là thuốc viên Ô Hương.
Bên dưới còn kẹp một lá thư chi tiết về thuốc Ô Hương.
Chung Yến Sanh mở ra đọc kỹ, mới hiểu tại sao khi lão Hoàng đế ho khan dữ dội như vậy mà Điền Hỉ lại vội vàng cho lão uống thứ này.
Thứ này đắt như vàng, cực kỳ quý giá, có tác dụng an thần, giảm đau giảm ho hiệu quả. Sau khi uống vào, cả người sẽ nhẹ bỗng, khôi phục sức khỏe và khí sắc.
Nhìn qua thì giống như thuốc tiên, nhưng thật ra không phải là thứ tốt lành gì, dùng một lần sẽ nghiện, muốn cai cực kỳ khó, dùng lâu dài sẽ khiến người dùng càng ngày càng gầy yếu mệt mỏi.
Nếu không dùng thuốc, người ta sẽ cảm thấy cả người như có hàng ngàn con kiến bò qua, trong cơn đau đớn cùng cực sẽ sinh ra ảo giác.
Chung Yến Sanh nghĩ lại trạng thái thường ngày của lão Hoàng đế, cảm thấy rất giống, bèn đọc tiếp.
Hoàng đế cuối cùng của triều đại trước cũng là do uống Ô Hương lâu ngày, suốt ngày lờ đờ không lên triều, chỉ ham mê vui thú trong hậu cung, hoang dâm vô độ, dẫn đến loạn lạc trong dân gian, tạo cơ hội cho tổ tiên Bùi gia khởi binh.
Lúc đó, thuốc Ô Hương còn được gọi là thuốc phiện. Thái tổ đã từng chứng kiến sự kinh khủng của thứ này, căm ghét và sợ hãi nó nên đã lập ra tổ huấn, cấm không cho thứ này xuất hiện trong cung. Không ngờ rằng chỉ sau vài thế hệ, các nước chư hầu lại đổi tên và dâng nó lên, lão Hoàng đế còn âm thầm sử dụng nó.
Chung Yến Sanh cầm mảnh giấy và lá thư trong tay, đi đi lại lại trong phòng.
Thuốc Ô Hương, Thái tử Khang Văn.
Tất cả đều là nhược điểm của lão Hoàng đế.
Trong lòng nảy ra một ý tưởng, cậu gấp tờ giấy nhỏ của Tiêu Lộng lại bỏ vào túi thơm, rồi đốt lá thư đi, sau đó gọi Hoắc Song vào: “Hoắc Song, ngươi liên hệ với Vệ Lăng, bảo ông ấy tìm người bắt chước chế một viên thuốc mang vào cung.”
Vệ Lăng dẫn theo người của mình đã theo vào Kinh thành, nhưng vì thân phận đặc biệt, trong cung đều là tai mắt của lão Hoàng đế, nên họ tạm thời chỉ đợi bên ngoài, giúp Chung Yến Sanh làm việc.
Chung Yến Sanh mô tả hình dạng mùi hương của viên thuốc một phen, Hoắc Song không hỏi gì thêm, chỉ đáp lại một tiếng rồi ra ngoài truyền lệnh.
Để chắc chắn hơn về tình trạng của lão Hoàng đế, Chung Yến Sanh suy nghĩ một lát, rồi bảo người đi nấu một chén thuốc, đích thân cầm lấy và nói: “Phùng Cát, đi với ta đến điện Dưỡng Tâm đưa thuốc.”
Không ngờ khi vừa ra khỏi cửa, đến trước điện Dưỡng Tâm, cậu lại gặp Đức Vương cũng đến đưa thuốc.
Vài ngày trước Đức Vương bị lão Hoàng đế trách phạt vô cớ, để lấy lại cảm tình của lão, nghe nói bệnh ho của Bệ hạ lại tái phát, gã bèn vội vàng chạy vào cung lấy lòng. Thấy Chung Yến Sanh cũng đến, mặt mũi gã lập tức thay đổi, hừ lạnh một tiếng: “Sao ngươi cũng đến đây?”
Chung Yến Sanh thắc mắc: “Ngươi có thể đến, sao ta lại không?”
Đức Vương nhìn khuôn mặt cậu một cách kỳ lạ: “Hả, chẳng lẽ đến giờ ngươi vẫn không hiểu mình là thứ gì sao?”
Khi còn bé Tiêu Lộng hầu như đều ở Bắc Mạc, lúc về Kinh thì đã là hai năm sau cuộc biến loạn. Từ nhỏ Bùi Hoằng cũng bị đưa ra khỏi cung, cho nên chưa từng thấy mặt Thái tử tiền nhiệm.
Nhưng Đức Vương chắc chắn đã từng gặp qua.
Chung Yến Sanh đã hiểu tại sao ánh mắt của Đức Vương và An Vương nhìn cậu lại kỳ lạ như vậy.
Tuy nhiên, chắc hẳn Đức Vương không biết thân phận thật sự của cậu, nếu không, thái độ của gã sẽ chủ yếu là kinh hoàng. Tám phần là gã cũng không biết cha mình lại biến thái đến vậy, có lẽ chỉ nghĩ rằng mặt mũi cậu có vài nét tương đồng với Thái tử tiền nhiệm nên mới bị đưa vào cung.
Chung Yến Sanh coi như không nghe thấy lời Đức Vương. Lúc này có vẻ như lão Hoàng đế chưa tỉnh, cả hai người đều bị chặn ngoài cửa. Sau khi chế giễu Chung Yến Sanh, thấy Điền Hỉ bước ra khỏi phòng, mặt mũi Đức Vương lập tức biến thành đứa con ngoan hiếu thuận. “Sức khỏe phụ hoàng thế nào rồi? Bổn vương đã cho người sắc thuốc mang đến!”
Điền Hỉ mỉm cười gật đầu với Chung Yến Sanh một cái, nhưng thái độ với Đức Vương lại nhạt nhẽo hơn nhiều: “Bệ hạ vừa mới tỉnh, để thuộc hạ đưa hai vị Điện hạ vào trong nói chuyện.”
Chung Yến Sanh mím môi, đi theo sau Điền Hỉ bước vào phòng ngủ. Lúc vào phòng, mùi thơm ngọt lại bị lấn át bởi mùi thuốc nồng nặc khác. Lão Hoàng đế đang dựa lưng vào đầu giường, so với dáng vẻ sắp bước vào quan tài trước đây thì bây giờ như được tái sinh, sắc mặt hồng hào, không còn ho khan nữa.
Nhìn thấy bộ dạng của lão Hoàng đế như vậy, trong lòng Chung Yến Sanh gần như lập tức xác nhận được.
Xem ra, loại thuốc mà lão Hoàng đế đang sử dụng chắc chắn là thuốc Ô Hương mà Tiêu Lộng nhắc đến trong thư.
Hơn nữa lão đã nghiện rồi.
–
Tác giả:
Tiêu Lộng làm gì có ý đồ xấu, Tiêu Lộng chỉ muốn hút đi phiền muộn của Điều Điều thôi (?).