Chung Yến Sanh không ngờ hắn lại quả quyết chối bỏ như vậy, suýt nữa thì nghi ngờ trước đây tai mình có vấn đề, ngơ ngác nói: “Anh, anh có nói mà, lần gần đây nhất là trong tiệc mừng ở phủ Bảo Khánh… ưm!”
Môi cậu đột nhiên ấm nóng, Tiêu Lộng trực tiếp chặn miệng cậu, cắt đứt những lời nói còn lại, hung hăng hôn cậu.
Hắn đột nhiên nổi điên, lấy sức lực của Chung Yến Sanh sao có thể chống đỡ được sự điên cuồng của hắn, chiếc giường thấp trên thuyền tuy mềm mại nhưng rất hẹp, cậu muốn lui vào mép giường cũng không được nữa rồi.
Tiêu Lộng hôn cậu rất dữ dội, như hận không thể nuốt cậu xuống bụng. Sự dịu dàng trước đấy biến mất không còn dấu vết, để lộ tính xâm lược và tham lam ẩn sau vẻ anh tuấn. Chung Yến Sanh thật đáng thương, không có chút năng lực chống đỡ nào dưới sự tấn công của hắn, từ cằm đến lưỡi đều tê dại, chỉ có thể vô thức phối hợp với hắn, bị hôn đến choáng váng, gần như không thể thở nổi.
Cuối cùng cũng được buông ra, cậu thở hổn hển mấy hơi, giọng nói mềm mại mang theo sự ấm ức: “Anh đã nói là không tính mà…”
Tiêu Lộng lột bỏ lớp áo cuối cùng của cậu: “Không hiểu.”
Lại giả vờ không hiểu!
Trong đầu Chung Yến Sanh đã trở thành một mớ hỗn độn, nhưng vẫn kiên trì: “Anh đã nói là không tính.”
Tiêu Lộng nghiến răng, trong bóng tối không nhìn rõ biểu cảm, đầu mũi chạm vào cậu, giọng nói lạnh lùng: “Có tính.”
“…Không tính.”
“Có tính.”
Tiêu Lộng nói xong, lại dùng môi chặn miệng cậu, ánh mắt bừng lên ngọn lửa âm u, không biết là đang cảnh cáo hay đe dọa: “Điều Điều, hình như em còn sức nói chuyện.”
Chung Yến Sanh lập tức biết điều ngậm miệng.
Nhưng đã quá muộn rồi.
Cậu dần hết sức suy nghĩ lẫn tức giận.
Trăng sáng treo cao, gió đêm lạnh lẽo, chiếc thuyền lặng lẽ trôi dạt theo sóng nước và đèn lồng xung quanh, tiếng nước vang lên rì rào.
Trong thuyền rất nóng nực, không khí ẩm ướt, cậu bị đặt vào tư thế như trong tranh, toàn thân mềm nhũn, sợ thuyền sẽ lật mà cố gắng bám vào người Tiêu Lộng, nước mắt đọng trên hàng mi.
Nước mắt nhạt nhòa bị kẻ làm chuyện xấu hôn đi, Tiêu Lộng nâng khuôn mặt cậu, ánh mắt sâu như vực thẳm không thấy đáy: “Điều Điều không thích bức này sao?”
Chung Yến Sanh không thể phát ra âm thanh nào, chỉ có thể nức nở nho nhỏ.
“Vậy chúng ta đổi một trang khác được không?” Tiêu Lộng nhẹ nhàng dụ dỗ cậu, cầm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cậu, nhẹ nhàng lật sang trang khác.
Ánh mắt mờ mịt lại tỉnh táo trong chốc lát, lúc nhìn rõ hình ảnh trên trang đó, Chung Yến Sanh sợ hãi bò xuống giường. Tiêu Lộng để mặc cậu bò, rồi khi tay chân cậu mềm nhũn sắp rơi xuống đất, hắn nắm lấy cổ chân mảnh mai của cậu, dễ dàng kéo cậu lại, một lần nữa đè lên, giọng khàn khàn: “Điều Điều không thích cái này? Vậy chúng ta đổi cái khác.”
Dịu dàng cực kỳ, nhưng cũng xấu xa cực kỳ.
Không đau nhiều như trước, nhưng lại là cảm giác xâm nhập vào linh hồn.
Chung Yến Sanh vô cùng hối hận vì đã dạy Tiêu Lộng cách làm cậu.
Cậu mệt đến mơ màng, thậm chí còn bị Tiêu Lộng bắt cầm bút mô phỏng lại lúc vẽ.
Chung Yến Sanh sao có thể vẽ được.
Nhưng có một điều, Chung Yến Sanh biết mình đã vẽ sai kích cỡ.
Đầu óc cậu trống rỗng, ngón tay run rẩy, rưng rưng vẽ một đường thẳng mạnh mẽ trên cuốn sách tranh gần đó, mực thấm ra nặng nề.
Rồi không đợi Tiêu Lộng trêu đùa thêm, cậu cắn mạnh vào ngón tay hắn, dùng răng mài mạnh vào.
Ý định là đe dọa, nhưng lại phản tác dụng.
Tiêu Lộng cười khẽ, ngón tay chen vào giữa kẽ tay cậu: “Bé ngoan, còn một chỗ vẽ sai nữa.”
Chung Yến Sanh mơ màng hỏi: “Cái…gì?”
Ánh mắt Tiêu Lộng tràn đầy dục vọng, hắn ngậm lấy một sợi tóc đen của cậu.
“Em đẹp hơn trong tranh của em rất nhiều.”
Nước sông đêm vỗ từng đợt vào mạn thuyền, chiếc thuyền vang lên tiếng rì rào như thể giây tiếp theo sẽ lật bởi cơn sóng, nhưng cuối cùng sóng nước lại yên bình, chờ chiếc thuyền ổn định lại lần nữa.
Rồi lại nổi sóng lên.
Chung Yến Sanh cứ như vậy mà lắc lư lảo đảo, bị Tiêu Lộng hành hạ ác ý, ép cậu thay đổi câu trả lời: “Hôn ước có tính nữa không?”
Chung Yến Sanh cảm thấy mình sắp mất tri giác, trong tiềm thức biết rằng nếu trả lời không thì sẽ khiến Tiêu Lộng không hài lòng, sẽ bị hắn dạy dỗ nữa.
Lông mi cậu run rẩy, gần như đến bờ vực tan vỡ, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào ngoan ngoãn nói: “Có… tính…”
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời muốn nghe, Tiêu Lộng hài lòng gật đầu: “Ngoan quá, vậy thưởng thêm cho em một lần nữa nhé?”
Trước mắt Chung Yến Sanh tối sầm, lờ mờ nhận ra sự phát điên của Tiêu Lộng có thể liên quan đến việc mình đề cập đến việc giải trừ hôn ước, nhưng lúc này nhận ra sai lầm thì đã quá muộn.
Cậu thật sự cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa rồi.
Trước khi kiệt sức đến mức gần như ngủ thiếp đi, Chung Yến Sanh bất chợt chạm vào chiếc khóa trường mệnh treo trên cổ hắn, hơi tỉnh táo lại.
Lúc nhỏ dù bệnh tật triền miên, nhưng dưới sự yêu thương của Hoài An Hầu và Hầu phu nhân, cùng với sự bảo vệ vô hình của cha mẹ, cậu đã lớn lên một cách bình an thuận lợi.
Bây giờ cậu muốn chia sẻ sự bảo vệ này cho Tiêu Lộng.
Cậu mơ mơ màng màng dán lại gần môi Tiêu Lộng, âm thanh đứt quãng, yếu ớt nhỏ xíu: “Ca ca… sinh nhật có vui không?”
Bác Vương từng nói, Tiêu Lộng không thích tổ chức sinh nhật. Những năm qua vào Trung Thu, hắn hầu hết đều bận rộn với công vụ quân sự, dù không có việc gì cũng tự mình làm cho bận rộn.
Có lẽ vì trên trời có trăng tròn, nhưng hắn lại không cách nào đoàn tụ với gia đình.
Hôm sinh nhật mười tám tuổi của cậu, khi đang ủ rũ buồn bã, Tiêu Lộng đã bất ngờ xuất hiện trên tường viện, kéo cậu lên đó, dẫn cậu phi ngựa và dỗ cậu vui vẻ.
Cậu cũng muốn Tiêu Lộng vui vẻ một chút trong ngày sinh nhật của hắn.
Trong lòng là một con chim nhỏ không biết giận, dù bị ức hiếp thế nào cũng sẽ dùng cái đầu mềm mại của mình cọ vào hắn, như thể không bao giờ biết rút kinh nghiệm.
Cậu muốn hắn vui vẻ, nhưng hoàn toàn không biết rằng chỉ cần sự tồn tại của cậu đã đủ an ủi lòng người.
Tiêu Lộng dùng sức ôm cậu vào lòng, hôn nhẹ lên đôi môi đỏ mọng: “Rất vui.”
Kể từ cuộc hỗn loạn ở Mạc Bắc, hắn chưa bao giờ vui như vậy.
Chung Yến Sanh hài lòng, rúc vào trong lòng hắn, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khi trời vừa hửng sáng, chiếc thuyền nhỏ cập bến bên bờ sông.
Tiêu Lộng dùng chiếc áo choàng rộng lớn cẩn thận bao bọc Chung Yến Sanh cả người ướt đẫm đang ngủ đến mê mang vì mệt, ung dung bế cậu bước ra khỏi khoang thuyền. Hắn vững vàng ôm người trong lòng, chui vào xe ngựa đang chờ sẵn ở bờ sông, chỉ thốt ra ba chữ: “Đến nhà trọ.”
Khi Chung Yến Sanh tỉnh dậy, cậu vẫn đang nằm trên giường.
Bên ngoài trời đã tối, dường như cậu đã ngủ suốt cả ngày, may mà cơ thể đã sạch sẽ thoải mái hơn nhiều, xem ra trong lúc cậu ngủ, Tiêu Lộng đã tắm rửa cho cậu.
Phòng trong nhà trọ rộng rãi hơn nhiều, giường cũng lớn hơn, nhưng người phía sau vẫn như con thú dữ giữ chặt con mồi, giam cậu chặt trong lòng.
Không biết đã duy trì cái tư thế này bao lâu rồi, Chung Yến Sanh vừa mơ màng vừa khát khô cổ họng. Thấy trên bàn nhỏ bên giường có trà, cậu đờ đẫn đầu óc miễn cưỡng suy nghĩ, giãy giụa muốn vươn tay ra lấy chén trà.
Nhưng tay Tiêu Lộng giữ eo cậu rất chặt, cậu vừa nhúc nhích vài cái, không với được chén trà mà ngược lại còn làm người phía sau tỉnh giấc.
Nhận thấy người phía sau hơi động đậy, cả người Chung Yến Sanh cứng đờ. Sau đó, cằm bị xoay lại, rồi cậu bắt gặp đôi mắt xanh quen thuộc.
Trong đó như có cơn sóng ngầm cuộn trào, tràn ngập dục vọng mà cậu đã quá quen thuộc từ đêm qua.
“Tỉnh rồi?”
Tim Chung Yến Sanh đập nhanh, cậu cảm nhận được nguy hiểm, muốn giãy giụa một chút: “Em, em khát.”
Ánh mắt Tiêu Lộng thâm trầm, siết chặt eo cậu, cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ: “Để ta đút cho em.”
Chung Yến Sanh cố gắng rúc mình vào mép giường: “Em tự uống được mà…”
Nhưng rõ ràng Tiêu Lộng sẽ không để cậu tự uống.
Chẳng biết từ lúc nào, môi răng lại quấn lấy nhau.
Chung Yến Sanh rất khát, nhưng Tiêu Lộng không cho cậu uống nổi một chén trà hoàn chỉnh. Cậu chỉ có thể ngây ngô đuổi theo môi hắn. Một nửa chén trà đổ lên gối, một nửa được Tiêu Lộng đút vào miệng cậu.
Khi thân dưới áp sát vào nhau, Tiêu Lộng còn rất tử tế hỏi: “Điều Điều, còn khát không?”
Đầu óc Chung Yến Sanh hỗn loạn, nức nở lắc đầu.
“Bây giờ còn thấy ca ca lớn tuổi không?”
Chung Yến Sanh đang gần như sụp đổ, rồi tự dưng bị hỏi câu này, cậu thật sự cảm thấy hắn có vấn đề: “Anh rất để ý… cái này sao?”
Nào chỉ lớn tuổi, về vai vế Tiêu Lộng còn lớn hơn cậu rất nhiều đó!
Tiêu Lộng: “Không để ý.”
Chung Yến Sanh ngơ ngẩn nghĩ, hắn ngốc thì tốt hơn, ngốc nhưng thành thật.
Tiêu Lộng rõ ràng đã nhận ra suy nghĩ nho nhỏ của cậu, đột nhiên cúi người xuống, cười nói: “Nhưng Điều Điều à, Xuân Tùng tiên sinh còn già hơn cả ta.”
Trong một khoảnh khắc, đầu óc Chung Yến Sanh lập tức tỉnh táo hơn, cả người run rẩy: “Anh, anh biết từ tối qua, hay đã biết từ lâu rồi…”
Tiêu Lộng thật sự đáng ghét: “Biết gì cơ?”
Phản ứng này của hắn, rõ ràng cho thấy hắn đã biết từ lâu rồi.
Chung Yến Sanh nhớ đến bức thư Tiêu Lộng bảo cậu mang đi, còn có lời nói dối mà cậu đã nói trước mặt hắn, cảm thấy xấu hổ vô cùng. Cậu giơ tay đánh vào người Tiêu Lộng, nhưng lực tay quá nhẹ, ngược lại còn bị hắn bắt lấy tay hôn lên, giọng hắn khàn khàn: “Lần sau vẽ cho ta xem.”
Chung Yến Sanh biết hắn đang nói vẽ cái gì, cảm thấy càng xấu hổ hơn: “Không muốn.”
“Vẽ cho ta xem.” Tiêu Lộng nắm chặt tay cậu, âu yếm hít hà vành tai: “Ta muốn xem, bé ngoan.”
Rõ ràng hắn mới là người lớn tuổi hơn, dẫn dắt làm chủ mọi thứ một cách thuần thục, nhưng lại cứ như đang nũng nịu vậy. Chung Yến Sanh bỗng dưng có cảm giác như cái đầu lớn của Đạp Tuyết đang cọ vào lòng cậu, đòi cậu vuốt ve. Trong lúc mơ màng, lại còn bị mê hoặc, cậu vô thức đáp lại một tiếng “Được.”
Nói xong cậu mới nhận ra lời nói đó đáng sợ thế nào, muốn hối hận rút lại thì môi lưỡi đã bị xâm chiếm lần nữa.
Chung Yến Sanh kiệt sức, lại chìm vào giấc ngủ sâu.
Lần này cậu thật sự không còn chút sức lực nào.
Khi tỉnh dậy lần nữa đã là buổi chiều hôm sau, Chung Yến Sanh cảm thấy cả ngón tay cũng khó mà cử động. Cậu được Tiêu Lộng hầu hạ rửa mặt, đút từng muỗng cháo cho.
Họ đã ra ngoài được hai ngày.
Chung Yến Sanh chẳng muốn tỏ ra vui vẻ với Tiêu Lộng chút nào, cậu lạnh mặt ăn nửa bát cháo yến đường phèn rồi quay đầu đi.
Tiêu Lộng kiên nhẫn vô cùng, dỗ dành cậu ăn thêm vài muỗng: “Đã một ngày không ăn gì rồi, ăn thêm chút nữa đi, để bụng đói thì không tốt.”
Nghe hắn nói vậy, Chung Yến Sanh tức giận quay đầu trừng hắn, lúc mở miệng giọng khàn đến đáng sợ: “Anh còn mặt mũi để nói à.”
“Là lỗi của ta.” Định Vương Điện hạ vừa nghe giọng cậu thì nhướng mày cười, nói xin lỗi không chút do dự, như một con mèo lớn no nê được vuốt ve, hết sức thuận theo: “Lần sau ta sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Chung Yến Sanh lại càng giận hơn, càng không muốn để ý đến hắn.
Thấy Chung Yến Sanh thật sự không chịu ăn, Tiêu Lộng đành tự mình ăn nốt nửa bát cháo còn lại, cũng không chê là cháo cậu ăn thừa.
Chung Yến Sanh bị hành động này của hắn làm cho đỏ bừng cả mặt, không nhịn được nhỏ giọng mắng: “Anh thiếu miếng ăn này lắm à?”
Dưới ánh nhìn của hắn, Chung Yến Sanh cảm thấy mình giống như miếng ăn đó hơn.
Đã ra ngoài hai ngày, dù thế nào đi nữa thì cũng nên về thuyền tiếp tục lên đường.
Chung Yến Sanh không có sức đứng dậy, Tiêu Lộng bảo người chuẩn bị y phục cho cậu, thỏa mãn sở thích nào đó, chậm rãi mặc cho cậu bộ y phục mới mềm mại và xinh đẹp.
Định Vương Điện hạ không quen phục vụ người khác, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, chỉ là tay cứ không chịu yên phận, bị Chung Yến Sanh trừng mắt mấy lần mới cười nhận lỗi và mặc xong cho cậu.
Khi nửa quỳ xuống để để mang tất cho cậu, Tiêu Lộng nâng bàn chân mịn màng kia lên ngắm nghía.
Bàn chân trắng mịn như ngọc, cảm giác mềm mại.
Từ trước tới nay đều là Vân Thành hầu hạ việc này, đột nhiên đổi lại là Định Vương Điện hạ khiến cậu hơi sợ hãi, huống chi hắn còn nhìn chằm chằm chân cậu, hai mắt sáng quắc như vậy nữa.
May mà hắn vẫn còn biết kiềm chế, ngắm nghía hồi lâu rồi chậm rãi xỏ tất lụa cho cậu.
Không thể ăn hết trong một lần được, tiểu mỹ nhân này đã rất đáng thương rồi.
Để lần sau rồi tính tiếp.
Tiêu Lộng rộng lượng tha cho Chung Yến Sanh, chỉnh trang y phục cho cậu, rồi bế cậu xuống lầu.
Toàn bộ nhà trọ đã được bao trọn, ông chủ và tiểu nhị đều bị cận vệ mời đi, vì vậy khi Tiêu Lộng bế Chung Yến Sanh lên xe ngựa thì không ai nhìn thấy.
Chung Yến Sanh lén thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn bị Tiêu Lộng bế tới bế lui, để người khác nhìn thấy thì không tiện giải thích, nhưng cậu thật sự… đi không nổi.
Còn nghiêm trọng hơn lần trước khập khiễng rất nhiều.
Kết quả khi đến bến, xuống xe ngựa chuẩn bị lên thuyền, Hoắc Song lại dẫn theo mấy thị vệ thân tính đứng chờ ở đó —— Không giống như Vệ Lăng âm thầm theo sát Chung Yến Sanh, trong đội thị vệ có vài người là tai mắt của lão Hoàng đế, Chung Yến Sanh bảo y giúp mình lừa mấy người đó đi, nên y chỉ có thể ở lại trên thuyền.
Nhưng Chung Yến Sanh theo Tiêu Lộng ra ngoài hai ngày, y vẫn hơi lo lắng, muốn đi tìm người nhưng nhấc chân đã bị Triển Nhung ngăn lại, thế nên đã lo lắng rồi còn ôm cục tức.
Khi thấy Chung Yến Sanh được Tiêu Lộng bế vào, vẻ mặt Hoắc Song lập tức thay đổi: “Tiểu Điện hạ làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Chung Yến Sanh vùi đầu không dám ngẩng lên, liều mạng kéo cổ áo lên cao.
Tiêu Lộng như một con chó gặm cậu khắp nơi. Y phục mùa hè rất mỏng, khắp người cậu giờ đây toàn là dấu vết do Tiêu Lộng để lại, nếu để người khác nhìn thấy thì quả thực không biết nên giải thích thế nào.
Tiêu Lộng bày ra biểu cảm như thường, hời hợt đáp: “Không cẩn thận trật chân.”
Định Vương tuyệt đối không phải loại người tốt lành gì, Hoắc Song do dự nhìn Tiêu Lộng, rồi lại nhìn Chung Yến Sanh đang cúi đầu: “Tiểu Điện hạ?”
Một lúc sau, y mới nghe thấy Chung Yến Sanh tiếng “Ừm” nho nhỏ của Chung Yến Sanh.
Hoắc Song miễn cưỡng bỏ qua sự nghi ngờ.
Chung Yến Sanh thật sự rất mệt, suốt dọc đường cậu đều nhắm mắt như đang bịt tai trộm chuông, giả vờ như người khác không thấy mình, cho đến khi Tiêu Lộng đặt cậu trở lại giường trong khoang thuyền, cậu đã ngủ rất say rồi.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là vào nửa đêm, chiếc thuyền dường như đã khởi hành trở lại, sự lắc lư nhẹ nhàng khiến cậu suýt nữa tưởng mình đã trở lại con thuyền nhỏ đêm trước. Bên giường có người ngồi, thấy cậu tỉnh dậy thì sờ lên cái trán hơi ấm của cậu, trông như là hối hận: “Hơi sốt rồi.”
Chung Yến Sanh ủ rũ nói: “Anh lại định mắng em yếu ớt phải không?”
“Không phải em yếu ớt.” Tiêu Lộng đưa chén thuốc ấm đến bên môi cậu: “Là ta khốn nạn.”
Chung Yến Sanh ngạc nhiên khi thấy hắn có thể tự nghĩ được như vậy, lập tức gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng đúng, là anh khốn nạn.”
Tiêu Lộng thấy cậu không mở nổi mí mắt còn phải phụ họa câu này, có chút buồn cười: “Uống thuốc đi.”
Giọng Chung Yến Sanh khàn khàn: “Em uống xong là anh phải về ạ?”
Cậu còn đang mơ màng nhưng vẫn nhớ mối quan hệ của họ không thể bị phát hiện.
“Không về.” Tiêu Lộng vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cậu: “Ở lại với em.”
Người canh giữ ngoài cửa sổ phòng Chung Yến Sanh là Hoắc Song, vừa rồi Tiêu Lộng đã quang minh chính đại trèo vào cửa sổ trước mặt Hoắc Song khiến mặt y tái mét, nhưng không thể lên tiếng gọi người khác đến, chỉ có thể trợn mắt nhìn hắn nhảy vào, nghiến răng giúp họ che giấu.
Nghe thấy lời đảm bảo của Tiêu Lộng, Chung Yến Sanh mới cụp mi uống thuốc.
Nhờ phúc của Tiêu Lộng, trên đường về Kinh thành, Chung Yến Sanh hầu như không bước ra khỏi cửa phòng, ngủ suốt mấy ngày mà vẫn thoi thóp.
Nguyên nhân chính là bị Tiêu Lộng hung hăng gặm một trận, một phần trong rừng phải bận rộn mấy ngày, khi thì trong hang động bị hoảng sợ, khi thì rơi xuống thác nước. Lúc đó kiệt sức còn phải gắng gượng, bây giờ môi trường thoải mái một chút thì lại mong manh dễ vỡ như thủy tinh.
Mỗi đêm Tiêu Lộng đều ở bên cạnh Chung Yến Sanh, đến lúc trời rạng mới đi. Ban đầu Chung Yến Sanh cũng không cảm thấy có gì, nhưng lâu dần, không chỉ Hoắc Song và Vệ Lăng trong bóng tối nhìn Tiêu Lộng bằng ánh mắt phức tạp, mà ngay cả Chung Yến Sanh cũng bắt đầu nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp.
Theo lý mà nói, nếu không hủy bỏ hôn ước thì cậu và Tiêu Lộng ở cùng nhau cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Tiêu Lộng như vậy thật sự rất giống gian phu.
Lúc sắp đến Kinh thành, Chung Yến Sanh đã khỏi bệnh, bèn âm thầm bàn bạc với Vệ Lăng. Buổi tối khi Tiêu Lộng vừa trèo qua cửa sổ vào, nhìn thấy Vệ Lăng cũng ở trong phòng thì khó chịu nhíu mày.
Chung Yến Sanh giả vờ không thấy ánh mắt của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc: “Đêm nay chúng ta bàn chính sự.”
Tiêu Lộng tùy ý kéo một chiếc ghế ngồi cạnh cậu: “Ừm hửm?”
Chuyện chính sự tất nhiên là làm thế nào để giải quyết lão Hoàng đế.
Lão Hoàng đế nắm giữ bí mật về chứng đau đầu của Tiêu Lộng và vết bớt sau cổ Chung Yến Sanh, hiện tại bên Lâu Thanh Đường mãi mà chưa có tin tức, trước khi giải quyết được hai mối nguy này, bọn họ không thể trực tiếp ra tay.
Hiện tại có thể lợi dụng hai điểm, một là lão Hoàng đế không biết thái độ thật sự của Tiêu Lộng đối với Chung Yến Sanh, hai là lão Hoàng đế nghi ngờ Hoắc Song, nhưng không biết họ đã đoán ra. Hoắc Song có thể tiếp tục giả vờ không biết, làm việc cho lão Hoàng đế.
Những năm qua, lão Hoàng đế có vẻ như dần dần già nua không quản triều chính, nhưng thực tế vẫn nắm giữ quyền hành. Hơn nữa lão già này còn giỏi đùa giỡn lòng người, đa nghi đến cực điểm. Trong ngoài Dưỡng Tâm Điện vững như thành đồng, cực kỳ khó cài cắm người vào, đối với Tiêu Lộng thì càng đề phòng đến cực điểm.
Trước khi đến phủ Bảo Khánh, Hoắc Song thậm chí còn không biết người đã liên lạc với mình vài lần là ai, đương nhiên không dám tin tưởng, cũng không dám manh động. Bây giờ có người đáng tin, y có thể lợi dụng cái lợi khi làm việc cho lão Hoàng đế, âm thầm sắp xếp người vào cung.
Chung Yến Sanh vuốt ve con chim nhỏ bằng gỗ Tiêu Lộng khắc cho cậu, mím môi nói: “Thầy nói, thứ mà người ta khao khát nhất chính là điểm yếu lớn nhất của họ.”
Điều lão Hoàng đế khao khát nhất, rất dễ thấy.
Khi còn là Tam Hoàng tử thời Thuận Đế, lão sống dưới cái bóng của Thái tử Khang Văn, lại chịu sự khinh thường và bắt nạt của các huynh đệ, không từ thủ đoạn để giẫm lên huyết mạch thân nhân mà lên ngôi. Điều khiến lão khao khát nhất, đương nhiên là nắm trong tay quyền sinh tử.
Lão lợi dụng việc Hoàng hậu tiền nhiệm bệnh qua đời, xoay chuyển hình ảnh trong mắt văn nhân, rõ ràng cũng rất để ý đến đánh giá và ánh mắt của người khác.
Hiện tại Chung Yến Sanh rất nghi ngờ, danh tiếng của Tiêu Lộng bên ngoài khủng bố như vậy là có sự nhúng tay âm thầm của lão Hoàng đế, dù sao lão già ấy trông cũng rất thành thạo những việc này.
Thầy nói, muốn tấn công người khác trước tiên phải tấn công vào tâm lý họ. Muốn đánh bại lão Hoàng đế thì phải lấy đi thứ mà lão coi trọng nhất, nhưng trước hết, phải để lão Hoàng đế lộ ra sơ hở.
Lão già đó thật sự rất xảo quyệt, đã ngồi trên ngai vàng hơn bốn mươi năm, suy nghĩ khó lường, làm thế nào mới có thể khiến lão mất cảnh giác?
Tiêu Lộng nhìn bộ dạng suy nghĩ nghiêm túc của Chung Yến Sanh mà cảm thấy vô cùng đáng yêu, nếu không có Vệ Lăng sáng rực bên cạnh, hắn thật rất muốn tiến tới hôn một cái.
Mấy ngày nay Chung Yến Sanh đã kể cho Tiêu Lộng nghe chi tiết về chuyện của cha mẹ mình, Tiêu Lộng cũng đã sai người điều tra rõ một số chuyện xưa.
Năm xưa, Thái tử Khang Văn hào quang chói mắt đem lòng yêu mến Hoàng hậu tiền nhiệm, nhưng Hoàng hậu tiền nhiệm lại thích Tam Hoàng tử lúc ấy còn trầm lặng ít nói, không có tiếng tăm gì. Bà không màng đến sự phản đối của gia đình và cha mẹ, kết hôn với Tam Hoàng tử.
Nhưng lão Hoàng đế vẫn nghi ngờ bà, khiến cho Hoàng hậu tiền nhiệm ưu sầu mà qua đời, sau đó sự kiểm soát của lão đối với Thái tử càng thêm méo mó, muốn từng chút một mài mòn đi những phẩm chất quá mức rực rỡ và chói mắt của Thái tử.
Lão rõ ràng là tự ti lại tự phụ đến cực điểm.
Từ Thái tử tiền nhiệm Bùi Hi cho đến Chung Yến Sanh hiện tại, trên người họ ít nhiều đều mang hình bóng của Thái tử Khang Văn —— Đối với lão Hoàng đế mà nói, Thái tử Khang Văn là cái bóng không thể xóa nhòa.
Chung Yến Sanh chớp mắt: “Nhưng Thái tử Khang Văn đã qua đời nhiều năm rồi, không thể giúp chúng ta được.”
Tiêu Lộng xoa đầu cậu, dịu dàng giải thích: “Điều Điều, người đã chết mới là khó đánh bại nhất.”
Vệ Lăng không thể chịu nổi nữa: “Định Vương Điện hạ, xin ngài hãy bỏ tay ra khỏi đầu của tiểu chủ tử!”
Tiêu Lộng đang chờ những lời này của ông, hắn kéo Chung Yến Sanh vào lòng, nhướng mày: “Tại sao? Ta và Điều Điều có hôn ước mà.”
“…”
Giọng điệu và biểu cảm hoàn toàn trái ngược với vẻ lạnh lùng trước đây khi nói “không tính”, khoe khoang rõ ràng, thậm chí còn có chút tự hào và đắc ý không thể giấu nổi.
Chung Yến Sanh cúi đầu, mặt đỏ tới mang tai, vô cùng hối hận vì đã nhắc đến hôn ước với Tiêu Lộng.
Mất mặt chết đi được, Định Vương Điện hạ ạ!
Biết vậy đã không nói cho Tiêu Lộng rồi. Đêm qua Tiêu Lộng gấp rút gửi thư cho Lâu Thanh Đường, còn thêm vài câu vào cuối thư như “bây giờ Điều Điều và ta là danh tính ngôn thuận”, “chúng ta đã có hôn ước từ trước”.
Cái tật xấu gì vậy chứ!
Khi đến Kinh thành đã là tháng Chín, lúc rời Kinh thời tiết còn oi bức, khi trở về đã sắp đến tiết hàn lộ(*) rồi.
(*) Hàn lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 8 hay 9 tháng 10 dương lịch.
Rời đi hai tháng, Kinh thành dường như trở nên xa lạ. Đêm trước khi xuống thuyền, Chung Yến Sanh có hơi buồn bã.
Về Kinh rồi, Tiêu Lộng không thể lúc nào cũng gặp cậu được.
Chưa chia xa mà cậu đã bắt đầu nhớ Tiêu Lộng rồi.
Sáng hôm sau khi đến Kinh thành, trời vừa tờ mờ sáng, thuyền vừa cập bến đã có người đứng chờ ở bến thuyền.
Là Cảnh Vương Bùi Hoằng đã lâu không gặp.
Thấy Chung Yến Sanh từ từ xuất hiện trong tầm mắt, Bùi Hoằng phe phẩy quạt chào: “Tiểu Sanh, ca ca đến đón ngươi nè, tin báo đã được gửi về Kinh, dẹp loạn đại thắng trở về, thật là lợi hại!”
Nói xong, hắn ta mới nhận ra khuôn mặt Chung Yến Sanh hơi đỏ, môi cũng đỏ một cách kỳ lạ, mặt mày ủ rũ, chần chừ một lúc mới xuống thuyền. Hắn ta bèn bước nhanh tới nghênh đón: “Sao thế? Khó chịu sao?”
Chung Yến Sanh cuối cùng cũng đến trước mặt Cảnh Vương, giọng nhỏ nhẹ: “Ta say sóng.”
Bùi Hoằng nhạy bén ngửi được hình như trên người cậu dính đầy mùi của người khác, nhưng trước mặt mọi người lại không thể tiến tới gần ngửi, bèn vươn tay vỗ vai Chung Yến Sanh: “Lần xuôi Nam này ngươi đã vất vả rồi, trước hết vào cung phục mệnh với Bệ hạ, sau đó Cảnh Vương ca ca sẽ xin phép đưa ngươi xuất cung đi chơi mấy hôm.”
Chung Yến Sanh nào dám để hắn ta vỗ vai, vô thức lùi lại mấy bước thì đụng phải Tiêu Lộng đi theo sau. Tiêu Lộng giơ tay đỡ vai Chung Yến Sanh, vẻ mặt bình thản: “Cẩn thận.”
Bị mùi hương của hắn bao trùm, bàn tay quen thuộc mạnh mẽ lại đặt trên vai, nửa người Chung Yến Sanh đều tê rần, trong lòng thầm mắng Tiêu Lộng một câu.
Giờ Tiêu Lộng không cọ sau cổ cậu nữa, đã đổi sang chỗ khác rồi, trước ngực cậu giờ vẫn còn đau rát.
Sáng nay khi thuyền dần cập bến, trước khi Tiêu Lộng rời đi, nói rằng về Kinh rồi có lẽ mấy ngày không gặp được, trước khi chia tay tặng cậu món quà.
Cậu ngốc nghếch tưởng rằng Tiêu Lộng thật sự muốn tặng cậu thứ gì, mặt mũi mong đợi chủ động tiến lại gần. Kết quả là khi Vân Thành đến gõ cửa, Tiêu Lộng còn phát điên mà đè cậu ra… Cuối cùng cũng không kịp tắm.
Tiêu Lộng thật sự đã tặng cậu một món quà.
Trước mặt hàng trăm người, cậu không dám bước quá rộng, chỉ dám nhích từng bước nhỏ, rất sợ làm bẩn quần áo. Hai mắt cậu rưng rưng, đầu óc choáng váng, lại thẹn quá hóa giận.
Lần sau cậu nhất định phải tặng cho Tiêu Lộng một cái rọ mõm.