Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 7: Điều Điều thật là thông minh!



Lúc rời đi vẫn là Triển Nhung dẫn đường.

Chung Yến Sanh sửa sang y phục lại thật kín, trong lòng vẫn còn sợ hãi. 

Tính cách của ca ca thật sự không tốt chút nào.

Triển Nhung im lặng hồi lâu, bất ngờ mở miệng: “Thuộc hạ Triển Nhung.”

Chung Yến Sanh sững lại một chút, câu hỏi trước đó đến giờ mới được trả lời. Cậu cũng không tức giận, nhìn thanh kiếm treo bên hông Triển Nhung, thoải mái gật đầu: “À, được, Triển hộ viện.”

Triển Nhung trông mặt thì trầm tĩnh nhưng thật ra vẫn đang khiếp sợ không thôi, hắn không phản bác cách gọi này mà lặng lẽ đánh giá lại cậu.

Người này phản ứng không nhanh, gầy yếu đơn bạc, nhìn qua là biết chưa từng luyện võ, chỉ cần một tay là có thể vặn chết.

Nhưng lại có thể trở về nguyên vẹn khi Vương gia phát bệnh đau đầu, suýt chút nữa hất văng Vương gia ra ngoài mà không bị trừng phạt, Vương gia còn nhận xét cậu “khá đáng yêu”, buổi chiều thậm chí còn đánh một giấc cùng Vương gia nữa!

Phải biết rằng Vương gia vì bệnh đầu mà giấc ngủ rất kém, chỉ cần một tiếng động nhỏ cũng sẽ tỉnh lại, đặc biệt là những ngày phát bệnh, hầu như không có đêm nào an giấc.

Thật đáng sợ.

Thật quá đáng sợ.

Ngay cả những thân vương thích ba hoa ở trước mặt Vương gia cũng không có vẻ điềm nhiên như người này… Không, tiểu công tử này.

Thâm tàng bất lộ.

Thật đáng khâm phục.

Chung Yến Sanh không biết Triển Nhung mặt lạnh bên cạnh này đang dần nảy sinh một sự kính trọng kỳ lạ đối với cậu.

Triển Nhung bước đi quá nhanh, cậu theo không kịp, trên người lại đau. Đi được một lúc thì không chịu nổi nữa, khuôn mặt hiện lên vẻ đau đớn tái nhợt.

Triển Nhung: “…”

Mặt không biểu cảm bước chậm lại một chút.

Chung Yến Sanh nhạy cảm nhận ra điều này, nở nụ cười chân thành cảm ơn: “Cảm ơn, ngươi là người tốt.”

Triển Nhung lại nhìn cậu bằng ánh mắt kỳ lạ.

Đây là lần đầu tiên trong đời có người nói hắn là người tốt.

Khi Chung Yến Sanh bước ra khỏi cổng biệt viện, thái độ của Triển Nhung không còn lạnh lùng như trước. Hắn gật đầu với cậu, sau đó mới nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Chung Yến Sanh rõ ràng cảm nhận được Triển Nhung đã giảm bớt một chút địch ý với cậu.

Xem ra quan hệ với người bên cạnh thiếu gia thật cũng hòa hợp hơn chút rồi!

Chung Yến Sanh mang tâm trạng tốt leo lên xe ngựa, đợi Vân Thành cùng về kinh, rồi lén lút quay về phủ Hầu gia.

Vừa vào viện của mình, Chung Yến Sanh chạy thẳng tới nhà bếp. Mọi người trong nhà bếp đang chuẩn bị bữa tối, thấy cậu tới thì cười nói: “Tiểu Thế tử sao lại đến đây? Có gì phân phó à?”

Chung Yến Sanh lễ phép chào hỏi từng người, rồi nói: “Dì Lý, con muốn ăn bánh hạt thông bách hợp dì làm, sáng mai làm được không ạ?”

Tiểu Thế tử kén ăn, bình thường mọi người lo lắng làm cái này cái kia, tiểu Thế tử cũng chỉ ăn được vài miếng, hiếm khi lại chạy tới yêu cầu như vậy. Dì Lý cầm chảo cười tươi rói: “Được, tất nhiên là được rồi!”

Chung Yến Sanh lại dặn khi nào làm xong phải dùng hộp đựng cho cẩn thận, sau đó mới hài lòng rời đi, cảm thấy tương lai của phủ Hầu gia dưới sự nỗ lực của mình ngày càng tươi sáng rực rỡ.

Thuốc mỡ Tiêu Lộng đưa có hiệu quả cực tốt, không chỉ hoạt huyết tiêu sưng, còn có thể giảm đau, vừa bôi thuốc buổi chiều mà tối đến đã bớt đau rồi.

Thuốc hữu dụng như vậy chắc hẳn rất quý.

Chung Yến Sanh thích sạch sẽ, đi ra ngoài về đều phải tắm. Tắm rồi bôi thuốc xong, cậu ngửi ngửi mùi thuốc đắng chát trên ngón tay, sờ sờ chiếc bụng cách một lớp áo lót, quyết định chọn một món quà đáp lễ.

Bác Vương tặng cậu một gói hạt giống, cũng phải đáp lễ.

Quà đáp lễ không thể lấy từ kho hay giá đồ cổ trong viện, làm vậy khiến cậu có cảm giác đang lấy trộm đồ của thiếu gia thật mang đi tặng người khác. Dù sao những thứ ấy sau này đều phải trả lại.

Lau khô tóc, Chung Yến Sanh đẩy cửa bước ra, dựa vào cột, ngoắc ngón tay gọi Vân Thành trong sân: “Vân Thành, lại đây một chút.”

Vân Thành đang đùa giỡn với mấy tiểu nha hoàn trong sân, nghe thấy tiếng gọi thì cười hì hì chạy tới: “Có chuyện gì vậy thiếu gia?”

Chung Yến Sanh nhỏ giọng như kẻ trộm: “Trong kho của ta có bao nhiêu bạc?”

Chung Yến Sanh có quỹ đen của riêng mình, bên trong là tiền cậu tự bán tranh kiếm được —— Vùng Cô Tô văn hóa thịnh hành, thương nhân giàu có cũng nhiều, phần lớn thích văn vẻ phong nhã.

Bức tranh là do hai năm trước một thương nhân giàu có xin mua. Lúc đó Chung Yến Sanh nghĩ rằng ông ta muốn leo lên cành cao phủ Hầu gia chứ không phải thích tranh của cậu. Ban đầu cậu không muốn bán, mãi đến khi thương nhân liên tục cam đoan rằng mình thực sự thích hai bức tranh đó, Hầu phu nhân cũng dỗ dành mãi cậu mới đồng ý.

Chung Yến Sanh không rõ bán được bao nhiêu, Hầu gia và Hầu phu nhân nuôi cậu chu đáo, không thiếu ăn mặc, tiền tiêu hàng tháng cũng nhiều, không tiêu hết được.

Chung Yến Sanh không trông đợi nhiều vào chiếc quỹ nhỏ của mình. Thương nhân đó nói sẽ trả cái giá mà ông cảm thấy xứng đáng, cậu cảm thấy tay nghề của mình cũng chỉ có vậy, chắc không được mấy đồng.

Kết quả Vân Thành báo một con số vượt xa mong đợi của cậu.

Chung Yến Sanh còn tưởng mình nghe nhầm, kinh ngạc trợn to mắt: “Bao nhiêu cơ?”

Vân Thành lặp lại một lần nữa, gãi đầu: “Thiếu gia thấy ít ạ? Cũng đúng, khi ngài bán hai bức tranh đó còn chưa nổi tiếng lắm. Nếu là bây giờ chắc chắn có thể tăng gấp vài lần!”

“Hả?” Chung Yến Sanh càng mờ mịt, “Nổi tiếng cái gì?”

Vân Thành chợt hiểu ra: “À à, thiếu gia gần như luôn ở trong phủ Hầu gia, ít ra ngoài nên không biết. Thương nhân mua tranh đó đã bị Hầu gia cảnh cáo, không dám tiết lộ thân phận của ngài. Hễ có ai hỏi tác giả của tranh là ai, ông ta đều nói là “Xuân Tùng tiên sinh”, mặc dù chỉ có hai bức tranh được truyền đi nhưng danh hiệu Xuân Tùng tiên sinh ở vùng Giang Nam cũng khá nổi tiếng đó!”

Chung Yến Sanh ôm cột nghỉ ngơi một chút: “…”

Sao cái gì cậu cũng không biết vậy.

Bất ngờ nhận được tin tức chấn động khiến Chung Yến Sanh bị choáng váng, nhưng số bạc trong quỹ nhỏ lại nhiều hơn tưởng tượng. Đây là một điều tốt, bởi cho đến hiện tại, đó là thứ duy nhất thực sự thuộc về cậu.

Tảng đá trong lòng rơi xuống, Chung Yến Sanh yên tâm mở gói hạt giống bác Vương tặng, định đợi Hầu phu nhân trở về sẽ tặng bà.

Sau đó, chọn thời điểm thích hợp, sẽ nói cho Hầu phu nhân biết đây là quà từ thiếu gia thật.

Nhưng đợi mãi đợi mãi, đến khi cậu buồn ngủ vẫn chưa thấy Hầu phu nhân trở về. Vân Thành chạy đi hỏi thăm một chuyến rồi quay lại nói: “Thiếu gia đừng đợi nữa, tối nay phu nhân ở lại chùa Kim Phúc rồi.”

Chung Yến Sanh “à” một tiếng, đôi khi thực sự lo lắng mẹ mình sẽ tín Phật đến mức xuất gia.

Cậu dụi dụi mắt, đành tạm gác lại gói hạt giống đã mang theo cả ngày như bảo bối, chui vào giường ngủ một giấc thật ngon.

Sáng hôm sau thức dậy đã là giờ Tỵ.

Hầu gia Hoài An và Hầu phu nhân đều không có nhà, không ai quản được Chung Yến Sanh. Hai người mang theo món bánh hạt thông bách hợp mà bếp làm từ sớm, lấy bạc trong kho rồi lẻn ra khỏi phủ Hầu gia.

Chợ Đông ở Kinh thành là nơi náo nhiệt nhất, nhưng xe ngựa Vân Thành thuê lại đậu ở quán trọ phía Tây. Chung Yến Sanh hẹn gặp Vân Thành ở đâu đó, rồi đi dạo chợ Đông một vòng, định chọn vài món quà đáp lễ ở đây.

So với Cô Tô thì Hoàng thành sầm uất hơn rất nhiều, trên đường ngựa xe tấp nập, dòng người đông đúc, đủ loại biển hiệu cửa hàng làm người ta hoa mắt.

Tối qua Chung Yến Sanh đã nghĩ xong sẽ tặng gì cho bác Vương, đi một lúc đã tìm thấy thứ mình muốn —— hôm qua khi bác Vương làm mẫu cách xới đất cậu có giúp một tay, phát hiện cái cuốc hoa của bác Vương đã hơi cũ rồi.

Cậu ngồi xổm xuống, lần lượt cầm từng chiếc cuốc, xẻng, kéo lên xem thử, hài lòng gật đầu: “Ta lấy hết.”

Ông chủ vốn đang bực mình vì hành vi gõ gõ thử đồ của cậu, nghe vậy lập tức tươi cười: “Được ạ, đồ nhiều như vậy, công tử muốn mang về phủ hay là?”

“Phiền ông gói lại trước nhé, lát nữa ta quay lại lấy.”

Chung Yến Sanh chọn xong thì móc bạc ra trả tiền, dùng bạc của mình đúng là yên tâm.

Sớm biết thế đã bán thêm vài bức tranh rồi.

Quà đáp lễ cho bác Vương đã mua xong, nhưng vẫn chưa nghĩ ra nên tặng gì cho ca ca.

Chung Yến Sanh đi qua vài cửa hàng mới dừng lại trước một cửa hàng ngọc thạch, đi vào trong lượn lờ một hồi, ánh mắt dừng lại trên một thứ.

Từ khi Chung Yến Sanh bước vào, tiểu nhị đã để mắt đến cậu, thấy vậy bèn cười bước tới: “Tiểu công tử có phải nhìn trúng con dấu này không? Đây là đá điền hoàng mới được đưa đến hôm qua, là lô hàng tốt nhất, chỉ làm ra hai con dấu, vừa bày ra thì ngài đã nhìn thấy, thật là hữu duyên!”

Tặng con dấu cũng hợp lý, không quá phô trương mà cũng không tầm thường. Chung Yến Sanh không suy nghĩ lâu, gật đầu: “Ta lấy.”

Một câu làm xong giao dịch, tiểu nhị xoa tay, mặt mày hớn hở: “Ngài muốn cái nào ạ?”

“Lấy hết.” Chung Yến Sanh chỉ vào hai con dấu tốt nhất: “Một cái khắc nhàn chương, một cái không cần khắc chữ, gói riêng ra.”

Một cái tặng Hoài An Hầu, một cái tặng ca ca.

Chung Yến Sanh nghĩ mà rạo rực

Sau này, cậu sẽ vô tình tiết lộ với ca ca rằng con dấu này là Hoài An Hầu và cậu cùng tặng, chẳng phải sẽ nhận được hảo cảm rất lớn sao?

Mưu kế cũ nhưng rất hiệu quả.

Điều Điều thật là thông minh mà!

Chung Yến Sanh chi tiêu rộng rãi, hai con dấu đá điền hoàng không chớp mắt một cái đã bay. Tiểu nhị vô cùng niềm nở, lau chùi cái ghế vốn đã sáng bóng rồi mời Chung Yến Sanh ngồi chờ, lại hỏi cậu muốn khắc cái gì.

Chung Yến Sanh nghĩ rằng từ khi về Kinh, Hoài An Hầu toàn bận rộn công việc, không gặp mặt được nhiều, cậu muốn ông cũng có chút thời gian nhàn nhã, bèn nói: “Khắc ‘Thanh phong minh nguyệt’ đi.”

Tiểu nhị đáp một tiếng, mang con dấu vào trong nhờ thợ khắc. Chẳng bao lâu sau đã khắc xong, hai con dấu được gói riêng ra, đựng trong hộp gỗ đàn hương tinh xảo, bên ngoài còn bọc vải kỹ càng.

Tiểu nhị chắc không phải người Kinh thành, khẩu âm rất nặng: “Tiểu công tử, cái màu vàng là không có chữ, màu đỏ là đã khắc chữ.”

Chung Yến Sanh đang cố phân biệt “đỏ” và “vàng” trong lời tiểu nhị, chợt nghe thấy một giọng nói: “Chung tiểu Thế tử?”

Giọng nói rất lạ, Chung Yến Sanh giật mình, quay đầu lại.

Người gọi cậu là một thanh niên xa lạ, diện mạo tuấn tú, mặc một bộ cẩm phục hoa lệ, phe phẩy chiếc quạt tử đàn khắc sơn thủy, phong thái điển hình của công tử Kinh thành. Thấy Chung Yến Sanh quay lại, người đó vui mừng không thôi: “Quả nhiên là ngươi, Chung tiểu Thế tử!”

Chung Yến Sanh nghiêng đầu: “Ngươi là ai?”

“Là ta đây mà.” Người thanh niên tiến lên một bước, chỉ vào mặt mình, có vẻ không tin nổi: “Ngươi quên rồi sao? Ta là Tiêu Văn Lan đây! Mấy ngày trước ngươi hồi kinh, Cảnh vương Điện hạ mời chúng ta cùng du ngoạn vườn Thấm Tâm, ta ở ngay phía sau ngươi.”

Nghe vậy, Chung Yến Sanh quan sát kỹ mặt hắn mới nhớ ra: “À, ngươi là tên say rượu rồi ôm chân ta khóc lóc phải không?”

Nhắc đến chuyện xấu hổ, Tiêu Văn Lan cũng không giận, ngược lại còn cười ha ha: “Để ngươi chê cười rồi, hôm đó mọi người đều uống hơi quá chén, lúc ngươi rơi xuống nước ta còn không có sức giúp ngươi. Nghe nói ngươi đổ bệnh mấy ngày liền, không sao nữa thật là tốt quá! Hôm nay có duyên gặp mặt, hay là cùng nhau uống một chén đi?”

Người này cứ lải nha lải nhải không ngừng, Chung Yến Sanh kinh hãi: “Không…”

“Hôm đó ngươi rơi xuống nước, mọi người đều rất lo lắng cho ngươi. Chúng ta còn gửi rất nhiều thuốc bổ đến phủ Hầu gia, ngươi có nhận được không?”

Hóa ra đống thuốc bổ chất đống như núi kia là từ họ gửi đến, Chung Yến Sanh thành thật cảm ơn: “Cảm…”

“Ngươi mới về Kinh thành, chắc chưa quen biết ai. Theo ta, để ta dẫn ngươi đi gặp vài người bạn!”

Lực tay Tiêu Văn Lan rất mạnh, Chung Yến Sanh ôm hai cái hộp nhỏ bị hắn kéo ra khỏi cửa hàng. Vừa định nói rõ hôm nay mình còn có việc, ngay lúc ra đến cửa lại có vài người xúm lại, bọn họ cứ nhìn chăm chăm vào cậu, người này phấn khởi hơn người kia: “Chung tiểu Thế tử, thật sự là ngươi!”

“Mắt Tiêu gia tinh thật, cách xa như vậy mà vẫn nhận ra!”

Tiêu Văn Lan đứng bên cạnh phe phẩy cây quạt, tươi cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, mắt tiểu gia đây là số một số hai Kinh thành mà.”

“Lần trước có Cảnh Vương Điện hạ ở đó, không có cơ hội trò chuyện với tiểu Thế tử, lần này nhất định phải kết bạn ha ha.”

Chung Yến Sanh bị một đám công tử không biết từ đâu xông ra vây quanh, mặt ngẩn ra.

Trúng mai phục rồi?

Mấy công tử chen chúc nhau trên đường lớn, ai cũng muốn lại gần Chung Yến Sanh. Đúng lúc này, có người tốt bụng kêu lên: “Có xe ngựa đến, mau tránh ra!”

Mọi người đều rối rít, rất khinh thường: “Xe ngựa đến thì sao, ta muốn xem ai dám không nhường đường cho chúng ta?”

“Đúng vậy, ai dám?”

Gã sai vặt bên cạnh nghiêng cổ nhìn, sắc mặt thay đổi, giọng run rẩy: “Thiếu gia, là xe của phủ Định Vương!”

Lời vừa dứt, đám người vốn kiêu ngạo ôm tay lập tức biến sắc, hoảng hốt bò lăn ra tránh đường.

Tiêu Văn Lan lúc nãy còn cười cười nói nói, giờ không dám phẩy quạt nữa, quay lưng lại che mặt muốn trốn.

Cái tên Định Vương Tiêu Lộng, dù Chung Yến Sanh thường ngày không để ý đến triều chính cũng biết.

Hoàng tộc Đại Ung mang họ Bùi đã ba đời, chỉ có một vương gia họ Tiêu khác họ vua.

Tương truyền Thái tổ lúc nhỏ lưu lạc dân gian, được gia đình họ Tiêu nhận nuôi. Sau này khởi nghĩa, tổ phụ của Tiêu Lộng theo Thái tổ chinh phạt thiên hạ, lập nhiều công lao, nhiều lần cứu Thái Tổ khỏi hiểm nguy, tuy không cùng dòng máu nhưng tình như thủ túc(*).

(*) Thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là quan hệ như tay với chân, một ngày cũng không rời khỏi được.

Bùi – Tiêu thân thiết như một nhà, Thái Tổ ban tước Vương gia thừa kế cho tổ phụ Tiêu Lộng, che chở cho hậu duệ Tiêu gia, là vinh quang vô thượng —— tiếc rằng chưa qua ba đời, Tiêu gia đã suy tàn, chỉ còn lại hai người.

Một trong số đó chính là Tiêu Lộng, người kế vị Định Vương.

Nhưng Chung Yến Sanh biết đến Tiêu Lộng không chỉ vì hắn là Vương gia khác họ duy nhất của Đại Ung.

Đương kim Thánh thượng năm nay tuổi đã cao, Thái tử vừa qua đời, chưa kịp lập Thái tử mới, mấy năm nay Hoàng thượng thường xuyên lâm bệnh, khó bề lo chính sự.

Năm ngoái, Thánh thượng đột nhiên triệu tập vài vị thân vương vào kinh, cùng Nội các xử lý chính sự. Các quan lại trong triều đều đoán rằng Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này lựa chọn người có khả năng đảm đương trọng trách.

Không ngờ rằng sau khi các vị thân vương trở lại, Tiêu Lộng thường trú ở Mạc Bắc cũng năm lần bảy lượt về Kinh thành ở, lần nào lần nấy đều khiến lòng người xao xuyến bất an.

Bởi vì Tiêu Lộng từ nhỏ đã theo cha đóng quân ở biên cương, mười sáu tuổi đã lãnh binh xuất chinh, thu phục Liêu Đông, bình định Mạc Bắc, quân công hiển hách, nắm giữ trọng binh, uy vọng cực cao, đã sớm không thể khống chế —— Hiện nay trong triều chính, chỉ cần hắn mở miệng, cho dù là Thủ phụ Nội các cũng phải cân nhắc, không dám tùy tiện phản bác.

Vị Định vương Điện hạ này, đang dần có xu hướng trở thành Nhiếp chính vương.

Hơn nữa theo lời đồn, Tiêu Lộng tính tình vô cùng lạnh lùng tàn bạo, không quan tâm là người thân hay người dưng, tính khí thất thường, lại còn háo sát thành tính, thù dai tất báo. Bất kỳ ai đắc tội hắn đều sẽ phải chịu cảnh lột da rút gân, treo xác lên tường phơi khô.

Đối mặt với nhân vật như vậy, đám con nhà quyền quý chơi bời lêu lỏng này làm sao mà không sợ cho được.

Chung Yến Sanh ngẩng đầu nhìn qua, quả nhiên trông thấy một cỗ xe ngựa theo kiểu dáng của thân vương đang đi dọc theo đại đạo.

Cậu luôn cảm thấy người đánh xe đằng trước trông rất quen, nhưng bị một đám người chắn ở phía trước, lại không cao bằng bọn họ nên không nhìn rõ.

Đúng rồi, huyết mạch của Tiêu gia chỉ còn hai người, người còn lại hình như tên là…

Chung Yến Sanh nhìn về phía Tiêu Văn Lan đang quỳ bên chân cậu, lấy quạt che mặt, cố gắng trốn vào đám người, im thin thít.

Nhưng điều này cũng vô ích.

Xe ngựa của phủ Định vương từ từ dừng lại bên cạnh bọn họ.

Bao gồm cả Chung Yến Sanh, tất cả mọi người đều nín thở.

Chung Yến Sanh cùng những người khác đồng loạt cúi đầu quỳ xuống: “Tham kiến Định vương Điện hạ.”

Cùng lúc đó, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp truyền ra từ trong xe ngựa: “Tiêu Văn Lan.”

Tiêu Văn Lan run như cầy sấy, đứng không vững nổi, mặt mày mếu máo, lắp bắp kêu lên: “Đường, đường ca.”

Tiêu gia chỉ còn một huyết mạch khác, tên là Tiêu Văn Lan.

Tất cả mọi người đều cúi đầu thật thấp, sợ bị chú ý. Chung Yến Sanh cũng đang cúi đầu, vì vậy nhìn thấy rõ ràng, Tiêu Văn Lan tay run đến mức quạt đâm mạnh vào… giữa mông người đứng trước.

Người đứng trước bị đâm đau muốn chết, nhưng trước mặt Định vương không dám động đậy.

Chung Yến Sanh nhìn một lúc, tốt bụng đưa tay giữ chặt cái quạt lại, cứu vớt người đứng trước.

Tên Tiêu Văn Lan này, cùng với đường ca vừa có danh vừa có tiếng xấu của hắn, quả thật là một trời một vực.

Nhưng tại sao cậu lại cảm thấy giọng của vị Định vương Điện hạ này… rất quen tai?

Chung Yến Sanh suy nghĩ một lúc, hồi tưởng lại mình đã nghe giọng nói này ở đâu. Cùng lúc đó, có tiếng động rất nhỏ vang lên, rèm xe dường như bị vén lên một góc, Định vương nhìn thẳng về hướng của Tiêu Văn Lan.

Tiêu Văn Lan càng run rẩy dữ dội hơn.

Vì quỳ ngay bên cạnh Tiêu Văn Lan nên Chung Yến Sanh có thể cảm nhận rõ ràng, ánh mắt đó cũng lướt qua đầu mình, giống như chuồn chuồn lướt nước, chỉ trong chốc lát đã rời đi, không mấy để tâm.

Chung Yến Sanh chớp chớp mắt, đột nhiên không thể kiềm chế được sự tò mò, vị diêm vương sống trong truyền thuyết này trông như thế nào.

Dù phát hiện cậu nhìn trộm, cũng không đến mức chém đầu cậu ngay tại phố chứ?

Chung Yến Sanh cũng không biết mình đột nhiên lấy đâu ra can đảm, lén lút ngẩng đầu lên nhìn.

Đáng tiếc là do dự quá lâu nên chậm một bước, khi cậu ngẩng lên, cậu chỉ nhìn thấy một bàn tay thon dài đang thu lại.

Rèm xe lại rơi xuống, che đậy người bên trong kín mít.

Có lẽ có việc gấp cần giải quyết, Định vương không dừng lại lâu, lạnh lùng phun ra một câu “Cút về đi”, rồi xe ngựa lập tức di chuyển.

Lúc này Chung Yến Sanh mới tỉnh ra.

Chữ “Cút” của Định vương Điện hạ này thật sự rất giống với ca ca tính tình không tốt ở biệt viện Trường Liễu của cậu, chẳng qua là không nhẫn nại như hắn, sát khí cũng nặng hơn.

Hôm qua vừa bị đuổi đi, Chung Yến Sanh âm thầm cảm thán, thật nên giới thiệu hai người này với nhau.



Tác giả:

Điều Điều thông minh quá đi!

Điều Điều mua đồ không thèm mặc cả, cái nào cũng muốn!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.