Sau Khi Nhận Lầm Vai Ác Thành Ca Ca

Chương 62: Thuộc hạ Vệ Lăng



Ngay sau khi dứt lời, người đàn ông trung niên lại lạnh mặt giục thêm một câu: “Nhanh lên!”

Nói xong, ông ta lẩm bẩm “lớp trẻ ngày càng suy đồi” “đạp đổ thuần phong mỹ tục”, mặt mày đen như đáy nồi nhảy vọt ra ngoài, đóng sầm cửa lại, không thèm nhìn họ thêm lần nào nữa.

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh ngây ngốc nhìn cánh cửa rung lên không ngừng, sau đó mới cảm thấy hơi uất ức.

Cả đời cậu chưa từng bị người ta ghét bỏ như vậy.

Đều tại Tiêu Lộng cứ đòi ôm cậu ngủ.

Lũ cướp này chắc chắn sẽ đi đồn cậu hoang dâm vô độ nữa cho xem!

Một trong những tên cầm đầu là Tiêu Lộng hoàn toàn không hay biết, cũng không bận tâm đến lời của tên cướp vừa rồi, chỉ ôm chặt Chung Yến Sanh trong chăn mà xoa nắn. Hắn nhìn khuôn mặt ngủ đến đỏ hồng của cậu, đưa tay nhéo một cái: “Ngủ tiếp không?”

Mềm như đậu hũ non.

Chung Yến Sanh cố gắng gỡ tay hắn ra: “Không ngủ nữa, dậy làm việc chính đi!”

Cậu đột nhiên nhớ ra Đạp Tuyết vẫn còn ở trong phòng, vội vàng bò dậy khỏi giường nhìn con mèo lớn đang nằm dưới gầm bàn.

Con mèo lớn đang im lặng nằm đó, tai cụp xuống, bộ lông mềm mại bám đầy bùn và bụi trông rất thê thảm, đang liếm chân trông không mấy vui vẻ gì.

May mà người vừa rồi người kia chỉ lo nhìn bọn họ, không để ý đến những chỗ khác.

Chung Yến Sanh leo xuống giường, ngồi xổm bên cạnh bàn, an ủi vuốt ve đầu con mèo lớn, nói nhỏ: “Đạp Tuyết, ngươi ngoan ngoãn đợi ở trong phòng nhé, đừng chạy lung tung kẻo bị người ta phát hiện.”

Đạp Tuyết cọ cái đầu ấm nóng vào lòng bàn tay cậu, được vuốt ve khiến đôi mắt xanh xám của nó hơi nheo lại, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ, cổ họng phát ra những tiếng gầm gừ nho nhỏ.

Vừa vuốt vài cái, Tiêu Lộng vừa nãy còn muốn kéo cậu đi ngủ thêm không biết đã đến gần từ lúc nào. Hắn cúi người xuống bên cạnh, tỏ vẻ khó chịu: “Sờ ta.”

Chung Yến Sanh không biết nói gì.

Để tránh cho Tiêu Lộng đột nhiên nổi điên, cậu đành phải dùng một tay vuốt đầu Đạp Tuyết, tay còn lại vuốt đầu Tiêu Lộng đang cúi xuống.

Nếu không phải hai người này thật sự đều có tính công kích mạnh mẽ, cậu cảm thấy mình giống như đang vuốt ve hai con mèo lớn hơn.

Sờ đầu thêm một lúc thì cửa lại bị gõ, người đàn ông trung niên bên ngoài rất sốt ruột, không biết nghĩ gì mà hét lên: “Hai người đang làm gì đó? Không thể làm vào buổi tối sao? Làm nhanh lên!”

Chung Yến Sanh: “…”

Chung Yến Sanh tức giận rút tay lại, lén trừng mắt nhìn Tiêu Lộng: “Đi thôi.”

May mà cậu và Tiêu Lộng một người bệnh một người bị thương, khi được mang về đều hấp hối hết cả, nên người trong trại không cảnh giác với họ lắm, mỗi lần chỉ cử một người canh chừng, nếu chẳng may phát hiện Đạp Tuyết trong phòng thì sẽ rất náo loạn.

Đầu óc Chung Yến Sanh vẫn còn hơi mơ màng, Tiêu Lộng thì đã bày ra vẻ mặt như mọi khi, tốc độ khôi phục đáng kinh ngạc.

Trước khi mở cửa, Chung Yến Sanh cố ý kiểm tra lại y phục, bộ đồ vải thô bên ngoài rất chỉnh tề, không có vẻ gì là không đứng đắn.

Chung Yến Sanh yên tâm, mở cửa bước ra ngoài.

Người đàn ông trung niên bên ngoài khoanh tay, trông rất mất kiên nhẫn, nhưng lại như sợ nhìn thấy gì đó mà không dám vào giục. Thấy cuối cùng họ cũng bước ra, ông nhìn cậu và Tiêu Lộng một vòng, vẻ mặt rất kỳ quặc.

Chung Yến Sanh da mặt mỏng, bị nhìn vậy chỉ cúi đầu không dám lên tiếng, may mà ông ta cũng không nói gì thêm: “Đi theo ta.”

Theo người đàn ông trung niên nói, bọn cướp ở trại Thủy Vân dường như không bao giờ bắt người về, nhà giam giữ Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng giống một cái phòng chứa củi, lẻ loi nằm trên đỉnh núi.

Bọn cướp không sợ họ chạy vì sau nhà là vách đá, dù có công cụ cũng khó như lên trời, chẳng khác nào tự đi tìm chết cả.

Khi theo bọn cướp xuống núi, Chung Yến Sanh không nhịn được nhìn lại khu rừng sau nhà.

Không biết Triển Nhung tiến triển tới đâu, đã có bao nhiêu người xâm nhập vào rồi.

Sắp phải đối mặt với tên đại đương gia khó lường đó, nói thật là cậu có hơi lo lắng.

Bàn tay đã đổ mồ hôi đột nhiên bị nắm lấy, Chung Yến Sanh siết chặt pháo hiệu giấu trong tay áo, ngẩng đầu nhìn Tiêu Lộng bên cạnh.

Có lẽ là vì không tỉnh táo, Tiêu Lộng lại có cảm giác hoàn toàn vô ưu vô lo, không suy nghĩ gì khác… chỉ muốn dính chặt lấy cậu.

Chung Yến Sanh bỗng nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hơn, khuôn mặt nhỏ vẫn bày ra vẻ nghiêm nghị, nhưng lại để hắn nắm tay mà không gạt ra.

Từ trên đường núi đi xuống có thể nhìn bao quát được phần lớn vẻ ngoài của trại Thủy Vân. Cổng trại vốn đóng chặt ngày hôm qua giờ đang mở ra. Có một nhóm cướp đang cưỡi ngựa, nhóm còn lại mang kiếm theo sau, hành quân trong trật tự, bước lần lượt qua cổng. Hai người đi đầu một trước một sau đang cưỡi ngựa tiến vào.

Chung Yến Sanh lờ mờ cảm thấy người cưỡi ngựa phía sau trông quen quen, nhưng vì khoảng cách xa quá nên không nhìn rõ mặt, bèn thăm dò người đàn ông trung niên đi phía trước: “Chú, người cưỡi ngựa đó là đại đương gia của các chú sao?”

Người đàn ông trung niên rõ ràng rất kính trọng đại đương gia, không khỏi khoe khoang: “Thế nào? Cách xa như vậy cũng bị uy thế của đại đương gia dọa sợ à? Trại Thủy Vân này là do đại đương gia dẫn anh em lập nên. đại đương gia của chúng ta là gì mà… đa mưu túc trí, kiêu dũng thiện chiến! So với Định Vương gì đó trong truyền thuyết không kém cạnh chút nào đâu!”

Chung Yến Sanh: “…”

Định Vương gì đó trong truyền thuyết đang chăm chú xoa bóp ngón tay của Chung Yến Sanh, thấy cổ áo cậu rối lên, bèn giơ tay chỉnh lại.

Trông hết sức hiền thục, rất giống nam sủng.

Mấu chốt là vóc dáng của Tiêu Lộng cao lớn rắn chắc, vậy mà bây giờ lại ra vẻ yếu đuối nương tựa, thật sự rất kỳ quặc.

Người đàn ông trung niên nhìn mà nổi da gà: “Nam tử hán đại trượng phu mà lại hạ mình như vậy!”

Chung Yến Sanh vốn định rút tay ra, nghe thấy vậy thì chột dạ mà ngoan ngoãn lại.

Trong số những tin đồn thất thiệt về Tiêu Lộng thì có lẽ điều này là phi lý nhất. Bây giờ cậu vừa mong Tiêu Lộng mau hồi phục, vừa sợ phải đối mặt với ánh mắt của hắn khi tỉnh lại.

Đôi mắt xanh ấy chắc chắn sẽ nhìn cậu cười như không cười, kéo dài giọng hỏi: “Nam sủng?”

Chung Yến Sanh chỉ nghĩ thôi đã thấy ngượng muốn chết.

Ra khỏi đường núi, đi vào trong trại, Chung Yến Sanh gặp lại tên lính cướp nhiều chuyện hôm qua.

Tên này chắc chắn là thám tử ẩn núp trong hàng hóa của Lâu Thanh Đường, đi theo náo loạn mà trà trộn vào trong. Trại Thủy Vân nằm sâu trong núi, bọn họ lén trà trộn vào nhưng lại mất liên lạc với Triển Nhung. Nếu không có Đạp Tuyết đánh hơi theo mùi mà tìm đến, đoán chừng còn phải mất thêm vài ngày nữa mới liên lạc được.

Thám tử trẻ tuổi rõ ràng vẫn còn đắm chìm trong cơn sốc của câu chuyện nam sủng và ba mươi vạn lượng bạc, không dám nhìn thẳng. Khi đi ngang qua, hắn ta mới lấy hết can đảm ngẩng đầu, hơi gật đầu với Chung Yến Sanh một cái không dễ nhận ra.

Có vẻ như Triển Nhung đã sắp xếp ổn thỏa.

Chung Yến Sanh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuẩn bị nếu bị phát hiện thân phận thì sẽ thả pháo hiệu.

Xuống khỏi đường núi, đi qua các nhà dân trong trại, Chung Yến Sanh mới nhận ra trong trại có rất nhiều người già và trẻ em. Có vài người phụ nữ trông rất quen, là những người hôm qua chạy lên núi nhìn cậu và Tiêu Lộng. Dù ở trong hang ổ bọn cướp, họ vẫn tỏ ra vui vẻ, làm việc như bình thường.

Trong thư phòng của Hoàng đế, nơi được miêu tả là hang ổ của những kẻ cướp tàn ác lại yên bình như một chốn tiên cảnh.

Thấy Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng đi theo người đàn ông trung niên xuống núi, có người chào ông ta: “Lão Hồ, dẫn họ đi gặp đại đương gia à?”

“Đại đương gia về rồi, còn dẫn theo một vị khách.”

“Đây là nam sủng ba mươi vạn lượng bạc à? Cặp mắt xanh này, chậc chậc chậc.”

“Dạo này trong núi không yên, hai người này đừng là mật thám nha…”

“Quan tâm làm gì, đại đương gia chắc chắn nhìn ra được!”

Dọc đường đều có người bàn tán xôn xao, trong lời nói đều rất tin tưởng “đại đương gia”. Chung Yến Sanh càng tò mò về “đại đương gia” mà họ nhắc tới. Lúc đi qua khu dân cư, xa xa là một gian nhà lớn, có lẽ là nơi bọn cướp họp bàn thường ngày.

“Đại đương gia” vừa cưỡi ngựa phía xa hai người trước đó xuất hiện trước mắt, ông xoay người một cái xuống ngựa, bước vào gian nhà lớn nhanh như gió. Chung Yến Sanh chưa kịp nhìn rõ mặt ông ra sao, nhưng lúc dõi mắt theo thì nhìn thấy người đi sau lưng ông.

Vừa nhìn rõ, chân cậu lập tức khựng lại.

Chẳng trách cậu lại cảm thấy người này trông quen quen.

Người đi theo đại đương gia trại Thủy Vân, thế mà là Hoắc Song!

Người được lão Hoàng đế phái đến bên cạnh cậu, chịu trách nhiệm giám sát cậu!

Hoắc Song xuất thân Cẩm Y Vệ, được lão Hoàng đế chọn ra đi theo bên cạnh lão làm ám vệ. Ai nhìn thấy y đều biết y là người của lão Hoàng đế.

Tại sao Hoắc Song lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ trại Thủy Vân có liên quan đến lão Hoàng đế?

Chung Yến Sanh kinh ngạc không thôi, nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể. Lão Hoàng đế không có lý do gì lại cử người đến phủ Bảo Khánh, nơi núi non trùng điệp này để lập ra một ổ cướp.

Đương lúc cậu đang bối rối, Hoắc Song cũng đã xuống ngựa, mắt nhìn thẳng, đi theo vào gian nhà lớn.

Lão Hồ phía trước giục: “Ngây ra làm gì?”

Chung Yến Sanh lơ mơ đáp một tiếng, nỗi căng thẳng trong lòng lại dâng lên.

Vốn Chung Yến Sanh còn giữ chút hy vọng rằng nếu đại đương gia không nhận ra họ và Tiêu Lộng thì vẫn có thể qua mặt được.

Nhưng bây giờ Hoắc Song lại xuất hiện ở đây… Dù đại đương gia không nhận ra thân phận của họ, Hoắc Song chắc chắn là biết.

Xem ra hôm nay phải lấy cứng chọi cứng rồi, vừa gặp mặt phải lập tức ra tay, chế ngự đại đương gia đó.

Chung Yến Sanh suy nghĩ một chút, lén lút nhích sát lại gần Tiêu Lộng, ấn đầu hắn xuống, nghiêm túc dặn dò: “Một lát nữa anh không được nói gì hết.”

Nếu Tiêu Lộng nói lung tung bị Hoắc Song phát hiện thì sẽ hỏng hết, mặt mũi của Định Vương Điện hạ biết để đi đâu?

Lời nói mang theo hơi thở ấm áp và hương lan thoang thoảng, Tiêu Lộng rất thích mùi hương này, mỉm cười nhẹ nhàng, rất nghe lời mà gật đầu: “Được.”

Nhìn giống như một con chó săn ngoan ngoãn vậy.

Chung Yến Sanh không nhịn được mà nghĩ, nếu Tiêu Lộng cứ mãi ngốc nghếch thế này… thì cũng không tệ lắm.

Ít nhất thì phần lớn thời gian vẫn rất nghe lời cậu.

Đến trước sảnh lớn, Lão Hồ ra hiệu cho đám lính gác ở ngoài canh chừng Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, rồi đi vào trong.

Trong số những lính gác ngoài sảnh, có một người là Lý Nhất Mộc vừa gặp hôm qua. Thấy họ, mặt y trở nên kỳ lạ, nhưng nhìn vẻ ngoài đẹp đẽ của Chung Yến Sanh thì vẫn không chịu nổi mà bắt chuyện: “Ngươi hay mua nam sủng lắm à?”

Những lính gác khác vốn định ngăn Lý Nhất Mộc nghe vậy thì dừng lại, tò mò dựng tai lên hóng chuyện.

Chuyện về nam sủng mắt xanh giá ba mươi vạn lượng bạc đã lan khắp trại Thủy Vân rồi.

Chung Yến Sanh lập tức nghẹn họng: “…”

Cậu thường hay hỏi những câu khiến người khác không biết trả lời làm sao, nhưng đây là lần đầu tiên bản thân bị nghẹn. Qua hồi lâu mới miễn cưỡng đáp: “Không thường lắm.”

Lý Nhất Mộc lén nhìn khuôn mặt anh tuấn mà trầm lặng của Tiêu Lộng, tiếp tục tò mò hỏi: “Ba mươi vạn lượng không phải con số nhỏ, ngươi thích khuôn mặt của hắn đến vậy?”

Chung Yến Sanh cảm thấy khi Lý Nhất Mộc hỏi câu này, Tiêu Lộng cũng đang hướng mắt về phía cậu, mang theo sự nóng bỏng.

Cái này cũng là câu hỏi hả!

Bây giờ chưa đến lúc phải vạch mặt, Chung Yến Sanh thầm cầu nguyện đại đương gia mau mau ra đây, cứng rắn trả lời: “Ừ… rất thích.”

Mặc dù tính tình Tiêu Lộng rất xấu, nhưng quả thực hắn rất đẹp trai.

Nếu không phải vì hắn ưa nhìn như vậy, lần đầu gặp ở biệt viện Trường Liễu, lấy cái tính xấu đó của hắn thì cậu đã không dám lại gần rồi.

Tiêu Lộng đang nhìn chằm chằm cậu hơi nhướng mày, mỉm cười.

Lý Nhất Mộc bĩu môi: “Chỉ có gương mặt đẹp thì có ích gì? Mẹ ta nói, người dựa vào sắc để lấy lòng người khác, sắc tàn thì tình tan, sớm muộn gì cũng sẽ chán.”

Đám lính gác hóng chuyện xung quanh nghe vậy thì cười ầm lên.

Tiêu Lộng không cười nữa, ánh mắt nhìn Lý Nhất Mộc không có chút thiện cảm.

Chung Yến Sanh thật sự muốn bịt miệng Lý Nhất Mộc lại.

Sao người này nói nhiều cứ như Tiêu Văn Lan vậy!

May mắn là một lúc sau, người trong sảnh đã bước ra.

Cũng vào lúc này, Chung Yến Sanh nghe thấy tiếng chim hót lạ. Cậu hơi ngẩng lên thì thấy Triển Nhung đã im hơi lặng tiếng xuất hiện trên nóc gian nhà chính, gật đầu ra hiệu rồi lại lặng lẽ biến mất.

Nếu Triển Nhung đã xuất hiện ở đây, thì những Hắc Giáp Vệ và các ám vệ khác chắc chắn đã ẩn nấp sẵn sàng.

Chung Yến Sanh hít một hơi thật sâu, ngay khoảnh khắc hai người trong sảnh bước ra, cậu dùng sức trừng mắt ra hiệu cho Triển Nhung đang trên mái nhà.

Triển Nhung hiểu ý.

Ánh sáng lạnh loé lên, ám vệ của Tiêu Lộng như những con quạ trong đêm, xuất hiện không một tiếng động. Khi Hoắc Song nhận ra thì đã muộn, một lưỡi kiếm đã kề sát cổ y. Đại đương gia phản ứng nhanh hơn Hoắc Song nhiều, trong khoảnh khắc kiếm của Triển Nhung tới gần đã rút kiếm ra đối phó, tiếng kiếm va vào nhau vang lên lanh lảnh.

Hết thảy mọi thứ đều xảy ra trong nháy mắt, đám lính gác ngoài sảnh đều bị bất ngờ, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì Triển Nhung đã giao đấu với đại đương gia mấy chiêu.

Những lính gác khác cũng giật mình bừng tỉnh, hoảng loạn nhưng không mất trật tự, rối rít rút kiếm ra bao vây: “Là quan binh? Có quan binh lẻn vào!”

“Bắt chúng lại!”

“Hai người này quả nhiên là có vấn đề!”

Chung Yến Sanh không ngờ bị đột ngột tấn công như vậy mà đại đương gia lại có thể phản ứng kịp, hơn nữa Triển Nhung cũng không thể lập tức chế ngự được ông, khiến cậu hơi hoảng loạn, vô thức nhìn về phía Tiêu Lộng: “Ca ca!”

Tình hình bắt đầu trở nên hỗn loạn, những Hắc Giáp Vệ ẩn nấp trong bóng tối cũng hiện ra, rút kiếm chắn trước mặt họ: “Bảo vệ Điện hạ!”

Trong tiếng binh khí giao đấu vang lên khắp xung quanh, Tiêu Lộng vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, đôi mắt xanh sâu thẳm như đại dương không thấy đáy. Hắn đưa tay kéo Chung Yến Sanh vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu để trấn an, rồi ung dung rút pháo hiệu từ tay áo của Chung Yến Sanh ra, bắn lên trời.

Từ đêm hôm qua, khi Đạp Tuyết phát hiện trên vách núi có đường vào, tất cả Hắc Giáp Vệ ẩn mình trong rừng nghe tín hiệu đều lặng lẽ hội tụ lại.

Vào giờ phút này, Triển Nhung đang đánh lén đại đương gia lại bị một kiếm hất văng, rơi vào thế yếu. Lưỡi kiếm nhắm thẳng vào ngực hắn ta!

Chung Yến Sanh vừa thấy cảnh này thì nín thở, bật thốt lên: “Triển Nhung cẩn thận!”

Hoắc Song đang đỡ lưỡi dao kề sát cổ, gương mặt khó coi nhìn đại đương gia đang giao đấu với Triển Nhung mà không hề chú ý tới người bên dưới là ai. Khi nghe thấy tên Triển Nhung, y đột nhiên hiểu ra, không màng đến lưỡi dao bên cổ, lập tức ném vỏ kiếm từ thắt lưng ra, vừa vặn làm lệch đường kiếm của đại đương gia.

“Chú Vệ, xin dừng tay!”

Đại đương gia dừng lại hành động đầy sát khí của mình.

Ám vệ kề dao vào cổ Hoắc Song thấy y giúp Triển Nhung cũng bối rối, không biết có nên hành động tiếp hay không.

Cổ Hoắc Song bị rạch một đường không thể tránh khỏi, nhưng y không hề để ý, nhanh chóng nhìn đám người bên dưới một vòng, lập tức nhận ra Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng: “Tiểu Điện hạ?”

Triển Nhung không ngờ Hoắc Song lại đột nhiên ra tay giúp mình, cũng sững người.

Hành động của Hoắc Song khiến bầu không khí trở nên kỳ lạ. Đại đương gia nhíu mày, không hạ kiếm mà quay đầu nhìn theo hướng nhìn của Hoắc Song.

Chung Yến Sanh bị Tiêu Lộng che chắn trong lòng còn chưa hết hoảng hốt, đôi mắt trong veo bắt gặp ánh mắt của đại đương gia.

Cuối cùng cậu cũng nhìn rõ gương mặt của đại đương gia được mọi người kính trọng của trại Thủy Vân.

Đó là một người đàn ông tráng kiện, có vết sẹo mờ từ giữa lông mày kéo đến khóe mắt. Nhìn ông có vẻ đã qua tuổi bốn mươi, tóc mai hơi bạc, nhưng toát ra vẻ trầm ổn ít nói. Những điều này khiến Chung Yến Sanh cảm thấy một sự quen thuộc khó tả… Nếu phải nói, thì ông có vài nét giống với Triển Nhung.

Đôi mắt đó nhìn cậu, rồi đáy mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, bật thốt: “Điện hạ!”

Chung Yến Sanh bối rối.

Hoắc Song gọi cậu là tiểu Điện hạ vì quen biết, nhưng đại đương gia này chưa từng gặp cậu, sao lại gọi cậu là… Điện hạ?

Đại đương gia vừa mở miệng lập tức khiến xung quanh càng im lặng hơn, bọn cướp và người của Tiêu Lộng đối đầu nhau, không biết có nên tiếp tục chiến đấu hay không.

Ngay vào lúc này, đại đương gia làm một hành động mà tất cả đều không ngờ tới —— ông buông kiếm xuống.

Tiêu Lộng nheo mắt.

Đại đương gia phớt lờ ánh mắt xung quanh, bước vài bước về phía Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng, ánh mắt vẫn không rời khỏi Chung Yến Sanh, giọng nói run run: “Vị… tiểu công tử này, năm nay ngài bao nhiêu tuổi?”

Chung Yến Sanh cảm thấy giọng ông như đang run rẩy.

Cậu do dự nghiêng nhìn Tiêu Lộng, thấy Tiêu Lộng chớp mắt mấy cái mới yên tâm hơn, bèn quay đầu lại, cắn môi nhỏ giọng nói: “Mười tám.”

Yết hầu của đại đương gia lại lăn xuống, tiếp tục hỏi: “Dám hỏi họ tên của ngài?”

Sau khi bị lão Hoàng đế đưa về cung, Chung Yến Sanh được phong là Thập Nhất Hoàng tử, theo lý nên nhận tổ quy tông, đổi thành họ Bùi và tên khác. Nhưng dường như lão Hoàng đế lại không có ý định này, thái độ mập mờ, chỉ gọi Chung Yên Sanh là Tiểu Thập Nhất.

Lão Hoàng đế không tỏ rõ thái độ, những người khác đương nhiên cũng không dám nói.

Chung Yến Sanh cũng không muốn đổi tên, nắm chặt ống tay áo của Tiêu Lộng kéo một cái, rồi chậm rãi nói: “Chung Yến Sanh.”

“Chung…” Đại đương gia dừng lại một lát, dường như chìm vào hồi ức xa xôi, môi giật giật: “Có phải Chung gia ở phủ Hoài An Hầu không?”

Chung Yến Sanh gật đầu.

Đại đương gia lại im lặng một lúc, đột nhiên nói: “Chung tiểu công tử, ta có thể nói chuyện riêng với ngươi một chút không?”

Tiêu Lộng đứng sau Chung Yến Sanh, giọng lạnh nhạt: “Không được.”

Đại đương gia cuối cùng cũng rời mắt khỏi Chung Yến Sanh, nhìn về phía Tiêu Lộng, thấy đôi mắt của hắn thì lập tức hiểu ra: “Xem ra, vị này chính là Định Vương Điện hạ.”

Vừa dứt lời, lũ cướp xung quanh đều sững sờ, đồng loạt hít một hơi lạnh.

Định Vương Tiêu Lộng???

Dù họ ở nơi rừng sâu núi thẳm này cũng đã từng nghe danh Tiêu Lộng, dù sao thì Tiêu Lộng cũng nổi danh từ lúc niên thiếu, chuyện về hắn đã lưu truyền khắp Đại Ung. Coi như sau này có nhiều tin đồn ngày càng đáng sợ về hắn, nhưng việc hắn trấn giữ biên cương chống giặc ngoại xâm vẫn là sự thật.

Quý nhân Kinh thành đều sợ Tiêu Lộng, nhưng đa số dân chúng, kể cả những kẻ chuyên cướp bóc này, lại rất kính trọng và biết ơn hắn.

Chỉ là… đây không phải nam sủng giá ba mươi vạn sao? Sao đột nhiên lại trở thành Định Vương Điện hạ rồi!

Lý Nhất Mộc vừa mới cảm thán sâu sắc về việc “dùng sắc lấy lòng người”, bây giờ rất chi là sốc, cứ nhìn chằm chằm vào Chung Yến Sanh và Tiêu Lộng không thôi.

Xung quanh đầy những tiếng xì xào, nhưng Tiêu Lộng không hề bị ảnh hưởng, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm, lạnh lùng lặp lại: “Không được.”

Lại bắt đầu lặp lời rồi, giống như hôm qua cứ khăng khăng muốn giúp Chung Yến Sanh “liếm vết thương” vậy.

Chung Yến Sanh vội vàng thúc hắn một cái, ra hiệu cho hắn đừng mở miệng. Tiêu Lộng nhíu mày, không vui cho lắm, nhưng rất nghe lời mà im lặng.

Chung Yến Sanh có trực giác của một con vật nhỏ, rất giỏi phân biệt thiện ý và ác ý của người khác. Cậu không cảm nhận được ác ý từ vị đại đương gia này.

Nhưng cậu cũng không dám một mình đối mặt với thủ lĩnh băng cướp, nhìn về phía đại đương gia hỏi: “Ông muốn nói gì với ta?”

Đại đương gia im lặng hồi lâu, đáp: “Rất nhiều, rất quan trọng.”

Họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, sao có thể có nhiều, còn rất quan trọng để nói?

Chung Yến Sanh nghiêng đầu khó hiểu: “Không thể nói trước mặt mọi người sao?”

Đại đương gia lắc đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định: “Nếu ngài lo rằng ta sẽ làm hại ngài, ta sẽ tự chặt đứt hai cánh tay của mình.”

Chung Yến Sanh bị lời nói của ông làm cho sợ hết hồn, vội vàng ngăn cản: “Hả? Hả? Cái này thì không, không cần!”

Xem ra đại đương gia thật sự muốn nói chuyện riêng với cậu.

Chung Yến Sanh do dự một lúc lâu, kéo ống tay áo Tiêu Lộng, nhỏ giọng gọi: “Ca ca?”

Tiêu Lộng cúi đầu nhìn cậu trong giây lát, đôi mắt xanh mờ mịt trong thoáng chốc trở nên tỉnh táo như trước đây. Khi Chung Yến Sanh còn chưa chắc chắn, Tiêu Lộng lại ngẩng đầu nhìn về phía Triển Nhung.

Triển Nhung đã khiêu khích Hoắc Song nhiều lần, không ngờ lại được Hoắc Song cứu mạng, trong lòng vẫn không phục, dù lúc nãy bị chém thì cùng lắm cũng chỉ bị thương nặng thôi.

Được Hoắc Song cứu, thật là mất mặt!

Hắn ta không tháo khăn che mặt ra, nhận được ánh mắt của Tiêu Lộng, nhanh chóng lấy ra một chai thuốc từ đai lưng, đổ ra một viên thuốc đỏ rực, đưa cho đại đương gia, lạnh lùng nói: “Uống viên này vào cả người sẽ không còn sức, qua một thời gian ngắn nếu không uống thuốc giải thì sẽ chết vì độc.”

Các tên cướp khác chưa từng nghe qua thứ gì thâm độc như vậy, vẻ mặt đều thay đổi: “Đại đương gia, không thể uống!”

“Muốn nói gì thì nói ở bên ngoài, không thể tùy tiện uống thuốc độc được!”

“Đại đương gia, xin hãy cẩn thận.”

Giữa những tiếng can ngăn, đại đương gia không hề do dự lấy một giây, đưa tay nhận viên thuốc, nuốt xuống bụng trước mặt mọi người.

“Bây giờ có thể để ta và Chung tiểu công tử nói chuyện riêng rồi chứ?”

Chung Yến Sanh thấy ông uống thuốc không chút do dự như vậy thì đắn đo một giây, rồi gật đầu: “Được thôi.”

Cậu bước lên hai bước, sau đó bị Tiêu Lộng im lặng kéo đai lưng lại, đặt vào tay cậu một vật.

Lòng bàn tay hơi trĩu xuống, là một con dao găm.

Cùng lúc đó, một bóng trắng lao đến giữa tiếng hét của đám đông.

Đạp Tuyết đang ngậm đuôi dùng bốn chân chạy tới, không còn dáng vẻ lười biếng nằm ngửa chờ Chung Yến Sanh xoa bụng, nó duy trì dáng vẻ oai phong lẫm liệt của một con thú săn, ngẩng đầu ưỡn ngực đến bên cạnh Chung Yến Sanh, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.

Chung Yến Sanh thấy Đạp Tuyết, mắt sáng lên, đưa tay xoa cái đầu to xù xù của nó, nhìn đại đương gia với vẻ chờ mong: “Con mèo nhỏ của ta có thể đi cùng không?”

Muốn nói chuyện phải tránh những người khác, nhưng Đạp Tuyết không phải là người.

Tiêu Lộng không ở bên cạnh cậu, có Đạp Tuyết cũng khiến cậu cảm thấy an toàn.

Nghe thấy ba chữ “con mèo nhỏ”, những tên cướp bị dọa đến hét toáng lên đều im lặng tập thể.

Đại đương gia: “…Tất nhiên là được.”

Lúc này Chung Yến Sanh mới thật sự yên tâm, theo đại đương gia bước vào trong gian nhà chính.

Vào bên trong Chung Yến Sanh mới phát hiện giữa sảnh đường đặt rất nhiều bài vị.

Ngoại trừ một bài vị ở giữa, tất cả các bài vị khác đều trống không.

Bài vị ở giữa cũng không có tên, chỉ có bốn chữ.

“Bài vị tiên chủ.”

Dường như đang kiêng kị điều gì đó, dù trốn ở nơi thâm sơn cùng cốc cũng không thể quang minh chính đại, một khi bị lộ ra sẽ mang đến tai họa khôn lường.

Dường như đại đương gia phải suy nghĩ rất lâu, cẩn thận hỏi bằng giọng khàn khàn: “Trên… gáy ngài, có một vết bớt hình cánh hoa đúng không?”

Chung Yến Sanh theo phản xạ sờ vào sau cổ mình.

Vị trí đó rất kín đáo, bị tóc che phủ, ban đầu ngay cả bản thân cậu cũng không biết có vết bớt ở đó.

Cậu ngạc nhiên nhìn đại đương gia, bối rối không thôi: “Sao ông biết…”

Lời nói chững lại khi thấy hốc mắt đại đương gia đỏ hoe.

Chẳng biết tại sao Chung Yến Sanh lại đứng lên, còn muốn nói gì đó để xoa dịu tình hình, đại đương gia đột nhiên quỳ xuống trước mặt cậu, đầu cúi sâu, giọng run rẩy: “Thuộc hạ Vệ Lăng, ra mắt tiểu chủ nhân.”



Tác giả: 

Tiểu Lộng:? Không cho phép ngươi cướp bé chủ nhân của ta.

Điều Điều: hốt hoảng.jpg

Đoán xem bây giờ Tiêu Lộng đang ngốc hay đang tỉnh táo~
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.