Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ

Chương 74: Phần thưởng



"-- Cạch"

Tiếng mở cửa vang lên, Quý Việt đã về.

Giang Hòa và Cố Bạch Thanh đồng thời ngậm miệng, quay đầu nhìn về phía Quý Việt.

"Hả, hai đứa nhìn anh như vậy làm gì?" Quý Việt cởi áo khoác ngoài treo lên giá.

Cố Bạch Thanh nở nụ cười, ghé lại gần nói: "Nhìn Alpha đang khổ vì tình ấy mà."

Quý Việt không thích nghe câu này, "Cái gì mà khổ vì tình? Tình yêu ngọt ngào mày biết không?"

Cố Bạch Thanh hừ một tiếng: "Phải nói là tình đơn phương ngọt ngào chứ nhỉ? Em thấy anh Quý chưa theo đuổi được Omega đó mà."

"Cố Bạch Thanh, tao thấy mày muốn ăn đòn!" Quý Việt giơ tay quắp cổ Cố Bạch Thanh, "Một ngày không dạy dỗ là leo lên mái nhà nhổ ngói!"

Cố Bạch Thanh bị ép đến mức thở không ra hơi, vội vàng nhận sai: "Em sai rồi em sai rồi, anh Quý, anh tha cho em, em là Omega mà."

Nghe thấy thế, hai Alpha trong phòng đần ra, Quý Việt cười xùy: "Lúc này thì là Omega, vậy cái tên Alpha hàng ngày tình tứ tỏ tình với thần tượng Omega trên mạng là ai?"

"Đồ mặt dày!" Cố Bạch Thanh cong lưng rên rỉ một tiếng, "Alpha mặt dày nào lại làm chuyện như vậy, Kiều Kiều của bọn này tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai làm ô uế!"

Nghe câu này, Quý Việt ghê tởm buông tay đang kìm Cố Bạch Thanh ra, toàn thân nổi da gà: "Cố Bạch Thanh mày có thể bình thường một chút không?"

Giang Hòa ở bên cạnh gật đầu tán thành, cậu chàng cũng cảm thấy Cố Bạch Thanh quá kỳ lạ, hoàn toàn không còn dáng vẻ của Alpha mạnh mẽ trước đây.

"Chậc, hai người hiểu gì chứ? Đây gọi là diễn xuất nhập tâm, nếu những lúc thế này mà không coi mình là Omega, lỡ sau này lộ tẩy thì toi."

"Đây đâu giống hai người có thể đường hoàng nói mình là Alpha."

Cố Bạch Thanh nói thật đáng thương, nhưng Quý Việt nhìn bộ dạng thiếu đánh của cậu ta, luôn cảm thấy cậu ta đang vui sướng.

Dường như cũng nhận ra lời mình nói không có độ tin cậy, Cố Bạch Thanh ho một tiếng, "Nói chuyện nghiêm túc nào, anh Quý, ba em đưa em về nước vì muốn cho em học trong nước, em sẽ cùng học với anh và Giang Hòa đấy, hai người có vui không?!"

Gương mặt Quý Việt lạnh lùng: "Ồ."

Giang Hòa thì có vẻ rất vui, nhưng sau đó cậu chàng lại có chút băn khoăn: "Vậy nhóc Bạch, lúc cậu đi vệ sinh là phải vào nhà vệ sinh Omega sao?"

Cố Bạch Thanh: "???"

Quý Việt không nỡ nhìn thẳng: "Giang Hòa, trọng tâm của mày..."

Cố Bạch Thanh và Giang Hòa không định ngủ lại nhà Quý Việt, kể chuyện xưa đến mười một rưỡi, hai người mới nhắc đến chuyện ra về.

Quý Việt thấy lạ: "Hôm nay bây ngủ lại đây đi, muộn thế này còn về."

Cố Bạch Thanh khoác tay Giang Hòa lắc đầu: "Không, ba em không cho em ở chung phòng với Alpha."

Quý Việt cười như không cười: "Nhanh cút đi."

Tài xế của Cố Bạch Thanh dừng xe trước cửa nhà Giang Hòa, Giang Hòa dẫn Cố Bạch Thanh đi trong gió lạnh, từ nhà Quý Việt đến nhà Giang Hòa không xa, nhưng hai người đi rất chậm.

"Vậy cậu định làm thế nào?" Giang Hòa do dự hỏi.

Cố Bạch Thanh biết Giang Hòa đang nói gì, khẽ cong môi nói: "Mình có thể làm gì?"

"Tuy mình rất muốn để anh Quý cưới một Omega bình thường, nhưng cũng phải xem anh Quý nghĩ thế nào chứ phải không?"

Hai người chậm rãi bước đi, ánh đèn vàng phía sau kéo dài bóng của họ.



"Mình chỉ muốn xem Omega này rốt cuộc thế nào, có thật lòng thích anh Quý không thôi."

Ngoài miệng Cố Bạch Thanh nói vậy, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm xuống chân mình, cậu ta không nói ra lý do quan trọng nhất.

Điều cậu ta thật sự muốn biết là, rốt cuộc Omega này ở tầng nào, đã bị sắp đặt những gì, nếu là loại thí nghiệm tấn công, dù bị Quý Việt ghét cả đời, cậu ta cũng sẽ ngăn cản hai người yêu nhau.

Dù sao họ cũng chưa ở bên nhau mà?

Không ai được làm tổn thương Quý Việt.

Trong mắt Cố Bạch Thanh ánh lên vẻ u ám, hai người cậu ta quan tâm, một là Quý Việt, một là Giang Hòa, nếu ai làm tổn thương họ, chính Cố Bạch Thanh cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì.

...

Gió lạnh thấu xương, trời chưa sáng, vầng trăng lưỡi liềm treo ở chân trời, Quý Việt đáng lẽ còn đang trong giấc mơ đã bò dậy, hắn đeo ba lô lên, khoác áo ngoài ngáp dài chuẩn bị đi học.

Dù đã dậy sớm mấy ngày, đối với Quý Việt vẫn khó khăn như ngày đầu, nhưng vì tình yêu của mình, Quý Việt phải liều mạng.

Trong trường, Omega vẫn là người đến sớm nhất, cậu ngồi thẳng lưng trên ghế, Quý Việt đứng ở cửa, nhìn Omega lật giở sách vở, lông mày khi giãn ra khi nhíu lại, gương mặt đẹp đẽ dưới ánh đèn thêm một phần dịu dàng.

Quý Việt nhìn ngây người, đôi mắt vốn buồn ngủ giờ nhìn chằm chằm người ta không chớp mắt.

Tưởng Vưu vẫn cúi đầu sắp xếp các dạng bài tập Quý Việt cần tập trung luyện tập ngày mai, vật lý và toán học cần được tăng cường luyện tập, các dạng bài cơ bản không khó, nhưng cũng không thể xem nhẹ.

Sao giờ này Quý Việt vẫn chưa đến?

Tưởng Vưu nhíu mày, vô thức nhìn về phía cửa, rồi chạm phải ánh mắt của Quý Việt.

"Ừm?" Tưởng Vưu nghi hoặc nghiêng đầu: "Anh Quý?"

Quý Việt tỉnh táo lại, một cảm giác ngượng ngùng bỗng trào dâng, tỉnh bơ đi tới: "Tôi mới đến."

Tưởng Vưu gật đầu không hỏi kỹ, cậu đưa bài tập bên cạnh qua, "Cái này làm xong trước khi tập thể dục giữa giờ."

Nói rồi Tưởng Vưu nhìn đồng hồ: "Tiết tự học buổi sáng bắt đầu lúc sáu giờ ba mươi, bây giờ là năm giờ mười phút, còn một tiếng hai mươi phút để làm bài."

Quý Việt sờ độ dày của tờ giấy A4, kinh ngạc: "Tôi không làm được, tôi không thể, dày quá!"

Tưởng Vưu dừng lại một chút, "Dạng bài đơn giản, cùng một trình độ với mấy ngày trước, tất nhiên số lượng bài nhiều hơn lần trước một chút, cũng chỉ thêm vài bài thôi."

Vài bài?

Quý Việt sờ độ dày của giấy, kiểm tra lại một lần nữa, nghiêm túc lắc đầu: "Không thể nào!"

Tưởng Vưu mím môi, cậu ngẩng mắt nhìn Quý Việt, giọng nhẹ nhàng: "Tôi muốn cùng cậu vào một trường Đại học."

Quý Việt khựng lại, có chút dao động.

Sau đó lại củng cố tinh thần, Omega này chỉ biết chiêu này thôi sao?! Mỹ nhân kế! Không thể là không thể!

"Anh Quý." Đôi mắt màu hổ phách của Tưởng Vưu long lanh nước, hàng mi dài khẽ run, dường như vì lần đầu tiên có thái độ như vậy với Alpha, cậu còn có chút xấu hổ, gương mặt Tưởng Vưu nhuốm một lớp hồng nhạt: "Được không?"

Ai mà chịu nổi chứ?

Quý Việt không chịu nổi, ngay khi hắn định đồng ý, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, Quý Việt quay đầu hắng giọng nói: "Lần trước tôi làm xong là vì có động lực, lần này nếu có phần thưởng, có khi tôi làm được đấy."

"Phần thưởng?" Tưởng Vưu nhíu mày.

Quý Việt khẽ cong môi: "Ví dụ như cậu cùng ăn cơm với tôi, cùng chơi game, chỉ có cậu và tôi."

Tưởng Vưu thấy lạ: "Bình thường không phải vẫn vậy sao?"



Quý Việt nghĩ một lúc, hình như đúng là vậy, từ khi hai người quen nhau cũng coi như hình với bóng, thỉnh thoảng có bóng đèn Lam Vân Kiệt có thể bỏ qua không tính.

Vậy làm sao mới có thể chọn một đặc quyền cho mình đây?

Làm bạn trai của hắn thì sao?

Quý Việt rất muốn nói ra câu này, nhưng lý trí đã chiến thắng xung động, hắn biết nếu nói ra câu này, dù Omega đồng ý hay không đồng ý đều sẽ khó xử, đây là không tôn trọng cậu.

"Vậy tạm nợ đã, đợi sau này có cơ hội tôi sẽ nói."

Tưởng Vưu ừm một tiếng, nhìn Quý Việt bằng ánh mắt nghiêm túc: "Tôi sẽ nhớ."

Quý Việt ngạc nhiên, mỉm cười hạnh phúc: "Ừ, nếu không nhớ thì tôi không đồng ý đâu."

Trong lúc một người làm bài một người đọc sách, thời gian từ từ trôi qua, các bạn cùng lớp dần dần đến.

Trong tiết tự học buổi sáng, Quý Việt cũng làm bài. Ngoài lớp phó thể dục Trần Thần và hai Alpha tranh giành vị trí đàn em của hắn thì không ai biết hắn đang làm gì. Quý Việt cảm thấy hài lòng với tình huống hiện tại, nếu không mặt mũi của một học sinh dốt kiêm trùm trường của hắn biết để đâu.

Sau khi tiết tự học kết thúc, thầy Lý dẫn Cố Bạch Thanh vào lớp.

Không thể không nói, diện mạo của Cố Bạch Thanh thực sự có sức sát thương, làn da trắng mịn đáng yêu, nụ cười ngọt ngào khiến người ai nhìn vào cũng cảm thấy tâm trạng tốt hơn.

"Em có thể ngồi chỗ trống hàng sau, sách thì nhìn chung với bạn cùng bàn." Sau khi nhắc nhở xong, thầy Lý nhắc lớp trưởng và các bạn hãy săn sóc cho học sinh chuyển trường. Khi đã nói hết những điều cần nói, thầy Lý mới rời đi.

Cố Bạch Thanh chọn một chỗ trống để cặp trên bàn, vị trí này cách vị trí của Quý Việt hai bàn, cậu ta liếc nhìn Quý Việt đang hí hoáy viết bài, thầm chậc một tiếng, bạn từ nhỏ đến mà không biết chào hỏi gì cả.

Tuy ảm thấy không hài lòng nhưng Cố Bạch Thanh vẫn mỉm cười đi tới, giọng nói tràn đầy sức sống và ngọt ngào của Omega: "Anh Quý! Em tới rồi! Nhớ em không?"

Kỳ Việt nhìn Cố Bạch Thanh một cái rồi nhếch môi, ờ một tiếng rồi tiếp tục cúi xuống làm bài.

Cố Bạch Thanh: "..."

Vì hạnh phúc sau này của Quý Việt, mình nhịn!

Nụ cười của Cố Bạch Thanh càng ngày càng tươi: "Anh Quý, lát nữa chúng ta đi dạo quanh trường, anh giới thiệu cho em một chút về trường nhé?"

Câu "không rảnh" của Quý Việt chưa kịp nói, Tưởng Vưu bên cạnh đã giành trước: "Cậu ấy không rảnh."

Giọng nói lạnh lùng và có chút xa cách, lời từ chối mạnh mẽ dường như mang một chút bất mãn.

"Tôi đang hỏi anh Quý, chứ không phải hỏi cậu." Cố Bạch Thanh nhăn mày không hài lòng.

Quý Việt nhìn cử chỉ của Cố Bạch Thanh cảm thấy ớn lạnh, cạn lời: "Tao cũng vậy, tao không rảnh, mày đi tìm Giang Hòa đi."

Cố Bạch Thanh nhìn Quý Việt bằng ánh mắt không thể tin nổi, cậu ta lao đến ôm lấy cánh tay của Quý Việt, rống: "Không, đi dạo quanh trường cùng em đi."

Cố Bạch Thanh vừa làm nũng vừa để ý đến Tưởng Vưu, nhìn vẻ mặt căng thẳng và ánh mắt không vui của Tưởng Vưu, Cố Bạch Thanh cảm thấy mình có thể triển khai bước kế hoạch tiếp theo.

"Đệt, Cố Bạch Thanh hôm qua tao nói màu đừng có đụng vào tao rồi mà?" Kỳ Việt muốn giơ chân đá Cố Bạch Thanh.

Cố Bạch Thanh xoay người linh hoạt tránh né, nước mắt như những viên ngọc trai đứt đoạn: "Ưm, anh Quý là đồ khốn."

Nói xong câu này, Cố Bạch Thanh che miệng đau đớn, yếu ớt chạy ra khỏi lớp

Quý Việt: "???" Điên à?

Tưởng Vưu đang căng mặt: "..."

Tưởng Kỳ vừa mới tỉnh dậy, chứng kiến toàn bộ quá trình: Tối nay có thể trùm bao tải đánh Omega này không?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.