Sau Khi Nhân Cách Phụ Phải Lòng Đối Thủ

Chương 65: Mặc đồ Nữ có phải là mặc váy không?



Lần này Quý Việt đến tìm Tưởng Vưu (Tưởng Kỳ) vào nửa đêm, chủ yếu là bản thân tưởng tượng ra nhiều quá khứ 'bi thảm' của Omega, nhất thời đau lòng và thương xót, không nghĩ ngợi gì đã chạy đến.

Kết quả sau khi gặp người ta lại không nói được lời nào, coi như đi một chuyến không công.

Nhưng Quý Việt không hề hối hận, hắn cũng coi như đã nói rõ với Tưởng Kỳ rằng họ vẫn là bạn bè.

Mặc dù Omega thích trêu đùa người khác một cách ác ý, nhưng đối phương không làm gì sai, chỉ không thích hắn thôi.

Quý Việt thích Omega có hai nhân cách này, cũng không cảm thấy việc người mình thích có hai nhân cách là điều gì đáng sợ.

Bản chất Alpha là không bỏ cuộc, thích theo đuổi sự kích thích, thử thách giới hạn.

"Về nhà phải hỏi kỹ cách theo đuổi Omega." Quý Việt nghĩ như vậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, những ánh đèn đường như dải lụa bay nhanh, phía sau là tòa thành phố cổ, cổ kính và trang nghiêm.

Đi qua khu rừng nhỏ âm u, Tưởng Kỳ đội chặt mũ, cơ thể nhanh nhẹn trèo lên cây La Hán, lộn người nhảy vào từ cửa sổ mở toang.

Cậu quay đầu lại đóng cửa sổ, giơ tay kéo rèm cửa màu vàng nhạt.

Cho đến khi trở về lãnh địa của mình, Tưởng Kỳ mới hoàn toàn thả lỏng, cậu thở phào, thái độ của siêu đáng yêu đối với mình tốt hơn cậu tưởng tượng nhiều.

"Tưởng Vưu."

Tưởng Kỳ bắt đầu tính sổ với nhân cách chính, "Cậu còn học được cách mách lẻo à?!"

"Bây giờ thì tốt rồi, mỗi người nửa ngày cậu vui rồi chứ?"

Tưởng Vưu lạnh lùng nói: "Còn hơn là để một mình tôi chịu đựng."

Có Tưởng Kỳ chia sẻ một nửa, Tưởng Vưu cảm thấy mình có thể chấp nhận kết quả hiện tại.

Nhưng dù thế nào đi nữa, mọi chuyện đã thành, cả hai cũng không muốn trở thành người nuốt lời, chỉ có thể chấp nhận số phận, sau đó cả hai cùng lùi một bước, tạm thời bắt tay giảng hòa, quyết định đi nghiên cứu trang phục nữ, tìm một bộ quần áo có thể chấp nhận được rồi nói sau.

"Mặc đồ nữ có phải là mặc váy không?" Tưởng Kỳ hỏi.

"Hình như là vậy."

Cả hai cùng chìm vào im lặng.

Cùng lúc đó, Quý Việt vừa về đến nhà, không biết rằng một câu nói của mình đã khiến crush rơi vào tình cảnh khó xử.

Vì về muộn nên hắn không để ba mẹ Quý mở cửa, giờ này chắc hai người đã ngủ từ lâu rồi.

Quý Việt khóa cửa, không bật đèn phòng khách, chỉ dùng đèn pin điện thoại lần mò về phòng.

Công tắc đèn chùm trong phòng ngủ nằm ngay cạnh cửa.

— Cạch

Căn phòng tối om bỗng chốc tràn ngập ánh sáng, Quý Việt chưa kịp vào phòng khóa cửa, cửa phòng bên cạnh đã mở ra.

"Anh Quý, anh về rồi à?" Giang Hòa nghe thấy động tĩnh, dụi mắt.

Không lâu sau khi Quý Việt đi, cậu chàng đã lấy lý do mệt mỏi để trốn khỏi sự cằn nhằn của ba mẹ Quý và đến phòng khách.

Vì anh Quý có việc tìm cậu chàng, Giang Hòa cứ ngồi trên ghế đẩu trong phòng khách chơi điện thoại, cuối cùng buồn ngủ đến mức không dám ngủ.

"Ừ." Quý Việt nhìn thấy Giang Hòa như thế, trong lòng có chút ngượng ngùng và áy náy, hắn cũng được coi là loại thấy sắc quên bạn.

"Mày đi ngủ đi, mai nói sau." Quý Việt xoa xoa mũi, ho một tiếng.

Giang Hòa không chịu, cậu chàng là kiểu người không giải quyết xong việc hôm nay thì dù có buồn ngủ cũng không ngủ, nếu không thì sao có thể đợi Quý Việt đến tận bây giờ.

"Anh Quý, hôm nay nói luôn đi." Giang Hòa kéo áo ngủ của mình, nói nhỏ.

Quý Việt suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nghiêng người nhường đường: "Vào trong rồi nói."

Giang Hòa là em họ của Quý Việt, hai người không chênh lệch tuổi tác nhiều lắm, tuy có lúc không nói chuyện được với nhau nhưng Quý Việt rất quan tâm đến Giang Hòa.

"Lý Nhạc Hàng là sao vậy? Sao dạo này thằng đó cứ bám lấy mày?"

Quý Việt không muốn vòng vo, hỏi thẳng.

Giang Hòa sững sờ, mím môi nói nhỏ: "Cậu ta nhìn... nhìn thấy mặt em rồi."

Quý Việt đã nghĩ đến việc thằng ngu Lý Nhạc Hàng có âm mưu xấu, nhưng không ngờ Giang Hòa lại nói như vậy.



Quý Việt ngẩng đầu nhìn Giang Hòa, cẩn thận đánh giá.

Giang Hòa không có nhiều phòng bị trước mặt người nhà, cậu chàng không đeo kính, mái tóc dày được buộc lên, để lộ đôi mắt đào hoa long lanh, vì buồn ngủ nên trong mắt có chút lười biếng, nốt ruồi lệ ở đuôi mắt càng thêm gợi cảm.

Quý Việt nhìn cậu chàng đẹp trai trước mặt, trầm ngâm một giây: "Nhìn thấy mặt mày thì sao?"

Alpha thẳng nam chưa bao giờ cảm thấy một Alpha khác quá đẹp trai sẽ ảnh hưởng gì đến xu hướng tính dục của mình.

"Cậu ta..." Giang Hòa khó nói: "Cậu ta muốn theo đuổi em."

Trên đầu Quý Việt từ từ hiện lên một dấu chấm hỏi.

Giang Hòa giải thích: "Mấy hôm trước, nghỉ ở nhà, Quý Thịnh Phong và Quý Thanh đã đến tìm em."

Quý Thịnh Phong là con trai út của bác cả nhà họ Quý, Quý Thanh là con gái của bác hai nhà họ Quý, hai người đều ngu ngốc, trừ khi có chuyện gì ở nhà họ Quý, nếu không họ tuyệt đối sẽ không nghĩ đến việc liên lạc với những người họ hàng nghèo "không lên được mặt bàn" này.

Quý Việt nhíu mày, tiếp tục nghe Giang Hòa kể.

Giang Hòa sống cùng ông bà, hai ông bà sức khỏe tốt, tâm lý cũng trẻ, từ sau khi hai người ba của Giang Hòa qua đời, người nuôi Giang Hòa vẫn luôn là hai ông bà.

Theo thời gian, nỗi đau buồn của hai ông bà cũng dần tan biến, họ đã nghĩ thoáng hơn nhiều, thường xuyên đi du lịch ngắm cảnh, chơi cờ nói chuyện với bạn bè, thời gian ở nhà trong một tháng rất ít.

Giang Hòa cũng ủng hộ họ, hôm đó đúng lúc ông bà đi du lịch về, Giang Hòa ngồi trong sân hào hứng nghe họ kể chuyện vui khi du lịch mấy hôm trước.

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm.

Giang Hòa đẩy kính, đứng dậy chuẩn bị ra mở cửa, vừa đi vừa vuốt mái tóc dày che mắt sang hai bên, để tránh che khuất tầm nhìn không thấy đường.

Qua mắt mèo, Giang Hòa nhìn thấy Quý Thịnh Phong chưa bao giờ liên lạc, bên cạnh là Omega xinh xắn đáng yêu Quý Thanh.

Vẻ mặt của cả hai đều rất vui, dường như tâm trạng rất tốt, nhưng với trực giác nhạy bén của Giang Hòa, hai người này không vui như vẻ bề ngoài.

Giang Hòa do dự một chút, nhìn ông bà phía sau, quyết định nói lớn: "Ông bà ơi, con ra ngoài một chút."

Trên thực tế, Giang Hòa đã đoán đúng.

Quý Thịnh Phong và Quý Thanh cố nén sự không kiên nhẫn để đến tìm cậu chàng, mặc dù họ rất thân thiết với ông nội, nhưng trong chuyện này, họ vẫn không hiểu, Alpha u ám này có gì tốt mà đáng để ông nội hết lần này đến lần khác bảo người đến gọi về nhà họ Quý.

Nhìn thấy dáng vẻ u ám và quê mùa của Giang Hòa, trong mắt hai người ánh lên vẻ chán ghét, ngoài mặt lại thân thiết tiến lại gần, "Em họ, lâu rồi không gặp, chúng ta đi chơi đi."

Giang Hòa vô thức lùi lại, nhìn Quý Thịnh Phong và Quý Thanh với vẻ mặt từ chối.

Sắc mặt Quý Thịnh Phong thoáng cứng đờ, rồi nhanh chóng lại trở lại bình thường nói: "Chú hai có mở một công viên giải trí, chúng ta cùng đi đi."

Quý Thanh cũng cười nói, đi tới kéo tay áo Giang Hòa làm nũng: "Đi thôi, anh Giang Hòa, chúng ta cùng đi chơi."

Giang Hòa bỗng có cảm giác như chồn đến chúc tết gà, hất tay Quý Thanh ra, cau mày nói: "Không cần đâu, tôi không thích chơi."

"Anh Giang Hòa, ông nội cũng không muốn ép anh về nhà họ Quý nữa, anh còn muốn xa cách với chúng em như vậy sao?"

Quý Thanh đáng thương nhìn Giang Hòa, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, tại sao tên này lại tránh nhỏ như tránh tà vậy? Nhỏ còn chưa chê đâu đấy nhé?

"Ông nội không muốn ép tôi về nhà họ Quý nữa?!" Mắt Giang Hòa sáng lên, hồ hởi nhìn Quý Thanh.

"Ừ." Quý Thịnh Phong chợt lóe lên một ý nghĩ, cậu ta cười híp mắt nhìn Giang Hòa: "Em họ, em có muốn biết tại sao ông nội không ép em về nhà họ Quý nữa không? Đi chơi với bọn anh đi, trên đường anh sẽ nói rõ cho em biết, dù sao chúng ta cũng là người một nhà, anh không thể làm hại em được."

Không thể làm hại cậu chàng.

Giang Hòa vẫn có chút hiểu biết về chỉ số IQ của Quý Thịnh Phong và Quý Thanh.

Giang Hòa suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Em đi lấy điện thoại, ra ngay đây."

Vừa mở cửa, Giang Hòa đã thấy ông bà nội lo lắng nhìn mình, "Không sao đâu ạ, con đi công viên giải trí chơi với họ."

Giang Hòa lấy điện thoại từ phòng ngủ, cúi đầu gửi tin nhắn cho ba Quý, để tránh cậu chàng đoán sai rồi bị nhốt ở nhà họ Quý.

Công viên giải trí rất lớn, có ghế quay, tàu cướp biển, tàu lượn..., rất thú vị và hấp dẫn, nhưng điều này không hề thu hút Giang Hòa.

Cậu chàng chờ lời giải thích của Quý Thịnh Phong và Quý Thanh, trong mắt tràn đầy niềm vui không thể kìm nén được.

"À, là ông nội cũng rất quan tâm đến cảm nhận của em." Quý Thịnh Phong ho khan một tiếng, ánh mắt lảng tránh, "Vì vậy, biết em không vui, ông ấy đã từ bỏ."

Nhìn là biết giả rồi.

Tâm trạng của Giang Hòa lập tức không còn tốt đẹp nữa, cậu chàng ngồi xuống ghế dài, mở WeChat, mở giao diện trò chuyện với Lam Vân Kiệt, cậu chàng không thể đến đây không công được, hay là rủ Lam Vân Kiệt ra ngoài chơi?

Giang Hòa suy nghĩ, hoàn toàn không để ý đến hai người bên cạnh.



Quý Thanh nháy mắt với Quý Thịnh Phong.

Hai người họ thực ra có nhiệm vụ, nhưng nhiệm vụ này chỉ là làm thân với Giang Hòa mà thôi.

Trước đây bọn họ không nghĩ rằng Giang Hòa không muốn trở về nhà họ Quý, nên khi bị từ chối theo bản năng có chút tức giận, thái độ đối với Giang Hòa cũng cứng rắn, lần này bọn họ sử dụng chính sách mềm mỏng!

Chờ đến khi quan hệ của họ tốt lên rồi thì nói gì mà Giang Hòa không nghe?

Nhưng rất tiếc, bọn họ vốn không mở được cánh cửa trái tim của Giang Hòa.

Quý Thanh chuẩn bị gọi thêm vài người bạn biết khuấy động không khí, lúng túng như vậy chắc chắn là do ít người.

Nghe đến đây, Quý Việt đã có suy đoán, nhìn Giang Hòa hỏi: "Người bạn mà Quý Thanh gọi đến là Lý Nhạc Hàng?"

Giang Hòa gật đầu nói: "Ừm, gia thế của Lý Nhạc Hàng hình như cũng khá sâu, trước khi chuyển đến đây thì đã học cùng trường với bọn Quý Thịnh Phong, là bạn của họ."

Giang Hòa tiếp tục nói: "Ban đầu em muốn gọi anh Lam cùng đi, nhưng sau đó nghĩ lại không nên kéo cậu ấy vào vũng nước đục này."

Quý Việt tán thành gật đầu, Alpha Lam Vân Kiệt vốn không thể chơi lại bọn họ, tốt nhất là đừng dính vào.

Đợi nhóm người kia đến, Giang Hòa miễn cưỡng đi theo họ đến công viên nước.

Tính Giang Hòa hướng nội, vốn không muốn nói chuyện với họ, kết quả Lý Nhạc Hàng cứ nói chuyện với cậu chàng suốt dọc đường, như rất thân vậy.

Sau khi bọn họ xuống nước, Giang Hòa đứng trên bờ từ chối đùa giỡn vừa định thở phào nhẹ nhõm, bỗng nhiên bị một bàn tay kéo chân xuống nước.

Do không hề chuẩn bị, Giang Hòa bị sặc nước, kính cũng bị nước cuốn trôi.

Thủ phạm chính là Lý Nhạc Hàng, hắn ta thầm kêu không ổn, vốn dĩ hắn ta chỉ muốn đùa một chút, không ngờ lại quá trớn, vội vàng lên bờ an ủi.

Giang Hòa nằm sấp bên bờ không ngừng ho, những giọt nước theo tóc cậu chàng rơi xuống bên mặt, có giọt nước lướt qua chiếc cổ trắng nõn, trông có vẻ yếu ớt đầy mê hoặc.

Lý Nhạc Hàng là một người cuồng nhan sắc, lập tức sững sờ, đệt, đây là Alpha u ám vừa rồi sao?!

Đẹp... đẹp quá!

Trong mũi dường như có một mùi hương quyến rũ, sắc mặt Lý Nhạc Hàng ửng đỏ bất thường, Omega?

O giả A.

Trong lòng Lý Nhạc Hàng bùng lên hứng thú.

Giang Hòa nhìn thấy sắc mặt Lý Nhạc Hàng đỏ bừng, ban đầu còn khó hiểu, cho đến khi ngửi thấy mùi pheromone của mình, sắc mặt cậu chàng thay đổi, đứng dậy bỏ đi mà không chào hỏi.

Mấy ngày sau đó, Lý Nhạc Hàng cứ bám lấy cậu chàng, phiền phức không chịu nổi.

"Tên đó ngửi thấy pheromone của mày rồi?!" Quý Việt bùng nổ.

Đối với Quý Việt mà nói, ngửi thấy pheromone của Giang Hòa và nhìn thấy mặt của cậu chàng không cùng một đẳng cấp.

Quý Việt chưa từng ngửi thấy mùi pheromone của em họ mình, không biết nó có mùi gì, nhưng hắn biết pheromone của em họ rất kỳ lạ vì những chuyện hồi nhỏ.

Đây luôn là một vết sẹo trong lòng em họ.

Bây giờ lại bị một thằng ngu biết được!

Quý Việt bực bội, thảo nào em họ tốt tính như vậy lại ghét thằng đó.

"Ngày mai anh sẽ đánh lệch mũi nó!"

Giang Hòa bị chọc cười: "Người chịu thiệt chắc là cậu ta. Chắc cậu ta nghĩ em là Omega."

Quý Việt không hề nguôi ngoai, hắn xoa tay chuẩn bị dạy cho Lý Nhạc Hàng một bài học.

Thời gian đã không còn sớm, Quý Việt và Giang Hòa nói chuyện xong đã gần mười hai giờ rưỡi.

Sau khi ra khỏi phòng ngủ của Quý Việt, Giang Hòa trở về phòng mình, cậu chàng ngồi trên giường thở dài.

Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.

【Nhóc Hòa, mình sắp về rồi.】

Cùng lúc đó, Quý Việt cũng nhận được tin nhắn từ cùng một người.

【Anh, em sắp về rồi.】
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.