Chương bị lỗi vui lòngsLời vừa thốt ra, bầu không khí bỗng dưng im lặng.
Quý Việt tỉnh táo lại, nhớ lại những gì mình vừa nói, muốn tự nổ ngay tại chỗ.
Thực ra Tưởng Kỳ cũng không biết phải trả lời thế nào, gương mặt cậu hơi nóng, nhưng nhìn Quý Việt đối diện đỏ bừng như tôm luộc, ác ý trong lòng Tưởng Kỳ trỗi dậy.
"Nhanh ăn mì của cậu đi." Quý Việt nghiêng đầu không nhìn thẳng Tưởng Kỳ, khó chịu bắt chéo chân, cố gắng đổi chủ đề.
Tưởng Kỳ ngoan ngoãn gật đầu, từ từ ăn hết phần mì còn lại rồi đặt đũa xuống nói: "Ăn no rồi."
Ăn nhanh thế à?
Quý Việt vừa định nói gì đó, nhưng khi đối diện với đôi mắt đẹp trong veo kia thì cứng họng, chẳng nhớ mình muốn nói gì nữa.
"?"
Tưởng Kỳ khó hiểu nhìn biểu cảm của siêu đáng yêu, trong lòng từ từ xuất hiện một dấu hỏi.
"Về với tôi đi." Quý Việt khẽ dừng lại, rồi giả vờ bổ sung: "Tôi cũng đã xin nghỉ vài ngày, huống hồ không phải cậu muốn xem bầu trời đầy sao ở thôn à?"
Đây là điều hai người đã hẹn nhau từ sớm.
Tối hôm ấy, đường phố rực rỡ ánh đèn, trên bầu trời chỉ thấy vài vì sao rải rác, Tưởng Kỳ bị Quý Việt gọi ra ngoài.
Thiếu niên nói: Trong thành phố ít khi thấy sao, nhưng trong thôn nhiều, bầu trời ngập sao, sau này có thể dẫn cậu đi xem.
Dưới ánh đèn đường, đôi mắt đen láy của thiếu niên dường như hòa làm một với bầu trời đầy sao, nom còn sáng hơn.
Cậu tưởng lời Quý Việt nói ngày đó chỉ là thuận miệng.
Tưởng Kỳ nhếch mép: "Trùng hợp thế à?"
Quý Việt ra vẻ tự nhiên: "Ừ, cậu ở thành phố S mấy ngày?"
Tưởng Kỳ hỏi ngược lại: "Cậu ở bao lâu?"
Tôi làm sao biết tôi ở bao lâu, lẽ ra hôm nay đã phải đi rồi...
Quý Việt lập tức cảnh giác, nếu khoảng thời gian hắn nói khác với khoảng thời gian Tưởng Vưu xin nghỉ, há chẳng phải Tưởng Vưu sẽ ở lại cùng tên Ngốc X và quay về cùng hắn ta sao?
"Cậu nói trước đi." Ngón tay Quý Việt lướt màn hình điện thoại, thoạt nhìn rất tự nhiên.
Tưởng Kỳ thầm nhướng mày, nhìn siêu đáng yêu, chợt nói: "Được thôi, tôi ở thêm ba ngày rồi về."
Quý Việt vờ ngạc nhiên nhìn Tưởng Kỳ: "Trùng hợp ghê, tôi cũng vậy đấy."
Diễn xuất dở đến nỗi Tưởng Kỳ không muốn vạch trần.
"Trùng hợp thật đấy." Tưởng Kỳ cũng giả vờ ngạc nhiên, vô cùng nể mặt Quý Việt.
"Vậy thì cậu đừng phiền đến tên Ngốc... khụ, X nữa." Quý Việt hơi kích động, suýt buộc miệng nói ra biệt danh mà hắn đặt cho X, bèn lấy tay che miệng, kìm lại khóe môi đang cong lên.
Tưởng Kỳ nghe rõ từ "Ngốc" ấy, nhếch mép nghiêng đầu trêu chọc: "Không phiền X thì lại phiền cậu đấy."
"Tôi không phiền!" Quý Việt ho một tiếng: "Ông tôi rất thích trẻ con, cậu đến ông ấy sẽ vui lắm."
Ánh mắt Tưởng Kỳ dừng lại trên đôi tai đỏ ửng của Quý Việt, đôi mắt màu hổ phách cong lên, như phát hiện ra điều gì thú vị, cậu gật đầu: "Vậy phiền cậu một chút, để tôi nói với X."
Quý Việt cố nén nụ cười càng lúc càng tươi: "Không có gì, cậu cứ đi đi."
Rồi Quý Việt thấy Omega đối diện cầm điện thoại đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài gọi điện, nụ cười trên môi hắn lập tức vụt tắt.
Gọi điện còn không dám gọi trước mặt hắn nữa sao? Mới đây còn gọi cho X ngay trước mặt hắn mà?
Quý Việt bĩu môi, ai thèm biết họ nói gì!
Đệt! Hắn không thèm đâu!
Tưởng Kỳ gật đầu, vừa đứng dậy thì thoáng nhìn thấy vẻ mặt ấm ức của Quý Việt, đầu ngón tay khẽ run lên, như suy tư gì đó.
Bất kể hắn nghĩ gì trong lòng, Tưởng Kỳ cũng không dừng bước, cậu đi thẳng ra ngoài quán và gọi điện.
"Alo." X nói với giọng điệu trêu chọc: "Bé Vưu, bé gọi cho anh có việc gì?"
Nghe giọng nói "nhã nhặn" của X, Tưởng Kỳ lạnh lùng nói: "Nếu anh không nói chuyện tử tế với tôi thì cái miệng đó không cần nữa."
X không sợ hãi, cười nói: "Ông chủ, bây giờ chỉ có một mình cậu thôi à?"
Tưởng Kỳ ừ một tiếng: "Thái độ của anh trước mặt Quý Việt là sao?"
"Ông chủ không thấy bạn học của cậu rất để tâm đến cậu sao? Trêu chọc những Alpha nhỏ tuổi như thế mới thú vị chứ." X xấu xa nói.
Rất để tâm đến tôi ư?
Tưởng Kỳ đã nhận ra điều đó từ lâu.
Bạn bè để tâm lẫn nhau, điều này không có gì lạ.
Ban đầu Tưởng Kỳ nghĩ rằng sự để tâm này không khác gì sự để tâm giữa bạn bè, nhưng khi nhớ lại vẻ mặt của Quý Việt trước mặt X, cũng như vẻ mặt rõ ràng không vui, hoặc nói là ghen tỵ khi cậu ra ngoài gọi điện cho X, đó không phải là thái độ đối với bạn bè.
Ánh mắt của Tưởng Kỳ phức tạp, quay đầu lại nhìn vào cửa kính của quán, chạm mắt với Quý Việt bên trong.
Đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn mình chăm chú, Tưởng Kỳ hơi khó chịu, cảm thấy có điều gì đó không ổn, thậm chí cậu muốn kiểm tra xem quần áo mình có gì không ổn không.
"Ông chủ, bao giờ cậu về?"
Giọng nói ở đầu dây bên kia đột nhiên vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Tưởng Kỳ.
"Tôi không về, hai ngày nữa sẽ cùng Quý Việt về thành phố A." Tưởng Kỳ im lặng một lúc rồi tiếp tục nói.
Bên kia dường như hơi ngạc nhiên về quyết định của Tưởng Kỳ, X không lên tiếng, lát sau, X mới bắt đầu nói, giọng nói dường như mang theo ý cười: "Được rồi, ông chủ, chơi vui vẻ nhé, đừng lo những thứ khác."
Tưởng Kỳ khẽ cười, ừ một tiếng.
Mà bên kia, Quý Việt đứng đằng sau tấm kính, không vui lắm khi thấy Tưởng Kỳ mỉm cười.
Cười tươi như thế với tên ngốc làm màu đó làm gì?
Quý Việt tức giận cắn móng tay, mặt mày không vui.
Omega thật sự thích mình sao?
Niềm tin dần dần được củng cố bắt đầu lung lay.
"Về nhà xem lại video "Anh trai đến" rồi kiểm tra lại." Quý Việt nghĩ như vậy trong đầu, hoàn toàn không để ý rằng Omega đã kết thúc cuộc gọi và đang bước tới.
Quý Việt vẫn đang cắn móng tay suy nghĩ, nghe thấy tiếng bước chân, vô thức ngẩng đầu lên, ánh mắt đối diện với vẻ mặt phức tạp của Tưởng Kỳ, bỗng ngơ ra, trông ngờ nghệch vô cùng.