Quý Việt tức đến nỗi không ngủ ngon, mới sáng tinh mơ đã thức dậy, cả người nồng nặc sát khí.
Lúc hắn xuống lầu, ba mẹ Quý giật cả mình.
"Sao thằng bé lại có vẻ mặt như muốn đi đánh nhau vậy?"
Ba Quý gấp tờ báo lại, quay sang nhìn mẹ Quý m, có chút buồn cười.
Mẹ Quý cũng cười tủm tỉm, nói đến đánh nhau, trong nhà này không ai có quyền lên tiếng hơn bà.
"Tuổi trẻ mà, lúc nào cũng phải tràn đầy năng lượng."
Ba Quý nắm tay mẹ Quý, có chút cảm thán, những chiến tích huy hoàng trước đây của vợ vẫn còn rõ ràng trước mắt, chấn động suốt đời khó quên.
Quý Việt tràn đầy năng lượng không rề rà như mọi khi mà sải bước thật nhanh đến trường.
Cũng nhờ Alpha có thể chất tốt, hắn đi một quãng đường dài như vậy mà mặt không đỏ, hơi thở không suyễn, hệt như người bình thường, đến khi vào lớp, các bạn học trong lớp vẫn chưa đến đủ.
Quý Việt vô thức nhìn về phía chỗ ngồi mà hắn luôn nhớ mong, không nghi ngờ gì nữa, bạn cùng bàn của hắn đã ngồi ở đó, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu để lộ một đoạn cổ trắng nõn, tay lật sách, ánh mắt tập trung, có vẻ đã học được một lúc rồi.
Quý Việt rất khó chịu với học sinh chuyển trường kia, lúc này nhìn Tưởng Vưu điềm nhiên như không, trong lòng hắn càng khó chịu hơn.
Hắn đi tới, "bịch" một tiếng, ném cặp lên bàn rồi ngồi xuống ghế như ông lớn.
Tính tình trẻ con như một học sinh tiểu học.
Tưởng Vưu từ sáng thức dậy đã có tâm trạng tốt, hiệu suất học tập cũng tăng cao.
Hôm nay kỳ mẫn cảm của Alpha đã qua rồi nhỉ? Không biết khi nào mới đến trường.
Cậu vừa nghĩ như vậy vừa dùng những ngón tay thon dài lật từng trang sách, mang theo nhịp điệu vui vẻ, vô thức đắm chìm vào biển học tập.
Cho đến khi một tiếng động lớn cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu, vai cậu khẽ run theo.
Tưởng Vưu nhíu mày, quay đầu nhìn thủ phạm.
"Nhìn gì?"
Cái chân đang bắt chéo của Quý Việt vô thức hạ xuống, dừng lại một chút, rồi đổi chân gác lên, ngẩng cổ hỏi lại một cách không phục.
Tưởng Vưu không để ý đến động tác của Quý Việt, cậu chỉ nhíu mày nói: "Tiếng động."
Quý Việt dựa vào lưng ghế, kéo cặp xuống khỏi bàn, nghe vậy khẽ hừ một tiếng: "Tôi luôn lớn tiếng như vậy đấy, nếu không thích thì đi tìm Lý Nhạc Hàng đi."
Câu nói cuối cùng hơi chua chua.
Tưởng Vưu nhíu mày chặt hơn, hỏi: "Lý Nhạc Hàng là ai?" Tại sao phải tìm cậu ta?
Cậu rất khó hiểu, việc mình bảo Quý Việt nhỏ tiếng lại có liên quan gì đến Lý Nhạc Hàng?
Nghe Tưởng Vưu hỏi ngược lại, mắt Quý Việt sáng lên, ầm ĩ một hồi hóa ra người này còn không biết tên của học sinh chuyển trường kia.
Sắc mặt Quý Việt tốt hơn, nhưng hắn luôn giỏi được đằng chân lên đằng đầu, vẫn giữ thái độ hầm hừ: "Không biết tên người ta lại cười với người ta đẹp như vậy, đây là lần đầu tiên tôi biết cậu dễ gần như vậy đấy."
Phải biết hắn đã cùng lớp với Tưởng Vưu hai năm, dạo này mới nhận được nụ cười từ Omega.
Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Quý Việt trở nên khó coi hơn, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Tưởng Vưu, đợi câu trả lời của cậu.
Tiếng chuông báo hiệu giờ tự học buổi sáng chuẩn bị vang lên, một vài đứa học dốt suýt đi muộn lần lượt đi qua lối đi bên cạnh hai người, tiếng ồn trong lớp dần lớn hơn.
Quý Việt nhích lại gần Tưởng Vưu, sợ lỡ mất câu trả lời của cậu.
Tưởng Vưu cắn môi, người tươi cười với người khác tuyệt đối không phải là cậu, vì một số chuyện trong quá khứ, cậu không thích cười, càng không có lý do phải cười.
Từ khi gặp Quý Việt, cậu mới thỉnh thoảng cong khóe miệng lên, còn việc mỉm cười với một người lạ hoàn toàn là điều không thể xảy ra.
Tưởng Vưu cảm thấy khó hiểu trong lòng, Tưởng Kỳ lại có hứng thú với người nào rồi à?
Không đúng, họ đã nói rõ với nhau rằng, nếu một trong hai người ngủ say trong tiềm thức thì người đang khống chế ý thức phải kể lại mọi việc cho người kia, cho dù không kể lại cũng phải ghi lại.
Bây giờ Tưởng Kỳ không nhắc gì đến Lý Nhạc Hàng.
Tưởng Vưu thầm nhíu mày, nhưng chưa kịp suy nghĩ sâu hơn đã giương mắt đối diện với đôi mắt sâu thẳm của Quý Việt, cậu vô thức quay đi nơi khác.
Ánh mắt của Quý Việt mang theo một vẻ ngoan cố, hắn dò hỏi không buông: "Sao không nói gì hả?"
Hai người rất gần nhau, Tưởng Vưu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của Quý Việt phả vào mặt mình, khiến vùng da trên mặt cậu hơi nóng lên.
Tưởng Vưu lùi ra sau một chút, cắn môi nói: "Có cười với cậu ta à? Không nhớ, sao cậu biết tôi cười với cậu ta?"
Đây là lần đầu tiên Tưởng Vưu nói với giọng điệu vội vàng như vậy, cậu hoàn toàn không biết gì, chỉ có thể lập lờ nắm lấy lỗ hổng trong lời nói của Quý Việt, ngăn hắn không tiếp tục hỏi.
Đúng là Quý Việt không chiếm lý, đàn em của hắn đã chụp được bức ảnh Tưởng Vưu cười với Alpha khác, mặc dù chỉ là trùng hợp nhưng cũng không thể nói ra một cách ngang nhiên được.
"Ồ, Tôn Hậu thuận miệng nói với tôi." Quý Việt dùng ngón tay gãi má, ra vẻ không để ý, "Không phải tôi ghét người khác ngồi lên ghế của tôi à? Tôn Hậu bảo Lý Nhạc Hàng ngồi lên ghế của tôi, cũng nhân tiện nhắc đến cậu."
"Ồ."
Tưởng Vưu gật đầu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, cũng không suy nghĩ đến bug trong lời Quý Việt.
Quý Việt ngồi thẳng người, cũng thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng miễn cưỡng thông qua.
Ể? Không đúng, rõ ràng là mình đang chất vấn cậu ta, tại sao mình lại cảm thấy chột dạ?
Quý Việt quay đầu nhìn Tưởng Vưu, định nói gì đó, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã nuốt lại.
Tưởng Vưu cúi đầu nhìn vào sách vở, không nói gì thêm với Quý Việt nữa.
Quý Việt cảm thấy ngày càng bực bội hơn, đệt, đợi tan học phải gọi thằng ngu đó qua đây xem nào, không làm gì được một Omega, ông còn không làm gì được mày?
Khi tiếng chuông báo hiệu hết giờ tự học buổi sáng, Quý Việt ngoắc ngón tay gọi Tôn Hậu đến.
Quý Việt thấy mà cay mắt, chê bôi: "Được rồi, đừng có làm ra vẻ mặt chết tiệt đó, tối nay đến nhà tao cho mày."
Tôn Hậu lập tức phấn khích, hành lễ với Quý Việt: "Anh Quý! Anh yên tâm đi, từ nay về sau, anh bảo em đi đông em quyết không đi tây, anh bảo em bắt mèo em chắc chắn sẽ không chọc chó!"
Tôn Hậu thấy vẻ mặt Quý Việt trông không giống cảm động lắm, bèn liếc nhìn cái ghế của hắn, tiếp tục bổ sung: "Từ nay về sau, cái ghế dưới mông của anh cứ giao cho em! Em đảm bảo sẽ bảo vệ nó thật tốt!"
Giọng nói của Tôn Hậu vốn đã cao, khi nói những lời này cũng không hề hạ giọng, thành ra thu hút hơn nửa số ánh mắt trong lớp.
Thằng ngu này!
Quý Việt đỡ trán, hắn không dám liếc nhìn về phía Tưởng Vưu, khẽ nói: "Được rồi, ra ngoài với tao."
Tôn Hậu gật đầu, tung tăng đi theo sau Quý Việt ra khỏi lớp, hai người đứng ở hành lang.
"Ngày hôm qua, Lý Nhạc Hàng đặc biệt nhiệt tình với Tưởng Vưu?" Quý Việt tì tay lên lan can, lúc đầu không nói gì, đợi một hồi lâu sau mới hỏi.
"Mày đã cảnh cáo thằng nhóc đó chưa?"
"Ha, anh Quý, em nói cho anh nghe này..."
Vì bộ figure đó, Tôn Hậu nghiêm túc kể lại những gì cậu ta nhìn thấy hôm qua, thiếu điều muốn phục chế cảnh tượng nguyên hình nguyên dạng cho Quý Việt xem.
Nói xong, cậu ta còn tự tin khoe khoang: "Hôm qua, khi nhìn thấy cảnh đó, em lập tức gào lên một tiếng: Ai cho mày ngồi lên ghế của anh Quý tao? Thằng đó hoảng hốt đứng phắt dậy! Chỉ đành ngoan ngoãn rời đi."
"Chà."
Tôn Hậu thường dát vàng lên mặt mình, nghe cậu ta nói chuyện chỉ nên tin một nửa thôi.
Quý Việt vỗ lan can, suy nghĩ một lúc, không nói gì với Tôn Hậu, quay người đi vào lớp học.
Nhưng ngay trước khi hắn đi tìm học sinh chuyển trường, liếc mắt nhìn thoáng qua, hắn đã thấy Alpha đó bám theo Tưởng Vưu như một cái đuôi, mỉm cười không thân thiện!
Đm, thằng này, nhìn là biết không phải người tốt!
Quý Việt cười lạnh, sải chân đến bên cạnh, đặt tay lên vai Lý Nhạc Hàng: "Nhóc, biết thứ tự trước sau không?"