Hôm sau, Tưởng Vưu thức dậy thấy quai hàm đau đau, soi gương nhìn trái ngó phải, luôn cảm thấy má phải của mình hơi sưng.
Im lặng một lúc, Tưởng Vưu tức giận gọi Tưởng Kỳ đang chìm trong tiềm thức dậy.
【Ăn nhiều kẹo quá.】Tưởng Kỳ lật người, cậu buồn ngủ muốn chết, lẩm bẩm trả lời một câu rồi không nói gì nữa.
Tưởng Vưu: "..." Ăn kẹo mà có thể trở thành bộ dạng chó má này ư?
Tưởng Vưu không tin.
Tưởng Vưu mở điện thoại xem lịch sử trò chuyện.
Trên hình ảnh, những mảnh vỏ kẹo màu hồng chất đầy bàn, sắp xếp thành ngọn núi nhỏ, châm biếm Tưởng Vưu ngu ngốc một cách sâu sắc.
Bây giờ Tưởng Vưu tin rồi.
Cậu bỏ điện thoại xương, sờ bên má hơi sưng, tên khốn kiếp Tưởng Kỳ, tám trăm năm chưa được ăn kẹo à?
Tưởng Vưu đen mặt, lần đầu tiên đóng cửa cái rầm, bây giờ cậu còn phải đến phòng tập đàn piano để luyện tập, dù mặt có đau đến đâu cũng phải tuân thủ lịch trình.
Đến khi sáng hôm sau thức dậy, mặt đã gần như hết sưng, nhưng răng vẫn hơi ê.
Tưởng Vưu lại thầm mắng Tưởng Vưu một trận.
Tiết tự học buổi sang, Quý Việt tràn trề năng lượng ngồi trên ghế, lấy ra một tờ giấy, mỗi lần viết một câu là nhìn Tưởng Vưu một cái, khiến Tưởng Vưu nổi da gà.
"Nhìn gì?" Tưởng Vưu nhăn mày, tay đang viết dừng lại, nhìn sang Quý Việt.
Quý Việt cười xùy không trả lời, cúi đầu tiếp tục viết.
Tưởng Vưu chớp mắt, quay đầu chỉnh sửa ghi chép, một lần nữa cảm nhận được ánh mắt của Alpha bên cạnh, Tưởng Vưu mặc kệ.
Một lúc sau, Tưởng Vưu cảm thấy ánh mắt của Alpha dời đi, cậu thở phào một hơi, cúi đầu tiếp tục học bài.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy cánh tay mình bị ai đó chọc nhẹ.
Quý Việt đẩy vở dưới tay mình sang, dùng đầu bút chấm nhẹ lên trang giấy, ra hiệu cho Tưởng Vưu nhìn.
Trên vở không viết nhiều chữ, Quý Việt phê bình hành vi của Omega, đồng thời nhấn mạnh sau này không được ăn kẹo nữa.
Cuối cùng là chữ ký, có vẻ như muốn Tưởng Vưu ký tên.
"Nếu cậu không làm được, cậu thấy hình phạt chưa?" Quý Việt cong môi, đầu bút chỉ vào nội dung hình phạt ở dòng thứ hai từ dưới lên.
Tưởng Vưu cạn lời, Alpha này cũng quá ngây thơ, học sinh tiểu học à? Còn ký cam kết.
Nghĩ vậy, cậu cúi đầu nhìn vào hình phạt, ừm? Tưởng Vưu dụi mắt, cảm thấy mình nhìn nhầm rồi.
Hình phạt là: Thừa nhận Quý Việt là đại ca, gọi bằng anh Quý.
Tưởng Vưu nhếch môi.
Vậy mà Quý Việt còn cực kỳ đắc ý, hắn tin rằng, đối với một học sinh giỏi hoặc học sinh xuất sắc như Omega, tính sát thương không lớn, trái lại tính nhục mạ cực lớn.
Dù sao làm bạn là một chuyện, nhận đại ca là một chuyện.
Nếu không phải vì học sinh giỏi là Omega, Quý Việt đã muốn cậu gọi mình là bố rồi, không vì gì cả, chỉ vì địa vị.
Vậy là Omega sẽ không bao giờ đòi ăn kẹo nữa nhỉ?
Tưởng Vưu nhìn biểu cảm đắc ý của Quý Việt, khựng người, điên cuồng gọi Tưởng Kỳ ở trong lòng.
Tưởng Kỳ đang chìm trong tiềm thức vô cùng nóng nảy, cậu rất mệt, không ngủ đủ giấc không chịu nổi, thế mà Tưởng Vưu còn làm phiền cậu.
Tưởng Vưu không hề sợ hãi, bình tĩnh nói:【Siêu đáng yêu của cậu gọi cậu ký tên kìa.】
【Có chịu tỉnh hay không?】
Nghe thấy siêu đáng yêu, Tưởng Kỳ bớt giận một chút, đẩy Tưởng Vưu ra rồi online.
Nhìn biểu cảm trên gương mặt của Quý Việt, rồi liếc qua dòng chữ trên vở, Tưởng Kỳ lập tức hiểu ra.
Ha, siêu đáng yêu muốn cậu gọi là "anh" đấy à, dễ thôi.
Bị quấy rầy giấc ngủ, kèm theo chút tức giận khi ngủ dậy, Tưởng Kỳ nảy sinh ý xấu.
Tưởng Kỳ không ký tên, chỉ di chuyển vị trí của mình, càng lúc càng gần Quý Việt, kéo nhẹ tay áo hắn, ra hiệu Quý Việt đến gần.
Quý Việt cảm nhận được đầu gối của Omega chạm vào chân mình, chỗ tiếp xúc dần trở nên ấm áp, hắn ghé lại.
Gương mặt Omega hơi đỏ, đôi mắt màu hổ phách long lanh, trong trẻo như vừa được rửa bằng nước. Omega hé môi rồi khép lại, cuối cùng tới gần Alpha, cả hai đều có thể cảm nhận hơi thở của nhau.
"Cậu... muốn tôi gọi là anh lắm à?"
Quý Việt ngỡ ngàng, hả?
Omega hơi cúi đầu, để lộ một đoạn cổ trắng muốt mềm mại nhưng cũng có chút yếu ớt, nhẹ giọng nói: "Không cần thế đâu, tôi có thể gọi, anh."
Quý Việt đệt một tiếng, đầu óc choáng váng, đợi đã, hắn có ý này à?
Sao hắn không biết?
Trước khi Quý Việt kịp chải chuốt suy nghĩ của mình, Tưởng Kỳ thừa thắng xông lên, nhân lúc não Quý Việt chưa kịp phản ứng, cậu khẽ tiến bên tai Quý Việt, gọi một tiếng: "Anh Quý."
Hơi ấm phả vào tai, lỗ tai ngứa ngáy, giọng nói nhẹ nhàng, hòa tan sự lạnh nhạt ngày thường, Quý Việt thậm chí còn nghe ra vị ngọt ngào.
Trái tim đập thình thịch, tai Quý Việt lập tức đỏ bừng.
Đệt, Omega ăn kẹo nhiều quá, giọng nói cũng dính vị ngọt rồi.
Ơ? Kẹo?
Quý Việt vừa nhớ đến, trái tim đập bang bang lập tức trở lại bình thường, hắn hung dữ nhìn Tưởng Kỳ bằng đôi tai đỏ bừng, trầm giọng nói: "Đừng mơ nói sang chuyện khác, mau ký tên đi, sau này không bao giờ ăn kẹo nữa!"
Thấy Quý Việt EQ thấp như vậy, vẻ mặt Tưởng Kỳ sững lại, nhưng khi ánh mắt quét qua đôi tai ửng hồng của hắn, khóe miệng khẽ cong lên.
Tưởng Kỳ bĩu môi, ngón tay thon dài chỉ vào nội dung trừng phạt: "Sửa cái này thì tôi sẽ ký, cái này không thể gọi là trừng phạt."
"Đồng ý không, anh Quý?"
Âm cuối kéo dài, ngọt như đang làm nũng.
Tưởng Kỳ vừa nói vừa hồ hởi quan sát biểu cảm của Quý Việt.
Quá... quá gian xảo rồi, Omega này.
Làm nũng? Muốn thay đổi nội dung trừng phạt? Quý Việt giữ vững nguyên tắc Alpha của mình, tự nhận mình rất bình tĩnh nhưng thực ra ngay cả cổ cũng đỏ bừng lên.
"Không được, không thể, mau ký tên đi."
Giọng nói của Quý Việt đột ngột to hơn, may mà lúc này là tiết đọc bài buổi sáng, tiếng đọc của các bạn đã át đi giọng của hắn mới không khiến hắn trở thành tâm điểm của cả lớp.
Cách đó không xa, Triệu Tử Thần đang học bài, liếc mắt thấy khoảng cách gần giữa học sinh giỏi và học sinh hư, huých khuỷu tay Tôn Hậu, nghi ngờ hỏi: "Cậu có thấy khoảng cách giữa anh Quý và Tưởng Vưu gần quá không?"
Tôn Hậu liếc mắt nhìn, không hề quan tâm, khinh thường nhìn Triệu Tử Thần: "Suốt ngày nghĩ cái gì vậy, anh Quý nhà tôi không phân biệt giới tính, thích gần ai thì gần."
Triệu Tử Thần: "..."
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngượng ngùng của Quý Việt, Triệu Tử Thần không nhịn được hỏi tiếp: "Cậu thật sự không thấy anh Quý và học sinh giỏi có quan hệ quá tốt sao?"
Tôn Hậu kiên trì với quan điểm Quý Việt không phân biệt giới tính, khịt mũi coi thường lời Triệu Tử Thần, quay người nói: "Thôi đi, đừng nói với tôi những chuyện vớ vẩn, anh Quý nhà tôi thích tốt với ai thì tốt với người nấy."
Triệu Tử Thần: "..." Ồ.
Bên kia, Tưởng Kỳ cũng đang thưởng thức vẻ mặt ngại ngùng của siêu đáng yêu.
"Tôi đã gọi cậu là anh Quý rồi, đổi hình phạt khác đi."
Quý Việt dùng bộ não bình tĩnh của mình suy nghĩ một chút, cười khẩy: "Đừng hòng lừa tôi, sau này cứ gọi tôi là anh Quý, tôi sẽ đổi."
Tưởng Kỳ không do dự gật đầu, gọi siêu đáng yêu một tiếng anh, có thể nhìn thấy vẻ mặt đáng yêu như vậy, đáng!
Còn tâm trạng của Tưởng Vưu, căn bản không nằm trong phạm vi suy nghĩ của cậu.
Quý Việt thấy Tưởng Kỳ gật đầu không chút do dự, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đổi.
Bút bi vẽ một đường đen trên nội dung trừng phạt, xóa đi trừng phạt cũ.
Quý Việt suy nghĩ một chút, khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy đắc ý.
Nội dung trừng phạt: Mặc đồ nữ đi dạo phố với Quý Việt.
Hỏi có tàn nhẫn không?!
Quý Việt cảm thấy mình quá tàn nhẫn, quay đầu lại bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Tưởng Kỳ.
"Thì ra anh Quý thích cái này?"
Giọng nói của Tưởng Kỳ khi gọi anh Quý nhẹ hơn một chút, giống như một chiếc lông chim khẽ chạm vào trái tim Quý Việt, ngứa ngáy.
"Không thích, đừng nói bậy, đây là hình phạt!" Quý Việt ấn mạnh bút bi lên vở, "Đừng nói nhảm, không có vấn đề gì nữa, ký nhanh đi."
Tưởng Kỳ "ồ", cầm bút viết tên "Tưởng Vưu" lên giấy cam kết. Cậu thầm nghĩ, Quý Việt thật đáng yêu, còn làm cả tờ cam kết.
Quý Việt hài lòng thu giấy cam kết, đúng lúc đó chuông tan học vang lên.
Tưởng Kỳ buồn ngủ đổi chỗ lại cho Tưởng Vưu.
Trước khi ngủ, Tưởng Kỳ nói với Tưởng Vưu một câu: "Tôi đã hứa với siêu đáng yêu là sẽ gọi cậu ấy là anh Quý, cậu đừng quên nhé."