Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 49: Bị tấn công



Lục Dư không nhận ra cái nhìn đầy ẩn ý của Thành Vanh. Cậu khác với Phó Vân Triều, xe của Phó Vân Triều luôn có đầy đủ quần áo sạch sẽ, tiên tri thân là quản gia của Phó Vân Chiêu sẽ chuẩn bị tốt tất cả những thứ này.

Vừa rồi đánh nhau Phó Vân Triều không tính là bạo lực, mặc dù bản thân có lăn qua lăn lại không ít lần nhưng áo sơ mi của anh cũng chỉ có hơi nhăn chút mà thôi.

Lục Dư hạ mắt xuống sửa sang lại tay áo, nhẫn trên khớp ngón tay đặc biệt dễ thấy.

Ngoài ra, điều làm cho viên hồng ngọc này càng thêm nổi bật và hấp dẫn chính là những vệt đỏ ửng trên ngón tay khi Phó Vân Triều nắm lấy, dường như lúc đó anh ấy đã không thể kiểm soát được lực đè của mình.

Lục Dư không để ý, cậu đứng sang một bên chờ Phó Vân Triều thay quần áo, sau đó đẩy người đi theo Thành Vanh ra ngoài. Nhưng thời gian vẫn còn sớm, ba người bọn họ đến phòng làm việc của Thành Vanh ngồi một lát, cho đến khi vợ Thành Vanh nói đã mua nguyên liệu xong, chuẩn bị lái xe qua, ba người mới chậm rãi đi xuống lầu.

...

Ân Thư Kiệt là fan não tàn của Lục Lịch và cũng là một trong những người cầm đầu điên cuồng nhất.

Thời điểm Lục Lịch vẫn còn đang phát triển trong làng giải trí, hắn chưa từng truy tinh(1) đối với bất kỳ người nào nhưng thời điểm nhìn thấy Lục Lịch, nháy mắt hắn liền động tâm. Giống như tất cả những người theo đuổi idol nhìn thấy thần tượng yêu thích của họ, trái tim liền đập thình thịch, và đó là sự yêu thích từ tận đáy lòng. Hắn cũng giống như tất cả fan của Lục Lịch, đuổi theo phim truyền hình Lục Lịch đóng, bỏ ra rất nhiều tiền để mua các loại đồ có hình Lục Lịch, lập danh sách và tham gia trạm phản hắc(2).

(1): Truy tinh: 追星 /zhuīxīng/Theo đuổi thần tượng/ đu idol.

(2): Trạm phản hắc: Hội, nhóm fan chuyên đứng ra lên bài đính chính những tin đồn sai sự thật về idol

Ân Thư Kiệt đã từng tự tin nghĩ rằng Lục Lịch mới là người sẽ trở thành minh tinh nổi tiếng nhất trong giới giải trí ngày nay. Và với tư cách là một người hâm mộ, hắn chưa bao giờ ngừng theo đuổi ngôi sao này. Có thời điểm hắn đu đến điên cuồng—đây là cách người khác đánh giá đối với hắn.

Khi còn học cấp ba, hắn đã từng rất tức giận vì một nam sinh cùng lớp nói lời chua chát sau khi biết rằng cô gái mà cậu ta phải lòng thích Lục Lịch 'Lục Lịch? Thằng đàn bà bám váy mẹ đấy có cái gì để thích chứ', lúc đó hắn đã điên lên và đánh nhau với nam sinh đó đến nỗi phải bị kỉ luật. Thầy chủ nhiệm cũng tìm riêng hắn, giảng dạy với gã rằng đu idol cũng cần phải có lý trí.

Nhưng Ân Thư Kiệt xoay lại mắng chửi chủ nhiệm lớp đến máu chó đầu đầu, thậm chí còn buộc tội đối phương tội danh vu khống hắn.

Ân Thư Kiệt chưa bao giờ hoài nghi sự yêu thích của mình đối với Lục Lịch.

Tại thời điểm Lục Lịch còn hồng, những thứ này không đủ để thể hiện sự yêu thích của hắn, cho nên sau khi Lục Lịch bị bắt oan, hắn hoàn toàn khác với đám fans đã từng nói bọn họ rất thích Lục Lịch muốn yêu Lục Lịch cả đời, hắn chưa bao giờ bỏ cuộc, thậm chí hắn còn có thể vì Lục Lịch mà giải quyết Lục Dư, Lục Dư đối với hắn giống như ruồi bọ từ bãi rác cố ý bay luẩn quẩn khiến người ta chán ghét, hoàn toàn không xứng làm đối thủ của Lục Lịch.

Sau khi biết tin Lục Dư đang ở trong phòng tập quyền anh nổi tiếng ở thủ đô, hắn không ngần ngại chạy khỏi lớp học chuyên ngành mà mình đang tham gia, và nhanh chóng trở về ký túc xá trong ánh mắt ngạc nhiên và bối rối của giáo viên, cầm lấy chai axit sulfuric đã được chuẩn bị từ lâu. Cùng lúc đó, một người bạn đồng hành khác của hắn-- một fan không não khác của Lục Lịch cũng cầm dao lên.

Ân Thư Kiệt cùng đối phương đến phòng tập quyền anh, lặng lẽ giấu những vật dụng cấm trên người. Các nhân viên đi ra đón họ, mỉm cười hỏi họ đây có phải là lần đầu tiên đến đây không, Ân Thư Kiệt lúng túng khi nghe thấy lời này: "Bọn em nghe nói rằng Lục Dư đang ở đây? Em là fans của Lục Dư, em muốn gặp anh ấy"

Cô gái đi theo Ân Thư Kiệt bên cạnh cũng gật đầu.

Nhân viên nghe vậy có chút kinh ngạc: "Làm sao cậu biết Lục Dư ở đây?"

Nhưng sau đó lại cảm thấy bình thường.

Mặc dù Lục Dư không có nhiều cơ hội xuất hiện trước mắt công chúng, nhưng chỉ cần quảng cáo nước hoa Rosemary cũng đủ để hắn biết đến những tin tức gần đây, trong đó ngôi sao nổi tiếng trước đó là Lục Lịch đã từng thuê người giết Lục Dư. Có thể nói, mặc dù Lục Dư không vùng vẫy trong giới giang hồ như anh hùng lừng danh, nhưng giang hồ vẫn luôn có những thuyết liên quan đến cậu.

Không phải là không thể để khách hoặc nhân viên đến phòng tập nhận ra Lục Dư để lên Internet để hú hét khoe khoang và công khai với bạn bè của họ.

Nhân viên phục vụ suy nghĩ cẩn thận, cuối cùng gật đầu: "Cậu ấy ở đây, nhưng tôi không biết cậu ấy ở đâu, khả năng để các cậu thất vọng rồi"

Nghe vậy, Ân Thư Kiệt vội vàng xua tay, cười có chút ngượng ngùng: "Không sao, nếu anh ta còn chưa đi, chúng em có thể đợi ở đây không? Anh yên tâm chúng em khẳng định không làm ảnh hưởng đến công việc của mọi người. Chúng em chỉ muốn nhìn một chút, cùng lắm chỉ xin chụp chúng hai bức ảnh thôi".

"Vậy cũng được, đằng kia có một cái ghế, cậu có thể ngồi ở đó."

Sau khi nhân viên giải thích cho hai người bọn họ, liền xoay người đi làm, khi gặp đồng nghiệp thì không nhịn được tán gẫu vài câu: "Lục Dư nổi tiếng thật đấy, vừa rồi có hai sinh viên đại học đến muốn gặp Lục Dư kìa"

Cho nên khi Lục Dư đẩy Phó Vân Triều xuống lầu, Thành Vanh với tư cách là ông chủ, đã nghe từ miệng rất nhiều nhân viên nói rằng có một số fan đến phòng tập muốn gặp Lục Dư. Hắn ta định trêu chọc vài câu thì điện thoại reo lên, nhận ra đó là điện thoại của vợ mình, hắn ta nhanh chóng kết nối và biết rằng vợ và con trai đang ở dưới sảnh.

Vợ và con trai của Thành Vanh đến rất nhanh, vợ chồng họ bằng tuổi nhau, nhưng trông cô ấy giống như một sinh viên đại học vừa tốt nghiệp, đứa trẻ đã năm, sáu tuổi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn vô cùng đáng yêu đang mang theo một chiếc cặp sách lớn. Đôi mắt như ngọc đen, nhìn hai thanh niên xa lạ trước mặt, cậu bé ngoan ngoãn gọi chú và ca ca.

Phó Vân Triều liếc nhìn Thành Vanh, Thành Vanh nhún nhún vai: "Cậu nhìn cái zề, thằng bé gọi không sai đâu, cậu bằng tuổi tôi đấy, nhưng Lục Dư năm nay mới có hai mươi thôi không phải sao? Đúng rồi Lục Dư, cậu có muốn đi học không? Shh quên mất, hiện tại cậu là minh tinh được săn đón rồi, chắc lịch trình cũng rất bận"

Tuy việc hỏi Lục Dư có đi học hay không có vẻ không phù hợp, nhưng miệng Thành Vanh vẫn luôn nhanh nhảu như vậy, khi nói ra thì mới đột nhiên nhận ra thân phận trước đây của Lục Dư, nếu Lục Dư được đi học, mọi chuyện sẽ phức tạp đến vậy. Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được bực bội vỗ vỗ đầu, nhìn Phó Vân Triều như muốn cầu cứu.

Nhưng không cần Phó Vân Triều phải nói gì, Lục Dư nghiêm túc trả lời câu hỏi của Thành Vanh vừa rồi: "Tôi từng nghĩ tới rồi, chờ xong việc sẽ đi học"

Thành Vanh chớp chớp mắt sững sờ, hiển nhiên không ngờ Lục Dư lại thật sự tính đến chuyện này. Nhưng sau khi nghĩ kỹ, hắn không nhịn được nở nụ cười, duỗi tay khoác lấy vai Lục Dư, cố ý nháy mắt vài cái: "Lục Dư à, chú có cao nhân bên cạnh đấy, có biết không hả? Để cho Vân Triều kèm cậu đi. Vân Triều của bọn tôi chính là ưu tú từ nhỏ đó, từ tiểu học đã là học sinh ngoan ngoãn nhất, cậu nghe nói chưa? Chưa kể nhá, cả trung học vẫn đại học đều chính là nhân vật phong vân uy vũ, xưng danh học bá đại thần!"

Vừa nói, hắn lại dùng khuỷu tay huých vào Phó Vân Triều: "Đúng không học thần"

Phó Vân Triều cũng có chút ngạc nhiên trước quyết định của Lục Dư, anh chưa bao giờ hỏi Lục Dư sau này cậu sẽ làm gì, nhưng người thanh niên này hiển nhiên đã suy nghĩ thấu đáo. Khuỷu tay anh để lên tay vịn, chống cằm nghĩ về cảnh tượng đó—

Khi mọi thứ ổn định, mỗi sáng thức dậy đều ăn sáng với Lục Dư, anh sẽ dẫn Lục Dư đến ngồi bên cửa sổ sát đất, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào bọn họ, Lục Dư sẽ đọc sách và luyện đề, còn anh thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, mỗi một ngày đều nhàn nhã trôi qua như vậy.

Hoặc sau khi thanh niên vào trường, anh có thể đi cùng Lục Dư đến lớp và rủ em ấy trốn học.

Chỉ là bổ não thôi cũng khiến Phó Vân Triều có chút hưng phấn.

Hắn nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lục Dư, không nhịn được cười: "Đúng vậy."

Thành Vanh trợn tròn mắt khi nghe thấy lời này: "Cậu thay đổi nhiều quá rồi đấy, đức tính khiêm tốn của cậu đâu?!"

...

Ân Thư Kiệt cùng đồng bọn đi tới liền nghe được đoạn đối thoại của ba người Thành Vanh, khi nghe được câu Lục Dư sẽ đi học trong tương lai, bóng tối và thù hận trong lòng hắn ta giống như dây leo mọc lên, sinh tưởng mạnh liệt, vặn vẹo. Hắn ta gần như không thể kiểm soát biểu cảm của mình, vì vậy hắn chỉ có thể cúi đầu, bằng động tác này mới có thể che đi khuôn mặt méo mó của mình.

Nực cười thật đấy.

Lục Dư biến Lục Lịch thành như vậy, lừa gạt dư luận, mưu đồ tống Lục Lịch vào tù. Một người vốn là thiên kim chi tử như Lục Lịch tiến vào ngục giam thì sinh hoạt về sao phải khổ sở đến mức nào? Ân Thư Kiệt không thể tưởng tượng nổi, nhưng thế mà hắn lại nghe được Lục Dư muốn đi học.

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì Lục Lịch phải chịu cực khổ chịu nhục nhã mà cùng lúc đó Lục Dư lại ung dung tự tại bên ngoài chứ?

Nó, Lục Dư dựa vào cái chó gì?

Ân Thư Kiệt hung ác nghiến răng nghiến lợi, cho đến khi cắn thịt mềm trong miệng, mùi máu đột nhiên tràn ngập, hắn dường như đột nhiên tỉnh lại, nhanh chóng kéo cô gái bên cạnh đi tới trước mặt Lục Dư. Bị chặn trước mặt một nhóm năm người, Ân Thư Kiệt sợ đối phương sẽ nhìn thấy sát khí trên mặt mình, vì vậy hắn thậm chí không dám ngẩng đầu lên, mà lo lắng nói: "Xin chào, anh có thể cho em một chữ ký được không? Em rất thích anh!"

Ban đầu Thành Vanh có chút kinh ngạc khi nhìn thấy hai người trẻ tuổi hoàn toàn xa lạ đi tới, hắn còn tưởng rằng đối phương không thoải mái, dù sao hắn cũng không thể nhìn rõ sắc mặt và biểu cảm khi người nọ cúi đầu xuống. Kết quả là, khi nghe những gì đối phương nói, hắn không thể không cười. Hắn trêu chọc nhìn Lục Dư, cười nói: "Đây không phải là sinh viên đại học mà nhân viên của tôi nói thích cậu rồi đuổi tới đây sao?"

Sau đó hướng về phía Ân Thư Kiệt: "Tiểu tử, không phải muốn đu idol hả, sao trông cậu lo lắng thế, dũng cảm ngẩng đầu lên, nếu không thì Lục Dư làm sao biết cậu trông như thế nào."

Ân Thư Kiệt nghiến răng nghiến lợi khi nghe thấy điều này, cuối cùng vẫn là thận trọng ngẩng đầu lên, mặt hơi đỏ, cả người lộ ra một sự khẩn khương kì lạ, nhưng hắn đang cố gắng kìm nén sự lo lắng này, hắn gập ghềnh hỏi Lục Dư: "Có thể chứ? Em có mang theo giấy với bút rồi, anh có thể ký tên cho em không"

Cùng lúc đó, cô gái bên cạnh hắn cũng vội vàng nói: "Em, em cũng thế"

Ngạc nhiên chính là, Lục Dư không lên tiếng ngay.

Phản ứng của người thanh niên có vẻ hơi kỳ lạ, cậu không giống như lần gặp nhân viên trước đó xin chữ ký, đồng ý với yêu cầu của đối phương mà không nói một lời. Thời gian trôi qua từng phút từng phút, Thành Vanh cũng cảm thấy có gì đó không ổn. Hắn nhìn Lục Dư rồi nhìn Ân Thư Kiệt, đang định mở miệng. Nhưng Ân Thư Kiệt thật sự không thể đợi được nữa, phút giây chờ đợi dường như được kéo dài vô tận, một giây bị chia làm vô số phần, khiến cho sự lo lắng của hắn tăng lên thay vì giảm đi, hắn nghiến răng lộ ra vẻ mặt ghê tởm, gầm lên: "Làm đi!"

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn ta thò tay vào ngực và rút ra một con dao gọt hoa quả đã được bỏ khỏi vỏ. Theo thao tác tay chuyển động, con dao gọt trái cây đã tạo ra một đường cong trong không khí, ánh sáng chiếu vào nó, tạo ra một vệt sáng bạc sắc bén.

Ân Thư Kiệt đã ở khá gần Lục Dư, hắn chỉ cần thò cổ tay về phía trước một chút, có thể dễ dàng đâm xuyên qua Lục Dư.

Khoảnh khắc nhìn thấy cạnh sắc bén, Thành Vanh sững sờ. Nhưng sau đó là sự hoài nghi và hoảng loạn, hắn gần như không có thời gian để nhắc nhở Lục Dư rằng con dao gọt hoa quả cách Lục Dư chưa đầy năm centimet. Cùng lúc đó, vợ hắn bên cạnh vòng tay qua vai con trai và hét lên đầy kinh hãi.

Khi Thành Vanh vô thức nhìn qua, hắn thấy cô gái đứng bên cạnh Ân Thư Kiệt trong tay cầm một lọ thủy tinh không rõ, bao bì tối màu khiến người ta không thể phát hiện ra, cô ta dường như rất lo lắng, bàn tay cầm chai đang run rẩy. Bởi vì lực run quá lớn, chất lỏng không rõ bên trong bị sóng ra ngoài.

Chất lỏng nhỏ giọt xuống đất, ngay lập tức có một âm thanh ăn mòn rất đáng sợ.

Axit sunfuric đậm đặc.

Đầu óc Thành Vanh đột nhiên vụt ra cái tên này, ánh mắt kinh sợ và không nói nên lời của hắn chạm vào cô gái, cô gái nghiến răng dữ dội, nhắm mắt lại, đột nhiên giơ tay lên-

Vù---

Theo đó là tiếng hét chói tai.

Cộp---

Tất cả các loại âm thanh tạp gần như đồng thời vang lên.

Sương đen bao phủ năm người đang đứng trong nháy mắt, nó giống như một bức tường dày trước mặt mọi người, chặn axit sulfuric đã được ném qua. Khi chất lỏng tiếp xúc với sương đen, nó phát ra âm thanh ăn mòn xèo xèo, và ngay lập tức bị sương đen chảy cuộn lại, nuốt chửng phần. Cùng lúc đó, một bàn tay dễ dàng xuyên qua màn sương đen, túm chặt bàn tay Ân Thư Kiệt đang cầm dao gọt hoa quả.

Axit sunfuric đã bị nuốt chửng hoàn toàn, sương mù đen tan biến, Lục Dư lạnh lùng nhìn cô gái đang mang gương mặt tái nhợt, đầu ngón tay vẫn còn sương đen đang quấn quanh, ánh mắt lướt qua những vết ăn mòn trên mặt đất, cậu lạnh giọng hỏi: "Cô có muốn đi vào đó cùng Lục Lịch không?"

Cô gái hoảng sợ nhìn người thanh niên, người đó không có dấu hiệu bị thương.

Cùng lúc đó, ánh mắt bắt gặp người đàn ông ngồi trên xe lăn đứng dậy. Dáng vẻ khi đứng của Phó Vân Triều hoàn toàn khác với khi ngồi trên xe lăn, người trước đặc biệt áp bức. Anh đứng im lặng, như thể cảm nhận được ánh mắt của cô, thản nhiên hạ mắt xuống.

Cứ như thể cô đột nhiên rơi vào trạng thái tuyệt vọng, đôi mắt chua xót đỏ bừng, bốn phương tám hướng xung quanh hàn ý tràn đến thổi vào người, đem người còn sống sờ sờ đông lạnh run bần bật. Cô mở miệng, nhưng quá muộn để nói thêm. Thấy ánh mắt Phó Vân Triều đã chuyển sang Ân Thư Kiệt.

Cổ tay Ân Thư Kiệt bị siết chặt trong tay Phó Vân Triều, đối với anh mà nói, có đôi lúc tính sạch sẽ lại bộc phát, cảm giác tiếp xúc da thịt với người khác rất tệ, tệ đến mức trong lòng anh rất muốn giết người. Tất nhiên, loại dục vọng chiếm hữu trước đó với bây giờ là hoàn toàn khác nhau.

Đôi môi mỏng của Phó Vân Triều khẽ nhếch lên, dưới tình huống này lại dễ dàng lộ ra nụ cười. Nhưng rồi, với lực ngón tay của anh, tiếng xương cốt bị nghiền nát và gãy vụn vang lên bên tai mọi người có mặt tại hiện trường. Dao gọt hoa quả rơi xuống đất, Phó Vân Triều nhìn chằm chằm vào mắt Ân Thư Kiệt.

Cả khuôn mặt thanh niên vô cùng đau đớn, hắn thở hổn hển, nhưng ánh mắt lại bộc phát ra sự thù hận đáng sợ: "Lục Dư, tao phải giết chết mày---Mày không cả xứng để xách dép cho Lục Lịch, mày là cái thá gì?! Là lũ người đó ngu xuẩn, Lịch Lịch tốt như vậy, làm sao có thể thuê người giết mày được! Nhất định là mày, nhất định là mày vu oan cho y! Mày chỉ ghen tị vì y có được sự ưu ái của gia đình em ấy! Nhưng mày không nhìn xem mày là loại người như thế nào, mày là một tên ăn xin đút rác vào mồm mà lớn lên, mày vốn dĩ không xứng!"

"Mày bị thần tinh à!" Nghe thấy điều này, người đầu tiên nổ tung hóa ra là vợ của Thành Vanh. Nàng vừa mới bị cô gái kia dọa cả người đều đang run rẩy, đột nhiên cô nghe thấy thằng ranh con này gào thét như vậy, ngay lập tức không thể nhịn được: "Ăn xin thì làm sao? Người ăn xin không xứng đáng được sống một cuộc sống tốt đẹp mà phải chịu sự sỉ vả đau khổ à? Lục Lịch là gã sát nhân, người ăn xin không có gì sai dựa vào cái gì mà phải làm bao cát cho người ta vừa đấm vừa đá lại còn phải nguyện ý dâng mạng!"

Nàng nghiến răng nghiến lợi, từng chữ từng chữ nói: "Mày cho rằng mày cao quý đến thế cơ à, mày với cái loại ác ôn Lục Lịch kia chẳng khác gì nhau cả, mày cũng là kẻ giết người......! Nếu không phải có Lục Dư, chai axit vừa rồi đã đổ lên tất cả chúng tao, bao gồm cả đứa con trai năm tuổi của tao!

Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó đó, vợ của Thành Vanh gần như chết lặng.

Thành Vanh thấy vợ mình kích động nên nhanh chóng ôm lấy vai cô, an ủi cô hết lần này đến lần khác: "Không sao, không sao, không sao rồi".

Lục Dư hạ mắt xuống, thấp giọng nói: "Mấy người lánh sang một bên trước đi, chúng tôi sẽ dọn dẹp chỗ này."

Thành Vanh nghe vậy cũng không khách khí nữa.

Ngay khi hai người rời đi, Phó Vân Triều đã giơ một chân lên trước, trực tiếp đá vào ngực người trước mặt. Anh không biết mình đã dùng bao nhiêu lực, nhưng anh thật sự đá thẳng người đó đến cửa thủy tinh cách đó mười mét. Một tiếng kêu vang, cửa thủy tinh lập tức vỡ vụn thành một đống đổ nát, tất cả đều rơi vào trên người Ân Thư Kiệt.

Một số mảnh vỡ rơi thẳng xuống, cắt vào làn da của Ân Thư Kiệt, hoặc trực tiếp cắm vào cơ thể hắn.

Phó Vân Triều quay đầu nhìn cô gái đang hô hấp càng ngày càng gấp, nụ cười trên khóe môi vẫn không thay đổi, nhẹ giọng hỏi: "Cô cũng muốn thử sao?"

Cô gái nắm chặt quần áo, cuối cùng cũng mất kiểm soát hét lên trong cảnh tượng này, đột nhiên xoay người chạy ra ngoài.

Cảnh tượng bất ngờ ở sảnh phòng tập quyền anh đã thu hút rất nhiều nhân viên và khách trong quán. Vào lúc này, bọn họ đều chung một biểu cảm để miêu tả, đó là trố mắt há mồm trơ nhìn toàn bộ sự việc đang xảy ra—

Không biết nên nói cái gì chứ vụ này thật sự là quá chấn động.

Không phải bởi vì fans của một nghệ sĩ bị bắt vào tù chạy đến trả thù Lục Dư.

Mà là tầng sương đen đột ngột phóng ra từ người Lục Dư chắn trước mặt khi nãy.

Hoặc có thể mọi người đều nghĩ rằng Phó Vân Triều là một người què, nhưng đối phương đang đứng trước mặt bọn vào lúc này.

Ánh mắt Phó Vân Triều xuyên qua từng lớp người, cơ hồ liếc mắt liền ghim vào một đám người trong số đó. Người đàn ông đứng đầu trông chưa đầy ba mươi, sững sờ và hoảng loạn sau khi bắt gặp ánh mắt của anh. Sau đó, Phó Vân Triều nhìn người thanh niên đứng sau lưng mình.

Phó Vân Triều rất nhạy cảm với ánh mắt của người khác.

Khi tất cả mọi người lộ ra ánh mắt kinh sợ, vẫn còn những người như Ân Thư Kiệt, trong mắt hiện lên sự oán hận và một tia tiếc nuối. Phó Vân Triều dễ dàng bắt được đối phương.

Thật trùng hợp, anh cũng biết đối phương.

Trâu Sán.

Con trai của nhà họ Trâu dường như có quan hệ tốt với Lục Tiêu trước đây.

Nụ cười trên khóe môi anh càng sâu, trong mắt người đàn ông hiện lên một màu đỏ sẫm nhạt, anh thấp giọng nói: "Sở Yểm, tặng Trâu thiếu một phần lễ vật đi"

Những hạt Phật châu đen như mực dường như chập chờn.

Nhưng ngay sau đó lại lâm vào tĩnh lặng.

...

Trái tim Trâu Sán khẽ động khi nghe thấy tiếng la hét phát ra từ ngoài cửa, biết rằng chính fans của Lục Lịch đã động thủ. Vì thế, gã nhanh chóng đẩy cửa phòng riêng và bước ra ngoài. Từ cửa phòng riêng của bọn họ nhìn xuống hướng đại sảnh, hắn có thể nhìn rõ cảnh tượng này. Tuy nhiên, cảnh tượng gã nghĩ đến lại không sảy ra khi làn sương đen đã chặn hoàn toàn đòn tấn công của axit sunfuric.

Ngay cả Ân Thục Kiệt cũng bị một tay giam cầm, thậm chí còn dễ dàng bị phá vỡ.

Chuyện xảy ra trước mắt khiến Trâu Sán có chút kinh ngạc, gã vốn tưởng rằng hôm nay Lục Dư nhất định sẽ phải gánh đủ, nhưng không phải. Nhưng gã cũng nhận ra—

Lục Dư không phải người bình thường, cậu ta là dị năng giả.

Trách không được.

Trách không được thái độ của Lục Tiêu đối với cậu ta thay đổi nhanh như vậy, chẳng trách Lục Lịch lại không thể đấu lại cậu ta. Lục Dư người này đúng là ngoan độc, giả vờ làm heo ăn thịt hổ, sau khi trở về nhà họ Lục mấy tháng cũng không ai biết.

Trâu Sán không khỏi nheo mắt lại, tiếc nuối vì Lục Dư không có chuyện gì, đồng thời hận ý cũng ngập trời. Dị năng giả và người bình thường khác nhau và đối phó với dị năng giả cũng khó hơn rất nhiều. Nó giống như một tai nạn xe hơi có thể cướp đi mạng sống của ba mẹ Phó Vân Triều, nhưng có lẽ nó chỉ có thể xây xước đối với dị năng giả mà thôi.

Hắn thầm nghiến răng, trong lòng không ngừng lên kế hoạch làm thế nào để dạy cho Lục Dư một bài học thì ánh mắt Phó Vân Triều nhanh chóng bắt gặp hắn. Khi Trâu Sán bất tri bất giác bị kéo vào đó, toàn thân đột nhiên cứng đờ. Phó Vân Triều hiển nhiên là đang cười, nhưng...... Nụ cười này mang đầy hàn ý và những sinh vật kỳ quái dường như đã bò ra khỏi địa ngục quấn quanh chân tay gã và cố gắng kéo gã vào trong đó.

Trâu Sán không khỏi rùng mình, gã nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghĩ rằng mình thật sự điên rồi.

Làm sao có thể từ ánh mắt của một người mà nhìn ra cảnh đó chứ?

Nhưng Phó Vân Triều thật sự đứng lên---

Trâu Sán liếm liếm môi, sau khi sửng sốt, trong lòng lập tức có một ý tưởng.

Gã không có thời gian để chú ý đến tình huống tiếp theo, vì vậy lập tức xoay người đi vào phòng, lấy điện thoại ra tìm tài khoản WeChat của Phó Nghị, không thể chờ đợi nữa thông báo cho đối phương tin tức Phó Vân Triều giả vờ què. Gã giễu cợt hai lần, đặt điện thoại xuống, lẳng lặng chờ đợi tin tức của Phó Nghị. Nhưng khi từng phút từng giây trôi qua, Trâu Sán không nhận được hồi âm, gã cau mày, lại nhìn về hướng cổng.

Nhóm người này còn chưa xem xong kịch sao?

Nghĩ đến đây, gã cầm điện thoại bằng một tay và đi về hướng cổng. Nhưng khi gã đứng trên này và nhìn xuống, đại sảnh hỗn loại như đã được xử lý sạch sẽ.

Nhưng còn người đâu?

Hắn giơ chân lên chuẩn bị bước ra, nhưng đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng hắn: "Trâu thiếu, cậu đang làm gì vậy?"

Hả---

Như thể có thứ gì đó nặng nề đột nhiên đập vào đầu hắn, và ngay khi hắn nhắm mắt lại và mở ra lần nữa, Trâu Sán đột nhiên phát hiện mọi thứ trước mặt mình đã trở nên hoàn toàn khác. Ánh mắt hắn hoài nghi nhìn xung quanh, cây cối tươi tốt từng hàng lại từng hàng, hắn không khỏi nhìn về phía đám đông ra vào.

Cổng nằm ở đầu bên kia. ngôn tình hay

Và hắn đang đứng trên thành cửa sổ vào lúc này!

Trâu Sán đột nhiên cảm thấy rùng mình, lông trên người dựng đứng trong nháy mắt.

Hắn nhận ra nếu ai đó không gọi tên hắn thì ngay khi anh bước thêm một bước nữa cũng đồng nghĩa với bước xuống từ ban công trên tầng hai---

Hắn ta sẽ rơi từ tầng hai xuống!

Sắc mặt Trâu Sán đột nhiên tái nhợt.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.