Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 40: Phun tào



Đèn đêm lóa mắt, tiếng cười đùa và âm thanh trò chuyện xung quanh liên tục. Ông chủ đã nhanh chóng lấy bốn chai đã chuốc say Phó Vân Triều lúc trước đặt trước mặt Lục Dư, ông mỉm cười giải thích: "Nồng độ không cao, rất ít người có thể uống say".

Lục Dư cầm nó lên rồi nhìn, hai chữ lớn trên đó đặc biệt dễ thấy: bia sữa(1).

(1) Bia sữa còn gọi là 'sâm panh sữa' là một loại đồ uống có cồn vị sữa chua. Nó có nồng độ cồn rất thấp, bia sữa có đặc tính của sữa chua ngọt, màu trắng đục, mùi thơm mạch nha. Bia sữa (nồng độ 4~5%) khác với rượu sữa (17~18%). Bia bình thường chủ yếu là 5~12%. (Hình ảnh cuối chương)

Cậu chậm rãi nhìn Phó Vân Triều, trong mắt có chút nghi hoặc, giống như đang âm thầm hỏi: Lúc trước anh thực sự uống thứ này rồi say sao?

Phó Vân Triều không còn cách nào khác đành phải đỡ trán.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chuyện chính xác là những gì đã xảy ra như vậy.

Nhưng hiện tại...... Khóe môi người đàn ông móc ra một vòng cung dường như là nụ cười nhưng không phải là cười, anh chủ động vươn tay cầm lấy lon bia trong tay cậu thanh niên, cẩn thận lau miệng chai, sau đó phực một tiếng mở nắp lon ra, mùi thơm của bia sữa nhanh chóng bay quanh hai người: "Hương vị cũng không tệ lắm".

Lục Dư nhìn anh rồi mới cúi đầu uống một ngụm. Rất nhiều thứ trên thế giới này đều mới mẻ đối với một tòa hung trạch như cậu. Lục Dư nghĩ, nếu hôm nay Phó Vân Triều không đưa cậu tới, ông chủ bán hàng không nhớ Phó Vân Triều, có lẽ cậu sẽ không bao giờ uống bia sữa, cả đời này cũng sẽ không nếm thử được.

Ngay khi vừa vào miệng liền có một mùi thơm mạch nha thoang thoảng, hương vị rất tinh tế. Lục Dư uống thêm hai ngụm nữa càng cảm thấy cái thứ gọi là bia này giống đồ uống giải khát hơn. Thật khó tưởng tượng lúc đó Phó Vân Triều làm như thế nào mà say được chỉ với loại nước này.

Có lẽ tầm mắt của người thanh niên kia thật sự quá thẳng thắn, Phó Vân Triều chỉ có thể vô tội nhìn lại cậu: "Lúc ấy không thích bia rượu, trong nhà lại có anh trai, không ai dám ép tôi uống cả".

Đã không thích uống thì sẽ không uống.

Rượu đắt tiền được qua miệng anh cũng chỉ có một câu 'không bằng nước lọc', những người khác còn phải cúi đầu khom lưng đồng ý.

Nghĩ đến đây, mí mắt Phó Vân Triều hơi nheo lại, anh không khỏi nở nụ cười. Có một vị thơm nhàn nhạt và hơi chua của bia sữa giữa môi, không hẳn là khó chịu. Anh hạ mắt xuống cầm que xiên mà ông chủ đã mang tới đưa cho Lục Dư, nhưng ngay khi anh chuẩn bị lên tiếng, tiếng bước chân vang lên sau lưng anh. Đây là một quán thịt nướng, vì vậy việc có bước chân là điều bình thường. Nhưng tiếng bước chân lại dừng ngay trước bàn của Lục Dư và Phó Vân Triều.

Hai người cùng lúc ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một người đàn ông và một người phụ nữ trẻ, trông chưa đầy ba mươi và người phụ nữ đang khoác tay người đàn ông.

Sau khi nhận thấy ánh mắt của hai người, người đàn ông dẫn đầu lên tiếng: "Phó Vân Triều, còn nhớ tôi không? Tôi học cùng chuyên ngành đại học và cậu, phòng ký túc xá ngay cạnh, tên là Bình Phương".

Người phụ nữ bên cạnh hắn cũng mỉm cười: "Tôi là Trương Lâm Lâm, chúng ta đều học cùng lớp."

Trí nhớ của Phó Vân Triều vẫn luôn rất tốt. Trên thực tế, hai người không tự giới thiệu, Phó Vân Triều cũng nhận ra hai người này là người quen. Một nụ cười nhạt xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông: "Thật là trùng hợp, nếu các cậu không phiền, có muốn ngồi xuống đây một lúc không?"

Bình Phương mỉm cười nói: "Vậy tôi không khách khí nữa. Bạn gái tôi và tôi hiện đang giảng dạy tại Đại học Thủ đô. Không ngờ lại ra ngoài ăn thịt nướng và gặp người quen. Tôi không thể nhận ra được khi lần đầu tiên nhìn thấy cậu, nhưng bạn gái tôi đã nhận ra Lục tiên sinh, cổ nói người đối diện với cậu Lục nhất định là cậu"

Nhắc tới Lục Dư, Trương Lâm Lâm vội vàng giải thích: "Tôi mua nước hoa do Lục tiên sinh đại ngôn, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa đến".

Lục Dư nhìn cô rồi nói cảm ơn.

Tính tình của Lục Dư vốn đã lãnh đạm, lúc này Bình Phương và Trương Lâm Lâm không quen thuộc nên cũng chỉ nhấp môi chứ không nói gì. Phó Vân Triều nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên đùi người thanh niên, anh nhẹ nhàng chạm vào ngón tay của cậu, nắn nắn. Phía trước, Bình Phương và Trương Lâm Lâm đặc biệt vui vẻ vì nhìn thấy bạn học cũ, họ vẫn đang luyên thuyên kể về năm tháng còn đi học.

Lục Dư hạ mắt xuống, nhìn bàn tay đang nắm ngón tay mình, không giống như bình thường, hôm nay anh đeo một chiếc nhẫn khảm hồng ngọc. Chỉ cần nhìn chiếc nhẫn này, vị trí ngực của Lục Dư liền có một loại cảm giác ấm áp. Cậu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Bình Phương, giọng bình tĩnh hỏi: "Trước kia Phó Vân Triều không thích nói chuyện ở trường sao?"

Giọng nói của Lục Dư khiến ba người có mặt ngạc nhiên.

Nhưng phản ứng của Bình Phương và Trương Lâm Lâm đặc biệt nhanh, người trước lập tức gật đầu, nụ cười trên mặt càng sâu: "Phó Vân Triều không nói cho cậu biết đúng không? Trước kia cậu ta tương đối lạnh lùng, đều chẳng cho ai mặt mũi. Nhưng chẳng còn cách nào a, ai bảo cậu ấy là nhân vật làm mưa làm gió trong trường chúng tôi đâu, dù sao thì xếp hạng cuối kỳ nào cũng là hạng nhất. Ôi, có bao nhiêu trai xinh gái đẹp đều xếp một hàng dài, mà cậu ta lại chẳng đề ai vào mắt".

"Chuyện này tôi cũng biết". Trương Lâm Lâm nhấp một ngụm nước: "Lúc trước, cả bốn người cùng tôi ở ký túc xá đều đổ đứ đừ với Phó Vân Triều, nhưng kể từ khi thất bại trong lần tỏ tình đầu tiên, bọn họ căn bản không còn ôm chút hy vọng nào, tâm tư thanh thản hẳn. Khi đó, bọn họ còn nói nhìn nam thần kiểu này, có lẽ sẽ độc thân cả đời mất".

Lục Dư nghe rất nghiêm túc

Từ trong lời kể của Bình Phương và Trương Lâm Lâm, Phó Vân Triều của quá khứ và Phó Vân Triều trước mặt dường như là hai người hoàn toàn khác nhau. Trước đây, Phó Vân Triều im lặng và lạnh lùng, nhưng bây giờ Phó Vân Triều đã quen với việc đối phó với mọi người bằng nụ cười giả. Cậu lại nhìn Phó Vân Triều, đối phương che đi ý cười trên khóe môi, cười hỏi cậu: "Em hứng thú với con người trước kia của tôi sao?"

Lục Dư gật đầu: "Cùng với anh hiện tại không giống nhau"

"Rốt cuộc nằm trên giường suốt ba năm". Phó Vân Triều cười nhẹ, anh lại nhìn Bình Phương và Trương Lâm Lâm: "Suýt chút nữa đã quên mất mình trước kia trông như thế nào."

Bình Phương và Trương Lâm Lâm liếc mắt nhìn nhau, hai người đều đồng ý với lời nói của Lục Dư. Mặc dù hắn chỉ tiếp xúc với Phó Vân Triều chưa tới nửa giờ, nhưng tất cả những gì Phó Vân Triều thể hiện trong khoảng thời gian này quả thực khác với trước đây, thậm chí có thể nói là hoàn toàn không giống trước kia. Có lẽ, như chính Phó Vân Triều nói, là bởi vì gặp chuyện ngoài ý muốn.

Bình Phương vẫn còn nhớ cảnh tượng khi nghe tin Phó Vân Triều và Phó gia xảy ra biến cố. Năm nào cũng có một cuộc họp lớp, nhưng Phó Vân Triều thường không xuất hiện. Trong buổi họp lớp ba năm trước, có người nóng lòng muốn chia sẻ tin tức ngay khi bước vào cửa: "Mọi người nghe nói gì chưa, nam thần làm mưa làm gió Phó thiếu Phó Vân Triều xảy ra chuyện rồi"

Âm thanh kia mang theo vài phần thổn thức cảm khái, còn có vài phần vui sướng khi người gặp họa.

Có lẽ đối với nhiều người, đó là một chuyện vui khi nhìn những người đứng ở trên đỉnh mà bản thân không thể với tới đột nhiên ngã xuống.

Nhưng Bình Phương không nghĩ như vậy, mặc dù tính cách của Phó Vân Triều có chút lạnh lùng, nhưng anh chắc chắn không phải loại thiếu gia nhà giàu kiêu ngạo đến mức không để ai vào mắt.

Bởi vậy, ngay lúc mà chuyện đó xảy ra cùng lời người kia nói, thổn thức là rõ ràng.

Bất quá điều hắn không ngờ tới là hôm nay lại gặp lại Phó Vân Triều ở đây. Mặc dù đối phương ngồi xe lăn, mặc dù đối phương đã có chút khác biệt so với trước đây, nhưng anh vẫn là Phó Vân Triều.

Khí chất cao quý đó dường như không thay đổi từ đầu đến cuối.

Bình Phương và Trương Lâm Lâm ngồi ở bàn Lục Dư và Phó Vân Triều một lúc lâu, sau đó có lẽ bọn họ có chút xấu hổ, vì vậy nắm tay nhau nói tạm biệt và rời đi. Nhìn bóng lưng hai vợ chồng đi song song mỉm cười với nhau, Lục Dư chớp chớp mắt.

Cậu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhặt một xiên cánh gà nướng đã gần nguội rồi cho vào miệng.

"A Dư đang nghĩ gì vậy?" Phó Vân Triều thấy cậu im lặng ăn cánh gà, hàng mi che đi đôi mắt đen nhánh xinh đẹp kia. Những người quen thuộc với Lục Dư đều biết cậu dường như đang suy nghĩ gì.

Phó Vân Triều tự hỏi cậu đang suy nghĩ cái gì.

Bởi vì bộ dáng quá nghiêm trọng.

Nào biết Lục Dư chỉ nói: "Suy nghĩa đến anh"

Dừng một chút, cậu nói thêm: "Anh của lúc trước"

Lục Dư đặt cánh gà xuống, ném xương cho một con chó hoang ngay cạnh. Thấy con chó hoang lắc lắc đầu vẫy đuôi với mình, cậu đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán nó. Trong quá khứ, vợ chồng Kha Dữ Minh cũng có một con, nó đặc biệt thích chạy xung quanh dưới chân cậu, nhích cái mũi tinh tế tới ngửi ngửi, thế nhưng cũng ngoan ngoãn không sủa loạn lên.

"Đáng tiếc."

Giọng nói của Phó Vân Triều cắt ngang suy nghĩ đột nhiên chạy xa của Lục Dư.

Cậu ngước mắt lên nhìn Phó Vân Triều, chỉ thấy nụ cười trên khóe môi người đàn ông, nói: "Thật đáng tiếc chúng ta gặp nhau hơi muộn. Nếu là mấy năm trước, A Dư đã có cơ hội tận mắt nhìn thấy."

"Không."

"Hửm?"

"Không có cơ hội để tận mắt chứng kiến". Lục Dư bình tĩnh nhìn anh: "Thời điểm tôi gặp anh là thời điểm thích hợp nhất."

Mấy năm trước, Lục Dư chân chính vẫn là một kẻ ăn xin ở khu phố cũ phía Nam, không bị nhà họ Lục tìm được, cho nên tự nhiên những chuyện lộn xộn này sẽ không xảy ra.

Vì vậy với tư cách là linh hồn của nhà ma Kỳ Sơn, cậu hoàn toàn không thể đến đây gặp Phó Vân Triều.

Lỗ tai Phó Vân Triều vang vọng mấy chữ 'thời điểm thích hợp nhất', đầu lưỡi áp vào môi răng đột nhiên cười khẽ.

Đúng thật.

Đối với anh, Lục Dư giống như một bông hồng mọc ở vùng đất chết. Ở nơi đầy tuyệt vọng và lạnh lẽo đó, anh trở nên có chút hứng thú, và từ đó trở đi ngay cả cuộc sống dường như cũng có những kỳ vọng khác nhau hơn một chút.

Nửa tiếng sau, Lục Dư và Phó Vân Triều trở về nhà. Cả hai đều uống, nhưng không ai say. Khi nhà tiên tri đến đón người, ông thấy hai người ngồi ở ghế sau, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, bóng dáng phản chiếu trong ánh mắt đặc biệt rõ ràng.

Vẻ mặt Lục Dư lạnh tanh: "Lần sau đổi rượu."

Phó Vân Triều cười khẽ không lên tiếng, nhưng giây tiếp theo anh lại nghe thấy giọng nói của nhà tiên tri vang lên một cách yếu ớt: "Lục thiếu, tôi đề nghị cậu có thể trực tiếp đổ thuốc ngủ cho chủ nhân. Nhưng mà không chắc thuốc ngủ có tác dụng".

Như một phần thưởng cho việc dọn dẹp thế giới kia, cơ thể của Phó Vân Triều miễn nhiễm với mọi thương tổn.

Ba năm đột ngột biến mất khiến Phó Vân Triều mất đi rất nhiều thứ, nhưng đổi lại, anh cũng có được sức mạnh mà người khác không thể với tới.

Nhưng có lẽ đối với Phó Vân Triều, anh quan tâm nhiều hơn đến những gì mình đã mất.

Nhà tiên tri nhanh chóng thu hồi tầm mắt khỏi gương chiếu hậu, không để ý đến việc Lục Dư lén nhìn Phó Vân Triều khi nghe thấy 'có lẽ thuốc ngủ không có tác dụng'. Việc này có nghĩa là cơ thể của Phó Vân Triều tương đối đặc biệt, chẳng lẽ cũng giống cậu sao? Ánh mắt chuyển sang trên người người đàn ông, cậu nhanh chóng bị Phó Vân Triều bắt lấy hỏi: "A Dư đang nhìn gì vậy?"

"Không nhìn gì cả. "

Cậu lặng lẽ thu hồi ánh mắt, ngừng nói.

Xe rất mau về đến tiểu khu Thanh Giang, Phó Vân Triều nhìn Lục Dư đi lên lầu. Cửa sổ hơi mở, rèm cửa đã được vén sang một bên, dáng người mảnh khảnh của cậu trai trẻ được phác họa trong bóng tối và ánh sáng từ đèn đường, Phó Vân Triều liền thấy Lục Dư vẫy tay với mình. Anh sau đó mới vẫy tay bảo nhà tiên tri lái xe đi.

...

Lục Dư đi tìm thông tin của Đại học Thủ đô, cũng không có gì ngoài ý muốn khi trang của Đại học Thủ đô xuất hiện ở top hàng đầu, Lục Dư nhìn thấy một bức ảnh của Phó Vân Triều. Phó Vân Triều vẫn còn học đại học, vô cảm đối mặt với máy ảnh, vẻ mặt thờ ơ, như thể không có gì có thể thu hút sự chú ý của anh.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi và quần tây đơn giản, dáng người thật không khác gì bây giờ.

Nói hơi quá, Phó Vân Triều trước đây và Phó Vân Triều hiện tại là hai người khác nhau.

Nhưng lại không ai nghi ngờ cách nói này.

Thật kỳ lạ.

Lục Dư lưu ảnh vào điện thoại trước khi chuẩn bị nghỉ ngơi.

Có lẽ là bởi vì trước khi đi ngủ gặp Phó Vân Triều uống chút rượu, đêm nay Lục Dư ngủ rất sâu. Bên ngoài cửa sổ, bóng tối của màn đêm quét những đám mây vào màu mực đen, nhưng nhiều căn phòng lại được thắp sáng rực rỡ.

Kể từ khi Hạ Tích Nho và Dương Chương cùng nhau ở trên Weibo đục nước mà béo cò, dư luận chỉ trích Lục Lịch với thái độ rất căm phẫn. Một số vụ ẩu đả khiến quần chúng ăn dưa xem đến hoa cả mắt. Mà ngay tại đây, một số cư dân mạng đã tung lên tấm ảnh dáng vẻ nhàn nhã của Lục Dư và Phó Vân Triều đi ăn thịt nướng.

Định nghĩa của tương phản là gì?

Đây còn không phải sao?

Lục Lịch từ đầu tới cuối đều chó cùng rứt giậu (2), hận không thể bóp đám cư dân mạng trào phúng gã ném cho dị chủng cắn xé. Mà Lục Dư lại cứ như không hề có chuyện gì xảy ra, nên yêu đương thì yêu đương, nên sinh hoạt thì sinh hoạt.

(2): Chó cùng rứt giậu: Xử sự liều lĩnh, làm bậy khi bị đẩy đến bước đường cùng

Cố tình lúc này một người được gọi là người trong cuộc tiết lộ tin tức: [Có lẽ tất cả mọi người đều thấy bộ mặt thật của Lục Lịch rồi, cho nên tôi cũng không giấu diếm nữa. Không phải nước hoa Rosemary được Lục Dư đại ngôn rất phổ biến trong những ngày vừa qua sao? Lục Lịch có lẽ không thể chấp nhận được, vì vậy hắn ta đã nhờ người đại diện tìm cho mình một hãng nước hoa khác, chuẩn bị đạp Lục Dư xuống. (Tin nóng này tuyệt đối là sự thật, tôi thề!)]

Netizen: [???]

[Hắn cũng muốn làm đại diện nước hoa?]

[Ôi các chị em ơi, Lục Lịch mà đại ngôn nước hoa thì so với cức chó thì có khác gì nhau chứ, xin các người chỉ ra điểm khác biệt cho tôi đi!]

[Hớ hớ hớ, phương pháp cạnh tranh của Lục Lịch nực cười thật đấy. Nhưng hắn thật sự cho rằng nếu hắn đại ngôn nước hoa, hắn có thể tốt hơn Lục Dư sao?]

[Mấy người cho rằng Đồng Kế Huy vì cái gì mà nói hắn là phổ nam tín chứ? Đây còn không phải là tự tin tự phụ sao?]

[Blogger trực tiếp tiết lộ đó là hãng nước hoa nào đi? Tôi nhất định sẽ né lôi cái cửa hàng nào bán loại nước hoa đấy]

[Tin tức nhỏ, có người nhìn thấy Lục Lịch xuất hiện trong địa điểm quay chụp của nhà TK.]

[Không ngờ gặp phải thằng liều, thế mà là đối thủ một mất một còn với H&G. Hahahaha Lục Lịch cũng biết lựa đấy].

Chưa kể, ngay khi nghe tin đó là TK, cư dân mạng cũng khá khôn khi gã biết sử dụng não thay vì chỉ để đó như một vật trang trí, suy cho cùng là TK và H&G có mối quan hệ rất tệ, nếu TK lúc này quyết định cho H&G biết vị trí của mình ở đâu, khẳng định sẽ liều mạng mà nâng Lục Lịch. Nhìn như vậy mà nói, Lục Lịch không phải là không thể áp đảo Lục Dư ở phương diện này.

Lập tức, doanh số bán hàng của Rosemary tăng lên rất nhiều trên nền tảng trực tuyến.

Đây thế mà biến thành trận chiến kề vai sát cánh của antifans Lục Lịch, antifans tuyệt đối không nhận thua!

Ngay khi mọi người nghĩ rằng họ sẽ phải chiến đấu trong một cuộc chiến kéo dài, TK đã đăng tải lại trên Weibo của một tài khoản mới với không quá 100 người theo dõi. Mọi người nhìn vào tài khoản mới có nội dung: [Ôi các thượng đế của tôi ơi, trời đất chứng giám, tôi dám thề rằng đôi mắt của Andrew không bị tệ hại như vậy đâu, và những người đứng đầu khác của TK sẽ không đưa ra quyết định hủy hoại công ty của chính mình! Chúng tôi chắc chắn sẽ không mời Lục Lịch, người phát ngôn mà chúng tôi mong đợi là một nhân vật công chúng có trình độ, đạo đức, không phải là một nghệ sĩ tồi tệ sẽ mang lại ảnh hưởng xấu cho mọi người! Mặc dù chúng tôi là tư bản, nhưng chúng tôi thật sự không bị tiền tài che mắt].

[Hỏi ngu tí, người này là ai vậy? Tại sao còn được cả chính chủ TK đăng lại tus zị?]

[Kinh kinh kinh, weibo chứng thực kìa! Một giây thôi đã có tích xanh rồi!]

[Ông chủ lớn tương lai của TK. Cái quái gì vậy, nhanh như vậy có thể chứng nhận thành công?]

[Hahaha là chủ nhân trẻ tuổi của TK, gần đây tôi tình cờ ở Hoa Quốc, nghe nói Lục Lịch bị anh ta nốc ao ngay trong buổi thử vai hôm đó]

[Tuỵt vừi ông mặt trời, tí thì TK mất một vị khách như tui]

Lục Lịch nhìn bình luận trên mạng, một chân đá vào thùng rác gần đó.

Gã hít hai hơi thật sâu và nhắm mắt lại để che đi tơ máu dưới mắt. Lục Lịch không ngờ rằng đó lại là ông chủ trẻ tuổi của TK mà hắn gặp trong sảnh ngày hôm đó, nhưng điều buồn cười là hắn vẫn đối đầu với đối phương, nói rằng nhân viên của TK mang thái độ không tốt. Rất nhiều người có mặt tại thời điểm đó, và họ chắc hẳn đã cười nhạo hắn ta trong lòng.

Hắn cắn môi đè nén cơn thịnh nộ dâng trào mãnh liệt trong lòng.

Những sự việc xảy ra lần lượt gần như khiến sức chịu đựng của hắn tăng lên một cách vô ích. Nếu hắn không biết mức độ nghiêm trọng của vấn đề, hắn đã đích thân cắt bỏ đầu của lũ người này.

Lục Lịch vẫn còn đang đắm chìm trong cơn giận dữ, nhưng đột nhiên có tiếng bước chân vang lên bên tai, quản gia Trương gõ cửa, vội vàng nói: "Tiểu thiếu gia, người của quân cục lại tới đây."

Lục Lịch: "......"

Mười phút sau, Lục Lịch rửa mặt đi đến phòng khách ở tầng một, gã nhìn vài người trước mặt, người quen người lạ đều có. Người quen tự nhiên thoải mái, trong khi người lạ mặt có khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt của hắn ta rơi vào gã như thể hắn ta đang nhìn một người chết. Loại ánh mắt này cũng có một lực uy hiếp nhất định, tựa như có chức năng xuyên thấu, thật sự khiến trái tim Lục Lịch dâng lên cảm giác chột dạ cùng sợ hãi.

Nhưng khuôn mặt gã ta vẫn lộ ra vẻ vô hại: "Trương tiên sinh, vị này là......"

Trương Thỉ mỉm cười giới thiệu: "Đây là Vệ Quân, bộ trưởng bộ phận đặc biệt của chúng tôi. Lục tam thiếu, xin lỗi vì tối rồi vẫn đến làm phiền cậu, chủ yếu là vì chúng tôi đã nhìn một số tin tức gần đây trên Internet và thấy rằng điều này có vẻ hơi khác so với những gì cậu nói lúc trước. Cậu nhìn qua thật sự rất ghét Lục Dư, cho nên căn cứ vào mối liên hệ này, tôi nghĩ chúng ta vẫn phải nói lại lần nữa."

Cho dù hắn không chủ động nói, Lục Lịch cũng có thể đoán được.

Đầu tiên gã gật đầu với Vệ Quân nói: "Xin chào Bộ trưởng Vệ", giây tiếp theo nhún vai, lộ ra một nụ cười bất lực: "Được rồi, tôi thừa nhận tôi có một số ý kiến đối với Lục Dư, nhưng như vậy cũng không đủ để chứng minh tôi ép buộc Lục Dư đến hung trạch Kỳ Sơn. Nếu dư luận nói liền có thể tin đấy là sự thật, thì không khỏi vô lý quá"

Gã nhìn mấy người trước mặt, vẻ mặt nghiêm túc: "Tôi thừa nhận tâm tư tôi không tốt lắm. Dù sao tôi cũng đã ở trong gia đình này hai mươi năm, bây giờ Lục Dư trở về, tôi không biết mình có bị bỏ rơi hay không. Một vài cá nhân trong số các người có thể không biết cảm giác đó khổ sở như thế nào thời điểm bản thân bị vứt bỏ, có bao nhiêu ý nghĩ muốn chứng minh bản thân. Tôi ghen tị với anh hai tôi vì thấy lần đầu tiên đại diện đại ngôn quảng cáo của anh ấy lại tốt như vậy, nhưng tôi cũng muốn tốt hơn anh ấy."

Mặc dù Lục Lịch nói rất chân thành, nhưng cả Trương Thỉ và Vệ Quân đều cảm nhận được-

Hoàn toàn chưa nói đến trọng tâm.

Lục Lịch chỉ giải thích rằng gã ta cũng phải quay quảng cáo nước hoa, nhưng không thừa nhận vấn đề liên quan đến hung trạch Kỳ Sơn.

Gã coi sự chán ghét và thù hận của mình đối với Lục Dư là một cuộc tranh giành sự ưu ái giữa anh em.

Người này chính là sống chết không thừa nhận những gì mình đã làm với Lục Dư.

Trương Thỉ chớp chớp mắt, nhìn Vệ Quân vẫn chưa lên tiếng. Khi biết mình sẽ đến tìm Lục Lịch, Vệ Quân dừng lại việc rồi lên xe cùng hắn. Mặc dù Vệ Quân không nói gì, nhưng hai người đã là đồng nghiệp nhiều năm như vậy, Trương Thỉ biết Vệ Quân hẳn là có ý nghĩ của riêng mình.

Quả nhiên, Vệ Quân lạnh lùng nhìn gã, giọng nói càng trở nên lạnh hơn: "Dư luận trên mạng có ảnh hưởng như thế nào hẳn Lục tam thiếu là minh tinh cũng biết, hành động của cậu mạo phạm mong muốn của rất nhiều người. Tôi nghĩ, cậu rất nhanh sẽ bị phong sát".

Khi chính phủ thủ đô đẩy Lục Lịch ra làm hình mẫu cho dị năng giả, không ngờ người này lại giỏi làm việc như vậy.

Mấy năm qua, chính là nhờ vào bề ngoài tốt của Lục Lịch, nếu không có một số chuyện lẽ ra nên có điểm dừng.

Ngay khi lời nói của Vệ Quân kết thúc, sắc mặt Lục Lịch rõ ràng xấu đi trông thấy.

Gã há miệng, nghiến răng nghiến lợi: "Trên mạng không có chuyện gì là đúng. Chính nhân viên của tôi đã trả thù tôi sau khi họ rời bỏ công ty. Con người tôi luôn dám làm dám chịu, và tôi sẽ thừa nhận những gì tôi làm, nó giống như việc tôi đã đi đến trường quay TK!"

Vệ Quân vô cảm nhìn gã: "Cậu giải thích với tôi cũng không giúp được gì. Nếu cậu nói nó sai, cậu phải đưa ra được bằng chứng tương ứng. Lục tam thiếu, đánh giá từ tình hình hiện tại, phẩm chất và tính cách cá nhân của cậu như đang phản bội những người luôn tin tưởng cậu. Tôi hy vọng cậu thật sự không liên quan gì đến vụ việc công kích Lục Dư, nếu không cậu biết số phận của mình phải đối mặt với cái gì đi?"

Lục Lịch dùng đôi mắt nhìn chằm chằm hắn.

Vệ Quân nói: "Thân là một dị năng giả được chính phủ ưu ái, lại bí mật thông đồng với chủng biến dị, chỉ riêng tội ác này có thể khiến cậu ở tù đến hết đời. Chưa kể đến việc cậu thậm chí còn xúi giục dị chủng làm hại người vô tội nhiều lần. Lục tam thiếu, nếu cậu làm tất cả những điều này, cho dù lột da cũng khó có thể đưa ra lời giải thích cho tất cả mọi người."

"Tôi nói không liên quan gì đến tôi!"

Vệ Quân biểu hiện không thèm để ý: "Hi vọng những gì cậu nói là sự thật"

Vệ Quân không nói thêm gì nữa, hắn từ trên ghế sô pha đứng dậy, liếc nhìn Trương Thỉ nói: "Còn ngồi đấy làm gì? Đi thôi"

Trương Thỉ rồi rồi hai lần, vội vàng đi theo bước chân của Vệ Quân. Vừa bước ra khỏi cửa vừa quay đầu lại thì nhìn thấy ánh mắt Lục Lịch ảm đạm đứng tại chỗ, Trương Thỉ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nghĩ rằng ánh mắt của tên này và dị chủng không hề thua kém.

Sau đó, hắn tăng tốc độ để đuổi kịp Vệ Quân, thì thầm: "Lão đại à, lời anh nói vừa nãy có phải hơi quá không? Sao chúng ta không nhận được tin nào nói muốn phong sát hắn vậy?"

Vệ Quân liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh: "Không có, nhưng sắp đến rồi."

Trương Thỉ khôn cằn ồ một tiếng: "Vậy anh nói nhiều như vậy cũng chỉ để hù dọa hắn thôi à?"

Vệ Quân mở cửa xe, nhìn thẳng vào biệt thự trước mặt, trông rất sang trọng, lạnh lùng nói: "Bằng không thì sao? Dong dong dài dài, ai có đủ thời gian chờ hắn lộ ra dấu vết? Hai ngày nay phải gắt gao nhìn chằm chằm hắn, Tần Trăn Trăn bên đấy sao rồi?"

"Không có vấn đề gì lớn, trạng thái tinh thần của Tần Trăn Trăn đã trở lại bình thường trong lần kiểm tra ngày hôm qua. Khi chúng tôi nói với bà ta về kế hoạch, bà ta không phản đối. Nhưng mà, lão đại, anh thật sự cho rằng Tần Trăn Trăn sẽ hợp tác với chúng ta để kiểm tra con trai thân yêu của bà ta sao?"

"Con trai yêu?"

Vệ Quân nhìn hắn: "Tần Trăn Trăn đã phát điên một lần rồi, nhưng nếu não của bà ta không bị dị chủng gặm mất, bà ta cũng không muốn phát điên lần thứ hai đâu"

Beta: 29/4/2024

***

Tác giả có lời muốn nói:

TỦI THÂN.JPG



Tiểu kịch trường: Thức thứ 10

Phó Vân Triều dạo này đang học bí kíp tương truyền của những cánh đàn ông có vợ.

Thức thứ 10: Muốn vợ đau lòng, quan tâm, săn sóc thì bạn phải làm gì?

1. Hoàn cảnh đau khổ của bản thân trong quá khứ hoặc hiện tại

Tiểu Phó bày tỏ: Xời, anh đây có đủ!

2. Íu đúi

Tiểu Phó: Cái này có vẻ hơi khó nha. Yếu đuối kiểu gì đây? Bây giờ cầm chai nước lên kêu 'vợ ơi anh không mở đượcccc!' liệu mình có ăn luôn cán chổi không nhỉ? Em ấy sẽ sợ quá chạy mất. Loại!

3. Làm nũng

Tiểu Phó: yyyyyyy zì game. Trạch trạch ơi anh nhớ em quá àaaaaaa, một ngày không gặp như cách ba thu, tim cồn cào lòng nôn nao, kiu kiu mong emmm áaaa!!!
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.