Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 23: Trà sữa trân châu khoai môn



Không mất nhiều thời gian, nỗi kinh hoàng và sợ hãi mà Sở Yểm mang đến cho Tần Trăn Trăn vẫn chưa hề tiêu tan ngay cả trong giấc ngủ. Xét đến thể chất và tinh thần của Tần Trăn Trăn, giờ phút này bà cần nhất là sự an ủi, đáng tiếc rằng Lục Hồng Duy bị một đòn phản vệ, sự tình Lục gia làm cho ông ta sứt đầu mẻ trán, Lục Tiêu đột nhiên cảm thấy áy náy đối với Lục Dư, đến nỗi Lục Lịch----

Tên gia hỏa này nhìn liền biết tâm tư không sạch sẽ.

Nhà tiên tri ngồi trên chiếc ghế gần đó, trên tay cầm mấy tấm thẻ cào mới toanh, mỉm cười bảo Lục Dư chọn một tấm, đồng thời nói: "Nếu Tần Trăn Trăn trốn thoát, đoán chừng Lục gia sẽ rất bất an."

Lục Dư đối với chuyện của Tần Trăn Trăn tỏ ra không hứng thú chút nào, ánh mắt rơi vào trò chơi cào thẻ(1), rất hiếm khi có cảm giác hứng thú. Trước đây, khi vợ chồng Kha Dữ Minh cùng trò chuyện với cậu, họ kể rằng có rất nhiều người nghiện vé số, mơ ước trúng giải thưởng hàng chục triệu đô la mỗi ngày, cuối cùng là tiền đổ ra không ít, mà lại chẳng thu lại được đồng nào.

(1): Cào thẻ là một loại trò chơi như vé số/xổ số, cũng có giải thưởng lên tới hàng ngàn vạn nhân dân tệ, là một hình thức trò chơi không bị cấm. Hầu hết tiền thu về được của những loại trò chơi này nhằm mục đích từ thiện, đóng vai trò quan trọng trong việc hỗ trợ các hoạt động thể thao,...(Theo Baidu)

Còn đặc biệt dặn dò Lục Dư đừng để những chuyện như vậy làm cho mù quáng, vừa thuyết phục vừa nhét đồ xuống tầng hầm.

(Đồ này là kim cương, đá quý, tranh cổ.... đó)

Một cách giải thích hoàn hảo cho câu nói 'Chỉ cần có đủ thứ tốt, bạn sẽ không thèm muốn thứ mình không có'.

Lục Dư chọn ngẫu nhiên một lá thẻ, hỏi nhà tiên tri: "Giá thấp nhất là bao nhiêu?"

Câu hỏi này thực sự khiến nhà tiên tri khựng lại, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, hắn trả lời: "Trân thành cảm ơn đã ủng hộ. Tôi chúc cậu một cuộc sống hạnh phúc?"

Phó Vân Triều không bố thí chút mặt mũi nào cười lên một tiếng.

Phần lớn thời gian, nam nhân này mỉm cười như đang đeo mặt nạ, nụ cười của anh có vẻ ấm áp như gió xuân, nhưng nếu không cẩn thận là có thể bị lưỡi gió đâm bị thương hoặc thậm chí tử vong. Nhưng lúc này lại có vẻ chân thực hơn rất nhiều, với đôi mắt hẹp màu nhạt thoáng ý cười, Phó Vân Triều ghé vào mép bàn nhìn chăm chú Lục Dư cạo thẻ trúng thưởng, nhắc nhở: "Cạo bằng móng tay không đau sao?"

Móng tay ngón trỏ của Lục Dư phủ một lớp nhũ(2), Phó Vân Triều đưa khăn ướt sạch sẽ nhìn Lục Dư lau sạch ngón tay của mình. Nhà tiên tri buông tha ánh mắt rời đi đặt một đồng xu khác lên mặt bàn.

(2): là một lớp tráng chất liệu bạc Nitrat, có tình chất mỏng, chống thấm nước. Đây là một hợp chất rất có hại cho cơ thể, có khả năng cao sẽ gây bệnh ung thư.

Những món ăn phong phú trên bàn dần nguội lạnh nhưng chẳng ai quan tâm.

Khi Lục Dư cụp mắt xuống, hàng lông mi như lông vũ đen nhánh của cậu hạ bóng, dễ dàng che đi sự kinh ngạc khi nhìn thấy con số tương ứng. Cậu ngước mắt lên, đưa thẻ cào vào tay Phó Vân Triều.

Người đàn ông thản nhiên liếc nhìn xuống và cười nói: "A Dư thật may mắn, được ba mươi nhân dân tệ nè."

Tiên tri vẻ mặt mơ hồ, nghiêng người nhìn qua, từ linh hồn đều là nghi vấn: "Như thế vừa mới ra tay trong một thời gian ngắn như vậy đã trúng rồi? Âu hoàng(3) đây sao?"

(3): Âu hoàng là một cụm từ thông dụng bên Trung Quốc chỉ "Người may mắn" và cũng là tên đặt cho người trúng giải xổ số. Tên đầy đủ của thuật ngữ này là Hoàng gia châu Âu...(Theo Baidu).

"Không tồi." Khóe môi Phó Vân Triều gợi lên ý cười, ném thẻ cào vào tay nhà tiên tri, thấp giọng nói điều gì đó, nhà tiên tri liếc nhìn Lục Dư, khóe miệng giật giật rời đi.

Sau bữa tối, tâm tình Lục Dư không tồi, có một chút vui, mắt thường có thể thấy được toàn thân cậu mềm mềm ấm lên rõ rệt, sương lạnh trong mắt bị gió thổi bay đi, chỉ còn lại nước suối ngập tràn. Phó Vân Triều đem trà sữa nhà tiên tri mua về vào tay Lục Dư, dưới ánh mắt có chút nghi hoặc của thanh niên, mỉm cười: "Uống thử xem?"

"Cảm ơn".

Trà sữa trong miệng hơi ngọt nhưng không béo ngấy, vị sữa đậm đà khiến Lục Dư cảm thấy dễ chịu hơn. Cậu cắn cắn viên trân châu trắng ngà mềm mại lại dai dai, hai má trắng sữa của cậu chuyển động như một chú gấu con đang ăn, nghiêm túc lại ngoan ngoãn.

Lục Dư uống trà sữa rất chậm rãi, xe của nhà tiên tri đưa cậu đến khu phố Thanh Giang, trên tay cậu vẫn đang cầm cốc trà sữa. Sau khi xuống xe, ánh mắt của Lục Dư xuyên qua cửa sổ hạ xuống nhìn thẳng vào mặt Phó Vân Triều, nói: "Cảm ơn sự khoản đãi(4) của anh, tôi lên trước, hai người đi đường chú ý an toàn".

(4): khoản: lưu khách; đãi: đối xử. Ý chỉ hành động đãi khách một cách trân trọng, hậu hĩnh để tỏ lòng quý mến.

"Được".

Bóng tối đã bao trùm toàn bộ đất trời, Lục Dư vào phòng rồi cũng không bật đèn, trong đêm tối có thể thoải mái đi lại, đi đến bên cửa sổ nhìn xuống, Phó Vân Triều vẫn chưa rời đi, cửa sổ xe cũng chưa kéo lên, dường như nhận ra được ánh mắt Lục Dư nhìn anh, Phó Vân Triều nâng cánh tay lên.

Dưới ánh đèn mờ ảo, người đàn ông giơ tay lên như vẫy tay hẹn gặp lại với Lục Dư.

Hai cặp mắt dễ dàng bắt gặp nhau trong bóng tối.

Thậm chí Lục Dư còn có thể thấy rõ ràng đôi môi mỏng của Phó Vân Triều khẽ động, nói hai chữ: "Ngủ ngon."

....

Tắm rửa xong, Lục Dư tựa người vào giường xem điện thoại. Khi cậu và Phó Vân Triều đang ăn tối, Dương Chương đã gửi cho cậu vô số tin nhắn, nhưng vì tôn trọng Phó Vân Triều nên Lục Dư chỉ tùy tiện trả lời với Dương Chương, đến bây giờ cậu mới có thời gian để ý tới.

Dương Chương: Đừng lo lắng, tôi chắc chắn sẽ giải quyết dư luận cho cậu.

Dương Chương: Nếu tâm trạng của cậu không tốt, gần đây đừng lên mạng, tôi đoán chừng tên tạp chủng Lục Lịch đó cũng không chịu nổi bị nhiều người mắng như vậy, người bình thường như cậu vẫn nên nghĩ đến sức khỏe thể chất và tinh thần của chính mình.

Dương Chương: Còn tốt nha~, tôi có hai bản ghi âm.

Dương Chương: Xì...anh em tên đó thực sự đã tự mình xuất hiện.

Tầm mắt Lục Dư lướt qua hàng loạt biểu tượng cảm xúc [ăn cá kình(5)] Dương Chương gửi lần trước, vẻ mặt vô cảm nhấn nút lưu, sau đó mở weibo ra tìm kiếm tên Dương Chương.

(5): cá kình ở đây là cá hổ kình. Giống như meme ăn dưa để nói đến hành động hóng drama, thì meme ăn cá kình để chỉ việc gặp một sự việc drama gì đó rất lớn, rất sốc, không nuốt nổi. (Hình ảnh minh họa ở cuối chương-Theo Baidu)

Sau khi Dương Chương tung ra nửa đoạn ghi âm đầu tiên, hầu hết cư dân mạng ban đầu đặt nghi ngờ về khả năng tự biên tự diễn của Lục Dư đều im lặng, chỉ có fans Lục Lịch vẫn đang tìm cớ để thuyết phục chính mình và cả những người khác.

Trong đó có phần đáng tin nhất là: Ai dám chắc nửa đoạn ghi âm đầu tiên không phải do Lục Dư ghi lại, lỡ như Lục Dư đã âm thầm đợi ở cửa từ lâu thì sao? Ai biết được.

Fans Lục Lịch sôi nổi tán thành.

Cảnh tượng trợn mắt nói dối khiến tất cả những người qua đường ăn dưa đều có chút không chịu nổi.

"Cho hỏi có người nào đứng ra gây quỹ không? Tôi không có ý ​​gì, tôi cũng chỉ muốn dùng tiền từ thiện đưa cho những người hâm mộ Lục Lịch bị mù lòa vào bệnh viện tâm thần thôi. Nếu mấy người thích Lục Lịch đến như vậy, hẳn là không ngại giúp đỡ Lục Lịch 'đáng thương tội nghiệp' chăm sóc mẹ già của hắn ta đi?"

"Tôi không biết Lục Dư có lén lút đợi ở cửa hay không, nhưng tôi thật buồn cười cũng thật ghê tởm bộ dạng các người lau sàn(6) cho Lục Lịch".

(6): thu dọn tàn cuộc.

"Chúng tôi khuyên fans Lục Lịch nên đến bệnh viện để theo dõi."

"Đối với tôi thì khác, tôi trực tiếp đề nghị fans Lục Lịch ngủ luôn trong nhà xác, không còn hy vọng gì nữa."

"Lục gia ghê tởm, thật sự quá ghê tởm, fans Lục Lịch cùng một dạng, ghê tởm không kém"

"Xem ra cuối cùng tôi cũng có thể hiểu được tại sao Lục gia lại ghét Lục Dư đến vậy. Chậc, cả gia đình mù quáng, đạo đức giả lại kiêu căng đến đáng kinh tởm quả thực không thể gặp người tốt nha. Nếu Lục Lịch được Lục gia yêu mến như vậy, tính tình của hắn hẳn là rất thích hợp ăn ở cùng Lục gia đi?"

Lời nói của người ăn dưa cũng không dễ nghe hơn fans Lục Lịch, khiến fans Lục Lịch rất tức giận. Trong khi một nhóm người do một fan lớn của Lục Lịch dẫn đầu chuẩn bị cãi nhau với những người ăn dưa, thì một bài đăng trên weibo do Dương Chương đăng tải đã thu hút sự chú ý của nhiều người.

Là tên của một blogger tên là [Happy Fat House].

Thực tế, blogger này lúc đầu khá nổi tiếng, người này còn tiết lộ mình là dị năng giả, lợi dụng thân phận này thu hút một lượng lớn người theo dõi. Về sau lại dùng đủ loại hành vi thật có chút đáng xấu hổ, fans cùng dần thoát ra. Cách đây không lâu, một tài khoản marketing đã đưa ra danh sách có tên "Top 10 người nổi tiếng trên Internet có lượt truy cập nhanh nhất", Happy Fat House đứng đầu với số phiếu bầu rất lớn, giành vị trí thứ nhất.

Theo một số người trong cuộc, Happy Fat House những năm gần đây gặp khó khăn, hắn đã tiêu hết số tiền kiếm được khi còn là người nổi tiếng trên Internet, gần đây hắn vẫn làm công việc quét dọn ở nhiều bệnh viện - có người nhìn thấy anh mặc quần áo lao động cầm cây lau sàn trong nhà vệ sinh của một bệnh viện nào đó.

Chỉ là... tại sao Dương Chương lại đăng lại lên weibo của mình? Sau khi xem xét kỹ hơn, bọn họ nhận ra rằng trọng tâm là nội dung weibo của Happy Fat House.

Happy Fat House: [Có một số việc cần giải thích, một người làm, một người chịu trách nhiệm, tôi đã ghi âm lại.

P/S(7): Bộ mặt của hào môn thế gia quả thật rất xấu xí. Đúng rồi, tôi còn nghe được cuộc trò chuyện giữa Lục phu nhân với những người đến thăm đó, cái gì mà vì Lục nhị thiếu gia giúp cậu kết duyên với người trong lòng đều là giả].

(7): là một phần tái bút để chú thích, nhắc lại hoặc nhấn mạnh, nhắn nhủ những lưu ý, ý chính quan trọng đã xuất hiện ở trên cho người đọc.

Cư dân mạng: "......."

[Vậy ai nói tình thế không thể xoay ngược lại?]

[Là @Thủ danh họa họa nói nếu còn có thể xoay ngược lại cậu sẽ thoát fan, còn ném đá, trứng gà và lá cải lên đầu Lục Lịch không phải sao? Xin hỏi bao giờ biểu diễn vậy, tôi sẵn sàng trả tiền vé.]

[Còn nữa, còn có @nima nói bậy, là cô nói nếu ngược lại được sẽ tự ch.ặt đầu mình để Lục nhị thiếu đông đá sao? Nhanh lên tự mình làm đi. Tốt nhất là nên gội đầu trước nha. Ôi chao, chúng tôi cũng không phải là Lục Lịch nhà các người, không nỡ nhìn thấy cảnh tượng tàn nhẫn như vậy.]

[Mắng hay mắng hay!]

[Giới giang cư mận(7) năm nay làm tôi cười nhiều quá, thật thú vị~.]

(7): giang cư mận chính là cư dân mạng.

[Mẹ nó sớm đã không vừa mắt đám fans Lục Lịch này lâu lắm rồi, suốt ngày sủa sủa sủa, Lục Lịch là ba các người sao?].

[Fans Lục Lịch áh, nhiều cái tôi còn chưa nói đâu đấy]

[Lót dép hóng buổi họp báo ngày mai của Lục gia].

[@Tập đoàn Lục thị, các người không nghĩ tối nay có chuyện gì đó không ổn rồi sẽ hủy bỏ cuộc họp báo ngày mai luôn chứ? Kia thật đúng là...có tật giật mình hahaha.]

[Sao vẫn còn mười giờ nữa mới đến chín giờ sáng mai? Tôi nóng lòng quá, chỉ không biết fans Lục Lịch có vội không.]

Không biết fans Lục Lịch có lo lắng hay không, nhưng bản thân Lục Lịch thì rất sốt ruột.

Khi Lục Lịch đi tìm Lục Tiêu, diễn biến của sự việc vẫn dừng lại ở nửa đầu đoạn ghi âm do Dương Chương tung ra để bác bỏ lời nói của fans Lục Lịch, vốn dĩ đoạn ghi âm này đã đủ để tát vào mặt cái gọi là "Lục Dư vô cùng cố chấp, vô số lần uy hiếp Tần Trăn Trăn dẫn tới tinh thần Tần Trăn Trăn lâm vào trạng thái thất thường". Kết quả là chỉ trong vài giờ, có người đã đến để xác nhận danh tính của người ghi âm.

Dương Chương đã đưa cho Happy Fat House bao nhiêu tiền?

Lục Lịch âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nhưng khi quay lại nhìn Lục Tiêu, cơn tức giận trong lòng càng thêm mãnh liệt như một dòng dung nham đột nhiên bùng nổ.

Người đàn ông cao lớn điển trai sau khi từ nhà hàng về đã ngồi vẫn luôn trầm mặc ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, gục đầu vào tay, nhắm mắt ngăn cản tầm mắt của Lục Lịch, nhưng trên người lại toát ra một loại cảm giác suy sút(8) khiến Lục Lịch vô cùng nhạy cảm nhận ra có chuyện gì đó không ổn.

(8): Trở nên kém hơn trước.

Sự kỳ lạ của Lục Tiêu bắt đầu khi hắn ta gặp Lục Dư trong phòng khách.

Khi đó, hắn theo Lục Tiêu xuống cầu thang, vốn tưởng rằng thân phận dị năng giả theo sau của mình sẽ không bị phát hiện, nhưng hắn không bao giờ ngờ được Lục Dư và Phó Vân Triều đã sớm nhận ra sự hiện diện của hắn. Vì lý do an toàn, Lục Lịch không theo sát nên không biết trong phòng khách đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng ít nhất hai điều có thể được biết:

1. Cả Lục Dư và Phó Vân Triều đều không phải là người bình thường. Hai người này hơn phân nửa đều có vấn đề.

2. Hẳn là Lục Dư đã nói gì đó với Lục Tiêu, dẫn tới Lục Tiêu bị kích thích.

Lục Lịch đã nhịn hơn nửa tiếng đồng hồ, trong khoảng thời gian này, Lục Tiêu không trả lời cuộc gọi của Lục Hồng Duy, vẫn là Lục Lịch nói dối, mới khiến Lục Hồng Duy đang tức muốn hộc máu không chửi ầm lên. Giờ phút này, hắn càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, càng nghĩ càng hoảng sợ, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được nữa.

Trong một hoàn cảnh yên tĩnh chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của hai bên, giọng nói đột ngột của Lục Lịch giống như một chuyển động tĩnh lặng trong một khu rừng cực kỳ yên tĩnh, khiến không ít loài chim hoảng sợ, hắn kéo tay áo Lục Tiêu thấp giọng gọi 'anh ơi', rồi trực tiếp hỏi: "Chúng ta nên làm gì bây giờ? Dương Chương này làm sao khó chịu như vậy? Hắn liên tiếp tát vào mặt nhà chúng ta hai cái. Anh, chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết."

Lục Lịch vốn tưởng rằng Lục Tiêu vẫn sẽ lựa chọn im lặng, chuẩn bị tiếp tục ồn ào, nhưng không ngờ Lục Tiêu lại lên tiếng. Chỉ là người đàn ông này hồi lâu không nói chuyện, cổ họng khô khốc như đất nứt, khiến người ta cau mày.

Lục Tiêu buông tay ra, dùng đôi mắt đỏ ngầu chi chít tơ máu nhìn Lục Lịch, nói: "Chúng ta so với nó cũng không tốt hơn chút nào."

Lục Lịch: "Cái gì?"

Lục Tiêu sắc mặt ủ rũ, vẻ mặt có vẻ rất trầm: "Nếu không phải chúng ta chỉ dựa vào suy đoán của mình đã nhận định đoạn ghi âm đó từ Lục Dư mà ra, thì câu trả lời của Lục thị đã không thẳng thắn nói trắng ra, hiện tại đã không xảy ra chuyện rắc rối như vậy... Chuyện này suy cho cùng, tất cả những tổn thất mà Lục thị phải gánh chịu là do chính chúng ta gây ra".

Lục Lịch há miệng thở dốc, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Nhưng trong lòng hắn biết rất rõ, nếu có thể, hắn rất muốn đem Lục Tiêu ném cho loài dị chủng khát máu kia ăn.

Tới thời khắc này rồi thế mà vẫn còn tâm tình bắt đầu nghĩ đến mấy loại vấn đề râu ria kia sao?

Đợi cả nửa ngày tâm tình đã sớm muốn nổ tung rồi, Lục Lịch hít một hơi thật sâu để đè nén ý nghĩ bạo ngược, cố ý hạ giọng xuống, nghe có vẻ không chân thực lẫn mơ hồ: "Nhưng bây giờ muốn nói gì cũng đã muộn rồi... Anh hai thật sự có hiềm khích với chúng ta. Hôm nay em đã suy nghĩ nghiêm túc rất lâu. Nếu anh ấy thực sự coi chúng ta như gia đình thì chắc chắn anh ấy đã đứng ra giải thích hết thảy mọi vấn đề vào lúc này".

"Nói ra cũng không sợ anh mắng em. Thực ra trước khi Lục thị đăng bài phản bác, em đã lén gửi tin nhắn cho anh hai, em đã thuyết phục anh ấy đừng cứng đầu với ba em. Nếu anh ấy không hài lòng, chúng ta sẽ từ từ giải quyết. Anh ấy không thích gặp em cũng không sao, dù sao chỉ cần Lục thị tốt lên, muốn em làm gì cũng được".

Lục Lịch liếm liếm đôi môi khô khốc, nói tiếp: "Nhưng anh hai nói anh ấy muốn Lục gia phải trả giá đắt, anh ấy thật sự rất hận chúng ta. Anh à, sự việc đã đến nước này, anh nghĩ mối quan hệ giữa chúng ta và anh hai còn cứu vãn, còn có thể xoay chuyển được nữa sao? Anh, anh với tư cách là người thừa kế Lục thị, anh hẳn nên biết lựa chọn như thế nào".

Lục Tiêu mặc dù im lặng nhưng cũng nghe được tất cả những gì Lục Lịch nói.

Bình tĩnh mà xem xét thì không có vấn đề gì cả.

Hắn ta-Lục Tiêu có rất nhiều danh phận, là con trai Lục Hồng Duy, là anh trai của Lục Lịch và Lục Dư, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là hắn là người thừa kế của tập đoàn Lục thị. Hắn tuyệt đối không thể giả vờ như sự việc này chưa từng xảy ra.

Nhưng mà......

Lục Tiêu không biết hắn đang nghĩ gì, hắn chỉ biết nếu hiện tại hắn chính là một con rùa, chính là một con rùa đen rút đầu.

Hắn sẽ không do dự đem chính bản thân giấu vào trong vỏ bọc của mình.

Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lục Lịch đỏ mắt chờ đợi phản ứng của Lục Tiêu. Người sau cuối cùng cũng cử động cơ thể cứng ngắc đến mức xương cốt kêu lạch cạch. Lục Tiêu quay đầu nhìn đứa em trai cùng lớn lên với mình, đưa tay vỗ vỗ vai cậu, cố gắng nở nụ cười: "Được rồi, Lịch Lịch ngoan, chuyện này để ba xử lý, mẹ còn chưa tìm được. Chúng ta đi tìm mẹ trước đã.'"

Chờ đợi câu trả lời lâu như vậy, hai tay của Lục Lịch buông thõng thiếu chút nữa xé nát tấm vải trên ghế sofa thành từng mảnh.

Chuyện quái gì đang xảy ra với Lục Tiêu vậy?

Nhưng đối diện với tầm mắt của Lục Tiêu, Lục Lịch lại chỉ có thể đè nén lại mà gượng cười, tỏ vẻ chính mình đã biết.

Mười phút sau, Lục Lịch trở lại phòng mình. Hắn ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm weibo, dư luận càng ngày càng nghiêng về phía Lục Dư, trong lòng bất an càng ngày càng lớn như dây leo sinh trưởng. Mọi chuyện xảy ra gần đây đã phá hủy sự tự tin mà Lục Lịch tích lũy trong mấy năm qua, cho dù ở trong giới giải trí hỗn loạn cũng chưa bao giờ khiến hắn chật vật như vậy.

Không biết qua bao lâu, Lục Lịch đã sai người chuẩn bị một acc clone rồi quay lại liên lạc với Happy Fat House. Trong mắt Lục Lịch, sở dĩ Happy Fat House sẵn sàng trơ ​​tráo làm chứng mình đã ghi âm chỉ đơn giản là vì Dương Chương đã cho hắn ta rất nhiều tiền. Nhưng nếu là chuyện liên quan đến tiền bạc thì không phải chuyện lớn, có thể giải quyết tốt được.

Vì vậy, trong khi Happy Fat House vui vẻ đang nằm trên ghế sofa ở nhà đếm tiền, hắn nhận được tin nhắn riêng: [Nói chuyện nhé?]

Người đàn ông trạc ba mươi tuổi từ trên sô pha ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào mấy chữ này, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác mong chờ, hỏi: [Chúng ta có chuyện gì đáng nói vậy?]

ID này tên là Mười Năm Có Người, rất rõ ràng, hắn ta không nói cho Happy Fat House biết mình có gì và không có gì, mà trực tiếp nói: [Yêu cầu anh câm miệng tốn bao nhiêu tiền, hai mươi vạn đã đủ để anh xóa bài đăng Weibo kia chưa?]

Hai mươi vạn*?

(*): 20 vạn tệ ~ hơn 671 triệu VND

Đôi mắt của người đàn ông gần như biến mất trong tiếng cười.

(Cười tít hết cả mắt ý)

Trên thực tế những chuyện như ghi âm lén này hắn đã làm không ít lần. Người khác chỉ nhìn thấy hắn ở các bệnh viện khác nhau làm công nhân quét dọn, kỳ thực hắn dựa vào sức mạng của dị năng giả không dễ dàng bị người khác phát hiện, hắn thường xuyên lảng vảng ở lối vào các phòng bệnh, nghe trộm được rất nhiều tin tức. Sau đó hắn ta bán lại thông tin và kiếm được kha khá tiền.

Bất quá hắn có đầu óc nhanh nhạy, không ngu ngốc tham lam nên không kiếm được nhiều tiền. Cũng giống như đoạn ghi âm Lục gia lần này, hắn chỉ yêu cầu 30 ngàn tệ, cũng không tính là cắn được miếng thịt to. Nghĩ theo cách này, hắn ta tốt tính hơn nhiều so với đám paparazzi trong làng giải trí đòi hàng triệu tiền bịt miệng cho mỗi lần giao dịch của bọn họ.

Lúc đầu hắn thật sự không muốn bại lộ thân phận, nếu không sẽ bị người người thoá mạ. Nhưng không có cách nào a, Dương Chương thật sự cho hắn rất nhiều tiền nha, 30 vạn* kia đủ để hắn sống dài dài. Điều hắn không ngờ tới là lại có người đến đưa tiền để bịt miệng hắn.

*30 vạn nhân dân tệ ≈ hơn 1 tỷ VND

Tiền nhiều như vậy mà không nhận, hẳn rất có lỗi đi?

Trên khuôn mặt thô ráp của người đàn ông hiện lên một nụ cười nham hiểm, hắn ta cúi đầu gõ nhanh: [Hai trăm nghìn là quá ít phải không? Cậu đang bố thí cho ăn xin à? Đây là tiền bịt miệng đó, cậu có thể tự tin trả thêm đi?]

Lục Lịch thiếu chút nữa nghiến nát răng.

Đúng là một kẻ hám tiền.

Nhưng thế này cũng không sao, ít nhất còn có chỗ giải quyết chuyện này, đợi đến khi Happy Fat House gỡ bài weibo này, hắn sẽ thuê thuỷ quân trà trộn vào, ít nhất có thể vãn hồi lại phần nào.

Lục Lịch hỏi hắn: [30 vạn có đủ không?]

Happy Fat House: [Thanh toán trực tiếp vào tài khoản của tôi?]

30 vạn đối với Happy Fat House là một số tiền lớn, nhưng đối với Lục Lịch, hắn thậm chí không cần chớp mắt. Trước đó, mọi người trong giới đều khen ngợi hắn vì đã không ngần ngại chi 5 ngàn vạn tiền tiêu vặt của mình để làm từ thiện. Nhưng thực tế tin tức này không nói quá chút nào. Nhà họ Lục rất hào phóng, thực sự cưng chiều hắn như con ruột, vì vậy số tiền tiêu vặt mà nhà họ Lục và Lục Tiêu cho hắn bao nhiêu năm qua cũng đủ để hắn trở thành một người giàu có.

Sau khi suy nghĩ, Lục Lịch quyết định đưa cho đối phương 15 vạn tệ trước, nói: [Anh phải xoá bài weibo đí trước, tôi sẽ chuyển số tiền còn lại cho anh]

Happy Fat House: [..........]

Hắn không ngờ người có ID Mười Năm Có Người này lại rất thận trọng.

Người đàn ông gãi mũi, không nói những lời vô nghĩa với hắn ta nữa, lập tức xóa bài đăng weibo của mình và gửi ảnh chụp màn hình cho hắn ta: [Nhìn xem, nó đã bị tôi xoá rồi. Bây giờ cậu nhanh chóng thanh toán số tiền còn lại vào tài khoản của tôi đi. Nếu không, tôi sẽ leak(9) đoạn tin nhắn này ngay lập tức].

(9): Leak là thuật ngữ dùng để chỉ một thông tin, hình ảnh hoặc video bị rò rỉ mà chưa được sự đồng ý, cho phép của chủ nhân thông tin đó.

15 vạn tệ còn lại rất nhanh liền nhận được, lúc Happy Fat House định nói lời cảm ơn thì phát hiện đối phương đã chặn mình. Hơn nửa giờ sau, Happy Fat House kinh ngạc phát hiện lịch sử trò chuyện giữa bọn họ cũng đã bị xóa sạch.

Nhớ tới vừa rồi điện thoại bất động, khóe mắt người đàn ông hơi giật lên, tên này cẩn thận như vậy sao?

....

Giang cư mận đều mắt nhanh mũi thính, rất nhanh phát hiện ra bài đăng weibo kia của Happy Fat House đã bị xóa. Tin tức ngay lập tức phát tán, đua nhau bổ não ra 7749 loại nguyên do.

Trong vài giờ qua, fans Lục Lịch đã bị cư dân mạng chỉ trích thoá mạ như chuột rúc trong mương, thậm chí không dám ngẩng đầu lên, nhưng vào lúc này, hành động của Happy Fat House ngay lập tức khiến họ tìm ra ánh sáng.

Fans Lục Lịch ngay lập tức lên nòng.

Nima nói bậy: [Được rồi, Happy Fat House đã xóa bài trên weibo, mấy người còn không hiểu điều này có ý gì à? Một loại lương tâm cắn rứt điển hình. Tôi muốn hỏi hắn làm sao có thể ghi lại đoạn âm thanh đó đúng nơi đúng thời điểm như vậy, tôi khẳng định vẫn là Lục Dư tự biên tự diễn. Xí, thật là kinh tởm, mong rằng Lục nhị vừa ra ngoài bị xe tông chết, vừa đi ra ngoài liền bị chậu hoa đập trúng đầu].

Những lời này vừa nói ra, tức khắc khiến lòng người dao động.

Với tư cách là một trong những bên liên quan, Dương Chương lại khá bình tĩnh về việc này khi nhìn thấy fans Lục Lịch bắt đầu chửi bới, suy nghĩ của hắn đã bay đi rất xa, một suy nghĩ không hề liên quan——

Còn chúc cho Lục nhị thiếu ra cửa bị xe đâm phải, đi bộ bị chậu cây rơi trúng?.

Fans Lục Lịch này rốt cuộc đang nghĩ gì? Đừng nghĩ tới ngày mai khi cuộc họp báo của Lục gia bắt đầu, công khai tuyên bố Lục Dư cắt đứt quan hệ với Lục gia, danh hiệu của Lục nhị thiếu này chẳng phải sẽ trở thành của Lục Lịch sao?

Haha, thật là fans tốt nha~

Vì vậy hắn đã âm thầm like bài đăng trên weibo bằng acc clone của mình.

Dương Chương không biết liệu Lục Dư có chú ý đến dư luận hay không, vào lúc hắn đang phân vân xem có nên gửi tin nhắn cho Lục Dư để báo cáo không, hắn lại giật mình khi nhìn thấy tin nhắn riêng của mình, cái tên hiển thị trên đó khiến hắn ta rất khó tin có thể tin được: Hạ Tích Nho.

Hạ Tích Nho? Tại sao Hạ Tích Nho lại tìm tới hắn?

Cũng là vì Lục Lịch sao? Gần đây hắn không nghe nói Lục Lịch thay đổi người đại diện. Hơn nữa công ty của hai người kia chẳng phải không ưu gì nhau sao?

Hắn cau mày mở tin nhắn riêng ra, trong đó chỉ có một câu: [Cậu là paparazzi số một trong giới giải trí sao? Chỉ có thể làm được như vậy?]

Dương Chương: [Đại ca à, dưa không còn sao? Tôi chưa từng thấy ai ăn dưa mà yêu cầu người trồng dưa sử dụng chất kích thích dưa chín bao giờ cả nha. Anh ăn dưa thì cứ an tĩnh mà ăn không phải tốt hơn sao?]

Hạ Tích Nho: [Tôi chính là không an tĩnh được, từ nay Lục nhị thiếu sẽ là nghệ sĩ của tôi, tôi phải chăm sóc tốt cậu ấy].

Dương Chương: [ ? ]

Đợi đã, Lục nhị thiếu đây là Lục Dư hay là Lục Lịch?

Sau khi hai người trao đổi bằng phương thức ông nói gà bà nói vịt, Dương Chương cuối cùng cũng hiểu ra toàn bộ sự việc, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, hắn càng cảm thấy Lục Dư không thích hợp. Cậu ta chẳng phải tên ăn xin bị nhà họ Lục ghét bỏ sao? Làm thế nào mà trên người không chỉ có một đống bảo bối mà còn có quan hệ với những người có tên tuổi lớn trong ngành như Hàn Thanh Nham và Hạ Tích Nho?

Rất nhiều bất ngờ khiến người khác cảm thấy thú vị.

Dương Chương vẫn còn đắm chìm trong kinh ngạc, không cách nào thoát ra được, nhưng Hạ Tích Nho ở bên kia lại có chút lo lắng chờ đợi, Dương Chương này bình thường trong công việc tựa hồ rất đáng tin cậy, sao chỉ đáp lại một chữ: 'ồ' ngây ngốc rồi kết thúc thế này? Còn dư luận thì sao? Không tiếp tục nữa? Đang lúc đang suy nghĩ, một lời nhắc nhở khác đột nhiên hiện lên trên màn hình điện thoại của Hạ Tích Nho.

Đó là Happy Fat House.

Để hiểu rõ hơn diễn biến của sự việc, Hạ Tích Nho đã đặc biệt theo dõi tài khoản weibo của Happy Fat House bằng một acc clone. Nguyên nhân phản bội của Happy Fat House khiến hắn tức giận, nhưng hắn không ngờ rằng đối phương sẽ không im lặng trong hoàn cảnh như vậy, thậm chí còn đăng lên weibo? Đây là vì hắn sợ nhiệt độ hắn tạo ra chưa đủ nóng hả?

Dù nói như vậy, nhưng ngón tay của Hạ Tích Nho vẫn rất thành thật, hắn nhấc lên một chút, bấm vào weibo.

Nhìn thấy dòng chữ này, hắn cũng phải ngẩn người.

Happy Fat House: [Thật xin lỗi, vừa rồi tôi vô tình xóa bài đăng kia trên weibo, bây giờ tôi đăng lại để chứng minh sự tồn tại của mình và đoạn ghi âm đó là do tôi ghi lại, được chứ?]

Hạ Tích Nho: "..."

Cư giang mận: "...."

Fans Lục Lịch: "...."

( Editor: "....")

[Sự việc hôm nay khiến tôi ngỡ ngàng, ngơ ngác bật ngửa đó, tôi muốn xem trực tiếp, @Nima nói bậy]

[Hahahahahahaha ai có thể tưởng tượng được? Khai thật đi Happy Fat House, anh đang cố tình hố fans Lục Lịch sao?]

[Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đau lòng cho fans Lục Lịch, hôm nay hẳn là cảm xúc lên xuống nhiều lần đi? Tim các người còn chịu được không? Có cần đến bệnh viện không? Tôi thấy toà bệnh viện chỗ này hoạt động không tồi nha].

[Fans Lục Lịch bị đối xử như một con khỉ đang làm trò hề, hớ hớ hớ]

[Bây giờ nhìn lại, bài post của fans Lục Lịch buồn cười đến mức khiến tôi cảm thấy nực cười].

[@Happy Fat House, mẹ nó mày bị bệnh à?]

[Trời ơi trời ơi, fans Lục Lịch đã căng rồi]

Hôm nay fans Lục Lịch mấy lần choáng váng, bọn họ cho rằng khi trò hề kéo dài mấy ngày cuối cùng cũng được giải quyết xong, sẽ không đột nhiên xảy ra chuyện gì, sau đó sự việc lại đảo ngược liên tục, nụ cười trên mặt bị tát cho rơi xuống, liền tức đến thổ huyết.

Nhưng người còn tức giận hơn fans Lục Lịch chính là Lục Lịch.

Lục Lịch có lẽ cũng không ngờ rằng Happy Fat House lại xảo quyệt với mình như vậy. Vốn sợ Happy Fat House sẽ lộ lịch sử trò chuyện của họ nên đã thuê hacker tấn công hệ thống điện thoại di động của Happy Fat House và xóa hoàn toàn lịch sử trò chuyện của họ. Khi Dương Chương bắt đầu tra hỏi, cho dù Happy Fat House có muốn nói ra sự thật thì Dương Chương cũng có thể sẽ không tin.

Nhưng không ngờ tên khốn này lại đăng thêm một bài weibo nữa.

Lục Lịch nhìn chằm chằm vào weibo của Happy Fat House, những lời nói đơn giản đó dường như đang cười thầm chế giễu sự ngu ngốc của hắn. Lục Lịch hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ hung ác vô cùng thâm hiểm. Bình tĩnh lại một lúc, hắn mới đè nén cơn tức giận trong lòng, đi tra hỏi Happy Fat House.

Mười Năm Có Người: [Anh làm cái gì vậy? Tôi đã đưa cho anh 30 vạn để xoá bài đăng trên weibo, ý của anh bây giờ là gì?]

Happy Fat House trả lời rất nhanh: [Không phải tôi đã xóa bài weibo đó rồi sao? Cái này không giống cái trước, nên theo logic mà nói thì tôi đã làm xong việc anh yêu cầu rồi, 30 vạn kia tôi lấy cũng cảm thấy chột dạ, đúng không?]

Cái này không giống cái trước.

Còn dám chơi trò chơi chữ với hắn sao?

Lời chửi bới chưa kịp thốt ra khỏi miệng Lục Lịch, tin nhắn của đối phương đã được gửi tới phía hắn: [Cậu có thể bỏ ra 30 vạn nữa để mua quyền xóa bài đăng weibo của tôi, cũng có thể mua quyền buộc tôi dừng lại với giá 60 vạn, đảm bảo không viết thêm chữ nào nữa]

Lục Lịch: "...."

Happy Fat House: [Cậu nghĩ sao?]

Sau khi gửi đi, phía sau nhiều thêm một dấu chấm than màu đỏ.

Ha, bị chặn rồi.

Happy Fat House tặc lưỡi, hắn chọn một địa điểm để chuẩn bị cho chuyến du hành với tâm trạng vui vẻ.

Lục Lịch đột nhiên giơ chân đá vào chân bàn bên cạnh, bình hoa thủy tinh trên bàn rơi xuống đất, vỡ tan tành. Âm thanh lớn dễ dàng thu hút sự chú ý của Lục Tiêu ở phòng bên cạch. Người đàn ông bước tới trước cửa, gõ nhẹ, Lục Tiêu khàn giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy, Lịch Lịch?"

Giọng nói quen thuộc lập tức đánh thức Lục Lịch, hắn giống như bị dội một chậu nước lạnh lên đầu buộc hắn ta phải tỉnh táo lại. Đáy mắt Lục Lịch lộ ra vẻ khó chịu, nhưng hắn vẫn nhanh chóng trả lời: "Em không sao. Lúc tắm xong bị trượt chân nên làm vỡ chiếc bình trên bàn."

Lục Tiêu nghe xong không nói thêm gì nữa.

....

Ngoài cửa sổ sao treo trên bầu trời đêm, trong tiểu khu chỉ có ánh đèn mờ ảo hai bên đường, Lục Dư dựa vào thành giường xem trò hề từ đầu đến cuối, lại không để ý nhiều.

Ly trà sữa trống rỗng được đặt sang một bên, Lục Dư nghiêng đầu. Hôm nay là lần đầu tiên cậu uống trà sữa, vị ngọt hơn dự đoán một chút, không phải mùi vị cậu đặc biệt thích, nhưng cũng khiến cậu cảm thấy rất ngon, hơi thích thích.

Suy nghĩ của cậu đột nhiên bay đi hơi xa, Lục Dư hiếm khi phát ngốc mở mắt ra. Cho đến khi có một khuôn mặt dần dần xuất hiện trong tầm mắt cậu, mặt người đàn ông tái nhợt đang dựa vào cửa sổ bằng kính suốt từ trần đến sàn với tư thế kỳ lạ, cơ thể hắn ta dường như được liên kết với bóng tối, đôi chân dưới thắt lưng của hắn hoàn toàn vô hình. Khoảnh khắc Sở Yểm nhìn vào mắt Lục Dư, hắn có chút bối rối.

Trước khi kịp phục hồi lại tinh thần sau lần vị hôn phu của chủ nhân ngủ mà không kéo rèm, hắn nhận ra rằng mình đã bị phát hiện.

Sau hai giây do dự, hắn lặng lẽ giơ tay lên, cử động ngón tay thon dài như chiếc đũa, như muốn chào Lục Dư: "Chào ngài?"

Cửa sổ lặng lẽ mở ra, Sở Yểm thuận lợi tiến vào phòng Lục Dư. Vừa bước vào, trong lòng Sở Yểm có một loại dự cảm không tốt, vô thức tự hỏi mình có phải là lỡ đi trước chủ nhân một bước hay không, bước vào phòng của Lục Dư trước ngài ấy rồi?

Nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm.

Hắn chào lại với Lục Dư, sau đó hạ mình xuống giới thiệu, cuối cùng nói: "Tôi đến xem người đã ngủ chưa"

Nghe thấy từ 'Sở Yểm', Lục Dư nhanh chóng biết được người đàn ông này với người đàn ông khiến Tần Trăn Trăn gần như phát điên là một. Cậu hướng về phía đối phương gật đầu, trong bóng tối thanh âm của chàng thanh niên có chút khàn khàn: "Phó Vân Triều kêu ngươi tới?"

(Moe để xưng hô của Lục Dư-Sở Yểm là ta-ngươi nhé, vì:

1-trong vô hạn lưu anh công là boss của Sở Yểm cũng xưng là ta-ngươi. Và bây giờ bé thụ cũng là chủ nhân của Sở Yểm, nên Sở Yểm sẽ xưng hô lại là tôi-ngài.

2- Hai thế giới của hai người khác nhau, và hiện tại Sở Yểm mới đến thế giới của bé thụ, hơn thế tuổi của bé thụ là hơn ngàn năm rồi nha.)

Sở Yểm sờ sờ mũi mình: "Cũng, cũng không hẳn là như vậy."

Kỳ thật đám người Phó Vân Triều đang uống trà trong nhà, thấy Phó Vân Triều không có ý định nghỉ ngơi, nhà tiên tri đã chủ động nói chuyện với anh, cuộc trò chuyện này tự nhiên nhắc tới Lục Dư. Nhà tiên tri thản nhiên nói rằng ông không biết Lục nhị thiếu đã ngủ hay chưa, vừa lúc Sở Yểm ăn không ngồi rồi liền tạo cho hắn cơ hội có công ăn việc làm.

Sở Yểm xung phong chạy đi giúp Phó Vân Triều xem vị hôn phu nhà mình ngủ có ngon không nên vô tình ép mình vào tường, đối mặt với Lục Dư.

Đây là lần đầu tiên Sở Yểm công khai nhìn Lục Dư. Ở cùng Boss trong trạm kiểm soát tại thế giới vô hạn lưu, sự khác biệt duy nhất giữa người với người là người sống và người ch.ết. Nhưng hiện tại, sau khi đã nhìn quen với ngoại hình của Phó Vân Triều, hắn lại có thêm tiêu chuẩn phân loại khác, đó là:

Xấu và đẹp.

Hôm nay nhìn thấy Lục Dư, Sở Yểm rất tự giác xếp Lục Dư vào loại đẹp trai.

Vì thế Sở Yểm thậm chí còn nói bằng giọng nhẹ nhàng.

Lục Dư không biết Sở Yểm đang suy nghĩ gì, nhưng ánh mắt luôn vô tình rơi vào cốc trà sữa. Không biết qua bao lâu, cậu mới hỏi: "Bây giờ ngươi có đi không?"

Sở Yểm: "A?"

Giọng Lục Dư bình tĩnh: "Vậy ngươi đợi ta một lát được không? Ta đi ra ngoài một lát."

Sở Yểm:???

Mặc dù theo Sở Yểm mà nói, hắn thích nhất đêm tối, đêm tối là sân nhà của hắn, hắn muốn làm gì thì làm. Nhưng đối với người bình thường, nó có vẻ không an toàn vào ban đêm.

Sở Yểm đang nỗ lực hòa nhập với xã hội loài người, cẩn thận suy nghĩ một lúc, hắn ngập ngừng khuyên Lục Dư: "Người lớn lên đẹp trai như vậy, ban đêm một mình ra ngoài không an toàn. Nếu không tôi mời chủ nhân tới chơi với ngài?".

Suy nghĩ một lát, hắn vội vàng nói, nói thêm: "Chủ nhân còn chưa ngủ."

"Không cần".

Lục Dư đã rời khỏi giường, cậu mở điện thoại ra tìm kiếm một app nào đó, cuối cùng ghim địa chỉ vào một cửa hàng. Đứng ở cửa, cậu quay đầu lại nhìn Sở Yểm, hắn đang lơ lửng trên không, khuôn mặt tái nhợt trông có vẻ đáng sợ, nhưng Lục Dư lại không chớp mắt: "Nếu không ngại, ngươi có thể đi cùng ta."

Sở Yểm đương nhiên lựa chọn đưa Lục Dư cùng đi chơi, thành phố lớn ban đêm đều như thế này, tuy trăng đã lên cao nhưng trên đường vẫn có rất nhiều người qua lại. Sở Yểm chỉ có thể ẩn mình trong bóng tối, lặng lẽ đi theo Lục Dư. Hắn đi loanh quanh thì thấy Lục Dư đã đi được khoảng mười phút dừng lại trước một quán trà sữa.

Sở Yểm: "? "

Hôm nay nhà tiên tri mới về đã nói với bọn họ, dù chủ nhân độc thân nhiều năm như vậy nhưng xem ra khá am hiểu và có kinh nghiệm về tán tỉnh hẹ hò, thậm chí còn chủ động mua trà sữa cho Lục Dư. Điều bất ngờ hơn nữa là Lục Dư có khuôn mặt xinh đẹp trai lạnh lùng nhưng lại rất ngoan ngoãn cầm ly trà sữa uống.

Sở Yểm lấy điện thoại di động ra, thì thầm vào tai Lục Dư: "Lục nhị thiếu, Baidu nói uống hai cốc trà sữa mỗi ngày không tốt cho sức khỏe. Máu sẽ chứa nhiều glucose và dễ mắc bệnh tiểu đường."

Lục Dư dừng bước, quay lại với vẻ mặt vô cảm: "Đừng nhìn loại tin này."

Sau đó cuộc trò chuyện thay đổi: "Ngươi không muốn uống sao?"

Giọng nói của Sở Yểm dừng lại, sau đó hắn lặng lẽ thò đầu ra ngoài, giọng nói đột nhiên thấp càng thấp: "Tôi muốn uống lại trà sữa đó, thêm ba phần trân châu vào nhá!"

Lục Dư: "...."

Mười phút sau, Lục Dư một mình trở lại tiểu khu Thanh Giang. Mà Sở Yểm hút sùn sụt ly trà sữa giống hệt con trâu(10), uống xong lại nhanh chóng bay trở lại Phó gia với một cốc trà sữa khác vẫn còn hơi ấm.

(10): lượng nước cần thiết mà trâu hấp thụ mỗi ngày là 30kg/con. Trâu uống có thể nhiều hơn, đặc biệt là nó uống khá nhanh.

Phó gia rất giàu có và quyền lực, ngôi nhà chính cũ là một trang viên rất rộng rãi, tuy nhiên hiện tại trong nhà chính chỉ có Phó Minh và vợ ông ta sống. Những kẻ bị bỏ rơi như Phó Vân Triều chỉ xứng đáng được sống trong một căn nhà nhỏ kiểu nước ngoài cách xa nhà chính. Trên thực tế, đối với Phó Minh, hắn nguyện ý xây một căn nhà nhỏ kiểu nước ngoài cho Phó Vân Triều ở đã là dùng hết 50 năm công đức của hắn rồi.

Phó Minh có lẽ vừa mới từ quán bar về, uống hơi nhiều, bắt đầu la hét lớn đến mức từ xa cũng có thể nghe thấy. Sở Yểm vội vàng đi đến căn nhà nhỏ phong cách nước ngoài mà không thèm liếc nhìn đối phương.

Đúng như dự đoán, Phó Vân Triều vẫn chưa ngủ, người đàn ông mặc áo choàng tắm màu đen đang dựa vào sofa, mái tóc ngắn ướt đẫm nước nhỏ xuống, lại dường như không để ý. Sau khi chú ý tới Sở Yểm, anh ngước mắt lên, lười biếng nhìn hắn một cái, hỏi: "Em ấy ngủ rồi à?"

Sở Yểm lắc đầu, nhanh chóng đưa trà sữa trong tay cho Phó Vân Triều.

"Lúc tôi đến Lục thiếu gia còn thức, người biết tôi là do chủ nhân kêu tới, liền đưa cho tôi một ly trà sữa mang về. Hình như tên là..." Sở Yểm suy nghĩ một hồi, nhớ đi nhớ lại một lúc, cuối cùng cũng nhớ ra. Nhớ giới thiệu của cô chủ quán——"Trà sữa trân châu khoai môn".

Nghe được cái tên này, Phó Vân Triều khẽ nhướng mày, trong mắt tràn đầy vẻ thích thú. Anh cầm lấy ly trà sữa nhấp một ngụm, không có vị ngọt đậm như vậy, cũng không phải vị anh thích nhất. Nhưng anh vẫn cầm nó đi, trước khi vào phòng còn vẫy vẫy tay với Sở Yểm.

Mười phút sau, Lục Dư vốn đang nằm trên giường chuẩn bị nghỉ ngơi đột nhiên mở mắt ra, nhìn Sở Yểm mang ánh mắt trông mong đang dựa vào cửa sổ.

Một chiếc ô tô phóng nhanh ra ngoài khu dân cư mang theo một tia sáng, chiếu sáng chiếc hộp gỗ trong tay Sở Yểm.

Lục Dư mở cửa sổ, lấy hộp gỗ nhẹ nhàng mở nắp. Một bông hoa hồng đen còn vương giọt nước được đựng cẩn thận trong chiếc hộp dài khoảng nửa sải tay.

Sở Yểm nằm ở bên cửa sổ nhỏ giọng nói: "Chủ nhân nói đề nghị Lục tiên sinh đặt bông hồng đen này bên cạnh gối, chúc người ngủ ngon."
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.