Sau Khi Nhà Ma Trở Thành Kẻ Vạn Người Ghét

Chương 20: Phản bác



"Xin lỗi, xin lỗi cái đầu các người!" Dương Chương giơ tay đập lên bàn, sau đó mở miệng phun ra một loạt những câu chửi thề quái đản, sau đó hùng hùng hổ hổ nói: "Bọn họ không biết thần tượng của bọn họ là cái thứ gì, còn không biết xấu hổ muốn người ta xin lỗi, quả thực là một nhát dao cứa vào mông khiến người ta mở rộng tầm mắt(1), từ đầu óc đến trực tràng đều chứa toàn là phân".

(1): [ 真是小刀划屁股开了眼了]: Chirs cũng không rõ lắm, nhưng tra trên baidu nó là một câu thành ngữ của người địa phương, ý chỉ một lời nói của ai đó không biết xấu hổ, nhục nhã, ngang ngược, những phát ngôn chấn động khiến cho người khác không biết phải nói gì. Câu thành ngữ trong hoàn cảnh này còn mang ý mỉa mai những con 'gà' đầu óc non nớt có vấn đề.

Những nhân viên khác trong phòng làm việc Dương Đào nhịn không được che miệng cười lớn.

Có thể thấy Dương ca của bọn họ có vẻ đang rất tức giận.

Nhưng chắc chắn bọn họ cũng sẽ như vậy nếu bọn họ nhìn thấy những bình luận tiêu cực ngược chiều này trên mạng. Một người trong đó nghển cổ nhìn Dương Chương sắc mặt đã đen như đáy nồi, tò mỏ hỏi: "Anh Dương, những lời này của Lục thị rốt cuộc có mấy phần thật mấy phần giả?"

Dương Chương nghe vậy trợn mắt, có chút hận ý chọc chọc vào đầu đối phương: "Miệng nhà giàu toàn là kẻ dối trá! Những con cáo già này có thể nói cho cậu biết sự thật sao. Dù gì theo như tôi biết, chuyện bà Lục kia chính xác là vì nằm mơ mà nổi điên,...Còn đoạn ghi âm tung ra kia cũng không phải Lục Dư đưa cho tôi".

Dương Chương sờ sờ cằm, mở tài khoản weibo của chính mình ra.

Sau khi Lục Lịch chính thức đáp trả, rất nhiều fan của Lục Lịch đã dẫn đầu nhằm về phía hắn, nhìn thấy hàng vạn tin nhắn riêng chửi rủa mười tám đời tổ tông nhà hắn chế.t không toàn thây, Dương Chương thở dài, có vài phần khinh thường bọn họ.

Tùy tiện chọn một câu để trả lời: [Tổ tiên đời thứ mười tám của tôi ít nhất cũng biết ai là ai, Lục Lịch của các người có biết là con của ai không?]

Câu vừa nói ra, lập tức khơi dậy sự phẫn nộ của người hâm mộ đối diện, điện thoại di động rung lên liên tục.

Dương Chương có chút tùy ý mà nghĩ, với tốc độ mắng chửi như vậy, ngón tay rất có thể sẽ bay trên bàn phím.

Nghĩ xong lại thấy tức giận ghê.

Thế là hắn trả lời: [Không chừng là có biết đó, chẳng qua là thèm tiền của nhà họ Lục mà giả vờ như không biết].

Fans:....

Mười phút sau, Dương Chương cùng với official weibo phòng làm việc Dương Đào đều nổ tung, cảnh tượng khá sốc, ngay cả fan của Lục Lịch đều lăng mạ, những chủ đề như #Dương Chương súc sinh# có thể nói rằng vẫn luôn vững vàng treo ở top 10 trên hot search.

Một số người qua đường không khỏi cảm khái: [Khả năng combat(2) của fans Lục Lịch quả thực vẫn tốt như trước, càng xem càng xuống dưới càng hăng]

(2): chỉ những pha giao chiến, chiến đấu.

Nhân tiện còn @Dương Chương, hỏi hắn rằng liệu hắn hấp hối giãy giụa hay đang chuẩn bị tung chiêu cuối của mình. Nếu là vế trước, bọn họ chỉ ăn dưa sẽ không xem náo nhiệt, nếu là vế sau, bọn họ có thể giúp Dương Chương phản bác mấy câu.

Ngay khi bài phát biểu này vừa ra, nó đã ngay lập tức thu hút rất nhiều fan Lục Lịch.

[Đây không phải là liều mạng giãy giụa sao? Nếu có thể đảo ngược, tôi sẽ chặ.t đầu đưa cho Lục nhị đóng đá.]

[Người qua đường ăn dưa sao? Tôi đoán chủ lầu là người qua đường từ âm phủ đúng không?]

[Bọn họ trông không giống người qua đường, mà giống như thủy quân của Lục nhị cùng Dương Chương mời đến. Đáng tiếc, hầu hết mọi người đều có đầu óc và sẽ đứng về phía sự thật. Tôi xin đề nghị Dương Chương và Lục Dư đến lúc đó đem tro cốt của mình chôn xuống mồ luôn đi, nếu như đã tương thân tương ái đến vậy, thì đến ch.ết cũng đừng có tách ra]

[Làm sao hắn ta có thể đem tới chiêu cuối được? Khẳng định là đuối lý a. Nếu nhìn kỹ câu Lục thị phản bác sẽ biết, mẹ nó đều là tìm cho Lục Dư một ông chồng giàu có, làm gì có cái gì gọi là bất công? Chỉ là Lục Dư lòng lang dạ sói vốn không phải người. Tôi kiến nghị Lục tổng làm một lần kiểm tra ADN khác, vạn nhất kết quả xét nghiệm ADN lúc trước đã bị Lục Dư động tay động chân rồi thì sao?]

[Xét lại, xét lại!]

Nếu Dương Chương nhìn thấy thông tin được @, hắn đương nhiên không có ý định làm người mù ngó lơ. Bởi Lục Dư đã hoàn toàn giao phó vấn đề dư luận cho hắn, hắn nhất định sẽ không để Lục Dư thất vọng. Ai bảo Lục Dư lại cho hắn một bất ngờ lớn như vậy? Dương Chương hắn là một kẻ cực kỳ thô tục, đồng thời cũng là loại người rất tham tiền - nhưng vào lúc này Lục Lịch lại phái người đưa cho hắn một khoản tiền lớn hơn, hắn liền có thể cắn ngược lại Lục Dư một phát, hắn không chừng còn đang tự hỏi tính phần trăm khả thi của việc này.

Nhưng bây giờ Lục Dư đã cho đi quá nhiều, không cố gắng hết sức thì thực sự có chút xấu hổ.

Dương Chương nhanh chóng đem vị bằng hữu nặc danh đã tìm và đưa bản ghi âm cho hắn cùng với lịch sử trò chuyện không chút giả dối mở ra, câu đầu tiên của đối phương nói một cách thẳng thừng: [Anh là paparazzi, người đã trực tiếp livestream vạch mặt nhà học Lục, Dương Chương? Tôi có đoạn ghi âm trong phòng bệnh của Lục gia ở đây. Anh có muốn không? Chỉ cần cho tôi một cái giá].

Phản ứng của Dương Chương cũng có vẻ rất thận trọng, hỏi đối phương: [Có thật không?]

Đối phương lập tức gửi tin nhắn: [Nếu là giả, tôi sẵn sàng quỳ xuống được chưa?]

Nội dung ảnh chụp màn hình đại khái là ở đây, Dương Chương trên weibo bổ sung dòng chữ: [Thế à? @ Tập đoàn Lục thị @ Fans Lục Lịch, các người còn muốn xin lỗi không?]

...

Người đại diện của Lục Lịch là Uy ca vẫn luôn nhìn chằm chằm weibo của Dương Chương, cả hai đều làm việc trong ngành, không ai biết rõ tính cách và thủ đoạn của Dương Chương hơn hắn. Rất nhiều nghệ sĩ trong ngành lật xe đều là bị Dương Chương vạch trần, tên đàn ông họ Dương này rõ ràng là người rất giỏi dẫn dắt dư luận.

Mặc dù theo tình hình hiện tại, bọn họ và nhà họ Lục đã hoàn toàn chiếm ưu thế, nhưng xét theo kinh nghiệm của Uy ca, cũng như tất cả những người hâm mộ của Lục Lịch đều tin tưởng, sự việc này sẽ không bao giờ lật ngược được nữa. Nhưng nếu đối thủ là Dương Chương, Uy ca sẵn sàng dành nhiều thời gian và tâm tư chú ý hơn một chút.

Mà sự thật chứng minh ý nghĩ của hắn hoàn toàn đúng.

Bất quá khi nhìn thấy đòn phản công của Dương Chương, Uy ca vẫn nhịn không được mà bật cười. Không khí trong phòng làm việc của bản thân vô cùng nghiêm túc, hôm nay không ngờ rằng Lục Lịch lại tới, các nhân viên đều biết gần đây hắn tức giận, nhất thời không dám nói chuyện với hắn, toàn bộ thời gian qua đều duy trì im lặng. Tiếng cười chợt xuất hiện vào lúc này giống như một tảng đá khổng lồ bỗng nhiên rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng.

Một tiếng này rơi xuống làm cho mặt nước bắn lên những bọt nước thật lớn, khiến tất cả nhân viên và thậm chí cả Lục Lịch đều quay đầu lại nhìn.

Lục Lịch hôm nay mặc quần áo rất đơn giản, nhưng chỉ nhìn một cái cũng đủ biết bộ quần áo đó trị giá rất nhiều tiền. Những gì hắn ăn, mặc đều được nhà họ Lục lựa chọn kỹ lưỡng, không quá lời khi nói rằng một chiếc áo phông đơn giản có thể bằng cả tháng lương của nhân viên studio.

Uy ca còn có tâm tình đùa giỡn: "Vừa rồi tôi không nhìn kỹ, bây giờ lại phát hiện quần áo của em chính là phong cách mới của Lan Vũ".

Lan Vũ là một thương hiệu quần áo cao cấp nổi tiếng, các nhà thiết kế của họ đều là những người giỏi nhất trong ngành, một hoặc hai người trong số họ đều nhìn mọi người bằng lỗ mũi. Hơn nữa, có một quy tắc đặc biệt, ước định thành quy định--đưa cho một số ít khách hàng VIP, nhưng tiền đề là chỉ khi có sự đồng ý của nhà thiết kế.

Điều này có nghĩa là nếu bạn lớn lên có dáng người xấu, nhà thiết kế cho rằng bạn mặc vào trông khó coi, thì dù bạn là khách hàng VIP hơn đi chăng nữa cũng vô dụng.

Mà Lục Lịch chính là người mẫu tiêu biểu được các nhà thiết kế đặc biệt yêu thích.

Lục Lịch thích nghe người khác khen ngợi mình như vậy, loại cảm giác thỏa mãn đó quả thực là thứ không gì khác có thể mang lại cho hắn. Sắc mặt vốn dĩ khó coi của hắn trong nháy mắt dịu đi rất nhiều, hắn đi tới trước mặt Uy ca, cười hỏi hắn: "Anh nhìn thấy cái gì thú vị sao? Tâm tình nhìn qua không tồi".

Uy ca vẫy vẫy chiếc điện thoại di động hắn đang cầm trên tay.

Tuy là người đại diện nhưng Lục Lịch lại là ông chủ của hắn, Uy ca giọng điệu chậm lại, cười nói: "Em không nhìn thấy Dương Chương đăng gì trên weibo sao?"

Khuôn mặt tươi cười của Lục Lịch nháy mắt trở lại lạnh xuống.

Thành thật mà nói, Lục Lịch không biết tại sao Dương Chương lại muốn giúp Lục Dư tự làm chính mình khó xử đến vậy. Hắn ta cũng đã từng tiếp xúc qua với Dương Chương, trong mắt hắn người kia không khác gì một con chó. Con chó ngửi thấy mùi thịt liền đi theo, như khi nhìn thấy tiền, mắt Dương Chương sáng lên. Một người như thế này làm sao có thể tận tâm tận lực hết khả năng của mình trừ khi Lục Dư cho hắn ta đủ tiền?

Nhưng--

Với tư cách là 'em trai' của Lục Dư, không ai ngoại trừ gia đình Lục gia biết rõ hơn Lục Lịch hoàn cảnh hiện tại của Lục Dư như thế nào.

Nhiều người cho rằng sự thật đúng như official weibo chính thức của tập đoàn Lục thị đã nói, nhà họ Lục không thẹn với Lục Dư. Nhưng trên thực tế, cuộc sống của Lục Dư trong hai tháng qua còn tệ hơn cả người bình thường. Sau khi Lục gia đưa cậu ta về nhà, bọn họ đều nói một cách tượng trưng: "Nếu có thắc mắc gì, có thể hỏi anh trai hoặc Lịch Lịch. Quần áo và mọi thứ đều đã chuẩn bị tốt. Chính mày tự đi xem đi."

Quần áo mà Lục gia nhắc đến đều đã được chuẩn bị từ mấy năm trước, lúc đó bọn họ không biết Lục Dư là kẻ ăn xin, nhưng khi lựa chọn quần áo cũng không chút để ý nhiều, họ chỉ nói với xưởng may quần áo mà họ thường hợp tác mang một chút quần áo cho thanh niên đem qua đây. Cho nên so với hắn, Lục Lịch thiếu gia, cho dù Lục Dư mặc quần áo mới, cũng là hàng bị đào thải nhiều năm, không dùng được.

Đó còn chưa tính đến tiền và còn rất nhiều thứ khác.

Trong trí nhớ của hắn, vợ chồng Lục gia chưa bao giờ cho Lục Dư một xu nào. Mà Lục Tiêu làm con trai cả của một gia đình giàu có và là người thừa kế của gia tộc họ Lục, hắn cũng chưa bao giờ nhọc lòng vì chuyện tiền bạc nhỏ nhặt này, căn bản là hắn còn không nghĩ đến.

Hắn-Lục Lịch có thể tùy tiện quyên góp năm ngàn vạn nhân dân tệ* tiền tiêu vặt cho người khác để làm từ thiện, nhưng không ai biết rằng Lục Dư còn không thể lấy ra nổi 500 đồng*.

(*)= 50 triệu NDT~ hơn 167 tỷ VND

500 đồng ~ hơn 1 triệu 6

Người như vậy, rốt cuộc làm thế nào để khiến Dương Chương có thể hợp tác với mình?

Lục Lịch còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân, Uy ca đã chủ động nói: "Dương Chương công bố ảnh chụp màn hình đoạn ghi âm người khác gửi cho hắn. Nhưng loại chuyện này làm sao có thể dùng làm bằng chứng? Ai biết được người đối diện có phải hay không chính là Lục Dư ngụy trang. Em nói có đúng không?"

Lông mày Lục Lịch hơi hơi nhướng lên.

Hắn cho rằng Dương Chương đã trở lại sau hoàn cảnh bất lợi, nhưng không ngờ rằng hắn ta chỉ đang giãy giụa cho đến chết. Hắn cầm điện thoại, cụp mắt nhìn bài weibo mới nhất do Dương Chương đăng lên, thời gian đăng lên cho thấy mới là mười phút trước, nhưng mười phút này cũng đủ để cư dân mạng khoe khoang, ước chừng đã có tám nghìn bình luận.

Vừa click vào liền thấy, tình huống quả nhiên giống như những lời Uy ca đã nói.

[Gì vậy, cậu ta còn cố ý ẩn danh sao?]

[Buồn cười thật, ai biết chuyện này có phải là Lục Dư đứng sau hay không?]

[Tôi cũng nghĩ vậy. Nhìn cái mặt sáng lên khi hắn đòi tiền kìa. Nếu không phải Lục Dư tôi sẽ đứng chổng ngược gội đầu cho xem.]

[Vừa nhìn thấy một màn này, tôi muốn hỏi rằng Lục gia cùng Lục Lịch rốt cuộc là có bao nhiêu xui xẻo mới gặp phải loại trời đánh như Lục Dư vậy]

[Chẳng thú vị chút nào]

Ánh mắt Uy ca vẫn luôn dừng trên mặt Lục Lịch, thấy sắc thái đối phương đã trở nên hoàn toàn ôn hòa, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Có vẻ như Lục Lịch hài lòng với tình hình hiện tại. Chỉ cần Lục Lịch hài lòng, cuộc sống của những người làm công ăn lương này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Nhưng ý nghĩ này vừa dứt, Uy ca đang định đề nghị buổi tối cùng nhau đi ăn thì nhìn thấy sắc mặt lập tức sầm xuống.

Weibo của Dương Chương đã được cập nhật: [À mà hình như tôi quên cho các người nghe nửa đoạn ghi âm trước].

Beta: 29/4/2024

***

Tiểu kịch trường: Hẹn hò

Chậc, lại một mùa Trung thu đến rồi. Bao mùa đậu đỏ đã qua, rốt cuộc bạn đã có người yêu chưa? Ui, kém thế.

Còn năm nay Phó Vân Triều đã trở lại và lợi hại hơn xưa,... anh đã trực tiếp có bạn đời rồi. Không ai khác, đó chính là Lục Trạch Trạch-Lục Dư.

Nằm trên chiếc ghế lười của em xã, tiểu Phó lướt điện thoại. Kể ra thì thời đại bây giờ ngày càng thay đổi, ngày trước Tết Trung Thu chủ yếu dành cho các bạn nhỏ mà ngày nay sao lại lồng luôn ngày lễ tình nhân vào rồi? Flex người yêu, hẹn hò bên bờ hồ vui lắm sao? Tiểu Phó cũng muốn biết, dù thế nào một boss như anh cũng không thể lép vế được. Anh cũng muốn đi chơi với em xã nhà mình.

Cặp mắt màu nâu trà ngước lên tìm kiếm bóng hình người thương. A, thấy rồi, em xã của tiểu Phó đang quét mấy viên kim cương be bé rơi vãi dưới sàn nhà. Triển khai kế hoạch!

Tiểu Phó: "Bảo bối, tối nay đi chơi Trung thu không?"

Trạch Trạch: "Trung thu là gì?"

Tiểu Phó: "Uhmm, là Tết Thiếu nhi"

Trạch Trạch: "Nhưng em lớn rồi"

Tiểu Phó vòng tay qua ôm cả người Lục Trạch Trạch vào lòng, áp mặt vào cổ em xã hít lấy mùi hương lành lạnh thoang thoảng dễ chịu, giọng điệu trầm trầm nhè nhẹ dụ dỗ: "Có sao? Vậy mình có thể đi Tết Đoàn viên mà, cũng là Tết Trung thu"

Đưa tay xoa xoa tóc của con bạch tuộc nào đó đang quấn lấy mình, Lục Trạch Trạch gần đây cũng phát hiện, vò cái đầu chó anh xã nhà mình rất ư là sướng a~, tâm tình thoải mái nghĩ cũng lâu rồi cậu chưa đi đến chỗ nào đông người, liền đáp ứng: "Được thôi"

Tiểu Phó: You nhìn thấy chưa? You làm được hong?
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.