Nhìn lại Ngao Tầm, chàng ấy cười rạng rỡ, trong sáng, làm ta chói mắt.
Ta suýt nữa mất hồn.
Ban đầu ta đã quyết tâm nói cho chàng ấy sự thật, rồi đánh chàng ấy một trận, sau đó mang theo trứng trốn đi.
Nhưng bây giờ, ta lại có chút không nỡ.
Thấy ta ngây người không nói gì, nghĩ rằng ta mệt, Ngao Tầm nắm tay ta, dẫn ta vào trong nhà:
"Nương tử, chúng ta vào nhà đi, ngoài này gió lớn, đừng để bị lạnh."
Ta theo chàng ấy vào nhà, nhưng trong lòng rối bời.
"Ngao Tầm, ta..."
Ta thử mở miệng, nhưng nhìn thấy khuôn mặt chàng ấy, lời nói lại nghẹn lại.
Ngao Tầm dường như không nhận ra sự khác thường của ta, chàng ấy như thường lệ chuẩn bị bữa ta, vừa bận rộn vừa nói chuyện với ta.
"Nương tử, hôm nay ta câu được con cá rất to, chắc chắn sẽ nấu được nồi canh cá ngon, nàng cứ đợi mà thưởng thức nhé."
"Nương tử, ta đã nghĩ rồi, vài năm nữa, khi Long Đại, Long Nhị, Long Tam, Long Tứ, Long Ngũ, Long Lục, Long Thất đều nở ra, chúng ta sẽ đổi sang một ngôi nhà lớn hơn, tốt hơn."
"Nương tử, chúng ta tìm một ngôi nhà gần biển, nàng không thích chơi nước sao? Lúc đó muốn chơi lúc nào cũng được."
Ta nhìn bóng lưng bận rộn của Ngao Tầm, những suy nghĩ bất an tràn ngập trong lòng.
Nếu chàng ấy nhớ lại mọi chuyện, những điều này làm sao có thể thực hiện được?
Khi ăn ta, Ngao Tầm mang lên một nồi canh đầu cá nóng hổi.
Ta nếm thử một miếng, quả nhiên rất ngon, nhưng ta lại ăn không biết vị.
Lòng ta chua xót, chưa được bao lâu, một giọt nước mắt lớn đột nhiên rơi vào canh cá, ta lau đi, lại thêm một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, sau đó không thể kiểm soát được.
Thấy ta khóc, Ngao Tầm rõ ràng hoảng hốt, vội đặt bát đũa xuống:
"Nương tử, nàng có chỗ nào không khỏe à?"
Ta vội lau nước mắt: "Không sao, chỉ là gió thổi vào mắt."