Sau Khi Ly Hôn Với Cha Của Tra Công, Tôi Liền Mang Thai

Chương 33



Là ai đã đẩy em ấy?

Tiêu Tiên khẽ nâng tay lên, ánh mắt bối rối nhìn cậu, định thả xuống rồi lại không dám. Trương Mục bị ôm lấy, theo phản xạ ngước lên nhìn anh. Cậu chớp mắt mấy cái, tự hỏi có phải mình hoa mắt hay không, nhưng có chớp mắt bao nhiêu lần đi chăng nữa, khuôn mặt quen thuộc của Tiêu Tiên vẫn hiện trước mắt cậu rõ từng chút một.

Thật sự là Tiêu Tiên sao?

Sao anh ấy lại ở đây?

Trương Mục hoảng sợ, không dám tin vào mắt mình, ngay sau đó lại cảm thấy bối rối, tay chân luống cuống đứng lên từ lồng ngực ấm áp của Tiêu Tiên, còn định dùng tay che đi phần thân thể Tiêu Tiên đã chạm vào, đúng là phí công vô ích. Trương Mục không khỏi ủ rũ, cậu không muốn gặp lại Tiêu Tiên bằng cách này.

Cậu bây giờ chắc hẳn rất xấu, dáng người lại mập mạp, nhưng nói cho cùng, cậu biến thành thế này cũng là do Tiêu Tiên. Tưởng tượng như vậy, Trương Mục cảm thấy không còn chút sức lực nào.
Còn với Tiêu Tiên, trước đây nghe Lương Kiều nói hoàn toàn không có cảm giác gì, bây giờ được tận mắt nhìn thấy, mới công nhận Trương Mục thay đổi rất khác biệt, khó trách Lương Kiều kinh ngạc.

Chỉ mấy tháng ngắn ngủi cân nặng của Trương Mục lại tăng nhanh như vậy, cùng với cảm giác vừa bị thứ gì đó đá vào tay làm Tiêu Tiên không cách nào ức chế được loé lên một suy nghĩ cực kì điên rồ.

Ngay cả anh cũng cảm thấy chuyện này vô cùng hoang đường và nực cười. Nếu Trương Mục là con gái, anh căn bản sẽ không có chút nghi ngờ, nhưng Trương Mục lại là con trai, một người đàn ông thực thụ. Sao cậu có thể mang thai được?

Tiêu Tiên miễn cưỡng khống chế chính mình, kìm nén những suy nghĩ trong lòng.

Hai người đột nhiên gặp lại chỉ im lặng nhìn nhau. Thời điểm mắt đối mắt, cảm xúc của Trương Mục trở nên hỗn loạn không kiềm chế được. Trương Mục mím mím môi, ánh nhìn có chút lưu luyến.
"Trương Mục, cậu không sao chứ?" Khương Bằng vội vội vàng vàng chạy tới, bị sự vi diệu giữa hai người làm cho ngây ngẩn. Vốn định hỏi Tiêu Tiên là ai, lại bị bầu không khí này làm lời chưa nói bị nuốt ngược vào trong. Rõ ràng Trương Mục biết người kia, nói không chừng còn là ngọn nguồn của mọi chuyện.

Ừm... Chính là có vấn đề.

Trương Mục liếc Khương Bằng, lắc đầu ám thị không có chuyện gì, rời mắt không dám tiếp tục nhìn Tiêu Tiên, có chút chột dạ, nhanh chóng nghiêng người sang một bên lấy áo che đi phần nhô lên ở bụng.

"Anh sao lại ở đây?" Trương Mục khó nén lúng túng cười nói. Đã cố ý trốn đến nơi này mà vẫn có thể gặp lại Tiêu Tiên, cậu không biết phải dùng từ gì để miêu tả tâm trạng.

Tiêu Tiên vẫn nghiêm túc chăm chú nhìn Trương Mục, nói nhẹ nhàng: "Tôi ở nhà bên cạnh."
"Bên cạnh?" Trương Mục nghe vậy kinh ngạc: "Người muốn chuyển tới căn biệt thự bên cạnh là anh?"

Thế giới này cũng thật nhỏ bé, đi thế nào cũng vẫn gặp lại được.

Tiêu Tiên gật đầu: "Đúng thế."

Trương Mục bất đắc dĩ: "Vậy sao anh đột nhiên muốn đến tỉnh G?"

"Tôi chỉ đến làm việc, không thể ở lại quá lâu."

Tiêu Tiên nói xong, Trương Mục nhất thời không tự chủ thở phào nhẹ nhõm. Vậy thì tốt, trong khoảng thời gian này nếu cậu cẩn thận một chút Tiêu Tiên nhất định sẽ không biết được bí mật. Cậu không muốn Tiêu Tiên nhìn mình bằng ánh mắt khác thường.

Giữa bầu không khí tinh tế của hai người, Khương Bằng và Lương Kiều chạy tới, tự giác trốn vào một góc, nhìn tư thế của họ, có hơi sống động. Lương Kiều bỗng có chút tỉnh ngộ, cuối cùng coi như cũng hiểu được lý do vì sao trước đây sư phụ lại để ý Trương Mục đến vậy.
Thì ra giữa hai người có gian tình!

Tiêu Tiên dời tầm mắt, đánh giá căn biệt thự trước mắt, hỏi: "Em tới tỉnh G rồi sau đó luôn ở chỗ này?"

Trương Mục gật đầu, bỏ đi suy nghĩ muốn giải thích với Tiêu Tiên chuyện của Khương Bằng. Tiêu Tiên đã thấy hắn đi cùng Trương Mục, cũng không hỏi nhiều: "Lúc trước tôi nghe Lương Kiều nói, cậu ta ở bệnh viện từng gặp em, em tới bệnh viện làm gì? Bị bệnh sao?"

Anh dừng một chút, nghiêm túc đánh giá Trương Mục, có ý riêng nói: "Hơn nữa trước đây nhìn em vẫn ổn sao đột nhiên biến thành như vậy?"

Ngay cả là tăng cân, như này vẫn hơi quá.

Trương Mục yên lặng oán thầm: Việc này trách ai? Có thể trách tôi sao? Còn không phải do anh ban tặng?

Đương nhiên, lời này cậu không nói ra được, chỉ có thể chột dạ mượn cớ bào chữa: "Tôi chỉ hơi lên cân một chút, không bị bệnh."
"Lên cân một chút?" Tiêu Tiên đánh giá Trương Mục, giọng mang theo chất vấn, đáy mắt rõ ràng đang nói, em đây là lên cân một chút sao? Hơn nữa em cảm thấy tôi sẽ tin vào một cái cớ khập khiễng như vậy?

"Vậy là em vẫn sống tốt, ở một nơi không nên đến như thế này, vẫn có thể tăng cân được" Ánh mắt anh bao hàm thâm ý rơi trên bụng Trương Mục.

Trương Mục siết chặt lấy áo, ho khan nói: "Tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ, có thể do gần đây ăn quá nhiều, với cả chuyện tăng cân là bình thường, cũng không phải quá hiếm lạ, tôi nhất thời không kiểm soát được, chờ một thời gian ngắn sẽ giảm lại thôi."

Tiêu Tiên "Ồ" một tiếng, nhìn bụng Trương Mục, sau đó giơ tay lên, nhìn ngón tay của mình như thể vẫn cảm nhận được sự run rẩy vừa đá vào tay.

"Nhưng tôi vừa có cảm giác có gì đó trong bụng em vừa đá vào tay, tăng cân mà có thể làm như vậy?"
Trương Mục sững người không nói nên lời, tâm luôn nghĩ tiểu bảo bối sẽ không di chuyển chút nào, sao lại cố tình chuyển động vào lúc này, con đây không phải chuốc thêm phiền phức cho ba sao? Có phải do nhìn thấy cha con nên mới kích động như vậy, nhưng lúc kích động con có thể vì ba cẩn trọng một chút không hả!? Cẩn trọng một chút con hiểu không!

Cậu nghiêm túc nói: "Tôi không thể nào mang thai, chỉ là lên cân, làm sao có khả năng có cái gì đá vào tay anh, do anh tưởng tượng thôi".

Thề chết đó không phải ảo giác, nhưng Tiêu Tiên cũng không còn cách nào khác. Anh không lý luận cùng Trương Mục, nghiêm túc nói: "Vậy nếu em chịu để tôi sờ một chút, tôi sẽ khẳng định là không có gì.”

Nào có ai mới gặp mặt lại đòi sờ bụng. Đặc biệt là trong bụng thật sự có bé con, mặt Trương Mục nhất thời nóng lên. Tiêu Tiên chắc chắn cố ý! Anh chắc chắn cố tình muốn chiếm tiện nghi của cậu.
"Em đang lo lắng gì sao?" Tiêu Tiên đánh giá nhìn Trương Mục: "Hay là em sợ tôi phát hiện cái gì?"

Trương Mục trợn to mắt, ngắt lấy cái đùi lớn tràn đầy tự tin: "Chuyện cười, tôi lo lắng cái gì, tôi không làm gì thì sợ anh phát hiện gì chứ!?" Cậu vừa nói vừa giả vờ không có gì, đứng thẳng người: "Anh muốn sờ thì sờ đi, dù sao cũng chẳng có gì."

Lương Kiều đứng bên cạnh trợn mắt ngoác mồm, không nghĩ tới sư phụ lại có sở thích sờ bụng người khác. Khương Bằng đỡ trán, mặt biểu tình vô cùng thê thảm.

Điều Trương Mục không nghĩ tới chính là, sau khi cậu nói xong, Tiêu Tiên thật sự cúi người xuống chuẩn bị sờ thêm lần nữa. Cậu đỏ bừng mặt, tay chân căng thẳng cứng đờ, không dám động đậy, vì Tiêu Tiên tới gần mà kích động.

Thời tiết hiện đang khá lạnh, hơn nữa để tiện, Trương Mục bên ngoài mặc áo khoác dày to, bên trong là áo cánh rộng rãi, cảm giác rất chân thật. Tiêu Tiên chậm rãi đưa tay tới gần, sau đó chạm vào bụng Trương Mục, nhiệt độ ấm áp từ ngón tay Tiêu Tiên truyền tới, trong nháy mắt cậu cảm thấy toàn bộ thân thể bắt đầu cháy rừng rực, khó kìm chế được mà kích động.
Đoán chừng không cách nào đè nén được tâm tình trong đáy mắt. Chỉ có thể im lặng không ngừng nhắc nhở bé con, nhất định phải thận trọng, bé ngoan, đừng để thua kém, đừng làm hỏng chuyện của ba con vào lúc này, nhất định phải phối hợp tốt với ba.

Nơi ngón tay chạm vào mềm mại, càng cảm nhận được độ cong rất rõ ràng, khiến Tiêu Tiên thêm nghi ngờ, anh căn bản chẳng tin Trương Mục nói bị tăng cân, cũng không phải ăn thức ăn cho gia súc, sao có khả năng đột nhiên tăng nhanh như vậy? Điều duy nhất anh tin tưởng là Trương Mục bị bệnh hoặc có nguyên do nào đó, mà Trương Mục thoạt nhìn có vẻ tinh thần rất tốt, không giống người bệnh.

Vậy nhất định là có nguyên nhân.

Tiêu Tiên dán tay vào bụng Trương Mục sờ soạng rất lâu, không cảm thấy động tĩnh của bé con. Cậu nhìn ánh mắt nghi ngờ của Tiêu Tiên, nhất thời thở phào nhẹ nhõm: "Tôi đã nói, nhất định do anh tưởng tượng, làm gì có thứ gì đá vào tay chứ."
Tiêu Tiên chậm rãi buông tay ra, có chút lưu luyến với nhiệt độ của Trương Mục, vuốt cằm: "Rất có thể."

Thấy cuối cùng cũng thuyết phục được Tiêu Tiên, Trương Mục miễn cưỡng thở một hơi nhẹ nhõm, cảm thấy nếu để Tiêu Tiên phát hiện sự thật cậu sẽ mất mặt chết.

Tiêu Tiên có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Trương Mục, cậu như một con thỏ đang sợ hãi, trong mắt viết đầy lo lắng nên Tiêu Tiên cũng không ép buộc Trương Mục nữa. Trong lòng anh đã có chút hoài nghi, chỉ cần chờ ngày kiểm chứng, nói không chừng nếu lần này tìm được lý do, có thể biết vì sao lúc trước Trương Mục bỏ đi không nói lời từ biệt. E rằng sự thật không hề như anh tưởng, là Trương Mục muốn rời xa anh, chán ghét anh, không muốn gặp lại anh, mà là có nguyên nhân nào khác Trương Mục không thể nói.
Anh nhất định phải biết được.

Tiêu Tiên chân trước rời đi, Trương Mục chân sau không giữ nổi bình tĩnh, khẩn trương như sắp phát điên.

"Làm sao bây giờ? Anh ấy nhất định sẽ phát hiện, tôi có thể lừa gạt Tiêu Tiên một lần, chắc chắn không có lần thứ hai." Trương Mục vội vàng nói.

Khương Bằng an ủi cậu: "Không có khả năng, người bình thường ai nghĩ tới chuyện đó? Nhất định cậu nghĩ quá nhiều rồi, đảm bảo anh ta sẽ không đoán được."

Trương Mục lắc đầu, không đồng ý với Khương Bằng: "Cậu không biết, anh ấy, nếu không phải chuyện này quá khó tin, khẳng định anh ấy sẽ tin ngay lập tức, không cần do dự."

Khương Bằng suy nghĩ một chút: "Cũng không có gì, muốn biết thì sẽ biết, với lại... Cậu vẫn luôn không chịu nói người kia chính là anh ta?" Hắn nói với vẻ mặt thích thú.
Đã đến bước này, Trương Mục thấy không cần thiết phủ nhận nữa, gật đầu: "Ừ, là anh ấy."

Khương Bằng thán phục kêu lên: "Không ngờ nha, cậu cư nhiên ở cùng người có tiền như thế, còn chạy làm gì? Mang bé con đến trước mặt anh ta, chẳng lẽ anh ta còn không chịu nhận sao? Uổng công tôi theo cậu giả nghèo, bây giờ nghĩ lại tôi lúc đó quá đơn thuần."

Trương Mục tỏ vẻ bất lực: "Tôi và Tiêu Tiên đã chia tay."

"Vậy thì sao." Khương Bằng hiển nhiên không tán thành, "Tôi thấy ánh mắt của anh ta nhìn cậu, rõ ràng rất yêu cậu, tình cảm với cậu cực kì sâu đậm, cậu còn có thể gạt được tôi?"

Trương Mục tâm tình có chút phức tạp, nhớ tới chuyện của mình và Tiêu Tiên, không biết nên giải thích với Trương Bằng thế nào.

Mà lúc này ở một nơi khác, Lương Kiều rời đi cùng Tiêu Tiên cũng mơ hồ hiểu ra vài chuyện, thử dò hỏi "Sư phụ, tóm lại người và Trương Mục có quan hệ gì?"
Tiêu Tiên không để ý tới hắn.

Lương Kiều tiếp tục thuyết phục: "Sư phụ, người hãy nói cho con một chút, con bảo đảm không nói xấu người, hơn nữa nếu người chịu nói ra, không chừng con có thể giúp được người vài chuyện."

Tiêu Tiên liếc Lương Kiều một cái, nghĩ đến chuyện cần thiết sau này, giải thích một câu: "Em ấy là vợ cũ của ta."

Bạn trai cũ của sư phụ?

Tuy rằng cũng đã đoán được một chút, nhưng Lương Kiều vẫn khó nén khϊếp sợ khi sư phụ xác nhận danh phận của Trương Mục. Trương Mục và sư phụ có quan hệ yêu đương? Hắn không hiểu nổi, hai người này làm sao có cơ hội tiếp xúc với nhau, hơn nữa nhìn thế nào cũng thấy không phải người cùng một thế giới.

Nhớ đến tấm hình vừa nãy lại nghĩ tới chữ bạn trai cũ ở lần trước, não bộ Lương Kiều nghiêm túc suy nghĩ rồi phân tích: "Sư phụ, con cảm thấy người lựa chọn chia tay là đúng, người xem, người và cậu ta vừa mới chia tay, cậu ta liền cắt đứt quan hệ, cùng người khác ở chung, rõ ràng cậu ta không để người vào mắt, hơn nữa cậu ta cũng không biết cách trân trọng một đối tượng tốt như vậy, con giơ hai tay tán thành người cùng cậu ta chia tay, việc này người làm quả thực rất đúng."
Lương Kiều thần sắc kiên định, biểu tình rất tán thành chuyện Tiêu Tiện chọn chia tay. Tiêu Tiên lắc đầu từ chối, bình tĩnh nói: "Là em ấy muốn chia tay."

Cái gì? Là Trương Mục muốn cùng sư phụ chia tay?

Lương Kiều kinh ngạc, với nhân cách, mị lực và tài phú của sư phụ, những người muốn cùng người nói chuyện yêu đương phải xếp hàng dài, lại còn có người chủ động muốn chia tay? Sư phụ cũng không nói không muốn cậu ta, cậu ta còn dám chủ động đòi vứt bỏ sư phụ?

Thật là quá phận rồi!

"Vậy do cậu ta quá phận rồi, sư phụ, con cảm thấy hai người chia tay là quyết định đúng đắn, cậu ta không chịu quý trọng người, một người như thế người cũng đừng lưu luyến làm gì, người muốn hạng người gì mà không có? Cần gì phải là đi cùng cậu ta?"

So với người không quen biết là Trương Mục, hắn đương nhiên đứng về phía sư phụ, hơn nữa hắn vô cùng tự tin vào sự hấp dẫn của Tiêu Tiên. Nhưng Tiêu Tiên lại biểu hiện suy tư, rõ ràng không nghe Lương Kiều nói lọt chữ nào, vẻ mặt không chút dao động, kiên quyết nói: "Cậu không hiểu em ấy, đừng nói lung tung, hôm nay nhìn thấy Trương Mục ta càng tin tưởng em ấy làm vậy nhất định có nguyên nhân."
Chỉ là anh vẫn chưa biết nguyên nhân ấy là gì.

Lương Kiều cũng không nghĩ tới nguyên nhân nào, chỉ bất đắc dĩ cảm thấy, bộ dạng này của sư phụ thật hết thuốc chữa.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.