“Đau nhức không dừng là do cậu quá ít tập thể dục và rèn luyện thân thể. Gai đốt sống cổ, viêm khớp vai là bệnh chung của người làm văn phòng. Hơn nữa cậu còn ngồi lâu trước máy tính. Bây giờ cậu còn trẻ, không thấy ảnh hưởng gì. Nhưng đến khi già rồi muốn thay đổi rất khó khăn.”
Trình Bách nới lỏng bàn tay đang ấn vai Trương Mục, nghiêm túc nói.
Vừa nãy Trương Mục bị ấn đau kêu thành tiếng. Nghe Trình Bách nói xong mới hiểu độ nghiêm trọng, lo lắng hỏi: “Nghiêm trọng như thế à? Vậy tôi phải làm sao bây giờ? Dạo này tôi rất bận rộn với công việc của mình, không thể vận động thường xuyên và phải ngồi trước máy tính trong thời gian dài.”
Trình Bách rất chuyên nghiệp, kiên nhẫn giải thích nói: “Tình huống của cậu chưa phải nghiêm trọng lắm, bây giờ sửa vẫn còn kịp. Chỉ cần cậu tập thể dục nhiều hơn kết hợp phương pháp vận động đúng đắn, nó sẽ sớm được cải thiện.” “Chạy bộ được không?”
“Đương nhiên được, chạy bộ tốt cho cơ thể.” Trình Bách trả lời.
“Nhưng vấn đề của cậu chủ yếu về vai và cổ, tốt nhất là sử dụng phương pháp tập thể thao phù hợp. Phòng tập thể thao của tôi ở gần đây, nếu cậu có thời gian đi cùng tôi nhìn thử xem được không? Tôi sẽ giúp cậu lập bản kế hoạch, làm đúng theo nó thì cậu sẽ sớm khoẻ lại."
Trương Mục vuốt cái cổ đang đau nhức, có chút do dự.
Trình Bách lại cười nói: “Yên tâm, tôi không có ý gì đâu, đừng băn khoăn, coi tôi thành một người bạn bình thường là được.”
Hắn đều nói đến mức này, Trương Mục cũng không để ý nữa, gật đầu đồng ý.
Chuyện xem mắt cậu sẽ giải thích rõ ràng với Trình Bách, tiền cũng sẽ trả.
Trương Mục còn muốn hỏi thêm vài câu, lại đột nhiên nhìn đến Tiêu Tiên đi ra từ sau bình phong. Cậu nháy mắt sửng sốt, khϊếp sợ nhìn chằm chằm Tiêu Tiên. Cậu hoàn toàn không nghĩ tới Tiêu Tiên sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Và giây tiếp theo, cậu theo bản năng kéo xa khoảng cách với Trình Bách, vẻ mặt bối rối khó có thể che giấu.
“ Tại sao anh lại ở đây?”
Trương Mục hoảng loạn hỏi một câu, nói xong mới nhớ quan hệ giữa Tiêu Tiên và Từ Thanh Huy, cậu cũng không biết nên nói chút gì để điều tiết không khí.
“Chúng tôi đến đây ăn cơm.” Sở Nhĩ Sâm cười tủm tỉm đi đến, nhìn Trương Mục nói: “Nghe thấy thanh âm của cậu, cảm giác quen thuộc vì vậy thuận tiện lại đây chào hỏi một cái.”
Trương Mục nhớ tới chuyện vừa nãy, càng xấu hổ, bị ánh mắt của Tiêu Tiên nhìn cả người đều không thoải mái, chỉ có thể miễn cưỡng cười.
Từ Thanh Huy không chú ý Sở Nhĩ Sâm, tầm mắt rơi xuống trên người Tiêu Tiên, tràn đầy bén nhọn địch ý: “Trùng hợp vậy sao? Anh thật sự không theo dõi Trương Mục?”
Tiêu Tiên liếc Từ Thanh Huy, như thể anh hơi ngạc nhiên với việc hắn là bạn Trương Mục , nhưng rất nhanh lại dấu đi cảm xúc.
Từ Thanh Huy lập tức càng giận: “Ánh mắt anh là có ý gì? Tôi nói cho anh biết, hai người đã chia tay rồi, hảo tụ hảo tán(*), anh đừng dây dưa không dứt nữa. Hai người cũng không thể lại bên nhau đâu.”
(*)Hảo tụ hảo tán: gặp mặt hay chia tay đều thoải mái dứt khoát.
Tiêu Tiên lạnh nhạt nói: “Đây là chuyện của tôi và Trương Mục, không quan hệ đến cậu.”
“Trương Mục là bạn tôi, đương nhiên tôi phải quan tâm hạnh phúc của cậu ấy.” Từ Thanh Huy ôm lấy bả vai Trương Mục : "Sau tất cả, tôi biết rõ anh không thể làm cậu ấy hạnh phúc. Anh lừa được Trương Mục nhất thời nhưng không thể lừa gạt cậu ấy cả đời, có tôi ở đây, sau này anh đừng nghĩ lại gần Trương Mục.” Trương Mục rơi vào tình huống khó xử, lúng túng nhắc nhở: “Đừng nói nữa.”
Từ Thanh Huy lại sợ Trương Mục mềm lòng, bị Tiêu Tiên lừa gạt tiếp, vội vàng nhấn mạnh nói:
“Trương Mục, cậu đừng có dư tình chưa xong với anh ta, bây giờ dừng lại trước bờ vực còn kịp, hiểu không? Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, tôi sẽ không hại cậu đâu.”
Nghe hắn nói, sắc mặt của Tiêu Tiên cũng càng ngày càng khó coi, cực kì áp lực.
Trình Bách nhìn Trương Mục, lại nhìn Tiêu Tiên. Không hề sinh ra ý định bỏ cuộc, ngược lại còn cảm thấy hứng thú hơn với Trương Mục.
Sở Nhĩ Sâm xem xong liền hiểu, có Từ Thanh Huy ở đây gây rối, Tiêu Tiên khỏi nghĩ cùng Trương Mục nói chuyện đàng hoàng.
Cũng không biết Tiêu Tiên đắc tội Từ Thanh Huy lúc nào.
Hắn nhìn Tiêu Tiên một cái, sau đó giả vờ quen thuộc khoác vai Từ Thanh Huy. “Đi đi đi.” Sở Nhĩ Sâm không cho Từ Thành Huy phản kháng, kiên quyết mang hắn ra bên ngoài mang, vừa cười nói:
“Cậu là bạn Trương Mục, tôi cũng là bạn Tiêu Tiên, nên để cho bọn họ chính mình nói đi, người thân như chúng ta ra ngoài giáo lưu tình cảm chút.”
Từ Thanh Huy tức điên, cố tình không thoát nổi tay Sở Nhĩ Sâm, thẹn quá thành giận nói: “Anh có biết xấu hổ hay không, ai thèm làm người thân anh ?”
“Xấu hổ à, lúc quan trọng thì vứt đi cũng được.” Sở Nhĩ Sâm nghiêm túc trả lời.
Từ Thanh Huy lười nói chuyện vô nghĩa với hắn, bị kéo xa còn không quên dặn dò Trương Mục: “Trương Mục, cậu nhớ kỹ lời nói của tôi, mặc kệ Tiêu Tiên mê hoặc thế nào, phải ổn định! Đừng dao động, không thể khuất phục trước viên đạn bọc đường của kẻ địch.”
Trương Mục: “……” Cậu chỉ cảm thấy đau đầu.
Chờ Sở Nhĩ Sâm và Từ Thanh Huy đi rồi, cảnh tượng tự nhiên rơi vào im lặng.
Trương Mục hơi khẩn trương, cậu muốn giải thích rõ ràng, sợ Tiêu Tiên hiểu lầm. Nhưng Tiêu Tiên không hỏi, cậu cũng không có cách nào thẳng thắn trực tiếp.
Trình Bách đột nhiên mở miệng nói: “Vừa nãy cậu không phải nói muốn đi phòng tập thể thao sao? Ăn cũng gần xong rồi, hay là chúng ta đi ngay bây giờ đi?”
Hắn chỉ nói cho Trương Mục nghe, Trương Mục sửng sốt một lúc. Cậu quên mất Trình Bách cũng vẫn ở đây, cậu chỉ lo nhìn Tiêu Tiên nên không chú ý gì khác.
Đã đồng ý rồi, Trương Mục không thể lại từ chối, đành gật đầu.
Trương Mục nghĩ thầm nếu Tiêu Tiên hỏi, cậu giải thích rõ ràng, không dấu diếm gì hết.
“Tôi cũng có hứng thú tập thể hình, hai người không ngại thêm một cái người đi?” Tiêu Tiên đột nhiên nói. Trình Bách nhìn biểu tình Trương Mục, không từ chối, cười nói: "Đươc chứ, chào mừng anh đi cùng.”
Ba người cùng đi ra nhà hàng, họ không thấy Sở Nhĩ Sâm và Từ Thanh Huy, cũng không biết hai người ấy đã chạy đi đâu.
Trình Bách vừa muốn đi lái xe, Tiêu Tiên sắc mặt biến đổi, biểu tình có chút đau đớn.
Trương Mục luôn chú ý hắn là người phát hiện đầu tiên, lọ lắng hỏi: “Anh bị gì vậy? Không sao chứ?”
Hắn nói như vậy, ngay lập tức Trương Mục càng lo lắng. Cậu đem những chuyện khác đều vứt sang một bên, nhanh chóng quyết định nói với Trình Bách: " Thật xin lỗi, hôm nay tôi không đi được, hẹn anh hôm khác được không? Tôi phải trước đưa anh ấy đi bệnh viện, không thể chậm trễ.”
Người trong cuộc mơ hồ người ngoài cuộc tỉnh táo, Trình Bách ý vị thâm trường nhìn Tiêu Tiên xong mới nói: “Ok, vậy cậu đi bệnh viện đi, tôi cũng không vội.” Trương Mục nhanh chóng đỡ Tiêu Tiên lên xe.
Chờ hắn đi mất, Trình Bách mới nhận ra, làm gì có hôm khác nữa, Trương Mục ngay cả phương thức liên hệ cũng không cho hắn.
Trương Mục ngồi vào ghế phụ, lái xe đi thẳng đến bệnh viện.
Đi đến trên đường, cậu chậm rãi bình tĩnh lại, nhớ tới rất nhiều chỗ không thích hợp.
Cậu nghiêng đầu nhìn Tiêu Tiên, thấy hắn biểu tình bình thường, không có tí đau đớn gì.
Tiêu Tiên nhìn thẳng vào mắt Trương Mục, bình tĩnh, không có dấu diếm mà thừa nhận.
Trương Mục buồn cười, không ngờ rằng người nghiêm túc như Tiêu Tiên có thể làm mấy chuyện trẻ con như vậy.
“Vì sao?"
Tiêu Tiên nói thẳng: “Hắn không thích hợp em.”
Trương Mục tươi cười càng rõ ràng, không nhịn được hỏi “ Vậy ai thích hợp?” Tiêu Tiên không nói chuyện.
Trương Mục giật mình, nhớ tới gì đó, cũng đột nhiên trầm mặc.
Sau một lúc lâu, cậu càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, không nhịn được nữa trêu chọc nói:
" Tiêu ca này, anh thật đúng là vượt ra ngoài dự kiến của em. Lúc trước em chưa nói sai, anh thật sự rất có tâm cơ.”
Hắn nói thế, nhưng không mang chút cảm giác chán ghét nào, ngược lại là thích chiếm nhiều hơn.
Tiêu Tiên nghe hiểu, biểu tình thả lỏng , khóe môi cũng hơi hơi cong lên.
Tất cả những gì hắn làm chỉ là để thử.
Kết quả chứng minh Trình Bách không thích hợp Trương Mục, ít nhất ở trong nháy mắt đó, Trương Mục không hề do dự mà lựa chọn hắn.
“Nếu anh không có việc gì, chúng ta liền trở về đi, em còn phải đi tìm Từ Thanh Huy.”
Nhắc tới Từ Thanh Huy, Trương Mục cũng có chút xấu hổ, ho khan nói: “Tính tình cậu ấy nóng nảy, anh đừng để trong lòng những lời nói lúc nãy.” Tiêu Tiên lạnh nhạt nói: “Tôi lười quan tâm hắn."
Trương Mục mắt nhìn phía trước, nhẹ giọng than nhỏ. Dường như định kiến của Tiêu Tiên đối Từ Thanh Huy cũng rất sâu sắ.
Đến nhà hàng, khi Trương Mục chuẩn bị xuống xe, Tiêu Tiên đột nhiên gọi cậu lại, đưa cho cậu một vé vào cửa buổi hoà nhạc.
Trương Mục buồn bực tiếp nhận nó, phát hiện đó lại là buổi hoà nhạc của ca hậu Ung Đình, vẫn là hàng đầu tiên.
Cậu nháy mắt bị sốc rồi.
Tiêu Tiên bình tĩnh nói: “Không phải em nói muốn đi xem buổi biểu diễn của cô ấy? Đêm mai vừa vặn liền có, chúng ta cùng đi xem đi?”
Chuyện Trương Mục nói muốn đi xem Ung Đình là diễn đã là chuyện từ lúc còn đi du lịch. Thời gian qua lâu như vậy, cậu không nghĩ tới Tiêu Tiên còn nhớ rõ.
“Vé này…… chắc chắn rất đắt đúng không?” Trương Mục do dự hỏi. Cậu cũng đi tranh vé, nhưng fan Ung Đình rất đông, vé vào cửa vừa mới lên đã hết, cậu luyến tiếc dùng giá cao đi mua vé trên chợ đen, chỉ có thể từ bỏ.
Tiêu Tiên nói: “Không tốn tiền. Tiêu Đằng tài trợ buổi biểu diễn, vé được đưa.”
“Đưa?” Trương Mục bỏ xuống được tảng đá lớn trong lòng, hâm mộ nói: “Vị trí đẹp như vậy, có tiền quả nhiên thật tốt. Vậy em nhận nhé?”
“Ừ. Em không đi cũng chỉ có thể lãng phí.”
Trương Mục nghe nói lãng phí liền thịt đau, vội vàng nói: “Đi, em nhất định sẽ đi.”
Tiêu Tiên mang theo nhàn nhạt ý cười, nói: “Vậy đêm mai không gặp không về.”
……
Buổi sáng chủ nhật, Trương Mục lái xe đi bệnh viện kiểm tra.
Bạn học chung cấp 3 của cậu là Khương Bằng vừa vặn đi làm ở bệnh viện Nhân Dân, hai người quan hệ rất tốt, thường xuyên liên hệ, Trương Mục trước khi đi đã nói cho hắn rồi. Khương Bằng là bác sĩ khoa phụ sản, không liên quan gì đến bệnh của Trương Mục, hai người nhìn mặt nhau một cái, hẹn trước chờ kiểm tra xong cùng nhau ăn một bữa cơm.
Trương Mục dựa theo bệnh tình đi nội khoa.
Chủ nhật bệnh viện đông đúc, khắp nơi chen đầy người bệnh, cậu xếp hàng gần 2 giờ.
Bác sĩ đã lớn tuổi, mang kính viễn thị, Trương Mục nói xong tình huống, hắn trực tiếp liền ghi một đống kiểm tra hạng mục. Bảo Trương Mục xuống nộp tiền kiểm tra rồi lên đây báo cáo lại.
Trương Mục xuống tầng chả tiền xong, còn phải xếp hàng tiếp tlàm kiểm tra. Quá trình này thật dài lâu, cậu gần như chạy hết cả bệnh viện.
Cuối cùng kiểm tra đến buổi chiều, cũng chỉ còn mỗi việc siêu âm.
Siêu âm không chị kiểm tra mang thai, còn có thể kiểm tra nội tạng có bị gì không. Đến lượt Trương Mục, hắn đi vào nằm xong, tâm tình tự nhiên khẩn trương, sợ kiểm tra ra bệnh gì nặng.
Kiểm tra siêu âm không mất nhiều thời gian.
Cho nên khi Trương Mục nằm xuống một lúc lâu mà không thấy bác sĩ nói xong rồi, cậu không khống chế được cảm thấy hoảng loạn.
“Là có vấn đề gì sao?” Cậu lo lắng hỏi.
Bác sĩ biểu tình nghi hoặc, kiểm tra lại lần nữa, giống như đụng tới điều kỳ lạ.
Cô không nói rõ ràng mà an ủi: “Có chút vấn đề nhỏ, cụ thể thì phải chờ bác sĩ chẩn đoán lại, sẽ không sao đâu, cậu hãy thư giãn, đừng quá khẩn trương.”
Cô nói xong, Trương Mục càng hồi hộp, nếu ổn thì sao cô ấy nói vậy?
Cậu ngơ ngác ra bên ngoài chờ báo cáo, trong đầu cậu tràn đầy hoang mang và hoảng loạn vì có thể đã bị bệnh nan y.
Cậu còn trẻ và sống rất tốt, tuy rằng có chút chuyện không như ý nhưng chưa bao giờ nghĩ tới cái chết. Nếu thật sự mắc bệnh nan y thì phải làm sao bây giờ? Trương Mục sợ hãi và bất an.
Lấy báo cáo, Trương Mục đi đến phòng khám bệnh.
Không nghĩ tới vừa lên cầu thang lại trùng hợp gặp Khương Bằng.
Khương Bằng bận rộn xong nên đang trong giờ nghỉ ngơi, nhìn thấy Trương Mục liền cười hỏi: “Kiểm tra xong rồi sao? Thế nào? Không có việc gì chứ?”
Tay cầm báo cáo của Trương Mục hơi run rẩy, cậu bất an nói: “Khả năng có chút vấn đề.”
Khương Bằng biểu tình trở nên nghiêm túc, duỗi tay nói: “Cho tôi xem.”
Tuy hắn là bác sĩ khoa phụ sản nhưng cũng biết chút kiến thức các khoa khác, ít nhất xem hiểu báo cáo vẫn là chuyện nhỏ.
Trương Mục không nghĩ nhiều, đem báo cáo đưa cho Khương Bằng.
Khương Bằng cầm báo cáo, nhanh chóng lật xem, hắn xem rất nhanh, chỉ khi nhìn đến tờ kiểm tra báo cáo siêu âm hắn mới dừng lại một lúc lâu.
Trái tim Trương Mục càng căng thẳng. Khương Bằng nhìn báo cáo thật lâu, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc, càng ngày càng khϊếp sợ cùng không thể tưởng tượng được.
“Nghiêm trọng lắm sao?” Trương Mục bị dọa đến mức đầu đầy mồ hôi lạnh: “Còn có hay không cứu?”
Khương Bằng nhìn Trương Mục, ánh mắt phức tạp: “Cậu không có bệnh.”
Trương Mục khó hiểu.
“Nhưng cũng có chút vấn đề.”
Khương Bằng nói xong kéo Trương Mục vào góc yên tĩnh, chỉ vào báo cáo giải thích nói: “Bởi vì dựa theo nội dung tờ kiểm tra báo cáo, biểu hiện cậu là mang thai.”
Trương Mục ánh mắt quái dị nhìn Khương Bằng, trên mặt viết “ Cậu không nhầm chứ” biểu tình.
Cậu mang thai?
Sao có thể!
Trò đùa quốc tế nào đây?
Kết quả trên báo cáo, Khương Bằng cũng nghi ngờ, rốt cuộc Trương Mục là đàn ông, sao có thể khám bệnh ra mang thai? Bởi vậy chờ đến khi không người bệnh, hắn tự mình làm siêu âm cho Trương Mục.
Hắn kiểm tra rất cẩn thận, không có làm sai bất cứ chi tiết, kinh ngạc phát hiện báo cáo không hề sai, Trương Mục thật sự mang thai.
Hắn còn rõ ràng mà thấy được mầm chồi.
Chứng cứ vô cùng xác thực.
Trương Mục lại rất khó chấp nhận: “Cậu không nhầm chứ? Sao tôi có thể mang thai? Tôi không phải phụ nữ nữ làm sao có thai được? Sinh kiểu gì?”
“Cậu đừng kích động.” Khương Bằng cũng khó nén khϊếp sợ: “Đây là lần đầu tiên tôi đụng đến chuyện này nhưng tôi biết có tiền lệ ở nước ngoài. Cậu đã mang thai hơn 2 tháng, bệnh kén ăn và buồn nôn trước đó là phản ứng bình thường của thai kỳ.
“Tôi không kích động mới là lạ? Tôi là đàn ông, nếu vác cái bụng to và có con thì đối mặt với người khác kiểu gì?” Trương Mục sợ hãi, tay chân đều hơi hơi phát run, cảm giác giống như ngã vào hầm băng. Hảo sau một lúc lâu, cậu hoảng hốt nhìn Khương Bằng, thở gấp nói: "Đứa bé này tôi không thể muốn."