Hạ Linh nghe lời Quách Viên An nói liền tỏ vẻ mặt tức giận, Quách Viên An nhìn thấy vậy liền trào phúng
"Hạ Linh, từ khi nào cô không biết tốt xấu, không có liêm sỉ như vậy vậy. Cũng là một người của Hạ gia, vậy mà bản thân lại làm như hạng phụ nữ thấp kém, không có liêm sỉ bám lấy người đã có gia đình sao"
"Câm miệng, cô đừng quá đáng Quách Viên An, nếu những lời này đến tai anh cô, cô không sợ anh cô tức giận sao"
Quách Viên An nghe Hạ Linh đem anh trai ra đe doạ thì liền cười
"Cô nghĩ tôi sợ anh ấy hơn sợ mẹ sao, đừng ảo tưởng bản thân quan trọng trong lòng người khác"
Quách Viên An nói xong liền bỏ đi, cô không rảnh để ở đây đôi co cùng với Hạ Linh làm gì. Loại người như Hạ Linh khiến cô càng ngày càng xem thường. Mà Hạ Linh bị tức giận lại càng thêm tức giận, cô ta cảm thấy lúc trước Lục Dư Hoài vứt bỏ cô ta, bây giờ đến Quách Nghiêm Hạo cũng vậy, cô ta không cho phép điều đó xảy ra.
Muốn vứt bỏ cô ta sao, tuyệt đối sẽ không có chuyện đó được
Mà ngược lại ở nơi khác, Quách Nghiêm Hạo và Tân Yên lại trải qua khoảng thời gian gần gũi hơn. Hôm nay hai người vào rừng, trước khi vào rừng có ghé đến trang trại trồng hoa, có nhiều hoa được trồng ở nơi này, mỗi đoá hoa đều rất đẹp, khiến Tân Yên cũng thích thú. Quách Nghiêm Hạo thấy cậu thích liền muốn hỏi mua vài bông hoa tươi ở đây. Chủ trang trại hoa nhiệt tình giới thiệu hoa cho hai người, còn bảo rằng hoa này hai người chỉ cần chọn bông mà hai người muốn, có thể trực tiếp cắt để đưa. Sau cùng, Tân Yên chọn một vài loại hoa khác nhau, nhưng trên hết đều là hoa hồng. Hai người chọn hoa xong liền chuẩn bị vào rừng. Đường rừng cũng không quá khó đi, hai người có thể lái xe đến giữa rừng rồi theo đường mòn tìm đến con suối mà chủ trang trại bò đã chỉ cho hai người họ
Quách Nghiêm Hạo lái xe đưa Tân Yên vào rừng, hai hàng cây bên đường cao lớn, nhưng vẫn có ánh sáng lọt qua, không hề tâm tối một chút nào, đi sâu vào rừng hơn thì khung cảnh ngày càng đẹp hơn, đến một đoạn đường có mẫy chiếc xe hơi đang đậy, nhìn cũng rõ họ là vì tìm đến con suối mà vào rừng. Nơi này cũng có kha khá khách du lịch đến nên chuyện này cũng không hiếm lạ. Hai người bước xuống xe, theo đường mòn mà đi, ông chủ trang trại trò có nói với Quách Nghiêm Hạo rằng đi đến một ngã ba con đường mòn nên đi theo hướng tay trái, nó dần đến phía đầu con suối có điều sẽ hơi xa một chút so vơi hai đường còn lại nên ít người muốn đi, còn hai đường còn lại sẽ đến giữa con suối, nhưng khách du lịch thường đến đó, sẽ không được cảm giác yên bình như ở đầu con suối.
Vì vậy Quách Nghiêm Hạo quyết định đưa Tân Yên đi đến đầu con suối
Tân Yên đi theo Quách Nghiêm Hạo, có điều cậu di chuyển trong rừng không dễ dàng, có chút khó khăn. Quách Nghiêm Hạo đã từng có kinh nghiệm đi leo núi lẫn vào rừng cùng mấy người bạn nên đối với hắn việc đi dạo này không tốn quá nhiều sức. Nhìn Tân Yên có chút mệt mỏi hắn liền đến đỡ lấy cậu
"Không theo kịp bước chân của tôi thì cứ nói, không cần tự mình cố gắng như vậy, bản thân không chịu nỗi lỡ như vấp ngã thì sao"
Tân Yên lắc đầu
"Vẫn theo kịp, anh đừng lo lắng, chúng ta đi nhanh một chút cũng tốt nếu không chưa kịp ngắm cảnh đã trời tối phải trở về thì sẽ lỡ mất"
Quách Nghiêm Hạo thấy cậu như vậy cũng bất đắc dĩ tiến đến nắm tay cậu
"Nắm tay tôi, tôi đưa em đi"
Tân Yên do dự một chút, sau cùng vẫn nắm lấy tay của Quách Nghiêm Hạo, Quách Nghiêm Hạo nắm tay cậu, bước chân cũng không quá nhanh để Tân Yên có thể dễ dàng đi. Hai người đi một lúc lâu cũng đến đầu nguồn của con suối, đúng như lời của chủ trang trại, đầu nguồn suối cảnh sắc thật đẹp, từ nơi này vẫn có thể thấy được bên dưới suối, đúng là cuối suối và giữa suối có rất đông người, nhưng đầu nguồn suối thì khá vắng vẻ, khiến người ta có cảm giác hòa mình với thiên nhiên và rất yên bình
Tân Yên lấy điện thoại ra chụp lại cảnh vật ở đây, cũng len lén chụp hình Quách Nghiêm Hạo, Quách Nghiêm Hạo không phải không biết Tân Yên hướng điện thoại về phía mình nhưng hắn lơ đi, hoàn toàn không để cậu biết được
Hai người ở đầu nguồn xuống ngắm cảnh cùng chụp ảnh xong cũng quay trở lại đường cũ đi xuống núi. Lúc đi có chút lâu nhưng lúc xuống núi thì nhanh hơn rất nhiều, hai người men theo đường cũ xuống núi. Trong lúc bược đi,
Tân Yên hụt chân một phát liền khiến bản thân té ngã, Quách Nghiêm Hạo lo lắng đỡ lấy cậu, Tân Yên có thể cảm nhận được chân của cậu dường như đau, đau đến độ không di chuyển được
"Làm sao vậy, đau ở chỗ nào rồi"
"Chân...chân rất đau"
Quách Nghiêm Hạo liền giúp Tân Yên xem chỗ chân trái của cậu, hắn không rõ có phải cậu bị gãy xương hay không, nhưng hắn biết bây giờ vẫn nên nhanh xuống núi sau đó đưa cậu đến bệnh viện mới là tố nhất
"Leo lên lưng tôi, tôi cõng em xuống núi, đến bệnh viện xem một chút"
Tân Yên muốn từ chối nhưng lại luyên tiếc chút ấm áp hiếm có này của Quách Nghiêm Hạo, rốt cuộc cậu vấn để
Quách Nghiêm Hạo cõng tren vai sau đó lái xe trở về trang trại bò tạm biệt ông chủ ở đây, cũng thu thập hành lí, hỏi ông chủ bệnh viện gần như ở đây rồi mới rời đi. Ông chủ trang trại hò nghe hai người phải rời đi liền khách sáo tặng cho cho hai người sữa bò tươi, rượu vang nho và phô mát
"Mong lần sau hai người sẽ lại đến chỗ tôi lần nữa"
Quách Nghiêm Hạo gật đầu sau đó trở lại trong xe. Cơn đau đớn ở chân đã giảm đi rất nhiều, nhưng chân cậu bây giờ không dám động mạnh, Quách Nghiêm Hạo trở lại xe, thấy cậu ngồi ngoan nhoan như vậy liền không tỏ biểu tình gì, chỉ nhẹ nhàng nói
"Chúng ta đến bệnh viện xem một chút, nếu như gãy xương thì phải bó bột có biết không"
Tân Yên ngoan ngoãn gật đầu, Quách Nghiêm Hạo nghe theo chỉ dẫn của ông chủ trang trại bò mà đi, rốt cuộc cũng tìm được một bệnh viện nhỏ. Tân Yên không tiện đi lại được, Quách Nghiêm Hạo mặc kệ người khác nghĩ gì hắn bế lấy cậu từ xe xuống dau đó đi thẳng vào bệnh viện. Bên trong bệnh viện thấy có bệnh nhân đến liền lật tức cho chuẩn bị, Tân Yên được sắp xếp nhanh chóng đi kiểm tra cũng may cậu chỉ bị bong gân, chỉ cần nghỉ ngơi vài ngày là sẽ không hơn. Rốt cuộc Tân Yên xuất hiện trước mặt Quách Nghiêm Hạo với một chân đã băng vãi trắng