Mộc Vãn Tình mở to một đôi mắt đen trắng rõ ràng, khóe miệng khẽ nhếch, "Chỉ có vậy thôi sao?"
"Cái gì?" Trình quản gia rất cực kỳ mờ mịt.
Hắn tự cảm thấy bản thân đã thành tinh, nhưng vẫn nhìn không thấu tâm tư của Mộc Vãn Tình.
Mộc Vãn Tình không chút để ý liếc nhìn xe la một cái, "Ngoài miệng nói nhớ ân thì có ích lợi gì?"
Trong lòng Trình quản gia như lóe lên một tia lĩnh ngộ, lại không thể tin được, "Ngươi là?"
Mộc Vãn Tình ghét nhất loại người giả bộ hồ đồ này. Thương lượng giải quyết xong mọi chuyện không tốt sao?
"Ngươi cảm thấy thanh danh Trình gia các ngươi giá trị như thế nào? Tương lai thiếu gia của các ngươi có giá trị ra sao?"
Sắc mặt của Trình quản gia biến đổi vài lần, "Mộc tam tiểu thư, thanh danh của ngươi cũng rất quan trọng."
Mộc Vãn Tình khoát tay, tươi cười nói, "Thứ nhất, ngươi cố ý kéo dài đến khi chúng ta ra khỏi thành, đi được vài dặm đường mới hiện thân, che mắt người khác, làm việc khiêm tốn như vậy, có nghĩa không muốn làm lớn mọi chuyện.
Thứ hai, lão gia Trình gia hiện giờ đang là quan ngũ phẩm, tứ phẩm là đường ranh, lên trên liền bước vào hàng ngũ quan lớn. Với tuổi tác và tư chất của hắn, muốn vượt qua đường ranh này có chút khó khăn, thanh danh là thứ cực kỳ quan trọng.
Thứ ba, vị thiếu gia Trình gia kia sắp tham gia khoa cử, thanh danh quý giá, nếu thanh danh lạnh bạc không phúc hậu bị truyền ra, tiền đồ có hạn, ngươi nói xem đúng không?"
Trình quản gia không dám tin, mỗi một câu nói của nàng đều nói đến trọng điểm, chính xác bóp lấy điểm yếu của Trình gia.
Đó là lý do tại sao bọn họ muốn bí mật hủy bỏ hôn ước.
Chỉ cần Mộc Vãn Tình chết, cũng không cần hoàn thành quá trình lui hôn, sẽ không còn là trở ngại của thiếu gia nhà mình nữa.
Mọi người hít một ngụm khí lạnh, thật tàn nhẫn, một lời không hợp liền gϊếŧ chết vị hôn thê.
Trình gia lợi hại!
Mộc gia nhị phòng đều biến sắc, trợn mắt trừng Trình quản gia.
Thế mà dám lấy cái chết ra để uy hϊếp, Trình gia này cũng không phải là người tốt gì.
Ngay cả Mộc nhị phu nhân cũng đổi chủ ý, cho dù thật sự gả nữ nhi vào, cũng chưa chắc có thể bảo trụ tánh mạng.
Chỉ có đương sự Mộc Vãn Tình bình tĩnh nhất, "Kế hoạch này có thể thực hiện được."
Mọi người sợ ngây người, nàng có biết mình đang nói cái gì,
Mộc Vãn Tình không chút hoang mang phân tích, "Nhưng, phương diện hành động cụ thể sẽ có chút khó khăn, cho dù ta là tội nhân bị lưu đày, nhưng vẫn là con dân Đại Tề, con dân bệ hạ, không cho phép Trình gia tùy ý sát hại. Gϊếŧ người đền tội, Trình gia muốn khiêu chiến luật Đại Tề sao?"
Trình quản gia chỉ hù dọa nàng, tiểu cô nương là dễ lừa gạt nhất.
Nhưng hiện tại, rốt cuộc là ai dọa ai, nàng lấy đâu ra cam đảm?
Khóe miệng Mộc Vãn Tình nhếch lên một độ cong thần bí khó lường, "Hơn nữa, ta đã nhờ người đàm phán thỏa đáng với Thuyết Thư tiên sinh, trong vòng một năm không nhận được thư của ta, chứng tỏ ta đã bị hại, chính là độc thủ do Trình gia hạ, đến lúc đó phiền hắn lại đi kể chút chuyện, để cho người cả kinh thành đều biết."
Nàng lộ ra nụ cười nhạt, bộ dáng hiền thục dịu dàng, "Đây là hồi lễ của ta, hy vọng trên dưới Trình gia đều sẽ thích."
Biểu tình Trình quản gia nứt ra từng tấc từng tấc, má ơi, đây chính là một kẻ biếи ŧɦái.
Cười ngọt ngào như vậy, nhưng làm việc tàn nhẫn như vậy, một lời không hợp liền gϊếŧ chết cả nhà ngươi.
Chỉ cần những lời mà nàng nói xảy ra, Trình gia liền không có cách nào đặt chân ở kinh thành, càng đừng nói tới chuyện cưới được thục nữ khác.
Ngươi đã có thể gϊếŧ chết vị hôn thê, như vậy cũng sẽ có thể gϊếŧ chết hiện thê, loại nhà như vậy sẽ chiếu cố được nhà thông gia sao?
Kết thân là chuyện hai họ vui vẻ với nhau, người ta làm sao chịu gả nữ nhi cho loại người này.
Là ai đã nói nàng tầm thường không có gì lạ, yếu đuối sợ chuyện, là ai đã nói? Ra đây ta đánh.